Chương 7
Bà Nhạc trừng mắt nhìn Nhạc Tư Nhẫn đang đứng như tượng kia " Thằng tiểu quỷ, mày xem bảo bối của mẹ đi, mẹ đây đi xử lý đám chết tiết ăn rồi không biết chủ là ai "
Nhạc Tư Nhẫn đi đến chỗ Diệp Bạc Anh lấy kéo cô ngồi xuống gường đi lấy hộp đồ y tế băng bó vết thương cho cô.
Bà Nhạc hài lòng với biểu hiện của con trai bà mới an tâm đi xuống nhà bắt đầu một trận dạy dỗ.
Nhạc Tư Nhẫn thấy mẹ mình đi rồi mới lên tiếng hỏi cô " Chuyện lúc nãy là sao?"
" Như anh thấy " Diệp Bạc Anh trả lời qua loa
" Không phải! Nói cho anh biết có chuyện gì đi!" Nhạc Tư Nhẫn cố kiềm nén cơn giận vì đồ mà anh yêu thích hết mức nâng niu lại bị vỡ sạch như thế.
Diệp Bạc Anh biết không dấu được bèn nói sự thật " Sáng nay lúc tôi đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng mở cửa không chút lịch sự nào của cô ta, lúc đó tôi mới đi xuống gường kiểm tra xem có chuyện gì không ngờ cô ta cố tình đổ nguyên một xô nước làm tôi trượt chân ngã không may lúc với tay làm rơi ảnh để bàn mới bị đâm vào tay. Lúc ăn sáng thì cô ta dọn cơm thừa canh cặn hôm qua cho tôi, nên tôi mới gọi cô ta lên tầng nói chuyện ai dè cô ta dơ tay đánh tôi trước lúc đó tôi đã tránh đến lần hai tôi mới tự vệ mới làm đổ kệ của anh "
Nhạc Tư Nhẫn im lặng hồi lâu đôi mắt sắc lạnh hiện lên những đường tơ máu, hai tay để trên ghế cuộn thành nắm đấm đường gân trên tay hiện lên rõ dệt xem ra anh rất tức giận.
Anh không nói gì đứng dậy rời đi chỉ thấy một lúc sau khung cảnh trở nên hỗn loạn. Diệp Bạc Anh đứng trên tầng thưởng thức khung cảnh như gà bay chó chạy này.
Không biết qua bao lâu khi mà căn nhà rơi vào im lặng không còn một bóng người giúp nào nữa Triệu quản gia mới đi lên gọi cô xuống tầng.
Hình như Nhạc Tư Nhẫn vẫn chưa nguôi giận nhìn cô chằm chằm anh nhích người qua một bên vỗ vỗ vào ghế ý bào cô ngồi xuống cùng.
Anh xoa đầu cô như thể đang an ủi " Để em phải chịu uất ức rồi "
Bà Nhạc nhìn cô một hồi rồi ra hiệu bằng tay cho người vào. Một hàng người bước vào nhìn qua Diệp Bạc Anh cũng đoán được họ là ai. Đó là những người thiết kế trang sức đá quý cùng với váy vóc.
" Tiểu Anh, con xem xem thích nhà thiết kế nào thì chọn đi. Sáng nay mẹ ra ngoài tính mua cho con vài món trang sức với váy vóc nhưng lại chẳng biết con thích màu gì và thích kiểu nào nên đem người về cho cả người về cho con chọn ".
"...." Diệp Bạc Anh và Nhạc Tư Nhẫn cạn lời không biết phải nói sao cho phải mẹ cũng thật là biết cách vung tiền cho con dâu.
Ông Nhạc ngồi bên cạnh còn phụ họa " Không sao đâu con, cứ thoải mái chọn đi không ưng thì đổi người là được ".
Nhạc Tư Nhẫn cũng chằng kém cạnh vẫy tay ra hiệu một người phụ nữ bước vào vừa nhìn đã biết là nữ thần giới thời trang thực sự muốn mời cũng rất khó.
Nhan Sóc vừa nhìn thấy đối tượng là ai mà Nhạc Tư Nhẫn lại bỏ một số tiền lớn ra mua cô về làm thiết kế riêng thì không kiềm nổi thốt lên " Công... Công chúa điện hạ "
Diệp Bạc Anh như hóa đá không biết nói sao nhưng chỉ giơ tay ám hiệu cho cô ấy ăn nói cẩn thận
" Hóa ra là vị công chúa mà Nhạc tổng bỏ tiền tỷ ra để tôi làm thiết kế riêng đây ư! Xinh quá ". Nhan Sóc chạy như bay đến chỗ cô ngắn nhìn gương mặt đẹp như thiên thần hạ phàm này.
Nhạc Tư Nhẫn không ngờ lúc ra giá để mua cô ta sao cô ta kiêu ngạo bao nhiêu giờ đứng trước mặt vợ anh trông cứ như mèo con vậy khiến anh thấy ngứa mắt.
Nhan Sóc thấy sắc mặt Nhạc Tư Nhẫn như muốn giết người còn không thèm sợ lè lưỡi trêu ngươi khiến Nhạc Tư Nhẫn tức đến xì khói hận không đem cô ta ra băm thành từng khúc được.
Bà Nhạc nhìn cậu con trai ghen ăn tức ở với người phụ khác thân thiết với vợ mình thì khẽ cười, cuối cùng bà cũng có ngày được nhìn thấy bộ mặt này của con trai mình.
" Vậy giờ tiểu phu nhân tôi cho cô xem mẫu váy mà tôi dày công chuẩn bị cho cô nhé " Nhan Sóc lấy trong túi ra một cuốn sổ trong đó là những thiết kế mà cô cho là tâm đắc nhất.
Diệp Bạc Anh lật từng trang thiết kế xem hết cả cuốn sổ cô vẫn chẳng ưng mẫu nào đã thế còn than thở " Tầm thường "
Câu nói này như sét đánh ngang tai đối với Nhan Sóc. Cô nàng hoang mang lật đi lật lại chỉ vào một tác phẩm thiết kế cô nàng cho là tâm đắc nhất " Tiểu phu nhân ơi! Tiểu phu nhân à người hãy xem lại đi mẫu này rất đẹp nha "
Diệp Bạc Anh tỏ vẻ chẳng quan tâm đáp lại " Cũng tàm tạm "
Cũng tàm tạm vậy tức là không đẹp rồi!
Nhạc Tư Nhẫn đi đến chỗ Diệp Bạc Anh lấy kéo cô ngồi xuống gường đi lấy hộp đồ y tế băng bó vết thương cho cô.
Bà Nhạc hài lòng với biểu hiện của con trai bà mới an tâm đi xuống nhà bắt đầu một trận dạy dỗ.
Nhạc Tư Nhẫn thấy mẹ mình đi rồi mới lên tiếng hỏi cô " Chuyện lúc nãy là sao?"
" Như anh thấy " Diệp Bạc Anh trả lời qua loa
" Không phải! Nói cho anh biết có chuyện gì đi!" Nhạc Tư Nhẫn cố kiềm nén cơn giận vì đồ mà anh yêu thích hết mức nâng niu lại bị vỡ sạch như thế.
Diệp Bạc Anh biết không dấu được bèn nói sự thật " Sáng nay lúc tôi đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng mở cửa không chút lịch sự nào của cô ta, lúc đó tôi mới đi xuống gường kiểm tra xem có chuyện gì không ngờ cô ta cố tình đổ nguyên một xô nước làm tôi trượt chân ngã không may lúc với tay làm rơi ảnh để bàn mới bị đâm vào tay. Lúc ăn sáng thì cô ta dọn cơm thừa canh cặn hôm qua cho tôi, nên tôi mới gọi cô ta lên tầng nói chuyện ai dè cô ta dơ tay đánh tôi trước lúc đó tôi đã tránh đến lần hai tôi mới tự vệ mới làm đổ kệ của anh "
Nhạc Tư Nhẫn im lặng hồi lâu đôi mắt sắc lạnh hiện lên những đường tơ máu, hai tay để trên ghế cuộn thành nắm đấm đường gân trên tay hiện lên rõ dệt xem ra anh rất tức giận.
Anh không nói gì đứng dậy rời đi chỉ thấy một lúc sau khung cảnh trở nên hỗn loạn. Diệp Bạc Anh đứng trên tầng thưởng thức khung cảnh như gà bay chó chạy này.
Không biết qua bao lâu khi mà căn nhà rơi vào im lặng không còn một bóng người giúp nào nữa Triệu quản gia mới đi lên gọi cô xuống tầng.
Hình như Nhạc Tư Nhẫn vẫn chưa nguôi giận nhìn cô chằm chằm anh nhích người qua một bên vỗ vỗ vào ghế ý bào cô ngồi xuống cùng.
Anh xoa đầu cô như thể đang an ủi " Để em phải chịu uất ức rồi "
Bà Nhạc nhìn cô một hồi rồi ra hiệu bằng tay cho người vào. Một hàng người bước vào nhìn qua Diệp Bạc Anh cũng đoán được họ là ai. Đó là những người thiết kế trang sức đá quý cùng với váy vóc.
" Tiểu Anh, con xem xem thích nhà thiết kế nào thì chọn đi. Sáng nay mẹ ra ngoài tính mua cho con vài món trang sức với váy vóc nhưng lại chẳng biết con thích màu gì và thích kiểu nào nên đem người về cho cả người về cho con chọn ".
"...." Diệp Bạc Anh và Nhạc Tư Nhẫn cạn lời không biết phải nói sao cho phải mẹ cũng thật là biết cách vung tiền cho con dâu.
Ông Nhạc ngồi bên cạnh còn phụ họa " Không sao đâu con, cứ thoải mái chọn đi không ưng thì đổi người là được ".
Nhạc Tư Nhẫn cũng chằng kém cạnh vẫy tay ra hiệu một người phụ nữ bước vào vừa nhìn đã biết là nữ thần giới thời trang thực sự muốn mời cũng rất khó.
Nhan Sóc vừa nhìn thấy đối tượng là ai mà Nhạc Tư Nhẫn lại bỏ một số tiền lớn ra mua cô về làm thiết kế riêng thì không kiềm nổi thốt lên " Công... Công chúa điện hạ "
Diệp Bạc Anh như hóa đá không biết nói sao nhưng chỉ giơ tay ám hiệu cho cô ấy ăn nói cẩn thận
" Hóa ra là vị công chúa mà Nhạc tổng bỏ tiền tỷ ra để tôi làm thiết kế riêng đây ư! Xinh quá ". Nhan Sóc chạy như bay đến chỗ cô ngắn nhìn gương mặt đẹp như thiên thần hạ phàm này.
Nhạc Tư Nhẫn không ngờ lúc ra giá để mua cô ta sao cô ta kiêu ngạo bao nhiêu giờ đứng trước mặt vợ anh trông cứ như mèo con vậy khiến anh thấy ngứa mắt.
Nhan Sóc thấy sắc mặt Nhạc Tư Nhẫn như muốn giết người còn không thèm sợ lè lưỡi trêu ngươi khiến Nhạc Tư Nhẫn tức đến xì khói hận không đem cô ta ra băm thành từng khúc được.
Bà Nhạc nhìn cậu con trai ghen ăn tức ở với người phụ khác thân thiết với vợ mình thì khẽ cười, cuối cùng bà cũng có ngày được nhìn thấy bộ mặt này của con trai mình.
" Vậy giờ tiểu phu nhân tôi cho cô xem mẫu váy mà tôi dày công chuẩn bị cho cô nhé " Nhan Sóc lấy trong túi ra một cuốn sổ trong đó là những thiết kế mà cô cho là tâm đắc nhất.
Diệp Bạc Anh lật từng trang thiết kế xem hết cả cuốn sổ cô vẫn chẳng ưng mẫu nào đã thế còn than thở " Tầm thường "
Câu nói này như sét đánh ngang tai đối với Nhan Sóc. Cô nàng hoang mang lật đi lật lại chỉ vào một tác phẩm thiết kế cô nàng cho là tâm đắc nhất " Tiểu phu nhân ơi! Tiểu phu nhân à người hãy xem lại đi mẫu này rất đẹp nha "
Diệp Bạc Anh tỏ vẻ chẳng quan tâm đáp lại " Cũng tàm tạm "
Cũng tàm tạm vậy tức là không đẹp rồi!