Chương 8: Ai mới là kẻ lời đây
Nhan Sóc khóc trong lòng nhiều chút. Xưa nay Diệp Bạc Anh nổi danh là người khó tính khi chọn lựa trang phục và trang sức cô nàng đã từng được trải nghiệm vài lần nhưng lần này mới thấy thấm thía.
Diệp Bạc Anh cũng là người trong ngành này này nên lại càng khó tính.
Nhạc Tư Nhẫn cảm thấy thất vọng khi chi ra tiền tỷ để đổi lấy năm chữ " Tầm thường ", " cũng tàm tạm "
Bà Nhạc và ông Nhạc cũng không hài lòng.
Nhan Sóc cảm thấy mấy cái núi thái sơn này sắp đổ lên người mình rồi cô nàng khóc không thành tiếng gào lên trong lòng tiểu tổ tông ơi! Tiểu tổ tông sao cô lại gây khó dễ cho tôi vậy chọn đại một bộ đi khen bừa một chút không được à!!?
" Nếu tôi làm thế cô sẽ vểnh mặt lên tận trời mất!" Diệp Bạc Anh nhìn Nhan Sóc đang hậm hực.
Nhan Sóc giật mình khi thấy cô nói trúng tim đen." Tiểu phu nhân hay là cô xem trang sức đi được không? "
Nhan Sóc giỏi nhất là thiết kế trang sức nên không cần xem cô cũng rất thích đặc biệt trang sức làm bằng bạc gắn đá quý hoặc kim cương.
" Không cần đâu tôi lấy ba mẫu trang sức mới nhất của cô là được " Diệp Bạc Anh lật lật sổ xem mẫu vừa xem vừa lấy tay khoang vào những điểm sai trong sổ cho Nhan Sóc nhìn thấy.
Quả nhiên cô nàng cười tít mắt " Đa tạ tiểu phu nhân "
Cậu nói này khiến ba người kia có một dấu hỏi chấm to trên đầu bởi hoi không biết rằng người lời nhất ở đây chính là cô nàng Nhan Sóc vừa được tiền vừa được lĩnh giáo khiến cô nàng cười không khép được miệng.
Ngay lập tức ba mẫu trang sức mới nhất được đưa đến trước mặt Diệp Bạc Anh. Cô rất hài lòng khẽ mỉm cười.
Thấy cô mỉm cười ba người họ mới bỏ sát khí xuống làm cho Nhan Sóc cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thấy trang sức được làm bằng bạc bà Nhạc có chút không thích lắm " Tiểu Anh, con đổi thành vàng đi trông đẹp hơn nhiều "
Lời nói của bà Nhạc vừa nói ra liền bị câu nói của Diệp Bạc Anh làm cho tức thẹn " Vàng trông già lắm, bạc trông vừa khỏe vừa đẹp dễ phối đồ, hơn nữa ra ngoài cũng không bị ai nhóm ngó "
À vậy là Diệp Bạc Anh đang chê bà Nhạc già và không có mắt thẩm mỹ đây mà!
Nhạc Tư Nhẫn không ngờ tới cô vợ nhỏ nhắn nhìn như thỏ trắng này miệng lưỡi lại sắc bén đến thế. Mỗi lần anh nói với mẹ câu nào y như như rằng người chịu thiệt là anh. Nay có người thay anh trả cục tức hãy làm anh rất hả dạ.
Ông Nhạc ngồi bên cạnh im re không dám nói chỉ sợ ông lên tiếng thì sẽ bị đá văng ra khỏi nhà mất.
Bà Nhạc nhìn Diệp Bạc Anh rồi cười " Cũng đúng, mẹ già rồi mắt không được tinh tường cho lắm nên không kịp nắm bắt thời thế "
" Không sao đâu dì, con sẽ giúp dì lựa chọn trang sức váy vóc sau này " Diệp Bạc Anh cười giao xã.
Cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng giữa hai bên nhưng bà Nhạc cũng phải công nhận đứa nhỏ này rất giảo hoạt và miệng lưỡi sắc bén.
....
Sau một hồi lựa trọn trang phục và trang sức cuối cùng lại chỉ chọn đúng được ba chiếc vòng cổ. Diệp Bạc Anh lấy một chiếc vòng cổ đưa cho bà Nhạc " Dì à, con trang sức của con Nhạc Tư Nhẫn mua còn nhiều với lại bộ này là con cố ý chọn cho dì. Để con giúp dù đeo nhé! "
Nghe cô nói thế bà Nhạc miễn cưỡng gật đầu không ngờ lúc đeo lên trông rất hợp với bà vừa mang lại sự sang trọng vừa tôn nên vẻ uy nghiêm của người có gia thế.
Hóa ra bạc thức sự rất hợp với bà xem ra lần này bà phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi.
" Dì vừa ý chứ?" Diệp Bạc Anh dò hỏi
" Ừ! Đúng là rất đẹp " bà Nhạc ngắm nhìn mình trong gương. Ông Nhạc ở bên cạnh cũng không khỏi gật gù đúng là rất đẹp khiền bà Nhạc càng hài lòng.
" Mẹ, bố trưa nay tụi con xin phép ra ngoài ăn cơm " Nhạc Tư Nhẫn dường như chỉ nói mang tính thông báo chứ chưa nhận được câu trả lời đã kéo cô đi còn không để cho Diệp Bạc Anh chào một tiếng cô chỉ đành cúi đầu chào họ rồi sải bước theo.
Nhạc Tư Nhẫn lái xe đưa cô đi.
Khung cảnh đường phố đông đúc và nhộn nhịp đâu đâu cũng có sự xuất hiện của con người, tất cả đều chạy theo cơm áo gạo tiền khiến họ vùi đầu vào công việc đôi khi dành cho mình rất ít thời gian nghỉ ngơi.
Nhạc Tư Nhẫn dừng xe ở một tòa nhà cao chọc trời từ trong xe nhìn ra căn bản là không thấy nóc nhà đâu.
Nhạc Tư Nhẫn xuống xe mở cửa hàng chục con mắt đổ dồn về phía người đang bước xuống xe họ tò mò xem đó là ai mà lại được Nhạc tổng chở đã thế còn đích thân mở cửa xe họ cứ tưởng là Giang Yến Nghiêu nhưng có vẻ như không phải.Nhạc Tư Nhẫn dẫn cô đi vào trong nhân viên tiếp tân trực ở đó xì xào to nhỏ.
Anh liếc nhìn về đám người không biết thân biết phận này. Nhận thấy ánh mắt đầy sát khí đám người đó liền im bặt không dám ho he gì, bởi một câu nói bất cẩn thì liền sẽ bị đuổi việc.
Diệp Bạc Anh cũng là người trong ngành này này nên lại càng khó tính.
Nhạc Tư Nhẫn cảm thấy thất vọng khi chi ra tiền tỷ để đổi lấy năm chữ " Tầm thường ", " cũng tàm tạm "
Bà Nhạc và ông Nhạc cũng không hài lòng.
Nhan Sóc cảm thấy mấy cái núi thái sơn này sắp đổ lên người mình rồi cô nàng khóc không thành tiếng gào lên trong lòng tiểu tổ tông ơi! Tiểu tổ tông sao cô lại gây khó dễ cho tôi vậy chọn đại một bộ đi khen bừa một chút không được à!!?
" Nếu tôi làm thế cô sẽ vểnh mặt lên tận trời mất!" Diệp Bạc Anh nhìn Nhan Sóc đang hậm hực.
Nhan Sóc giật mình khi thấy cô nói trúng tim đen." Tiểu phu nhân hay là cô xem trang sức đi được không? "
Nhan Sóc giỏi nhất là thiết kế trang sức nên không cần xem cô cũng rất thích đặc biệt trang sức làm bằng bạc gắn đá quý hoặc kim cương.
" Không cần đâu tôi lấy ba mẫu trang sức mới nhất của cô là được " Diệp Bạc Anh lật lật sổ xem mẫu vừa xem vừa lấy tay khoang vào những điểm sai trong sổ cho Nhan Sóc nhìn thấy.
Quả nhiên cô nàng cười tít mắt " Đa tạ tiểu phu nhân "
Cậu nói này khiến ba người kia có một dấu hỏi chấm to trên đầu bởi hoi không biết rằng người lời nhất ở đây chính là cô nàng Nhan Sóc vừa được tiền vừa được lĩnh giáo khiến cô nàng cười không khép được miệng.
Ngay lập tức ba mẫu trang sức mới nhất được đưa đến trước mặt Diệp Bạc Anh. Cô rất hài lòng khẽ mỉm cười.
Thấy cô mỉm cười ba người họ mới bỏ sát khí xuống làm cho Nhan Sóc cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thấy trang sức được làm bằng bạc bà Nhạc có chút không thích lắm " Tiểu Anh, con đổi thành vàng đi trông đẹp hơn nhiều "
Lời nói của bà Nhạc vừa nói ra liền bị câu nói của Diệp Bạc Anh làm cho tức thẹn " Vàng trông già lắm, bạc trông vừa khỏe vừa đẹp dễ phối đồ, hơn nữa ra ngoài cũng không bị ai nhóm ngó "
À vậy là Diệp Bạc Anh đang chê bà Nhạc già và không có mắt thẩm mỹ đây mà!
Nhạc Tư Nhẫn không ngờ tới cô vợ nhỏ nhắn nhìn như thỏ trắng này miệng lưỡi lại sắc bén đến thế. Mỗi lần anh nói với mẹ câu nào y như như rằng người chịu thiệt là anh. Nay có người thay anh trả cục tức hãy làm anh rất hả dạ.
Ông Nhạc ngồi bên cạnh im re không dám nói chỉ sợ ông lên tiếng thì sẽ bị đá văng ra khỏi nhà mất.
Bà Nhạc nhìn Diệp Bạc Anh rồi cười " Cũng đúng, mẹ già rồi mắt không được tinh tường cho lắm nên không kịp nắm bắt thời thế "
" Không sao đâu dì, con sẽ giúp dì lựa chọn trang sức váy vóc sau này " Diệp Bạc Anh cười giao xã.
Cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng giữa hai bên nhưng bà Nhạc cũng phải công nhận đứa nhỏ này rất giảo hoạt và miệng lưỡi sắc bén.
....
Sau một hồi lựa trọn trang phục và trang sức cuối cùng lại chỉ chọn đúng được ba chiếc vòng cổ. Diệp Bạc Anh lấy một chiếc vòng cổ đưa cho bà Nhạc " Dì à, con trang sức của con Nhạc Tư Nhẫn mua còn nhiều với lại bộ này là con cố ý chọn cho dì. Để con giúp dù đeo nhé! "
Nghe cô nói thế bà Nhạc miễn cưỡng gật đầu không ngờ lúc đeo lên trông rất hợp với bà vừa mang lại sự sang trọng vừa tôn nên vẻ uy nghiêm của người có gia thế.
Hóa ra bạc thức sự rất hợp với bà xem ra lần này bà phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi.
" Dì vừa ý chứ?" Diệp Bạc Anh dò hỏi
" Ừ! Đúng là rất đẹp " bà Nhạc ngắm nhìn mình trong gương. Ông Nhạc ở bên cạnh cũng không khỏi gật gù đúng là rất đẹp khiền bà Nhạc càng hài lòng.
" Mẹ, bố trưa nay tụi con xin phép ra ngoài ăn cơm " Nhạc Tư Nhẫn dường như chỉ nói mang tính thông báo chứ chưa nhận được câu trả lời đã kéo cô đi còn không để cho Diệp Bạc Anh chào một tiếng cô chỉ đành cúi đầu chào họ rồi sải bước theo.
Nhạc Tư Nhẫn lái xe đưa cô đi.
Khung cảnh đường phố đông đúc và nhộn nhịp đâu đâu cũng có sự xuất hiện của con người, tất cả đều chạy theo cơm áo gạo tiền khiến họ vùi đầu vào công việc đôi khi dành cho mình rất ít thời gian nghỉ ngơi.
Nhạc Tư Nhẫn dừng xe ở một tòa nhà cao chọc trời từ trong xe nhìn ra căn bản là không thấy nóc nhà đâu.
Nhạc Tư Nhẫn xuống xe mở cửa hàng chục con mắt đổ dồn về phía người đang bước xuống xe họ tò mò xem đó là ai mà lại được Nhạc tổng chở đã thế còn đích thân mở cửa xe họ cứ tưởng là Giang Yến Nghiêu nhưng có vẻ như không phải.Nhạc Tư Nhẫn dẫn cô đi vào trong nhân viên tiếp tân trực ở đó xì xào to nhỏ.
Anh liếc nhìn về đám người không biết thân biết phận này. Nhận thấy ánh mắt đầy sát khí đám người đó liền im bặt không dám ho he gì, bởi một câu nói bất cẩn thì liền sẽ bị đuổi việc.