Chương 40
Lục Bách Sâm cũng không thoái thác, cầm lấy sắc ống vung, mấy cái xúc xắc tất cả vào sắc ống.
Hắn khóe miệng nhếch lên một mạt tà cười: “Hảo nha, cùng các ngươi chơi tận hứng.”
Lục Bách Sâm cũng không trốn tránh, anh cầm lấy ống vung lên, mấy viên xúc xắc đều thu vào ống.
Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: “Được nha, tôi cùng các cậu chơi cho tận hứng.”
Vu Chi nghe được lời này liền biết, dường như Lục Bách Sâm muốn pha trò bên trong.
Bọn họ chơi đoán xúc xắc thật giả.
Quy tắc trò chơi chính là mỗi người nói một con số, hai người bắt đầu ít nhất từ hai số, ví dụ như hai số ba, nếu đối phương không tin mà cho rằng bạn nói dối thì họ có thể lật tẩy bạn, nếu mở ra xúc xắc không phải hai số ba thì tính là bạn nói dối, bạn thua! Nếu đối phương tin tưởng thì tiếp tục chơi tiếp, đến lượt bạn gọi, nhưng bạn phải gọi số lớn hơn số lúc trước, nếu trước đó gọi hai số ba, thì bạn chỉ có thể gọi tiếp hai số năm hoặc là ba số hai các thứ, cứ như vậy mà chơi.
(Đọc xong cái quy tắc mà đứng hình mất nhiều giây, xỉu chéo vì không biết edit kiểu gì )
Một lần có thể gọi bất kì số nào, nhưng nếu số đó đã được gọi rồi thì không thể gọi lại nữa.
Bọn họ chơi năm người, một ván sẽ có một người uống rượu mà những những người khác chắc chắn sẽ bình an không có việc gì.
Vu Chi nói pha trò chính là Lục Bách Sâm sẽ không thắng thực sự rõ ràng, nhưng tuyệt đối không phải là người thua thảm nhất.
Trò chơi này trước kia mấy người bọn họ vẫn thường xuyên chơi, lần nào chơi xong cũng phải đến cuối cùng mới nhận ra người uống ít rượu nhất chính là Lục Bách Sâm, lần nào kết thúc bữa tiệc, họ cũng phải rót thêm cho anh hai ly mới có thể khiến trong lòng cân bằng lại.
Có điều hôm nay bốn người kia rõ ràng chính là muốn nhằm vào Lục Bách Sâm.
Trương Tiêu Dương ở phía trước Lục Bách Sâm, Tào Cảnh Ngôn ở phía sau Lục Bách Sâm, thật đúng là chuẩn bị giáp công từ hai phía.
Có điều năm ván đầu hiển nhiên là hai người bọn họ không được, chỉ có thể bắt Lục Bách Sâm uống rượu một lần.
Tề Đan Đan cùng La Sở Nguyệt sốt ruột, cũng muốn gia nhập cuộc chơi.
Có điều quy tắc giữa các cô gái và cánh đàn ông có khác biệt, bên nam thua uống một ly rượu, bên nữ thua chỉ cần uống nửa ly, đôi khi các anh còn rót rượu thiếu một chút.
Vu Chi ở bên ngoài nhìn bọn họ chơi đến khí thế ngất trời, vừa ăn vừa cười, vô cùng vui vẻ.
Có lẽ là do cô cười vui quá nên hấp dẫn ánh mắt của Tề Đan Đan.
Lúc cô nàng nhìn về phía Vu Chi, đôi con ngươi hiện lên một đường ánh sáng.
Trong lòng Vu Chi thầm kêu không tốt, cô lập tức ngưng cười, cảnh giác nhìn cô nàng.
Cô còn bị cô nàng kéo vào chơi cùng.
Lại còn đặc biệt sửa lại quy tắc trò chơi.
Nếu bên nữ thua chỉ cần uống nửa ly, nếu bên nam uống thay thì phải nhân đôi, nói cách khác vẫn là một ly.
Tề Đan Đan cùng La Sở Nguyệt vốn là những cô nàng mạnh mẽ, cũng thường chơi trò này.
Nếu Vu Chi thua, Lục Bách Sâm khẳng định sẽ uống thay, đây rõ ràng là muốn “hố” (đào hố cho anh nhảy xuống:)) Lục Bách Sâm mà.
Âm mưu rõ ràng như vậy, đương nhiên tất cả mọi người đều nhìn ra được.
Vu Chi cũng không phải đứa ngốc, cô thầm nghĩ nếu ngã xuống cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng, dứt khoát kéo hai cô gái khác vào cùng.
Người càng nhiều, xác suất cô thua càng giảm đi không ít.
Trò chơi bắt đầu.
Ván thứ nhất, tất cả mọi người đều tiến công đánh Vu Chi.
Vu Chi sợ tới mức kéo ghế dựa sát vào Lục Bách Sâm.
Lúc này, bên hông cô bị một bàn tay ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Bách Sâm: “Đừng sợ, cứ thoải mái chơi đi.”
“Em sẽ thua.” Hai tay Vu Chi ôm cái ống sắc, cô thì thầm trả lời anh.
“Ừ.”
Có Lục Bách Sâm chống lưng, Vu Chi an tâm hơn nhiều.
Lúc cô chơi, nếu cô nói sai, cánh tay bên hông cô của Lục Bách Sâm sẽ nhắc nhở, hoặc anh sẽ nhỏ giọng nói cho cô đáp án.
Tuy rằng Vu Chi chưa hiểu rõ trò này, nhưng bên cạnh lại có một người rất biết chơi, cho nên cơ bản đều là anh mang cô chạy, không thua không thắng.
Mười mấy ván rồi, vậy mà bọn họ không phải uống một ly rượu nào.
Ngược lại là Tào Cảnh Ngôn cùng Tề Đan Đan có vận khí không tốt, hai người chỉ trong chốc lát đã thua không dưới mười ly rượu, tất cả đều vào bụng Tào Cảnh Ngôn.
Uống đến mức anh chàng đòi đi vệ sinh, trước khi đi còn tiện tay kéo luôn Lục Bách Sâm đi cùng.
Vu Chi cảm nhận được cánh tay bên hông dần buông ra, sau lưng không còn chỗ dựa Lục Bách Sâm này nữa.
Vận khí của Vu Chi bắt đầu giảm xuống.
Lúc Lục Bách Sâm đứng ngoài hành lang nhà vệ sinh hút thuốc.
Vu Chi thua liên tục, cô nhìn chỗ của Lục Bách Sâm đã bày bốn năm ly rượu, trong lòng có chút hoảng loạn.
Nhưng những người khác đương nhiên không muốn buông tha cơ hội này, trong đó Triệu Cung Vũ còn lấy cớ đến nhà vệ sinh hút thuốc để đứng dậy đi ra ngoài.
Vu Chi dùng đầu ngón chân cũng biết, người này rõ ràng là bắt tay thông đồng với Trương Tiêu Dương và Cố Khâm Minh, đi ra ngoài để giữ chân Lục Bách Sâm lại.
Quả nhiên, cô chươi thêm năm sáu ván nữa, vẫn chưa thấy Lục Bách Sâm trở về.
Chơi thêm sáu ván, La Sở Nguyệt thua một ván, Trương Tiêu Dương lập tức ân cần uống thay cô ấy.
Bạn gái Cố Khâm Minh thua một ván, Cố Khâm Minh cũng uống.
Tề Đan Đan thua một ván, Tào Cảnh Ngôn không ở đây, cô nàng tự mình uống.
Còn lại ba ván tất cả đều là Vu Chi thua, cô yên lặng đẩy ba ly rượu đến trước bàn Lục Bách Sâm.
Chờ ba người đàn ông kia bước vào, trước bàn Lục Bách Sâm đã bày không dưới mười lăm ly rượu.
Vu Chi cúi đầu, cô nghiêng người trốn sau lưng ghế, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Bách Sâm.
Còn hai người kia lúc nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này lại cảm thấy hoảng sở.
Tào Cảnh Ngôn trực tiếp ôm bụng cười to một tràng, một tay vỗ ghế một tay vỗ vách tường, anh chàng hét lớn: “Ôi trời ơi, Sâm ca, vợ của anh thật là yêu anh nha, ha ha ha ha ha ~”
Vu Chi:…..
Cũng không biết là vừa rồi ai phải uống mười mấy ly, sao dám có mặt mũi cười nhạo cô cơ chứ, hừ.
Thời điểm cô đang mắng thầm, cái ót cô bị vỗ một cái, giọng nói yêu chiều bất đắc dĩ của Lục Bách Sâm truyền đến: “Sao lại ngốc vậy hả.”
Vu Chi cúi đầu ủy khuất nói: “Bọn họ lừa em.”
Lúc này những người khác đều ồn ào nói: “Sâm ca, uống mau, nhà vệ sinh cũng chuẩn bị tốt cho anh rồi.”
Vu Chi cảm nhận được người đàn ông phía sau ngồi xuống, một tay anh thuận thế ôm lấy vòng eo của cô, tay phải lấy ly rượu trên bàn.
Cô quay đầu nhìn Lục Bách Sâm yên lặng không lên tiếng cứ một ly rồi lại một ly, cô có chút đau lòng.
Tào Cảnh Ngôn lại làm một bộ dáng khoan hồng độ lượng nói: “Sâm ca, không phải vội, anh cứ từ từ mà uống, cảm thấy uống không được thì ăn chút đồ vào, yên tâm đi, không ai tranh cùng anh đâu.”
Những lời này hiển nhiên đã đắc tội Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm hẳn là nhà tiếp theo, trò chơi sau đó, không phải anh chàng lật sai bài của Lục Bách Sâm thì chính là Tề Đan Đan khai sai bài của anh chàng.
Bảy tám ly rượu tiếp đó, đều là Tào Cảnh Ngôn bồi Lục Bách Sâm uống.
Uống đến khi anh chàng hô to chính mình sai rồi, không nên cười nhạo Sâm ca, xin Sâm ca buông tha.
Quá nửa buổi tiệc, mười người trên cơ bản đều uống dì ít hay nhiều.
Khi Lục Bách Sâm đi nhà vệ sinh, Vu Chi cũng trộm uống thay anh hai ly.
Anh đi vệ sinh trở về phát hiện liền lạnh mặt nhìn cô.
Vu Chi chỉ coi như không thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Để phòng ngừa Vu Chi chỉ ăn đồ ngọt không ăn cơm, Lục Bách Sâm liền đặt bánh kem ở cuối cùng.
Vu Chi cũng thông minh, ăn cơm chỉ ăn lửng dạ, đặt biệt chờ đợi bánh kem cuôsi cùng lên sân khấu để ăn cho thỏa thích.
Bánh kem trái cây ba tầng, mỗi người được chia một miếng, cuối cùng còn dưa lại phân nửa, được nhân viên phục vụ đóng gói lại để lát nữa Vu Chi mang về nhà.
Cả sinh nhật được bầu bạn với nhóm người ngớ ngẩn này, Vu Chi thật sự rất vui vẻ.
Mấy người bọn họ náo loạn đến 12 giờ mới giải tán đi về nhà.
Bởi vì rất cả đều uống rượu nên bọn họ đã gọi tài xế đến.
Hai người ngồi ở ghế sau, Vu Chi nghiêng qua dựa vào lồng ngực anh, trên người Lục Bách Sâm nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh đang nhắm mắt ôm cô.
Vu Chi mở miệng hỏi: “Anh say à?”
Nghe được lời này, Lục Bách Sâm mở mắt, con ngươi ửng đỏ, giọng anh khàn khàn mang theo hơi say: “Không có.”
“Vậy anh mệt không?” Vu Chi lại hỏi.
“Không có.”
Không đợi Vu Chi hỏi lại, Lục Bách Sâm đã mở miệng nói: “Anh đang nghĩ tại sao lại có một người vợ ngốc như em, rót cho anh một bụng rượu luôn.”
Vu Chi ngượng ngùng ngây ngôn cười, còn giống như trấn an mà xoa xoa bụng anh.
Về đến nhà đã 12 giờ rưỡi đêm, rạng sáng rồi.
Dì Dương đã đi ngủ, hai người đổi giày xong đem bánh kem cho vào tủ lạnh, đi lên lầu.
Tắm rửa xong, Vu Chi ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da.
Nhớ đến hôm nay Tề Đan Đan có đưa cho cô một bộ máy mát xa không tồi, cô nghĩ hiện tại đúng lúc dùng được.
“Sâm ca, lấy giúp em cái hộp màu xanh trong túi xách với.”
Lục Bách Sâm nằm trên giường xem ipad ‘ừ’ một tiếng, anh ngồi dậy đưa tay cầm túi xách của cô đến, tìm kiếm bên trong.
Hộp đồ mát xa rất lớn, có thể tìm thấy rất dễ dàng.
Nhưng anh cũng đồng thời lấy ra một tờ giáy được gấp chỉnh tề.
Vu Chi nhìn gương vỗ vỗ đánh đánh lên mặt, cô đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Lục Bách Sâm đi đến, cô nghi hoặc hỏi: “Sâm ca? Tìm không thấy à?”
Vừa dứt lời, một bóng dáng đã bao bọc cả người cô lại.
Vu Chi ngẩng đầu về phía sau, Lục Bách Sâm mặt đen như than, cô khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đây là ai đưa cho em?” Nói rồi, anh đặt tờ giấy kia lên bàn trang điểm.
Vu Chi vừa nhìn thì thấy vậy mà lại là cái phương thuốc bổ nguyên khí gì đó mà sáng nay mẹ cho mình.
“À, không phải sáng nay em về nhà sao, mẹ em cho em, nói là của hàng xóm, hiệu quả tốt lắm.” Nói xong Vu Chi bòn bồi thêm: “Có điều em không định uống đâu, em cảm thấy bây giờ tập luyện để tăng cân khá tốt, huấn luyên viên cũng nói bụng em có bóng dáng cơ bụng rồi.”
Nghe được lời này, Lục Bách Sâm mới vừa lòng gật đầu, sắc mặt anh khôi phục một chút, anh xoa xoa đầu cô: “Còn chưa tính là ngốc.”
Bởi vì Trương Mạn Chi có quan hệ rất tốt với dì Minh nên anh đã xem qua sách trong nhà dì Minh rồi.
Trong phương thuốc có viết rất nhiều loại dược liệu mà anh đã nghe nói qua.
Tuy đều là thuốc bổ, nhưng anh vẫn thấy được ba phần độc, hơn nữa Vu Chi còn sợ khổ, không cần thiết phải đi chịu loại tội này.
Hiện tại anh lo lắng nhất chính là sợ Vu Chi sẽ vì vấn đề con cái mà suy nghĩ linh tinh, dấu anh đi uống thuốc bậy bạ.
Chăm sóc da xong, Vu Chi vui sướng hài lòng bò lên giường, cô quỳ gối trên giườn hất mặt khoa khoang với Lục Bách Sâm: “Sâm ca, anh mau xem Đan Đan đưa cho em cái máy mát xa này thật không tệ nha, làn da hấp thu khá tốt, thật dễ chịu nha.”
Lục Bách Sâm liếc mắt một cái, “ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn ipad.
Vu Chi thấy anh không để tâm trả lời, cô tức giận vỗ lên bụng anh: “Anh còn chưa nhìn mà.”
Lục Bách Sâm ngẩng đầu, anh nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của cô: “Nhìn cái gì?”
Vu Chi tiếp tục đưa mặt ra, nháy mắt với anh: “Mặt em nha, có phải mịn hơn, trắng hơn không.”
Lục Bách Sâm nghi hoặc nói: “Không phải vẫn luôn trắng như vậy à?”
Hắn khóe miệng nhếch lên một mạt tà cười: “Hảo nha, cùng các ngươi chơi tận hứng.”
Lục Bách Sâm cũng không trốn tránh, anh cầm lấy ống vung lên, mấy viên xúc xắc đều thu vào ống.
Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: “Được nha, tôi cùng các cậu chơi cho tận hứng.”
Vu Chi nghe được lời này liền biết, dường như Lục Bách Sâm muốn pha trò bên trong.
Bọn họ chơi đoán xúc xắc thật giả.
Quy tắc trò chơi chính là mỗi người nói một con số, hai người bắt đầu ít nhất từ hai số, ví dụ như hai số ba, nếu đối phương không tin mà cho rằng bạn nói dối thì họ có thể lật tẩy bạn, nếu mở ra xúc xắc không phải hai số ba thì tính là bạn nói dối, bạn thua! Nếu đối phương tin tưởng thì tiếp tục chơi tiếp, đến lượt bạn gọi, nhưng bạn phải gọi số lớn hơn số lúc trước, nếu trước đó gọi hai số ba, thì bạn chỉ có thể gọi tiếp hai số năm hoặc là ba số hai các thứ, cứ như vậy mà chơi.
(Đọc xong cái quy tắc mà đứng hình mất nhiều giây, xỉu chéo vì không biết edit kiểu gì )
Một lần có thể gọi bất kì số nào, nhưng nếu số đó đã được gọi rồi thì không thể gọi lại nữa.
Bọn họ chơi năm người, một ván sẽ có một người uống rượu mà những những người khác chắc chắn sẽ bình an không có việc gì.
Vu Chi nói pha trò chính là Lục Bách Sâm sẽ không thắng thực sự rõ ràng, nhưng tuyệt đối không phải là người thua thảm nhất.
Trò chơi này trước kia mấy người bọn họ vẫn thường xuyên chơi, lần nào chơi xong cũng phải đến cuối cùng mới nhận ra người uống ít rượu nhất chính là Lục Bách Sâm, lần nào kết thúc bữa tiệc, họ cũng phải rót thêm cho anh hai ly mới có thể khiến trong lòng cân bằng lại.
Có điều hôm nay bốn người kia rõ ràng chính là muốn nhằm vào Lục Bách Sâm.
Trương Tiêu Dương ở phía trước Lục Bách Sâm, Tào Cảnh Ngôn ở phía sau Lục Bách Sâm, thật đúng là chuẩn bị giáp công từ hai phía.
Có điều năm ván đầu hiển nhiên là hai người bọn họ không được, chỉ có thể bắt Lục Bách Sâm uống rượu một lần.
Tề Đan Đan cùng La Sở Nguyệt sốt ruột, cũng muốn gia nhập cuộc chơi.
Có điều quy tắc giữa các cô gái và cánh đàn ông có khác biệt, bên nam thua uống một ly rượu, bên nữ thua chỉ cần uống nửa ly, đôi khi các anh còn rót rượu thiếu một chút.
Vu Chi ở bên ngoài nhìn bọn họ chơi đến khí thế ngất trời, vừa ăn vừa cười, vô cùng vui vẻ.
Có lẽ là do cô cười vui quá nên hấp dẫn ánh mắt của Tề Đan Đan.
Lúc cô nàng nhìn về phía Vu Chi, đôi con ngươi hiện lên một đường ánh sáng.
Trong lòng Vu Chi thầm kêu không tốt, cô lập tức ngưng cười, cảnh giác nhìn cô nàng.
Cô còn bị cô nàng kéo vào chơi cùng.
Lại còn đặc biệt sửa lại quy tắc trò chơi.
Nếu bên nữ thua chỉ cần uống nửa ly, nếu bên nam uống thay thì phải nhân đôi, nói cách khác vẫn là một ly.
Tề Đan Đan cùng La Sở Nguyệt vốn là những cô nàng mạnh mẽ, cũng thường chơi trò này.
Nếu Vu Chi thua, Lục Bách Sâm khẳng định sẽ uống thay, đây rõ ràng là muốn “hố” (đào hố cho anh nhảy xuống:)) Lục Bách Sâm mà.
Âm mưu rõ ràng như vậy, đương nhiên tất cả mọi người đều nhìn ra được.
Vu Chi cũng không phải đứa ngốc, cô thầm nghĩ nếu ngã xuống cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng, dứt khoát kéo hai cô gái khác vào cùng.
Người càng nhiều, xác suất cô thua càng giảm đi không ít.
Trò chơi bắt đầu.
Ván thứ nhất, tất cả mọi người đều tiến công đánh Vu Chi.
Vu Chi sợ tới mức kéo ghế dựa sát vào Lục Bách Sâm.
Lúc này, bên hông cô bị một bàn tay ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Bách Sâm: “Đừng sợ, cứ thoải mái chơi đi.”
“Em sẽ thua.” Hai tay Vu Chi ôm cái ống sắc, cô thì thầm trả lời anh.
“Ừ.”
Có Lục Bách Sâm chống lưng, Vu Chi an tâm hơn nhiều.
Lúc cô chơi, nếu cô nói sai, cánh tay bên hông cô của Lục Bách Sâm sẽ nhắc nhở, hoặc anh sẽ nhỏ giọng nói cho cô đáp án.
Tuy rằng Vu Chi chưa hiểu rõ trò này, nhưng bên cạnh lại có một người rất biết chơi, cho nên cơ bản đều là anh mang cô chạy, không thua không thắng.
Mười mấy ván rồi, vậy mà bọn họ không phải uống một ly rượu nào.
Ngược lại là Tào Cảnh Ngôn cùng Tề Đan Đan có vận khí không tốt, hai người chỉ trong chốc lát đã thua không dưới mười ly rượu, tất cả đều vào bụng Tào Cảnh Ngôn.
Uống đến mức anh chàng đòi đi vệ sinh, trước khi đi còn tiện tay kéo luôn Lục Bách Sâm đi cùng.
Vu Chi cảm nhận được cánh tay bên hông dần buông ra, sau lưng không còn chỗ dựa Lục Bách Sâm này nữa.
Vận khí của Vu Chi bắt đầu giảm xuống.
Lúc Lục Bách Sâm đứng ngoài hành lang nhà vệ sinh hút thuốc.
Vu Chi thua liên tục, cô nhìn chỗ của Lục Bách Sâm đã bày bốn năm ly rượu, trong lòng có chút hoảng loạn.
Nhưng những người khác đương nhiên không muốn buông tha cơ hội này, trong đó Triệu Cung Vũ còn lấy cớ đến nhà vệ sinh hút thuốc để đứng dậy đi ra ngoài.
Vu Chi dùng đầu ngón chân cũng biết, người này rõ ràng là bắt tay thông đồng với Trương Tiêu Dương và Cố Khâm Minh, đi ra ngoài để giữ chân Lục Bách Sâm lại.
Quả nhiên, cô chươi thêm năm sáu ván nữa, vẫn chưa thấy Lục Bách Sâm trở về.
Chơi thêm sáu ván, La Sở Nguyệt thua một ván, Trương Tiêu Dương lập tức ân cần uống thay cô ấy.
Bạn gái Cố Khâm Minh thua một ván, Cố Khâm Minh cũng uống.
Tề Đan Đan thua một ván, Tào Cảnh Ngôn không ở đây, cô nàng tự mình uống.
Còn lại ba ván tất cả đều là Vu Chi thua, cô yên lặng đẩy ba ly rượu đến trước bàn Lục Bách Sâm.
Chờ ba người đàn ông kia bước vào, trước bàn Lục Bách Sâm đã bày không dưới mười lăm ly rượu.
Vu Chi cúi đầu, cô nghiêng người trốn sau lưng ghế, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Bách Sâm.
Còn hai người kia lúc nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này lại cảm thấy hoảng sở.
Tào Cảnh Ngôn trực tiếp ôm bụng cười to một tràng, một tay vỗ ghế một tay vỗ vách tường, anh chàng hét lớn: “Ôi trời ơi, Sâm ca, vợ của anh thật là yêu anh nha, ha ha ha ha ha ~”
Vu Chi:…..
Cũng không biết là vừa rồi ai phải uống mười mấy ly, sao dám có mặt mũi cười nhạo cô cơ chứ, hừ.
Thời điểm cô đang mắng thầm, cái ót cô bị vỗ một cái, giọng nói yêu chiều bất đắc dĩ của Lục Bách Sâm truyền đến: “Sao lại ngốc vậy hả.”
Vu Chi cúi đầu ủy khuất nói: “Bọn họ lừa em.”
Lúc này những người khác đều ồn ào nói: “Sâm ca, uống mau, nhà vệ sinh cũng chuẩn bị tốt cho anh rồi.”
Vu Chi cảm nhận được người đàn ông phía sau ngồi xuống, một tay anh thuận thế ôm lấy vòng eo của cô, tay phải lấy ly rượu trên bàn.
Cô quay đầu nhìn Lục Bách Sâm yên lặng không lên tiếng cứ một ly rồi lại một ly, cô có chút đau lòng.
Tào Cảnh Ngôn lại làm một bộ dáng khoan hồng độ lượng nói: “Sâm ca, không phải vội, anh cứ từ từ mà uống, cảm thấy uống không được thì ăn chút đồ vào, yên tâm đi, không ai tranh cùng anh đâu.”
Những lời này hiển nhiên đã đắc tội Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm hẳn là nhà tiếp theo, trò chơi sau đó, không phải anh chàng lật sai bài của Lục Bách Sâm thì chính là Tề Đan Đan khai sai bài của anh chàng.
Bảy tám ly rượu tiếp đó, đều là Tào Cảnh Ngôn bồi Lục Bách Sâm uống.
Uống đến khi anh chàng hô to chính mình sai rồi, không nên cười nhạo Sâm ca, xin Sâm ca buông tha.
Quá nửa buổi tiệc, mười người trên cơ bản đều uống dì ít hay nhiều.
Khi Lục Bách Sâm đi nhà vệ sinh, Vu Chi cũng trộm uống thay anh hai ly.
Anh đi vệ sinh trở về phát hiện liền lạnh mặt nhìn cô.
Vu Chi chỉ coi như không thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Để phòng ngừa Vu Chi chỉ ăn đồ ngọt không ăn cơm, Lục Bách Sâm liền đặt bánh kem ở cuối cùng.
Vu Chi cũng thông minh, ăn cơm chỉ ăn lửng dạ, đặt biệt chờ đợi bánh kem cuôsi cùng lên sân khấu để ăn cho thỏa thích.
Bánh kem trái cây ba tầng, mỗi người được chia một miếng, cuối cùng còn dưa lại phân nửa, được nhân viên phục vụ đóng gói lại để lát nữa Vu Chi mang về nhà.
Cả sinh nhật được bầu bạn với nhóm người ngớ ngẩn này, Vu Chi thật sự rất vui vẻ.
Mấy người bọn họ náo loạn đến 12 giờ mới giải tán đi về nhà.
Bởi vì rất cả đều uống rượu nên bọn họ đã gọi tài xế đến.
Hai người ngồi ở ghế sau, Vu Chi nghiêng qua dựa vào lồng ngực anh, trên người Lục Bách Sâm nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh đang nhắm mắt ôm cô.
Vu Chi mở miệng hỏi: “Anh say à?”
Nghe được lời này, Lục Bách Sâm mở mắt, con ngươi ửng đỏ, giọng anh khàn khàn mang theo hơi say: “Không có.”
“Vậy anh mệt không?” Vu Chi lại hỏi.
“Không có.”
Không đợi Vu Chi hỏi lại, Lục Bách Sâm đã mở miệng nói: “Anh đang nghĩ tại sao lại có một người vợ ngốc như em, rót cho anh một bụng rượu luôn.”
Vu Chi ngượng ngùng ngây ngôn cười, còn giống như trấn an mà xoa xoa bụng anh.
Về đến nhà đã 12 giờ rưỡi đêm, rạng sáng rồi.
Dì Dương đã đi ngủ, hai người đổi giày xong đem bánh kem cho vào tủ lạnh, đi lên lầu.
Tắm rửa xong, Vu Chi ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da.
Nhớ đến hôm nay Tề Đan Đan có đưa cho cô một bộ máy mát xa không tồi, cô nghĩ hiện tại đúng lúc dùng được.
“Sâm ca, lấy giúp em cái hộp màu xanh trong túi xách với.”
Lục Bách Sâm nằm trên giường xem ipad ‘ừ’ một tiếng, anh ngồi dậy đưa tay cầm túi xách của cô đến, tìm kiếm bên trong.
Hộp đồ mát xa rất lớn, có thể tìm thấy rất dễ dàng.
Nhưng anh cũng đồng thời lấy ra một tờ giáy được gấp chỉnh tề.
Vu Chi nhìn gương vỗ vỗ đánh đánh lên mặt, cô đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Lục Bách Sâm đi đến, cô nghi hoặc hỏi: “Sâm ca? Tìm không thấy à?”
Vừa dứt lời, một bóng dáng đã bao bọc cả người cô lại.
Vu Chi ngẩng đầu về phía sau, Lục Bách Sâm mặt đen như than, cô khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đây là ai đưa cho em?” Nói rồi, anh đặt tờ giấy kia lên bàn trang điểm.
Vu Chi vừa nhìn thì thấy vậy mà lại là cái phương thuốc bổ nguyên khí gì đó mà sáng nay mẹ cho mình.
“À, không phải sáng nay em về nhà sao, mẹ em cho em, nói là của hàng xóm, hiệu quả tốt lắm.” Nói xong Vu Chi bòn bồi thêm: “Có điều em không định uống đâu, em cảm thấy bây giờ tập luyện để tăng cân khá tốt, huấn luyên viên cũng nói bụng em có bóng dáng cơ bụng rồi.”
Nghe được lời này, Lục Bách Sâm mới vừa lòng gật đầu, sắc mặt anh khôi phục một chút, anh xoa xoa đầu cô: “Còn chưa tính là ngốc.”
Bởi vì Trương Mạn Chi có quan hệ rất tốt với dì Minh nên anh đã xem qua sách trong nhà dì Minh rồi.
Trong phương thuốc có viết rất nhiều loại dược liệu mà anh đã nghe nói qua.
Tuy đều là thuốc bổ, nhưng anh vẫn thấy được ba phần độc, hơn nữa Vu Chi còn sợ khổ, không cần thiết phải đi chịu loại tội này.
Hiện tại anh lo lắng nhất chính là sợ Vu Chi sẽ vì vấn đề con cái mà suy nghĩ linh tinh, dấu anh đi uống thuốc bậy bạ.
Chăm sóc da xong, Vu Chi vui sướng hài lòng bò lên giường, cô quỳ gối trên giườn hất mặt khoa khoang với Lục Bách Sâm: “Sâm ca, anh mau xem Đan Đan đưa cho em cái máy mát xa này thật không tệ nha, làn da hấp thu khá tốt, thật dễ chịu nha.”
Lục Bách Sâm liếc mắt một cái, “ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn ipad.
Vu Chi thấy anh không để tâm trả lời, cô tức giận vỗ lên bụng anh: “Anh còn chưa nhìn mà.”
Lục Bách Sâm ngẩng đầu, anh nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của cô: “Nhìn cái gì?”
Vu Chi tiếp tục đưa mặt ra, nháy mắt với anh: “Mặt em nha, có phải mịn hơn, trắng hơn không.”
Lục Bách Sâm nghi hoặc nói: “Không phải vẫn luôn trắng như vậy à?”