Chương 41
Vu Chi trừng mắt với anh, cô tức giận nói: “Đúng vậy, trước đây trắng, bây giờ càng trắng hơn, chính là nhờ có quà mà Đan Đan tặng em.”
Lục Bách Sâm vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, nghe cô nói xong, anh nhàn nhạt “à” một tiếng.
Hơi thở Vu Chi cứng lại, thấy ám chỉ cũng vô dụng, cô dứt khoát trực tiếp vươn tay ra, hỏi: “Quà sinh nhật của em đâu?”
Nghe xong lời này, Lục Bách Sâm nhếch môi bật cười, anh nghiêng đầu, nghiêm trang hỏi: “Có phải mong chờ cả ngày rồi không?”
Thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hơi phiếm hồng, biết là mình đã nói đúng, Lục Bách Sâm nhịn không được đưa tay xoa đầu nhỏ của cô.
Anh ngồi dậy, nắm lấy tay cô, nói: “Đi với anh.”
Vẻ mặt Vu Chi ngờ vực, đi cùng với anh? Đi đâu?
Cô còn chưa kịp hỏi thì cả người đã bị anh kéo đi rồi.
Lục Bách Sâm đưa cô ra ngoài phòng ngủ, bên ngoài không bật đèn, một mảnh đen kịt, Vu Chi đưa tay muốn bật đèn tường tầng hai, kết quả một bàn tay to lớn thon dài duỗi tới ngăn cô lại, anh trực tiếp kéo cô đi tới cạnh thư phòng.
Vu Chi chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng mỏng manh hắt ra từ phòng ngủ phía sau để nhìn quanh bốn phía.
Cô có chút sợ hãi giữ chặt Lục Bách Sâm: “Sâm ca, em sợ.”
Cô không thấy rõ gương mặt của Lục Bách Sâm, chỉ có thể nghe được trong giọng anh lộ ra chút bất đắc dĩ: “Nhà của mình mà em còn sợ cái gì.”
“Sợ tối.”
Vu Chi cảm giác được bàn tay to ấm áp kia dần buông lỏng cổ tay cô, cô lập tức hoảng loạn hô lên: “Sâm….”
Chữ “ca” còn chưa cất lên, bên hông cô đã bị giữ chặt, anh trực tiếp mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ trêu chọc của anh: “Em thật nhát gan.”
Có Lục Bách Sâm ở bên cạnh, Vu Chi cảm giác nỗi sợ hãi trong lòng lập tức biến mất không thấy.
Lục Bách Sâm mở cửa thư phòng ra, tấm rèm bên trong không kéo, ánh trăng ngoài cửa tràn vào phòng, có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của đồ vật xung quanh.
Vu Chi tò mò hỏi: “Sâm ca, tại sao không cho em bật đèn nha?”
“Ừm, tập trung nghe nào.”
Lục Bách Sâm ôm lấy cô từ sau lưng, anh đặt cằm lên vai cô, Vu Chi không biết anh muốn cho mình nghe cái gì, mãi đến khi thời gian mười mấy giây trôi qua.
Không biết từ đâu truyền đến một tiếng kêu rất nhỏ: “Meo ~”
“A” Vu Chi kinh hỉ kêu một tiếng: “Là mèo.”
“Lạch cạch.”
Lục Bách Sâm vươn tay mở một chốt mở trên vách tường.
Đèn trong phòng lập tức sáng lên, sợ rằng ánh đèn đột ngột sẽ làm hại mắt Vu Chi, một tay khác của Lục Bách Sâm còn đưa lên che đi một chút đôi mắt của cô, chuyển ánh đèn về màu vàng quýt ấm áp.
Sau khi hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, Vu Chi chỉ liếc mắt một cái liền thấy được bên cửa sổ có một cái lồng sắt của mèo, có một con mèo nhỏ, còn chẳng to bằng bàn tay của Sâm ca đang nằm trên đệm, nó trợn tròn mắt kêu meo với bọn họ.
Tiếng mèo kêu rất nhỏ, nếu không để ý thì căn bản là không nghe được.
Đây là một con mèo nhị thể, lớn lên sẽ vô cùng đẹp, nhìn dáng vẻ nhỏ bé mở miệng kêu meo meo của nó, trái tim của Vu Chi cũng muốn tan chảy.
Lục Bách Sâm ở phía sau nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
“Ừm ừm” Vu Chi mạnh mẽ gật đầu hai cái: “Không phải trước kia anh nói không được nuôi động vật nhỏ trong nhà sao?”
Lục Bách Sâm không ghét động vật, nhưng anh ghét việc chỗ nào trong nhà cũng có lông.
Mèo và chó giống nhau, đều sẽ rụng lông.
“Nghe nói em ở cửa hàng thú cưng nhà người ta ăn vạ không chịu đi?”
Vu Chi ho nhẹ hai tiếng, cô chột dạ phủ nhận: “Không có, em chỉ nhìn nhiều một chút thôi.”
Thời gian hai người còn đang yêu nhau, cô nói cho Lục Bách Sâm về suy nghĩ nuôi mèo hoặc nuôi chó, kết quả bị Lục Bách Sâm từ chối thẳng thừng.
Cô lì lợm la liếm hồi lâu, anh cũng không chịu buông ra.
Bởi vì việc này mà hai người họ còn chiến tranh lạnh mất hai ngày, có điều cuối cùng Vu Chi vẫn bị mấy khối điểm tâm dỗ ngọt.
Ngày đó sau khi tan làm, La Sở Nguyệt liền lôi kéo Tề Đan Đan cùng Vu Chi đi ra ngoài, nói muốn đến cửa hàng thú cưng mua đồ ăn cho mèo nhà cô ấy.
Vu Chi nhìn mèo trong cửa hàng thú cưng quá đáng yêu nên cứ ăn vạ không chịu đi.
Không ngờ vậy mà Lục Bách Sâm đã biết rồi.
Chắc chắn là tên tiểu tử Tề Đan Đan này cáo trạng, Vu Chi cảm thấy cô càng ngày càng yêu cô nàng.
Trợ công tốt trăm năm khó gặp.
Lục Bách Sâm nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, sủng nịnh xoa xoa đầu của cô.
Ngày đó, sau khi Tề Đan Đan gửi video Vu Chi ghé sát vào lồng sắt trêu chọc mèo cho anh, cô nàng liền đề xuất với anh, nói sắp tới sinh nhật Vu Chi, không bằng tặng luôn cho cô một con mèo, món quà này khẳng định là cô sẽ thích.
Lúc ấy Lục Bách Sâm không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
Mấy ngày trước anh đã chuẩn bị xong quà tặng cho Vu Chi rồi, là một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà cô vẫn luôn thương nhớ bấy lâu.
Mãi đến ba ngày trước, Tề Đan Đan nói với anh rằng cô nàng mang thai rồi, đã được hơn hai tháng, cô nàng chuẩn bị tổ chức hôn lễ với Tào Cảnh Ngôn trong một tháng tới, sợ rằng đợi nữa thì bụng quá lớn, cô nàng mặc váy cưới sẽ không đẹp.
Nhưng cô nàng lại không biết phải mở miệng nói chuyện này cho Vu Chi như thế nào, cô nàng sợ rằng nói xong sẽ lại càng làm tăng thêm gánh nặng trong lòng Vu Chi.
Lục Bách Sâm biết rằng, tuy ngày thường, cô đối với chuyện người khác mang thai vẫn duy trì một thái độ tự nhiên, nhưng bên trong tâm lí vẫn sẽ cảm thấy ngạt thở.
Con người hiếu thắng như cô sao có thể cho phép người khác nói mình không sinh được con chứ.
Tuy rằng anh không nói, ba mẹ cũng không nói, nhưng người ngoài lại không chịu được mà lo chuyện bao đồng, luôn muốn khuyên nhủ một câu nên sinh con sớm một chút, bla bla.
Dáng vẻ cô cắn răng nỗ lực tập thể hình, Lục Bách Sâm đều thấy hết.
Sao anh có thể không biết cô đang kiên trì vì cái gì chứ.
Đối với cám dỗ của đồ ngọt, cô không có định lực.
Đối với cám dỗ của điện thoại, cô không có định lực.
Đối với rất nhiều chuyện, cô dường như cũng chả có chút định lực nào.
Duy chỉ đối với việc tập thể hình này, cô vẫn luôn cắn răng kiên trì.
Lúc đầu vẫn luôn oán giận với anh, nói không muốn đi, nhưng sau khi thấy thật sự có hiệu quả tăng cân, cô liền không buông lời oán thán nữa.
Cho dù tập xong có mệt đến nỗi nằm liệt trong lồng ngực anh, cô cũng chỉ làm nũng nói đủ các loại mệt mỏi mà thôi.
Nhưng cứ đến giờ lại cô sẽ lại tiếp tục đi không chậm trễ chút nào.
Bây giờ Lục Bách Sâm mua con mèo này cho cô, cũng chỉ muốn có thể dời sự chút ý của cô đi một chút.
Nghĩ vậy, Lục Bách Sâm đau lòng ôm bóng dáng nho nhỏ trong ngực chặt hơn vài phần, anh ôn nhu nói một câu bên tai cô: “Em vui vẻ là được rồi.”
Lục Bách Sâm vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, nghe cô nói xong, anh nhàn nhạt “à” một tiếng.
Hơi thở Vu Chi cứng lại, thấy ám chỉ cũng vô dụng, cô dứt khoát trực tiếp vươn tay ra, hỏi: “Quà sinh nhật của em đâu?”
Nghe xong lời này, Lục Bách Sâm nhếch môi bật cười, anh nghiêng đầu, nghiêm trang hỏi: “Có phải mong chờ cả ngày rồi không?”
Thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hơi phiếm hồng, biết là mình đã nói đúng, Lục Bách Sâm nhịn không được đưa tay xoa đầu nhỏ của cô.
Anh ngồi dậy, nắm lấy tay cô, nói: “Đi với anh.”
Vẻ mặt Vu Chi ngờ vực, đi cùng với anh? Đi đâu?
Cô còn chưa kịp hỏi thì cả người đã bị anh kéo đi rồi.
Lục Bách Sâm đưa cô ra ngoài phòng ngủ, bên ngoài không bật đèn, một mảnh đen kịt, Vu Chi đưa tay muốn bật đèn tường tầng hai, kết quả một bàn tay to lớn thon dài duỗi tới ngăn cô lại, anh trực tiếp kéo cô đi tới cạnh thư phòng.
Vu Chi chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng mỏng manh hắt ra từ phòng ngủ phía sau để nhìn quanh bốn phía.
Cô có chút sợ hãi giữ chặt Lục Bách Sâm: “Sâm ca, em sợ.”
Cô không thấy rõ gương mặt của Lục Bách Sâm, chỉ có thể nghe được trong giọng anh lộ ra chút bất đắc dĩ: “Nhà của mình mà em còn sợ cái gì.”
“Sợ tối.”
Vu Chi cảm giác được bàn tay to ấm áp kia dần buông lỏng cổ tay cô, cô lập tức hoảng loạn hô lên: “Sâm….”
Chữ “ca” còn chưa cất lên, bên hông cô đã bị giữ chặt, anh trực tiếp mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ trêu chọc của anh: “Em thật nhát gan.”
Có Lục Bách Sâm ở bên cạnh, Vu Chi cảm giác nỗi sợ hãi trong lòng lập tức biến mất không thấy.
Lục Bách Sâm mở cửa thư phòng ra, tấm rèm bên trong không kéo, ánh trăng ngoài cửa tràn vào phòng, có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của đồ vật xung quanh.
Vu Chi tò mò hỏi: “Sâm ca, tại sao không cho em bật đèn nha?”
“Ừm, tập trung nghe nào.”
Lục Bách Sâm ôm lấy cô từ sau lưng, anh đặt cằm lên vai cô, Vu Chi không biết anh muốn cho mình nghe cái gì, mãi đến khi thời gian mười mấy giây trôi qua.
Không biết từ đâu truyền đến một tiếng kêu rất nhỏ: “Meo ~”
“A” Vu Chi kinh hỉ kêu một tiếng: “Là mèo.”
“Lạch cạch.”
Lục Bách Sâm vươn tay mở một chốt mở trên vách tường.
Đèn trong phòng lập tức sáng lên, sợ rằng ánh đèn đột ngột sẽ làm hại mắt Vu Chi, một tay khác của Lục Bách Sâm còn đưa lên che đi một chút đôi mắt của cô, chuyển ánh đèn về màu vàng quýt ấm áp.
Sau khi hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, Vu Chi chỉ liếc mắt một cái liền thấy được bên cửa sổ có một cái lồng sắt của mèo, có một con mèo nhỏ, còn chẳng to bằng bàn tay của Sâm ca đang nằm trên đệm, nó trợn tròn mắt kêu meo với bọn họ.
Tiếng mèo kêu rất nhỏ, nếu không để ý thì căn bản là không nghe được.
Đây là một con mèo nhị thể, lớn lên sẽ vô cùng đẹp, nhìn dáng vẻ nhỏ bé mở miệng kêu meo meo của nó, trái tim của Vu Chi cũng muốn tan chảy.
Lục Bách Sâm ở phía sau nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
“Ừm ừm” Vu Chi mạnh mẽ gật đầu hai cái: “Không phải trước kia anh nói không được nuôi động vật nhỏ trong nhà sao?”
Lục Bách Sâm không ghét động vật, nhưng anh ghét việc chỗ nào trong nhà cũng có lông.
Mèo và chó giống nhau, đều sẽ rụng lông.
“Nghe nói em ở cửa hàng thú cưng nhà người ta ăn vạ không chịu đi?”
Vu Chi ho nhẹ hai tiếng, cô chột dạ phủ nhận: “Không có, em chỉ nhìn nhiều một chút thôi.”
Thời gian hai người còn đang yêu nhau, cô nói cho Lục Bách Sâm về suy nghĩ nuôi mèo hoặc nuôi chó, kết quả bị Lục Bách Sâm từ chối thẳng thừng.
Cô lì lợm la liếm hồi lâu, anh cũng không chịu buông ra.
Bởi vì việc này mà hai người họ còn chiến tranh lạnh mất hai ngày, có điều cuối cùng Vu Chi vẫn bị mấy khối điểm tâm dỗ ngọt.
Ngày đó sau khi tan làm, La Sở Nguyệt liền lôi kéo Tề Đan Đan cùng Vu Chi đi ra ngoài, nói muốn đến cửa hàng thú cưng mua đồ ăn cho mèo nhà cô ấy.
Vu Chi nhìn mèo trong cửa hàng thú cưng quá đáng yêu nên cứ ăn vạ không chịu đi.
Không ngờ vậy mà Lục Bách Sâm đã biết rồi.
Chắc chắn là tên tiểu tử Tề Đan Đan này cáo trạng, Vu Chi cảm thấy cô càng ngày càng yêu cô nàng.
Trợ công tốt trăm năm khó gặp.
Lục Bách Sâm nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, sủng nịnh xoa xoa đầu của cô.
Ngày đó, sau khi Tề Đan Đan gửi video Vu Chi ghé sát vào lồng sắt trêu chọc mèo cho anh, cô nàng liền đề xuất với anh, nói sắp tới sinh nhật Vu Chi, không bằng tặng luôn cho cô một con mèo, món quà này khẳng định là cô sẽ thích.
Lúc ấy Lục Bách Sâm không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
Mấy ngày trước anh đã chuẩn bị xong quà tặng cho Vu Chi rồi, là một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà cô vẫn luôn thương nhớ bấy lâu.
Mãi đến ba ngày trước, Tề Đan Đan nói với anh rằng cô nàng mang thai rồi, đã được hơn hai tháng, cô nàng chuẩn bị tổ chức hôn lễ với Tào Cảnh Ngôn trong một tháng tới, sợ rằng đợi nữa thì bụng quá lớn, cô nàng mặc váy cưới sẽ không đẹp.
Nhưng cô nàng lại không biết phải mở miệng nói chuyện này cho Vu Chi như thế nào, cô nàng sợ rằng nói xong sẽ lại càng làm tăng thêm gánh nặng trong lòng Vu Chi.
Lục Bách Sâm biết rằng, tuy ngày thường, cô đối với chuyện người khác mang thai vẫn duy trì một thái độ tự nhiên, nhưng bên trong tâm lí vẫn sẽ cảm thấy ngạt thở.
Con người hiếu thắng như cô sao có thể cho phép người khác nói mình không sinh được con chứ.
Tuy rằng anh không nói, ba mẹ cũng không nói, nhưng người ngoài lại không chịu được mà lo chuyện bao đồng, luôn muốn khuyên nhủ một câu nên sinh con sớm một chút, bla bla.
Dáng vẻ cô cắn răng nỗ lực tập thể hình, Lục Bách Sâm đều thấy hết.
Sao anh có thể không biết cô đang kiên trì vì cái gì chứ.
Đối với cám dỗ của đồ ngọt, cô không có định lực.
Đối với cám dỗ của điện thoại, cô không có định lực.
Đối với rất nhiều chuyện, cô dường như cũng chả có chút định lực nào.
Duy chỉ đối với việc tập thể hình này, cô vẫn luôn cắn răng kiên trì.
Lúc đầu vẫn luôn oán giận với anh, nói không muốn đi, nhưng sau khi thấy thật sự có hiệu quả tăng cân, cô liền không buông lời oán thán nữa.
Cho dù tập xong có mệt đến nỗi nằm liệt trong lồng ngực anh, cô cũng chỉ làm nũng nói đủ các loại mệt mỏi mà thôi.
Nhưng cứ đến giờ lại cô sẽ lại tiếp tục đi không chậm trễ chút nào.
Bây giờ Lục Bách Sâm mua con mèo này cho cô, cũng chỉ muốn có thể dời sự chút ý của cô đi một chút.
Nghĩ vậy, Lục Bách Sâm đau lòng ôm bóng dáng nho nhỏ trong ngực chặt hơn vài phần, anh ôn nhu nói một câu bên tai cô: “Em vui vẻ là được rồi.”