Chương 39
Thời gian hai ngày trôi qua, Lục Bách Sâm vẫn không buông chuyện kí hợp đồng ra.
Thượng Tiêu Tiêu cũng quyết không rời đi, ngày nào cũng ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi của văn phòng Lục Bách Sâm.
Mấy lần Vu Chi lên mượn sô pha ngủ trưa đều thấy cô ta ngồi ở khu nghỉ ngơi.
Theo lời trợ lý Trương nói, Thượng Tiêu Tiêu đã vài lần muốn đi vào tâm sự cùng với Lục Bách Sâm nhưng đều bị cô ấy cản lại.
Lục tổng nói, nếu Thượng Tiêu Tiêu xông được vào văn phòng của anh thì công việc trợ lý này cô ấy không cần làm nữa.
Vì vậy mà ngày nào Tiểu Trương cũng nhìn chằm chằm Thượng Tiêu Tiêu như phòng trộm.
Loại trạng thái này giằng co mất hai ngày, Thượng Tiêu Tiêu dù sao cũng xuất thân là đại tiểu thư, mới ăn nói khép nép được hai ngày đã thở phì phì bỏ đi, chỉ để hai người quản lí ở lại tiếp tục chờ.
Chờ đến ba ngày sau, chủ tịch Lục Chí Xa mới trở về.
Chủ tịch của Mẫn Văn đặc biệt gọi điện thoại cho ba chồng Lục Chí Xa của Vu Chi, dù sao thì hai nhà bọn họ cũng có vài chục năm giao tình, đương nhiên sẽ không vì mấy đứa con gây chuyện mà cạch mặt nhau.
Cho nên hợp tác của tập đoàn Thuỵ Hoa và công ty Mẫn Văn, cuối cùng vẫn được kí tiếp.
Từ đầu đến cuối, Lục Bách Sâm cũng không để ý đến việc này.
Thượng Tiêu Tiêu vừa rời đi, sinh hoạt của Vu Chi lại trở về bình thường, mỗi ngày lại như cũ, đi làm tan làm, rồi đi tập thể hình.
Nhưng thật ra, mẹ chồng Trương Mạn Chi gần đây lại nghiện mạt chược, việc tập thể hình bắt đầu đứt quãng.
Ngày thường nếu Lục Bách Sâm không tăng ca, anh sẽ cùng cô đi tập luyện.
Trải qua quãng thời gian đẩy mạnh rèn luyện này, thân thể Vu Chi rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ngay cả cân nặng cũng tăng lên.
Gương mặt nhỏ vốn tinh xảo giờ đây đã có da có thịt hơn, dù là hình dáng khuôn mặt hay ngũ quan đều đẹp hơn rất nhiều so với trước kia.
Ngay cả Vu Chi cũng phải cảm thán với chính mình trong gương, béo lên giống như đi sửa mặt vậy.
Nếu làm tròn bỏ bốn lên năm mà nói thì cô cũng miễn cưỡng nặng đủ 45 cân nhỉ.
Sâm ca còn nói muốn thưởng cho cô, còn muốn cái gì thì anh để cô tự mình nghĩ kỹ rồi sau đó nói lại cho anh.
Vu Chi suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa biết mình muốn cái gì.
Quần áo?
Hơn phân nửa phòng quần áo đều là quần áo của cô, thậm chí có cái còn chưa cắt mác.
Túi xách?
Mỗi lần có túi xách mới Tề Đan Đan liền lôi kéo cô cùng đi mua, đã đủ nhiều rồi.
Đồ trang điểm?
Đồ đầy một bàn kìa, rất nhiều món cô còn chưa mở đâu.
Trang sức?
Công ty nhà mình làm trong ngành này, trang sức của cô đều đeo không hết.
Vu Chi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô cảm thấy cuộc sống của mình thực sự là tốt quá, những món đồ người khác tha thiết mong muốn, cô cơ bản đều có rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định sẽ yêu cầu Lục Bách Sâm cùng cô mặc đồ đôi tình nhân vào ngày sinh nhật mình.
Thời gian còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật cô rồi.
Vu Chi đối với việc tập thể hình càng thêm chăm chỉ, cô vẫn luôn là một người nỗ lực hiếu thắng.
Cô đặt ra mục tiêu cho bản thân chính là có thể đột phá 45 cân trước ngày sinh nhật, và cô cũng thực sự làm được điều đó trước sinh nhật một ngày.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô cho chính mình thư thả một ngày, không đi làm.
Buổi sáng thức dậy, cô liền mua không ít đồ mang về nhà mẹ đẻ.
Cô vừa bước vào cửa đã bị mẹ kéo vào phòng mình với vẻ mặt thần bí.
Vu Chi mang vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Cô ngồi trên ghế trong phòng ngủ, nhìn mẹ mình lăn qua lộn lại tìm đồ.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ tìm cái gì mà thần bí như vậy?”
“Khoảng thời gian trước, trên lầu có một thím cho mẹ một phương thuốc này.” Nói rồi, bà lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng.
“Không phải thân thể con vẫn luôn yếu, mãi không tăng cân được sao, thím ấy nói phương thuốc này có thể bồi bổ nguyên khí, cơ thể được bổ sung khí lực rồi không phải béo lên là đương nhiên sao.”
Vu Chi nghe xong lập tức nhăn mày.
“Con cũng không bị bệnh, uống thuốc làm gì chứ.”
“Ai nha, cái con bé này, không phải là mẹ muốn giúp con tăng cân nhanh một chút sao, mẹ là mẹ con, còn có thể hại con chắc.”
“Hiện tại con đang tập thể hình, đã béo lên mấy cân rồi.” Nói xong Vu Chi còn đưa má đến cho bà xem.
“Mẹ xem đi, trên mặt cũng có thịt rồi.”
“Đứa nhỏ ngốc này, không phải là mẹ sợ cơ thể con yếu quá, nếu về sau có thai cũng là con chịu tội sao.”
Vu Chi thấy đôi mắt mẹ mình lại đỏ lên, cô có chút không chịu nổi đành phải nhận lấy tờ giấy kia.
“Ai nha, con biết rồi mà, có thời gian con sẽ cầm cho bác sĩ nhìn xem, mẹ đừng có động một chút liền đỏ mắt, chút nữa ba lại nói con chọc cho mẹ khóc đấy.”
Ăn cơm trưa ở nhà xong, Tề Đan Đan lái xe đến đón cô.
Vu Chi lại về nhà một lần nữa để thay quần áo, đổi thành bộ nữ của bộ đồ tình nhân, cô đi tiệm tóc làm tóc.
Cẩn thận chuẩn bị xong đã bốn giờ chiều, hai người đến chỗ khách sạn mà Lục Bách Sâm đã đặt trước.
Vu Chi không học đại học trong nước, bạn học cao trung cũng rất ít liên lạc, một ít bạn tốt cũng ở nước ngoài.
Cho nên bữa tiệc lần này thật ra chỉ có cô và Lục Bách Sâm cùng một ít bạn bè ăn cơm cùng nhau.
Lúc các cô đến thì đã có bảy tám người La Sở Nguyệt cùng Trương Tiêu Dương, Tào Cảnh Ngôn đã đến rồi.
Thấy Vu Chi cùng Tề Đan Đan đi vào, họ liền ồn ào nói đến muộn, phải phạt rượu ba ly.
Tề Đan Đan bị phạt rượu, Tào Cảnh Ngôn không nói một lời lập tức uống thay.
Chỉ còn lại một mình Vu Chi.
Lục Bách Sâm không ở đây, hôm nay là sinh nhật cô, Vu Chi không muốn phá hỏng vui vẻ của mọi người nên cũng nâng ly rượu lên uống.
Mới vừa uống xong một ly, vừa cầm lên ly thứ hai, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Lục Bách Sâm bước đến.
Vừa nhìn thấy ly rượu trên tay Vu Chi, anh liền lập tức cau mày.
Những người khác thấy người đến là Lục Bách Sâm, đều ồn ào nói phải phạt ba ly rượu.
Tề Đan Đan đoạt mất ly rượu trong tay Vu Chi, cô nàng hô lên: “Sâm ca, nhanh lên, còn có hai ly này của vợ anh nữa, anh cũng uống thay đi.”
Lục Bách Sâm cũng không ngại ngùng, trên mặt anh treo nụ cười nhạt, anh nhận lấy ly rượu, uống vào.
Hôm nay đồng ý với yêu cầu của Vu Chi, Lục Bách Sâm cùng Vu Chi mặc đồ tình nhân.
Lúc Vu Chi đang nhìn Lục Bách Sâm nâng ly rượu lên uống, không biết ai ở phía sau đẩy lưng cô lên.
Vu Chi không chú ý bị đẩy cho lảo đảo.
Lúc này, một bàn tay to lớn theo bản năng bảo vệ cô.
Vu Chi ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lục Bách Sâm vẫn đang ngửa đầu uống, hầu kết anh lăn lộn, đuôi mắt anh như đang nhìn cô.
Thấy cô đứng vững rồi, tay trái anh thuận thế nắm lấy cánh tay bên trong của cô.
Vu Chi yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn Lục Bách Sâm uống năm ly rượu vào bụng.
Những người khác mang vẻ mặt ái muội gào rú ầm ĩ.
Lục Bách Sâm có bốn người anh em thân thiết.
Trong đó ba người đã có bạn gái, chỉ có Trương Tiêu Dương vẫn còn độc thân, có điều nghe nói anh ấy đang theo đuổi La Sở Nguyệt.
Vu Chi cùng Tề Đan Đan cũng khá chú ý đến cặp đôi này, cho nên hôm nay Tề Đan Đan đã đặc biệt kéo La Sở Nguyệt đến đây.
Rõ ràng mấy người bọn họ muốn hợp sức chỉnh Lục Bách Sâm.
Trên bàn bày mấy chục chai bia, trong đó, Cố Khâm Minh vẻ mặt cười gian nói: “Tới, đổ xúc xắc, gọi số uống rượu.”
Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt anh ta lại là nhìn về phía Lục Bách Sâm.
Nhân vật mục tiêu ngày hôm nay, thật rõ ràng.
Thượng Tiêu Tiêu cũng quyết không rời đi, ngày nào cũng ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi của văn phòng Lục Bách Sâm.
Mấy lần Vu Chi lên mượn sô pha ngủ trưa đều thấy cô ta ngồi ở khu nghỉ ngơi.
Theo lời trợ lý Trương nói, Thượng Tiêu Tiêu đã vài lần muốn đi vào tâm sự cùng với Lục Bách Sâm nhưng đều bị cô ấy cản lại.
Lục tổng nói, nếu Thượng Tiêu Tiêu xông được vào văn phòng của anh thì công việc trợ lý này cô ấy không cần làm nữa.
Vì vậy mà ngày nào Tiểu Trương cũng nhìn chằm chằm Thượng Tiêu Tiêu như phòng trộm.
Loại trạng thái này giằng co mất hai ngày, Thượng Tiêu Tiêu dù sao cũng xuất thân là đại tiểu thư, mới ăn nói khép nép được hai ngày đã thở phì phì bỏ đi, chỉ để hai người quản lí ở lại tiếp tục chờ.
Chờ đến ba ngày sau, chủ tịch Lục Chí Xa mới trở về.
Chủ tịch của Mẫn Văn đặc biệt gọi điện thoại cho ba chồng Lục Chí Xa của Vu Chi, dù sao thì hai nhà bọn họ cũng có vài chục năm giao tình, đương nhiên sẽ không vì mấy đứa con gây chuyện mà cạch mặt nhau.
Cho nên hợp tác của tập đoàn Thuỵ Hoa và công ty Mẫn Văn, cuối cùng vẫn được kí tiếp.
Từ đầu đến cuối, Lục Bách Sâm cũng không để ý đến việc này.
Thượng Tiêu Tiêu vừa rời đi, sinh hoạt của Vu Chi lại trở về bình thường, mỗi ngày lại như cũ, đi làm tan làm, rồi đi tập thể hình.
Nhưng thật ra, mẹ chồng Trương Mạn Chi gần đây lại nghiện mạt chược, việc tập thể hình bắt đầu đứt quãng.
Ngày thường nếu Lục Bách Sâm không tăng ca, anh sẽ cùng cô đi tập luyện.
Trải qua quãng thời gian đẩy mạnh rèn luyện này, thân thể Vu Chi rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ngay cả cân nặng cũng tăng lên.
Gương mặt nhỏ vốn tinh xảo giờ đây đã có da có thịt hơn, dù là hình dáng khuôn mặt hay ngũ quan đều đẹp hơn rất nhiều so với trước kia.
Ngay cả Vu Chi cũng phải cảm thán với chính mình trong gương, béo lên giống như đi sửa mặt vậy.
Nếu làm tròn bỏ bốn lên năm mà nói thì cô cũng miễn cưỡng nặng đủ 45 cân nhỉ.
Sâm ca còn nói muốn thưởng cho cô, còn muốn cái gì thì anh để cô tự mình nghĩ kỹ rồi sau đó nói lại cho anh.
Vu Chi suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa biết mình muốn cái gì.
Quần áo?
Hơn phân nửa phòng quần áo đều là quần áo của cô, thậm chí có cái còn chưa cắt mác.
Túi xách?
Mỗi lần có túi xách mới Tề Đan Đan liền lôi kéo cô cùng đi mua, đã đủ nhiều rồi.
Đồ trang điểm?
Đồ đầy một bàn kìa, rất nhiều món cô còn chưa mở đâu.
Trang sức?
Công ty nhà mình làm trong ngành này, trang sức của cô đều đeo không hết.
Vu Chi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô cảm thấy cuộc sống của mình thực sự là tốt quá, những món đồ người khác tha thiết mong muốn, cô cơ bản đều có rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định sẽ yêu cầu Lục Bách Sâm cùng cô mặc đồ đôi tình nhân vào ngày sinh nhật mình.
Thời gian còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật cô rồi.
Vu Chi đối với việc tập thể hình càng thêm chăm chỉ, cô vẫn luôn là một người nỗ lực hiếu thắng.
Cô đặt ra mục tiêu cho bản thân chính là có thể đột phá 45 cân trước ngày sinh nhật, và cô cũng thực sự làm được điều đó trước sinh nhật một ngày.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô cho chính mình thư thả một ngày, không đi làm.
Buổi sáng thức dậy, cô liền mua không ít đồ mang về nhà mẹ đẻ.
Cô vừa bước vào cửa đã bị mẹ kéo vào phòng mình với vẻ mặt thần bí.
Vu Chi mang vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Cô ngồi trên ghế trong phòng ngủ, nhìn mẹ mình lăn qua lộn lại tìm đồ.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ tìm cái gì mà thần bí như vậy?”
“Khoảng thời gian trước, trên lầu có một thím cho mẹ một phương thuốc này.” Nói rồi, bà lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng.
“Không phải thân thể con vẫn luôn yếu, mãi không tăng cân được sao, thím ấy nói phương thuốc này có thể bồi bổ nguyên khí, cơ thể được bổ sung khí lực rồi không phải béo lên là đương nhiên sao.”
Vu Chi nghe xong lập tức nhăn mày.
“Con cũng không bị bệnh, uống thuốc làm gì chứ.”
“Ai nha, cái con bé này, không phải là mẹ muốn giúp con tăng cân nhanh một chút sao, mẹ là mẹ con, còn có thể hại con chắc.”
“Hiện tại con đang tập thể hình, đã béo lên mấy cân rồi.” Nói xong Vu Chi còn đưa má đến cho bà xem.
“Mẹ xem đi, trên mặt cũng có thịt rồi.”
“Đứa nhỏ ngốc này, không phải là mẹ sợ cơ thể con yếu quá, nếu về sau có thai cũng là con chịu tội sao.”
Vu Chi thấy đôi mắt mẹ mình lại đỏ lên, cô có chút không chịu nổi đành phải nhận lấy tờ giấy kia.
“Ai nha, con biết rồi mà, có thời gian con sẽ cầm cho bác sĩ nhìn xem, mẹ đừng có động một chút liền đỏ mắt, chút nữa ba lại nói con chọc cho mẹ khóc đấy.”
Ăn cơm trưa ở nhà xong, Tề Đan Đan lái xe đến đón cô.
Vu Chi lại về nhà một lần nữa để thay quần áo, đổi thành bộ nữ của bộ đồ tình nhân, cô đi tiệm tóc làm tóc.
Cẩn thận chuẩn bị xong đã bốn giờ chiều, hai người đến chỗ khách sạn mà Lục Bách Sâm đã đặt trước.
Vu Chi không học đại học trong nước, bạn học cao trung cũng rất ít liên lạc, một ít bạn tốt cũng ở nước ngoài.
Cho nên bữa tiệc lần này thật ra chỉ có cô và Lục Bách Sâm cùng một ít bạn bè ăn cơm cùng nhau.
Lúc các cô đến thì đã có bảy tám người La Sở Nguyệt cùng Trương Tiêu Dương, Tào Cảnh Ngôn đã đến rồi.
Thấy Vu Chi cùng Tề Đan Đan đi vào, họ liền ồn ào nói đến muộn, phải phạt rượu ba ly.
Tề Đan Đan bị phạt rượu, Tào Cảnh Ngôn không nói một lời lập tức uống thay.
Chỉ còn lại một mình Vu Chi.
Lục Bách Sâm không ở đây, hôm nay là sinh nhật cô, Vu Chi không muốn phá hỏng vui vẻ của mọi người nên cũng nâng ly rượu lên uống.
Mới vừa uống xong một ly, vừa cầm lên ly thứ hai, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Lục Bách Sâm bước đến.
Vừa nhìn thấy ly rượu trên tay Vu Chi, anh liền lập tức cau mày.
Những người khác thấy người đến là Lục Bách Sâm, đều ồn ào nói phải phạt ba ly rượu.
Tề Đan Đan đoạt mất ly rượu trong tay Vu Chi, cô nàng hô lên: “Sâm ca, nhanh lên, còn có hai ly này của vợ anh nữa, anh cũng uống thay đi.”
Lục Bách Sâm cũng không ngại ngùng, trên mặt anh treo nụ cười nhạt, anh nhận lấy ly rượu, uống vào.
Hôm nay đồng ý với yêu cầu của Vu Chi, Lục Bách Sâm cùng Vu Chi mặc đồ tình nhân.
Lúc Vu Chi đang nhìn Lục Bách Sâm nâng ly rượu lên uống, không biết ai ở phía sau đẩy lưng cô lên.
Vu Chi không chú ý bị đẩy cho lảo đảo.
Lúc này, một bàn tay to lớn theo bản năng bảo vệ cô.
Vu Chi ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lục Bách Sâm vẫn đang ngửa đầu uống, hầu kết anh lăn lộn, đuôi mắt anh như đang nhìn cô.
Thấy cô đứng vững rồi, tay trái anh thuận thế nắm lấy cánh tay bên trong của cô.
Vu Chi yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn Lục Bách Sâm uống năm ly rượu vào bụng.
Những người khác mang vẻ mặt ái muội gào rú ầm ĩ.
Lục Bách Sâm có bốn người anh em thân thiết.
Trong đó ba người đã có bạn gái, chỉ có Trương Tiêu Dương vẫn còn độc thân, có điều nghe nói anh ấy đang theo đuổi La Sở Nguyệt.
Vu Chi cùng Tề Đan Đan cũng khá chú ý đến cặp đôi này, cho nên hôm nay Tề Đan Đan đã đặc biệt kéo La Sở Nguyệt đến đây.
Rõ ràng mấy người bọn họ muốn hợp sức chỉnh Lục Bách Sâm.
Trên bàn bày mấy chục chai bia, trong đó, Cố Khâm Minh vẻ mặt cười gian nói: “Tới, đổ xúc xắc, gọi số uống rượu.”
Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt anh ta lại là nhìn về phía Lục Bách Sâm.
Nhân vật mục tiêu ngày hôm nay, thật rõ ràng.