Chương 38
Trong lúc Vu Chi đang uống cà phê.
Trên mạng lại tung ra một tin tức lớn.
Phòng làm việc tung tin tức nóng Lục Bách Sâm và Tào Cảnh Ngôn ngoại tình vào hai ngày trước đã bị đóng cửa.
Nguyên nhân là do nhận tiền để đưa thông tin thất thiệt, gây ảnh hưởng đến hình ảnh trước công chúng và tình cảm vợ chồng của một số người.
Tào Cảnh Ngôn còn trực tiếp kiện phòng làm việc này ra tòa án.
Vu Chi bước vào văn phòng liền thấy được có không ít người mang vẻ mặt ái muội nhìn cô, nhìn đến mức làm cô hoang mang.
Cô ngồi về vị trí của mình, gõ gõ tấm vách ngăn giữa cô và Trịnh Lan, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Trịnh Lan nhìn quanh bốn phía, tay phải ngăn một bên, cũng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có người thấy có phóng viên đến công ty của chúng ta, đi thẳng lên tầng 16.”
Vu Chi nghe được lời này, nhăn mày, cô không quá hiểu Lục Bách Sâm làm vậy là có ý gì.
Không đến mấy giờ sau, trên Weibo liền xuất hiện một cái video, có điều mới hơn một giờ đồng hồ đã lên thẳng hot search.
Video lấy bối cảnh trong văn phòng anh, Lục Bách Sâm tùy ý ngồi trên sô pha, khuỷu tay đặt trên tay vịn, nghiêng người, chân trái đặt trên đùi phải, nhìn qua vô cùng thản nhiên.
Khuôn mặt anh thanh lãnh, khóe miệng nhếch lên, khi anh nhìn về phía máy ảnh, đôi con ngươi màu mực như chứa Phật có thể xuyên qua màn hình chiếu video nhìn thấu mọi người.
Anh không giống những nam minh tinh khác, trước khi quay video phỏng vấn sẽ phải trang điểm, ngũ quan của anh rất góc cạnh, có điều ở trên màn ảnh lại nhu hòa đi rất nhiều, nhìn qua giống như một tên bại hoại văn nhã.
Video bắt đầu, phụ đề màu đỏ là câu hỏi của phóng viên, màu đen chính là câu trả lời của Lục Bách Sâm.
Phóng viên: Lục tổng, phải nói đây vẫn là lần đầu tiên ngài đồng ý nhận phỏng vấn của chúng tôi, chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Lục: Cảm ơn.
Phóng viên: Được rồi, vậy xin hỏi Lục tổng, đối với tin nóng về chuyện ngoại tình của mình được tung ra hôm trước, ngài có điều gì muốn nói sao?
Lục: Giả.
Phóng viên: Ách….. ngài có thể giải thích cụ thể hơn một chút được không?
Lục: Có người tính kế tôi, muốn phá hoại cuộc hôn nhân của tôi.
Phóng viên: Ách, đối phương xuất phát từ mục đích gì vậy?
Lục tổng không nói chuyện mà đem ánh mắt chuyển hướng về phía phóng viên.
Phóng viên: Ách, mục đích chính là muốn phá hoại hôn nhân của ngài đúng không.
Lúc này, có vài bong bóng bật ra từ hai bên người Lục Bách Sâm trên màn hình.
Bá đạo tổng tài cao lãnh trong thực tế.
Phóng viên: Vậy hiện tại tình cảm của ngài cùng phu nhân có bị ảnh hưởng gì không ạ?
Lục: Có.
Phóng viên: Vậy nên ngài đã cho đóng cửa phòng làm việc này để trút giận, đúng không?
Lục: Ừ.
Phóng viên thấy Lục Bách Sâm nói ít như vậy, ở nhau màn hình không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Thật đúng là bá tổng tích chữ như vàng, bây giờ trên mạng xã hội có nhiều anh hùng bàn phím như vậy, anh lại dứt khoát thừa nhận mình là người cho đóng cửa phòng làm việc kia như thế, hơn nữa lại không giải thích nhiều, chắc chắn sẽ bị mắng.
Mặc kệ thế nào, cô phải giúp anh thu hồi một chút hình tượng.
Phóng viên: Nhưng cũng đúng thôi, cái phòng làm việc này trước đây tung ra không biết bao nhiêu là tin tức giả, khiến cho không ít minh tinh bị ảnh hưởng đến hình ảnh, hiện tại còn suýt chút nữa phá hủy hôn nhân của ngài, bị đóng cửa cũng là đúng lý hợp tình.
Phóng viên: Xem ra ngài rất yêu phu nhân của mình.
Nói đến Vu Chi, đôi mắt Lục Bách Sâm cũng dịu đi không ít, khóe miệng cũng nhiều hơn vài tia ý cười: Đúng.
Trong giọng nói của phóng viên tràn ngập ý cười: “Vậy bây giờ ngài cùng với Lục phu nhân đã hòa hảo chưa.”
Lục: Còn đang dỗ.
Phóng viên: A? Tôi khá tò mò Lục tổng dỗ Lục phu nhân như thế nào đây.
Lục Bách Sâm cau mày, vẻ mặt khó xử: “Tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, tôi đã chứng minh tôi trong sạch với cô ấy rồi, có điều hiệu quả không lớn.
Phóng viên nhìn không được cười thành tiếng.
Phóng viên: Thật ra Lục tổng có thể thử đưa Lục phu nhân đi hẹn hỏ, đi xem phim điện ảnh gì đó, hoặc là tặng hoa, làm một chút chuyện nhỏ gây bất ngờ, các cô gái đều thích như vậy.
Lục Bách Sâm nghe xong nhướn mày gật gật đầu: Được, tôi sẽ thử xem.
Kết thúc phỏng vấn, gần như một vạn bình luận đầu tiên đều khen Lục Bách Sâm thật ngầu, người đàn ông yêu vợ thật đẹp trai.
Để dỗ vợ vui vẻ, trực tiếp đóng cửa phòng việc của người ta, thực sự là bá đạo tổng tài trong hiện thực.
………
Vu Chi xem xong, cô lướt xuống, tất cả đều là bình luận hoa si, khóe miệng cô không khỏi giương lên.
Có điều cô vẫn trái lương tâm mà nói một câu: Giả cao lãnh.
Trịnh Lan nghe được liền phản bác nói: “Lục tổng không phải giả cao lãnh mà thực sự rất cao lãnh, tôi có thấy anh ấy vài lần, lần nào anh ấy cũng mang vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người vậy.”
Vu Chi nghĩ nghĩ, nói: “Phải không?”
Lại nói tiếp, cô thật sự đúng là rất ít khi thấy con ngươi lạnh băng kia của anh, thứ cô thấy nhiều nhất ở trong mắt anh chính là sự bất đắc dĩ.
Lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, có một cô gái thanh tú xinh đẹp gõ cửa hỏi: “Xin hỏi vị nào là tiểu thư Vu Chi?”
Vu Chi đứng dậy: “Là tôi.”
Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười gật đầu với cô, xoay người cong lưng ôm một bó hoa lớn ở bên cạnh lên, nói: “Ở đây có một bó hoa hồng xanh của cô, xin hãy kiểm tra và nhận hàng ạ.”
Vu Chi vẻ mặt nghi hoặc.
Hôm nay không phải ngày lễ, lại không phải ngày kỉ niệm, ai gửi hoa cho cô để làm gì chứ?
Có điều cô cũng ngay lập tức phản ứng lại.
Trên bó hoa có kẹp một tấm card, trên đó là dòng chữ cứng cáp có lực, vừa nhìn đã biết là do Lục Bách Sâm viết.
Bà xa, có thể mời em đi ăn cơm không?
Phía sau còn được vẽ hình một chiếc bánh kem lớn.
Đây rõ ràng chính là dụ dỗ cô mà.
Lúc này, cô gái bên cạnh cười nói: “Hoa hồng xanh có ý nghĩa là: Tình yêu bất diệt, cũng là tình yêu nồng cháy, chúc cô hạnh phúc.”
Ý nghĩa loài hoa này khiến Vu Chi có chút ngượng ngùng, cô cười nói câu: “Cảm ơn.”
Cô gái đưa hoa vừa rời đi, Vu Chi liền thu được ánh mắt hâm mộ của không ít người.
“Oa, Tiểu Chi, Lục tổng đối với cô thật tốt, hoa này thật là đẹp quá.”
Vu Chi không để ý đến.
Những người này lúc trước còn chờ xem cô bị chê cười, bây giừo lại ở đây hâm mộ, cô cảm thấy quá dối trá.
5 giờ chiều, Vu Chi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, bỗng nghe được không ít người kêu Lục tổng, cô vừa ngẩng đầu liền thấy, Lục Bách Sâm đã đứng ngoài cửa văn phòng của cô.
Anh vẫn mặc bộ đồ giống như trong video, một tay đút túi, dáng người thon dài.
Đối với lời chào hỏi của người khác, anh cũng chỉ gật đầu.
Trong bộ môn còn lưu lại không ít người, đang chờ xem trò hay.
Vu Chi cầm lấy túi, ôm hoa hồng xanh lên, còn chưa đi tới cửa, Lục Bách Sâm đã thân sĩ mở cửa kính cho cô.
Cô đương nhiên cũng không làm trò cho những người phía sau chế giễu, cô cười hỏi anh: “Ăn cái gì?”
Lục Bách Sâm hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”
Những người còn lại trong văn phòng đều mang vẻ mặt hâm mộ.
Thì ra không phải đối với ai Lục tổng cũng sẽ lạnh lùng.
Anh nhìn về phía Vu Chi, con ngươi mềm như muốn tan thành nước, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo hương vị yêu chiều.
Trong đó có một người vỗ vỗ bả vai của một nữ đồng nghiệp khác: “Tháy không, đó mới là dáng vẻ của người gả cho tình yêu, cảm giác như phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy.”
Lý San lúc trước còn nói Lục Bách Sâm ngoại tình có chút xấu hổi, ngoài miệng cô ta vẫn không buông tha người ta, nói: “Xì, hai người họ mới kết hôn được ba năm, vẫn còn coi như vợ chồng mới mà, cô chờ thêm sáu bảy năm nữa mà xem, lúc ấy mới loạn, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ai biết được có phải hai người họ đặc biệt diễn cho chúng ta xem hay không.”
Những người khác nghe được lời này đều cau mày, liếc mắt nhìn cô ta, cũng không ai tiếp lời.
Lý San người này, thật đúng là chết vì sĩ diện, không thấy được người ta tốt.
Thật không biết được đắc tội với tổng giám đốc phu nhân đối với cô ta có gì tốt.
Vu Chi đã muốn đi ăn lẩu từ lâu nhưng Tề Đan Đan lại không muốn ăn, cô vẫn luôn không tìm được ai đi ăn cùng mình.
Hôm nay cô dứt khoát kéo Lục Bách Sâm tới.
Vu Chi thích ăn cay, lần này cô thẳng tay gọi luôn lẩu cay với canh nấm uyên ương.
Lục Bách Sâm nhìn thấy nổi lẩu nổi lên một tầng dầu đỏ liền cau mày.
Vu Chi nhíu mày nhìn anh, cô mang biểu cảm anh dám nói một câu, em sẽ không ăn nữa.
Cả bữa ăn, Vu Chi ăn vô cùng vui vẻ, Lục Bách Sâm yên lặng không lên tiếng ở bên cạnh giúp đỡ, giúp cô nhúng đồ ăn, đưa khăn giấy, đưa nước trái cây, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn.
Đặc biệt là sau khi ăn lẩu, lên xe xong, không biết anh biến ở đâu ra được một khối bánh kem mousse lớn.
Vu Chi đã lâu chưa ăn đồ ngọt, cô kích động quơ chân múa tay, chút oán khí cuối cùng ở trong lòng cũng gần như không còn.
Lục Bách Sâm ngồi ở ghế lái, một tay cầm theo bánh kem, trong mắt mỉm cười nhìn cô.
Vu Chi lập tức hiểu anh có ý gì, cô cúi người ôm lấy anh, ở trên môi anh hôn bẹp xuống một cái.
Nhưng Lục Bách Sâm vẫn nhìn cô không nhúc nhích.
Vu Chi lập tức suy sụp, cô hỏi anh: “Có phải anh chỉ muốn cho em nhìn mà không định cho em ăn hay không?”
“Còn tức giận không?”
Vu Chi nhìn túi bánh kem, nói: “Nếu anh cho em ăn, em liền không tức giận.”
“Vậy đêm nay em định ngủ ở đâu?”
“Khách sạn.” Nói xong, Vu Chi nhận ra ý cười của Lục Bách Sâm càng sâu, cô vội sửa miệng: “Về nhà ngủ, em về nhà ngủ được chưa.”
Nói xong thấy Lục Bách Sâm vẫn mang bộ dáng không nhanh không vội, cô liền nóng nảy.
Vu Chi tức giận trừng mắt nhìn Lục Bách Sâm nói: “Rốt cuộc có cho em ăn hay không? Không cho thì em tự mình xuống xe mua.”
Giọng nói còn chưa dứt, túi đồ ngọt đã được đưa tới trước mặt cô.
Vu Chi sung sướng hài lòng tiếp nhận, cô bắt đầu mở hộp đóng gói.
Cô còn bị Lục Bách Sâm cười nhạo nói cô thấy đồ ngọt liền một chút nhẫn nại cũng không còn.
Vu Chi không cam lòng yếu thế đáp một câu: Có bản lĩnh thì anh cứ cọ mãi đi, đừng có đi vào.
Nói xong mới nhận ra lời mình nói quá bạo, mặt cô liền có chút đỏ.
Lục Bách Sâm giống như suy tư điều gì liếc nhìn cô một cái, cười nhạo ra tiếng.
Bị Lục Bách Sâm dùng điểm tâm dỗ ngọt, lần này Vu Chi rời nhà đi mới có thời gian ba bốn ngày liền qua loa kết thúc.
Vu Chi ăn đồ ngọt, thầm mắng: Chính mình thật không có tiền đồ.
Cơm tối ăn lẩu, Vu Chi cảm thấy trên người mình đều là mùi lẩu, về đến nhà cô liền lên lầu tắm rửa, lúc cô đang sấy tóc, Lục Bách Sâm đi đến.
Người đàn ông đã tắm xong ở dưới tầng, tóc vẫn còn mang theo hơi ẩm, giọng anh khà khàn kêu một tiếng: Bà xã.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, kéo dài, đặc biệt dễ nghe, ngay sau đó là cánh tay thon dài hữu lực ôm cô vào trong lồng ngực.
Toàn bộ lưng cô đều dính sát vào lồng ngực nóng bỏng của anh, cả người cô đều như biến thành sắc đỏ.
Lục Bách Sâm vùi đầu vào giữa cổ cô, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, cắn vành tai đỏ như máu của cô vào miệng, nhẹ nhàng miết, cắn, liếm láp.
Khiến cho cả người Vu Chi đều mềm nhũn trong lòng anh.
Cô giả vờ tức giận quát lớn: “Đừng nháo, em đang sấy tóc đấy.”
Người đàn ông phía sau vẫn không dừng lại, bàn tay to lớn ngược lại còn thâm nhập vào dưới váy ngủ của cô, vuốt ve bắp đùi trắng nõn của cô.
Một tay Vu Chi cầm máy sấy, một tay bắt lại bàn tay không thành thật của anh.
“Anh nhịn lâu lắm rồi.”
Thanh âm của Lục Bách Sâm mang theo vài phần cảm giác đáng thương.
Lại nói đúng thật là đã lâu lắm rồi.
Có… gần một tháng thời gian đi.
Trên mạng lại tung ra một tin tức lớn.
Phòng làm việc tung tin tức nóng Lục Bách Sâm và Tào Cảnh Ngôn ngoại tình vào hai ngày trước đã bị đóng cửa.
Nguyên nhân là do nhận tiền để đưa thông tin thất thiệt, gây ảnh hưởng đến hình ảnh trước công chúng và tình cảm vợ chồng của một số người.
Tào Cảnh Ngôn còn trực tiếp kiện phòng làm việc này ra tòa án.
Vu Chi bước vào văn phòng liền thấy được có không ít người mang vẻ mặt ái muội nhìn cô, nhìn đến mức làm cô hoang mang.
Cô ngồi về vị trí của mình, gõ gõ tấm vách ngăn giữa cô và Trịnh Lan, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Trịnh Lan nhìn quanh bốn phía, tay phải ngăn một bên, cũng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có người thấy có phóng viên đến công ty của chúng ta, đi thẳng lên tầng 16.”
Vu Chi nghe được lời này, nhăn mày, cô không quá hiểu Lục Bách Sâm làm vậy là có ý gì.
Không đến mấy giờ sau, trên Weibo liền xuất hiện một cái video, có điều mới hơn một giờ đồng hồ đã lên thẳng hot search.
Video lấy bối cảnh trong văn phòng anh, Lục Bách Sâm tùy ý ngồi trên sô pha, khuỷu tay đặt trên tay vịn, nghiêng người, chân trái đặt trên đùi phải, nhìn qua vô cùng thản nhiên.
Khuôn mặt anh thanh lãnh, khóe miệng nhếch lên, khi anh nhìn về phía máy ảnh, đôi con ngươi màu mực như chứa Phật có thể xuyên qua màn hình chiếu video nhìn thấu mọi người.
Anh không giống những nam minh tinh khác, trước khi quay video phỏng vấn sẽ phải trang điểm, ngũ quan của anh rất góc cạnh, có điều ở trên màn ảnh lại nhu hòa đi rất nhiều, nhìn qua giống như một tên bại hoại văn nhã.
Video bắt đầu, phụ đề màu đỏ là câu hỏi của phóng viên, màu đen chính là câu trả lời của Lục Bách Sâm.
Phóng viên: Lục tổng, phải nói đây vẫn là lần đầu tiên ngài đồng ý nhận phỏng vấn của chúng tôi, chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Lục: Cảm ơn.
Phóng viên: Được rồi, vậy xin hỏi Lục tổng, đối với tin nóng về chuyện ngoại tình của mình được tung ra hôm trước, ngài có điều gì muốn nói sao?
Lục: Giả.
Phóng viên: Ách….. ngài có thể giải thích cụ thể hơn một chút được không?
Lục: Có người tính kế tôi, muốn phá hoại cuộc hôn nhân của tôi.
Phóng viên: Ách, đối phương xuất phát từ mục đích gì vậy?
Lục tổng không nói chuyện mà đem ánh mắt chuyển hướng về phía phóng viên.
Phóng viên: Ách, mục đích chính là muốn phá hoại hôn nhân của ngài đúng không.
Lúc này, có vài bong bóng bật ra từ hai bên người Lục Bách Sâm trên màn hình.
Bá đạo tổng tài cao lãnh trong thực tế.
Phóng viên: Vậy hiện tại tình cảm của ngài cùng phu nhân có bị ảnh hưởng gì không ạ?
Lục: Có.
Phóng viên: Vậy nên ngài đã cho đóng cửa phòng làm việc này để trút giận, đúng không?
Lục: Ừ.
Phóng viên thấy Lục Bách Sâm nói ít như vậy, ở nhau màn hình không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Thật đúng là bá tổng tích chữ như vàng, bây giờ trên mạng xã hội có nhiều anh hùng bàn phím như vậy, anh lại dứt khoát thừa nhận mình là người cho đóng cửa phòng làm việc kia như thế, hơn nữa lại không giải thích nhiều, chắc chắn sẽ bị mắng.
Mặc kệ thế nào, cô phải giúp anh thu hồi một chút hình tượng.
Phóng viên: Nhưng cũng đúng thôi, cái phòng làm việc này trước đây tung ra không biết bao nhiêu là tin tức giả, khiến cho không ít minh tinh bị ảnh hưởng đến hình ảnh, hiện tại còn suýt chút nữa phá hủy hôn nhân của ngài, bị đóng cửa cũng là đúng lý hợp tình.
Phóng viên: Xem ra ngài rất yêu phu nhân của mình.
Nói đến Vu Chi, đôi mắt Lục Bách Sâm cũng dịu đi không ít, khóe miệng cũng nhiều hơn vài tia ý cười: Đúng.
Trong giọng nói của phóng viên tràn ngập ý cười: “Vậy bây giờ ngài cùng với Lục phu nhân đã hòa hảo chưa.”
Lục: Còn đang dỗ.
Phóng viên: A? Tôi khá tò mò Lục tổng dỗ Lục phu nhân như thế nào đây.
Lục Bách Sâm cau mày, vẻ mặt khó xử: “Tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, tôi đã chứng minh tôi trong sạch với cô ấy rồi, có điều hiệu quả không lớn.
Phóng viên nhìn không được cười thành tiếng.
Phóng viên: Thật ra Lục tổng có thể thử đưa Lục phu nhân đi hẹn hỏ, đi xem phim điện ảnh gì đó, hoặc là tặng hoa, làm một chút chuyện nhỏ gây bất ngờ, các cô gái đều thích như vậy.
Lục Bách Sâm nghe xong nhướn mày gật gật đầu: Được, tôi sẽ thử xem.
Kết thúc phỏng vấn, gần như một vạn bình luận đầu tiên đều khen Lục Bách Sâm thật ngầu, người đàn ông yêu vợ thật đẹp trai.
Để dỗ vợ vui vẻ, trực tiếp đóng cửa phòng việc của người ta, thực sự là bá đạo tổng tài trong hiện thực.
………
Vu Chi xem xong, cô lướt xuống, tất cả đều là bình luận hoa si, khóe miệng cô không khỏi giương lên.
Có điều cô vẫn trái lương tâm mà nói một câu: Giả cao lãnh.
Trịnh Lan nghe được liền phản bác nói: “Lục tổng không phải giả cao lãnh mà thực sự rất cao lãnh, tôi có thấy anh ấy vài lần, lần nào anh ấy cũng mang vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người vậy.”
Vu Chi nghĩ nghĩ, nói: “Phải không?”
Lại nói tiếp, cô thật sự đúng là rất ít khi thấy con ngươi lạnh băng kia của anh, thứ cô thấy nhiều nhất ở trong mắt anh chính là sự bất đắc dĩ.
Lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, có một cô gái thanh tú xinh đẹp gõ cửa hỏi: “Xin hỏi vị nào là tiểu thư Vu Chi?”
Vu Chi đứng dậy: “Là tôi.”
Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười gật đầu với cô, xoay người cong lưng ôm một bó hoa lớn ở bên cạnh lên, nói: “Ở đây có một bó hoa hồng xanh của cô, xin hãy kiểm tra và nhận hàng ạ.”
Vu Chi vẻ mặt nghi hoặc.
Hôm nay không phải ngày lễ, lại không phải ngày kỉ niệm, ai gửi hoa cho cô để làm gì chứ?
Có điều cô cũng ngay lập tức phản ứng lại.
Trên bó hoa có kẹp một tấm card, trên đó là dòng chữ cứng cáp có lực, vừa nhìn đã biết là do Lục Bách Sâm viết.
Bà xa, có thể mời em đi ăn cơm không?
Phía sau còn được vẽ hình một chiếc bánh kem lớn.
Đây rõ ràng chính là dụ dỗ cô mà.
Lúc này, cô gái bên cạnh cười nói: “Hoa hồng xanh có ý nghĩa là: Tình yêu bất diệt, cũng là tình yêu nồng cháy, chúc cô hạnh phúc.”
Ý nghĩa loài hoa này khiến Vu Chi có chút ngượng ngùng, cô cười nói câu: “Cảm ơn.”
Cô gái đưa hoa vừa rời đi, Vu Chi liền thu được ánh mắt hâm mộ của không ít người.
“Oa, Tiểu Chi, Lục tổng đối với cô thật tốt, hoa này thật là đẹp quá.”
Vu Chi không để ý đến.
Những người này lúc trước còn chờ xem cô bị chê cười, bây giừo lại ở đây hâm mộ, cô cảm thấy quá dối trá.
5 giờ chiều, Vu Chi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, bỗng nghe được không ít người kêu Lục tổng, cô vừa ngẩng đầu liền thấy, Lục Bách Sâm đã đứng ngoài cửa văn phòng của cô.
Anh vẫn mặc bộ đồ giống như trong video, một tay đút túi, dáng người thon dài.
Đối với lời chào hỏi của người khác, anh cũng chỉ gật đầu.
Trong bộ môn còn lưu lại không ít người, đang chờ xem trò hay.
Vu Chi cầm lấy túi, ôm hoa hồng xanh lên, còn chưa đi tới cửa, Lục Bách Sâm đã thân sĩ mở cửa kính cho cô.
Cô đương nhiên cũng không làm trò cho những người phía sau chế giễu, cô cười hỏi anh: “Ăn cái gì?”
Lục Bách Sâm hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”
Những người còn lại trong văn phòng đều mang vẻ mặt hâm mộ.
Thì ra không phải đối với ai Lục tổng cũng sẽ lạnh lùng.
Anh nhìn về phía Vu Chi, con ngươi mềm như muốn tan thành nước, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo hương vị yêu chiều.
Trong đó có một người vỗ vỗ bả vai của một nữ đồng nghiệp khác: “Tháy không, đó mới là dáng vẻ của người gả cho tình yêu, cảm giác như phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy.”
Lý San lúc trước còn nói Lục Bách Sâm ngoại tình có chút xấu hổi, ngoài miệng cô ta vẫn không buông tha người ta, nói: “Xì, hai người họ mới kết hôn được ba năm, vẫn còn coi như vợ chồng mới mà, cô chờ thêm sáu bảy năm nữa mà xem, lúc ấy mới loạn, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ai biết được có phải hai người họ đặc biệt diễn cho chúng ta xem hay không.”
Những người khác nghe được lời này đều cau mày, liếc mắt nhìn cô ta, cũng không ai tiếp lời.
Lý San người này, thật đúng là chết vì sĩ diện, không thấy được người ta tốt.
Thật không biết được đắc tội với tổng giám đốc phu nhân đối với cô ta có gì tốt.
Vu Chi đã muốn đi ăn lẩu từ lâu nhưng Tề Đan Đan lại không muốn ăn, cô vẫn luôn không tìm được ai đi ăn cùng mình.
Hôm nay cô dứt khoát kéo Lục Bách Sâm tới.
Vu Chi thích ăn cay, lần này cô thẳng tay gọi luôn lẩu cay với canh nấm uyên ương.
Lục Bách Sâm nhìn thấy nổi lẩu nổi lên một tầng dầu đỏ liền cau mày.
Vu Chi nhíu mày nhìn anh, cô mang biểu cảm anh dám nói một câu, em sẽ không ăn nữa.
Cả bữa ăn, Vu Chi ăn vô cùng vui vẻ, Lục Bách Sâm yên lặng không lên tiếng ở bên cạnh giúp đỡ, giúp cô nhúng đồ ăn, đưa khăn giấy, đưa nước trái cây, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn.
Đặc biệt là sau khi ăn lẩu, lên xe xong, không biết anh biến ở đâu ra được một khối bánh kem mousse lớn.
Vu Chi đã lâu chưa ăn đồ ngọt, cô kích động quơ chân múa tay, chút oán khí cuối cùng ở trong lòng cũng gần như không còn.
Lục Bách Sâm ngồi ở ghế lái, một tay cầm theo bánh kem, trong mắt mỉm cười nhìn cô.
Vu Chi lập tức hiểu anh có ý gì, cô cúi người ôm lấy anh, ở trên môi anh hôn bẹp xuống một cái.
Nhưng Lục Bách Sâm vẫn nhìn cô không nhúc nhích.
Vu Chi lập tức suy sụp, cô hỏi anh: “Có phải anh chỉ muốn cho em nhìn mà không định cho em ăn hay không?”
“Còn tức giận không?”
Vu Chi nhìn túi bánh kem, nói: “Nếu anh cho em ăn, em liền không tức giận.”
“Vậy đêm nay em định ngủ ở đâu?”
“Khách sạn.” Nói xong, Vu Chi nhận ra ý cười của Lục Bách Sâm càng sâu, cô vội sửa miệng: “Về nhà ngủ, em về nhà ngủ được chưa.”
Nói xong thấy Lục Bách Sâm vẫn mang bộ dáng không nhanh không vội, cô liền nóng nảy.
Vu Chi tức giận trừng mắt nhìn Lục Bách Sâm nói: “Rốt cuộc có cho em ăn hay không? Không cho thì em tự mình xuống xe mua.”
Giọng nói còn chưa dứt, túi đồ ngọt đã được đưa tới trước mặt cô.
Vu Chi sung sướng hài lòng tiếp nhận, cô bắt đầu mở hộp đóng gói.
Cô còn bị Lục Bách Sâm cười nhạo nói cô thấy đồ ngọt liền một chút nhẫn nại cũng không còn.
Vu Chi không cam lòng yếu thế đáp một câu: Có bản lĩnh thì anh cứ cọ mãi đi, đừng có đi vào.
Nói xong mới nhận ra lời mình nói quá bạo, mặt cô liền có chút đỏ.
Lục Bách Sâm giống như suy tư điều gì liếc nhìn cô một cái, cười nhạo ra tiếng.
Bị Lục Bách Sâm dùng điểm tâm dỗ ngọt, lần này Vu Chi rời nhà đi mới có thời gian ba bốn ngày liền qua loa kết thúc.
Vu Chi ăn đồ ngọt, thầm mắng: Chính mình thật không có tiền đồ.
Cơm tối ăn lẩu, Vu Chi cảm thấy trên người mình đều là mùi lẩu, về đến nhà cô liền lên lầu tắm rửa, lúc cô đang sấy tóc, Lục Bách Sâm đi đến.
Người đàn ông đã tắm xong ở dưới tầng, tóc vẫn còn mang theo hơi ẩm, giọng anh khà khàn kêu một tiếng: Bà xã.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, kéo dài, đặc biệt dễ nghe, ngay sau đó là cánh tay thon dài hữu lực ôm cô vào trong lồng ngực.
Toàn bộ lưng cô đều dính sát vào lồng ngực nóng bỏng của anh, cả người cô đều như biến thành sắc đỏ.
Lục Bách Sâm vùi đầu vào giữa cổ cô, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, cắn vành tai đỏ như máu của cô vào miệng, nhẹ nhàng miết, cắn, liếm láp.
Khiến cho cả người Vu Chi đều mềm nhũn trong lòng anh.
Cô giả vờ tức giận quát lớn: “Đừng nháo, em đang sấy tóc đấy.”
Người đàn ông phía sau vẫn không dừng lại, bàn tay to lớn ngược lại còn thâm nhập vào dưới váy ngủ của cô, vuốt ve bắp đùi trắng nõn của cô.
Một tay Vu Chi cầm máy sấy, một tay bắt lại bàn tay không thành thật của anh.
“Anh nhịn lâu lắm rồi.”
Thanh âm của Lục Bách Sâm mang theo vài phần cảm giác đáng thương.
Lại nói đúng thật là đã lâu lắm rồi.
Có… gần một tháng thời gian đi.