Chương 13
Thang Già Nam ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Thang Già Nam khiến cho mắt cậu có chút khó chịu. Cậu nằm dài trên giường với một tư thế rất kỳ quái, sau đó xoay người xuống giường.
Ký ức đêm qua chợt ùa về, Thang Già Nam không nhớ rõ lắm. Mãi đến khi cậu rửa mặt, trong đầu mới hiện ra khung cảnh lúc gọi điện thoại, cậu đột nhiên phản ứng lại, bỏ khăn mặt xuống chạy vào trong phòng tìm điện thoại, vừa mở ra liền thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Lục Diễn.
Thang Già Nam trong lòng run lên, tiếp tục kéo xuống bên dưới thấy một cuộc gọi kéo dài hơn nửa tiếng lúc 12 giờ đêm qua.
Là cậu đã gọi cho Lục Diễn.
Lục Diễn sẽ nghĩ gì về cậu? Biến thái? Có bệnh? Hay là kẻ điên?
Thang Già Nam bất lực đứng cạnh giường, tay chân trở nên tê dại vì cảm xúc dao động quá lớn, cuối cùng ngã xuống giường như không thể chống đỡ nổi thân thể nữa.
Cửa phòng còn chưa đóng lại, một lúc sau Thang Già Nam nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng khách truyền vào, cùng với tiếng bước chân dồn dập từ xa rồi ngày càng đến gần.
Lục Diễn đã trở lại.
Đây là tình huống xấu nhất mà Thang Già Nam không mong muốn xảy ra, trong đầu cậu như có một quả bom đang nổ tung, Thang Già Nam giống như một tử tù sắp phải đối diện với hình phạt tử hình, trái tim cậu rơi thẳng xuống vực thẳm.
"Thang Già Nam." Giọng nói của Lục Diễn vang lên ngoài cửa: "Tôi vào được không?"
Giọng nói của Lục Diễn bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc nào từ anh nhưng Thang Già Nam có thể đoán ra được tâm tình của Lục Diễn sẽ có chút không tốt sau khi nghe được những lời tối hôm qua, hiện tại mỗi lời nói của Lục Diễn đều chạm đến trái tim của Thang Già Nam. Thang Già Nam vốn chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, cho dù bị Lục Diễn quở trách hay chán ghét cậu đều chấp nhận.
"Vào đi." Thang Già Nam hít sâu một hơi.
Lục Diễn mở cửa bước vào.
Thang Già Nam ngồi trên giường, trong tay cầm điện thoại, vẻ mặt buồn bã, chắc là cậu đã nhớ ra việc tối hôm qua. Tầm mắt của Lục Diễn dừng trên khuôn mặt cậu, nhìn vào khoé mắt đỏ bừng của cậu, trong lòng chợt nhói: "Em đã khóc à...?"
"Không..." Thang Già Nam lúc này mới chú ý đến việc cậu đang khóc, lau nước mắt, đứng lên: "Lục Diễn, tối hôm qua tôi uống nhiều rượu quá... nói nhiều lời vô nghĩa... Anh đừng... đừng bận tâm đến nó. Tôi, tôi..."
Khi nói đến câu sau, Thang Già Nam nghẹn ngào.
Liệu Lục Diễn có tin lời giải thích này không?
"Tôi... tôi xin lỗi, tôi sẽ chuyển đi."
( Edit tại Paradise of Danmei)
Thang Già Nam khóc đến mặt mũi đều đỏ bừng lên, giống như đứa trẻ vừa gây ra phiền phức. Quen biết Thang Già Nam lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu khóc như thế, trong lòng dâng lên một cảm giác đau lòng khó tả. Anh bước đến đưa tay chạm vào gương mặt của cậu, lau đi giọt nước mắt bên khoé mắt.
"Thang Già Nam, tôi vui còn không kịp, sao có thể để em đi?"
Giọng nói của Lục Diễn cực kỳ nhẹ nhàng, giống như Thang Già Nam đã tưởng tượng vô số lần nghe thấy anh thì thầm vào tai mình.
Thang Gìa Nam như bị nước biển nhấn chìm, không kịp phản ứng: "Cái gì..."
Lòng bàn tay ấm áp của Lục Diễn bao lấy mặt Thang Già Nam, tay còn lại xuyên qua eo cậu, ôm cậu vào lòng, trong mắt anh mềm mại như nước: "Đừng trốn nữa."
Trong sự kinh ngạc của Thang Gìa Nam, Lục Diễn hôn xuống má cậu một cái nhanh như chuồn chuồn lướt nước, sau đó anh dần hôn lên lông mày, trán cùng chóp mũi cậu, cuối cùng hôn lên môi cậu.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, sau một lúc lâu môi răng dây dưa với nhau, Thang Già Nam cảm thấy toàn thân không còn dùng được chút sức lực nào.
Lục Diễn một tay ôm chặt cậu vào lòng ngăn cậu không ngã xuống. Thang Già Nam vẫn còn đắm chìm trong kinh ngạc chưa kịp bình tĩnh lại, Lục Diễn vùi đầu vào cổ cậu. Anh dụi vào chỗ mềm mại trên cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, đến bây giờ tôi mới nhận ra được tình cảm của em."
"Việc tôi muốn kết hôn là nói dối. Khi tôi gọi điện, ba tôi đang nói về việc kết hôn trong tương lai. Chủ nhà nghe được câu mất câu không. Đừng nghe anh ta nói bậy."
"Người phụ nữ mà em nhìn thấy lần trước là em họ của tôi, cô ấy đến gặp ba tôi, cô ấy không liên quan gì đến tôi."
Một lúc sau, Thang Già Nam cảm thấy Lục Diễn trước mặt là thật, nhưng lại sợ mình đang mơ nên đẩy anh ra, run giọng hỏi: "Thật sao? Tôi không phải đang mơ?"
Lục Diễn nghĩ đến lời tỏ tình của Thang Già Nam đêm qua, anh không hề biết rằng Thang Già Nam đã trải qua nhiều chuyện như vậy ở nơi mà anh không thể nhìn thấy. Thang Già Nam là người nhạy cảm, thường lo lắng lại sợ thua nên chưa bao giờ nghĩ đến việc đạt được, cho nên mới luôn tìm cách chạy trốn khỏi anh nhưng anh không biết gì cả, chỉ trách móc cậu và đẩy cậu càng ngày càng xa.
Nếu tối qua Thang Già Nam không gọi điện cho anh, không nghe được lời tỏ tình như thể cậu quyết tâm chịu chết, Thang Già Nam có lẽ đã bỏ đi một mình giống như tám năm trước.
Nghĩ đến đây, Lục Diễn ôm Thang Gìa Nam chặt hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Thang Già Nam, thực xin lỗi em nhưng mỗi lời tôi nói ra đều là thật."
"Thang Già Nam, tôi cũng thích em."
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Thang Già Nam khiến cho mắt cậu có chút khó chịu. Cậu nằm dài trên giường với một tư thế rất kỳ quái, sau đó xoay người xuống giường.
Ký ức đêm qua chợt ùa về, Thang Già Nam không nhớ rõ lắm. Mãi đến khi cậu rửa mặt, trong đầu mới hiện ra khung cảnh lúc gọi điện thoại, cậu đột nhiên phản ứng lại, bỏ khăn mặt xuống chạy vào trong phòng tìm điện thoại, vừa mở ra liền thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Lục Diễn.
Thang Già Nam trong lòng run lên, tiếp tục kéo xuống bên dưới thấy một cuộc gọi kéo dài hơn nửa tiếng lúc 12 giờ đêm qua.
Là cậu đã gọi cho Lục Diễn.
Lục Diễn sẽ nghĩ gì về cậu? Biến thái? Có bệnh? Hay là kẻ điên?
Thang Già Nam bất lực đứng cạnh giường, tay chân trở nên tê dại vì cảm xúc dao động quá lớn, cuối cùng ngã xuống giường như không thể chống đỡ nổi thân thể nữa.
Cửa phòng còn chưa đóng lại, một lúc sau Thang Già Nam nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng khách truyền vào, cùng với tiếng bước chân dồn dập từ xa rồi ngày càng đến gần.
Lục Diễn đã trở lại.
Đây là tình huống xấu nhất mà Thang Già Nam không mong muốn xảy ra, trong đầu cậu như có một quả bom đang nổ tung, Thang Già Nam giống như một tử tù sắp phải đối diện với hình phạt tử hình, trái tim cậu rơi thẳng xuống vực thẳm.
"Thang Già Nam." Giọng nói của Lục Diễn vang lên ngoài cửa: "Tôi vào được không?"
Giọng nói của Lục Diễn bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc nào từ anh nhưng Thang Già Nam có thể đoán ra được tâm tình của Lục Diễn sẽ có chút không tốt sau khi nghe được những lời tối hôm qua, hiện tại mỗi lời nói của Lục Diễn đều chạm đến trái tim của Thang Già Nam. Thang Già Nam vốn chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, cho dù bị Lục Diễn quở trách hay chán ghét cậu đều chấp nhận.
"Vào đi." Thang Già Nam hít sâu một hơi.
Lục Diễn mở cửa bước vào.
Thang Già Nam ngồi trên giường, trong tay cầm điện thoại, vẻ mặt buồn bã, chắc là cậu đã nhớ ra việc tối hôm qua. Tầm mắt của Lục Diễn dừng trên khuôn mặt cậu, nhìn vào khoé mắt đỏ bừng của cậu, trong lòng chợt nhói: "Em đã khóc à...?"
"Không..." Thang Già Nam lúc này mới chú ý đến việc cậu đang khóc, lau nước mắt, đứng lên: "Lục Diễn, tối hôm qua tôi uống nhiều rượu quá... nói nhiều lời vô nghĩa... Anh đừng... đừng bận tâm đến nó. Tôi, tôi..."
Khi nói đến câu sau, Thang Già Nam nghẹn ngào.
Liệu Lục Diễn có tin lời giải thích này không?
"Tôi... tôi xin lỗi, tôi sẽ chuyển đi."
( Edit tại Paradise of Danmei)
Thang Già Nam khóc đến mặt mũi đều đỏ bừng lên, giống như đứa trẻ vừa gây ra phiền phức. Quen biết Thang Già Nam lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu khóc như thế, trong lòng dâng lên một cảm giác đau lòng khó tả. Anh bước đến đưa tay chạm vào gương mặt của cậu, lau đi giọt nước mắt bên khoé mắt.
"Thang Già Nam, tôi vui còn không kịp, sao có thể để em đi?"
Giọng nói của Lục Diễn cực kỳ nhẹ nhàng, giống như Thang Già Nam đã tưởng tượng vô số lần nghe thấy anh thì thầm vào tai mình.
Thang Gìa Nam như bị nước biển nhấn chìm, không kịp phản ứng: "Cái gì..."
Lòng bàn tay ấm áp của Lục Diễn bao lấy mặt Thang Già Nam, tay còn lại xuyên qua eo cậu, ôm cậu vào lòng, trong mắt anh mềm mại như nước: "Đừng trốn nữa."
Trong sự kinh ngạc của Thang Gìa Nam, Lục Diễn hôn xuống má cậu một cái nhanh như chuồn chuồn lướt nước, sau đó anh dần hôn lên lông mày, trán cùng chóp mũi cậu, cuối cùng hôn lên môi cậu.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, sau một lúc lâu môi răng dây dưa với nhau, Thang Già Nam cảm thấy toàn thân không còn dùng được chút sức lực nào.
Lục Diễn một tay ôm chặt cậu vào lòng ngăn cậu không ngã xuống. Thang Già Nam vẫn còn đắm chìm trong kinh ngạc chưa kịp bình tĩnh lại, Lục Diễn vùi đầu vào cổ cậu. Anh dụi vào chỗ mềm mại trên cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, đến bây giờ tôi mới nhận ra được tình cảm của em."
"Việc tôi muốn kết hôn là nói dối. Khi tôi gọi điện, ba tôi đang nói về việc kết hôn trong tương lai. Chủ nhà nghe được câu mất câu không. Đừng nghe anh ta nói bậy."
"Người phụ nữ mà em nhìn thấy lần trước là em họ của tôi, cô ấy đến gặp ba tôi, cô ấy không liên quan gì đến tôi."
Một lúc sau, Thang Già Nam cảm thấy Lục Diễn trước mặt là thật, nhưng lại sợ mình đang mơ nên đẩy anh ra, run giọng hỏi: "Thật sao? Tôi không phải đang mơ?"
Lục Diễn nghĩ đến lời tỏ tình của Thang Già Nam đêm qua, anh không hề biết rằng Thang Già Nam đã trải qua nhiều chuyện như vậy ở nơi mà anh không thể nhìn thấy. Thang Già Nam là người nhạy cảm, thường lo lắng lại sợ thua nên chưa bao giờ nghĩ đến việc đạt được, cho nên mới luôn tìm cách chạy trốn khỏi anh nhưng anh không biết gì cả, chỉ trách móc cậu và đẩy cậu càng ngày càng xa.
Nếu tối qua Thang Già Nam không gọi điện cho anh, không nghe được lời tỏ tình như thể cậu quyết tâm chịu chết, Thang Già Nam có lẽ đã bỏ đi một mình giống như tám năm trước.
Nghĩ đến đây, Lục Diễn ôm Thang Gìa Nam chặt hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Thang Già Nam, thực xin lỗi em nhưng mỗi lời tôi nói ra đều là thật."
"Thang Già Nam, tôi cũng thích em."