Chương 14
Mặc dù nói là Lục Chấn Khang còn sống được nửa năm nhưng bác sĩ đã nói có nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào, tốt nhất là luôn có người nhà ở bên cạnh.
Lục Diễn ban đầu vốn muốn Lục Chấn Khang chuyển đến bệnh viện ở Nghi Thị. Nhưng nghĩ đến việc Lục Chấn Khang bị say tàu và không muốn đến thành phố xa lạ, Lục Diễn không còn cách nào khác phải nghe theo ý ông.
Lục Chấn Khang nửa đời vất vả để Lục Diễn đi học đầy đủ, chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Mãi đến khi Lục Diễn có được mức lương sáu con số một tháng từ công việc sau khi học đại học, ông mới như trút được gánh nặng. Mặc dù hoàn cảnh sống của ông được cải thiện đáng kể nhưng cơ thể lại ngày càng tệ đi.
Sau khi Thang Già Nam và Lục Diễn xác nhận mối quan hệ, họ cùng nhau trở lại A thị để thăm Lục Chấn Khang vào hôm thứ bảy. Đứng ngoài phòng bệnh, Thang Già Nam có chút khẩn trương, hỏi Lục Diễn: "Trông em thế nào?"
Mặc dù rất muốn nói mối quan hệ của bọn họ cho Lục Chấn Khang nhưng đối mặt với ba của Lục Diễn, Thang Già Nam lại thấy rất có lỗi với chú Lục, cậu cảm thấy áy náy vì đã bắt cóc đứa con trai duy nhất của chú lúc bây giờ.
Lục Diễn biết rõ Thang Già Nam nghĩ gì, nói: "Thang Già Nam, ông ấy vẫn luôn muốn gặp em. Đừng lo lắng, có tôi bên cạnh em."
Thang Già Nam hít một hơi sâu, chuẩn bị đầy đủ mới mở cửa phòng bệnh.
Lục Chấn Khang trông già hơn trong trí nhớ của Thang Già Nam rất nhiều, đầu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, chăn bông lún sâu về bên phải, sau khi Thang Già Nam đi vào, ông cẩn thận nhìn vài giây rồi mới lên tiếng xác nhận, hỏi: "Già Nam?"
Thang Già Nam mỉm cười: "Chú Lục, là con."
Lục Chấn Khang và Thang Già Nam trò chuyện với nhau rất nhiều, Lục Diễn chỉ đứng ở một bên nhìn bọn họ nói chuyện. Đột nhiên Lục Chấn Khang nói Lục Diễn đi mua đồ ăn vặt cho Thang Già Nam rồi đuổi Lục Diễn đi trước.
Sau khi anh rời đi, Lục Chấn Khang mới nói: "Già Nam, từ khi cháu rời đi mấy năm liền Lục Diễn vẫn luôn nhớ đến cháu. Giờ cháu về rồi, có người ở bên nó, chú cũng có thể an tâm mà nhắm mắt rồi."
Chủ đề nói chuyện bỗng trở nên nặng nề hơn, Thang Già Nam trong lòng cảm xúc đầy chua xót, gật đầu nói: "Chú Lục, chú yên tâm, sau này cháu sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy."
Lục Chấn Khang cố gắng nở nụ cười: "Lục Diễn vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng chú biết nó rất cô đơn, khuyết điểm lớn nhất là vẫn luôn thiếu nhiệt tình cùng chủ động. Chú không muốn sau khi c.h.ế.t nó vẫn luôn như vậy. Già Nam, chú giao phó Lục Diễn cho cháu."
Giống như lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi c.h.ế.t, Thang Già Nam nghe xong lời này, hốc mắt bắt đầu ươn ướt, sụt sịt mũi cố kìm nén.
Thấy Thang Già Nam sắp khóc, Lục Chấn Khang vỗ vỗ nhẹ vào vai cậu: "Xem cháu kìa, sao lại khóc? Cảm xúc của chú giờ có chút không ổn, chỉ có thể nói cho cháu biết những chuyện này càng sớm càng tốt thì mới có cảm giác ổn hơn được... Đừng khóc, đứa trẻ ngoan, đừng khóc..."
-( Edit tại Paradise of Danmei)
Thang Già Nam và Lục Diễn ở lại thành phố A với Lục Chấn Khang trong 2 ngày. Sau khi về lại, Thang Già Nam nghĩ đến nên gọi điện cho mẹ Thang.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của mẹ Thang vang lên: "Già Nam, có chuyện gì thế?"
Thang Già Nam: "Cũng không có việc gì, chỉ là nhớ mẹ chút, chân đã đỡ hơn chưa?"
"Bây giờ có thể ra đồng làm việc được rồi, đừng lo lắng. Trời lạnh rồi con nhớ mặc thêm áo ấm vào nhé."
"Con nhớ rồi."
Lục Diễn vừa tắm xong ra khỏi phòng tắm, nghe thấy Thang Già Nam đang nói chuyện với mẹ, anh nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau ôm lấy eo Thang Già Nam, tựa cằm lên vai cậu.
Từ khi hai người xác định mối quan hệ, Lục Diễn ở trước mặt Thang Già Nam ngày càng trở nên táo bạo, có cơ hội đều sẽ chạm vào Thang Già Nam, đặc biệt là rất thích hôn cậu. Thang Già Nam cảm thấy bên cổ nhột nhột liền đưa điện thoại ra xa, đẩy đầu Lục Diễn, bỗng chốc nhớ ra điều gì đó, liền để điện thoại trở lại nói: "Mẹ, con yêu rồi."
Mẹ Thang im lặng trong một giây mới bình tĩnh nói: "Mẹ cứ nghĩ cả đời này sẽ không được nghe con nói câu này."
Thang Già Nam có chút áy náy, mẹ Thang liền hỏi: "Đó là ai? Người ở đâu? Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Thang Già Nam lần lượt nói các thông tin của Lục Diễn nên mẹ Thang cũng không hỏi thêm nữa. Thang Già Nam và Lục Diễn nhìn nhau, Lục Diễn làm khẩu hình miệng hai từ "không sao", ý là anh không vội, có thể để mẹ Thang từ từ chấp nhận. Thang Già Nam ngửi thấy mùi thơm sữa tắm trên cơ thể của Lục Diễn sau khi tắm xong, không khỏi đến gần hôn anh một cái, sau đó nói: "Mẹ, nếu... người con nói không thể có con, mẹ có giận không?"
"............."
Đầu bên kia mẹ Thang im lặng, Lục Diễn ôm chặt lấy Thang già Nam, Thang Già Nam vỗ vỗ an ủi anh, sau đó lại nghe mẹ Thang trả lời:
"Không thể sinh con? Chuyện đó thì có làm sao? Dì của con bây giờ không phải sống rất tốt sao... Không, Thang Già Nam, con nói thật với mẹ đi, con có gặp rắc rối gì không? Lúc trước mẹ đã nói con cái gì? Làm người phải có trách nhiệm, con phải..."
Thang Già Nam vội vàng giải thích: "Không có, con không có gây rắc rối gì..."
Thang Già Nam nhìn Lục Diễn, cuối cùng hít một hơi thật sâu nói: "Mẹ, thực ra người con yêu là nam."
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng nắp nồi rơi xuống vang lên trong điện thoại, Lục Diễn không khỏi siết chặt tay Thang Già Nam.
Một lúc sau, mẹ Thang dường như cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này.
" Nam? Nam cũng được, ________, nhưng mà mẹ nói cho con biết dù là người ta có là nam thì con cũng không được xằng bậy, nếu để mẹ biết được con làm khổ người khác cẩn thận mẹ đánh gãy chân con."
Thang Già Nam lập tức đáp ứng.
Mặt Lục Diễn áp sát vào mặt Thang Già Nam, anh nhắm mắt nghe cậu và mẹ Thang nói chuyện một lúc sau đó mới bất đắc dĩ buông tay ra, trở về phòng sấy tóc. Thang già Nam mặt đỏ bừng, hơi thở của Lục Diễn tựa hồ vẫn còn lưu lại trên người cậu, cậu cố gắng bình tĩnh lại tiếp tục nói chuyện với mẹ.
Mẹ Thang nói: "Nếu đã xác định quan hệ rồi thì dẫn về xem mắt. Con dâu xấu vẫn phải về gặp mặt ba mẹ chồng. Mẹ không có cổ hủ như vậy, chỉ cần con vui vẻ là được..."
Thang Già Nam cầm điện thoại nhìn về phía phòng ngủ của Lục Diễn, cười nói: "Được, Tết Nguyên Đán con sẽ dẫn người về ra mắt với mẹ.
Lục Diễn ban đầu vốn muốn Lục Chấn Khang chuyển đến bệnh viện ở Nghi Thị. Nhưng nghĩ đến việc Lục Chấn Khang bị say tàu và không muốn đến thành phố xa lạ, Lục Diễn không còn cách nào khác phải nghe theo ý ông.
Lục Chấn Khang nửa đời vất vả để Lục Diễn đi học đầy đủ, chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Mãi đến khi Lục Diễn có được mức lương sáu con số một tháng từ công việc sau khi học đại học, ông mới như trút được gánh nặng. Mặc dù hoàn cảnh sống của ông được cải thiện đáng kể nhưng cơ thể lại ngày càng tệ đi.
Sau khi Thang Già Nam và Lục Diễn xác nhận mối quan hệ, họ cùng nhau trở lại A thị để thăm Lục Chấn Khang vào hôm thứ bảy. Đứng ngoài phòng bệnh, Thang Già Nam có chút khẩn trương, hỏi Lục Diễn: "Trông em thế nào?"
Mặc dù rất muốn nói mối quan hệ của bọn họ cho Lục Chấn Khang nhưng đối mặt với ba của Lục Diễn, Thang Già Nam lại thấy rất có lỗi với chú Lục, cậu cảm thấy áy náy vì đã bắt cóc đứa con trai duy nhất của chú lúc bây giờ.
Lục Diễn biết rõ Thang Già Nam nghĩ gì, nói: "Thang Già Nam, ông ấy vẫn luôn muốn gặp em. Đừng lo lắng, có tôi bên cạnh em."
Thang Già Nam hít một hơi sâu, chuẩn bị đầy đủ mới mở cửa phòng bệnh.
Lục Chấn Khang trông già hơn trong trí nhớ của Thang Già Nam rất nhiều, đầu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, chăn bông lún sâu về bên phải, sau khi Thang Già Nam đi vào, ông cẩn thận nhìn vài giây rồi mới lên tiếng xác nhận, hỏi: "Già Nam?"
Thang Già Nam mỉm cười: "Chú Lục, là con."
Lục Chấn Khang và Thang Già Nam trò chuyện với nhau rất nhiều, Lục Diễn chỉ đứng ở một bên nhìn bọn họ nói chuyện. Đột nhiên Lục Chấn Khang nói Lục Diễn đi mua đồ ăn vặt cho Thang Già Nam rồi đuổi Lục Diễn đi trước.
Sau khi anh rời đi, Lục Chấn Khang mới nói: "Già Nam, từ khi cháu rời đi mấy năm liền Lục Diễn vẫn luôn nhớ đến cháu. Giờ cháu về rồi, có người ở bên nó, chú cũng có thể an tâm mà nhắm mắt rồi."
Chủ đề nói chuyện bỗng trở nên nặng nề hơn, Thang Già Nam trong lòng cảm xúc đầy chua xót, gật đầu nói: "Chú Lục, chú yên tâm, sau này cháu sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy."
Lục Chấn Khang cố gắng nở nụ cười: "Lục Diễn vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng chú biết nó rất cô đơn, khuyết điểm lớn nhất là vẫn luôn thiếu nhiệt tình cùng chủ động. Chú không muốn sau khi c.h.ế.t nó vẫn luôn như vậy. Già Nam, chú giao phó Lục Diễn cho cháu."
Giống như lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi c.h.ế.t, Thang Già Nam nghe xong lời này, hốc mắt bắt đầu ươn ướt, sụt sịt mũi cố kìm nén.
Thấy Thang Già Nam sắp khóc, Lục Chấn Khang vỗ vỗ nhẹ vào vai cậu: "Xem cháu kìa, sao lại khóc? Cảm xúc của chú giờ có chút không ổn, chỉ có thể nói cho cháu biết những chuyện này càng sớm càng tốt thì mới có cảm giác ổn hơn được... Đừng khóc, đứa trẻ ngoan, đừng khóc..."
-( Edit tại Paradise of Danmei)
Thang Già Nam và Lục Diễn ở lại thành phố A với Lục Chấn Khang trong 2 ngày. Sau khi về lại, Thang Già Nam nghĩ đến nên gọi điện cho mẹ Thang.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của mẹ Thang vang lên: "Già Nam, có chuyện gì thế?"
Thang Già Nam: "Cũng không có việc gì, chỉ là nhớ mẹ chút, chân đã đỡ hơn chưa?"
"Bây giờ có thể ra đồng làm việc được rồi, đừng lo lắng. Trời lạnh rồi con nhớ mặc thêm áo ấm vào nhé."
"Con nhớ rồi."
Lục Diễn vừa tắm xong ra khỏi phòng tắm, nghe thấy Thang Già Nam đang nói chuyện với mẹ, anh nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau ôm lấy eo Thang Già Nam, tựa cằm lên vai cậu.
Từ khi hai người xác định mối quan hệ, Lục Diễn ở trước mặt Thang Già Nam ngày càng trở nên táo bạo, có cơ hội đều sẽ chạm vào Thang Già Nam, đặc biệt là rất thích hôn cậu. Thang Già Nam cảm thấy bên cổ nhột nhột liền đưa điện thoại ra xa, đẩy đầu Lục Diễn, bỗng chốc nhớ ra điều gì đó, liền để điện thoại trở lại nói: "Mẹ, con yêu rồi."
Mẹ Thang im lặng trong một giây mới bình tĩnh nói: "Mẹ cứ nghĩ cả đời này sẽ không được nghe con nói câu này."
Thang Già Nam có chút áy náy, mẹ Thang liền hỏi: "Đó là ai? Người ở đâu? Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Thang Già Nam lần lượt nói các thông tin của Lục Diễn nên mẹ Thang cũng không hỏi thêm nữa. Thang Già Nam và Lục Diễn nhìn nhau, Lục Diễn làm khẩu hình miệng hai từ "không sao", ý là anh không vội, có thể để mẹ Thang từ từ chấp nhận. Thang Già Nam ngửi thấy mùi thơm sữa tắm trên cơ thể của Lục Diễn sau khi tắm xong, không khỏi đến gần hôn anh một cái, sau đó nói: "Mẹ, nếu... người con nói không thể có con, mẹ có giận không?"
"............."
Đầu bên kia mẹ Thang im lặng, Lục Diễn ôm chặt lấy Thang già Nam, Thang Già Nam vỗ vỗ an ủi anh, sau đó lại nghe mẹ Thang trả lời:
"Không thể sinh con? Chuyện đó thì có làm sao? Dì của con bây giờ không phải sống rất tốt sao... Không, Thang Già Nam, con nói thật với mẹ đi, con có gặp rắc rối gì không? Lúc trước mẹ đã nói con cái gì? Làm người phải có trách nhiệm, con phải..."
Thang Già Nam vội vàng giải thích: "Không có, con không có gây rắc rối gì..."
Thang Già Nam nhìn Lục Diễn, cuối cùng hít một hơi thật sâu nói: "Mẹ, thực ra người con yêu là nam."
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng nắp nồi rơi xuống vang lên trong điện thoại, Lục Diễn không khỏi siết chặt tay Thang Già Nam.
Một lúc sau, mẹ Thang dường như cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này.
" Nam? Nam cũng được, ________, nhưng mà mẹ nói cho con biết dù là người ta có là nam thì con cũng không được xằng bậy, nếu để mẹ biết được con làm khổ người khác cẩn thận mẹ đánh gãy chân con."
Thang Già Nam lập tức đáp ứng.
Mặt Lục Diễn áp sát vào mặt Thang Già Nam, anh nhắm mắt nghe cậu và mẹ Thang nói chuyện một lúc sau đó mới bất đắc dĩ buông tay ra, trở về phòng sấy tóc. Thang già Nam mặt đỏ bừng, hơi thở của Lục Diễn tựa hồ vẫn còn lưu lại trên người cậu, cậu cố gắng bình tĩnh lại tiếp tục nói chuyện với mẹ.
Mẹ Thang nói: "Nếu đã xác định quan hệ rồi thì dẫn về xem mắt. Con dâu xấu vẫn phải về gặp mặt ba mẹ chồng. Mẹ không có cổ hủ như vậy, chỉ cần con vui vẻ là được..."
Thang Già Nam cầm điện thoại nhìn về phía phòng ngủ của Lục Diễn, cười nói: "Được, Tết Nguyên Đán con sẽ dẫn người về ra mắt với mẹ.