Chương 12
Dùng bữa xong, Thang Già Nam và Lục Diễn đi vào trong trung tâm thương mại, dừng lại ở khu đồ dùng vệ sinh cá nhân, nhân viên cửa hàng giới thiệu cho Thang Già Nam một số loại sữa tắm cùng giá cả. Lục Diễn có điện thoại nên đã ra ngoài một lúc, khi anh trở về đã thấy Thang Già Nam chọn xong rồi.
"Anh có việc gấp sao?"
Thang Già Nam nhìn thấy sắc mặt của Lục Diễn có chút không tốt: "Nếu là việc gấp anh có thể lấy xe đi trước, một lát nữa tôi sẽ gọi taxi về sau...."
Lục Diễn nặng nề thở ra một hơi: "Thang Già Nam, ba tôi nhập viện."
–
Trong trí nhớ của Thang Già Nam, sức khoẻ của Lục Chấn Khang chưa bao giờ là quá tốt, cái chân bị cụt của ông ấy vẫn thường xuyên tái phát, ông vẫn luôn không chịu nhập viện vì sợ quá tốn kém.
Lục Diễn vẫn luôn rất điềm tĩnh nhưng khi đối mặt với Thang Già Nam lại bộc lộ ra bộ mặt yếu ớt nhất, Thang Già Nam có thể hiểu được tâm tình lúc bấy giờ của anh nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, trả tiền xong liền cùng Lục Diễn đi ra khỏi trung tâm thương mại.
"Chú, chú ấy..."
Lục Diễn: "Ung thư não, bệnh viện nói ông ấy chỉ còn sống được nửa năm."
"..." Thang Già Nam biết sẽ nghiêm trọng nhưng cậu không nghĩ nó nghiêm trọng đến vậy. Cậu nhìn biểu tình của Lục Diễn mới phát hiện gương mặt của Lục Diễn cứng ngắc. Thang Già Nam mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trước đó một lần nữa khi anh biết Lục Chấn Khang nhập viện, Lục Diễn, người này đã khóc trước mặt cậu một cách rất đau lòng.
"Tôi đưa cậu về trước."
".........."
Sau khi trở về, Lục Diễn lại gọi một cuộc điện thoại, Thang Già Nam ngồi ở phòng khách nghe lỏm được một ít, đầu dây bên kia là Lục Chấn Khang. Cuộc nói chuyện rất ngắn ngủi, cơ bản là nói ngày mai anh sẽ quay lại. Lục Diễn dặn Lục Chấn Khang phải nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ và uống thuốc đúng giờ.
Trước khi cúp điện thoại Lục Diễn bỗng nhiên nhắc đến tên Thang Già Nam, không biết Lục Chấn Khang đã nói gì, anh chỉ lẳng lặng lắng nghe chừng nửa phút sau đó nhẹ nhàng đáp lại rồi mới tắt máy.
Ngày hôm sau, Lục Diễn dậy rất sớm. Lúc Thang Già Nam tỉnh dậy đã thấy Lục Diễn đang kéo vali chuẩn bị đi ra ngoài. Thang Già Nam đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Lục Diễn mở cửa, cậu do dự một chút mới nói: "Lục Diễn, nếu có chuyện gì anh có thể gọi cho tôi..."
Thang Già Nam mặc dù không biết an ủi Lục Diễn như thế nào nhưng cậu vẫn muốn ở bên cạnh Lục Diễn khi anh gặp thời điểm khó khăn nhất.
Lục Diễn thấp giọng "Ừm" một tiếng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
–( Edit tại Paradise of Danmei)
Lục Diễn lần này đi hơn nửa tháng, trong suốt khoảng thời gian đó Thang Già Nam vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại nào từ anh. Đầu tháng 11, nhiệt độ ở A thị đột ngột giảm từ 30 độ xuống còn 20 độ, Thang Già Nam cảm thấy lạnh nên đã mặc thêm áo khoác lúc đi làm.
Thứ sáu là sinh nhật của một đồng nghiệp của Thang Già Nam nên cậu được mời đi ăn tối. Tối hôm đó Thang Già Nam về sớm, thay quần áo bẩn ra, vừa định ra ngoài thì nhận được tin nhắn của chủ nhà.
"Già Nam, vài ngày nữa sinh nhật tôi, vốn định tổ chức một bữa tiệc, cậu có đến không?"
Mối quan hệ giữa cậu với chủ nhà khá tốt nên hỏi lại: "Khi nào tổ chức?"
Chủ nhà: "Thứ bảy tuần sau, chỉ có cậu với Lục Diễn, toàn là người quen với nhau."
Vào thứ bảy tuần sau, Thang Già Nam đương nhiên có thời gian.
Thang Già Nam: "Được."
Chủ nhà: "Trước đây tôi còn lo cậu với Lục Diễn sẽ không hợp nhau nhưng xem ra là tôi nghĩ nhiều."
Thang Già Nam nhớ lại lúc trước chủ nhà miêu tả Lục Diễn với Thang Già Nam, anh là một người tính tình lãnh đạm, luôn làm một bộ mặt khó gần. Giờ nghĩ lại thấy dường như rất phù hợp với hình ảnh của Lục Diễn, cậu vô thức mỉm cười.
Không có việc gì nữa, Thang Già Nam tưởng là đã hết nhưng một phút sau lại có một tin nhắn khác được gửi đến.
Chủ nhà: "Sinh nhật năm nay tôi ba mươi rồi nhưng vẫn còn độc thân (biểu tượng cảm xúc khóc lóc). Vốn tưởng Lục Diễn sẽ giống như tôi nhưng không ngờ tên khốn này lại nói sẽ trở về quê kết hôn. Tôi biết ngay cậu ấy là đồ không đáng tin.
Lục Diễn sắp kết hôn?
Chủ nhà: "Tiểu Thang, cậu cũng còn độc thân đúng không? Cậu có bạn gái chưa? Cậu có cần tôi giới thiệu một người vào hôm sinh nhật không? Cậu đừng thấy tôi độc thân, tôi có quen nhiều bạn nữ."
"........"
Thang Già Nam đang đứng trước cửa thang máy, cửa thoát hiểm không đóng, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài. Thang máy kêu ting một tiếng rồi mở ra, Thang Già Nam ngơ ngác bước vào. Một lúc sau cậu mới trả lời lại chủ nhà: "Bây giờ tôi chưa có ý định yêu đương, cảm ơn."
Thang Già Nam biết rằng một ngày nào đó Lục Diễn sẽ kết hôn sinh con, nắm tay một người phụ nữ suốt đời. Nhưng khi đến ngày đó, bí mật được giấu kín trong lòng cậu cũng sẽ nuốt chửng lấy Thang Già Nam như một cơn bão, đẩy cậu xuống dưới vực thẳm.
Vốn dĩ cậu định quên đi tình yêu của mình với Lục Diễn, nhưng bấy giờ Thang Già Nam nhận ra những quyết tâm trước đó của mình đều vô ích.
Làm sao có thể dễ dàng quên đi một người mình đã yêu trong suốt thời gian qua?
–
Đêm đó Thang Già Nam uống rất nhiều, vừa uống vừa khóc, làm loạn đến mức Lý Vĩ bất lực với cậu, khuyên cậu bỏ ly rượu trên tay xuống.
Ngay cả những người không quá thân thiết với cậu cũng nhận ra Thang Già Nam có gì đó không ổn. Hôm nay sinh nhật đồng nghiệp, Lý Vĩ không muốn để Thang Già Nam quấy làm ra cảnh tượng khó xử nên đã đem người rời đi trước.
May mắn thay, cậu đã lôi được Thang Già Nam về đến nhà trọ, thay đổi quần áo, rửa mặt xong, chắc chắn Thang Già Nam đang ngủ say Lý Vĩ mới yên tâm rời đi.
Ngay khi Lý Vĩ rời đi không lâu, Thang Già Nam tỉnh lại trong cơn choáng váng, nhìn chằm chằm trần nhà tối tăm rồi lại bật khóc.
Tâm trạng khi Thang Già Nam lúc uống say không ổn định, thường làm ra những việc mà cậu không muốn, chẳng hạn như lúc này, cậu vừa khóc vừa gọi tên Lục Diễn. Sau đó Thang Già Nam nhớ ra gì đó, loạng choạng đứng dậy bật đèn tìm điện thoại ở khắp nơi khiến cho giường bừa bộn lên mới tìm được điện thoại. Cậu mở danh bạ ra tìm đến số của Lục Diễn, không chút do dự bấm gọi.
Sau khi gọi, Thang Già Nam không biết có được trả lời hay không, cậu đã khóc rất nhiều, đem tất cả những bí mật sâu kín cậu chưa từng nói ra với một người nào mà giữ trong lòng bấy lâu nay đều nói ra hết.
Như trút giận cũng như đang thú nhận mọi thứ, Thang Già Nam nghẹn ngào rơi rước mắt.
Cuối cùng Thang Già Nam khóc mệt rồi, tất cả cảm xúc sót lại trên môi chỉ có một câu:
"Lục Diễn, em thích anh."
"Anh có việc gấp sao?"
Thang Già Nam nhìn thấy sắc mặt của Lục Diễn có chút không tốt: "Nếu là việc gấp anh có thể lấy xe đi trước, một lát nữa tôi sẽ gọi taxi về sau...."
Lục Diễn nặng nề thở ra một hơi: "Thang Già Nam, ba tôi nhập viện."
–
Trong trí nhớ của Thang Già Nam, sức khoẻ của Lục Chấn Khang chưa bao giờ là quá tốt, cái chân bị cụt của ông ấy vẫn thường xuyên tái phát, ông vẫn luôn không chịu nhập viện vì sợ quá tốn kém.
Lục Diễn vẫn luôn rất điềm tĩnh nhưng khi đối mặt với Thang Già Nam lại bộc lộ ra bộ mặt yếu ớt nhất, Thang Già Nam có thể hiểu được tâm tình lúc bấy giờ của anh nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, trả tiền xong liền cùng Lục Diễn đi ra khỏi trung tâm thương mại.
"Chú, chú ấy..."
Lục Diễn: "Ung thư não, bệnh viện nói ông ấy chỉ còn sống được nửa năm."
"..." Thang Già Nam biết sẽ nghiêm trọng nhưng cậu không nghĩ nó nghiêm trọng đến vậy. Cậu nhìn biểu tình của Lục Diễn mới phát hiện gương mặt của Lục Diễn cứng ngắc. Thang Già Nam mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trước đó một lần nữa khi anh biết Lục Chấn Khang nhập viện, Lục Diễn, người này đã khóc trước mặt cậu một cách rất đau lòng.
"Tôi đưa cậu về trước."
".........."
Sau khi trở về, Lục Diễn lại gọi một cuộc điện thoại, Thang Già Nam ngồi ở phòng khách nghe lỏm được một ít, đầu dây bên kia là Lục Chấn Khang. Cuộc nói chuyện rất ngắn ngủi, cơ bản là nói ngày mai anh sẽ quay lại. Lục Diễn dặn Lục Chấn Khang phải nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ và uống thuốc đúng giờ.
Trước khi cúp điện thoại Lục Diễn bỗng nhiên nhắc đến tên Thang Già Nam, không biết Lục Chấn Khang đã nói gì, anh chỉ lẳng lặng lắng nghe chừng nửa phút sau đó nhẹ nhàng đáp lại rồi mới tắt máy.
Ngày hôm sau, Lục Diễn dậy rất sớm. Lúc Thang Già Nam tỉnh dậy đã thấy Lục Diễn đang kéo vali chuẩn bị đi ra ngoài. Thang Già Nam đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Lục Diễn mở cửa, cậu do dự một chút mới nói: "Lục Diễn, nếu có chuyện gì anh có thể gọi cho tôi..."
Thang Già Nam mặc dù không biết an ủi Lục Diễn như thế nào nhưng cậu vẫn muốn ở bên cạnh Lục Diễn khi anh gặp thời điểm khó khăn nhất.
Lục Diễn thấp giọng "Ừm" một tiếng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
–( Edit tại Paradise of Danmei)
Lục Diễn lần này đi hơn nửa tháng, trong suốt khoảng thời gian đó Thang Già Nam vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại nào từ anh. Đầu tháng 11, nhiệt độ ở A thị đột ngột giảm từ 30 độ xuống còn 20 độ, Thang Già Nam cảm thấy lạnh nên đã mặc thêm áo khoác lúc đi làm.
Thứ sáu là sinh nhật của một đồng nghiệp của Thang Già Nam nên cậu được mời đi ăn tối. Tối hôm đó Thang Già Nam về sớm, thay quần áo bẩn ra, vừa định ra ngoài thì nhận được tin nhắn của chủ nhà.
"Già Nam, vài ngày nữa sinh nhật tôi, vốn định tổ chức một bữa tiệc, cậu có đến không?"
Mối quan hệ giữa cậu với chủ nhà khá tốt nên hỏi lại: "Khi nào tổ chức?"
Chủ nhà: "Thứ bảy tuần sau, chỉ có cậu với Lục Diễn, toàn là người quen với nhau."
Vào thứ bảy tuần sau, Thang Già Nam đương nhiên có thời gian.
Thang Già Nam: "Được."
Chủ nhà: "Trước đây tôi còn lo cậu với Lục Diễn sẽ không hợp nhau nhưng xem ra là tôi nghĩ nhiều."
Thang Già Nam nhớ lại lúc trước chủ nhà miêu tả Lục Diễn với Thang Già Nam, anh là một người tính tình lãnh đạm, luôn làm một bộ mặt khó gần. Giờ nghĩ lại thấy dường như rất phù hợp với hình ảnh của Lục Diễn, cậu vô thức mỉm cười.
Không có việc gì nữa, Thang Già Nam tưởng là đã hết nhưng một phút sau lại có một tin nhắn khác được gửi đến.
Chủ nhà: "Sinh nhật năm nay tôi ba mươi rồi nhưng vẫn còn độc thân (biểu tượng cảm xúc khóc lóc). Vốn tưởng Lục Diễn sẽ giống như tôi nhưng không ngờ tên khốn này lại nói sẽ trở về quê kết hôn. Tôi biết ngay cậu ấy là đồ không đáng tin.
Lục Diễn sắp kết hôn?
Chủ nhà: "Tiểu Thang, cậu cũng còn độc thân đúng không? Cậu có bạn gái chưa? Cậu có cần tôi giới thiệu một người vào hôm sinh nhật không? Cậu đừng thấy tôi độc thân, tôi có quen nhiều bạn nữ."
"........"
Thang Già Nam đang đứng trước cửa thang máy, cửa thoát hiểm không đóng, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài. Thang máy kêu ting một tiếng rồi mở ra, Thang Già Nam ngơ ngác bước vào. Một lúc sau cậu mới trả lời lại chủ nhà: "Bây giờ tôi chưa có ý định yêu đương, cảm ơn."
Thang Già Nam biết rằng một ngày nào đó Lục Diễn sẽ kết hôn sinh con, nắm tay một người phụ nữ suốt đời. Nhưng khi đến ngày đó, bí mật được giấu kín trong lòng cậu cũng sẽ nuốt chửng lấy Thang Già Nam như một cơn bão, đẩy cậu xuống dưới vực thẳm.
Vốn dĩ cậu định quên đi tình yêu của mình với Lục Diễn, nhưng bấy giờ Thang Già Nam nhận ra những quyết tâm trước đó của mình đều vô ích.
Làm sao có thể dễ dàng quên đi một người mình đã yêu trong suốt thời gian qua?
–
Đêm đó Thang Già Nam uống rất nhiều, vừa uống vừa khóc, làm loạn đến mức Lý Vĩ bất lực với cậu, khuyên cậu bỏ ly rượu trên tay xuống.
Ngay cả những người không quá thân thiết với cậu cũng nhận ra Thang Già Nam có gì đó không ổn. Hôm nay sinh nhật đồng nghiệp, Lý Vĩ không muốn để Thang Già Nam quấy làm ra cảnh tượng khó xử nên đã đem người rời đi trước.
May mắn thay, cậu đã lôi được Thang Già Nam về đến nhà trọ, thay đổi quần áo, rửa mặt xong, chắc chắn Thang Già Nam đang ngủ say Lý Vĩ mới yên tâm rời đi.
Ngay khi Lý Vĩ rời đi không lâu, Thang Già Nam tỉnh lại trong cơn choáng váng, nhìn chằm chằm trần nhà tối tăm rồi lại bật khóc.
Tâm trạng khi Thang Già Nam lúc uống say không ổn định, thường làm ra những việc mà cậu không muốn, chẳng hạn như lúc này, cậu vừa khóc vừa gọi tên Lục Diễn. Sau đó Thang Già Nam nhớ ra gì đó, loạng choạng đứng dậy bật đèn tìm điện thoại ở khắp nơi khiến cho giường bừa bộn lên mới tìm được điện thoại. Cậu mở danh bạ ra tìm đến số của Lục Diễn, không chút do dự bấm gọi.
Sau khi gọi, Thang Già Nam không biết có được trả lời hay không, cậu đã khóc rất nhiều, đem tất cả những bí mật sâu kín cậu chưa từng nói ra với một người nào mà giữ trong lòng bấy lâu nay đều nói ra hết.
Như trút giận cũng như đang thú nhận mọi thứ, Thang Già Nam nghẹn ngào rơi rước mắt.
Cuối cùng Thang Già Nam khóc mệt rồi, tất cả cảm xúc sót lại trên môi chỉ có một câu:
"Lục Diễn, em thích anh."