Chương : 20
"Chồng tôi hiện tại có lẽ có ở dưới lễ đài hoặc cũng có lẽ là không có, nếu anh ở đây, vậy thì xin anh hãy nhấn vào nút ở bên tay phải, để em có thể nhìn thấy anh."
Liên Hảo đối với một mảnh tối như mực dưới lễ đài, thanh âm run run.
Dưới lễ đài vẫn là một mảnh tối đen. Trên chỗ ngồi dành cho Lan Đình Phương có gắn một dây điện, dây điện kia kết nối ghế dựa với một cái nút, chỉ cần ấn cái nút kia, bên trong hội trường sẽ xuất hiện một bầu trời đầy sao được mô phỏng bởi thiết bị ba chiều.
Trời sao kia rất đẹp, có ngân hà, trong ngân hà có vô số ngôi sao di động, Liên Hảo rất hy vọng anh có thể nhìn thấy chúng, vô cùng hy vọng.
"Nếu, anh cảm thấy không có cách nào yêu em cũng không sao cả, cảm thấy yêu em đối với anh mà nói là một loại gánh nặng thì em cũng có thể buông anh ra. Hiện tại, nếu anh có ở đây, xin anh hãy nhấn vào nút ấn bên tay phải, để em có thể nhìn thấy anh."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, dưới lễ đài lặng yên không một tiếng động.
Liên Hảo chậm rãi ngồi xuống, chân cô bởi vì chờ đợi đã phát run, cô dùng đầu gối để chống đỡ vị trí trái tim mình. Không phải đã chết lặng rồi sao? Vì sao vẫn còn đau như vậy?
Rốt cuộc cũng có một giọng nói, rốt cuộc cũng có một tia ánh sáng, kia là có người mở màn hình điện thoại di động. Liên Hảo ngơ ngác nhìn ánh đèn nho nhỏ kia, nghe thấy một giọng nói rất êm tai:
"Không sao cả! Tôi không biết cô tên là gì, tôi không biết cô tới từ nơi nào, nhưng tôi biết chồng của cô sau này sẽ hối hận vì thời khắc này. Không sao cả! Anh ta không đến cũng không quan trọng, không phải chúng tôi đã đến rồi sao?"
"Đúng, không phải chúng tôi đã đến rồi sao?" Mỗi một cá nhân dưới lễ đài đều xuất phát từ nội tâm nói ra, trong những thanh âm này có không ít giọng nữ nghẹn ngào.
Bọn họ lần lượt mở màn hình điện thoại, trong hội trường thoáng chốc đắm chìm trong một đại dương màu xanh, ở chính giữa đại dương xanh này đặt một chiếc ghế có hình dạng đặc thù, hàng trăm ánh mắt của mọi người đều dừng ở chiếc ghế trống ấy.
Sau một tiếng thở dài, người có giọng nói dễ nghe kia lại tiếp tục lên tiếng:
"Tôi là một DJ radio, thật may mắn khi bản thân nhất thời tâm huyết dâng trào quyết định đến nơi này. Xin hỏi, tôi có thể mua bức thư trong chai đầu tiên của cô được không?"
Liên Hảo ngơ ngác ngồi ở nơi đó, ánh mắt dừng ở chiếc ghế trống kia.
Lan Đình Phương, anh quả nhiên không đến. Nếu anh không đến, cũng đồng nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc. Anh thực sự muốn kết thúc!
Cố Liên Hảo đã không còn dũng khí nữa rồi!
Người kia đi tới trước mặt Liên Hảo, cũng ngồi xuống, mặt đối mặt cô.
"Chào cô, tôi là Bành Hải Việt, năm nay hai mươi chín tuổi, thích nhất một bộ phim tên là 《Beijing Rocks》, hy vọng nhất là gặp được một cô gái giống Dương Dĩnh. Hiện tại, tôi nghĩ tôi đã gặp được, đáng tiếc trong lòng cô ấy đã có người khác. Nhưng mà cũng không sao, ít nhất tôi biết được trên đời này thật sự có một cô gái như vậy."
"Từ khi tốt nghiệp đại học tôi liền bắt đầu tiết kiệm tiền, nghĩ sẽ đợi đến một ngày gặp được cô gái giống Dương Dĩnh, sau đó mang theo số tiền này cùng cô ấy du lịch vòng quanh thế giới. Hiện tại đã tiết kiệm được bốn vạn tám ngàn nhân dân tệ. Bây giờ tôi muốn dùng số tiền này để mua bức thư trong chai đầu tiên của cô làm kỷ niệm. Bởi vì số tiền đó là thứ mà tôi cho là quý giá nhất hiện tại của mình, nó bao hàm những điều tốt đẹp nhất, những khát khao đơn thuần không hề mang một chút tạp chất nào."
Liên Hảo vẫn cứ ngơ ngác.
Người đàn ông tên Bành Hải Việt gãi gãi đầu mình, bắt đầu lắp bắp: "Này.. Tiểu thư, tôi nói như vậy, cô hiểu chưa? Cái kia... Tôi muốn nói với cô là, cô xứng đáng với những điều quý giá nhất."
Liên Hảo nở nụ cười, trong mắt ngấn lệ, cô chậm rãi gật đầu.
Dưới đài có thanh âm vang lên, một thiếu niên nói:
"Này chị, tôi là một sinh viên năm thứ hai, nếu người kia cho chị thất vọng rồi, bây giờ có thương tâm cũng không sao. Nếu chị quyết định rời khỏi anh ta vậy thì hãy nghĩ đến tôi, tôi cũng không đến nỗi nào, khuôn mặt còn có có một chút hài hước thú vị, cùng với tôi chị nhất định sẽ không buồn chán."
Lại có người nói.
"Tôi chính là người vừa mới chất vấn cô, thực xin lỗi, tôi ở nơi này vì sự nông cạn của mình hướng cô xin lỗi, cô là một người phụ nữ rất chân thành và đáng yêu."
Dưới lễ đài, mọi người thay phiên nhau nói, những người trẻ tuổi lấy nhiệt tình vốn có của mình thật lòng cổ vũ Liên Hảo.
Có người nói, không sao cả, cô là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi đã gặp qua.
Có người nói, đừng quá thương tâm, anh ta không tới có lẽ là bị chuyện gì đó trì hoãn, nếu không, chúng tôi cùng cô cùng nhau chờ.
Có người nói, nếu trong lòng anh ta không có cô là tổn thất của anh ta, cô đặc biệt như vậy sẽ có người xếp hàng dài dài để cô lựa chọn.
Có người nói,......
Cuối cùng, có người phát ra một giọng nói rất to: "Nếu không, cô suy nghĩ về tôi một chút đi, tôi là một phú nhị đại, mà tâm của tôi tuyệt đối không phú nhị đại."
Sau khi nghe xong câu này, Liên Hảo cười ra tiếng.
Bỗng chốc, toàn bộ hội trường tựa như xuân về hoa nở.
Liên Hảo bước xuống lễ đài, chậm rãi đi đến chiếc ghế đặt biệt dành cho Lan Đình Phương, nhẹ nhàng ấn xuống cái nút kia.
Tạm biệt Lan Đình Phương, tạm biệt Cố Liên Hảo yêu Lan Đình Phương mười năm. Hiện tại, em không còn sức để yêu anh nữa.
Một bầu trời đầy sao mô phỏng từ từ mở ra, có vô số mưa sao băng bay qua trên đầu bọn họ.
Tất cả mọi người đều sửng sờ trước cảnh tượng tuyệt đẹp này. Họ thậm chí còn cảm thấy người phụ nữ mặc váy đỏ rượu giống như một thiên thần rơi xuống thế giới này.
Cô đã dùng chiếc đũa thần của mình mở ra bầu trời đầy sao.
Liên Hão cẩn thận vuốt ve chiếc ghế, cô cỡ nào hy vọng anh có thể ngồi ở chỗ này, lắng nghe cô nói với anh về tình yêu của mình. Cô cỡ nào hy vọng.
Cố Liên Hảo ngốc nghếch của trước đây đã không còn nữa, tất cả đã kết thúc, cô không còn sức để đi làm những việc ngu ngốc kia nữa.
Kha Oánh chậm rãi bước đến bên Liên Hảo. Vào tháng tám nóng bức, bên trong lễ đường nho nhỏ này, tất cả mọi người cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc có cả mồ hôi và nước mắt.
Liên Hảo đứng ở nơi đó, thật sâu hít một hơi, đối với Kha Oánh, đối với những gương mặt thiện lương và nhiệt tình của những người có mặt bên trong hội trường này, nói:
"Tôi đã từng dùng một phút đồng hồ thời gian để quyết định yêu anh ấy, dùng mười năm thời gian để chờ đợi anh ấy, chờ đợi anh ấy phát hiện ra tình yêu của tôi. Nhưng người đàn ông này có chút không gặp may mắn, anh ấy luôn luôn không phát hiện chuyện tôi yêu anh ấy. Quen biết anh ấy đến hiện tại đã qua mười hai năm, có người nói mười hai năm chính là đủ cho một vòng luân hồi, cho nên, tôi không nghĩ lại lãng phí thời gian thêm nữa, hiện tại, giờ này khắc này, tôi quyết định buông tay anh ấy."
"Kha Oánh, mình không cần anh ấy nữa."
Khi Liên Hảo nói xong những lời này, rốt cuộc khống chế không được nước mắt của mình. Một khắc khi Kha Oánh ôm lấy cô, thất thanh khóc rống, lần đầu tiên, không hề cố kỵ mà khóc lên.
Thật lâu thật lâu trước kia, Liên Hảo đã nghĩ sẽ khóc như vậy, giống một đứa trẻ, giống câu nói kia.
Tận hưởng những giọt nước mắt đi! Và sau đó hãy sống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Đúng vậy! Nhất định phải giống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Mọi người đồng loạt bước đến cùng Liên Hảo ôm tạm biệt. Đêm nay, những cái ôm này đã góp phần đấp vá một lỗ thủng lớn trong tim Liên Hảo.
Cuối cùng, đến phiên Bành Hải Việt, đó là một người đàn ông ấm áp giống như giọng nói của anh ta vậy. Liên Hảo chủ động ôm và nói với anh ta: "Thật ra tôi cũng thích 《 Beijing Rocks》, thật ra, khi xem bộ phim đó, tôi cũng nghĩ trở thành một người giống như Dương Dĩnh."
Cuối cùng, Liên Hảo đem tất cả những bức thư trong chai mà mình có đưa cho Bành Hải Việt.
Khi tất cả mọi người đều đã rời đi, đêm đã thâm trầm.
Kha Oánh lái xe đưa Liên Hảo đến sân bay.
Ở bên ngoài sân bay, Liên Hảo gọi Kha Oánh lại, cô sợ hãi cái loại ly biệt này.
Liên Hảo đem giấy thỏa thuận li hôn đã ký cùng với một ít bất động sản, quyền chuyển nhượng, hôn thú, nhẫn, hết thảy cùng Lan Đình Phương có liên quan đều giao cho Kha Oánh, nhờ cô ấy giao cho luật sư.
Cuối cùng, Liên Hảo hôn Ca Ca, lưu luyến không rời đưa nó giao đến trong tay Kha Oánh.
Kha Oánh đỏ vành mắt, Liên Hảo nhìn cô ấy mỉm cười, tự giễu: "Ngốc lắm đúng không? Thật không ngờ Cố Liên Hảo cũng sẽ mê tín một tình yêu như vậy!"
Đúng vậy! Vì sao chỉ với một giây liền mê luyến như vậy? Khi ở trong ký túc xá của anh nhìn thấy bức thư trong chai đầu tiên của mình, cho dù Lan Đình Phương nói chiếc chai có viết dòng chữ "Bạn có biết tôi đang đợi bạn?" không phải do anh nhặt được, chính là có một ngày một đứa bé ở bến tàu đưa cho anh muốn anh bảo quản, sau này đứa bé đó thủy chung không đến tìm anh đòi về, vì thế, anh đem nó mang về ký túc xá. Cho dù là vậy, Liên Hảo vẫn cho rằng đó là duyên phận không dễ gì có được, liền cứ như vậy dùng một phút đồng hồ quyết định yêu anh. Thật ra có thể là sớm hơn nữa, đã yêu anh.
Liên Hảo cũng không tin vào tình yêu, nhưng đột nhiên không thể giải thích được vào lúc đó. Không có gì ngạc nhiên khi một số người nói rằng tình yêu được sinh ra do một hồi ma xui quỷ khiến.
"Không cần cười như vậy." Kha Oánh vươn tay chặn lại nụ cười kia: "Không ngốc, Cố Liên Hảo một điểm cũng không ngốc, người ngốc kỳ thực là Lan Đình Phương, anh ta không chỉ có ngốc mà còn không có mắt. Sau này, anh ta sẽ biết mình đã bỏ lỡ cái gì. Liên Hảo, cậu tin không? Anh ta sẽ hối hận."
Kha Oánh, người đã từng đem cổ tay trật khớp của mình bẻ về vị trí nguyên trạng, nước mắt cũng không rơi một giọt, lúc này lại khóc không thành tiếng.
"Mình tin, mình thật sự tin tưởng, Lan Đình Phương nhất định sẽ hối hận." Liên Hảo gật đầu.
Gật đầu, thật sâu thở ra một hơi, không có việc gì, Cố Liên Hảo, mất đi tình yêu thì vẫn còn có bạn bè, còn có mẹ. Không có việc gì, Cố Liên Hảo, thời gian là một liều thuốc, chung quy sẽ có một ngày ngón tay vẫn có thể chạm được vào bầu trời.
Liên Hảo lấy ra hành lý, chân thành nói lời tạm biệt Kha Oánh trong cái ôm.
"Kha Oánh, mình sẽ trở lại vào một ngày nào đó. Nơi này là tổ quốc của mình, một ngày nào đó mình còn sẽ trở về."
Kha Oánh nhìn theo Liên Hảo từng bước một bước vào cửa sân bay, đi theo đám đông biến mất. Cô ấy nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, có lẽ Lan Đình Phương sẽ bị Liên Hảo cảm động sau đó chấp nhận cô. Có lẽ Lan Đình Phương sẽ vì xấu hổ mà bỏ đi, sau đó đợi khi Liên Hảo nản lòng thoái chí ảm đảm tìm lối ra cho mối quan hệ này. Hoặc có lẽ Lan Đình Phương sẽ mang bộ dáng "sao cũng được" thể hiện ra, và Liên Hảo vì luyến tiếc nên hai người vẫn như cũ tiếp tục sống cùng nhau. Trong tất cả những khả năng kia, Kha Oánh chưa từng nghĩ đến khả năng Lan Đình Phương sẽ không có xuất hiện.
Tất cả nỗ lực của Liên Hảo đều biến thành vở kịch một vai diễn.
Lan Đình Phương, cái tên chết tiệt này hiện tại cuối cùng đang ở nơi đó?
Tác giả:
Tận hưởng những giọt nước mắt đi! Và sau đó hãy giống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Đúng vậy! Nhất định phải giống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Tôi thích nhất câu này.
Viết chương này thật sự là âm thầm rơi lệ. Đáng chết, cái người này, cái người cặn bã này, nhìn cho kỹ đi, Liên Hảo của chúng tôi là một cô gái thật tốt a ~~~
Liên Hảo đối với một mảnh tối như mực dưới lễ đài, thanh âm run run.
Dưới lễ đài vẫn là một mảnh tối đen. Trên chỗ ngồi dành cho Lan Đình Phương có gắn một dây điện, dây điện kia kết nối ghế dựa với một cái nút, chỉ cần ấn cái nút kia, bên trong hội trường sẽ xuất hiện một bầu trời đầy sao được mô phỏng bởi thiết bị ba chiều.
Trời sao kia rất đẹp, có ngân hà, trong ngân hà có vô số ngôi sao di động, Liên Hảo rất hy vọng anh có thể nhìn thấy chúng, vô cùng hy vọng.
"Nếu, anh cảm thấy không có cách nào yêu em cũng không sao cả, cảm thấy yêu em đối với anh mà nói là một loại gánh nặng thì em cũng có thể buông anh ra. Hiện tại, nếu anh có ở đây, xin anh hãy nhấn vào nút ấn bên tay phải, để em có thể nhìn thấy anh."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, dưới lễ đài lặng yên không một tiếng động.
Liên Hảo chậm rãi ngồi xuống, chân cô bởi vì chờ đợi đã phát run, cô dùng đầu gối để chống đỡ vị trí trái tim mình. Không phải đã chết lặng rồi sao? Vì sao vẫn còn đau như vậy?
Rốt cuộc cũng có một giọng nói, rốt cuộc cũng có một tia ánh sáng, kia là có người mở màn hình điện thoại di động. Liên Hảo ngơ ngác nhìn ánh đèn nho nhỏ kia, nghe thấy một giọng nói rất êm tai:
"Không sao cả! Tôi không biết cô tên là gì, tôi không biết cô tới từ nơi nào, nhưng tôi biết chồng của cô sau này sẽ hối hận vì thời khắc này. Không sao cả! Anh ta không đến cũng không quan trọng, không phải chúng tôi đã đến rồi sao?"
"Đúng, không phải chúng tôi đã đến rồi sao?" Mỗi một cá nhân dưới lễ đài đều xuất phát từ nội tâm nói ra, trong những thanh âm này có không ít giọng nữ nghẹn ngào.
Bọn họ lần lượt mở màn hình điện thoại, trong hội trường thoáng chốc đắm chìm trong một đại dương màu xanh, ở chính giữa đại dương xanh này đặt một chiếc ghế có hình dạng đặc thù, hàng trăm ánh mắt của mọi người đều dừng ở chiếc ghế trống ấy.
Sau một tiếng thở dài, người có giọng nói dễ nghe kia lại tiếp tục lên tiếng:
"Tôi là một DJ radio, thật may mắn khi bản thân nhất thời tâm huyết dâng trào quyết định đến nơi này. Xin hỏi, tôi có thể mua bức thư trong chai đầu tiên của cô được không?"
Liên Hảo ngơ ngác ngồi ở nơi đó, ánh mắt dừng ở chiếc ghế trống kia.
Lan Đình Phương, anh quả nhiên không đến. Nếu anh không đến, cũng đồng nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc. Anh thực sự muốn kết thúc!
Cố Liên Hảo đã không còn dũng khí nữa rồi!
Người kia đi tới trước mặt Liên Hảo, cũng ngồi xuống, mặt đối mặt cô.
"Chào cô, tôi là Bành Hải Việt, năm nay hai mươi chín tuổi, thích nhất một bộ phim tên là 《Beijing Rocks》, hy vọng nhất là gặp được một cô gái giống Dương Dĩnh. Hiện tại, tôi nghĩ tôi đã gặp được, đáng tiếc trong lòng cô ấy đã có người khác. Nhưng mà cũng không sao, ít nhất tôi biết được trên đời này thật sự có một cô gái như vậy."
"Từ khi tốt nghiệp đại học tôi liền bắt đầu tiết kiệm tiền, nghĩ sẽ đợi đến một ngày gặp được cô gái giống Dương Dĩnh, sau đó mang theo số tiền này cùng cô ấy du lịch vòng quanh thế giới. Hiện tại đã tiết kiệm được bốn vạn tám ngàn nhân dân tệ. Bây giờ tôi muốn dùng số tiền này để mua bức thư trong chai đầu tiên của cô làm kỷ niệm. Bởi vì số tiền đó là thứ mà tôi cho là quý giá nhất hiện tại của mình, nó bao hàm những điều tốt đẹp nhất, những khát khao đơn thuần không hề mang một chút tạp chất nào."
Liên Hảo vẫn cứ ngơ ngác.
Người đàn ông tên Bành Hải Việt gãi gãi đầu mình, bắt đầu lắp bắp: "Này.. Tiểu thư, tôi nói như vậy, cô hiểu chưa? Cái kia... Tôi muốn nói với cô là, cô xứng đáng với những điều quý giá nhất."
Liên Hảo nở nụ cười, trong mắt ngấn lệ, cô chậm rãi gật đầu.
Dưới đài có thanh âm vang lên, một thiếu niên nói:
"Này chị, tôi là một sinh viên năm thứ hai, nếu người kia cho chị thất vọng rồi, bây giờ có thương tâm cũng không sao. Nếu chị quyết định rời khỏi anh ta vậy thì hãy nghĩ đến tôi, tôi cũng không đến nỗi nào, khuôn mặt còn có có một chút hài hước thú vị, cùng với tôi chị nhất định sẽ không buồn chán."
Lại có người nói.
"Tôi chính là người vừa mới chất vấn cô, thực xin lỗi, tôi ở nơi này vì sự nông cạn của mình hướng cô xin lỗi, cô là một người phụ nữ rất chân thành và đáng yêu."
Dưới lễ đài, mọi người thay phiên nhau nói, những người trẻ tuổi lấy nhiệt tình vốn có của mình thật lòng cổ vũ Liên Hảo.
Có người nói, không sao cả, cô là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi đã gặp qua.
Có người nói, đừng quá thương tâm, anh ta không tới có lẽ là bị chuyện gì đó trì hoãn, nếu không, chúng tôi cùng cô cùng nhau chờ.
Có người nói, nếu trong lòng anh ta không có cô là tổn thất của anh ta, cô đặc biệt như vậy sẽ có người xếp hàng dài dài để cô lựa chọn.
Có người nói,......
Cuối cùng, có người phát ra một giọng nói rất to: "Nếu không, cô suy nghĩ về tôi một chút đi, tôi là một phú nhị đại, mà tâm của tôi tuyệt đối không phú nhị đại."
Sau khi nghe xong câu này, Liên Hảo cười ra tiếng.
Bỗng chốc, toàn bộ hội trường tựa như xuân về hoa nở.
Liên Hảo bước xuống lễ đài, chậm rãi đi đến chiếc ghế đặt biệt dành cho Lan Đình Phương, nhẹ nhàng ấn xuống cái nút kia.
Tạm biệt Lan Đình Phương, tạm biệt Cố Liên Hảo yêu Lan Đình Phương mười năm. Hiện tại, em không còn sức để yêu anh nữa.
Một bầu trời đầy sao mô phỏng từ từ mở ra, có vô số mưa sao băng bay qua trên đầu bọn họ.
Tất cả mọi người đều sửng sờ trước cảnh tượng tuyệt đẹp này. Họ thậm chí còn cảm thấy người phụ nữ mặc váy đỏ rượu giống như một thiên thần rơi xuống thế giới này.
Cô đã dùng chiếc đũa thần của mình mở ra bầu trời đầy sao.
Liên Hão cẩn thận vuốt ve chiếc ghế, cô cỡ nào hy vọng anh có thể ngồi ở chỗ này, lắng nghe cô nói với anh về tình yêu của mình. Cô cỡ nào hy vọng.
Cố Liên Hảo ngốc nghếch của trước đây đã không còn nữa, tất cả đã kết thúc, cô không còn sức để đi làm những việc ngu ngốc kia nữa.
Kha Oánh chậm rãi bước đến bên Liên Hảo. Vào tháng tám nóng bức, bên trong lễ đường nho nhỏ này, tất cả mọi người cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc có cả mồ hôi và nước mắt.
Liên Hảo đứng ở nơi đó, thật sâu hít một hơi, đối với Kha Oánh, đối với những gương mặt thiện lương và nhiệt tình của những người có mặt bên trong hội trường này, nói:
"Tôi đã từng dùng một phút đồng hồ thời gian để quyết định yêu anh ấy, dùng mười năm thời gian để chờ đợi anh ấy, chờ đợi anh ấy phát hiện ra tình yêu của tôi. Nhưng người đàn ông này có chút không gặp may mắn, anh ấy luôn luôn không phát hiện chuyện tôi yêu anh ấy. Quen biết anh ấy đến hiện tại đã qua mười hai năm, có người nói mười hai năm chính là đủ cho một vòng luân hồi, cho nên, tôi không nghĩ lại lãng phí thời gian thêm nữa, hiện tại, giờ này khắc này, tôi quyết định buông tay anh ấy."
"Kha Oánh, mình không cần anh ấy nữa."
Khi Liên Hảo nói xong những lời này, rốt cuộc khống chế không được nước mắt của mình. Một khắc khi Kha Oánh ôm lấy cô, thất thanh khóc rống, lần đầu tiên, không hề cố kỵ mà khóc lên.
Thật lâu thật lâu trước kia, Liên Hảo đã nghĩ sẽ khóc như vậy, giống một đứa trẻ, giống câu nói kia.
Tận hưởng những giọt nước mắt đi! Và sau đó hãy sống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Đúng vậy! Nhất định phải giống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Mọi người đồng loạt bước đến cùng Liên Hảo ôm tạm biệt. Đêm nay, những cái ôm này đã góp phần đấp vá một lỗ thủng lớn trong tim Liên Hảo.
Cuối cùng, đến phiên Bành Hải Việt, đó là một người đàn ông ấm áp giống như giọng nói của anh ta vậy. Liên Hảo chủ động ôm và nói với anh ta: "Thật ra tôi cũng thích 《 Beijing Rocks》, thật ra, khi xem bộ phim đó, tôi cũng nghĩ trở thành một người giống như Dương Dĩnh."
Cuối cùng, Liên Hảo đem tất cả những bức thư trong chai mà mình có đưa cho Bành Hải Việt.
Khi tất cả mọi người đều đã rời đi, đêm đã thâm trầm.
Kha Oánh lái xe đưa Liên Hảo đến sân bay.
Ở bên ngoài sân bay, Liên Hảo gọi Kha Oánh lại, cô sợ hãi cái loại ly biệt này.
Liên Hảo đem giấy thỏa thuận li hôn đã ký cùng với một ít bất động sản, quyền chuyển nhượng, hôn thú, nhẫn, hết thảy cùng Lan Đình Phương có liên quan đều giao cho Kha Oánh, nhờ cô ấy giao cho luật sư.
Cuối cùng, Liên Hảo hôn Ca Ca, lưu luyến không rời đưa nó giao đến trong tay Kha Oánh.
Kha Oánh đỏ vành mắt, Liên Hảo nhìn cô ấy mỉm cười, tự giễu: "Ngốc lắm đúng không? Thật không ngờ Cố Liên Hảo cũng sẽ mê tín một tình yêu như vậy!"
Đúng vậy! Vì sao chỉ với một giây liền mê luyến như vậy? Khi ở trong ký túc xá của anh nhìn thấy bức thư trong chai đầu tiên của mình, cho dù Lan Đình Phương nói chiếc chai có viết dòng chữ "Bạn có biết tôi đang đợi bạn?" không phải do anh nhặt được, chính là có một ngày một đứa bé ở bến tàu đưa cho anh muốn anh bảo quản, sau này đứa bé đó thủy chung không đến tìm anh đòi về, vì thế, anh đem nó mang về ký túc xá. Cho dù là vậy, Liên Hảo vẫn cho rằng đó là duyên phận không dễ gì có được, liền cứ như vậy dùng một phút đồng hồ quyết định yêu anh. Thật ra có thể là sớm hơn nữa, đã yêu anh.
Liên Hảo cũng không tin vào tình yêu, nhưng đột nhiên không thể giải thích được vào lúc đó. Không có gì ngạc nhiên khi một số người nói rằng tình yêu được sinh ra do một hồi ma xui quỷ khiến.
"Không cần cười như vậy." Kha Oánh vươn tay chặn lại nụ cười kia: "Không ngốc, Cố Liên Hảo một điểm cũng không ngốc, người ngốc kỳ thực là Lan Đình Phương, anh ta không chỉ có ngốc mà còn không có mắt. Sau này, anh ta sẽ biết mình đã bỏ lỡ cái gì. Liên Hảo, cậu tin không? Anh ta sẽ hối hận."
Kha Oánh, người đã từng đem cổ tay trật khớp của mình bẻ về vị trí nguyên trạng, nước mắt cũng không rơi một giọt, lúc này lại khóc không thành tiếng.
"Mình tin, mình thật sự tin tưởng, Lan Đình Phương nhất định sẽ hối hận." Liên Hảo gật đầu.
Gật đầu, thật sâu thở ra một hơi, không có việc gì, Cố Liên Hảo, mất đi tình yêu thì vẫn còn có bạn bè, còn có mẹ. Không có việc gì, Cố Liên Hảo, thời gian là một liều thuốc, chung quy sẽ có một ngày ngón tay vẫn có thể chạm được vào bầu trời.
Liên Hảo lấy ra hành lý, chân thành nói lời tạm biệt Kha Oánh trong cái ôm.
"Kha Oánh, mình sẽ trở lại vào một ngày nào đó. Nơi này là tổ quốc của mình, một ngày nào đó mình còn sẽ trở về."
Kha Oánh nhìn theo Liên Hảo từng bước một bước vào cửa sân bay, đi theo đám đông biến mất. Cô ấy nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, có lẽ Lan Đình Phương sẽ bị Liên Hảo cảm động sau đó chấp nhận cô. Có lẽ Lan Đình Phương sẽ vì xấu hổ mà bỏ đi, sau đó đợi khi Liên Hảo nản lòng thoái chí ảm đảm tìm lối ra cho mối quan hệ này. Hoặc có lẽ Lan Đình Phương sẽ mang bộ dáng "sao cũng được" thể hiện ra, và Liên Hảo vì luyến tiếc nên hai người vẫn như cũ tiếp tục sống cùng nhau. Trong tất cả những khả năng kia, Kha Oánh chưa từng nghĩ đến khả năng Lan Đình Phương sẽ không có xuất hiện.
Tất cả nỗ lực của Liên Hảo đều biến thành vở kịch một vai diễn.
Lan Đình Phương, cái tên chết tiệt này hiện tại cuối cùng đang ở nơi đó?
Tác giả:
Tận hưởng những giọt nước mắt đi! Và sau đó hãy giống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Đúng vậy! Nhất định phải giống như chưa bao giờ bị tổn thương!
Tôi thích nhất câu này.
Viết chương này thật sự là âm thầm rơi lệ. Đáng chết, cái người này, cái người cặn bã này, nhìn cho kỹ đi, Liên Hảo của chúng tôi là một cô gái thật tốt a ~~~