Chương : 19
Tám giờ tối, tại trung tâm thể thao Thiên Hà ở Quảng Châu, đêm nhạc cuối cùng của chuyến lưu diễn toàn cầu của nhóm nhạc Beautiful Voice cuối cùng cũng diễn ra trong niềm vui và hân hoan. Bên ngoài trung tâm thể thao Thiên Hà ngừng vài chiếc xe của các đài truyền thông, trong đó có một đài đến từ chính truyền thông Á Thái, việc này vượt ra ngoài dự kiến của rất nhiều người, bởi vì truyền thông Á Thái từ trước đến nay chỉ luôn nhằm vào những tin tức nóng cùng với các sự kiện thể thao hàng đầu.
Sân khấu của buổi hòa nhạc này chủ yếu được dàn dựng với hai tông màu đen trắng, không có nhiều ngọn đèn rực rỡ, nhưng lại đạt tới hiệu quả vô cùng. Chính giữa sân khấu được bố trí thành một quầy bar nhỏ với bốn chiếc ghế cao ở giữa, bên cạnh ghế dựa chồng chất các loại nhạc khí. Thời điểm khách quý được mời đến tuyên bố buổi hòa nhạc bắt đầu, toàn hội trường một mảnh tối đen, ước chừng một phút sau, ngọn đèn một lần nữa được bật lên, bốn thành viên của nhóm nhạc đã ngồi trên bốn chiếc ghế trên sân khấu, Bách An Ny cùng Mark John ngồi ở giữa.
Trên màn hình lớn, thời điểm chữ số Ả rập biến thành 1, âm nhạc vang lên.
Trong hội trường của một trường đại học nhỏ của quận Triều Dương thuộc Bắc Kinh cũng có âm nhạc vang lên, trong tiếng nhạc, trong ánh nến lay động, một cô gái tóc ngắn mặc một chiếc váy màu đỏ rượu bước lên lễ đài.
Cô ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi và có chiều cao khoảng một mét sáu.
"Xin chào mọi người!" Cô đứng ở chính giữa lễ đài, hướng mọi người vẫy tay: "Thật sự cám ơn mọi người đã đến nơi đây, cùng nhau chia sẻ thời khắc này."
Có người mở ra máy chiếu, trên phông nền trắng xuất hiện một tờ giấy vàng nhạt và dòng chữ xanh trên giấy cũng đã phai mờ. Trên đó viết:
[Lưu Thanh, em phải kết hôn, nếu anh yêu em, hãy đến hôn lễ mang em đi.]
Cô gái mặc váy đỏ rượu chỉ vào slide đang chiếu, nói:
"Đây là lần đầu tiên tôi ở bờ biển nhặt được thư trong chai, khi đó, tôi mười bốn tuổi, ở tại Đại Úc. Lúc ấy là buổi chiều, tôi đến bờ biển đi dạo, nó bị nước biển đẩy đến bên chân tôi. Thời điểm nhặt được nó, tôi cảm thấy bản thân hình như là nhặt được một câu chuyện xưa, tôi không biết người tên Lưu Thanh kia là nam hay nữ, tôi cũng không biết người này cuối cùng có đến hôn lễ kia hay không, nhưng tôi biết trên thế giới này có một người rất yêu Lưu Thanh. Tôi mang chiếc chai này về nhà bởi vì nó gửi gắm ý niệm của một người, tôi đem nó cất giữ thật tốt, coi nó thành một loại kỷ niệm."
Toàn bộ khán phòng im ắng, chỉ có giọng nói hơi buồn của người phụ nữ.
"Trên thế giới này có một số người, ở một giai đoạn nào đó sẽ đi đến bờ biển, đem tâm tình của bản thân cất vào trong chai nhờ nước biển đưa đến một nơi thật xa."
"Cho nên." Cô ở trong ánh nến hơi hơi nở nụ cười, ánh mắt rơi xuống chiếc rương chứa những chiếc chai bên chân mình: "Cho nên, chúng ta thu được đủ loại tâm tình trong những chiếc chai này, hiện tại, tôi sẽ đọc để xem họ đã viết những gì!"
Cô mở ra một bức thư trong chai, đọc kỹ:
"Diêu Binh, anh có mắt như mù mới đi coi trọng một cô gái ghê tởm như Mĩ Mĩ. Mĩ Mĩ, tôi phi!"
Trong hội trường phát ra một trận tiếng cười.
Cô lại mở ra những chiếc chai khác, đọc từng cái một:
"Ba, mẹ, con chúc mọi người mạnh khỏe."
"Tôi có một phiền não, hai người bọn họ ai cũng đều tốt cả, tôi không biết nên chấp nhận tình yêu của ai!"
"Một ngày nào đó tôi sẽ trở nên thật nổi bật, Mẫn Mẫn, cố lên!"
"Giấc mộng lớn nhất của tôi là du lịch vòng quanh thế giới, vì mục tiêu này, tôi quyết định hiện tại bắt đầu tiết kiệm từng phân tiền một."
"Back Street Boy, nghe nói các anh muốn giải tán, trong lòng tôi rất khổ sở, tôi hy vọng các anh vĩnh viễn ở cùng nhau."
"Tạp Tạp, anh vĩnh viễn là thần tượng của em! Em muốn gả cho người đàn ông giống như anh vậy."
"Tôi muốn làm một quan chức lớn."
......
Một chai cuối cùng, cô đọc:
"Bà ơi! cháu nhớ bà. Khi bà rời khỏi thế giới này cháu cảm thấy bản thân giống như ở trong một đêm trưởng thành. Bà ơi! thực xin lỗi, trước khi bà rời khỏi thế giới này cháu không có nói cho bà nghe được những lời này. Nhưng mà bà ơi, cháu rất yêu bà, đây cũng là khi bà rời khỏi thế giới này cháu mới khắc sâu hiểu được. Bà ơi! Đối với bà cháu có rất nhiều rất nhiều điều thực xin lỗi, thực xin lỗi lúc bà càm ràm cháu hất bàn đi, thực xin lỗi vì đã lừa bà tiền đem bán đi quẩn áo xinh đẹp, thực xin lỗi lần đó bà ngã sấp xuống cháu đã không đến đỡ bà. Có rất nhiều rất nhiều lời thực xin lỗi, hy vọng bà ở trên trời có thể nghe được."
Sau khi đọc xong, bên dưới đài truyền đến tiếng nức nở, một giọng nữ nho nhỏ nói: "Tôi cũng có rất nhiều rất nhiều lỗi với bà tôi, thời điểm bà qua đời, tôi chỉ lo ở bên ngoài, ngay cả lễ tang của bà cũng không có tham dự."
Trên hội trường chỉ vọng lại tiếng khóc của cô gái đó. Mọi người xung quanh an ủi cô ấy, tiếng khóc kia dần bình ổn.
Tất cả mọi người yên tĩnh đem thời gian để lại cho cô gái kia khóc.
Sau đó, cô gái không khóc nữa.
Máy chiếu bắt đầu chuyển đổi một slide khác, lần này xuất hiện là một bức thư màu lam nhạt, trên giấy viết một hàng chữ xinh đẹp:
[Bạn có biết tôi đang đợi bạn?]
"Đây là bức thư trong chai đầu tiên của tôi." Cô chỉ vào chữ trên đó: "Bởi vì lý do công việc của ba mẹ, từ nhỏ tôi đều sống cùng bà ngoại tại Đại Úc, lúc nhỏ tôi tương đối tịch mịch, thời điểm tịch mịch tôi thường nói chuyện với biển, tôi cảm thấy biển có thể hiểu và lắng nghe những gì mà tôi nói. Sau này, lúc bà ngoại qua đời, rời đi Đại Úc tôi liền viết một bức thư cho vào trong chai, nghĩ lưu giữ một chút kỷ niệm."
"Bạn có biết tôi đang đợi bạn? Đây là một dòng chữ trên bảng quảng cáo ở ngã tư Đại Úc, trên quảng cáo có hai bàn tay đeo cùng một kiểu nhẫn nắm chặt lấy nhau, mỗi lần tan học tôi đều sẽ đứng bên dưới biển quảng cáo kia ngây ngốc một hồi."
Cô bước về phía trước vài bước, ánh mắt hướng về phía dưới lễ đài, tựa hồ muốn cực lực tìm kiếm một cái gì đó.
"Lúc này, tôi không tiện nói cho mọi người tên của tôi, để mọi người đến nơi này, là vì tôi muốn kể cho mọi người nghe chuyện tình yêu của tôi, đồng thời, cũng muốn có được tình yêu dưới sự chứng kiến của mọi người."
Ngón tay cô chỉ khung chiếu sau lưng: "Phía sau là một số bức thư mà tôi đã viết, trên thư đều ghi lại dấu chân tình yêu của tôi. Tôi đem chúng cất vào chai thủy tinh giấu thành bí mật, chờ đợi người tôi yêu đến phát hiện ra chúng."
"Phần lớn các cô gái đều mê tín, một số ít thì ảo tưởng về các tình tiết lãng mạn trong phim ảnh. Tôi cũng không ngoại lệ, cho tới bây giờ tôi không nghĩ bức thư trong chai mà bản thân ở bờ biển Đại Úc phóng đi, mấy năm sau lại rơi vào tay chàng trai mà tôi thầm mến. Trong một khắc nhìn thấy nó, tôi cứ như vậy liều lĩnh đem tình yêu trao đi, mê tín tin đây là một loại duyên phận mà ai cũng không thể ngăn cản được, tin tưởng chúng tôi sẽ thiên trường địa cửu. Sau này, chàng trai kia trở thành chồng tôi."
"Bởi vì yêu anh ấy tôi nguyện ý trở thành vợ anh, mà anh lấy tôi không phải vì yêu." Cô cười tự giễu: "Chúng tôi cứ như vậy bắt đầu cuộc hôn nhân của mình."
"Sau này, tôi đem những thời khắc quan trọng đã trải qua của mình ghi lại, để vào trong những chiếc chai, tôi hy vọng sẽ chia sẻ nó với chồng tôi vào một ngày nào đó."
Một lá thư thứ hai xuất hiện trên mẩu slide, được viết:
[Hôm nay, tôi cơ hồ không thể tin vào mắt mình, khi nhìn thấy chai thủy tinh và tờ giấy với dòng chữ quen thuộc kia trong tay anh, dùng một phút thời gian tôi liền quyết định yêu anh.]
Phía bên dưới bức thư còn kỹ càng ghi lại ngày, thời tiết tình huống.
Slide thứ ba rất nhanh xuất hiện, slide thứ tư, thứ năm, thứ sáu.....
[Ngày 14 tháng 2 là lễ tình nhân, ngày này đối với tôi mà nói rất có ý nghĩa, là ngày mà người tôi yêu đến thế giới này, và tôi cám ơn ngày hôm nay.]
[Hôm nay anh hỏi tôi có muốn gả cho anh không, tôi dùng một phút đồng hồ để suy nghĩ và sau đó đáp ứng anh. Kỳ thực một phút đồng hồ kia là tôi đang nghĩ đây có phải là một giấc mộng hay không? hoàn hảo là không phải.]
[Chúng tôi mua nhẫn, trên đường cái rộn ràng người người qua lại, tôi hứa anh đồng thời cũng hứa với bản thân mình, tôi, nhất định sẽ làm một người vợ tốt.]
[ Lúc chụp ảnh kết hôn tôi cười một cách thỏa mãn, bộ dáng cực ngốc, anh nhìn nhìn, nhíu mày, bộ dáng nhíu mày cũng thật dễ nhìn.]
[Bàn chải đánh răng đặt ở cạnh nhau, dép lê cũng ở cạnh nhau, cái cốc là hai cái, gối đầu là hai cái, tôi nhìn mà trong lòng ngọt không thể tả, đây có phải là có đôi có cặp mà các cụ vẫn thường hay nói không?]
[Ngày kỷ niệm kết hôn đầu tiên, anh tặng hoa cho tôi. Ban đêm, tôi vụng trộm rời giường, nhìn xem hoa có còn ở trong bình hay không, che miệng lại, không dám cười quá lớn tiếng.]
[Ngồi ở trên tàu đi đến Bắc Kinh, ban đêm cùng anh đầu dựa vào đầu nghe âm thanh ầm ầm của xe lửa, cho dù cái mà Bắc Kinh cho chúng tôi là một tương lai không biết trước, nhưng ở thời khắc này, trong đầu tôi đều là hạnh phúc, bởi vì chúng tôi ở cùng nhau.]
[Chuyển đến căn nhà lớn, tôi đem những bức thư trong chai của mình đặt ở trong một căn phòng, đem chìa khóa căn phòng đó giao đến tay anh, tôi nói: Căn phòng này chứa bí mật của em, em hy vọng bí mật kia sẽ có một ngày trở thành những kỷ niệm đẹp của anh.]
[Sáu năm, anh thủy chung không có cầm chìa khóa tôi đưa đến mở ra cánh cửa đó, chờ mãi đợi mãi tôi cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, vì sao anh còn chưa nhận ra, muốn để tôi chờ đến già luôn sao?]
Ngày cuối cùng là ngày 7 tháng 8, cũng chính là ngày hôm qua.
Liên Hảo lẳng lặng đứng ở nơi đó, những người bên dưới lễ đài vẫn im lặng, sau đó, một giọng nói vang lên:
"Xin hỏi vị tiểu thư này, cô cảm thấy có bao nhiêu người tin tưởng những lời mà cô đã nói? Cá nhân tôi nghĩ đây chỉ là một cách tuyên truyền độc đáo cho một bộ phim tình yêu, xin hỏi cô là một diễn viên? Hay là một nhà hoạch định phim?"
"Vì sao anh lại nghĩ như vậy?" Liên Hảo bình tĩnh hỏi.
"Tôi chính là cảm thấy tình yêu như vậy phát sinh tại bối cảnh thời đại này là không có khả năng!" Người ở bên dưới lễ đài không nhìn rõ bộ dáng của anh ta, nhưng giọng nói rõ ràng là đã nhỏ đi.
Liên Hảo gật gật đầu, nói.
"Vì sao thời đại này sẽ không có tình yêu như vậy? Tôi cảm thấy cho dù thời đại này có trở nên tàn khốc, tình yêu thủy chung vẫn luôn tồn tại."
Liên Hảo thanh thanh cổ họng, chậm rãi nói.
"Giờ này khắc này, mọi người có lẽ sẽ cảm thấy tôi thật ngốc, nhưng tôi còn muốn vì tình yêu của mình làm một việc cuối cùng, mong mọi người chứng kiến tôi nói với chồng mình một việc."
"Tôi muốn nói với chồng tôi, vợ của anh yêu anh, rất yêu rất yêu. Khi anh ấy còn đang yêu một người khác thì tôi đã yêu anh ấy, tôi cũng hy vọng rằng khoảnh khắc này sẽ trở thành một trong những khoảng khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời của anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy sẽ học cách yêu tôi, bởi vì tôi thật sự tốt."
Tạm dừng, Liên Hảo đi tới trước lễ đài, giọng nói run run.
"Chồng tôi hiện tại có lẽ sẽ ở dưới đài hoặc cũng có lẽ là không có,, nếu anh ở đây, vậy thì xin anh hãy nhấn vào nút ở trên tay phải, để em có thể nhìn thấy anh."
Tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ đợi một khắc đèn sáng lên kia, tất cả mọi người đều hy vọng, ngọn đèn kia có thể sáng lên.
Bọn họ thật không ngờ thì ra còn có thể yêu theo cách này.
Hóa ra là có thể yêu như vậy, hóa ra là có thể dùng rất nhiều nỗ lực để yêu.
Sân khấu của buổi hòa nhạc này chủ yếu được dàn dựng với hai tông màu đen trắng, không có nhiều ngọn đèn rực rỡ, nhưng lại đạt tới hiệu quả vô cùng. Chính giữa sân khấu được bố trí thành một quầy bar nhỏ với bốn chiếc ghế cao ở giữa, bên cạnh ghế dựa chồng chất các loại nhạc khí. Thời điểm khách quý được mời đến tuyên bố buổi hòa nhạc bắt đầu, toàn hội trường một mảnh tối đen, ước chừng một phút sau, ngọn đèn một lần nữa được bật lên, bốn thành viên của nhóm nhạc đã ngồi trên bốn chiếc ghế trên sân khấu, Bách An Ny cùng Mark John ngồi ở giữa.
Trên màn hình lớn, thời điểm chữ số Ả rập biến thành 1, âm nhạc vang lên.
Trong hội trường của một trường đại học nhỏ của quận Triều Dương thuộc Bắc Kinh cũng có âm nhạc vang lên, trong tiếng nhạc, trong ánh nến lay động, một cô gái tóc ngắn mặc một chiếc váy màu đỏ rượu bước lên lễ đài.
Cô ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi và có chiều cao khoảng một mét sáu.
"Xin chào mọi người!" Cô đứng ở chính giữa lễ đài, hướng mọi người vẫy tay: "Thật sự cám ơn mọi người đã đến nơi đây, cùng nhau chia sẻ thời khắc này."
Có người mở ra máy chiếu, trên phông nền trắng xuất hiện một tờ giấy vàng nhạt và dòng chữ xanh trên giấy cũng đã phai mờ. Trên đó viết:
[Lưu Thanh, em phải kết hôn, nếu anh yêu em, hãy đến hôn lễ mang em đi.]
Cô gái mặc váy đỏ rượu chỉ vào slide đang chiếu, nói:
"Đây là lần đầu tiên tôi ở bờ biển nhặt được thư trong chai, khi đó, tôi mười bốn tuổi, ở tại Đại Úc. Lúc ấy là buổi chiều, tôi đến bờ biển đi dạo, nó bị nước biển đẩy đến bên chân tôi. Thời điểm nhặt được nó, tôi cảm thấy bản thân hình như là nhặt được một câu chuyện xưa, tôi không biết người tên Lưu Thanh kia là nam hay nữ, tôi cũng không biết người này cuối cùng có đến hôn lễ kia hay không, nhưng tôi biết trên thế giới này có một người rất yêu Lưu Thanh. Tôi mang chiếc chai này về nhà bởi vì nó gửi gắm ý niệm của một người, tôi đem nó cất giữ thật tốt, coi nó thành một loại kỷ niệm."
Toàn bộ khán phòng im ắng, chỉ có giọng nói hơi buồn của người phụ nữ.
"Trên thế giới này có một số người, ở một giai đoạn nào đó sẽ đi đến bờ biển, đem tâm tình của bản thân cất vào trong chai nhờ nước biển đưa đến một nơi thật xa."
"Cho nên." Cô ở trong ánh nến hơi hơi nở nụ cười, ánh mắt rơi xuống chiếc rương chứa những chiếc chai bên chân mình: "Cho nên, chúng ta thu được đủ loại tâm tình trong những chiếc chai này, hiện tại, tôi sẽ đọc để xem họ đã viết những gì!"
Cô mở ra một bức thư trong chai, đọc kỹ:
"Diêu Binh, anh có mắt như mù mới đi coi trọng một cô gái ghê tởm như Mĩ Mĩ. Mĩ Mĩ, tôi phi!"
Trong hội trường phát ra một trận tiếng cười.
Cô lại mở ra những chiếc chai khác, đọc từng cái một:
"Ba, mẹ, con chúc mọi người mạnh khỏe."
"Tôi có một phiền não, hai người bọn họ ai cũng đều tốt cả, tôi không biết nên chấp nhận tình yêu của ai!"
"Một ngày nào đó tôi sẽ trở nên thật nổi bật, Mẫn Mẫn, cố lên!"
"Giấc mộng lớn nhất của tôi là du lịch vòng quanh thế giới, vì mục tiêu này, tôi quyết định hiện tại bắt đầu tiết kiệm từng phân tiền một."
"Back Street Boy, nghe nói các anh muốn giải tán, trong lòng tôi rất khổ sở, tôi hy vọng các anh vĩnh viễn ở cùng nhau."
"Tạp Tạp, anh vĩnh viễn là thần tượng của em! Em muốn gả cho người đàn ông giống như anh vậy."
"Tôi muốn làm một quan chức lớn."
......
Một chai cuối cùng, cô đọc:
"Bà ơi! cháu nhớ bà. Khi bà rời khỏi thế giới này cháu cảm thấy bản thân giống như ở trong một đêm trưởng thành. Bà ơi! thực xin lỗi, trước khi bà rời khỏi thế giới này cháu không có nói cho bà nghe được những lời này. Nhưng mà bà ơi, cháu rất yêu bà, đây cũng là khi bà rời khỏi thế giới này cháu mới khắc sâu hiểu được. Bà ơi! Đối với bà cháu có rất nhiều rất nhiều điều thực xin lỗi, thực xin lỗi lúc bà càm ràm cháu hất bàn đi, thực xin lỗi vì đã lừa bà tiền đem bán đi quẩn áo xinh đẹp, thực xin lỗi lần đó bà ngã sấp xuống cháu đã không đến đỡ bà. Có rất nhiều rất nhiều lời thực xin lỗi, hy vọng bà ở trên trời có thể nghe được."
Sau khi đọc xong, bên dưới đài truyền đến tiếng nức nở, một giọng nữ nho nhỏ nói: "Tôi cũng có rất nhiều rất nhiều lỗi với bà tôi, thời điểm bà qua đời, tôi chỉ lo ở bên ngoài, ngay cả lễ tang của bà cũng không có tham dự."
Trên hội trường chỉ vọng lại tiếng khóc của cô gái đó. Mọi người xung quanh an ủi cô ấy, tiếng khóc kia dần bình ổn.
Tất cả mọi người yên tĩnh đem thời gian để lại cho cô gái kia khóc.
Sau đó, cô gái không khóc nữa.
Máy chiếu bắt đầu chuyển đổi một slide khác, lần này xuất hiện là một bức thư màu lam nhạt, trên giấy viết một hàng chữ xinh đẹp:
[Bạn có biết tôi đang đợi bạn?]
"Đây là bức thư trong chai đầu tiên của tôi." Cô chỉ vào chữ trên đó: "Bởi vì lý do công việc của ba mẹ, từ nhỏ tôi đều sống cùng bà ngoại tại Đại Úc, lúc nhỏ tôi tương đối tịch mịch, thời điểm tịch mịch tôi thường nói chuyện với biển, tôi cảm thấy biển có thể hiểu và lắng nghe những gì mà tôi nói. Sau này, lúc bà ngoại qua đời, rời đi Đại Úc tôi liền viết một bức thư cho vào trong chai, nghĩ lưu giữ một chút kỷ niệm."
"Bạn có biết tôi đang đợi bạn? Đây là một dòng chữ trên bảng quảng cáo ở ngã tư Đại Úc, trên quảng cáo có hai bàn tay đeo cùng một kiểu nhẫn nắm chặt lấy nhau, mỗi lần tan học tôi đều sẽ đứng bên dưới biển quảng cáo kia ngây ngốc một hồi."
Cô bước về phía trước vài bước, ánh mắt hướng về phía dưới lễ đài, tựa hồ muốn cực lực tìm kiếm một cái gì đó.
"Lúc này, tôi không tiện nói cho mọi người tên của tôi, để mọi người đến nơi này, là vì tôi muốn kể cho mọi người nghe chuyện tình yêu của tôi, đồng thời, cũng muốn có được tình yêu dưới sự chứng kiến của mọi người."
Ngón tay cô chỉ khung chiếu sau lưng: "Phía sau là một số bức thư mà tôi đã viết, trên thư đều ghi lại dấu chân tình yêu của tôi. Tôi đem chúng cất vào chai thủy tinh giấu thành bí mật, chờ đợi người tôi yêu đến phát hiện ra chúng."
"Phần lớn các cô gái đều mê tín, một số ít thì ảo tưởng về các tình tiết lãng mạn trong phim ảnh. Tôi cũng không ngoại lệ, cho tới bây giờ tôi không nghĩ bức thư trong chai mà bản thân ở bờ biển Đại Úc phóng đi, mấy năm sau lại rơi vào tay chàng trai mà tôi thầm mến. Trong một khắc nhìn thấy nó, tôi cứ như vậy liều lĩnh đem tình yêu trao đi, mê tín tin đây là một loại duyên phận mà ai cũng không thể ngăn cản được, tin tưởng chúng tôi sẽ thiên trường địa cửu. Sau này, chàng trai kia trở thành chồng tôi."
"Bởi vì yêu anh ấy tôi nguyện ý trở thành vợ anh, mà anh lấy tôi không phải vì yêu." Cô cười tự giễu: "Chúng tôi cứ như vậy bắt đầu cuộc hôn nhân của mình."
"Sau này, tôi đem những thời khắc quan trọng đã trải qua của mình ghi lại, để vào trong những chiếc chai, tôi hy vọng sẽ chia sẻ nó với chồng tôi vào một ngày nào đó."
Một lá thư thứ hai xuất hiện trên mẩu slide, được viết:
[Hôm nay, tôi cơ hồ không thể tin vào mắt mình, khi nhìn thấy chai thủy tinh và tờ giấy với dòng chữ quen thuộc kia trong tay anh, dùng một phút thời gian tôi liền quyết định yêu anh.]
Phía bên dưới bức thư còn kỹ càng ghi lại ngày, thời tiết tình huống.
Slide thứ ba rất nhanh xuất hiện, slide thứ tư, thứ năm, thứ sáu.....
[Ngày 14 tháng 2 là lễ tình nhân, ngày này đối với tôi mà nói rất có ý nghĩa, là ngày mà người tôi yêu đến thế giới này, và tôi cám ơn ngày hôm nay.]
[Hôm nay anh hỏi tôi có muốn gả cho anh không, tôi dùng một phút đồng hồ để suy nghĩ và sau đó đáp ứng anh. Kỳ thực một phút đồng hồ kia là tôi đang nghĩ đây có phải là một giấc mộng hay không? hoàn hảo là không phải.]
[Chúng tôi mua nhẫn, trên đường cái rộn ràng người người qua lại, tôi hứa anh đồng thời cũng hứa với bản thân mình, tôi, nhất định sẽ làm một người vợ tốt.]
[ Lúc chụp ảnh kết hôn tôi cười một cách thỏa mãn, bộ dáng cực ngốc, anh nhìn nhìn, nhíu mày, bộ dáng nhíu mày cũng thật dễ nhìn.]
[Bàn chải đánh răng đặt ở cạnh nhau, dép lê cũng ở cạnh nhau, cái cốc là hai cái, gối đầu là hai cái, tôi nhìn mà trong lòng ngọt không thể tả, đây có phải là có đôi có cặp mà các cụ vẫn thường hay nói không?]
[Ngày kỷ niệm kết hôn đầu tiên, anh tặng hoa cho tôi. Ban đêm, tôi vụng trộm rời giường, nhìn xem hoa có còn ở trong bình hay không, che miệng lại, không dám cười quá lớn tiếng.]
[Ngồi ở trên tàu đi đến Bắc Kinh, ban đêm cùng anh đầu dựa vào đầu nghe âm thanh ầm ầm của xe lửa, cho dù cái mà Bắc Kinh cho chúng tôi là một tương lai không biết trước, nhưng ở thời khắc này, trong đầu tôi đều là hạnh phúc, bởi vì chúng tôi ở cùng nhau.]
[Chuyển đến căn nhà lớn, tôi đem những bức thư trong chai của mình đặt ở trong một căn phòng, đem chìa khóa căn phòng đó giao đến tay anh, tôi nói: Căn phòng này chứa bí mật của em, em hy vọng bí mật kia sẽ có một ngày trở thành những kỷ niệm đẹp của anh.]
[Sáu năm, anh thủy chung không có cầm chìa khóa tôi đưa đến mở ra cánh cửa đó, chờ mãi đợi mãi tôi cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, vì sao anh còn chưa nhận ra, muốn để tôi chờ đến già luôn sao?]
Ngày cuối cùng là ngày 7 tháng 8, cũng chính là ngày hôm qua.
Liên Hảo lẳng lặng đứng ở nơi đó, những người bên dưới lễ đài vẫn im lặng, sau đó, một giọng nói vang lên:
"Xin hỏi vị tiểu thư này, cô cảm thấy có bao nhiêu người tin tưởng những lời mà cô đã nói? Cá nhân tôi nghĩ đây chỉ là một cách tuyên truyền độc đáo cho một bộ phim tình yêu, xin hỏi cô là một diễn viên? Hay là một nhà hoạch định phim?"
"Vì sao anh lại nghĩ như vậy?" Liên Hảo bình tĩnh hỏi.
"Tôi chính là cảm thấy tình yêu như vậy phát sinh tại bối cảnh thời đại này là không có khả năng!" Người ở bên dưới lễ đài không nhìn rõ bộ dáng của anh ta, nhưng giọng nói rõ ràng là đã nhỏ đi.
Liên Hảo gật gật đầu, nói.
"Vì sao thời đại này sẽ không có tình yêu như vậy? Tôi cảm thấy cho dù thời đại này có trở nên tàn khốc, tình yêu thủy chung vẫn luôn tồn tại."
Liên Hảo thanh thanh cổ họng, chậm rãi nói.
"Giờ này khắc này, mọi người có lẽ sẽ cảm thấy tôi thật ngốc, nhưng tôi còn muốn vì tình yêu của mình làm một việc cuối cùng, mong mọi người chứng kiến tôi nói với chồng mình một việc."
"Tôi muốn nói với chồng tôi, vợ của anh yêu anh, rất yêu rất yêu. Khi anh ấy còn đang yêu một người khác thì tôi đã yêu anh ấy, tôi cũng hy vọng rằng khoảnh khắc này sẽ trở thành một trong những khoảng khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời của anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy sẽ học cách yêu tôi, bởi vì tôi thật sự tốt."
Tạm dừng, Liên Hảo đi tới trước lễ đài, giọng nói run run.
"Chồng tôi hiện tại có lẽ sẽ ở dưới đài hoặc cũng có lẽ là không có,, nếu anh ở đây, vậy thì xin anh hãy nhấn vào nút ở trên tay phải, để em có thể nhìn thấy anh."
Tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ đợi một khắc đèn sáng lên kia, tất cả mọi người đều hy vọng, ngọn đèn kia có thể sáng lên.
Bọn họ thật không ngờ thì ra còn có thể yêu theo cách này.
Hóa ra là có thể yêu như vậy, hóa ra là có thể dùng rất nhiều nỗ lực để yêu.