Chương : 18
"Anh vừa từ Tokyo trở về!" Lan Đình Phương đã trả lời như thế.
Sau khi trả lời Liên Hảo, anh vội vàng đẩy cổ áo ngủ của cô ra, ngay lúc này, anh sợ Liên Hảo sẽ lại tiếp tục hỏi những câu mà anh không thể nào trả lời được.
Buổi tối đi ngủ Liên Hảo thường không có thói quen mặc nội y, chỉ với một hành động, cảnh xuân sắc bên trong liền lộ ra.
Lan Đình Phương nghĩ, anh thích cơ thể của Liên Hảo, cơ thể cô giống như những ngọn núi nhấp nhô dưới ánh trăng sáng tỏ, mang theo một chút thần bí. Lúc ban đầu có lẽ không có cảm giác gì, chưa nói tới thích hay không thích nhưng đối với loại chuyện này anh cực kỳ lãnh đạm, đương nhiên, cũng không phải không có động tình qua.
Chỉ là theo năm tháng trôi qua, cái loại thích này không biết khi nào thì bắt đầu, có lẽ là bởi vì quen thuộc, hay cũng có lẽ là bởi vì mùi hương đặc hữu trên người Cố Liên Hảo. Đã có những lúc, Lan Đình Phương sinh ra mê luyến mùi hương này.
Mùi hương đến từ sâu trong chính tâm hồn cô.
Lan Đình Phương cực kỳ kinh ngạc khi Liên Hảo che tay ở trước ngực, anh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Đình Phương, đêm nay em không muốn!" Liên Hảo xoa mái tóc lại dài ra của anh.
Lan Đình Phương vươn tay chạm vào trán Liên Hảo, có chút nóng.
Anh ôm cô vào lòng: "Được rồi, chúng ta ngủ đi! Ngày mai nếu còn không thoải mái thì gọi bác sĩ đến."
Liên Hảo không nói gì, tư tưởng hoãn loạn tựa vào trong lòng anh, hiển nhiên, người ôm cô còn chưa có trở lại bình thường sau cơn tình triều, hô hấp của anh hỗn loạn.
Một lúc sau, anh hình như rất không cam lòng, lặng lẽ cầm tay cô đi đến bụng dưới, một chút chuyển dời, tiếp, tạm dừng, sau đó nói: "Liên Hảo, em an ủi nó đi."
Khi chạm vào nhiệt độ nóng hổi kia, mặt Liên Hảo nóng như lửa đốt, cô ngàn vạn lần cũng không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Đình Phương nói ra, cùng với đó là cảm động, đây là lời nói mà phải thuộc loại thân mật nhất khăng khít nhất mới có thể nói ra, và anh đã nói với cô một cách rất tự nhiên.
Cùng với đó là sự hạnh phúc.
Một loại hạnh phúc hèn mọn nhất.
Đây là thời khắc Lan Đình Phương cùng Cố Liên Hảo thân mật nhất, so với khi anh tiến vào thân thể của cô còn thân mật hơn.
Đêm đó, Liên Hảo đã có một giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau thức dậy, bên trong phòng bếp phát ra tiếng vang rất nhỏ. Có lẽ, anh đang làm bữa sáng. Tối hôm qua, anh nói, anh cố ý gấp gáp trở về bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi tám tuổi của Cố Liên Hảo. Liên Hảo mỉm cười, cảm thấy ngay cả đầu ngón chân cũng đều kêu gào vui vẻ.
Đồng hồ chỉ hướng mười một giờ, Liên Hảo ảo não, cô đã bỏ lỡ bữa ăn sáng mất rồi.
Trong phòng ăn bằng kính mờ, trên chiếc bàn ăn hình tròn màu trắng, bên trên những cánh hoa Tulip vẫn còn đọng lại những hạt nước li ti, như thể chúng vừa được cắt xuống từ trong vườn hoa, và dao nỉa được sắp xếp một cách tinh tế hai bên món mì Ý trông thật ngon miệng, chính giữa bàn còn có bánh ngọt được trang trí khéo léo.
Anh mặc một bộ đồ giản dị sáng màu đứng ở một nơi lấy ánh sáng vô cùng tốt, cười như không cười, mang theo một chút mất tự nhiên, ôm ấp cô.
"Cố Liên Hảo, sinh nhật vui vẻ!" Anh nói.
Liên Hảo ôm lấy thắt lưng anh.
"Hoa và bánh ngọt là anh mua, nhưng mì Ý thì do đầu bếp khách sạn làm, em cũng biết, anh không biết làm món này!"
Liên Hảo đứng ở trước gương, thay bộ lễ phục màu đỏ rượu, tay áo ngắn, thắt lưng cong, làn váy rộng. Hai năm trước, chiếc váy này được cô mua ở Châu Âu. Vào thời điểm đó, ở Châu Âu có một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng, một cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ rượu đứng dưới gốc cây táo, xuyên qua đám cỏ xanh với những bông hoa nhỏ màu vàng, qua con lạch trước trang trại để nghĩ về người yêu đã mất từ lâu, làn váy màu đỏ rượu rơi trên ngọn cỏ, tựa như khiêu vũ trên những bông hoa nhỏ màu vàng.
Sau khi bộ phim kia được công chiếu, bên trong tủ kính của rất nhiều cửa hàng ở Châu Âu đều treo một chiếc váy đỏ, rất nhiều cô gái muốn mặc chiếc váy đỏ trong tủ kính kia đi gặp người mình yêu.
Cố Liên Hảo cũng muốn mặc một chiếc váy đỏ đi gặp Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương nhìn Liên Hảo đến ngẩn ngơ, ánh mắt nhịn không được ở trên người cô lưu luyến, màu đỏ rượu khiến cho làn da cô càng thêm trắng nõn, cổ váy vừa phải, cách cắt may tỉ mỉ khiến cô không cao lắm và trở nên thật duyên dáng yêu kiều.
Lan Đình Phương mơ hồ nghĩ, thật ra, vợ của anh rất đẹp, đẹp tựa như quả dâu tây mọng nước trong ngày hè làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
"Rất đẹp, rất hợp với em." Lan Đình Phương nắm lấy tay Liên Hảo.
Cuối cùng Cố Liên Hảo cũng có cơ hội mặc chiếc váy đỏ này tới gặp người cô yêu.
Bửa ăn này vô cùng ấm áp và đẹp đẽ, Ca Ca cố chấp kéo một bên ống quần Lan Đình Phương, biểu hiện ra một loại cảm xúc ghen tị, tiểu gia hỏa này mấy tháng cùng Liên Hảo ở chung cơ hồ coi Liên Hảo thành vật sở hữu. Sau quá trình huấn luyện đặc biệt, mỗi lần Liên Hảo vừa về đến nhà, Ca Ca sẽ đem dép lê ngậm đến trước mặt cô.
Nếu không có lời nói kế tiếp của Lan Đình Phương, Liên Hảo sẽ cảm thấy đây là lần sinh nhật hoàn mỹ nhất mà cô từng có.
"Liên Hảo, anh không có cách nào cùng em qua hết hôm nay, buổi tối để Kha Oánh đến cùng em đi." Anh có vẻ thật bình tĩnh, dùng ngữ khí bất chợt mà trước đây hay dùng để giải thích với cô: "Anh còn có một chút việc cá nhân chưa làm xong, sau khi kết thúc bữa ăn này anh sẽ đến sân bay ngay!"
Liên Hảo đem ánh mắt chuyển tới bàn ăn, hoa Thủy Vu vẫn còn lẳng lặng nở rộ ở đó, mơ hồ, quay ngược thời gian, cô thấy nụ cười của mình ít phút trước có chút ngu đần.
"Việc cá nhân gì?" Liên Hảo cứng ngắt hỏi.
"Việc này anh không thể nói cho em được!" Anh dừng một chút, trả lời.
"Nếu, em nói đêm nay em không muốn anh đi!" Liên Hảo chắn ở phía trước Lan Đình Phương.
"Liên Hảo..." Anh nhíu mày.
"Đình Phương, đêm nay em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh ở lại đi!" Giọng điệu của Liên Hảo giống như đang nài nỉ.
"Có chuyện gì thì ngay bây giờ em cứ nói với anh!" Lan Đình Phương mày thủy chung không có giãn ra.
Liên Hảo lắc đầu: "Không, hiện tại em không thể nói với anh được, Đình Phương, em muốn ở thời điểm đặc thù nói với anh, anh cứ coi như đây là tâm tư kỳ quái của một người phụ nữ đi, đêm nay ở lại có được không?"
"Cố Liên Hảo, hoặc là hiện tại em nói với anh, hoặc là, em không cần nói nữa!" Sau khi nhìn đồng hồ xong, Lan Đình Phương nhẹ nhàng đẩy Cố Liên Hảo ra: "Anh muốn bắt kịp chuyến bay, mười ngày sau nếu em còn muốn nói thì anh sẽ chăm chú lắng nghe."
Lan Đình Phương đi tới trước cửa, nghe cô ở sau lưng anh nói.
"Không có mười ngày sau, nếu đêm nay anh không ở lại, sẽ không có mười ngày sau, cũng vĩnh viễn không có mười ngày sau, nếu, đêm nay anh không ở lại, vậy thì, Cố Liên Hảo muốn buông tay Lan Đình Phương."
"Cố Liên Hảo muốn buông tay Lan Đình Phương?" Lan Đình Phương không hề động mà chỉ quay đầu lại: "Cố Liên Hảo, em đang cùng anh chơi chữ sao? Như vậy, đáp án lại là cái gì?"
"Không, em không có uy hiếp anh! Hơn nữa em nói được thì làm được!"
Lan Đình Phương nở nụ cười lạnh: "Cố Liên Hảo, em hẳn là biết anh ghét nhất chính là bị uy hiếp."
Mở cửa, anh đi ra ngoài.
Liên Hảo tựa vào trên tường thở dốc, Ca Ca ngậm dép lê của cô vui vẻ chạy qua chạy lại, lấy lòng dùng móng vuốt khều giày Liên Hảo. Liên Hảo ngồi xuống, mặt chôn ở trên người Ca Ca.
"Ca Ca, qua đêm nay, Cố Liên Hảo được giải thoát rồi."
Nửa giờ sau, Lan Đình Phương nhận được tin nhắn của Liên Hảo, sau khi suy nghĩ, anh mở tin nhắn ra, nội dung của tin nhắn là địa chỉ của một trường đại học ở Triều Dương, cuối tin nhắn cô nói: Em chờ anh, một lần cuối cùng.
Lan Đình Phương hung hăng ném điện thoại qua một bên, anh không thích tính khí bức người của Liên Hảo hôm nay. Khi nghĩ tới những lời nói của cô, Lan Đình Phương cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh cho Tiểu Đao đem xe dừng lại, mở cửa sổ xe ra, châm thuốc, nhìn sương khói lượn lờ, anh bắt đầu xuất thần, có một cái gì đó ở trong cơ thể như nẩy lên, vô cùng chân thực.
Đêm ở Bắc Kinh và Quảng Châu đang kéo đến trên cùng một bầu trời.
Trung tâm thể thao Thiên Hà ở Quảng Châu người người vây quanh tấp nập, nhóm nhạc Beautiful Voice kết thúc chuyến lưu diễn của mình bằng một buổi biểu diễn tại một địa điểm có sức chứa sáu mươi ngàn người, và cũng bởi vì một câu nói của thành viên Bách An Ny của nhóm nhạc Beautiful Voice, khiến cho sáu mươi ngàn vé vào cửa trong mười ngày bị các cô gái ở Quảng Châu tranh mua không còn sót lại gì. Bên ngoài trung tâm thể thao Thiên Hà còn có người giơ băng ron, không ít người mang theo băng ron tự chế đến xem biểu diễn, trên đó viết: An Ny, hoan nghênh về nhà, An Ny, chúng tôi vĩnh viễn ở bên cô.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày nghênh đón Thế vận hội Olympic Bắc Kinh lần đầu tiên mang tính lịch sử, vì thế thủ đô cử hành đủ loại lễ mừng, bình thường không hay thích bước ra khỏi cửa các cô các bà cũng hòa vào cổ không khí vui mừng này.
Trong một thành phố sầm uất ở Bắc Kinh, tại hội trường của một trường đại học ở Triều Dương, có một hội nhóm hoàn toàn mới được tổ chức tại đây. Một tháng trước, có một cư dân mạng tên Mộc Khả đăng một event, kêu gọi mọi người thích sưu tập lọ bí mật, vào ngày 8 tháng 8, mang theo những chiếc chứa thư bắt được đến buổi họp mặt này, đến để cáo biệt thời đại điện tử và trở về với kỷ nguyên hẹn hò tâm linh chân thực và thuần khiết nhất, lời kêu gọi này vừa đưa ra liền chiếm được hưởng ứng nhiệt liệt.
Ngày hôm nay, bọn họ mang theo những bức thư trong chai của mình rời khỏi sofa trước tivi, đóng lại máy tính đi đến nơi này.
Bên ngoài hội trường, dưới sự chỉ dẫn của một cô gái, bọn họ đem những chiếc chai chứa những bức thư vô danh của mình đặt ở bên trong một cái rương lớn, sau đó bước vào hội trường.
Ánh sáng trong hội trường vô cùng tối, trên lễ đài ngoài việc đặt các thiết bị kết nối truyền thông ra còn có một chiếc bàn, ngoài ra không còn vật gì khác.
Mấy trăm chỗ ngồi đều đã đầy người, có thể thấy được, lần này có rất nhiều người đến, chính là đông nghìn nghịt, đông đến nỗi họ đều thấy không rõ gương mặt nhau.
Khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, những ngọn đèn trên sân khấu đều bị tắt đi, một cô gái nói với bọn họ rằng không cần phải lo lắng.
Năm phút sau, trên lễ đài, hơn mười ngọn nến thay thế cho ngọn đèn kia, những ngọn nến này được đặt ở bên trong những cái lọ có hình thù đặc biệt, vô cùng kỳ diệu đem trên lễ đài và dưới lễ đài tách thành hai thế giới, thế giới dưới lễ đài một mảnh tối đen, thế giới trên lễ đài ánh nến lay động.
Một người phụ nữ trang điểm vô cùng xinh đẹp chậm rãi đi lên lễ đài, hướng phía mọi người cúi đầu thật sâu.
"Cám ơn mọi người đã đến đây, tôi là Mộc Khả, người đăng bài, sở dĩ gọi mọi người tới là vì tôi muốn trợ giúp một người bạn, cô ấy muốn ở một thời khắc đặc thù nói với một người đặc biệt một sự kiện."
Sau khi nói xong, cô ấy lui xuống.
Trong ánh nến lung linh, một người phụ nữ tóc ngắn mặc chiếc váy màu đỏ rượu chậm rãi bước lên lễ đài.
Tác giả: Tuyên bố một chút, bắt đầu đếm ngược đến ly hôn, ha ha, Lan cặn bã rất nhanh sẽ biến thành kẻ không có người đau không có người yêu, vỗ tay, vỗ tay, tung hoa, tung hoa ~~~
Sau khi trả lời Liên Hảo, anh vội vàng đẩy cổ áo ngủ của cô ra, ngay lúc này, anh sợ Liên Hảo sẽ lại tiếp tục hỏi những câu mà anh không thể nào trả lời được.
Buổi tối đi ngủ Liên Hảo thường không có thói quen mặc nội y, chỉ với một hành động, cảnh xuân sắc bên trong liền lộ ra.
Lan Đình Phương nghĩ, anh thích cơ thể của Liên Hảo, cơ thể cô giống như những ngọn núi nhấp nhô dưới ánh trăng sáng tỏ, mang theo một chút thần bí. Lúc ban đầu có lẽ không có cảm giác gì, chưa nói tới thích hay không thích nhưng đối với loại chuyện này anh cực kỳ lãnh đạm, đương nhiên, cũng không phải không có động tình qua.
Chỉ là theo năm tháng trôi qua, cái loại thích này không biết khi nào thì bắt đầu, có lẽ là bởi vì quen thuộc, hay cũng có lẽ là bởi vì mùi hương đặc hữu trên người Cố Liên Hảo. Đã có những lúc, Lan Đình Phương sinh ra mê luyến mùi hương này.
Mùi hương đến từ sâu trong chính tâm hồn cô.
Lan Đình Phương cực kỳ kinh ngạc khi Liên Hảo che tay ở trước ngực, anh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Đình Phương, đêm nay em không muốn!" Liên Hảo xoa mái tóc lại dài ra của anh.
Lan Đình Phương vươn tay chạm vào trán Liên Hảo, có chút nóng.
Anh ôm cô vào lòng: "Được rồi, chúng ta ngủ đi! Ngày mai nếu còn không thoải mái thì gọi bác sĩ đến."
Liên Hảo không nói gì, tư tưởng hoãn loạn tựa vào trong lòng anh, hiển nhiên, người ôm cô còn chưa có trở lại bình thường sau cơn tình triều, hô hấp của anh hỗn loạn.
Một lúc sau, anh hình như rất không cam lòng, lặng lẽ cầm tay cô đi đến bụng dưới, một chút chuyển dời, tiếp, tạm dừng, sau đó nói: "Liên Hảo, em an ủi nó đi."
Khi chạm vào nhiệt độ nóng hổi kia, mặt Liên Hảo nóng như lửa đốt, cô ngàn vạn lần cũng không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Đình Phương nói ra, cùng với đó là cảm động, đây là lời nói mà phải thuộc loại thân mật nhất khăng khít nhất mới có thể nói ra, và anh đã nói với cô một cách rất tự nhiên.
Cùng với đó là sự hạnh phúc.
Một loại hạnh phúc hèn mọn nhất.
Đây là thời khắc Lan Đình Phương cùng Cố Liên Hảo thân mật nhất, so với khi anh tiến vào thân thể của cô còn thân mật hơn.
Đêm đó, Liên Hảo đã có một giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau thức dậy, bên trong phòng bếp phát ra tiếng vang rất nhỏ. Có lẽ, anh đang làm bữa sáng. Tối hôm qua, anh nói, anh cố ý gấp gáp trở về bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi tám tuổi của Cố Liên Hảo. Liên Hảo mỉm cười, cảm thấy ngay cả đầu ngón chân cũng đều kêu gào vui vẻ.
Đồng hồ chỉ hướng mười một giờ, Liên Hảo ảo não, cô đã bỏ lỡ bữa ăn sáng mất rồi.
Trong phòng ăn bằng kính mờ, trên chiếc bàn ăn hình tròn màu trắng, bên trên những cánh hoa Tulip vẫn còn đọng lại những hạt nước li ti, như thể chúng vừa được cắt xuống từ trong vườn hoa, và dao nỉa được sắp xếp một cách tinh tế hai bên món mì Ý trông thật ngon miệng, chính giữa bàn còn có bánh ngọt được trang trí khéo léo.
Anh mặc một bộ đồ giản dị sáng màu đứng ở một nơi lấy ánh sáng vô cùng tốt, cười như không cười, mang theo một chút mất tự nhiên, ôm ấp cô.
"Cố Liên Hảo, sinh nhật vui vẻ!" Anh nói.
Liên Hảo ôm lấy thắt lưng anh.
"Hoa và bánh ngọt là anh mua, nhưng mì Ý thì do đầu bếp khách sạn làm, em cũng biết, anh không biết làm món này!"
Liên Hảo đứng ở trước gương, thay bộ lễ phục màu đỏ rượu, tay áo ngắn, thắt lưng cong, làn váy rộng. Hai năm trước, chiếc váy này được cô mua ở Châu Âu. Vào thời điểm đó, ở Châu Âu có một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng, một cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ rượu đứng dưới gốc cây táo, xuyên qua đám cỏ xanh với những bông hoa nhỏ màu vàng, qua con lạch trước trang trại để nghĩ về người yêu đã mất từ lâu, làn váy màu đỏ rượu rơi trên ngọn cỏ, tựa như khiêu vũ trên những bông hoa nhỏ màu vàng.
Sau khi bộ phim kia được công chiếu, bên trong tủ kính của rất nhiều cửa hàng ở Châu Âu đều treo một chiếc váy đỏ, rất nhiều cô gái muốn mặc chiếc váy đỏ trong tủ kính kia đi gặp người mình yêu.
Cố Liên Hảo cũng muốn mặc một chiếc váy đỏ đi gặp Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương nhìn Liên Hảo đến ngẩn ngơ, ánh mắt nhịn không được ở trên người cô lưu luyến, màu đỏ rượu khiến cho làn da cô càng thêm trắng nõn, cổ váy vừa phải, cách cắt may tỉ mỉ khiến cô không cao lắm và trở nên thật duyên dáng yêu kiều.
Lan Đình Phương mơ hồ nghĩ, thật ra, vợ của anh rất đẹp, đẹp tựa như quả dâu tây mọng nước trong ngày hè làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
"Rất đẹp, rất hợp với em." Lan Đình Phương nắm lấy tay Liên Hảo.
Cuối cùng Cố Liên Hảo cũng có cơ hội mặc chiếc váy đỏ này tới gặp người cô yêu.
Bửa ăn này vô cùng ấm áp và đẹp đẽ, Ca Ca cố chấp kéo một bên ống quần Lan Đình Phương, biểu hiện ra một loại cảm xúc ghen tị, tiểu gia hỏa này mấy tháng cùng Liên Hảo ở chung cơ hồ coi Liên Hảo thành vật sở hữu. Sau quá trình huấn luyện đặc biệt, mỗi lần Liên Hảo vừa về đến nhà, Ca Ca sẽ đem dép lê ngậm đến trước mặt cô.
Nếu không có lời nói kế tiếp của Lan Đình Phương, Liên Hảo sẽ cảm thấy đây là lần sinh nhật hoàn mỹ nhất mà cô từng có.
"Liên Hảo, anh không có cách nào cùng em qua hết hôm nay, buổi tối để Kha Oánh đến cùng em đi." Anh có vẻ thật bình tĩnh, dùng ngữ khí bất chợt mà trước đây hay dùng để giải thích với cô: "Anh còn có một chút việc cá nhân chưa làm xong, sau khi kết thúc bữa ăn này anh sẽ đến sân bay ngay!"
Liên Hảo đem ánh mắt chuyển tới bàn ăn, hoa Thủy Vu vẫn còn lẳng lặng nở rộ ở đó, mơ hồ, quay ngược thời gian, cô thấy nụ cười của mình ít phút trước có chút ngu đần.
"Việc cá nhân gì?" Liên Hảo cứng ngắt hỏi.
"Việc này anh không thể nói cho em được!" Anh dừng một chút, trả lời.
"Nếu, em nói đêm nay em không muốn anh đi!" Liên Hảo chắn ở phía trước Lan Đình Phương.
"Liên Hảo..." Anh nhíu mày.
"Đình Phương, đêm nay em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh ở lại đi!" Giọng điệu của Liên Hảo giống như đang nài nỉ.
"Có chuyện gì thì ngay bây giờ em cứ nói với anh!" Lan Đình Phương mày thủy chung không có giãn ra.
Liên Hảo lắc đầu: "Không, hiện tại em không thể nói với anh được, Đình Phương, em muốn ở thời điểm đặc thù nói với anh, anh cứ coi như đây là tâm tư kỳ quái của một người phụ nữ đi, đêm nay ở lại có được không?"
"Cố Liên Hảo, hoặc là hiện tại em nói với anh, hoặc là, em không cần nói nữa!" Sau khi nhìn đồng hồ xong, Lan Đình Phương nhẹ nhàng đẩy Cố Liên Hảo ra: "Anh muốn bắt kịp chuyến bay, mười ngày sau nếu em còn muốn nói thì anh sẽ chăm chú lắng nghe."
Lan Đình Phương đi tới trước cửa, nghe cô ở sau lưng anh nói.
"Không có mười ngày sau, nếu đêm nay anh không ở lại, sẽ không có mười ngày sau, cũng vĩnh viễn không có mười ngày sau, nếu, đêm nay anh không ở lại, vậy thì, Cố Liên Hảo muốn buông tay Lan Đình Phương."
"Cố Liên Hảo muốn buông tay Lan Đình Phương?" Lan Đình Phương không hề động mà chỉ quay đầu lại: "Cố Liên Hảo, em đang cùng anh chơi chữ sao? Như vậy, đáp án lại là cái gì?"
"Không, em không có uy hiếp anh! Hơn nữa em nói được thì làm được!"
Lan Đình Phương nở nụ cười lạnh: "Cố Liên Hảo, em hẳn là biết anh ghét nhất chính là bị uy hiếp."
Mở cửa, anh đi ra ngoài.
Liên Hảo tựa vào trên tường thở dốc, Ca Ca ngậm dép lê của cô vui vẻ chạy qua chạy lại, lấy lòng dùng móng vuốt khều giày Liên Hảo. Liên Hảo ngồi xuống, mặt chôn ở trên người Ca Ca.
"Ca Ca, qua đêm nay, Cố Liên Hảo được giải thoát rồi."
Nửa giờ sau, Lan Đình Phương nhận được tin nhắn của Liên Hảo, sau khi suy nghĩ, anh mở tin nhắn ra, nội dung của tin nhắn là địa chỉ của một trường đại học ở Triều Dương, cuối tin nhắn cô nói: Em chờ anh, một lần cuối cùng.
Lan Đình Phương hung hăng ném điện thoại qua một bên, anh không thích tính khí bức người của Liên Hảo hôm nay. Khi nghĩ tới những lời nói của cô, Lan Đình Phương cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh cho Tiểu Đao đem xe dừng lại, mở cửa sổ xe ra, châm thuốc, nhìn sương khói lượn lờ, anh bắt đầu xuất thần, có một cái gì đó ở trong cơ thể như nẩy lên, vô cùng chân thực.
Đêm ở Bắc Kinh và Quảng Châu đang kéo đến trên cùng một bầu trời.
Trung tâm thể thao Thiên Hà ở Quảng Châu người người vây quanh tấp nập, nhóm nhạc Beautiful Voice kết thúc chuyến lưu diễn của mình bằng một buổi biểu diễn tại một địa điểm có sức chứa sáu mươi ngàn người, và cũng bởi vì một câu nói của thành viên Bách An Ny của nhóm nhạc Beautiful Voice, khiến cho sáu mươi ngàn vé vào cửa trong mười ngày bị các cô gái ở Quảng Châu tranh mua không còn sót lại gì. Bên ngoài trung tâm thể thao Thiên Hà còn có người giơ băng ron, không ít người mang theo băng ron tự chế đến xem biểu diễn, trên đó viết: An Ny, hoan nghênh về nhà, An Ny, chúng tôi vĩnh viễn ở bên cô.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày nghênh đón Thế vận hội Olympic Bắc Kinh lần đầu tiên mang tính lịch sử, vì thế thủ đô cử hành đủ loại lễ mừng, bình thường không hay thích bước ra khỏi cửa các cô các bà cũng hòa vào cổ không khí vui mừng này.
Trong một thành phố sầm uất ở Bắc Kinh, tại hội trường của một trường đại học ở Triều Dương, có một hội nhóm hoàn toàn mới được tổ chức tại đây. Một tháng trước, có một cư dân mạng tên Mộc Khả đăng một event, kêu gọi mọi người thích sưu tập lọ bí mật, vào ngày 8 tháng 8, mang theo những chiếc chứa thư bắt được đến buổi họp mặt này, đến để cáo biệt thời đại điện tử và trở về với kỷ nguyên hẹn hò tâm linh chân thực và thuần khiết nhất, lời kêu gọi này vừa đưa ra liền chiếm được hưởng ứng nhiệt liệt.
Ngày hôm nay, bọn họ mang theo những bức thư trong chai của mình rời khỏi sofa trước tivi, đóng lại máy tính đi đến nơi này.
Bên ngoài hội trường, dưới sự chỉ dẫn của một cô gái, bọn họ đem những chiếc chai chứa những bức thư vô danh của mình đặt ở bên trong một cái rương lớn, sau đó bước vào hội trường.
Ánh sáng trong hội trường vô cùng tối, trên lễ đài ngoài việc đặt các thiết bị kết nối truyền thông ra còn có một chiếc bàn, ngoài ra không còn vật gì khác.
Mấy trăm chỗ ngồi đều đã đầy người, có thể thấy được, lần này có rất nhiều người đến, chính là đông nghìn nghịt, đông đến nỗi họ đều thấy không rõ gương mặt nhau.
Khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, những ngọn đèn trên sân khấu đều bị tắt đi, một cô gái nói với bọn họ rằng không cần phải lo lắng.
Năm phút sau, trên lễ đài, hơn mười ngọn nến thay thế cho ngọn đèn kia, những ngọn nến này được đặt ở bên trong những cái lọ có hình thù đặc biệt, vô cùng kỳ diệu đem trên lễ đài và dưới lễ đài tách thành hai thế giới, thế giới dưới lễ đài một mảnh tối đen, thế giới trên lễ đài ánh nến lay động.
Một người phụ nữ trang điểm vô cùng xinh đẹp chậm rãi đi lên lễ đài, hướng phía mọi người cúi đầu thật sâu.
"Cám ơn mọi người đã đến đây, tôi là Mộc Khả, người đăng bài, sở dĩ gọi mọi người tới là vì tôi muốn trợ giúp một người bạn, cô ấy muốn ở một thời khắc đặc thù nói với một người đặc biệt một sự kiện."
Sau khi nói xong, cô ấy lui xuống.
Trong ánh nến lung linh, một người phụ nữ tóc ngắn mặc chiếc váy màu đỏ rượu chậm rãi bước lên lễ đài.
Tác giả: Tuyên bố một chút, bắt đầu đếm ngược đến ly hôn, ha ha, Lan cặn bã rất nhanh sẽ biến thành kẻ không có người đau không có người yêu, vỗ tay, vỗ tay, tung hoa, tung hoa ~~~