Chương : 21
Buổi biểu diễn của nhóm nhạc Beautiful Voice ở trung tâm thể thao Thiên Hà Quảng Châu đã đi tới hồi kết thúc. Sáu vạn người xem đang say sưa với âm nhạc. Họ bị ấn tượng sâu sắc bởi giai điệu và cách diễn giải hoàn hảo mà bản nhạc mang lại.
Cuối cùng, danh sách các tiết mục biểu diễn đều đã hoàng thành. Trong lúc mọi người còn chưa hết hưng phấn, niềm hãnh diện của người dân Quảng Châu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người. Bách An Ny đi tới trước sân khấu hướng mọi người cúi đầu thật sâu, nói:
"Tiếp theo tôi sẽ vì mọi người trình diễn một tiết mục đặc biệt."
Lại một lần nữa xuất hiện, Bách An Ny đã thay đổi quần áo, đó là tạo hình kinh điển nhất của cô ta, tây trang trung tính màu đen, đội mũ dạ, tay cầm cây đàn violon màu vàng mà vương thất Thụy Điển đã tặng, chậm rãi đi đến trước sân khấu.
Cô ta tạm dừng ở giữa sân khấu, ánh mắt thẳng tắp dừng ở một nơi, hơi hơi nở nụ cười, nụ cười kia mang một chút tự tin, cúi đầu, hôn lên đàn violon. Những ngọn đèn trên sân khấu đều được tắt đi, một chùm ánh sáng từ phía trên chiếu xuống trên người Bách An Ny.
Chùm ánh sáng kia tựa như xuyên qua đêm tối, và Bách An Ny đứng ở dưới chùm sáng kia nổi bật tựa như một tinh linh.
Tay cử động, tiếng đàn xa xa vang lên.
Bài mà Bách An Ny kéo là "Niềm Vui Của Tình Yêu" của Chrysler. Trong màn trình diễn hết sức lôi cuốn của mình, Bách An Ny đã truyền tải được sự tràn ngập niềm vui và cả sự lãng mạn, giống như đôi tình nhân cùng nhau đùa giỡn trên con đường ở nông thôn, đôi tình nhân ấy thì thào dưới những vì sao, đôi tình nhân ấy đứng giữa ngày hè ngắm nhìn nhau bằng ánh nhìn ấm áp.
Dưới sân khấu người xem như si như say.
Cuối cùng, Bách An Ny vung tay lên, âm cuối của tiếng đàn vang vọng giữa không trung. Ngón tay cầm dây kéo đàn thực hiện một độ cong thật đẹp, dừng ở mũ dạ của mình, tháo xuống, cô ta đem mũ dạ quăng xuống sân khấu, mái tóc theo đó xõa dài như dòng thác đổ.
Liên tiếp động tác mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, tao nhã, mị hoặc, tựa như một yêu tinh nhảy múa trên ngọn cỏ.
Đây là khoảnh khắc kinh điển không một ai có thể sao chép của Bách An Ny. Chàng trai trẻ bắt được chiếc mũ của Bách An Ny vui mừng đến bật khóc, lớn tiếng hét lớn: "Bách An Ny, tôi vĩnh viễn yêu cô."
Thanh âm "Bách An Ny, chúng tôi vĩnh viễn yêu cô" vang vọng toàn trường.
Đứng dưới chùm ánh sáng màu trắng, chiếc khuyên tai đính kim cương trên tai cô ta cũng bị ánh sáng này làm cho lung linh rực rỡ, cô ta giơ tay đặt ở trên môi ý bảo mọi người yên tĩnh.
Rất nhanh, toàn trường yên tĩnh lại, bọn họ nghe được nữ thần của bọn họ nói thế này:
"Niềm Vui Của Tình Yêu" xin được tặng cho người tôi yêu, cám ơn anh ấy đã đến hiện trường buổi biểu diễn, cùng tôi chia sẻ lần biểu diễn cuối cùng của mình."
Lần biểu diễn cuối cùng? Hiển nhiên, mọi người bị tin tức này làm cho hồ đồ, bọn họ ngơ ngác nhìn người trên sân khấu.
"Đúng vậy, mọi người không có nghe lầm, vừa mới rồi là lần biểu diễn cuối cùng của tôi. Mọi người không cần vì tôi mà cảm thấy khổ sở. Sau hai tháng nữa tôi liền hai mươi tám tuổi, đã nhiều năm qua, thế giới của tôi cũng chỉ có âm nhạc, nếu tôi còn ở thời điểm hai mươi tuổi tôi sẽ vô cùng kiêu ngạo nói ra, thế giới của tôi chỉ có âm nhạc, nhưng, tôi của hiện tại đã hai mươi tám tuổi, hiện tại cái mà tôi cần nhất chính là tình yêu, cho nên, tôi nghĩ sẽ rút lui."
Sáu vạn người ngây ngốc nhìn Bách An Ny, gương mặt cô ta được chiếu trên màn ảnh lớn, trong hốc mắt ngân ngấn lệ.
"Tại nơi này, tôi muốn ở trước mặt mọi người chứng kiến tôi hướng một người nhận sai. Người kia là mối tình đầu của tôi. Tôi muốn nói với anh ấy, thời điểm đó thực xin lỗi, tôi muốn nói với anh ấy, thời điểm đó tôi thật sự đã sai lầm rồi. Tôi còn muốn nói với anh ấy, xin anh tha thứ cho tôi. Tôi muốn nói với anh ấy, kể từ thời điểm ấy bắt đầu cho đến nay tôi một giây cũng chưa từng quên anh ấy. Tôi muốn hỏi anh ấy, có thể hay không tha thứ cho tôi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ thỉnh cầu anh ấy có thể tha thứ cho tôi."
"Nếu, anh nguyện ý tha thứ cho em thì hãy bước đến trước mặt em, cái gì cũng không cần nói."
Bách An Ny thẳng tắp đứng ở nơi đó, đầy cõi lòng hy vọng.
Giờ phút này, mọi người mới hiểu được.
Bách An Ny muốn rời khỏi Beautiful Voice, giống rất nhiều nữ minh tinh vì yêu mà rời xa ánh đèn sân khấu.
Bách An Ny hiện tại đang đem sân khấu trở thành nơi thông báo, mà hiển nhiên cái người may mắn kia là mối tình đầu của cô ta, cái người may mắn kia chắc chắn cũng đang ở bên dưới sân khấu này.
Lúc này, hơn sáu vạn người xem mới biết rõ rằng bọn họ đang trở thành những người chứng kiến cho một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp. Họ không khỏi đem ánh mắt quan sát khắp nơi, muốn tìm cho ra người đàn ông lấy được trái tim nữ thần của bọn họ. Ở trong mắt bọn họ, có thể khiến Bách An Ny quyến luyến không quên, vì anh ta mà ẩn lui nhất định phải là một người xuất sắc.
Tuy nhiên, bạch mã hoàng tử chậm chạp không có lên sân khấu.
Màn hình lớn chiếu rõ vẻ mặt khẩn trương của Bách An Ny, tựa như đang chờ đợi một phán quyết cuối cùng từ thẩm phán.
Cùng thời khắc đó ở sân bay thủ đô Bắc Kinh, Liên Hảo sắc mặt sửng sờ đứng ở trước tivi trong khu nghỉ ngơi của sân bay. Tivi lúc này đang phát trực tiếp buổi biểu diễn của Bách An Ny ở Quảng Châu. Khi Lan Đình Phương mặc một thân màu đen, đội một chiếc nón len mỏng và đeo khẩu trang bước lên sân khấu cùng Bách An Ny ôm ấp, Bách An Ny đã khóc như một đứa trẻ.
Khi đó, Liên Hảo cảm thấy Lan Đình Phương thật đúng là có bản lĩnh, tại cùng một ngày khiến cho hai người phụ nữ khóc không khác gì một kẻ ngốc.
Tuy nhiên, nước mắt của hai người phụ nữ lại biểu đạt hai loại tâm tình khác nhau!
Đây là ngày mà hôm đó Bách An Ny đặc biệt mời cô đến xem.
Thì ra, mười năm làm bạn, những năm tháng sống bên nhau thật sự đánh không lại lúc ban đầu động tình. Thì ra, mỗi một mối tình đầu đều là khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, Lan Đình Phương cũng là mối tình đầu của Cố Liên Hảo!
Tay anh chậm rãi dừng ở trên lưng Bách An Ny, trong mắt có yêu chìu.
Nhắm hai mắt lại, Liên Hảo không dám nhìn tiếp nữa. Cô nghĩ, có lẽ cô đã đi tới điểm giới hạn của cuộc đời này, sẽ không có thời khắc như thế này nữa, sẽ không.
Không có cái gì mà "Thượng Đế cuối cùng sẽ nhìn đến bạn". Không có! Đó là những trò lừa đảo, đều là những lời hoa mỹ, là người lớn muốn những đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn nên lấy những lời này đến lừa gạt bọn chúng.
Đờ đẫn như cái xác không hồn đi đến đại sảnh sân bay. Có người đụng vào Liên Hảo, vé máy bay trong tay rơi trên mặt đất, người nọ giúp cô nhặt lên, đó là một phụ nữ tóc vàng hơn năm mươi tuổi có đôi lông mày ôn hòa từ ái, bà ấy cười nói: "Váy của cô rất đẹp."
Liên Hảo nở nụ cười, thật may mắn, Lan Đình Phương buổi sáng có nhìn thấy cô mặc chiếc váy này. Chiếc váy này đã cùng cô vượt qua đại dương, và cô cuối cùng cũng đã mặc nó gặp Lan Đình Phương. Nhưng lúc này, cô cũng muốn mặc nó rời đi Lan Đình Phương.
Người phụ nữ đem một khối chocolate đặt ở trên tay Liên Hảo, nói: "Đem khổ sở biến thành chocolate mà ăn đi."
Rõ ràng là cô đang cười, thế mà người phụ nữ xa lạ này lại nói bản thân cô khổ sở? Làm sao có thể?
Ở một góc sân bay, Liên Hảo ngồi xổm xuống và vùi đầu vào váy mình, cô nghĩ, khổ sở này nhẫn nhịn một chút rồi cũng sẽ qua đi, cũng giống như chịu được cái loại đau đớn khi thân thể bị thương vậy. Sẽ chậm rãi qua đi!
Nhưng cái khổ sở kia lại càng ngày càng lớn dần lên giống một sợi chỉ mỏng manh, ở trong lòng cô chậm rãi chuyển động, không đau đớn, nhưng lại xuyên qua thấu xương, theo từ lỗ chân lông đến tận đầu ngón chân.
Liên Hảo cầm lấy điện thoại di động gọi đi, đầu bên kia có người nhận.
"Mẹ!" Một tiếng gọi này tựa như mở ra một khoảng trống trong trái tim cô, bi thương ùa đến như đại dương bao la, không có giới hạn.
Liên Hảo bắt đầu khóc không thành tiếng, nấc nghẹn.
"Mẹ, con hiện tại rất khổ sở. Mẹ, mẹ thế nào cũng đoán không được con hiện tại có bao nhiêu khổ sở. Mẹ, con cùng Đình Phương ly hôn. Mẹ, con đã cho rằng con cùng anh ấy sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão, con cảm thấy chúng con dù thế nào cũng đều sẽ bạch đầu giai lão, nhưng mà, mẹ ơi! Không có, thật đáng chết là không có, mẹ, vì sao cũng chỉ có con yêu anh ấy, vì sao...."
Nước Mỹ bây giờ là giữa trưa, đột ngột nhận được điện thoại của con gái, Hà Mỹ Âm lúc này đang lái xe. Nghe Liên Hảo ở trong điện thoại khóc to, bà vội vàng đem xe dừng ở ven đường.
"Mẹ, con chịu không nổi, con hiện tại rất khổ sở, vì sao cũng chỉ có con yêu anh ấy, vì sao đến phút cuối cùng còn muốn làm con khổ sở như vậy..." Bà nghe Liên Hảo khóc nói.
"Liên Hảo, không sao, không sao, con xem, không phải vẫn còn có mẹ sao!" Nắm di động, Hà Mỹ Âm tâm đau như dao cắt, bà không biết Liên Hảo thì ra cũng sẽ khóc như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết.
"Mẹ, mọi người không phải nói cho dù không có vận khí cũng không quan trọng, trọng yếu nhất là phải nỗ lực cố gắng sao? Mẹ, con thật cố gắng, cố gắng đi yêu anh ấy, nhưng mà không dùng được, không dùng được!" Liên Hảo lắc đầu, nước mắt lã chã: "Mẹ, không yêu chính là không yêu, mặc kệ con có cố gắng đến đâu đi chăng nữa."
Tiếng thông báo người đi chuyến bay đến Washington chuẩn bị làm thủ tục vang lên, Liên Hảo đứng lên, nghe thấy mẹ cô nói:
"Không sao, Liên Hảo, đến đây với mẹ!"
Sóng điện thoại đứt quãng, giọng nói của Hà Mỹ Âm như xa như gần, bà nói:
"Liên Hảo, mẹ yêu con! Mãi mãi!"
Vào ngày 8 tháng 8 năm 2007, màn pháo hoa kỷ niệm lần đầu tiên của thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008 diễn ra vô cùng nguy nga tráng lệ. Cũng là ngày Liên Hảo rời đi thành phố khiến cô tan nát cõi lòng.
Một tuần sau, Thượng Hải, trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp trên đường Vĩnh Phúc. Tòa nhà này có bảy mươi năm lịch sử với kiến trúc phương Tây đèn đuốc huy hoàng. Tú Cẩm tựa vào trên mặt kính hành lang gấp khúc, híp mắt quan sát, trong hoa viên bị bố trí thành một chiếc phà, một đám người mang theo đủ loại mặt nạ tựa vào tay vịn nghe những nhạc công biểu diễn hát Opera.
Vũ hội này được đặt cho cái tên là Venice Carnival, nghe nói, Lan Đình Phương ở hai tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.
Híp mắt nhìn đôi nam nữ với trang phục hoa mỹ được vây quanh bởi một đám người kia, lúc này đây Tú Cẩm không biết bản thân có nên hay không vì Cố Liên Hảo mà bi ai. Trên chuyến bay từ Bắc Kinh đi đến Thượng Hải, Khấu Tổ Vọng liên tiếp cảnh cáo cô ta không cần nói lung tung, sau đó, cô ta mới biết được cái người tên Bách An Ny này mới là chính chủ.
Hóa ra là như vậy! Loại sự tình này ở vòng luẩn quẩn của những kẻ có tiền cho dù là thấy nhưng không thể trách. Nhưng ở cái nơi ngợp trong vàng son này Tú Cẩm không tự chủ được nhớ tới vợ của Lan Đình Phương.
Người phụ nữ nhỏ bé kia hẳn là rất yêu Lan Đình Phương?
Cô ta là phụ nữ nên cô ta biết, sở hữu một tình yêu sâu sắc đều rất khó trở thành bí mật, từ ánh mắt chuyên chú dõi theo cho đến để lộ ra biểu cảm nhu hòa, và từng hành động được biểu đạt ra bằng ngôn ngữ cơ thể. Tất cả những biểu hiện trên đều chỉ ra được khi đã khắc sâu yêu một người.
Màu của đài phun nước ở trung tâm khu vườn chuyển đổi thành xanh, cùng lúc đó âm nhạc cho điệu nhảy đôi cũng được vang lên. Lan Đình Phương vươn tay hướng về phía Bách An Ny, hai người ở suối phun đi theo ca khúc xoay tròn.
Bên cạnh đó là một vài ca sĩ đang nhẹ giọng ngâm xướng bài hát "Thiên đường cùng địa ngục".
"An An, vài ngày nay ở cùng với anh, em hạnh phúc sao?"
"Hạnh phúc, hạnh phúc giống như đang ở thiên đường!"
Mặt nạ che khuất khuôn mặt, Lan Đình Phương giơ tay lên, Bách An Ny nắm lấy lòng bàn tay anh xoay tròn, một vòng, hai vòng, ba vòng, theo thế tay, tựa vào khuỷ tay anh.
Anh nói: "An An, đây là buổi tiệc anh đặc biệt làm vì em."
Cô ta nói: "Em thích anh vì em tổ chức buổi tiệc như thế này."
Anh nói: "An An, em yêu anh sao?"
Cô ta nói: "Em đương nhiên yêu anh, kể từ khi bắt đầu yêu anh đến nay chưa từng ngừng lại."
Anh nói: "Mẹ tôi cũng nói bà yêu tôi, nhưng ngoài yêu tôi bà cũng đồng thời yêu thể diện của mình hơn. Vì cái loại thể diện này mà bà gả cho một lão già lớn hơn bà hai mươi bảy tuổi, vì ông ta bà còn mỗi ngày nói tiếng Ả rập!"
Cô ta nói: "Lan Lan, em là em, mẹ anh là mẹ anh, tình yêu của chúng em không giống nhau!"
Anh nói: "Không, tình yêu của các người giống nhau. Mẹ tôi nói yêu tôi nhưng bà đã làm ngơ như không biết đến việc những đứa con riêng cùng tuổi với bà dùng đủ loại thủ đoạn đến đối phó tôi. Cô nói cô yêu tôi, nhưng cô lại vì cái gọi là giấc mộng của mình mà xóa sạch đứa con của chúng ta. Thế nào? Phụ nữ trên thế giới này đều yêu như vậy sao?"
Anh nói: "Biết tôi đã thoát khỏi cái gia đình đó như thế nào không? Tôi ngay trước mặt bọn họ đốt cháy kinh Coran, cuối cùng tôi rốt cục bị bọn họ đuổi đi, điều buồn cười là mẹ tôi vẫn còn có thể rơi nước mắt. Tựa như cô, rõ ràng là quyết tuyệt giết đi con của tôi, bây giờ còn có mặt mũi đến thỉnh cầu tôi tha thứ? Cô cùng mẹ tôi giống nhau lòng tham không đáy!"
Anh nói: "Biết không? An An, đây là buổi tiệc tôi chuẩn bị để đưa cô từ thiên đường đến địa ngục, bởi vì tôi cũng từng trải qua thời khắc như vậy. Khi tôi biết có đứa bé đến mất đi đứa bé, chỉ với một phút đồng hồ. Tôi hận nhất là ba tôi không hề suy nghĩ lựa chọn bỏ lại tôi, ông ấy khiến tôi ở những năm tháng trưởng thành đi suy đoán có phải hay không là do tôi không tốt nên ông ấy mới rời đi. Mà cô khiến tôi trở thành một người giống ba tôi vậy, thậm chí cô còn không để cho tôi có cơ hội nỗ lực vì đứa trẻ đó."
Anh nói: "Bách An Ny, tôi muốn cô vì một phút đồng hồ kia trả một cái giá đắt, cô làm cái việc vô liêm sỉ như vậy tôi cũng có thể vui vẻ phụng bồi."
Anh nói: "Biết không? Năm trước, kẻ đã từng bắt nạt tôi đã mang theo đuôi hướng tôi cầu xin tha thứ, một mặt nước mắt nước mũi cầu xin tôi tha thứ."
Hắn nói: "Thế nào, Bách An Ny, trò chơi từ thiên đường đến địa ngục có vui không?"
Anh dùng một phút đồng hồ ngắn ngủi để nói xong những lời này. Bách An Ny cảm thấy trời đất như quay cuồng, bên tai đồng thời văng vẳng lời nói của Cố Liên Hảo:
"Về phần Đình Phương, Bách An Ny, cô hiểu anh ấy bao nhiêu, còn tưởng rằng anh ấy vẫn là Lan Lan lúc trước của cô sao? Năm tháng đã làm anh ấy thay đổi, mà tôi lấy thân phận một người vợ, chứng kiến tất cả."
Cuối cùng, danh sách các tiết mục biểu diễn đều đã hoàng thành. Trong lúc mọi người còn chưa hết hưng phấn, niềm hãnh diện của người dân Quảng Châu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người. Bách An Ny đi tới trước sân khấu hướng mọi người cúi đầu thật sâu, nói:
"Tiếp theo tôi sẽ vì mọi người trình diễn một tiết mục đặc biệt."
Lại một lần nữa xuất hiện, Bách An Ny đã thay đổi quần áo, đó là tạo hình kinh điển nhất của cô ta, tây trang trung tính màu đen, đội mũ dạ, tay cầm cây đàn violon màu vàng mà vương thất Thụy Điển đã tặng, chậm rãi đi đến trước sân khấu.
Cô ta tạm dừng ở giữa sân khấu, ánh mắt thẳng tắp dừng ở một nơi, hơi hơi nở nụ cười, nụ cười kia mang một chút tự tin, cúi đầu, hôn lên đàn violon. Những ngọn đèn trên sân khấu đều được tắt đi, một chùm ánh sáng từ phía trên chiếu xuống trên người Bách An Ny.
Chùm ánh sáng kia tựa như xuyên qua đêm tối, và Bách An Ny đứng ở dưới chùm sáng kia nổi bật tựa như một tinh linh.
Tay cử động, tiếng đàn xa xa vang lên.
Bài mà Bách An Ny kéo là "Niềm Vui Của Tình Yêu" của Chrysler. Trong màn trình diễn hết sức lôi cuốn của mình, Bách An Ny đã truyền tải được sự tràn ngập niềm vui và cả sự lãng mạn, giống như đôi tình nhân cùng nhau đùa giỡn trên con đường ở nông thôn, đôi tình nhân ấy thì thào dưới những vì sao, đôi tình nhân ấy đứng giữa ngày hè ngắm nhìn nhau bằng ánh nhìn ấm áp.
Dưới sân khấu người xem như si như say.
Cuối cùng, Bách An Ny vung tay lên, âm cuối của tiếng đàn vang vọng giữa không trung. Ngón tay cầm dây kéo đàn thực hiện một độ cong thật đẹp, dừng ở mũ dạ của mình, tháo xuống, cô ta đem mũ dạ quăng xuống sân khấu, mái tóc theo đó xõa dài như dòng thác đổ.
Liên tiếp động tác mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, tao nhã, mị hoặc, tựa như một yêu tinh nhảy múa trên ngọn cỏ.
Đây là khoảnh khắc kinh điển không một ai có thể sao chép của Bách An Ny. Chàng trai trẻ bắt được chiếc mũ của Bách An Ny vui mừng đến bật khóc, lớn tiếng hét lớn: "Bách An Ny, tôi vĩnh viễn yêu cô."
Thanh âm "Bách An Ny, chúng tôi vĩnh viễn yêu cô" vang vọng toàn trường.
Đứng dưới chùm ánh sáng màu trắng, chiếc khuyên tai đính kim cương trên tai cô ta cũng bị ánh sáng này làm cho lung linh rực rỡ, cô ta giơ tay đặt ở trên môi ý bảo mọi người yên tĩnh.
Rất nhanh, toàn trường yên tĩnh lại, bọn họ nghe được nữ thần của bọn họ nói thế này:
"Niềm Vui Của Tình Yêu" xin được tặng cho người tôi yêu, cám ơn anh ấy đã đến hiện trường buổi biểu diễn, cùng tôi chia sẻ lần biểu diễn cuối cùng của mình."
Lần biểu diễn cuối cùng? Hiển nhiên, mọi người bị tin tức này làm cho hồ đồ, bọn họ ngơ ngác nhìn người trên sân khấu.
"Đúng vậy, mọi người không có nghe lầm, vừa mới rồi là lần biểu diễn cuối cùng của tôi. Mọi người không cần vì tôi mà cảm thấy khổ sở. Sau hai tháng nữa tôi liền hai mươi tám tuổi, đã nhiều năm qua, thế giới của tôi cũng chỉ có âm nhạc, nếu tôi còn ở thời điểm hai mươi tuổi tôi sẽ vô cùng kiêu ngạo nói ra, thế giới của tôi chỉ có âm nhạc, nhưng, tôi của hiện tại đã hai mươi tám tuổi, hiện tại cái mà tôi cần nhất chính là tình yêu, cho nên, tôi nghĩ sẽ rút lui."
Sáu vạn người ngây ngốc nhìn Bách An Ny, gương mặt cô ta được chiếu trên màn ảnh lớn, trong hốc mắt ngân ngấn lệ.
"Tại nơi này, tôi muốn ở trước mặt mọi người chứng kiến tôi hướng một người nhận sai. Người kia là mối tình đầu của tôi. Tôi muốn nói với anh ấy, thời điểm đó thực xin lỗi, tôi muốn nói với anh ấy, thời điểm đó tôi thật sự đã sai lầm rồi. Tôi còn muốn nói với anh ấy, xin anh tha thứ cho tôi. Tôi muốn nói với anh ấy, kể từ thời điểm ấy bắt đầu cho đến nay tôi một giây cũng chưa từng quên anh ấy. Tôi muốn hỏi anh ấy, có thể hay không tha thứ cho tôi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ thỉnh cầu anh ấy có thể tha thứ cho tôi."
"Nếu, anh nguyện ý tha thứ cho em thì hãy bước đến trước mặt em, cái gì cũng không cần nói."
Bách An Ny thẳng tắp đứng ở nơi đó, đầy cõi lòng hy vọng.
Giờ phút này, mọi người mới hiểu được.
Bách An Ny muốn rời khỏi Beautiful Voice, giống rất nhiều nữ minh tinh vì yêu mà rời xa ánh đèn sân khấu.
Bách An Ny hiện tại đang đem sân khấu trở thành nơi thông báo, mà hiển nhiên cái người may mắn kia là mối tình đầu của cô ta, cái người may mắn kia chắc chắn cũng đang ở bên dưới sân khấu này.
Lúc này, hơn sáu vạn người xem mới biết rõ rằng bọn họ đang trở thành những người chứng kiến cho một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp. Họ không khỏi đem ánh mắt quan sát khắp nơi, muốn tìm cho ra người đàn ông lấy được trái tim nữ thần của bọn họ. Ở trong mắt bọn họ, có thể khiến Bách An Ny quyến luyến không quên, vì anh ta mà ẩn lui nhất định phải là một người xuất sắc.
Tuy nhiên, bạch mã hoàng tử chậm chạp không có lên sân khấu.
Màn hình lớn chiếu rõ vẻ mặt khẩn trương của Bách An Ny, tựa như đang chờ đợi một phán quyết cuối cùng từ thẩm phán.
Cùng thời khắc đó ở sân bay thủ đô Bắc Kinh, Liên Hảo sắc mặt sửng sờ đứng ở trước tivi trong khu nghỉ ngơi của sân bay. Tivi lúc này đang phát trực tiếp buổi biểu diễn của Bách An Ny ở Quảng Châu. Khi Lan Đình Phương mặc một thân màu đen, đội một chiếc nón len mỏng và đeo khẩu trang bước lên sân khấu cùng Bách An Ny ôm ấp, Bách An Ny đã khóc như một đứa trẻ.
Khi đó, Liên Hảo cảm thấy Lan Đình Phương thật đúng là có bản lĩnh, tại cùng một ngày khiến cho hai người phụ nữ khóc không khác gì một kẻ ngốc.
Tuy nhiên, nước mắt của hai người phụ nữ lại biểu đạt hai loại tâm tình khác nhau!
Đây là ngày mà hôm đó Bách An Ny đặc biệt mời cô đến xem.
Thì ra, mười năm làm bạn, những năm tháng sống bên nhau thật sự đánh không lại lúc ban đầu động tình. Thì ra, mỗi một mối tình đầu đều là khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, Lan Đình Phương cũng là mối tình đầu của Cố Liên Hảo!
Tay anh chậm rãi dừng ở trên lưng Bách An Ny, trong mắt có yêu chìu.
Nhắm hai mắt lại, Liên Hảo không dám nhìn tiếp nữa. Cô nghĩ, có lẽ cô đã đi tới điểm giới hạn của cuộc đời này, sẽ không có thời khắc như thế này nữa, sẽ không.
Không có cái gì mà "Thượng Đế cuối cùng sẽ nhìn đến bạn". Không có! Đó là những trò lừa đảo, đều là những lời hoa mỹ, là người lớn muốn những đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn nên lấy những lời này đến lừa gạt bọn chúng.
Đờ đẫn như cái xác không hồn đi đến đại sảnh sân bay. Có người đụng vào Liên Hảo, vé máy bay trong tay rơi trên mặt đất, người nọ giúp cô nhặt lên, đó là một phụ nữ tóc vàng hơn năm mươi tuổi có đôi lông mày ôn hòa từ ái, bà ấy cười nói: "Váy của cô rất đẹp."
Liên Hảo nở nụ cười, thật may mắn, Lan Đình Phương buổi sáng có nhìn thấy cô mặc chiếc váy này. Chiếc váy này đã cùng cô vượt qua đại dương, và cô cuối cùng cũng đã mặc nó gặp Lan Đình Phương. Nhưng lúc này, cô cũng muốn mặc nó rời đi Lan Đình Phương.
Người phụ nữ đem một khối chocolate đặt ở trên tay Liên Hảo, nói: "Đem khổ sở biến thành chocolate mà ăn đi."
Rõ ràng là cô đang cười, thế mà người phụ nữ xa lạ này lại nói bản thân cô khổ sở? Làm sao có thể?
Ở một góc sân bay, Liên Hảo ngồi xổm xuống và vùi đầu vào váy mình, cô nghĩ, khổ sở này nhẫn nhịn một chút rồi cũng sẽ qua đi, cũng giống như chịu được cái loại đau đớn khi thân thể bị thương vậy. Sẽ chậm rãi qua đi!
Nhưng cái khổ sở kia lại càng ngày càng lớn dần lên giống một sợi chỉ mỏng manh, ở trong lòng cô chậm rãi chuyển động, không đau đớn, nhưng lại xuyên qua thấu xương, theo từ lỗ chân lông đến tận đầu ngón chân.
Liên Hảo cầm lấy điện thoại di động gọi đi, đầu bên kia có người nhận.
"Mẹ!" Một tiếng gọi này tựa như mở ra một khoảng trống trong trái tim cô, bi thương ùa đến như đại dương bao la, không có giới hạn.
Liên Hảo bắt đầu khóc không thành tiếng, nấc nghẹn.
"Mẹ, con hiện tại rất khổ sở. Mẹ, mẹ thế nào cũng đoán không được con hiện tại có bao nhiêu khổ sở. Mẹ, con cùng Đình Phương ly hôn. Mẹ, con đã cho rằng con cùng anh ấy sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão, con cảm thấy chúng con dù thế nào cũng đều sẽ bạch đầu giai lão, nhưng mà, mẹ ơi! Không có, thật đáng chết là không có, mẹ, vì sao cũng chỉ có con yêu anh ấy, vì sao...."
Nước Mỹ bây giờ là giữa trưa, đột ngột nhận được điện thoại của con gái, Hà Mỹ Âm lúc này đang lái xe. Nghe Liên Hảo ở trong điện thoại khóc to, bà vội vàng đem xe dừng ở ven đường.
"Mẹ, con chịu không nổi, con hiện tại rất khổ sở, vì sao cũng chỉ có con yêu anh ấy, vì sao đến phút cuối cùng còn muốn làm con khổ sở như vậy..." Bà nghe Liên Hảo khóc nói.
"Liên Hảo, không sao, không sao, con xem, không phải vẫn còn có mẹ sao!" Nắm di động, Hà Mỹ Âm tâm đau như dao cắt, bà không biết Liên Hảo thì ra cũng sẽ khóc như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết.
"Mẹ, mọi người không phải nói cho dù không có vận khí cũng không quan trọng, trọng yếu nhất là phải nỗ lực cố gắng sao? Mẹ, con thật cố gắng, cố gắng đi yêu anh ấy, nhưng mà không dùng được, không dùng được!" Liên Hảo lắc đầu, nước mắt lã chã: "Mẹ, không yêu chính là không yêu, mặc kệ con có cố gắng đến đâu đi chăng nữa."
Tiếng thông báo người đi chuyến bay đến Washington chuẩn bị làm thủ tục vang lên, Liên Hảo đứng lên, nghe thấy mẹ cô nói:
"Không sao, Liên Hảo, đến đây với mẹ!"
Sóng điện thoại đứt quãng, giọng nói của Hà Mỹ Âm như xa như gần, bà nói:
"Liên Hảo, mẹ yêu con! Mãi mãi!"
Vào ngày 8 tháng 8 năm 2007, màn pháo hoa kỷ niệm lần đầu tiên của thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008 diễn ra vô cùng nguy nga tráng lệ. Cũng là ngày Liên Hảo rời đi thành phố khiến cô tan nát cõi lòng.
Một tuần sau, Thượng Hải, trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp trên đường Vĩnh Phúc. Tòa nhà này có bảy mươi năm lịch sử với kiến trúc phương Tây đèn đuốc huy hoàng. Tú Cẩm tựa vào trên mặt kính hành lang gấp khúc, híp mắt quan sát, trong hoa viên bị bố trí thành một chiếc phà, một đám người mang theo đủ loại mặt nạ tựa vào tay vịn nghe những nhạc công biểu diễn hát Opera.
Vũ hội này được đặt cho cái tên là Venice Carnival, nghe nói, Lan Đình Phương ở hai tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.
Híp mắt nhìn đôi nam nữ với trang phục hoa mỹ được vây quanh bởi một đám người kia, lúc này đây Tú Cẩm không biết bản thân có nên hay không vì Cố Liên Hảo mà bi ai. Trên chuyến bay từ Bắc Kinh đi đến Thượng Hải, Khấu Tổ Vọng liên tiếp cảnh cáo cô ta không cần nói lung tung, sau đó, cô ta mới biết được cái người tên Bách An Ny này mới là chính chủ.
Hóa ra là như vậy! Loại sự tình này ở vòng luẩn quẩn của những kẻ có tiền cho dù là thấy nhưng không thể trách. Nhưng ở cái nơi ngợp trong vàng son này Tú Cẩm không tự chủ được nhớ tới vợ của Lan Đình Phương.
Người phụ nữ nhỏ bé kia hẳn là rất yêu Lan Đình Phương?
Cô ta là phụ nữ nên cô ta biết, sở hữu một tình yêu sâu sắc đều rất khó trở thành bí mật, từ ánh mắt chuyên chú dõi theo cho đến để lộ ra biểu cảm nhu hòa, và từng hành động được biểu đạt ra bằng ngôn ngữ cơ thể. Tất cả những biểu hiện trên đều chỉ ra được khi đã khắc sâu yêu một người.
Màu của đài phun nước ở trung tâm khu vườn chuyển đổi thành xanh, cùng lúc đó âm nhạc cho điệu nhảy đôi cũng được vang lên. Lan Đình Phương vươn tay hướng về phía Bách An Ny, hai người ở suối phun đi theo ca khúc xoay tròn.
Bên cạnh đó là một vài ca sĩ đang nhẹ giọng ngâm xướng bài hát "Thiên đường cùng địa ngục".
"An An, vài ngày nay ở cùng với anh, em hạnh phúc sao?"
"Hạnh phúc, hạnh phúc giống như đang ở thiên đường!"
Mặt nạ che khuất khuôn mặt, Lan Đình Phương giơ tay lên, Bách An Ny nắm lấy lòng bàn tay anh xoay tròn, một vòng, hai vòng, ba vòng, theo thế tay, tựa vào khuỷ tay anh.
Anh nói: "An An, đây là buổi tiệc anh đặc biệt làm vì em."
Cô ta nói: "Em thích anh vì em tổ chức buổi tiệc như thế này."
Anh nói: "An An, em yêu anh sao?"
Cô ta nói: "Em đương nhiên yêu anh, kể từ khi bắt đầu yêu anh đến nay chưa từng ngừng lại."
Anh nói: "Mẹ tôi cũng nói bà yêu tôi, nhưng ngoài yêu tôi bà cũng đồng thời yêu thể diện của mình hơn. Vì cái loại thể diện này mà bà gả cho một lão già lớn hơn bà hai mươi bảy tuổi, vì ông ta bà còn mỗi ngày nói tiếng Ả rập!"
Cô ta nói: "Lan Lan, em là em, mẹ anh là mẹ anh, tình yêu của chúng em không giống nhau!"
Anh nói: "Không, tình yêu của các người giống nhau. Mẹ tôi nói yêu tôi nhưng bà đã làm ngơ như không biết đến việc những đứa con riêng cùng tuổi với bà dùng đủ loại thủ đoạn đến đối phó tôi. Cô nói cô yêu tôi, nhưng cô lại vì cái gọi là giấc mộng của mình mà xóa sạch đứa con của chúng ta. Thế nào? Phụ nữ trên thế giới này đều yêu như vậy sao?"
Anh nói: "Biết tôi đã thoát khỏi cái gia đình đó như thế nào không? Tôi ngay trước mặt bọn họ đốt cháy kinh Coran, cuối cùng tôi rốt cục bị bọn họ đuổi đi, điều buồn cười là mẹ tôi vẫn còn có thể rơi nước mắt. Tựa như cô, rõ ràng là quyết tuyệt giết đi con của tôi, bây giờ còn có mặt mũi đến thỉnh cầu tôi tha thứ? Cô cùng mẹ tôi giống nhau lòng tham không đáy!"
Anh nói: "Biết không? An An, đây là buổi tiệc tôi chuẩn bị để đưa cô từ thiên đường đến địa ngục, bởi vì tôi cũng từng trải qua thời khắc như vậy. Khi tôi biết có đứa bé đến mất đi đứa bé, chỉ với một phút đồng hồ. Tôi hận nhất là ba tôi không hề suy nghĩ lựa chọn bỏ lại tôi, ông ấy khiến tôi ở những năm tháng trưởng thành đi suy đoán có phải hay không là do tôi không tốt nên ông ấy mới rời đi. Mà cô khiến tôi trở thành một người giống ba tôi vậy, thậm chí cô còn không để cho tôi có cơ hội nỗ lực vì đứa trẻ đó."
Anh nói: "Bách An Ny, tôi muốn cô vì một phút đồng hồ kia trả một cái giá đắt, cô làm cái việc vô liêm sỉ như vậy tôi cũng có thể vui vẻ phụng bồi."
Anh nói: "Biết không? Năm trước, kẻ đã từng bắt nạt tôi đã mang theo đuôi hướng tôi cầu xin tha thứ, một mặt nước mắt nước mũi cầu xin tôi tha thứ."
Hắn nói: "Thế nào, Bách An Ny, trò chơi từ thiên đường đến địa ngục có vui không?"
Anh dùng một phút đồng hồ ngắn ngủi để nói xong những lời này. Bách An Ny cảm thấy trời đất như quay cuồng, bên tai đồng thời văng vẳng lời nói của Cố Liên Hảo:
"Về phần Đình Phương, Bách An Ny, cô hiểu anh ấy bao nhiêu, còn tưởng rằng anh ấy vẫn là Lan Lan lúc trước của cô sao? Năm tháng đã làm anh ấy thay đổi, mà tôi lấy thân phận một người vợ, chứng kiến tất cả."