Chương : 7
Chương 7: Gặp lại
Cách đó vài phút, Gia Linh sau khi bị
bắt liền được đem lên phòng trói lại trên
ghế. Căn phòng được bao bọc là tường
chống tạp âm từ phía ngoài. Thế nên việc
la lên cầu cứu là điều bất khả kháng. Đã
thế chúng còn dùng sợi dây thừng quấn
quanh người cô làm da toàn thân bị hằn
đến rướm máu, một mặt làm khó cho cô
để có thể tháo dây trốn thoát. Bốn góc
khắp phòng được bọn đàn em của Hùng
Mặt Sẹo canh giữ, mặt người nào người
đó đều rất dữ tợn, đã vậy còn dắt dao bên
người, còn hắn ngồi chễm chệ ở phía ghế
đối diện cô, một tay vừa phì phèo thuốc
lá, tay kia bấm điện thoại.
Đúng rồi, điện thoại! Nhắc đến điện
thoại, cô nhớ ra lúc này trước khi đi vệ
sinh có cầm theo điện thoại bỏ bên chiếc
túi bên hông váy. Nghĩ thế liền cảnh giác
mà khéo léo luồn tay khỏi sợi dây thừng,
cố gắng mò mẫm ở trong túi bên hông
mình. Nhưng rất khó, bởi vì sợi dây thừng
thì buộc chặt, trên người cô cũng không
có vật nhọn gì để cắt được dây.
Lúc này, bỗng nhiên Hùng Mặt Sẹo
liếc sang, Gia Linh giật mình run rẩy. Hắn
rời khỏi ghế, đặt chiếc điện thoại xuống
bàn, Hùng Mặt Sẹo cầm theo chai rượu
rồi tiến lại gân chỗ ngồi của cô. Tay từ từ
vặn nắp chai, vừa nhìn cô vừa cười nhếch mép:
“Lúc nãy vô ý chưa kịp mời em một ly.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bù đắp cho em mà có
đúng không?” Hắn ta cố tình để rượu rót
đầy ly tràn ra ngoài rơi từ từ trên người
cô. Mùi rượu xộc ngay lên mũi làm cô
cảm thấy khó chịu. Từ tám năm về trước,
chỉ vì ly rượu thôi nhưng cũng khiến cuộc
đời cô ngã rẽ sang một hướng bất hạnh
khác. Chỉ cần nghĩ đến thước phim năm
xưa thôi là lòng cô đã dâng lên một nỗi
oán hận tột cùng. Giờ đây khi nỗi ám ảnh
chỉ mới nguôi ngoai thì lũ khốn kiếp này
lại rót rượu lên người cô. Gia Linh có chút
hãi hùng, dần dần hoảng sợ, bàn tay vô
thức run bần bật. Cô loạng choạng mà
mò vào túi rồi bấm điện thoại thật nhanh.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ vừa mới bắt
máy, chưa kịp nói lời nào Gia Linh nhận
ngay cái bạt tai thẳng vào mặt thật mạnh.
Là Hùng Mặt Seo, hắn phát hiện cô
lén lút gọi liền tức tối mà giật điện thoại
ném mạnh vào góc tường. Hung hãn kéo
ngược tóc cô về phía sau, tay nâng cằm
cô lên, trừng mắt nói:
“Con đàn bà thối tha, rượu mời không
muốn lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì
hôm nay đừng mong còn xác mà lết về!
Bay đâu, lấy rượu ra đây cho taol”
Lũ tay sai nghe lời lấy nguyên thùng
rượu đến, còn hắn thì từ từ tháo sợi dây
thừng quanh người cô, một tay xé mạnh
chiếc tà phía trước để lộ phần da trắng
nõn nà của cô. Rượu chảy từ trên cổ
xuống ngực, dòng rượu đỏ chạy từ từ
phần ngực căng tròn xuống, cô vì sợ mà
thở mạnh khiến cả lông ngực căng phồng
lên. Hai chân vì bị dòng rượu lạnh mà vô
thức co lại càng khiến tà váy bị xé bỗng
kéo lên cao.
Cả đám như lũ linh cẩu háu ăn thèm
khát nhìn lên da thịt cô, Gia Linh không
khỏi sợ hãi, cô đứng dậy gắng gượng cố
chạy thoát khỏi vòng vây của đám tiện
nhân này. Nhưng rất tiếc, bọn hắn vây
thành vòng tròn, xem cô như món đồ chơi
mà từ từ đổ rượu xuống ngày một càng
nhiều. Thấy thế, Hùng Mặt Sẹo khoái chí
cười lớn, khom người xuống đặt bàn tay
lên đùi cô, thô bạo mà xoa nắn, không
ngần ngại tùy tiện chạm sâu, Gia Linh lùi
người lại liền bị hắn ta nắm lấy tay bóp
mạnh. Ghé sát mặt vào cổ cô, đắc ý phà
hơi thở vào tai Gia Linh:
“Càng vùng vẫy, mày cũng chỉ giống
con cá mắc cạn mà thôi!”
Những lời nói của hắn đập thẳng vào
tai cô, sự ghê tởm dâng đến tột cùng, cô
sợ đến mức đờ đẫn cả người, toàn thân
co rúm trước lũ linh cẩu đang chăm
chăm nhìn cơ thể cô.
“La lớn đi, thật lớn vào! Để xem đứa
bạn thân to tiếng của mày lúc nãy có đến
cứu được không? Ha haal” Hắn cười lớn,
ánh mắt đầy dung tục nhìn như muốn ăn
sống cô. Chợt cảm nhận có điều không
lành, cô cố gắng mà gượng dậy để chạy
trốn. Nhưng liền bị hắn nắm lấy chân rồi
kéo lại. Lại một lần nữa hắn lại gần cô,
thèm khát đặt cô xuống dưới thân mình.
Cho đến khi hắn ta đưa tay chuẩn bị
xé nốt phần trên đùi mình lúc đó cô như ý
thức được mà chống cự. Nhưng càng
phản kháng, hắn lại càng điên cuồng sờ
soạng. Tưởng chừng như mọi thứ sụp đổ,
cô gào khóc đến điên dại thì ngay lúc này
ngoài kia vang đến tiếng la đau đớn cùng
với tiếng đập cửa. Nhanh như chớp, như
cơn gió mà lao thẳng vào phòng, tiến
thẳng vào đầu Hùng Mặt Sẹo mà đạp
mạnh. Hắn bất ngờ ngã chổng vó, miệng
la oai oái:
“Mẹ kiếp, là đứa nào dám ngông cuồng đá ông?”
“Ồ, xin lỗi, có lẽ hơi mạnh tay quá rồi
chăng?” Giọng người kia vang lên, vẫn là
chất giọng trâm ấm quen thuộc, cô nhìn lên.
Là Lâm Tuấn!
Hùng Mặt Sẹo nhìn Lâm Tuấn liền
giật mình lùi lại, cúi đầu rối rít:
“Thì ra là anh, Lâm Tổng! Tôi còn
tưởng ai, không biết cơn gió nào đem anh
đến đây?”
“Lâm Tuấn, cứu tôi với! Tôi cầu xin
anh, hãy đưa tôi ra khỏi đây, xin anh đấy!”
Lâm Tuấn chưa kịp trả lời, Gia Linh chạy
đến ôm lấy chân anh, hớt hãi cầu xin.
Chẳng còn cách nào khác, cô thảm thiết
mà cầu cứu. Nhìn gương mặt vì bị đánh
mà sưng đỏ một bên, bộ váy trên người
nhuốm màu rượu vang loang lổ, phần
dưới rách tơi tả để lộ phần chân hẳn lên
vết dây thừng buộc chặt.
“Người con gái này, đắc tội gì với ngài
sao, Lão Hùng?”
Nghe thấy tiếng anh hỏi, Hùng Mặt
Sẹo sợ hãi xoa một nửa mặt bị đá lúc này
mà đau đớn. Sợ rằng lai lịch cô gái này có
liên quan đến Lâm Tuấn thì chắc chắn
sau này đường làm ăn của lão sẽ chẳng
dễ dàng gì.
Không thèm để ý đến Hùng Mặt Sẹo
đang co rúm phía bên kia. Không gian
bỗng thu gọn lại trên người con gái đang
ôm chân anh ở dưới sàn. Chợt từ trong
lòng, Lâm Tuấn dâng lên một nỗi đau xót
khó tả. Anh hạ thấp người xuống nhìn cô,
Gia Linh tựa như thấy phao cứu sinh, đưa
bàn tay lạnh ngắt của mình nắm lấy tay
anh:
“Cứu tôi với, câu xin anh. Chỉ cần anh
cứu tôi ra khỏi đây, bất kể điều gì tôi cũng
sẽ làm cho anh.”
Mắt cô vì khóc quá nhiều mà đỏ lên,
ngay cả bây giờ nước mắt cô vẫn chưa
từng ngừng rơi. Lâm Tuấn nhu mì đưa tay
lau vội giọt lệ còn vương trên khóe mắt
cô, ghé sát tai thì thâm:
“Nếu tôi cứu cô, tôi sẽ được cái gì?”
“Bất kể điều gì, anh muốn bao nhiêu
tiền, tôi sẽ đưa tất!” Cô gật đầu, nói.
“Tiên? Ha ha, Lâm Tuấn tôi đây là loại
người thiếu tiền sao?” Lời của Gia Linh
khiến anh cười lớn, anh cười khẩy liếc
sang Hùng Mặt Sẹo vẫn đang khom mình
phía đối diện.
“Lão Hùng, ông nói xem, tôi có phải
loại người cần tiền không?”
Trong chốc lát, hắn ta đơ người, cứ
ngỡ Lâm Tuấn vào để cướp mất con mồi
ngon của mình không ngờ đều là người
cùng chèo một thuyền. Hắn đon đả tiếp:
“Không phải, Lâm tổng đây tiền xài
đến mấy đời còn không hết. Dăm ba số
tiền lẻ của con đàn bà này, đâu đáng để
lau chân ngài.”
Lâm Tuân nghe xong gật gù, ngầm
tán thành với lời Hùng Mặt Sẹo, anh quay
sang hỏi lại cô:
“Gia Linh ơi là Gia Linh, cô có nghe rõ
chưa? Đường đường là chủ tịch một tập
đoàn mà tôi cần phải lấy tiền của cô
sao?” Nói xong, anh liên rút trong ví một
xấp tiền đô, ném xuống sàn. Đám thuộc
hạ của Hùng Mặt Seo thấy vậy liền chạy
đến nháo nhào lượm lấy, mặc cho đống
tiền đó vì rượu trên sàn mà ướt nhẹp,
chúng đấu đá mà giành giật nhau.
“Cô thấy rồi chứ? Tôi đây không hề
liệu có đáng giá bao nhiêu? Có
bằng đống tiền lẻ dưới sàn kia không?”
Từng lời của Lâm Tuấn tựa như con
dao mà đâm thẳng vào tim Gia Linh. Cô
đau đớn nắm chặt lấy bàn tay mình.
Không ngờ, cô đã cầu xin nhâm người, thì
ra anh cũng chỉ là đồng loại như đám dơ
bẩn kia. Sự tủi nhục xâm chiếm cô, mắt
cô hẳn lên tia máu, căm phẫn nhìn anh.
“Nhìn cái gì, còn không khôn hôn mà
lên giường làm vật ấm thân cho ta, mày
nghĩ mày là ai để Lâm Tổng phải cứu?”
Lúc này Hùng Mặt Sẹo bước đến, bóp
lấy cằm cô, đưa tay tát mấy cái liền lên
mặt cô. Gia Linh vì chịu quá nhiều đau
đớn mà gục xuống, cô nhìn Lâm Tuấn,
gương mặt cô không còn nổi căm phẫn
trước. Chỉ là một gương mặt vô hồn
nhưng vẫn cố gắng gượng để thật mạnh mẽ.
Vật ấm thân?
Thật chua chát, đời cô khi nào cũng
chỉ là vật ấm giường cho lũ đàn ông hay
sao? Tại sao cô luôn gặp những loại
người như vậy. Cô muốn sống một cuộc
đời bình yên cũng không được sao?
Nhìn Lâm Tuấn đang dần xoay người
rời đi, cô đẩy Hùng Mặt Seo ra, hét lớn:
“Nếu anh cứu tôi, tôi sẽ là của anh.”
Lâm Tuấn dừng bước, chưa kịp đối
diện Gia Linh liền nói tiếp:
“Chẳng phải lũ có quyền các ngươi
muốn có kẻ làm ấm giường hay sao? Nếu
vậy thì tôi thà ngủ với anh thêm lần nữa
còn hơn phải ngủ với kẻ béo phệ này. Anh
thấy thế nào? Phi vụ làm ăn này khá thú vị
đấy chứ?”
Ánh mắt Lâm Tuấn chợt tối lại, gương
mặt như có chút khó coi nhíu mày. Hùng
Mặt Sẹo để ý sắc mặt của Lâm Tuấn
không được tốt liền tỏ vẻ ra oai, kéo lê cô về.
“Con đàn bà này, có đứng yên đó
không thì bảo?”
Lâm Tuấn vẫn đứng đó nhìn Gia Linh,
hai người đối diện ánh mắt với nhau. Tựa
như những lời khi nãy cô nói là cục đá
nhấn chìm tình cảm của anh, bản thân
cảm thấy khinh thường nhìn Gia Linh.
Người còn gái này, hà cớ gì lại có thể nói
ra được những lời như vậy?
Truy cập vào Truyen.astory để đọc nhiều truyện hay nhé.