Chương : 28
Chương 28: Ai trêu ai (H)
Khi rời khỏi đôi môi của cô, Lâm Tuấn
lưu luyến. Trong lòng râm ran như lửa
đốt, muốn phóng hết cỡ về nhà. Nhưng
ngờ đâu, chỉ vừa khi lên xe, cô khiêu khích
anh bằng giọng nói đầy dịu dàng, chậm rãi:
“Nóng… quá”
Đưa tay với lấy chai nước trong xe,
Gia Linh hấp tấp uống khiến dòng nước
vô tình chảy tràn ra khóe miệng rồi rơi
xuống cổ. Hôm nay cô mặc chiếc áo màu
trắng làm cho vũng nước trên áo cô để lộ
vòng một đang e ấp ở phía trong.
Nội tâm Luân Tuấn gào thét, dùng hết
sức mình kiêm chế. Anh nhấn ga phóng
nhanh nhất có thể trở về.
Chỉ vừa bước vào nhà, Lâm Tuấn thả
túi xách của cô xuống, nhanh chóng đẩy
cửa phòng bước vào trong. Đáp lại đôi
môi đào ban này, anh nhẹ nhàng đặt môi
mình lên da dẻ mịn màng của Gia Linh.
Lúc này, cô mới ý thức cảm nhận được
hành động của Lâm Tuấn. Trong lòng
dâng lên một cảm giác khó tả, có chút
thoải mái nhưng xen lẫn hoảng hốt.
Nhưng có vì hơi men vẫn còn, lý trí của cô
rối ren đến khó tả, cô sợ sẽ không thể nào
khống chế trước tình cảm này.
Lúc này tiếng cười trâm khàn bật ra từ
phía Lâm Tuấn, không quá lớn nhưng
cũng đủ để người đối diện mê mẩn theo
âm thanh mộng mị đó. Không dừng lại ở
đó, anh đem bàn tay nhỏ nhắn của cô giữ
chặt, mười ngón tay đan vào nhau, dịu
dàng đặt cô dưới lòng mình, khe khẽ gọi
tên:
“Linh…” Lại âm thanh quỷ quyệt đấy,
mang theo sự đắm, bất giác tâm can cô
như muốn nhảy ra ngoài.
Lâm Tuấn nhẹ nhàng kéo cô áp sát
vào mình, từng ngón tay lùa vào mái tóc
mêm mại thoáng hương thơm hoa nhài
nhàn nhạt. Chậm rãi rời xuống từ hàng
lông mày lá liễu, rồi xuống khuôn mặt
trắng nốõn nã có hơi ửng hồng vì men say
đang e ấp như nụ hồng đào của cô.
Chẳng biết vì cố tình hay vì gấp gáp,
căn phòng không hề bật đèn, chỉ có chút
ánh trăng mờ ảo hắt từ phía ngoài chiếu
rọi vào giường làm không khí trong phòng
càng thêm mộng mi.
Căn bản khoảnh khắc này, Gia Linh
như bị mê mẩn, chìm vào không gian đầy
mê ảo này, ánh mắt đắm đuối lưu lại trên
gương mặt người đàn ông đối diện.
Khoảng cách hai người giờ đây chưa đầy
một gang tay, cô có thể dễ dàng nghe rõ
nhịp tim và hơi thở mạnh mẽ đầy nam
tính của Lâm Tuấn. Tâm trí cô lại một lần
nữa choáng váng, trong lòng như có ngàn
ngọn lửa thiêu đốt. Cô chỉ biết rằng, tại
thời khắc này cô bị chính vẻ đẹp tà mị
của Lâm Tuấn làm chao đảo. Cô như con
mồi sa cơ lỡ vận chạm vào vũng lầy
không thể tự thoát ra. Hô hấp của cô
ngày một gấp gáp, cơ thể như tấm lá liễu
yếu ớt trước gió đành buông lỏng, mặc
theo cơn sóng đang cuộn trào trong lòng
cứ thế lan tỏa khắp.
Chẳng còn sự trốn tránh hay gượng
ép, chỉ đơn giản là chậm rãi hòa nhịp theo
hành động của Lâm Tuấn. Anh mỉm cười
mãn nguyện, tâm nhìn thu bé vào ánh
mắt thanh khiết mờ hơi sương của cô, hít
một hơi thật sâu. Tham lam chiếm lấy
không khí xung quanh. Cảm nhận được
hương thơm man mác đó, Lâm Tuấn
không cưỡng lại được đắm mình trong
hương hoa nhẹ nhàng xuất phát từ người
cô. Trộn lẫn trong đó là mùi của hơi rượu
mạnh đầy quyến rũ, Lâm Tuấn phấn khích
ôm cô vào lòng thật chặt.
Gia Linh chẳng còn chút sức lực nào,
hóa thân thành mèo con dựa toàn bộ cơ
thể vào lòng anh. Lâm Tuấn khẽ cúi
xuống nhẹ nhàng thì thâm bên tai nàng:
“Linh, em có muốn không?”
Đôi môi nhỏ nhắn của khẽ mấp máy
không thành lời, nhiệt độ cơ thể càng
ngày càng tăng cao. Có lẽ vì ánh trăng
làm cô mơ màng, nhìn qua lớp sương mờ
trên mắt, thấy gương mặt anh không còn
vẻ ôn hòa như trước. Trông như dã thú
với ánh nhìn đầy khiêu khích con mồi vậy.
Khóe môi cô chỉ khẽ động, liên bị lửa
nóng từ môi anh nhanh chóng bao trùm
lên. Cô có thể cảm nhận được bàn tay lớn
của Lâm Tuấn đang mơn trớn trên thân
thể mình. Nụ hôn của anh nhịp điệu vừa
phải, chậm rãi trượt xuống phía dưới, đáp
nhẹ lên xương quai xanh mê hoặc của cô.
Bàn tay nhanh chóng kéo sợi dây trên áo
xuống bất giác khiến cô không khỏi ngại
ngùng, ẩn sâu trong đó là sự phấn khích
đang dần nhen nhóm.
Không dừng ở đó, gấp gáp trút bỏ
toàn bộ áo quần trên người cô, lời nói
chẳng giấu giếm chút ý tứ, đầy tình tứ cất
lên:
“Linh, em vẫn mãi là của tôi.”
Đặt xuống những ngọn lửa đầy nóng
bỏng trên thân thể khiến Gia Linh căng
cứng như dây đàn. Làn môi nóng rực đó
lại một lân nữa áp lên đường cong kiều
diễm ấy, xấu xa mút mạnh.
“A…” Đến lúc này cô không thể kiềm
chế vội vã buông một tiếng, sự khoái cảm
lớn dần trong cô len lỏi lên tận tiêm thức,
áp đảo lấy cô bây giờ.
Lâm Tuấn mỉm cười khiêu khích, bàn
tay hắn dần len lỏi xuống phần ngực. Gia
Linh cảm thấy tê dại khi Lâm Tuấn liên
tục chạm vào đó, dịu dàng xoa nắn.
Dường như quên hết mọi nhận thức về
không gian hay thời gian, cô chỉ thấy toàn
thân dâng lên một làn nước ấm áp, lan
tỏa khắp toàn thân. Cô chợt khẽ rên, âm
thanh tuy nhỏ cũng khiến lửa trong Lâm
Tuấn ngày một ngút trời. Bàn tay cũng
không chịu yên vị, thành thục trượt vào
giữa hai chân cô, miệt mài vuốt ve, tận
hưởng…
Ngay tại khoảnh khắc này, dây thân
kinh của cô như lơ lửng giữa không trung
bị kéo về ngay lập tức. Sự kích thích quá
mức khiến bàn tay vô thức bám chặt vào,
móng tay đâm vào da thịt trên vai Lâm
Tuấn. Tựa như hổ lớn hung hãn vồ con
mồi, cô vô lực nhìn từng cơn sóng dồn
dập vào cơ thể mình. Có chút đau đớn lan
ra, nhanh chóng co rút thân thể lại.
“Ưm…
Mái tóc cô vì vận động rối bời hòa lẫn
mồ hôi chạy ướt xuống cổ càng tô vẽ lên
vẻ mê mị khiến Lâm Tuấn ngày một điên
cuồng dồn dập. Chẳng còn cơn sóng dạo
đầu như trước, ngày một kích tình hơn.
Lâm Tuấn táo bạo như cuồng phong
mãnh liệt dùng toàn sức mình đẩy mạnh.
Đến cuối cùng, Lâm Tuấn cảm nhận
được khoái cảm của mình, dịu dàng đặt
lên trán cô nụ hồn nhẹ:
“Linh, tôi thực sự rất muốn em.”
Có trời mới biết, từ những phút giây
bắt đầu ở chung đến giờ, Lâm Tuấn đã cố
kiềm chế biết bao nhiêu lần. Nay khi giới
hạn bị vỡ tràn, để ái tình của mình thôi
thúc, Lâm Tuấn tiếp tục vận động tới tấp.
Hòa theo nhịp điệu dồn dập đó, đường
cong của Gia Linh uốn theo một cách
mêm mại. Trên làn da trắng nốn nà đó
xuất hiện những vết hôn ửng hồng cũng
lãm tấm mồ hôi, sự ướt át đó càng khiến
ngọn lửa kia không kiêm chế được. Bàn
tay to lớn của Lâm Tuấn đưa ra nắm lấy
vòng một, tham lam xoa nắn rồi đặt lên
đó nụ hôn đầy khiêu gợi.
“Đau…”
Gia Linh bị khiêu khích, bàn tay nhỏ
bé trượt một đường dài phía sau lưng
anh. Chẳng có sự hạ nhiệt trong căn
phòng, nhiệt độ cứ thế tăng lên hòa vào
hơi thở nóng bỏng bức người của Lâm
Tuấn. Anh đỡ cô dậy, đưa hai tay ôm lấy
eo cô, không khách khí, bản thân tận
hưởng sự mềm mại trước mắt. Chưa kịp
đón nhận cơn sóng này, cơn sóng mới
điên cuồng vồ đến, ăn mòn cô liên tục.
Như con thú hoang lâu ngày tuyệt
thực, Lâm Tuấn hoang dã bóp mạnh eo
cô, dùng sức tiến càng sâu nhất có thể.
Con đê bao bọc cơ thể cô trước làn
nước mãnh liệt đó giờ đây hóa thành giấy
rồi vỡ tan, toàn thân tê dại rũ xuống người
anh. Lâm Tuấn thở dốc, nụ cười nở rộ trên
môi nhưng ẩn chứa sự thèm khát không
ngưng, nâng cô lên theo bàn tay mình rồi
để đường cong ấy bị động phối hợp cùng.
Từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ thúc
vào, Gia Linh khẽ kêu lên. Từng tế bào
trong cơ thể như co lại, cảm giác như
muốn giải phóng mình, bàn tay càng siết
chặt lấy anh.
Cứ thế, hết lần này đến đợt khác, như
cuồng phong cuốn Gia Linh đưa lên đỉnh
cao của đê mê. Hai người triền miên suốt
đêm. Mặc ánh trắng chiếu rọi vào hai cơ
thể không một mảnh vải trên giường, tựa
như mọi thứ hóa đá, thế giới chỉ có hai
người mà thôi.
Khi mặt trời đã trên đỉnh đầu, ánh
nắng chiếu rọi vào khiến căn phòng ngập
tràn ánh sáng, Gia Linh mới từ từ rời khỏi
cơn mộng. Khẽ chớp chớp hàng mi cong,
ánh mắt thoáng hoang mang quan sát
xung quanh. Nhưng chỉ vừa trở người, cả
cơ thể như bị nghiền nát, mêm nhũn khiến
cô vô thức kêu lên. Đưa bàn tay xoa xoa
thái dương. Chỉ vài giây sau đó, cô ngờ
ngợ nhớ ra vài chuyện, nhìn lại căn phòng
với đống hỗn độn trên sàn, trong lòng
không khỏi rúng động.
Đặt chân xuống sàn, đầu ốc trống
rỗng cố gắng nhớ về khoảnh khắc đêm
qua. Và rồi để đáp trả yêu cầu của cô,
đêm hôm qua vội vã ùa về tạo thành
thước phim ẩn chứa sự kích tình mãnh
liệt chạy ngang qua tâm trí.
Từ lúc cô đi hát karaoke với Bảo Hân,
sau đó lại được Lâm Tuấn trở về và giờ…
Đầu bỗng tê dại, men rượu hôm qua vẫn
còn khiến cô thấy choáng váng. Đưa tay
vô thức ôm lấy đầu, nhìn bản thân trong
gương. Bất giác sờ lên cổ, chạm vào vết
đỏ hồng nơi lưu giữ sự ám dục vẫn còn.
Nhớ lại từng chuyện hôm qua, cô thẫn thờ
dựa người vào đầu giường. Quay sang
khoảng trống giường bên cạnh, trong
lòng bỗng dâng lên một sự trống rỗng và
mất mát khó tả.
Tiềm thức đã lưu giữ lại những gì
phát sinh đêm qua khiến cô không khỏi
hoang mang. Mơ hồ đặt tay lên khoảng
trống bên cạnh, chẳng biết mình đang
làm gì. Cô chỉ cố gắng tìm kiếm mùi
hương còn vương vấn trên đó, một mùi
hương nam tính thoang thoảng khiến
đêm hôm qua cô điên tình vì nó.
Nhưng chỉ vài khắc sau, liên thụt tay
lại. Gia Linh tỉnh táo muốn xóa bỏ đi kí ức
đó. Nhớ đến những gì đã qua, cô dứt
khoát xem đó chỉ là sự sai trái của hơi
men mà thôi.
Được rồi, đợi anh ta về mình sẽ nói rõ.
Gia Linh nhủ thầm, tính xoay người đi
thì phía cửa vọng lên tiếng Lâm Tuấn:
“Dậy rồi à!”