Chương : 17
Chương 17 Đề xuất yêu cầu
“Tôi muốn trở về với công việc của mình.
Gia Linh mạnh dạn nói điều kiện. Dù
nói thế nào, trước khi vê nước cô cũng là
một nhà thiết kế có chút tiếng, cớ gì có
thể đứng nhìn hương thơm ấy lụi tàn. Hơn
nữa, cô ghét nhất là việc phải ăn bám ai
khác, từ nhỏ tự lập đã giúp cô rèn tính
chủ động trong mọi tình huống, cô không
thể để ván cờ này nằm ở thế bị động mãi
được.
Lâm Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên,
con ngươi đen thẫm bỗng trở nên hung
dữ. Gia Linh bình tĩnh dối diện, cực kỳ
thản nhiên, chẳng có trạng thái sợ sệt gì
trước vẻ mặt hung hãn của Lâm Tuấn làm
cho khiếp đảm. Đó là vẻ bê ngoài, còn
trong lòng cô không ngừng rối loạn. Cả
cơ thể cố gồng lên, thâm tâm gào thét,
như thể có cơn sóng lớn dồn dập ập đến.
Nhưng cho dù thế nào, cô vẫn trưng ra bộ
mặt thản nhiên. Phụ nữ, nhất là những
người đã từng vấp ngã quá nhiều trong
quá khứ như cô, sẽ biết cách để bản thân
mình không đi vào vết xe đổ để phải chịu
thương tổn thêm lần nào.
“Chẳng phải làm tình nhân cho tôi
chính là công việc sao. Trong vòng một
năm, ngoan ngoãn ở bên tôi thì lương
chính là một tỷ.
Truyen.astory .
Lâm Tuấn chỉnh lại sắc mặt, hờ hững
nhìn cô. Anh biết, đối với cô thì câu trả lời
này chẳng hề vừa ý chút nào.
Gia Linh nhíu mày, lửa hận trong
người bùng lên mạnh mẽ, cô cố gắng
đứng lại gần để tranh cãi, đột nhiên Lâm
Tuấn ôm sát cô vào người.
Lâm Tuấn cười một cách ranh mãnh,
bàn tay lớn của anh đặt phía sau lưng
nàng, nhẹ nhàng di chuyển trên thân thể
mềm mại khiến Gia Linh hoảng hốt, trong
lòng như dâng lên từng đợt lửa nóng.
“Anh… Bất ngờ bị anh kéo vào lòng
khiến hồn phách Gia Linh thẫn thơ, nhất
thời bị cuốn theo sự di chuyển của tay
Lâm Tuấn. Cô có chút sợ hãi trước loại
cảm giác này, cảm giác như thước phim
cũ ùa về. Từ trên cao hạ xuống rồi bất
ngờ dừng lại lúc nào không hay, chính là
cảm giác anh gieo giắt cho cô từ đêm
dây dưa tám năm về trước. Chẳng biết
anh đang suy nghĩ điều gì, Gia Linh không
biết đến tột cùng sẽ là cảm giác thế nào,
chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi xa lạ, kèm
theo đó là ngọn lựa của ái tình bỗng nhen
nhóm khiến cô cảm nhận được sự hưng
phấn đang dần hình thành.
“Linh, hãy làm tình nhân của tôi!”
Đối diện với vẻ dịu dàng cùng ánh
mắt mơ màng tựa hơi sương của cô, Lâm
Tuấn như bị mê hoặc trước sự hấp dẫn
của cô. Suy cho cùng, ai cũng biết anh là
một người đàn ông ngạo mạn, tự cao, số
đàn bà tự động muốn dâng hiến cho anh
còn chẳng hết. Ấy vậy nhưng khi đứng
trước mặt người con gái này, cảm giác
muốn chiếm hữu trong anh bắt đầu trỗi
dậy.
Từ cái đêm năm ấy, khi anh được dẫn
vào phòng, lần đầu tiên thấy cô say khướt
nằm trên giường, bước lại gân bỗng cô
ôm lấy, trái tim anh nhen nhóm ngọn lửa
khát khao muốn chiếm lấy cô.
Ngay cả bây giờ, từ lúc cô trở nên
mạnh mẽ đòi điều kiện càng khiến sức
hút của cô tăng gấp bội. Mặc dù, biết cô
chưa hồi phục hẳn, nhưng thật sự…
Từng lời của Lâm Tuấn khiến trái tim
Gia Linh hãng đi một nhịp, chợt mở mắt,
ánh mắt như làn sương đêm chạm phải
ánh mắt Lâm Tuấn. Cô chao đảo nhìn
anh, đối diện với khoảng cách gần như
vậy, lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng
như muốn thiêu người của Lâm Tuấn,
một người trưởng thành như cô hoàn
toàn biết anh đang có suy nghĩ gì. Chợt
trong lòng bỗng có cơn sóng dâng lên
một cảm xúc khó tả, không biết vì chưa
khỏe hẳn hay vì những lời nói của anh mà
tâm trí đảo điên, tận sâu trong cơ thể
cũng vì hành động Lâm Tuấn nên thấy
nóng rực.
Bản thân của Gia Linh bây giờ tựa
như không còn là chính bản thân, cô
không hiểu vì sao mình lại phản ứng theo
cử chỉ của Lâm Tuấn như vậy, gò má chợt
ửng hồng, có chút không kiềm chế được
bản thân.
“Lâm Tuấn… xin anh đừng nhìn tôi
bằng ánh mắt ấy.
Khoảng cách càng ngày càng gần,
Lâm Tuấn không đáp lại lời cô, dùng hành
đồng thay lời nói, anh càng chìm đắm
trong gương mặt của cô. Anh muốn tận
hưởng vẻ đẹp của cô trong phạm vi này,
một khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má vì ngại
ngùng mà đỏ lên thật mê người.
Lâm Tuấn nhẹ nhàng đem cánh tay
cô giơ lên, đôi môi dịu dàng mơn trớn
xuống một nụ hôn từ cổ tay trắng nõn nà
tới bàn tay. Sau đó đặt tay cô vòng qua
cô mình, khẽ đưa tay mình đặt dưới cằm
cô, ghé sát.
Gia Linh bối rối, ánh mắt của Lâm
Tuấn thực sự có thể khiến vạn người đê
mê, đặc biệt giọng nói trâm khàn của anh
lại chính là một độc dược khó cưỡng.
Chẳng còn ở mức bình thường, Lâm
Tuấn nhẹ nhàng đưa tay thăm dò cơ thể
mĩ miều của cô, bởi vì bàn tay cọ xát với
cơ thể khiến cô bừng tỉnh.
Hơi thở mỗi lúc gấp gáp hơn, nương
theo mùi hương nhẹ nhàng của cô, hơi
thở Lâm Tuấn càng lúc càng nóng bỏng
tựa như lửa đốt, tựa như muốn đem cô
hòa làm một. Cảm nhận thân hình mềm
mại trong lòng ngực của anh, cô không
hề có chút phản kháng nào lại khiến Lâm
Tuấn bắt đầu khó kìm được lòng mình.
Ngay lúc này, đôi môi nóng rực của anh
ép lên đôi môi đào nhỏ nhắn của cô, sau
đó không kiêng nể từ từ dời xuống.
Tại khoảnh khắc này, dây thần kinh
của Gia Linh căng lên, lý trí và suy nghĩ
đều bị cuốn theo cảm giác nóng rát đó,
một cảm giác thật mơ hồ nhưng đầy
khoái lạc.
Chẳng ngần ngại đặt một nụ hôn sâu
lên phần cổ của Gia Linh, khiến mọi thứ
như ngưng đọng, toàn thân cô căng
trướng tựa như sẵn sàng nghênh đón hơi
thở mạnh bạo kia xâm nhập vào. Không
chỉ như thế, lại một lần nữa Lâm Tuấn di
chuyển xuống đầu vai trơn mịn, nhẹ
nhàng xoa nắn. Lâm Tuấn vô tình mở mắt
thấy cô liền không khỏi rạo rực thêm,
không biết là do bị bệnh hay vì ánh trăng
phảng phất ngoài kia khiến cô quá mức
mê người. Sự run rẩy nhỏ bé của cô trong
lòng anh như tiếng trống đánh thức vào
chỗ sâu thẳm nhất của Lâm Tuấn, ánh
mắt thâm thúy đắm chìm trên khuôn mặt
của cô, vô thức kêu lên:
“Linh, em…”
Lâm Tuấn đưa bàn tay to lớn nhẹ
nhàng lướt trên gương mặt cô, đôi môi
tiếp tục khiêu khích đặt lên vành tai – nơi
nhạy cảm của cô một nụ hôn nhè nhẹ,
anh khẽ thì thâm:
“.„có thích tôi?”
Trong phút giây trở về với trạng thái
ban đầu, Gia Linh chợt nhớ đến hình ảnh
Minh Hoàng lúc ấy, nhanh như cắt đẩy
anh ra.
“Lâm Tuấn, thực sự… tôi chưa sẵn sàng.
Gia Linh gượng gạo viện cớ, sau đó
liền lên giường trùm kín chăn, đợi khi Lâm
Tuấn bỏ đi mới hé chút. Cô thở dài, không
biết vì điều gì khiến hôm nay cô lại như
vậy. Trăn trọc một hồi, Gia Linh cũng tặc
lưỡi chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy cũng đã là quá trưa, có lẽ
giờ Lâm Tuấn cũng đi làm rồi, cô thở
phào nhẹ nhõm mở cửa phòng. Ngay lập
tức, một người tự xưng là Nhi – người
hầu được Lâm Tuấn cử riêng đến phục vụ
cô xuất hiện trước cửa phòng.
Cũng phải thôi, từ trước đến giờ toàn
là Idle đi bên cạnh cô, sau vụ hôm đó tất
cả người trong nhà kể cả quản gia hay
bác sỹ tư cũng đều là nữ. Có lẽ, anh sợ cô
bất tiện nên mới thay đổi toàn bộ.
Nhưng chẳng suy nghĩ nhiều, cô vươn
vai ngồi xuống phòng khách, cầm điều
khiển tùy tiện bấm một kênh nào đó. Lại
vô tình mở trúng kênh đang chiếu tin đồn
tình ái giữa Lâm Tuấn và cô diễn viên
màn bạc Hà Lan.
Cô từng biết đến Hà Lan qua bộ phim
“Mùa Hoa Nở,, diễn xuất khá ổn nên rất
có cảm tình. Nay nhìn thấy tin này, trong
lòng không khỏi dấy lên một nỗi thương
xót. Chẳng hiểu dây dưa vào ai lại va phải
trúng tên trời đánh này. Thật là thương
hoa tiếc ngọc, cô ngậm ngùi tỏ vẻ xót xa.
Bỗng lúc này, Bảo Hân gọi điện đến,
giọng điệu vẫn như cũ mà xổ một tràng:
“Rốt cuộc đến khi nào cậu mới có thể
bình yên sống qua ngày vậy?”
Đưa tay lên xoa xoa tai, cô tiện tay
cầm miếng ổi lên, nhồm nhoàm:
“Haizz, không sao cả. Cứ yên tâm
nhé!”
Mặc dù đã trấn an Bảo Hân nhưng cô
vẫn không ngừng nói khiến Gia Linh cảm
thấy phiên phức tắt ngang.
Vừa chỉ mới đặt điện thoại xuống vài
phút sau bỗng có điện thoại đến, cô bực
bội đưa lên nói lớn:
lòng không khỏi dấy lên một nỗi thương
xót. Chẳng hiểu dây dưa vào ai lại va phải
trúng tên trời đánh này. Thật là thương
hoa tiếc ngọc, cô ngậm ngùi tỏ vẻ xót xa.
Bỗng lúc này, Bảo Hân gọi điện đến,
giọng điệu vẫn như cũ mà xổ một tràng:
“Rốt cuộc đến khi nào cậu mới có thể
bình yên sống qua ngày vậy?”
Đưa tay lên xoa xoa tai, cô tiện tay
cầm miếng ổi lên, nhồm nhoàm:
“Haizz, không sao cả. Cứ yên tâm
nhé!”
Mặc dù đã trấn an Bảo Hân nhưng cô
vẫn không ngừng nói khiến Gia Linh cảm
thấy phiên phức tắt ngang.
Vừa chỉ mới đặt điện thoại xuống vài
phút sau bỗng có điện thoại đến, cô bực
bội đưa lên nói lớn:
“Biết rồi, biết rồi! Đừng có lải nhải nữa
được không?”
Phía đầu dây im lặng một chút sau đó
khẽ cất giọng, là một giọng trầm khàn:
“Dậy rồi àI!”
Là Lâm Tuấn!
Cô giật mình ngồi thẳng, cứ ngỡ là
Bảo Hân gọi lại nên chẳng để ý đến tên
trên điện thoại. Bối rối đáp lại:
“Dậy từ lúc nãy.”
“Ừ” Chỉ nhả ra một chữ rồi im bặt. Cô
còn tưởng sóng điện thoại bị gì, Lâm
Tuấn tiếp tục buông lời: “Tối nay tôi về
muộn, không cần phải chờ”
Chẳng để cô đáp lại, dứt khoát tắt
máy. Gia Linh khó hiểu nhìn điện thoại rủa
thâm, cái gì mà chờ cơ chứ? Làm như cô
là chó không bằng, việc gì mà phải chờ
anh ta đi làm vê?
Cứ vậy nguyên ngày di chuyển từ
phòng khách đến phòng ngủ, Gia Linh
chán nản, lòng khao khát muốn được đi
làm. Cô nhủ bụng, đợi một ngày tâm
trạng Lâm Tuấn tốt hơn, cô sẽ đề xuất lại
lân nữa. Chứ không cứ ở nhà hoài như
vậy, cô sẽ chết vì nhàm chán mất!
Suốt buổi chiều, Gia Linh xem tivi đến
nỗi thuộc lòng hết tất cả kênh của đài.
Mãi lúc chập tối, vì đam mê xem phim
nên ngủ lúc nào không hay. Nhi thấy vậy
liền bảo cô vào phòng ngủ. Ngoan ngoãn
nghe lời, cô thất thểu bước vào phòng, chỉ
vừa đặt lưng xuống là say giấc.
Đến khi Lâm Tuấn trở về, vừa mở cửa
liên hỏi:
“Cô ấy đâu rồi?”
Nhi chạy đến đem áo khoác và giày
của Lâm Tuấn cất gọn gàng, lễ phép đáp
lại:
“Cô ấy ngủ từ cách đây vài tiếng, có
cần phải đánh thức cô ấy dậy không ạ?”
Đưa tay từ chối, nhanh chóng tiến đến
phòng của cô. Nhẹ nhàng khẽ mở cánh
cửa, thấy Gia Linh đang ngủ say như chú
mèo con trên giường. Ngay cả khi anh lại
gần, cô vẫn không hề hay biết.
Ngắm với cự ly gần như thế này anh
mới cảm nhận hết được vẻ đẹp của cô.
Đưa tay vén mái tóc của cô, cứ vậy một
hồi lâu chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là
nhìn cô ngủ. Thực sâu trong lòng Lâm
Tuấn trào dâng một cảm xúc xốn xang
khó tả. Tựa như gió chớm thu vậy, ấm áp
và dịu dàng. Sự mệt mỏi quay cuồng
trong vòng xoáy công việc chợt tan biến.
Chỉnh lại chăn cho cô ấy sau đó
chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng bỗng
tiếng cô vọng lại từ phía sau:
“Không… đừng!! Tại sao mọi thứ như
vậy?”
Chẳng lẽ cô lại gặp ác mộng, đây
không phải lần đầu anh nhìn thấy cô mơ
như vậy. Trước đó đã có một lần, cứ ngỡ
là ngẫu nhiên không ngờ lại dai dẳng như
vậy. Nhớ đến lời bác sỹ nói khi ấy, anh
chợt nhận ra những giấc mơ này không
đơn giản.
Bước đến gần, gương mặt vì sợ hãi
mà lấm tấm mồ hôi, anh xót xa nắm lấy
tay cô, vội gọi Nhi lấy khăn ướt, dịu dàng
lau giúp cô.
Suốt hơn tiếng đồng hồ, anh mãi nắm
tay cô cho đến khi giấc mộng qua đi, mới
cam lòng khép cửa bước lên phòng.