Chương 56: Bàn cờ
Diêm Bất Độ bị điểm huyệt đạo, không thể cử động thêm, nên dứt khoát nhắm mắt làm giấc ngủ cạn. Hòa thượng Không Thạch niệm kinh một canh giờ rồi cũng ngủ theo.
Cơn bão bên ngoài đã vơi, trong động im phăng phắc, chỉ còn tiếng lửa lạch tạch.
Thời Kính Chi và Doãn Từ ở trong tâm cảnh nên sẽ không buồn ngủ. Hai nhân vật trong hồi ức trở nên yên lặng làm hai vị ngoài thực tế lại bắt đầu thấy chân tay bứt rứt.
Im lặng hồi lâu, Thời Kính Chi đứng dậy và lại gần Diêm Bất Độ. Hắn nhổ chiếc tẩu hồng ngọc ra khỏi người Diêm Bất Độ như nhổ củ cà rốt, nhưng tẩu thuốc lại cứ như bị dính chặt vào không trung, hắn thậm chí còn không thể kéo nổi phần tua rua của nó.
"Mọi thứ trong tâm cảnh đều có thể chạm vào, nhưng không thể thay đổi trạng thái của chúng." Thấy Thời Kính Chi nhe răng toét miệng, Doãn Từ tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Ầy, ta thấy tẩu thuốc có treo mắt của nhuyễn ngư yêu nên muốn nhìn kỹ tí."
"Chẳng trách khung cảnh nơi này hoàn mỹ đến vậy." Doãn Từ mỉm cười nói.
Mắt của nhuyễn ngư yêu à... mắt hồ ly vẫn sắc như thường.
Nhuyễn ngư yêu hiếm gặp, da nó có thể được chế tác thành "áo văn tự" dùng để truyền tin; còn mắt cá, hai mắt thông nhau, có thể dùng truyền cảnh. Chẳng qua quá trình xử lý rất phức tạp nên cũng chỉ có loại người xa xỉ như Diêm Bất Độ mới gắn nó vào tẩu thuốc.
Ngẫm lại thì cũng là một cách làm hay, Diêm Bất Độ dùng mắt yêu ghi chép cảnh tượng diễn ra xung quanh mình. Như vậy, bất luận là để khống chế kẻ địch hay là để săn mỹ nhân, thì sau này đều có thể mang ra chiêm nghiệm hoặc phân tích, quá tiện.
Nếu vừa rồi Không Thạch thuận theo Diêm Bất Độ, dựa theo cái thói kiêu căng và phách lối của gã ta, thì bọn họ chỉ cần rời khỏi nơi này là gã sẽ lập tức phát tán hình ảnh cho cả chùa Kiến Trần được chiêm ngưỡng.
Có vẻ đang nghĩ đến cùng một chuyện với y, nên khuôn mặt Thời Kính Chi dần nhăn nhó.
Hắn thử bắt mạch cho Diêm Bất Độ, tiếc rằng hình ảnh chỉ là hình ảnh, hắn không thể nhìn ra bất cứ điều gì. Doãn Từ thấy sư phụ gà mờ của mình chạy vòng vòng đôi hồi rồi lại ngoan ngoãn chạy trở về.
"Tâm cảnh thì cứ ở trong tâm cảnh đi, chứ sao lại giữ nguyên cả độ lạnh nóng thế." Thời Kính Chi ngồi khoanh chân bên cạnh Doãn Từ, "A Từ, ngươi có muốn ngủ lát không? Dù không mệt thì cũng giết thời gian được."
Doãn Từ lắc đầu: "Người muốn ngủ thì ngủ đi."
Thời Kính Chi nhúc nhích, mà chỉ nhìn Doãn Từ bằng đôi mắt chập chờn ánh lửa.
Như thể muốn khắc y vào lòng bằng ánh mắt.
"Từ lúc gặp sát thủ giáo Xích Câu hồi đầu, cho đến lúc xuống quỷ mộ, đến thôn Nguyên Tiên, rồi lại đến giờ phút này đây... A Từ, hình như ngươi không sợ gì, mà cái gì ngươi cũng đều biết cả."
Doãn Từ đoán hắn lại muốn thăm dò mình: "Sao nào?"
"Tuyệt quá, có ngươi bên cạnh làm ta thấy rất an lòng. Nếu ta lạc vào đây, một mình, thì chắc chắn bây giờ đầu óc ta đã loạn lên và ta sẽ sợ gần chết." Thời Kính Chi không dò hỏi điều gì mà chỉ mở lời cảm khái.
Hắn giở giọng ôn hòa và thành thật, cũng không xưng là "vi sư".
Doãn Từ im lặng nhìn hắn.
Thời Kính Chi chà xát hai tay, bật cười: "Hồi đầu ta nghĩ ngươi chỉ là một sơn dân bình thường, về sau ta lại cảm giác ngươi là một cao thủ ẩn dật cất giấu ý định riêng gì đấy..."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Ngoại hình A Từ không tầm thường, tính tình cũng tốt đẹp... Ngươi có phải thần tiên đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng không?"
Thời Kính Chi không nhìn Doãn Từ, mà chỉ nhìn trời tuyết trắng mờ bên ngoài hang động. Ánh lửa nhuộm lên không gian một màu cam vàng u ám. Họ sa chân vào khoảng thời gian đã qua, hoàn toàn tách biệt khỏi trần thế, cõi cô tịch vô biên chỉ còn độc hai người.
Một nơi thế này sẽ chẳng thể lọt vào tầm nhìn của Thần hay Phật. Dường như, mi có thể buông thả lời nói của mình, bởi hết thảy nguyện vọng đều có thể được lượng thứ.
Doãn Từ: "Sư tôn vốn chỉ là cơ thể suy nhược thôi kia mà, sao lại để tâm tính cũng hồ đồ theo chứ."
"Nhưng ta chưa từng an tâm đến vậy."
"Không sợ ta có mưu đồ gì với người à?"
Thời Kính Chi chợt phá lên cười: "Trận Phật Tâm đã gõ tỉnh ta. Ngoài cái mạng này ra thì ta còn gì chứ, ngươi có thể có được cái gì từ ta đây?"
Doãn Từ im lặng.
Nét mặt hạnh phúc của đối phương làm dấy lên trong lòng y những cảm niệm về mong muốn trốn tránh. Trên đời, không chỉ Thời Kính Chi mới biết dùng dương hỏa, cũng không chỉ có Thời Kính Chi mới truy cầu thị nhục.
Bản thân y không nhất thiết phải cần đến Thời Kính Chi.
Song điều này lại trái ngược với Thời Kính Chi. Thời gian lặng lẽ chảy qua, Doãn Từ cảm giác mình đã rút phải quẻ thăm tồi tệ nhất. Một phút chốc nào đấy y còn bỗng dưng thấu cảm tuyệt đối với sự luống cuống của Diêm Bất Độ khi phải đối diện với Không Thạch.
Nếu Thời Kính Chi là một người phàm, y có thể lạnh lùng dõi theo từ bên ngoài cuộc chiến, cũng có thể vắt kiệt hắn đến hơi thở cuối cùng mà không hề rủ chút lòng thương cảm. Nhưng Thời Kính Chi lại không phải người thường.
Cái mạng vỏn vẹn một năm của hắn đáng giá cho y đánh đổi bao nhiêu năm trong cuộc sống dài đằng đẵng của mình? Khoảnh khắc ngỡ ngàng dưới chiều tà khi ấy lại có thể cho y thêm bao nhiêu lý trí, để sống tiếp được bao nhiêu năm?
Vì sự sống tản ra thứ hơi ấm hôi hổi kia mà y sẽ phải ngừng lợi dụng Thời Kính Chi à?
... Quả là tình huống kéo người ta vào mê trận.
Doãn Từ chậm rãi đặt tay lên đỉnh đầu Thời Kính Chi. Hắn run lên, xem chừng suýt thì bật ra câu "không biết trên biết dưới", phải trầy trật mãi mới nhịn được không nói.
Trong tâm cảnh, hắn vẫn ấm áp như vậy. Doãn Từ không khỏi cụp mắt- đến giờ Thời Kính Chi còn không thể nhận ra rốt cuộc ai mới là kẻ vay mượn độ ấm của ai.
Thôi được rồi, Doãn Từ thầm nghĩ. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tương lai còn dài.
Chẳng qua trước khi đưa ra quyết định chính thức, nếu Thời Kính Chi đã muốn dùng thật tâm đổi lấy thật tâm, thì y cũng có thể thuận theo mà đối xử thật tâm mấy phần với hắn.
"Không còn gì? Từ sư tôn ấy à," Doãn Từ thở dài, giọng ung dung nhưng không ngả ngớn, "Đệ tử còn có thể mơ ước thân thể sư tôn cơ mà."
Thời Kính Chi nghẹn họng, rồi gõ lên ót Doãn Từ: "Ngươi bị Diêm Bất Độ ám quẻ à? Nói linh ta linh tinh."
Giây tiếp theo hai người cùng phá lên cười. Sau đó Thời Kính Chi lại nằm xuống, dựa lên đùi Doãn Từ, mái tóc dài chảy xuôi mặt đất. Lần này hắn không ngủ, cặp mắt màu hổ phách vẫn sáng trong: "Không ngủ được thì hay là trò chuyện đi. Ta tâm sự nhiều thế rồi, giờ đến phiên ngươi đấy A Từ... Ái đồ đi nhiều hiểu rộng, chắc hẳn cũng có không ít chuyện kể ta nghe."
Hắn càng nói càng làm bộ làm tịch, không giấu nổi nụ cười trong chất giọng.
Doãn Từ híp mắt nhìn hắn: "Sư tôn, đệ tử thảo nhất là kể chuyện ma. Nhân thấy bầu không khí thích hợp, hay để đệ tử kể vài câu cho sư tôn giải buồn?"
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "Ái đồ nên bỏ qua cho ta thì hơn."
Cuối cùng Doãn Từ cũng không kể chuyện ma cho hắn. Hai người vừa chuyện trò câu được câu chớ, vừa ngả ngả nghiêng nghiêng, chung quy cũng vượt qua được một đêm trong an bình.
Sáng sớm, tuyết chưa ngừng. Ngày tiếp theo bắt đầu bằng lời hỏi thăm thân thiết của Diêm Bất Độ...
"Ta ưng mắt khuôn mặt của đại sư lắm đấy. Giá có thể lột da rồi đặt trong tiên mộ của ta."
Không Thạch đang cắt nấm một cách tỉ mỉ: "Thí chủ quá khen rồi."
Nấu xong cháo nấm, Không Thạch giải huyệt cho Diêm Bất Độ và đẩy bát cháo qua.
Cầm bát cháo, Diêm Bất Độ cười như một đóa hoa độc: "Đám hòa thượng trọc ấy à, ta cũng giết được gần trăm tên rồi. Một vị 'cao tăng' còn nước mắt nước mũi ròng ròng trước khi chết, thậm chí còn sẵn lòng liếm đế ủng ta miễn là được sống. Không Thạch, đám tăng nhân chết thảm đấy mà thấy điệu bộ ngươi lúc này thì không biết sẽ thất vọng đến nhường nào."
Không Thạch cười hiền hòa, nom không hề tức giận: "Thí chủ, một bát có đủ không?"
Diêm Bất Độ: "..." Kiêng khem làm gì cho khổ, gã lặng lẽ đẩy bát không trở về và bắt đầu nghi ngờ tay hòa thượng này bị điếc.
Tuy nhiên gã sẽ không từ bỏ dễ dàng. Thêm bát nữa xong xuôi gã lại đi khiêu khích Không Thạch. Hong đôi ủng ẩm ướt trên lửa, gã đạp chân trần lên lồng ngực đối phương: "Lừa trọc, niệm kinh làm gì, lại làm ván cờ đi."
Không Thạch ngước mắt nhìn lên.
Diêm Bất Độ vung tẩu thuốc, chân khí bừng lên, gã đẽo ra một bàn cờ trên đá cứng. Những mẩu đá vụn bị chân khí bao bọc nhúc nhích không ngừng, đến khi dừng lại thì chúng đã biến thành những quân cờ tròn vo.
Gã phất ống tay áo, bàn cờ đá dịch chuyển đến vị trí chính giữa hai người, các quân cờ cũng bị chia làm hai phía. Diêm Bất Độ rạch một đường lên cánh tay bị thương, máu bắn ra nhuộm đỏ những quân cờ bên gã.
Xám xanh và đỏ sẫm, phe phái rõ ràng.
Diêm Bất Độ liếm liếm vết thương, đoạn lại đá Không Thạch một cú bằng lực độ vừa phải: "Chuẩn bị xong rồi, đánh cờ với bổn tọa đi."
Không Thạch túm mắt cá chân Diêm Bất Độ và đẩy gã trở về: "Được thôi."
Diêm Bất Độ cười rạng rỡ: "Vừa hay có chỗ để luận thắng thua, chi bằng đánh cược đi. Thế này nhé, sau mỗi một ván, người thua phải chặt một ngón tay. Ăn cháo chay mãi sắp mòn cả miệng rồi, thêm chút thịt cũng không phải ý kiến tồi."
Đề xuất của gã không hề có ý thương lượng. Không Thạch thở dài, không quan tâm đến gã.
Thấy có trò hay, Thời Kính Chi và Doãn Từ đồng loạt xông tới ngồi quanh bàn cờ. Ai ngờ chưa đến nửa canh giờ, trận cờ này đã thành trò chơi một người hành hạ ba người.
Không chỉ Diêm Bất Độ mà cả Không Thạch cũng rơi vào vùng không gian lề mề. So ra thì tốc độ niệm kinh của hắn ta phải nói là nhiệt huyết và hừng hực khí thế.
Diêm Bất Độ tự đề xuất việc đánh cờ, nên dĩ nhiên bất chấp thế nào cũng phải nghiến răng nghiến lợi mà chơi cho trót. Để áp chế oai phong của Không Thạch, dù có buồn ngủ gần chết thì Diêm Bất Độ vẫn sẽ xốc tinh thần và không ngừng lải nhải.
"Chiêu thức của đại sư thì phóng khoáng, dứt khoát, thế tựa ngàn quân. Vậy mà sao thế cờ lại sền sà sền sệt, tham sống sợ chết, làm ta liên tưởng ngay đến Túc Chấp thế nhỉ."
Doãn Từ: "..."
Trăm năm trước, tuy rằng sức mạnh tương đồng, nhưng y thật sự không muốn giao tranh cùng Diêm Bất Độ. Không phải là bởi y tham sống sợ chết, mà lo nếu để Diêm Bất Độ phát hiện ra thể chất bất tử của y thì sẽ làm y rước thêm không biết bao nhiêu chuyện phiền toái.
Tuy nhiên có Thời Kính Chi cùng ngồi dự thính, dù hắn không biết gì cả, thì Doãn Từ cũng thấy không nén nổi giận dữ một cách quái đản vì nhục nhã.
May sao có Không Thạch vạch trần bí mật: "Khả năng là do Túc giáo chủ không đếm xỉa đến thí chủ thôi, nên đấy phải gọi là đạo tiễn khách."
Diêm Bất Độ: "Dựa vào đâu mà nói thế?"
Không Thạch mỉm cười: "Thấu cảm, nên suy bụng ta ra bụng người."
"Vậy à, thế thì bổn tọa càng phải nói nhiều hơn." Diêm Bất Độ cười khẩy, chẳng qua gã chưa nói thêm được câu gì thì đã lại hộc máu.
Không Thạch ngừng nước cờ đang đi dở: "Bần tăng có thể bắt mạch cho thí chủ."
"Không cần. Bổn tọa đã gặp vô số danh y trên thiên hạ, bệnh này phát sinh từ thuở nhỏ, không có cách chữa... cũng chỉ hộc máu nhiều thôi chứ không có vấn đề gì."
Diêm Bất Độ sắc mặt trắng xanh, môi dính máu, nhìn như một con hươu bị thương, hoặc là một ông lão ho ra máu.
"A Di Đà Phật." Hồi lâu, Không Thạch dời mắt, tiếp tục đánh cờ.
Diêm Bất Độ quệt máu: "So với bệnh tình của bổn tọa thì ngươi nên lo lắng chuyện khác hơn đấy. Ngươi muốn bắt ta về chùa Kiến Trần và giam nhốt đến khi ta chết. Tiếc rằng nếu không thể thành tiên thì bổn tọa cũng sắp xong đời. Thảm cho ngươi trầy trật giữa miền núi tuyết, chân lún ngập bùn, thế mà sau cùng lại thành tốn công vô ích."
"Dù thí chủ chỉ có thể sống trong địa lao một ngày, nhưng miễn được tận mắt chứng kiến kết cục của thí chủ, thì các khổ chủ sẽ không còn bị tâm ma dằn vặt cả đời thêm nữa." Không Thạch chắp hai tay.
"Khổ chủ? Hòa thượng, ngươi biết vì sao ta xây quỷ mộ mười năm rồi đến giờ chính đạo mới đi diệt trừ giáo ta không?"
Diêm Bất Độ cười tươi hơn bao giờ hết.
"Ban đầu là mười lạng bạc. Ta phát hiện, chỉ cần mười lạng bạc đã có thể mua được một mạng người- có kẻ nguyện bán cả người nhà cho ta; có người nguyện vì người nhà, mà bán mình cho ta; cũng có người từng khóc lóc thảm thương vì người đã chết, nay lại im bặt ngay khi cầm tiền. Về sau, tuy giá cả bất đồng, nhưng ắt sẽ có một mức giá mà người muốn đánh, người nguyện chịu đòn."
"Xây quỷ mộ dùng quá nhiều người, cũng đồng thời gây ra quá nhiều phiền phức. Lúc này các ngươi mới miễn cưỡng phất cờ 'bạo tàn độc ác' mà thừa cơ tính cả nợ cũ với ta."
Không Thạch không đáp.
"Con người sinh đều có tốt-xấu bất đồng, đây là vận số trời định trước. Đa phần người trong thiên hạ đều lù đù như lợn và si đần như chó. Đường nào súc sinh mệnh cũng khổ, ta muốn giết thì giết, đây chỉ là thuận theo ý trời mà thôi."
Không Thạch ngước mắt: "Tốt-xấu bất đồng à? Nhi đồng khờ dại, già cả hồ đồ, song đều sống lâu hơn thí chủ. Thí chủ tội gì phải đề cập một điểm mà quên mất điểm sau?"
Hòa thượng nói giọng ôn hòa như cũ.
"Vả lại, dê ăn cỏ, hổ ăn dê. Hổ dữ bỏ mạng rồi thi thể lại làm phân nuôi cỏ lớn. Công lý tuần hoàn, thí chủ đã nằm trong vòng chúng sinh thì đừng nên xem nhẹ chúng sinh."
Diêm Bất Độ nhướn mày: "Hổ ăn dê là lý lẽ hiển nhiên, đã vậy ta giết trẻ con, hại đàn bà, thì có tội gì?"
Hòa thượng không buồn động mí mắt: "Thí chủ tự thấy mình vô tội, thì cứ cho là vậy đi."
"Ta còn tự thấy ta điên đây, nhưng so ra thì tay trọc đầu nhà ngươi còn điên nặng hơn ta đấy."
"Tội lỗi tại tâm, chỉ có thể tự mình suy ngẫm. Chẳng qua, bất luận thí chủ suy nghĩ thế nào, thì việc có mặt ở nơi này cùng đánh cờ với bần tăng cũng đã là một loại nhân-quả, một loại báo ứng."
Không Thạch chỉ thanh cự kiếm của mình.
"Thí chủ thấy chúng sinh như heo chó. Mà trong mắt bần tăng thì thí chủ cũng không khác biệt gì với chó lợn, thậm chí là không bằng chó lợn."
Diêm Bất Độ: "..."
Thời Kính Chi bỗng run lên, Doãn Từ quay đầu hỏi: "Sao thế?"
"A Từ, đại sư Không Thạch không chỉ cây dâu mắng cây hòe đâu, hắn đã thật sự nghĩ như thế."
Doãn Từ nhíu mày- Thời Kính Chi nhìn ra điều này, thì chắc chắn Diêm Bất Độ cũng sẽ nhìn ra. Chúng sinh bình đẳng ư, xét trên một khía cạnh nào đó khác, thì đại từ bi cũng chính là đại vô tình.
Diêm Bất Độ muốn dùng thói hung ác làm nhiễu thế cờ của hòa thượng, nhưng chỉ e gã sẽ không đạt được mục đích.
Quả nhiên, Không Thạch đủng đỉnh đặt quân cờ: "Tam kiếp* tuần hoàn, xem ra thí chủ phải ngừng cướp cờ rồi."
(* triple KO, ba thế cướp cùng lúc trong cờ vây)
Diêm Bất Độ không lên tiếng, cũng không giận dữ, dường như đang tính toán điều gì.
Thấy đối phương không đáp, Không Thạch thu tay: "Vậy coi như ván cờ hòa, khi khác lại tái chiến."
Lúc này Diêm Bất Độ mới chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt đỏ như bắt lửa. Gã nhìn Không Thạch gườm gườm, nụ cười trên môi cũng ngày càng méo mó.
"Hay, bổn tọa nhất định phải thắng ngươi một lần. Hòa thượng, bổn tọa muốn có được cái đầu của nhà ngươi."
Không Thạch hòa ái nói: "Bần tăng phải giữ đầu niệm kinh, không tiện đem đầu đi tặng, mong thí chủ lượng thứ."
Sau đấy, Diêm Bất Độ không hở ra là phát biểu ngôn luận không liên quan nữa. Chẳng rõ vì sao, tay ma đầu này đã kiềm chế tính cách sôi nổi của mình, thậm chí cách cư xử của gã với Không Thạch còn khá giống cách cư xử của một con người bình thường ngoài xã hội.
Những ngày tiếp theo, vào mỗi lúc rảnh rỗi, hai người sẽ vừa đánh cờ vừa tán gẫu tình hình võ lâm, phân tích chiêu thức, trò chuyện tương đối hòa hợp.
Có điều, trên bàn cờ, tốc độ đánh cờ của hòa thượng, lần nào cũng như lần nào, đều như trâu già kéo xe mà lại vẫn có thể tạo ra những thế cờ quái đản. Nhưng cũng chính những thế cờ kỳ ba của họ lại cứu vớt được ngón tay hai người.
Chẳng qua Diêm Bất Độ không hề để lộ biểu cảm của một kẻ thất bại, trái lại còn trông khá là hưởng thụ trận đấu.
Theo thời gian trôi qua, cánh tay bị thương của gã dần hồi phục. Một buổi tối nào đó, gã thốt ra một đề nghị làm hai thầy trò phái Khô Sơn phấn khởi cả người: "Không Thạc, tối nay bổn tọa theo ngươi ra ngoài. Bổn tọa phải kiếm ít thịt, ăn cháo lâu làm vết thương mãi không lành lại được."
"Vết thương của thí chủ chưa lành."
"Đành chịu, ngươi cũng chẳng chịu chặt tay bồi bổ cho ta." Diêm Bất Độ chế nhạo.
"Thí chủ, xả thân nuôi hổ là nuôi hổ mẹ mang con*. Người xuất gia chúng ta không phải người cứ thấy hổ là liều mình bón hổ."
(*Tích từ Kinh Hiền Ngu về Bồ Tát xả thân cho hổ ăn)
"Thế nên ta mới phải tự kiếm ăn, thật đáng thương xót làm sao."
Thấy sắp được ra ngoài, toàn thân Thời Kính Chi như đang tỏa sáng. Chẳng qua sau khi dắt Doãn Từ cùng rời hang, nhiệt huyết của Thời Kính Chi không nóng được quá ba nén nhang- bởi ngoài động lạnh hơn trong động rất nhiều. Dù gió tuyết đã ngơi, nhưng xung quanh trắng xóa, chẳng lấy đâu ra khung cảnh vĩ đại gì. Bị gió rét kéo theo vụn tuyết quất thẳng lên mặt, Thời Kính Chi đã trắng bợt cả người.
"Diêm Bất Độ đúng là... Lần trước ta luyện công chưa thành, nội lực thì đang bị cản trở, giờ bị gió thốc thế này thể nào tối về cũng hộc máu đến mất ngủ cho mà xem."
Thời Kính Chi so vai rụt cổ, lòng thấy sầu bi.
"Thèm thịt thì dễ hiểu thôi, nhưng chẳng đến mức cuống cuồng lên thế."
"Hắn thật sự chỉ đơn giản là cuống cuồng à?" Doãn Từ nắm chặt cổ tay Thời Kính Chi, tầm mắt ghim chặt lên người Diêm Bất Độ.
Thời Kính Chi vỡ nhẽ, miệng vô thức hít một hơi rét lạnh.
Diêm Bất Độ không chỉ chơi cờ trong động. Bàn cờ ngoài thực tế của gã cũng đã bắt đầu. Bọc chặt áo lông chồn trắng xóa, gã nhìn đăm đăm động tác phá ảo cảnh mê trận của Không Thạch. Dù gió rét như đao, ánh mắt của gã vẫn không hề thay đổi.
Diêm Bất Độ đang học lỏm phương pháp phá trận.
Quá giống. Doãn Từ nhìn sang Thời Kính Chi- người cũng đang tập trung tinh thần theo dõi cách phá trận. Thần thái của hai người hoàn toàn nhất trí, cực kỳ giống dáng vẻ của Thời Kính Chi dưới quỷ mộ khi học trộm Thanh Nữ kiếm.
... quá giống.
Vô luận là chứng bệnh, tư chất, hay là niềm oán hận với đông đảo chúng sinh, đều giống nhau như đúc, giống đến mức Doãn Từ không thể coi đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Doãn Từ hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, chưa từng luân hồi chuyển thế. Như vậy, chỉ có một khả năng.
Trên đời, tồn tại một "thứ gì đó" y chưa phát hiện.
Diêm Bất Độ và Thời Kính Chi là một kiểu đồng loại không thể nghi ngờ.
Không Thạch lập trận giữa trời không và dùng chân khí thay cho chày đồng bát sắt để kích hoạt trận pháp. Chẳng qua, dù được che giấu bởi gió tuyết, dù nội lực được vận dụng tinh vi với những động tác tay phức tạp, dù tất cả tạo nên phương pháp phá trận hoa mắt chóng mặt, thì khóe miệng Diêm Bất Độ vẫn chậm rãi giương cao.
Gã học thành rồi.
Thứ duy nhất khiến Diêm Bất Độ tha chết cho Không Thạch lại chính là thuật pháp phá trận.
Mà giờ đây, Không Thạch đã trở nên vô dụng với gã.
______
Tác giả có lời:
Ghê, giáo chủ Lăng giáo mang theo cả máy quay phim
Doãn ma đầu: Hồ ly mềm lông, lòng cũng mềm nốt, hay là cứ trốn tránh đã nhỉ?
Thời hồ ly: kế hoạch trôi chảy (x)
Cơn bão bên ngoài đã vơi, trong động im phăng phắc, chỉ còn tiếng lửa lạch tạch.
Thời Kính Chi và Doãn Từ ở trong tâm cảnh nên sẽ không buồn ngủ. Hai nhân vật trong hồi ức trở nên yên lặng làm hai vị ngoài thực tế lại bắt đầu thấy chân tay bứt rứt.
Im lặng hồi lâu, Thời Kính Chi đứng dậy và lại gần Diêm Bất Độ. Hắn nhổ chiếc tẩu hồng ngọc ra khỏi người Diêm Bất Độ như nhổ củ cà rốt, nhưng tẩu thuốc lại cứ như bị dính chặt vào không trung, hắn thậm chí còn không thể kéo nổi phần tua rua của nó.
"Mọi thứ trong tâm cảnh đều có thể chạm vào, nhưng không thể thay đổi trạng thái của chúng." Thấy Thời Kính Chi nhe răng toét miệng, Doãn Từ tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Ầy, ta thấy tẩu thuốc có treo mắt của nhuyễn ngư yêu nên muốn nhìn kỹ tí."
"Chẳng trách khung cảnh nơi này hoàn mỹ đến vậy." Doãn Từ mỉm cười nói.
Mắt của nhuyễn ngư yêu à... mắt hồ ly vẫn sắc như thường.
Nhuyễn ngư yêu hiếm gặp, da nó có thể được chế tác thành "áo văn tự" dùng để truyền tin; còn mắt cá, hai mắt thông nhau, có thể dùng truyền cảnh. Chẳng qua quá trình xử lý rất phức tạp nên cũng chỉ có loại người xa xỉ như Diêm Bất Độ mới gắn nó vào tẩu thuốc.
Ngẫm lại thì cũng là một cách làm hay, Diêm Bất Độ dùng mắt yêu ghi chép cảnh tượng diễn ra xung quanh mình. Như vậy, bất luận là để khống chế kẻ địch hay là để săn mỹ nhân, thì sau này đều có thể mang ra chiêm nghiệm hoặc phân tích, quá tiện.
Nếu vừa rồi Không Thạch thuận theo Diêm Bất Độ, dựa theo cái thói kiêu căng và phách lối của gã ta, thì bọn họ chỉ cần rời khỏi nơi này là gã sẽ lập tức phát tán hình ảnh cho cả chùa Kiến Trần được chiêm ngưỡng.
Có vẻ đang nghĩ đến cùng một chuyện với y, nên khuôn mặt Thời Kính Chi dần nhăn nhó.
Hắn thử bắt mạch cho Diêm Bất Độ, tiếc rằng hình ảnh chỉ là hình ảnh, hắn không thể nhìn ra bất cứ điều gì. Doãn Từ thấy sư phụ gà mờ của mình chạy vòng vòng đôi hồi rồi lại ngoan ngoãn chạy trở về.
"Tâm cảnh thì cứ ở trong tâm cảnh đi, chứ sao lại giữ nguyên cả độ lạnh nóng thế." Thời Kính Chi ngồi khoanh chân bên cạnh Doãn Từ, "A Từ, ngươi có muốn ngủ lát không? Dù không mệt thì cũng giết thời gian được."
Doãn Từ lắc đầu: "Người muốn ngủ thì ngủ đi."
Thời Kính Chi nhúc nhích, mà chỉ nhìn Doãn Từ bằng đôi mắt chập chờn ánh lửa.
Như thể muốn khắc y vào lòng bằng ánh mắt.
"Từ lúc gặp sát thủ giáo Xích Câu hồi đầu, cho đến lúc xuống quỷ mộ, đến thôn Nguyên Tiên, rồi lại đến giờ phút này đây... A Từ, hình như ngươi không sợ gì, mà cái gì ngươi cũng đều biết cả."
Doãn Từ đoán hắn lại muốn thăm dò mình: "Sao nào?"
"Tuyệt quá, có ngươi bên cạnh làm ta thấy rất an lòng. Nếu ta lạc vào đây, một mình, thì chắc chắn bây giờ đầu óc ta đã loạn lên và ta sẽ sợ gần chết." Thời Kính Chi không dò hỏi điều gì mà chỉ mở lời cảm khái.
Hắn giở giọng ôn hòa và thành thật, cũng không xưng là "vi sư".
Doãn Từ im lặng nhìn hắn.
Thời Kính Chi chà xát hai tay, bật cười: "Hồi đầu ta nghĩ ngươi chỉ là một sơn dân bình thường, về sau ta lại cảm giác ngươi là một cao thủ ẩn dật cất giấu ý định riêng gì đấy..."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Ngoại hình A Từ không tầm thường, tính tình cũng tốt đẹp... Ngươi có phải thần tiên đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng không?"
Thời Kính Chi không nhìn Doãn Từ, mà chỉ nhìn trời tuyết trắng mờ bên ngoài hang động. Ánh lửa nhuộm lên không gian một màu cam vàng u ám. Họ sa chân vào khoảng thời gian đã qua, hoàn toàn tách biệt khỏi trần thế, cõi cô tịch vô biên chỉ còn độc hai người.
Một nơi thế này sẽ chẳng thể lọt vào tầm nhìn của Thần hay Phật. Dường như, mi có thể buông thả lời nói của mình, bởi hết thảy nguyện vọng đều có thể được lượng thứ.
Doãn Từ: "Sư tôn vốn chỉ là cơ thể suy nhược thôi kia mà, sao lại để tâm tính cũng hồ đồ theo chứ."
"Nhưng ta chưa từng an tâm đến vậy."
"Không sợ ta có mưu đồ gì với người à?"
Thời Kính Chi chợt phá lên cười: "Trận Phật Tâm đã gõ tỉnh ta. Ngoài cái mạng này ra thì ta còn gì chứ, ngươi có thể có được cái gì từ ta đây?"
Doãn Từ im lặng.
Nét mặt hạnh phúc của đối phương làm dấy lên trong lòng y những cảm niệm về mong muốn trốn tránh. Trên đời, không chỉ Thời Kính Chi mới biết dùng dương hỏa, cũng không chỉ có Thời Kính Chi mới truy cầu thị nhục.
Bản thân y không nhất thiết phải cần đến Thời Kính Chi.
Song điều này lại trái ngược với Thời Kính Chi. Thời gian lặng lẽ chảy qua, Doãn Từ cảm giác mình đã rút phải quẻ thăm tồi tệ nhất. Một phút chốc nào đấy y còn bỗng dưng thấu cảm tuyệt đối với sự luống cuống của Diêm Bất Độ khi phải đối diện với Không Thạch.
Nếu Thời Kính Chi là một người phàm, y có thể lạnh lùng dõi theo từ bên ngoài cuộc chiến, cũng có thể vắt kiệt hắn đến hơi thở cuối cùng mà không hề rủ chút lòng thương cảm. Nhưng Thời Kính Chi lại không phải người thường.
Cái mạng vỏn vẹn một năm của hắn đáng giá cho y đánh đổi bao nhiêu năm trong cuộc sống dài đằng đẵng của mình? Khoảnh khắc ngỡ ngàng dưới chiều tà khi ấy lại có thể cho y thêm bao nhiêu lý trí, để sống tiếp được bao nhiêu năm?
Vì sự sống tản ra thứ hơi ấm hôi hổi kia mà y sẽ phải ngừng lợi dụng Thời Kính Chi à?
... Quả là tình huống kéo người ta vào mê trận.
Doãn Từ chậm rãi đặt tay lên đỉnh đầu Thời Kính Chi. Hắn run lên, xem chừng suýt thì bật ra câu "không biết trên biết dưới", phải trầy trật mãi mới nhịn được không nói.
Trong tâm cảnh, hắn vẫn ấm áp như vậy. Doãn Từ không khỏi cụp mắt- đến giờ Thời Kính Chi còn không thể nhận ra rốt cuộc ai mới là kẻ vay mượn độ ấm của ai.
Thôi được rồi, Doãn Từ thầm nghĩ. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tương lai còn dài.
Chẳng qua trước khi đưa ra quyết định chính thức, nếu Thời Kính Chi đã muốn dùng thật tâm đổi lấy thật tâm, thì y cũng có thể thuận theo mà đối xử thật tâm mấy phần với hắn.
"Không còn gì? Từ sư tôn ấy à," Doãn Từ thở dài, giọng ung dung nhưng không ngả ngớn, "Đệ tử còn có thể mơ ước thân thể sư tôn cơ mà."
Thời Kính Chi nghẹn họng, rồi gõ lên ót Doãn Từ: "Ngươi bị Diêm Bất Độ ám quẻ à? Nói linh ta linh tinh."
Giây tiếp theo hai người cùng phá lên cười. Sau đó Thời Kính Chi lại nằm xuống, dựa lên đùi Doãn Từ, mái tóc dài chảy xuôi mặt đất. Lần này hắn không ngủ, cặp mắt màu hổ phách vẫn sáng trong: "Không ngủ được thì hay là trò chuyện đi. Ta tâm sự nhiều thế rồi, giờ đến phiên ngươi đấy A Từ... Ái đồ đi nhiều hiểu rộng, chắc hẳn cũng có không ít chuyện kể ta nghe."
Hắn càng nói càng làm bộ làm tịch, không giấu nổi nụ cười trong chất giọng.
Doãn Từ híp mắt nhìn hắn: "Sư tôn, đệ tử thảo nhất là kể chuyện ma. Nhân thấy bầu không khí thích hợp, hay để đệ tử kể vài câu cho sư tôn giải buồn?"
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "Ái đồ nên bỏ qua cho ta thì hơn."
Cuối cùng Doãn Từ cũng không kể chuyện ma cho hắn. Hai người vừa chuyện trò câu được câu chớ, vừa ngả ngả nghiêng nghiêng, chung quy cũng vượt qua được một đêm trong an bình.
Sáng sớm, tuyết chưa ngừng. Ngày tiếp theo bắt đầu bằng lời hỏi thăm thân thiết của Diêm Bất Độ...
"Ta ưng mắt khuôn mặt của đại sư lắm đấy. Giá có thể lột da rồi đặt trong tiên mộ của ta."
Không Thạch đang cắt nấm một cách tỉ mỉ: "Thí chủ quá khen rồi."
Nấu xong cháo nấm, Không Thạch giải huyệt cho Diêm Bất Độ và đẩy bát cháo qua.
Cầm bát cháo, Diêm Bất Độ cười như một đóa hoa độc: "Đám hòa thượng trọc ấy à, ta cũng giết được gần trăm tên rồi. Một vị 'cao tăng' còn nước mắt nước mũi ròng ròng trước khi chết, thậm chí còn sẵn lòng liếm đế ủng ta miễn là được sống. Không Thạch, đám tăng nhân chết thảm đấy mà thấy điệu bộ ngươi lúc này thì không biết sẽ thất vọng đến nhường nào."
Không Thạch cười hiền hòa, nom không hề tức giận: "Thí chủ, một bát có đủ không?"
Diêm Bất Độ: "..." Kiêng khem làm gì cho khổ, gã lặng lẽ đẩy bát không trở về và bắt đầu nghi ngờ tay hòa thượng này bị điếc.
Tuy nhiên gã sẽ không từ bỏ dễ dàng. Thêm bát nữa xong xuôi gã lại đi khiêu khích Không Thạch. Hong đôi ủng ẩm ướt trên lửa, gã đạp chân trần lên lồng ngực đối phương: "Lừa trọc, niệm kinh làm gì, lại làm ván cờ đi."
Không Thạch ngước mắt nhìn lên.
Diêm Bất Độ vung tẩu thuốc, chân khí bừng lên, gã đẽo ra một bàn cờ trên đá cứng. Những mẩu đá vụn bị chân khí bao bọc nhúc nhích không ngừng, đến khi dừng lại thì chúng đã biến thành những quân cờ tròn vo.
Gã phất ống tay áo, bàn cờ đá dịch chuyển đến vị trí chính giữa hai người, các quân cờ cũng bị chia làm hai phía. Diêm Bất Độ rạch một đường lên cánh tay bị thương, máu bắn ra nhuộm đỏ những quân cờ bên gã.
Xám xanh và đỏ sẫm, phe phái rõ ràng.
Diêm Bất Độ liếm liếm vết thương, đoạn lại đá Không Thạch một cú bằng lực độ vừa phải: "Chuẩn bị xong rồi, đánh cờ với bổn tọa đi."
Không Thạch túm mắt cá chân Diêm Bất Độ và đẩy gã trở về: "Được thôi."
Diêm Bất Độ cười rạng rỡ: "Vừa hay có chỗ để luận thắng thua, chi bằng đánh cược đi. Thế này nhé, sau mỗi một ván, người thua phải chặt một ngón tay. Ăn cháo chay mãi sắp mòn cả miệng rồi, thêm chút thịt cũng không phải ý kiến tồi."
Đề xuất của gã không hề có ý thương lượng. Không Thạch thở dài, không quan tâm đến gã.
Thấy có trò hay, Thời Kính Chi và Doãn Từ đồng loạt xông tới ngồi quanh bàn cờ. Ai ngờ chưa đến nửa canh giờ, trận cờ này đã thành trò chơi một người hành hạ ba người.
Không chỉ Diêm Bất Độ mà cả Không Thạch cũng rơi vào vùng không gian lề mề. So ra thì tốc độ niệm kinh của hắn ta phải nói là nhiệt huyết và hừng hực khí thế.
Diêm Bất Độ tự đề xuất việc đánh cờ, nên dĩ nhiên bất chấp thế nào cũng phải nghiến răng nghiến lợi mà chơi cho trót. Để áp chế oai phong của Không Thạch, dù có buồn ngủ gần chết thì Diêm Bất Độ vẫn sẽ xốc tinh thần và không ngừng lải nhải.
"Chiêu thức của đại sư thì phóng khoáng, dứt khoát, thế tựa ngàn quân. Vậy mà sao thế cờ lại sền sà sền sệt, tham sống sợ chết, làm ta liên tưởng ngay đến Túc Chấp thế nhỉ."
Doãn Từ: "..."
Trăm năm trước, tuy rằng sức mạnh tương đồng, nhưng y thật sự không muốn giao tranh cùng Diêm Bất Độ. Không phải là bởi y tham sống sợ chết, mà lo nếu để Diêm Bất Độ phát hiện ra thể chất bất tử của y thì sẽ làm y rước thêm không biết bao nhiêu chuyện phiền toái.
Tuy nhiên có Thời Kính Chi cùng ngồi dự thính, dù hắn không biết gì cả, thì Doãn Từ cũng thấy không nén nổi giận dữ một cách quái đản vì nhục nhã.
May sao có Không Thạch vạch trần bí mật: "Khả năng là do Túc giáo chủ không đếm xỉa đến thí chủ thôi, nên đấy phải gọi là đạo tiễn khách."
Diêm Bất Độ: "Dựa vào đâu mà nói thế?"
Không Thạch mỉm cười: "Thấu cảm, nên suy bụng ta ra bụng người."
"Vậy à, thế thì bổn tọa càng phải nói nhiều hơn." Diêm Bất Độ cười khẩy, chẳng qua gã chưa nói thêm được câu gì thì đã lại hộc máu.
Không Thạch ngừng nước cờ đang đi dở: "Bần tăng có thể bắt mạch cho thí chủ."
"Không cần. Bổn tọa đã gặp vô số danh y trên thiên hạ, bệnh này phát sinh từ thuở nhỏ, không có cách chữa... cũng chỉ hộc máu nhiều thôi chứ không có vấn đề gì."
Diêm Bất Độ sắc mặt trắng xanh, môi dính máu, nhìn như một con hươu bị thương, hoặc là một ông lão ho ra máu.
"A Di Đà Phật." Hồi lâu, Không Thạch dời mắt, tiếp tục đánh cờ.
Diêm Bất Độ quệt máu: "So với bệnh tình của bổn tọa thì ngươi nên lo lắng chuyện khác hơn đấy. Ngươi muốn bắt ta về chùa Kiến Trần và giam nhốt đến khi ta chết. Tiếc rằng nếu không thể thành tiên thì bổn tọa cũng sắp xong đời. Thảm cho ngươi trầy trật giữa miền núi tuyết, chân lún ngập bùn, thế mà sau cùng lại thành tốn công vô ích."
"Dù thí chủ chỉ có thể sống trong địa lao một ngày, nhưng miễn được tận mắt chứng kiến kết cục của thí chủ, thì các khổ chủ sẽ không còn bị tâm ma dằn vặt cả đời thêm nữa." Không Thạch chắp hai tay.
"Khổ chủ? Hòa thượng, ngươi biết vì sao ta xây quỷ mộ mười năm rồi đến giờ chính đạo mới đi diệt trừ giáo ta không?"
Diêm Bất Độ cười tươi hơn bao giờ hết.
"Ban đầu là mười lạng bạc. Ta phát hiện, chỉ cần mười lạng bạc đã có thể mua được một mạng người- có kẻ nguyện bán cả người nhà cho ta; có người nguyện vì người nhà, mà bán mình cho ta; cũng có người từng khóc lóc thảm thương vì người đã chết, nay lại im bặt ngay khi cầm tiền. Về sau, tuy giá cả bất đồng, nhưng ắt sẽ có một mức giá mà người muốn đánh, người nguyện chịu đòn."
"Xây quỷ mộ dùng quá nhiều người, cũng đồng thời gây ra quá nhiều phiền phức. Lúc này các ngươi mới miễn cưỡng phất cờ 'bạo tàn độc ác' mà thừa cơ tính cả nợ cũ với ta."
Không Thạch không đáp.
"Con người sinh đều có tốt-xấu bất đồng, đây là vận số trời định trước. Đa phần người trong thiên hạ đều lù đù như lợn và si đần như chó. Đường nào súc sinh mệnh cũng khổ, ta muốn giết thì giết, đây chỉ là thuận theo ý trời mà thôi."
Không Thạch ngước mắt: "Tốt-xấu bất đồng à? Nhi đồng khờ dại, già cả hồ đồ, song đều sống lâu hơn thí chủ. Thí chủ tội gì phải đề cập một điểm mà quên mất điểm sau?"
Hòa thượng nói giọng ôn hòa như cũ.
"Vả lại, dê ăn cỏ, hổ ăn dê. Hổ dữ bỏ mạng rồi thi thể lại làm phân nuôi cỏ lớn. Công lý tuần hoàn, thí chủ đã nằm trong vòng chúng sinh thì đừng nên xem nhẹ chúng sinh."
Diêm Bất Độ nhướn mày: "Hổ ăn dê là lý lẽ hiển nhiên, đã vậy ta giết trẻ con, hại đàn bà, thì có tội gì?"
Hòa thượng không buồn động mí mắt: "Thí chủ tự thấy mình vô tội, thì cứ cho là vậy đi."
"Ta còn tự thấy ta điên đây, nhưng so ra thì tay trọc đầu nhà ngươi còn điên nặng hơn ta đấy."
"Tội lỗi tại tâm, chỉ có thể tự mình suy ngẫm. Chẳng qua, bất luận thí chủ suy nghĩ thế nào, thì việc có mặt ở nơi này cùng đánh cờ với bần tăng cũng đã là một loại nhân-quả, một loại báo ứng."
Không Thạch chỉ thanh cự kiếm của mình.
"Thí chủ thấy chúng sinh như heo chó. Mà trong mắt bần tăng thì thí chủ cũng không khác biệt gì với chó lợn, thậm chí là không bằng chó lợn."
Diêm Bất Độ: "..."
Thời Kính Chi bỗng run lên, Doãn Từ quay đầu hỏi: "Sao thế?"
"A Từ, đại sư Không Thạch không chỉ cây dâu mắng cây hòe đâu, hắn đã thật sự nghĩ như thế."
Doãn Từ nhíu mày- Thời Kính Chi nhìn ra điều này, thì chắc chắn Diêm Bất Độ cũng sẽ nhìn ra. Chúng sinh bình đẳng ư, xét trên một khía cạnh nào đó khác, thì đại từ bi cũng chính là đại vô tình.
Diêm Bất Độ muốn dùng thói hung ác làm nhiễu thế cờ của hòa thượng, nhưng chỉ e gã sẽ không đạt được mục đích.
Quả nhiên, Không Thạch đủng đỉnh đặt quân cờ: "Tam kiếp* tuần hoàn, xem ra thí chủ phải ngừng cướp cờ rồi."
(* triple KO, ba thế cướp cùng lúc trong cờ vây)
Diêm Bất Độ không lên tiếng, cũng không giận dữ, dường như đang tính toán điều gì.
Thấy đối phương không đáp, Không Thạch thu tay: "Vậy coi như ván cờ hòa, khi khác lại tái chiến."
Lúc này Diêm Bất Độ mới chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt đỏ như bắt lửa. Gã nhìn Không Thạch gườm gườm, nụ cười trên môi cũng ngày càng méo mó.
"Hay, bổn tọa nhất định phải thắng ngươi một lần. Hòa thượng, bổn tọa muốn có được cái đầu của nhà ngươi."
Không Thạch hòa ái nói: "Bần tăng phải giữ đầu niệm kinh, không tiện đem đầu đi tặng, mong thí chủ lượng thứ."
Sau đấy, Diêm Bất Độ không hở ra là phát biểu ngôn luận không liên quan nữa. Chẳng rõ vì sao, tay ma đầu này đã kiềm chế tính cách sôi nổi của mình, thậm chí cách cư xử của gã với Không Thạch còn khá giống cách cư xử của một con người bình thường ngoài xã hội.
Những ngày tiếp theo, vào mỗi lúc rảnh rỗi, hai người sẽ vừa đánh cờ vừa tán gẫu tình hình võ lâm, phân tích chiêu thức, trò chuyện tương đối hòa hợp.
Có điều, trên bàn cờ, tốc độ đánh cờ của hòa thượng, lần nào cũng như lần nào, đều như trâu già kéo xe mà lại vẫn có thể tạo ra những thế cờ quái đản. Nhưng cũng chính những thế cờ kỳ ba của họ lại cứu vớt được ngón tay hai người.
Chẳng qua Diêm Bất Độ không hề để lộ biểu cảm của một kẻ thất bại, trái lại còn trông khá là hưởng thụ trận đấu.
Theo thời gian trôi qua, cánh tay bị thương của gã dần hồi phục. Một buổi tối nào đó, gã thốt ra một đề nghị làm hai thầy trò phái Khô Sơn phấn khởi cả người: "Không Thạc, tối nay bổn tọa theo ngươi ra ngoài. Bổn tọa phải kiếm ít thịt, ăn cháo lâu làm vết thương mãi không lành lại được."
"Vết thương của thí chủ chưa lành."
"Đành chịu, ngươi cũng chẳng chịu chặt tay bồi bổ cho ta." Diêm Bất Độ chế nhạo.
"Thí chủ, xả thân nuôi hổ là nuôi hổ mẹ mang con*. Người xuất gia chúng ta không phải người cứ thấy hổ là liều mình bón hổ."
(*Tích từ Kinh Hiền Ngu về Bồ Tát xả thân cho hổ ăn)
"Thế nên ta mới phải tự kiếm ăn, thật đáng thương xót làm sao."
Thấy sắp được ra ngoài, toàn thân Thời Kính Chi như đang tỏa sáng. Chẳng qua sau khi dắt Doãn Từ cùng rời hang, nhiệt huyết của Thời Kính Chi không nóng được quá ba nén nhang- bởi ngoài động lạnh hơn trong động rất nhiều. Dù gió tuyết đã ngơi, nhưng xung quanh trắng xóa, chẳng lấy đâu ra khung cảnh vĩ đại gì. Bị gió rét kéo theo vụn tuyết quất thẳng lên mặt, Thời Kính Chi đã trắng bợt cả người.
"Diêm Bất Độ đúng là... Lần trước ta luyện công chưa thành, nội lực thì đang bị cản trở, giờ bị gió thốc thế này thể nào tối về cũng hộc máu đến mất ngủ cho mà xem."
Thời Kính Chi so vai rụt cổ, lòng thấy sầu bi.
"Thèm thịt thì dễ hiểu thôi, nhưng chẳng đến mức cuống cuồng lên thế."
"Hắn thật sự chỉ đơn giản là cuống cuồng à?" Doãn Từ nắm chặt cổ tay Thời Kính Chi, tầm mắt ghim chặt lên người Diêm Bất Độ.
Thời Kính Chi vỡ nhẽ, miệng vô thức hít một hơi rét lạnh.
Diêm Bất Độ không chỉ chơi cờ trong động. Bàn cờ ngoài thực tế của gã cũng đã bắt đầu. Bọc chặt áo lông chồn trắng xóa, gã nhìn đăm đăm động tác phá ảo cảnh mê trận của Không Thạch. Dù gió rét như đao, ánh mắt của gã vẫn không hề thay đổi.
Diêm Bất Độ đang học lỏm phương pháp phá trận.
Quá giống. Doãn Từ nhìn sang Thời Kính Chi- người cũng đang tập trung tinh thần theo dõi cách phá trận. Thần thái của hai người hoàn toàn nhất trí, cực kỳ giống dáng vẻ của Thời Kính Chi dưới quỷ mộ khi học trộm Thanh Nữ kiếm.
... quá giống.
Vô luận là chứng bệnh, tư chất, hay là niềm oán hận với đông đảo chúng sinh, đều giống nhau như đúc, giống đến mức Doãn Từ không thể coi đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Doãn Từ hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, chưa từng luân hồi chuyển thế. Như vậy, chỉ có một khả năng.
Trên đời, tồn tại một "thứ gì đó" y chưa phát hiện.
Diêm Bất Độ và Thời Kính Chi là một kiểu đồng loại không thể nghi ngờ.
Không Thạch lập trận giữa trời không và dùng chân khí thay cho chày đồng bát sắt để kích hoạt trận pháp. Chẳng qua, dù được che giấu bởi gió tuyết, dù nội lực được vận dụng tinh vi với những động tác tay phức tạp, dù tất cả tạo nên phương pháp phá trận hoa mắt chóng mặt, thì khóe miệng Diêm Bất Độ vẫn chậm rãi giương cao.
Gã học thành rồi.
Thứ duy nhất khiến Diêm Bất Độ tha chết cho Không Thạch lại chính là thuật pháp phá trận.
Mà giờ đây, Không Thạch đã trở nên vô dụng với gã.
______
Tác giả có lời:
Ghê, giáo chủ Lăng giáo mang theo cả máy quay phim
Doãn ma đầu: Hồ ly mềm lông, lòng cũng mềm nốt, hay là cứ trốn tránh đã nhỉ?
Thời hồ ly: kế hoạch trôi chảy (x)