Chương 57: Thiện ác
Đêm ấy đã diễn ra đúng như lời Thời Kính Chi dự đoán. Diêm Bất Độ vừa về trong hang là bắt đầu hộc máu không ngừng, như thể muốn xả hết máu toàn thân cho bõ. Trạng thái bất ổn toàn diện này của gã thì đến cả Bạch gia gã cũng không đấu lại, nữa là Không Thạch với công pháp tương khắc mình.
Bất đắc dĩ, Không Thạch chỉ đành đun hết bát nước này đến bát nước nọ, rồi dùng nước ấm lau máu cho gã.
Tấm vải nhám ráp bốc hơi nóng hầm hập, cứ chốc chốc lại loang lổ máu tươi, như thể muốn đẽo gọt nên một bóng hình từ vết máu. Mà "người máu" ấy, chẳng mấy chốc, cũng thấm qua khe hở vải vóc để rồi tan vào làn nước, nhuộm cho sắc nước trong một màu hồng hồng nhàn nhạt.
Hòa thượng cong những ngón tay. Nước ấm nhào qua đôi tay mạnh mẽ của hắn, ngã lại vào trong bát, làm phát ra tiếng nước reo vang.
Diêm Bất Độ đã trắng bệch mặt mày, song giọng gã vẫn thờ ơ như cũ: "... Đại sư việc gì phải quan tâm đến bổn tọa, bổn tọa chết ở đây, ngươi kéo xác ta về giao nộp là xong chuyện rồi."
Không Thạch tiếp tục vắt khăn, tạm thời không nghe lời gã nói.
Thừa dịp Không Thạch lại gần lau máu, Diêm Bất Độ chống thân, vận sức, xô Không Thạch xuống nền.
Quần áo thấm đẫm máu tươi làm gã phải cởi xuống, để lộ mảng thân trần màu trắng sứ. Hơi thở gã nóng bừng, rời miệng lập tức hóa thành hơi trắng và phảng phất mùi máu tanh. Mái tóc dài dán sát lên da vì mồ hôi thấm ướt, giống như những hoa văn sinh sôi bởi lời nguyền.
Mũi chân hất nghiêng bát sắt, áo lông chồn che khuất tăng bào. Ánh lửa chập chờn trong hang tĩnh lặng. Quầng sáng đỏ cam rung rinh như vật sống, chảy váng vất trên thân thể hai người.
Diêm Bất Độ gạt tóc mai, cố tình dùng cánh tay bị thương chống xuống mặt đất. Đau đớn trên tay và cơn đau từ bệnh tật làm thân thể gã run lên và khiến vết thương rỉ máu. Chẳng rõ có phải vì gã đã quá yếu ớt rồi không mà Không Thạch cũng không điểm huyệt gã nặng tay như lần trước.
"Đại sư quả là lương thiện, cao tăng chung quy vẫn là cao tăng."
Giọng gã ngày một trầm dần, ngày càng giống với mật ong phủ máu. Vuốt ve khuôn mặt Không Thạch, gã để lại trên mặt mày đối phương vài vệt máu.
"Giết bổn tọa là mệnh lệnh của trời, là trừng trị cái ác, đại sư sẽ không phá sát giới..."
Sau cùng gã cũng không tốn sức chống trụ cơ thể mà buông mình ngã xuống người đối phương. Cặp mắt đỏ rực như lửa cháy, tóc đen như trầm mình trong chốn lao tù.
Khuôn mặt hai người áp quá gần nhau, hơi thở hòa quyện, tầm mắt bị choán trọn bởi người còn lại.
Thấy ánh mắt đối phương không hề thay đổi, Diêm Bất Độ khẽ mỉm cười. Gã cố tình nghiêng đầu liếm lên tai hắn.
"... Vậy là, vì sao đại sư lại giúp ta?"
Hai chữ "giúp ta" gã nhấm nháp bên môi, từng chữ nghe đều lưu luyến.
Kiềm chế suốt mấy ngày nay đã đến hồi chung cuộc, Diêm Bất Độ đã lộ nguyên hình. Dù đây chỉ là tâm cảnh thì khí thế tà dị đặc quánh phả ra từ người gã cũng khiến người ta phải bực mình khó chịu. Bệnh tật quái dị, đan xen với ác niệm thẳm sâu, làm nụ cười vốn ra quyến rũ của gã lại trở nên chẳng khác nào ma quỷ trên đời.
Không Thạch động chiếc khăn tay, hoàn toàn không để tình huống hiện tại vào mắt: "Thí chủ đặt tay xuống, bên kia còn dính máu cần lau."
Diêm Bất Độ: "..."
Đại sư có nội công thâm hậu, bầu không khí phóng đãng thoắt cái đã tan đi sạch sẽ.
Một người nhen lửa dục sau màn hồng trướng đỏ, một người sừng sững hiên ngang như vật chết. Hòa thượng này quả là tảng đá, chẳng dám nói xa gì đến phản ứng cơ thể, ngay cả mặt mũi hắn ta cũng không đỏ lấy một lần.
Diêm Bất Độ mất sạch hứng thú. Gã lật người sang bên cạnh, nằm sõng soài ra điều chán ngắt, mặc cho hòa thượng táy máy chân tay. Không Thạch lau máu cho Diêm Bất Độ xong xuôi rồi lại đắp vải lên trán gã. Đoạn hắn quay sang nấu chút thức ăn mềm để đối phương ăn.
Bên ngoài, cuồng phong phẫn nộ, tuyết rải điên cuồng. Bàn cờ nằm lặng lẽ cách đấy không xa, bên trên còn tàn dư của trận cờ dang dở.
Dĩ nhiên, Diêm Bất Độ chẳng muốn tự hành hạ bản thân mình. Gã vừa nuốt canh vừa quan sát Không Thạch, sau cùng lại nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không Thạch, nhà ngươi thật đúng là..."
Gã không kết thúc câu nói này, chỉ tiếp tục quan sát đối phương một cách đầy ẩn ý.
Nét mặt hắn điềm đạm, tướng mạo sâu chìm trong ánh sáng, song lại không hề sắc bén. Dường như, hắn sẽ vĩnh viễn giữ nguyên dáng vẻ ôn hòa và tự tại, bình thản và an nhiên, không vội vàng hay sốt sắng.
Cũng không buồn, không vui.
Hai người không ai mở lời.
Thời Kính Chi cau mày: "Nếu cứ tiếp tục thế này thì đại sư Không Thạch cũng sẽ không ổn."
"Công pháp của Không Thạch có thể khắc chế Diêm Bất Độ. Diêm Bất Độ lại chưa hồi phục vết thương trên tay mình, thân thể suy nhược, đã chưa ăn chắc thì gã sẽ không dễ dàng động thủ."
"Vấn đề không phải ở ăn chắc, mà ở thắng và thua."
Nói đoạn Thời Kính Chi ngừng lại, nhìn Doãn Từ, cố kìm nén sự điên cuồng trong máu: "Diêm Bất Độ có thể đánh úp và giết chết Không Thạch, nhưng thế lại không tính là chiến thắng."
Doãn Từ lấy làm hứng thú: "Ồ?"
Thời Kính Chi như được cổ vũ: "Hắn học cách phá trận chỉ để khống chế cục diện mà thôi. Đối với loại người như hắn, mất quyền chủ động còn bực bội hơn cái chết. Mà hắn cũng biết, để thắng được loại người như Không Thạch, thì giết vô dụng, phải hủy diệt mới là chiến thắng."
Doãn Từ nửa cười nửa không: "Kết luận nhờ kinh nghiệm à?"
"Vi sư là người... khụ... u ám vậy sao?"
Người này rất thích tự xưng "vi sư" mỗi lần chột dạ.
"Ta không phải Không Thạch, lòng ta không hướng Phật. Ta đã chứng kiến bộ dạng điên cuồng hơn nữa của người, người không cần dè chừng như vậy... Ta đã nói rồi kia mà, ta thích người thế này hơn."
Nghe đến đây Thời Kính Chi như thể bị kẹp đuôi, hắn cuống cuồng dời mắt, rồi thì dồn tâm dồn sức mà nghiên cứu cái tẩu thuốc ngọc trong tay Diêm Bất Độ.
Doãn Từ lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
Sự thật chứng minh Thời Kính Chi quả có thần giao cách cảm cùng tên Diêm Bất Độ này.
Nhờ sự chăm sóc của Không Thạch, Diêm Bất Độ gượng dậy được thân mình. Có điều gã không vội giết đại sư, mà vẫn hết tán gẫu lại đến chơi cờ như thể chưa từng xảy ra ân oán.
Doãn Từ biết gã đang sửa đổi mưu kế.
Trải qua những ngày hòa bình trước đây, Diêm Bất Độ đã hiểu rõ một điều- chỉ cần không bàn đại nghĩa thiện và ác, thì hai người họ luôn có thể trò chuyện hợp ý với nhau. Từ toán học, nhạc lý, đến thiên văn, lịch sử, hết ngày này ngày khác trôi qua, mà họ chưa bao giờ thiếu đề tài tán gẫu.
Diêm Bất Độ giống như một tay thợ săn lão luyện, một kẻ hiểu được cách nhẫn nại với con mồi.
Gã không nhắc đến những hành động đốn mạt bất nhân trong quá khứ của bản thân, gã cư xử có chừng mực, chẳng khác nào bậc quân tử. Những lúc hứng khởi, thi thoảng gã cũng sẽ động tay động chân hoặc giở thói bông đùa với đối phương. Tuy nhiên tất cả những hành vi của gã đều có điểm dừng, vừa khéo lại dừng ở giới hạn mà Không Thạch không né tránh.
Cú phất nhẹ của đầu ngón tay, cái phảng qua của làn tóc ướt. Ngôn từ gã dùng phong lưu mà không tục, gã động chạm mập mờ nhưng không lộ liễu, tất cả đều rất vừa phải.
Kỳ lạ ở chỗ, bất đồng với trước kia, lần này Diêm Bất Độ không cố ý diễn trò thêm nữa. Gã không che giấu thói ngang tàng và độc ác trong bản tính của mình, thay vào đó gã xé bỏ lớp mặt nạ tầng tầng lớp lớp, sống khoáng đạt và tự nhiên, rồi chỉ cứ vậy mà giao thiệp cùng Không Thạch.
Không Thạch cũng không ngoài dự đoán của gã: mặc gió chảy mưa trôi, hắn vẫn vững vàng như đá.
Chẳng mấy chốc đã lại qua mười mấy ngày, cộng tròn thành một tháng bên trong tâm cảnh.
Thời điểm lạnh nhất đã qua, tuyết bên ngoài ngơi đi không ít, mà cánh tay của Diêm Bất Độ cuối cùng cũng gần lành lặn.
Hai người đứng dậy như thường lệ.
Mỗi sáng, Không Thạch sẽ ra ngoài trừ ảo cảnh, mở đường ra. Còn Diêm Bất Độ thì đảm nhiệm nhiệm vụ kiếm ăn, ngày nào cũng mang theo ít thịt và rau trở lại. Hai người họ một mặn một chay, nước sông không phạm nước giếng.
Sau bữa cơm trưa, họ lại đánh cờ. Một ván cờ chơi hết mấy canh giờ, trong thời gian này, hai bên chính-tà sẽ bàn chuyện trời đất, phải nói là đủ kiểu trời nam đất bắc trên đời. Hai vị cao thủ bác học đa tài, bầu không khí tẻ nhạt không hỏi không đáp trước kia chẳng tìm đâu ra nữa.
Mặt trời xuống núi, ván cờ sẽ kết thúc với kết quả hòa. Sau đó Không Thạch sẽ niệm kinh, mà Diêm Bất Độ thì ngồi vận nội công chữa thương cho mình. Thi thoảng gã hộc máu, Không Thạch cũng sẽ giúp gã lau máu, giặt đồ, điều hòa chân khí.
Những lúc thế này Diêm Bất Độ đều sẽ tiện tay sờ sờ mó mó, cho đến khi hòa thượng cau mày gã mới lại thôi.
Dường như, cục diện đối đầu căng thẳng kèm theo sát ý và cuồng nộ ngày xưa, nay đã đều tiêu tán hết. Thoạt nhìn, hai người còn giống bạn bè ăn ý lâu năm hơn là kẻ tử thù.
Lại so với thuở xưa, dẫu không biết là diễn hay là thật, nhưng Diêm Bất Độ đã trông ung dung hơn không ít. Còn Không Thạch thì vẫn mãi mãi vẻ ôn hòa chưa bao giờ thay đổi.
Chẳng qua hai thầy trò quan sát thế trận này thì đều hiểu rõ, đây chỉ là cảnh hòa bình ngắn ngủi trước khi bước vào cổ trận của hai người.
Một khi tàn trận ngoài núi hoàn toàn phá giải, trận tuyết lạnh băng có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể giam cầm nhóm cao thủ Diêm Bất Độ và Không Thạch thêm nữa. Rời khỏi hang động chật hẹp này, họ sẽ lại tiến vào trạng thái không chết không dừng- hoặc là Không Thạch chết ở đây, hoặc là Diêm Bất Độ bị Không Thạch bắt về chùa Kiến Trần, từ đó không bao giờ được thấy ánh mặt trời lần nữa.
Họ không thể vĩnh viễn ở nơi này.
... Diêm Bất Độ sẽ "hủy diệt Không Thạch" thế nào?
Dùng cảm tình bồi đắp sau nhiều ngày gắn bó làm hòa thượng động tâm ư? Hay sẽ giả vờ hối cải, rồi đâm sau lưng người ấy?
Diêm Bất Độ sống một đời bạo ngược, vừa không có đối thủ hợp tâm, vừa chẳng có bạn bè hợp ý. Nếu cứ vậy mà tận hưởng những năm tháng sau cùng- thậm chí tính ra đây còn là cách chết êm ái nhất- thì, liệu gã có còn thật lòng mong muốn "phá hủy Không Thạch" nữa không?
Diêm Bất Độ là kẻ xưa nay chưa từng kiêng kỵ điều gì, hành động tùy tâm, không thể đọc vị gã theo lẽ thường cho được. Hai thầy trò xem đến giờ lại bỗng trở nên không chắc chắn về quyết định của gã.
Cho đến khi biến cố xảy ra.
Ngày ấy, họ chơi cờ như thường lệ, rồi bỗng dưng lại nói về "cái chết".
"Dĩ nhiên ta không cam lòng mà chết thế. Không Thạch, ngươi từng nghe đến 'thị nhục' bao giờ chưa? Ăn vào ắt thành tiên, ắt trường sinh bất lão."
"A Di Đà Phật, cửa Phật không chuộng vật này."
"Ta cũng đoán vậy. Một môn phái hở ra là quấn bao cát quanh chân thì thiết gì trường sinh đâu chứ."
"Thí chủ tìm thấy thị nhục chưa?"
"Tìm được rồi ta ngồi đây làm gì?"
Không Thạch đặt một quân cờ: "Vậy thí chủ sẽ làm gì sau khi thành tiên?"
"... Sao tự dưng hỏi thế?"
"Thí chủ hiện giờ đã là đứng trên người khác, hưởng hết thịnh vượng thế gian, lại coi chúng sinh bằng chó lợn. Vậy thì sau khi cưỡi gió thành tiên, thí chủ định thay đổi suy nghĩ thế nào, hoặc là, định đổi sang cách sống thế nào?"
Diêm Bất Độ hơi khựng lại.
"Vàng bạc chất đầy; tiếng xấu lan xa. Chúng sinh ngu dốt; không bạn không bè. Một khi thành tiên, thí chủ sẽ chỉ khiến hoàn cảnh này kéo dài hơn nữa, hoặc rằng, thứ cho bần tăng không thể nhìn ra điểm bất đồng."
"Thần tiên khác với người phàm, sao có thể không bất đồng cho được."
"Vậy là thí chủ muốn dứt bỏ phàm trần, đoạn tuyệt thất tình lục dục à?" Không Thạch bật cười một cách hiếm thấy, "Thí chủ chịu được sao?"
Sắc mặt Diêm Bất Độ cũng chùng xuống một cách hiếm thấy: "Lúc đầu kẻ nào nào nói sẽ không độ ta ấy nhỉ, Không Thạch, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"A Di Đà Phật, bần tăng chỉ tò mò."
"Ngươi mà cũng tò mò? Quả là hiếm lạ."
"Tàn trận ngoài núi đã giải xong tám phần mười. Giải được chín phần, đường núi sẽ hiện ra. Có lẽ ngày mai chúng ta cũng không còn cơ hội trò chuyện thêm nữa. Vì vậy bần tăng muốn thừa cơ giải đáp thắc mắc của mình, chỉ có vậy mà thôi."
Ván cờ sau chót?
Thì ra là vậy, đây chính là ván cờ cuối cùng của họ.
Thong dong và hòa nhã suốt một tháng qua chung quy chỉ là ảo mộng. Chẳng khác nào thế cờ biến hóa khôn lường, nhưng kết cục lại chưa từng đổi khác.
Sắc mặt Diêm Bất Độ thoắt biến đổi, từ phiền lòng sang ngạo mạn, từ ngạo mạn lại hóa thương hại đan xen đôi điều bố thí.
Yên lặng kéo dài hết một nén nhang, sau đó, gã chậm rãi siết chặt quân cờ và nói với giọng hờ hững: "Một khi thành thần tiên, việc đầu tiên ta muốn làm là tận hưởng cuộc sống. Thích làm gì thì làm nấy, không còn lo lắng những chuyện nhảm nhí trên đời, cũng không cần ứng phó với những kẻ hai mặt và trong ngoài bất nhất ấy."
"Dẫu sao người phàm trên thế gian này, tính tới tính lui cũng chỉ có vài tấm mặt nạ như thế mà thôi. Ta giết người chán rồi, chẳng bằng đi bắt một vị thần tiên thú để giết thời gian. Thiên giới mênh mang, chẳng lẽ lại không có gì ta chưa từng hiểu rõ? Đến lúc đấy ta sẽ được tự do tự tại, như thể..."
... như thể giờ phút này đây.
Diêm Bất Độ hơi trợn trừng hai mắt.
Thấy gã nói nửa chừng thì ngưng, Không Thạch cũng chỉ ôn tồn nhắc nhở: "Đến lượt thí chủ rồi."
Cạch.
Quân cờ đá tuột ra khỏi bàn tay run rẩy, rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Diêm Bất Độ hộc máu đen. Gã đổ vật xuống nền và nằm co quắp.
Quân cờ rơi lún sâu vào vũng máu, màu sắc đậm hơn những quân cờ còn lại.
Khuôn mặt kiều diễm của Diêm Bất Độ trở nên hoàn toàn vặn vẹo. Xuyên qua mái tóc dài rũ rượi, gã trợn trừng mắt nhìn Không Thạch, ánh mắt gã hắt ra vẻ kinh hoàng và thù hận. Gã nằm co ro trong đau đớn, máu đen từ miệng không ngừng trào ra.
Không Thạch đứng dậy: "Ta đỡ thí chủ qua chỗ khác..."
"Cút!" Diêm Bất Độ rên rỉ, bàn tay siết chặt xuống đất khiến máu thịt nát tươm: "Quân khốn nạn, ngươi có biết ngươi..."
Máu đen tiếp tục trào ra, ngăn cho gã tiếp lời.
Cơn run rẩy ngày một dữ dội của Diêm Bất Độ ngăn cho gã nói chuyện bình thường. Xem ra tình trạng của gã hiện nay còn trầm trọng hơn bất kể một lần phát bệnh nào trước đấy.
Hòa bình và thấu hiểu nhiều ngày tan nát, lần đầu gã để lộ ra biểu cảm kinh hoàng. Cảm xúc tiêu cực của gã vỡ òa một cách không thể kiểm soát, sợ hãi, bi ai, căm hận trộn lẫn, rồi bắn ra tan tành theo những hớp máu đen.
"Sao có thể... sao đến giờ mới định dục..."
(*định là xác định, dục là ham muốn)
Bất đồng với trước kia, vô số mạch máu xanh đen mảnh nhỏ hiện lên rần rật khắp toàn thân gã. Chúng đan xen, bé nhỏ, như những vết rách li ti trên nền da trắng sứ.
Xinh đẹp mà khủng khiếp.
Mới mấy giây trước đó thôi Diêm Bất Độ vẫn đang thản nhiên đánh cờ, vậy mà giờ đây gã sốt cao, đầu tỏa hơi nóng giữa cái rét khắc nghiệt. Tình trạng của gã giống với tẩu hỏa nhập ma, nhưng chân khí trong cơ thể lại không có dấu hiệu loạn lạc. Không Thạch vừa đỡ gã dậy, Diêm Bất Độ đã hét lên thảm thiết, khí quanh thân nổ tung, làm Không Thạch văng xa mấy bước.
Không Thạch kinh hãi: "Thí chủ đây là..."
"Chúc mừng, hòa thượng, chúc mừng nhé." Lần này Diêm Bất Độ trở thành kẻ mỉa mai, "Giờ kiểu gì ngươi cũng phải cõng xác chết xuống núi rồi. Bớt, khụ, bớt được khối chuyện."
"Ngày cuối, đúng chứ? Ngày mai ta và ngươi lại là kẻ địch, vừa khéo không cần... không cần ngươi động thủ."
Hai mắt Diêm Bất Độ ứ máu, cặp mắt đỏ sậm như nghiệp hỏa từ địa ngục, thoạt nhìn tuyệt vọng đến điên cuồng.
"Lẽ ra... lẽ ra ta phải giết ngươi từ đầu... tiếc rằng kẻ như ngươi, sẽ không thể cùng... cùng xuống địa ngục với ta..."
Nói xong gã như người kiệt sức. Sau đó, Diêm Bất Độ chỉ dùng móng tay cào đất trong tuyệt vọng và lẩm nhẩm một điều gì đó bằng âm lượng cực thấp. Không Thạch ghé lại gần, miễn cưỡng nghe ra mấy chữ "tại sao" và "dựa vào đâu" loáng thoáng.
Không Thạch khẽ thở dài.
Hòa thượng gỡ hai tay Diêm Bất Độ ra khỏi mặt đất, bọc kín chỗ đau, rồi lại lau máu trên mặt cho gã. Suốt quá trình động tác của hắn ta vẫn dịu dàng như thường lệ.
Chẳng qua đến cuối, Không Thạch quyết tâm chẩn mạch cho đối phương mà không màng sự chống cự của gã.
"Mấy ngày trước bần tăng có thấy một loại thuốc hay, nếu có thể hái được, hẳn sẽ giữ được mạng qua lần này."
"Tốn công vô ích..."
"Hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai. Người bệnh là người bệnh, kẻ địch là kẻ địch." Không Thạch cụp mắt và cất giọng sáng trong. "Thí chủ chớ nên làm loạn, ở đây chờ ta trở lại là được."
Trong cơn đau nhức, Diêm Bất Độ bỗng nở nụ cười đầy máu.
"Chẳng lẽ đại sư ân cần như thế là vì phải lòng bổn tọa đấy ư? Đã vậy, nếu chẳng ngại máu me, thì bổn tọa cũng có thể vui đùa cùng đại sư chút ít... Dầu gì người đời cũng có câu, dưới khóm mẫu đơn dù bỏ mạng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu..."
"Chỉ bằng mấy câu nói của thí chủ mà bần tăng đã có thể hướng hồng trần, thì bần tăng đã sớm bị muộn phiền quấn thành cái kén từ lâu."
Dứt lời, tăng bào cũ nát lướt đi. Không Thạch cõng kiếm trên lưng, với sống lưng thẳng tắp, hắn bước vào giữa trời phủ tuyết trắng ngần mà không hề do dự.
Diêm Bất Độ dựa lên vách đá, nhìn theo bóng lưng Không Thạch. Ánh mắt gã ta bộn bề cảm xúc.
Không bao lâu sau, vì thể lực xói mòn, gã chìm vào giấc ngủ mê man.
______
Tác giả có lời: Dù không muốn spoil nhưng chắc chắn hồ ly và Diêm Bất Độ không phải cùng một người, trên mọi phương diện. Tội của Thời hồ ly không thể nhiều đến thế được (?)
Diêm Bất Độ không xứng với một bộ lông mềm mụp, gã cùng lắm chỉ được coi như một con rắn mà thôi (Tô Tứ:?)
Bất đắc dĩ, Không Thạch chỉ đành đun hết bát nước này đến bát nước nọ, rồi dùng nước ấm lau máu cho gã.
Tấm vải nhám ráp bốc hơi nóng hầm hập, cứ chốc chốc lại loang lổ máu tươi, như thể muốn đẽo gọt nên một bóng hình từ vết máu. Mà "người máu" ấy, chẳng mấy chốc, cũng thấm qua khe hở vải vóc để rồi tan vào làn nước, nhuộm cho sắc nước trong một màu hồng hồng nhàn nhạt.
Hòa thượng cong những ngón tay. Nước ấm nhào qua đôi tay mạnh mẽ của hắn, ngã lại vào trong bát, làm phát ra tiếng nước reo vang.
Diêm Bất Độ đã trắng bệch mặt mày, song giọng gã vẫn thờ ơ như cũ: "... Đại sư việc gì phải quan tâm đến bổn tọa, bổn tọa chết ở đây, ngươi kéo xác ta về giao nộp là xong chuyện rồi."
Không Thạch tiếp tục vắt khăn, tạm thời không nghe lời gã nói.
Thừa dịp Không Thạch lại gần lau máu, Diêm Bất Độ chống thân, vận sức, xô Không Thạch xuống nền.
Quần áo thấm đẫm máu tươi làm gã phải cởi xuống, để lộ mảng thân trần màu trắng sứ. Hơi thở gã nóng bừng, rời miệng lập tức hóa thành hơi trắng và phảng phất mùi máu tanh. Mái tóc dài dán sát lên da vì mồ hôi thấm ướt, giống như những hoa văn sinh sôi bởi lời nguyền.
Mũi chân hất nghiêng bát sắt, áo lông chồn che khuất tăng bào. Ánh lửa chập chờn trong hang tĩnh lặng. Quầng sáng đỏ cam rung rinh như vật sống, chảy váng vất trên thân thể hai người.
Diêm Bất Độ gạt tóc mai, cố tình dùng cánh tay bị thương chống xuống mặt đất. Đau đớn trên tay và cơn đau từ bệnh tật làm thân thể gã run lên và khiến vết thương rỉ máu. Chẳng rõ có phải vì gã đã quá yếu ớt rồi không mà Không Thạch cũng không điểm huyệt gã nặng tay như lần trước.
"Đại sư quả là lương thiện, cao tăng chung quy vẫn là cao tăng."
Giọng gã ngày một trầm dần, ngày càng giống với mật ong phủ máu. Vuốt ve khuôn mặt Không Thạch, gã để lại trên mặt mày đối phương vài vệt máu.
"Giết bổn tọa là mệnh lệnh của trời, là trừng trị cái ác, đại sư sẽ không phá sát giới..."
Sau cùng gã cũng không tốn sức chống trụ cơ thể mà buông mình ngã xuống người đối phương. Cặp mắt đỏ rực như lửa cháy, tóc đen như trầm mình trong chốn lao tù.
Khuôn mặt hai người áp quá gần nhau, hơi thở hòa quyện, tầm mắt bị choán trọn bởi người còn lại.
Thấy ánh mắt đối phương không hề thay đổi, Diêm Bất Độ khẽ mỉm cười. Gã cố tình nghiêng đầu liếm lên tai hắn.
"... Vậy là, vì sao đại sư lại giúp ta?"
Hai chữ "giúp ta" gã nhấm nháp bên môi, từng chữ nghe đều lưu luyến.
Kiềm chế suốt mấy ngày nay đã đến hồi chung cuộc, Diêm Bất Độ đã lộ nguyên hình. Dù đây chỉ là tâm cảnh thì khí thế tà dị đặc quánh phả ra từ người gã cũng khiến người ta phải bực mình khó chịu. Bệnh tật quái dị, đan xen với ác niệm thẳm sâu, làm nụ cười vốn ra quyến rũ của gã lại trở nên chẳng khác nào ma quỷ trên đời.
Không Thạch động chiếc khăn tay, hoàn toàn không để tình huống hiện tại vào mắt: "Thí chủ đặt tay xuống, bên kia còn dính máu cần lau."
Diêm Bất Độ: "..."
Đại sư có nội công thâm hậu, bầu không khí phóng đãng thoắt cái đã tan đi sạch sẽ.
Một người nhen lửa dục sau màn hồng trướng đỏ, một người sừng sững hiên ngang như vật chết. Hòa thượng này quả là tảng đá, chẳng dám nói xa gì đến phản ứng cơ thể, ngay cả mặt mũi hắn ta cũng không đỏ lấy một lần.
Diêm Bất Độ mất sạch hứng thú. Gã lật người sang bên cạnh, nằm sõng soài ra điều chán ngắt, mặc cho hòa thượng táy máy chân tay. Không Thạch lau máu cho Diêm Bất Độ xong xuôi rồi lại đắp vải lên trán gã. Đoạn hắn quay sang nấu chút thức ăn mềm để đối phương ăn.
Bên ngoài, cuồng phong phẫn nộ, tuyết rải điên cuồng. Bàn cờ nằm lặng lẽ cách đấy không xa, bên trên còn tàn dư của trận cờ dang dở.
Dĩ nhiên, Diêm Bất Độ chẳng muốn tự hành hạ bản thân mình. Gã vừa nuốt canh vừa quan sát Không Thạch, sau cùng lại nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không Thạch, nhà ngươi thật đúng là..."
Gã không kết thúc câu nói này, chỉ tiếp tục quan sát đối phương một cách đầy ẩn ý.
Nét mặt hắn điềm đạm, tướng mạo sâu chìm trong ánh sáng, song lại không hề sắc bén. Dường như, hắn sẽ vĩnh viễn giữ nguyên dáng vẻ ôn hòa và tự tại, bình thản và an nhiên, không vội vàng hay sốt sắng.
Cũng không buồn, không vui.
Hai người không ai mở lời.
Thời Kính Chi cau mày: "Nếu cứ tiếp tục thế này thì đại sư Không Thạch cũng sẽ không ổn."
"Công pháp của Không Thạch có thể khắc chế Diêm Bất Độ. Diêm Bất Độ lại chưa hồi phục vết thương trên tay mình, thân thể suy nhược, đã chưa ăn chắc thì gã sẽ không dễ dàng động thủ."
"Vấn đề không phải ở ăn chắc, mà ở thắng và thua."
Nói đoạn Thời Kính Chi ngừng lại, nhìn Doãn Từ, cố kìm nén sự điên cuồng trong máu: "Diêm Bất Độ có thể đánh úp và giết chết Không Thạch, nhưng thế lại không tính là chiến thắng."
Doãn Từ lấy làm hứng thú: "Ồ?"
Thời Kính Chi như được cổ vũ: "Hắn học cách phá trận chỉ để khống chế cục diện mà thôi. Đối với loại người như hắn, mất quyền chủ động còn bực bội hơn cái chết. Mà hắn cũng biết, để thắng được loại người như Không Thạch, thì giết vô dụng, phải hủy diệt mới là chiến thắng."
Doãn Từ nửa cười nửa không: "Kết luận nhờ kinh nghiệm à?"
"Vi sư là người... khụ... u ám vậy sao?"
Người này rất thích tự xưng "vi sư" mỗi lần chột dạ.
"Ta không phải Không Thạch, lòng ta không hướng Phật. Ta đã chứng kiến bộ dạng điên cuồng hơn nữa của người, người không cần dè chừng như vậy... Ta đã nói rồi kia mà, ta thích người thế này hơn."
Nghe đến đây Thời Kính Chi như thể bị kẹp đuôi, hắn cuống cuồng dời mắt, rồi thì dồn tâm dồn sức mà nghiên cứu cái tẩu thuốc ngọc trong tay Diêm Bất Độ.
Doãn Từ lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
Sự thật chứng minh Thời Kính Chi quả có thần giao cách cảm cùng tên Diêm Bất Độ này.
Nhờ sự chăm sóc của Không Thạch, Diêm Bất Độ gượng dậy được thân mình. Có điều gã không vội giết đại sư, mà vẫn hết tán gẫu lại đến chơi cờ như thể chưa từng xảy ra ân oán.
Doãn Từ biết gã đang sửa đổi mưu kế.
Trải qua những ngày hòa bình trước đây, Diêm Bất Độ đã hiểu rõ một điều- chỉ cần không bàn đại nghĩa thiện và ác, thì hai người họ luôn có thể trò chuyện hợp ý với nhau. Từ toán học, nhạc lý, đến thiên văn, lịch sử, hết ngày này ngày khác trôi qua, mà họ chưa bao giờ thiếu đề tài tán gẫu.
Diêm Bất Độ giống như một tay thợ săn lão luyện, một kẻ hiểu được cách nhẫn nại với con mồi.
Gã không nhắc đến những hành động đốn mạt bất nhân trong quá khứ của bản thân, gã cư xử có chừng mực, chẳng khác nào bậc quân tử. Những lúc hứng khởi, thi thoảng gã cũng sẽ động tay động chân hoặc giở thói bông đùa với đối phương. Tuy nhiên tất cả những hành vi của gã đều có điểm dừng, vừa khéo lại dừng ở giới hạn mà Không Thạch không né tránh.
Cú phất nhẹ của đầu ngón tay, cái phảng qua của làn tóc ướt. Ngôn từ gã dùng phong lưu mà không tục, gã động chạm mập mờ nhưng không lộ liễu, tất cả đều rất vừa phải.
Kỳ lạ ở chỗ, bất đồng với trước kia, lần này Diêm Bất Độ không cố ý diễn trò thêm nữa. Gã không che giấu thói ngang tàng và độc ác trong bản tính của mình, thay vào đó gã xé bỏ lớp mặt nạ tầng tầng lớp lớp, sống khoáng đạt và tự nhiên, rồi chỉ cứ vậy mà giao thiệp cùng Không Thạch.
Không Thạch cũng không ngoài dự đoán của gã: mặc gió chảy mưa trôi, hắn vẫn vững vàng như đá.
Chẳng mấy chốc đã lại qua mười mấy ngày, cộng tròn thành một tháng bên trong tâm cảnh.
Thời điểm lạnh nhất đã qua, tuyết bên ngoài ngơi đi không ít, mà cánh tay của Diêm Bất Độ cuối cùng cũng gần lành lặn.
Hai người đứng dậy như thường lệ.
Mỗi sáng, Không Thạch sẽ ra ngoài trừ ảo cảnh, mở đường ra. Còn Diêm Bất Độ thì đảm nhiệm nhiệm vụ kiếm ăn, ngày nào cũng mang theo ít thịt và rau trở lại. Hai người họ một mặn một chay, nước sông không phạm nước giếng.
Sau bữa cơm trưa, họ lại đánh cờ. Một ván cờ chơi hết mấy canh giờ, trong thời gian này, hai bên chính-tà sẽ bàn chuyện trời đất, phải nói là đủ kiểu trời nam đất bắc trên đời. Hai vị cao thủ bác học đa tài, bầu không khí tẻ nhạt không hỏi không đáp trước kia chẳng tìm đâu ra nữa.
Mặt trời xuống núi, ván cờ sẽ kết thúc với kết quả hòa. Sau đó Không Thạch sẽ niệm kinh, mà Diêm Bất Độ thì ngồi vận nội công chữa thương cho mình. Thi thoảng gã hộc máu, Không Thạch cũng sẽ giúp gã lau máu, giặt đồ, điều hòa chân khí.
Những lúc thế này Diêm Bất Độ đều sẽ tiện tay sờ sờ mó mó, cho đến khi hòa thượng cau mày gã mới lại thôi.
Dường như, cục diện đối đầu căng thẳng kèm theo sát ý và cuồng nộ ngày xưa, nay đã đều tiêu tán hết. Thoạt nhìn, hai người còn giống bạn bè ăn ý lâu năm hơn là kẻ tử thù.
Lại so với thuở xưa, dẫu không biết là diễn hay là thật, nhưng Diêm Bất Độ đã trông ung dung hơn không ít. Còn Không Thạch thì vẫn mãi mãi vẻ ôn hòa chưa bao giờ thay đổi.
Chẳng qua hai thầy trò quan sát thế trận này thì đều hiểu rõ, đây chỉ là cảnh hòa bình ngắn ngủi trước khi bước vào cổ trận của hai người.
Một khi tàn trận ngoài núi hoàn toàn phá giải, trận tuyết lạnh băng có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể giam cầm nhóm cao thủ Diêm Bất Độ và Không Thạch thêm nữa. Rời khỏi hang động chật hẹp này, họ sẽ lại tiến vào trạng thái không chết không dừng- hoặc là Không Thạch chết ở đây, hoặc là Diêm Bất Độ bị Không Thạch bắt về chùa Kiến Trần, từ đó không bao giờ được thấy ánh mặt trời lần nữa.
Họ không thể vĩnh viễn ở nơi này.
... Diêm Bất Độ sẽ "hủy diệt Không Thạch" thế nào?
Dùng cảm tình bồi đắp sau nhiều ngày gắn bó làm hòa thượng động tâm ư? Hay sẽ giả vờ hối cải, rồi đâm sau lưng người ấy?
Diêm Bất Độ sống một đời bạo ngược, vừa không có đối thủ hợp tâm, vừa chẳng có bạn bè hợp ý. Nếu cứ vậy mà tận hưởng những năm tháng sau cùng- thậm chí tính ra đây còn là cách chết êm ái nhất- thì, liệu gã có còn thật lòng mong muốn "phá hủy Không Thạch" nữa không?
Diêm Bất Độ là kẻ xưa nay chưa từng kiêng kỵ điều gì, hành động tùy tâm, không thể đọc vị gã theo lẽ thường cho được. Hai thầy trò xem đến giờ lại bỗng trở nên không chắc chắn về quyết định của gã.
Cho đến khi biến cố xảy ra.
Ngày ấy, họ chơi cờ như thường lệ, rồi bỗng dưng lại nói về "cái chết".
"Dĩ nhiên ta không cam lòng mà chết thế. Không Thạch, ngươi từng nghe đến 'thị nhục' bao giờ chưa? Ăn vào ắt thành tiên, ắt trường sinh bất lão."
"A Di Đà Phật, cửa Phật không chuộng vật này."
"Ta cũng đoán vậy. Một môn phái hở ra là quấn bao cát quanh chân thì thiết gì trường sinh đâu chứ."
"Thí chủ tìm thấy thị nhục chưa?"
"Tìm được rồi ta ngồi đây làm gì?"
Không Thạch đặt một quân cờ: "Vậy thí chủ sẽ làm gì sau khi thành tiên?"
"... Sao tự dưng hỏi thế?"
"Thí chủ hiện giờ đã là đứng trên người khác, hưởng hết thịnh vượng thế gian, lại coi chúng sinh bằng chó lợn. Vậy thì sau khi cưỡi gió thành tiên, thí chủ định thay đổi suy nghĩ thế nào, hoặc là, định đổi sang cách sống thế nào?"
Diêm Bất Độ hơi khựng lại.
"Vàng bạc chất đầy; tiếng xấu lan xa. Chúng sinh ngu dốt; không bạn không bè. Một khi thành tiên, thí chủ sẽ chỉ khiến hoàn cảnh này kéo dài hơn nữa, hoặc rằng, thứ cho bần tăng không thể nhìn ra điểm bất đồng."
"Thần tiên khác với người phàm, sao có thể không bất đồng cho được."
"Vậy là thí chủ muốn dứt bỏ phàm trần, đoạn tuyệt thất tình lục dục à?" Không Thạch bật cười một cách hiếm thấy, "Thí chủ chịu được sao?"
Sắc mặt Diêm Bất Độ cũng chùng xuống một cách hiếm thấy: "Lúc đầu kẻ nào nào nói sẽ không độ ta ấy nhỉ, Không Thạch, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"A Di Đà Phật, bần tăng chỉ tò mò."
"Ngươi mà cũng tò mò? Quả là hiếm lạ."
"Tàn trận ngoài núi đã giải xong tám phần mười. Giải được chín phần, đường núi sẽ hiện ra. Có lẽ ngày mai chúng ta cũng không còn cơ hội trò chuyện thêm nữa. Vì vậy bần tăng muốn thừa cơ giải đáp thắc mắc của mình, chỉ có vậy mà thôi."
Ván cờ sau chót?
Thì ra là vậy, đây chính là ván cờ cuối cùng của họ.
Thong dong và hòa nhã suốt một tháng qua chung quy chỉ là ảo mộng. Chẳng khác nào thế cờ biến hóa khôn lường, nhưng kết cục lại chưa từng đổi khác.
Sắc mặt Diêm Bất Độ thoắt biến đổi, từ phiền lòng sang ngạo mạn, từ ngạo mạn lại hóa thương hại đan xen đôi điều bố thí.
Yên lặng kéo dài hết một nén nhang, sau đó, gã chậm rãi siết chặt quân cờ và nói với giọng hờ hững: "Một khi thành thần tiên, việc đầu tiên ta muốn làm là tận hưởng cuộc sống. Thích làm gì thì làm nấy, không còn lo lắng những chuyện nhảm nhí trên đời, cũng không cần ứng phó với những kẻ hai mặt và trong ngoài bất nhất ấy."
"Dẫu sao người phàm trên thế gian này, tính tới tính lui cũng chỉ có vài tấm mặt nạ như thế mà thôi. Ta giết người chán rồi, chẳng bằng đi bắt một vị thần tiên thú để giết thời gian. Thiên giới mênh mang, chẳng lẽ lại không có gì ta chưa từng hiểu rõ? Đến lúc đấy ta sẽ được tự do tự tại, như thể..."
... như thể giờ phút này đây.
Diêm Bất Độ hơi trợn trừng hai mắt.
Thấy gã nói nửa chừng thì ngưng, Không Thạch cũng chỉ ôn tồn nhắc nhở: "Đến lượt thí chủ rồi."
Cạch.
Quân cờ đá tuột ra khỏi bàn tay run rẩy, rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Diêm Bất Độ hộc máu đen. Gã đổ vật xuống nền và nằm co quắp.
Quân cờ rơi lún sâu vào vũng máu, màu sắc đậm hơn những quân cờ còn lại.
Khuôn mặt kiều diễm của Diêm Bất Độ trở nên hoàn toàn vặn vẹo. Xuyên qua mái tóc dài rũ rượi, gã trợn trừng mắt nhìn Không Thạch, ánh mắt gã hắt ra vẻ kinh hoàng và thù hận. Gã nằm co ro trong đau đớn, máu đen từ miệng không ngừng trào ra.
Không Thạch đứng dậy: "Ta đỡ thí chủ qua chỗ khác..."
"Cút!" Diêm Bất Độ rên rỉ, bàn tay siết chặt xuống đất khiến máu thịt nát tươm: "Quân khốn nạn, ngươi có biết ngươi..."
Máu đen tiếp tục trào ra, ngăn cho gã tiếp lời.
Cơn run rẩy ngày một dữ dội của Diêm Bất Độ ngăn cho gã nói chuyện bình thường. Xem ra tình trạng của gã hiện nay còn trầm trọng hơn bất kể một lần phát bệnh nào trước đấy.
Hòa bình và thấu hiểu nhiều ngày tan nát, lần đầu gã để lộ ra biểu cảm kinh hoàng. Cảm xúc tiêu cực của gã vỡ òa một cách không thể kiểm soát, sợ hãi, bi ai, căm hận trộn lẫn, rồi bắn ra tan tành theo những hớp máu đen.
"Sao có thể... sao đến giờ mới định dục..."
(*định là xác định, dục là ham muốn)
Bất đồng với trước kia, vô số mạch máu xanh đen mảnh nhỏ hiện lên rần rật khắp toàn thân gã. Chúng đan xen, bé nhỏ, như những vết rách li ti trên nền da trắng sứ.
Xinh đẹp mà khủng khiếp.
Mới mấy giây trước đó thôi Diêm Bất Độ vẫn đang thản nhiên đánh cờ, vậy mà giờ đây gã sốt cao, đầu tỏa hơi nóng giữa cái rét khắc nghiệt. Tình trạng của gã giống với tẩu hỏa nhập ma, nhưng chân khí trong cơ thể lại không có dấu hiệu loạn lạc. Không Thạch vừa đỡ gã dậy, Diêm Bất Độ đã hét lên thảm thiết, khí quanh thân nổ tung, làm Không Thạch văng xa mấy bước.
Không Thạch kinh hãi: "Thí chủ đây là..."
"Chúc mừng, hòa thượng, chúc mừng nhé." Lần này Diêm Bất Độ trở thành kẻ mỉa mai, "Giờ kiểu gì ngươi cũng phải cõng xác chết xuống núi rồi. Bớt, khụ, bớt được khối chuyện."
"Ngày cuối, đúng chứ? Ngày mai ta và ngươi lại là kẻ địch, vừa khéo không cần... không cần ngươi động thủ."
Hai mắt Diêm Bất Độ ứ máu, cặp mắt đỏ sậm như nghiệp hỏa từ địa ngục, thoạt nhìn tuyệt vọng đến điên cuồng.
"Lẽ ra... lẽ ra ta phải giết ngươi từ đầu... tiếc rằng kẻ như ngươi, sẽ không thể cùng... cùng xuống địa ngục với ta..."
Nói xong gã như người kiệt sức. Sau đó, Diêm Bất Độ chỉ dùng móng tay cào đất trong tuyệt vọng và lẩm nhẩm một điều gì đó bằng âm lượng cực thấp. Không Thạch ghé lại gần, miễn cưỡng nghe ra mấy chữ "tại sao" và "dựa vào đâu" loáng thoáng.
Không Thạch khẽ thở dài.
Hòa thượng gỡ hai tay Diêm Bất Độ ra khỏi mặt đất, bọc kín chỗ đau, rồi lại lau máu trên mặt cho gã. Suốt quá trình động tác của hắn ta vẫn dịu dàng như thường lệ.
Chẳng qua đến cuối, Không Thạch quyết tâm chẩn mạch cho đối phương mà không màng sự chống cự của gã.
"Mấy ngày trước bần tăng có thấy một loại thuốc hay, nếu có thể hái được, hẳn sẽ giữ được mạng qua lần này."
"Tốn công vô ích..."
"Hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai. Người bệnh là người bệnh, kẻ địch là kẻ địch." Không Thạch cụp mắt và cất giọng sáng trong. "Thí chủ chớ nên làm loạn, ở đây chờ ta trở lại là được."
Trong cơn đau nhức, Diêm Bất Độ bỗng nở nụ cười đầy máu.
"Chẳng lẽ đại sư ân cần như thế là vì phải lòng bổn tọa đấy ư? Đã vậy, nếu chẳng ngại máu me, thì bổn tọa cũng có thể vui đùa cùng đại sư chút ít... Dầu gì người đời cũng có câu, dưới khóm mẫu đơn dù bỏ mạng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu..."
"Chỉ bằng mấy câu nói của thí chủ mà bần tăng đã có thể hướng hồng trần, thì bần tăng đã sớm bị muộn phiền quấn thành cái kén từ lâu."
Dứt lời, tăng bào cũ nát lướt đi. Không Thạch cõng kiếm trên lưng, với sống lưng thẳng tắp, hắn bước vào giữa trời phủ tuyết trắng ngần mà không hề do dự.
Diêm Bất Độ dựa lên vách đá, nhìn theo bóng lưng Không Thạch. Ánh mắt gã ta bộn bề cảm xúc.
Không bao lâu sau, vì thể lực xói mòn, gã chìm vào giấc ngủ mê man.
______
Tác giả có lời: Dù không muốn spoil nhưng chắc chắn hồ ly và Diêm Bất Độ không phải cùng một người, trên mọi phương diện. Tội của Thời hồ ly không thể nhiều đến thế được (?)
Diêm Bất Độ không xứng với một bộ lông mềm mụp, gã cùng lắm chỉ được coi như một con rắn mà thôi (Tô Tứ:?)