Chương 55: Không Thạch
Dứt lời, một hòa thượng trẻ tuổi bước từ gió tuyết vào trong hang động.
Hòa thượng đeo một thanh kiếm lớn màu xám xanh sau lưng. Lưỡi kiếm chưa từng được mài, hình như nó được rèn từ đá Mạc Viêm. Người này có thân hình cao lớn nhưng không phải dạng vai u thịt bắp. Hắn ta đứng giữa trời tuyết như một ngọn núi trơ trọi mà sừng sững.
Nhìn kỹ, hòa thượng có tướng mạo cương nghị, đường nét khuôn mặt sâu và sắc nét. Một vết sẹo nổi bật trên gò má phải của hắn, nhưng vẫn không hề khiến hắn trở nên dữ tợn.
Hòa thượng Không Thạch.
Doãn Từ nhận ra người này. Trăm năm trước, y dùng tên giả "Túc Chấp", cùng với Diêm Bất Độ, Không Thạch, và Khúc Thính Lôi được người đời gọi là "giang hồ tứ kiệt". Ngoại trừ Khúc Thính Lôi đã ngoài năm mươi, thì trong mắt người ngoài, ba người còn lại đều chưa đến tứ tuần.
Hậu sinh khả úy, khí thế hiên ngang. Họ là các bậc anh tài đứng đầu võ lâm từ thuở lập quốc.
Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, vì xây cất quỷ mộ, Diêm Bất Độ gây ra một hồi gió tanh mưa máu trên khắp nửa đất nước, đồng thời đánh bại vô số cao thủ giang hồ. Cuối cùng, chùa Kiến Trần luôn bàng quan với sự đời cũng phải nhúng tay vào: họ phái Không Thạch đi truy bắt Diêm Bất Độ.
Các hòa thượng muốn nhốt Diêm Bất Độ xuống địa lao của chùa Kiến Trần, rồi sẽ đem ra xét xử công khai với hy vọng có thể tống giam gã hết đời.
Doãn Từ nhớ đoạn sau của câu chuyện này.
Từ xưa đến giờ, các hòa thượng đã hành động là sẽ hành động đến cùng, không chết không thôi. Nhưng Diêm Bất Độ không bị bắt về chùa Kiến Trần, nghĩa là hẳn Không Thạch đã bị gã giết chết. Sau đó Diêm Bất Độ mất tích, giang hồ tứ kiệt chỉ còn lại Khúc Thính Lôi và Túc Chấp.
Hai vị hào kiệt như sao băng giữa đêm đen, rực sáng, nhưng cũng chóng lụi tàn.
Khi vẫn còn là "Túc Chấp", Doãn Từ làm việc thiện-ác lẫn lộn, lại biết điểm dừng, nên được chính phái nhắm mắt làm ngơ. Do chưa từng giao đấu với Không Thạch, Doãn Từ không hiểu biết gì về nhân vật này, do đó hiển nhiên không thể đoán ra bí mật năm xưa- không ai biết Không Thạch chết thế nào, chết ở đâu. Cho đến ngày nay, chùa Kiến Trần vẫn đang đi tìm tro cốt của vị cao tăng trẻ tuổi ấy.
Giờ đã đến lúc y có được câu trả lời?
Doãn Từ không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, tiếc rằng trên người y còn có vất vưởng một tên Thời Kính Chi mềm rũ, làm tăng độ khó cho động tác dễ dàng này.
Quần áo của hòa thượng Không Thạch đã rách tả tơi, chi chít đầy vết kiếm, nhưng khí của hắn ta khá thản nhiên. So với Diêm Bất Độ nhếch nhác thì hắn ta giống người đến ngắm cảnh hơn.
Hắn ta ngồi đối diện Diêm Bất Độ, sửa sang vạt áo, rồi bắt đầu niệm kinh.
Và hắn niệm kinh hơn nửa ngày.
Thời Kính Chi không cố chịu đựng thêm nữa. Hắn cuộn tròn cơ thể, đầu gác lên đùi Doãn Từ, ngủ không biết trời đất là gì. Doãn Từ thì tiếp tục ngồi thiền, tay nghịch tóc Thời Kính Chi, mắt nhìn đăm đăm hình ảnh phía trước.
Thời Kính Chi ngủ hết mấy canh giờ mới lấy lại đôi chút tỉnh táo. Rút tóc mình khỏi cặp vuốt của Doãn Từ, hắn dụi dụi mắt: "Thế nào rồi?"
Doãn Từ: "Họ không nói câu nào."
Thời Kính Chi: "... Được bao lâu rồi? Hồi ức của đám Diêm Thanh không ngắn lắm, nhưng cảnh tâm ma gom góp nhặt nhạnh một hồi thì chỉ cần xem chốc lát là xong. Còn đây, chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đợi ở đấy theo đúng số ngày trong ký ức gã à, chỗ này không đồ ăn thức uống..."
Doãn Từ cảm giác sau khi sinh tâm ma, sư phụ nhà mình ồn ào hơn hẳn. Thời Kính Chi vui lòng ỷ lại y là chuyện tốt, có điều hắn chưa thăm dò xong giới hạn của mức độ ỷ lại, nên mới muốn nói toạc hết thảy mọi thứ trong lòng.
Nhưng ở cạnh một người lúc nào cũng hừng hực khí thế mà nhiễu sự như thế, Doãn Từ lại không hề thấy bực bội chút nào.
Y vỗ cánh tay Thời Kính Chi: "Đừng sợ, Diêm Bất Độ đã muốn để lại tin tức thì sẽ không giết chết người truyền tin... Sư tôn có thể nhắm mắt, cảm nhận tình trạng cơ thể xem sao."
Thời Kính Chi nghe lời, sau đó hắn lập tức xù lông: "Ta ngủ lâu vậy mà sao không hồi được tí thể lực nào?"
"Quả nhiên."
Doãn Từ bật cười: "Diêm Bất Độ không mạnh đến mức tự lập ra một không gian trời đất mới, nơi đây chỉ đơn giản là 'tâm cảnh'. Những chuyện xảy ra trước mắt thật ra chỉ diễn ra trong ý thức chúng ta- trận pháp làm gia tăng tốc độ suy nghĩ, khiến cho một ngày ở 'tâm cảnh' bằng một chớp mắt bên ngoài."
Mới cái chớp mắt ở thế giới bên ngoài, thì dĩ nhiên Thời Kính Chi chưa thể hồi sức được.
Tuy nhiên điều này có cái lợi ở chỗ, dù hồi ức của Diêm Bất Độ có dài đến một năm, thì ngoài thực tế cũng mới chỉ một canh giờ là nhiều nhất. Họ sẽ không phải lo chuyện chết đói, chết khát, hoặc vấn đề sạch sẽ.
... Nhưng ai đó có thể sẽ chết vì buồn chán.
Thời Kính Chi xưa nay ưa lăn xả, ngồi yên hắn không chịu được. Bây giờ mắc kẹt trong hang, hắn đang trở nên uể oải một cách rõ ràng.
Doãn Từ buồn cười: "Không sao, dù họ ở đây cả mùa đông thì cũng chỉ ba tháng thôi mà."
Ngừng chốc lát, y lại ghé tai Thời Kính Chi: "Đây là thời gian trộm được từ thiên đạo, sư tôn không cần lo lắng bệnh tật, chi bằng cứ hưởng thụ cho thật thỏa thích... Chẳng phải còn có ta ở đây bên cạnh sư tôn đấy ư?"
Trước đấy sau khi đến thôn Nguyên Tiên Thời Kính Chi đã trở nên trầm tính một cách khó hiểu, thành ra không dễ trêu nữa. Hiện giờ vào trận Phật Tâm, hắn lại để lộ chút ít bản tâm, nên cũng lại dễ đùa- Doãn Từ nhìn vành tai ửng đỏ của Thời Kính Chi mà lấy làm hài lòng.
Thời Kính Chi khao khát được ra ngoài, nhưng cũng lưu luyến cái ấm áp của người bên cạnh, nên đành xụ mặt quay người, làm như tạm thời yên ổn.
Hang động mờ tối và lạnh băng mang đến cảm giác bí bách như nằm trong quan tài. Gió lớn gào rít bên ngoài càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Nếu mắc kẹt ở đây, một thân một mình, trong hoàn cảnh khô khốc và thiếu dưỡng khí, thì khả năng sẽ phát điên trước khi chết đói.
"Trước đấy hai ta chỉ lo giao tranh mà không có thời gian tán gẫu. Giờ đã tạm coi như đình chiến rồi mà sao vẫn còn im lặng thế?"
Có lẽ cũng đã chán phát điên, Diêm Bất Độ mở lời trước.
"Đám lừa trọc chùa Kiến Trần các ngươi mở miệng là phổ độ chúng sinh, mỗi lần gặp bổn tọa là chỉ muốn nói cạn nước miếng. Vậy mà sao đến lượt đại sư lại thành cái hũ nút thế?"
Hòa thượng Không Thạch liếc nhìn gã, không đáp.
Điều này Diêm Bất Độ càng thêm hào hứng: "Chà? Chẳng lẽ đại sư là một kiểu người khác- tự cho mình là thanh cao, không vừa mắt bụi trần, cho nên sợ dính phải nghiệp chướng của ta mà làm bẩn chính khí toàn thân của mình?"
Doãn Từ đỡ trán. Diêm Bất Độ không những hộc máu giống Thời Kính Chi, mà lúc ồn ào cũng lắm lời giống hắn.
Không Thạch không yên lặng niệm kinh nữa, hắn ta hắng giọng, mở miệng lần đầu.
Giọng hòa thượng dịu dàng: "Ta nhớ năm nay thí chủ hai mươi lẻ chín."
"Phải."
"Mười bảy tuổi thí chủ thành lập Lăng giáo, cho đến nay đã gây ra vô số gió tanh mưa máu, tạo vô số sát nghiệt."
"Vậy thì sao?"
"Một mình thí chủ thành lập nên ma giáo, rồi chỉ bằng lực lượng của một ma giáo, thí chủ có thể đối đầu với cả chính đạo gần hai năm, như vậy xem ra thí chủ cũng là người thông minh."
Diêm Bất Độ nheo mắt. Gã quen nghe lời nịnh hót của giáo chúng chứ chưa được hòa thượng khen ngợi bao giờ, gã lập tức cảnh giác: "Thì?"
"Thì, thí chủ quen thói hung ác mười hai năm, cũng chưa đến cái tuổi già đầu lú lẫn, đầu óc có vẻ cũng không có vấn đề. Như vậy chắc chắn thí chủ đã nghe tất cả những gì cần nghe, và nghĩ tất cả những gì cần nghĩ."
Không Thạch nở nụ cười thân thiện.
"Nếu chỉ nhờ vào vài lời giải thích của bần tăng mà thí chủ có thể lập tức giác ngộ, thì bần tăng đã không ở nơi này, mà e rằng đã thành Phật từ sớm."
Lần đầu gặp một cao tăng thiếu đạo đức nghề nghiệp, Diêm Bất Độ có hơi hoảng hốt: "Ngươi..."
Không Thạch tỏ vẻ ôn hòa: "A Di Đà Phật."
Nội dung không khách khí lại được hắn nói ra bằng giọng điệu dịu dàng, không hề khinh miệt hoặc tức giận.
Doãn Từ: "..."
Thời Kính Chi: "... Chùa Kiến Trần cấm tham, sân, si, vậy mà sao ta lại cảm giác vị đại sư này nói năng quai quái thế nhỉ."
Diêm Bất Độ bị tiếng A Di Đà Phật ôn hòa chặn họng. Quay sang nhìn cái vẻ mặt thản nhiên ý nói "Lớn thế này thì phải tự hiểu rồi chứ, độ ngươi thì thà độ tảng đá còn hơn" của tay hòa thượng, lửa giận bừng bừng trong tâm trí gã, làm gã không nhịn được lại hộc máu một lần.
Thở dài, Không Thạc lấy ra một miếng vải bố và đưa cho gã bằng hai tay.
Diêm Bất Độ cười lạnh, giễu cợt: "Vừa rồi còn đánh gãy tay bổn tọa, giờ lại muốn giả nhân từ?"
Không Thạch nghiêm mặt: "Thí chủ cũng đã bao kín tay mình rồi. Thế này đi, nếu thí chủ thật sự thấy lòng còn lấn cấn, thì cứ để bần tăng băng bó thêm một lớp cho đi."
Hắn ta dùng đúng chất giọng bàn công chuyện.
Diêm Bất Độ: "..."
Tay hòa thượng này có mà tu thiền kích- kích đểu người ta trong từng câu chữ dịu dàng của hắn.
Doãn Từ rất thấu hiểu cảm xúc của Diêm Bất Độ.
Nếu trước mặt gã là một vị khổ tăng thương xót chúng sinh, hoặc một vị la hán sống căm thù cái ác, thì Diêm Bất Độ vẫn sẽ thấy dễ chịu hơn bây giờ. Hai kiểu người nói trên dễ nhìn thấu, trong khi hòa thượng trước mắt lại ẩn giấu cảm xúc thật của mình, ngay cả Doãn Từ cũng chưa thể bóc trần đối phương chỉ trong một sớm một chiều, huống hồ là Diêm Bất Độ.
Đợi Diêm Bất Độ nhận khăn tay trong cảm xúc chết lặng xong, Không Thạch lại tiếp tục ngồi thiền đầy nghiêm túc.
Diêm Bất Độ mà không phải kẻ ác tạo nghiệt vô số thì có lẽ hai thầy trò Thời Kính Chi đã bắt đầu thấy thương thay cho số phận éo le của gã. Nhích về sát cạnh Doãn Từ, Thời Kính Chi thầm nghĩ, đồ đệ nhà mình vẫn dịu dàng và đáng yêu hơn hẳn.
Trời đã tối dần mà tuyết gió không ngơi. Không Thạch mở tay nải, lấy gạo và bát sắt, hòa tan ít tuyết, rồi bắt đầu nấu cháo.
Diêm Bất Độ: "... Ngươi và ta giao chiến năm ngày năm đêm, nay đã tiến sâu không biết mấy nghìn dặm vào lòng núi, mà ngươi còn có tâm trí ngồi nấu cơm?"
Không Thạch đủng đỉnh: "Đã là người thì kiểu gì cũng phải ăn thôi."
Sau khi nấu cháo và hong cho nguội bớt, hắn ta đẩy bát cháo về phía Diêm Bất Độ: "Thí chủ ăn trước đi."
Diêm Bất Độ không khách khí mà và cháo nhồm nhoàm vào miệng. Hồi chút thể lực rồi gã lại tỏa sát khí: "Tay trọc, ngươi biết ta đang nghĩ gì không?"
Hòa thượng tiếp tục vừa nấu cháo vừa trả lời với giọng thản nhiên: "Thí chủ đang nghĩ, lát nữa sẽ chờ thời cơ để giết chết bần tăng. Như vậy thí chủ sẽ có cả gạo lẫn thịt người, có thể cầm cự lâu hơn chút."
Diêm Bất Độ: "Vậy chẳng hay đại sư có muốn xả thân nuôi hổ?"
Không Thạch thổi cháo: "Không muốn."
Diêm Bất Độ cười lạnh, tẩu thuốc hồng ngọc vung lên. Kiếm khí ác liệt chém thẳng xuống đầu Không Thạch. Hòa thượng thản nhiên nghiêng kiếm đá chặn đòn, kiếm khí văng lệch hướng, để lại một vết nứt sâu trên nền đất.
"Chậc, công pháp tương khắc, đúng là phiền phức." Diêm Bất Độ nhoài người lên vách đá mà thở dài thở ngắn.
"Thí chủ nên thu tay thì hơn. Giết ta rồi thí chủ nhất định không ra ngoài được."
"Ý ngươi là gì? Cuồng phong bão tuyết chẳng đáng thành chuyện lớn."
Hòa thượng tiếp tục thổi cháo: "Điều kiện tiên quyết là thí chủ biết đường xuống núi. Ta thấy xung quanh có dấu vết của trận pháp cổ xưa, ngọn núi này bị trận pháp gây nhiễu, tàn dư ảo ảnh vương vãi bốn bề. Phải dùng công pháp phá yểm mới có thể tiến lên bình thường."
Diêm Bất Độ ngớ ra, nhưng cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm: "Núi Tung Vụ là núi lớn, chuyện lạ xảy ra cũng là thường. Giả như vị thần tiên nào từng tu luyện ở đây thì ở lại ắt sẽ nhiều phiền phức."
Nói đoạn sát khí của gã cũng tan đi.
Người xuất gia không nói dối, tuy tính tình đáng ghét nhưng hòa thượng Không Thạch vẫn là cao tăng nổi danh của chùa Kiến Trần, hắn sẽ không đơm đặt chỉ vì bảo vệ tính mạng.
Diêm Bất Độ mau chóng điều chỉnh cảm xúc của mình. Khi lại mở lời gã đã quay trở về với điệu bộ ngả ngớn muôn thuở, như thể kẻ ra sát chiêu vừa rồi không phải là gã: "Thế thức ăn phải làm sao? Gần này gạo không thể đủ cho hai người."
Không Thạch vẫn ôn hòa: "Núi này không hoàn toàn hoang vắng. Trên đường đến đây ta để ý thấy có nấm rừng và rau dại, thí chủ nhất định sẽ không chết đói."
"Không thịt à, hòa thượng đúng là loài gàn dở." Diêm Bất Độ nhìn cánh tay bị gãy của mình mà lấy làm bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành chấp nhận.
Kết thúc bữa ăn hòa thượng lại đội nón và bước ra ngoài trời tuyết. Hắn trở về khi trời đã tối đen như mực, với tay nải chất đầy rau dại và nấm rừng chắc mẩy.
Có điều người Không Thạch đọng đầy tuyết trắng, tuyết hóa thành nước khi lại gần đống lửa trong hang làm vải vóc dính sát vào da. Không Thạch cởi áo, phơi lên cành cây rồi hơ bên lửa cho mau khô.
Diêm Bất Độ thì dùng lửa hơ khô tẩu thuốc, vê một nhúm lá thuốc và chậm rãi hít một hơi.
Hòa thượng đưa lưng về phía gã. Dưới ánh lửa chập chờn và khói trắng lượn lờ, bóng lưng khỏe mạnh hiện ra rực rỡ.
Nhàm chán, Diêm Bất Độ nhả khói trong mái tóc dài thả xõa: "Tiếc thật, tiếc thật. Trong tứ kiệt, ngoại trừ lão Khúc Thính Lôi thì Túc Chấp và ngươi đều tính là mỹ nhân, có điều người nào người nấy đều khó xơi cả."
Không Thạch: "Định nghĩa của thí chủ về hai chữ 'mỹ nhân' quả là rộng rãi."
Diêm Bất Độ cười lớn: "Đại sư tướng mạo đàng hoàng, vóc người cân đối, không cần xem nhẹ bản thân. Còn Túc Chấp, đúng là bình thường hắn đeo mặt nạ, nhưng ta cũng đã nghe được và tin đồn thú vị. Vả lại, mỹ nhân là đẹp ở cốt không phải ở da, bổn tọa đã gặp vô số mỹ nhân nên tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm."
Không Thạch: "À."
Diêm Bất Độ: "Chẳng qua bổn tọa thích mỹ nhân thì thích mỹ nhân thật, nhưng sẽ không tán tỉnh một người chết. Không biết tay Túc Chấp kia vướng phải ma chướng gì mà đôi mắt không còn sức sống, đáy lòng đã rữa sạch. Người thế này là tẻ nhạt nhất, làm phí cả ngoại hình của hắn."
Doãn Từ: "..."
Tận tai lắng nghe người khác nói xấu sau lưng mình quả là trải nghiệm mới mẻ. Tuy nhiên lời Diêm Bất Độ cũng không tính là nói xấu, mà phải là sự thật mất lòng.
Không hổ danh thiên tài, nhìn người rất bén.
Quan trọng là hiện giờ Doãn Từ bỗng nảy ra một suy nghĩ quái lạ. Cái mánh nhìn người của Diêm Bất Độ khá giống với Thời Kính Chi, chẳng qua là nhuần nhuyễn hơn Thời Kính Chi lúc này.
Có thể nào chỉ là tình cờ không?
Bên kia, Diêm Bất Độ và Không Thạch cũng chưa ngừng đối ngoại.
Không Thạch không có hứng thú trò chuyện một cách rõ ràng. Hắn ta chuyên tâm lau chùi cơ thể, bởi người bình thường không có nội lực biến thái như Thời Kính Chi, nên đối với họ, dùng nội lực để duy trì nhiệt độ cơ thể đã là cực hạn. Người càng ướt, hơi ấm càng tan nhanh, từ đó sẽ làm lãng phí chân khí.
Tuy nhiên, thấy đề tài ngày càng lệch hướng, Không Thạch vẫn phải quay đầu liếc nhìn Diêm Bất Độ.
Diêm Bất Độ như được cổ vũ nên nói càng hào hứng hơn: "Nhắc đến hắn là ta lại bực tức, tên nhóc này cố tình vực dậy cái giáo phái tam lưu như giáo Xích Câu, biến chúng thành bá chủ phương bắc. Nếu hắn không chiếm mất phương bắc thì giáo ta cũng không đến mức bị đuổi đánh thảm như bây giờ. Chà, kiểu gì cũng phải rước thêm phiền cho ta vào thời kỳ quan trọng nhất."
Nói được nửa chừng gã lại tự thấy ấm ức: "Nếu không có tay họ Túc thì giờ ta đã được nằm trong chăn rồi trái ôm phải ấp rồi."
Không Thạch coi Diêm Bất Độ thành một cục không khí biết lầm bầm, còn bản thân hắn ta chỉ ung dung nhắm mắt mà thiền định.
Ai ngờ Diêm Bất Độ lại thu chân khí và im lặng đến gần. Không mang theo sát khí, gã áp sát người Không Thạch từ phía sau lưng rồi vòng một tay qua vai và chạm vào ngực hắn.
"Đại sư không giống Túc Chấp... ánh mắt đại sư hừng hực sức sống, làm rung động lòng người.
Diêm Bất Độ cố tình ngân dài câu nói, giọng mịn như tơ ngậm cười lưu luyến.
Tóc dài như thác, khói thuốc lượn lờ, và hơi thở ấm áp đồng loạt lướt qua tấm da trần của Không Thạch.
"Đại sư này, chúng ta cũng coi như có duyên. Đời người bất định, có khi chúng ta đều sẽ chết ở nơi này... Hiện giờ ngồi không cũng rảnh, chi bằng để ta dạy đại sư một vài ngón trò vui, coi như báo đáp ơn huệ bữa cơm vừa nãy..."
Tiếc rằng Diêm giáo chủ mê hoặc hết lòng mà hòa thượng lại chẳng thèm đếm xỉa. Không Thạch quay đầu, ánh mắt như đang nhìn một con sói đuổi theo cái đuôi của mình.
Đoạn hắn nghiêng người tóm chặt cánh tay bị gãy của Diêm Bất Độ. Sau đó thừa cơ Diêm Bất Độ đau đớn, Không Thạch lại điểm huyệt của gã và đẩy gã về chỗ cũ, còn tốt bụng đắp áo ngoài lên người cho gã.
Xong xuôi, hòa thượng lại về thiền định và nói giọng chân thành: "Thí chủ, chùa ta thiên dùng công pháp cận chiến, ngươi nên nhớ kỹ mới đúng."
"Đợi rời được khỏi đây chắc chắn ta sẽ giết nhà ngươi."
Không Thạch tiếp tục chặn họng gã bằng những lời hòa nhã: "Thiện tai, chẳng lẽ trước đấy thí chủ không định giết ta?"
Hiếm khi gặp được cao tăng có cả võ công lẫn bề ngoài, nhưng tiếc rằng đam mê chinh phục của Diêm ma đầu vừa mới bắt đầu nhen nhóm mà đã bị dập tắt trong lạnh lẽo.
Đường đường là một tên hòa thượng, sao lại có thêm kỹ năng châm chọc làm gì?
Sắc mặt Diêm Bất Độ trở nên u ám: "... Khỏi, ngươi cứ tiếp tục niệm kinh của nhà ngươi đi."
______________
Tác giả có lời:
Diêm Bất Độ không phải ma đầu bình thường, nhưng cao tăng cũng không phải cao tăng bình thường.
Thời hồ ly: Chết tiêu bị nhốt vào lồng rồi -> nhưng tự dưng được có thêm thời gian miễn phí -> nhưng lại không có đồ ăn -> nhưng lại có A Từ ở bên cạnh -> Thế thì không biết là lãi hay là lỗ nữa
Doãn ma đầu:?
Hòa thượng đeo một thanh kiếm lớn màu xám xanh sau lưng. Lưỡi kiếm chưa từng được mài, hình như nó được rèn từ đá Mạc Viêm. Người này có thân hình cao lớn nhưng không phải dạng vai u thịt bắp. Hắn ta đứng giữa trời tuyết như một ngọn núi trơ trọi mà sừng sững.
Nhìn kỹ, hòa thượng có tướng mạo cương nghị, đường nét khuôn mặt sâu và sắc nét. Một vết sẹo nổi bật trên gò má phải của hắn, nhưng vẫn không hề khiến hắn trở nên dữ tợn.
Hòa thượng Không Thạch.
Doãn Từ nhận ra người này. Trăm năm trước, y dùng tên giả "Túc Chấp", cùng với Diêm Bất Độ, Không Thạch, và Khúc Thính Lôi được người đời gọi là "giang hồ tứ kiệt". Ngoại trừ Khúc Thính Lôi đã ngoài năm mươi, thì trong mắt người ngoài, ba người còn lại đều chưa đến tứ tuần.
Hậu sinh khả úy, khí thế hiên ngang. Họ là các bậc anh tài đứng đầu võ lâm từ thuở lập quốc.
Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, vì xây cất quỷ mộ, Diêm Bất Độ gây ra một hồi gió tanh mưa máu trên khắp nửa đất nước, đồng thời đánh bại vô số cao thủ giang hồ. Cuối cùng, chùa Kiến Trần luôn bàng quan với sự đời cũng phải nhúng tay vào: họ phái Không Thạch đi truy bắt Diêm Bất Độ.
Các hòa thượng muốn nhốt Diêm Bất Độ xuống địa lao của chùa Kiến Trần, rồi sẽ đem ra xét xử công khai với hy vọng có thể tống giam gã hết đời.
Doãn Từ nhớ đoạn sau của câu chuyện này.
Từ xưa đến giờ, các hòa thượng đã hành động là sẽ hành động đến cùng, không chết không thôi. Nhưng Diêm Bất Độ không bị bắt về chùa Kiến Trần, nghĩa là hẳn Không Thạch đã bị gã giết chết. Sau đó Diêm Bất Độ mất tích, giang hồ tứ kiệt chỉ còn lại Khúc Thính Lôi và Túc Chấp.
Hai vị hào kiệt như sao băng giữa đêm đen, rực sáng, nhưng cũng chóng lụi tàn.
Khi vẫn còn là "Túc Chấp", Doãn Từ làm việc thiện-ác lẫn lộn, lại biết điểm dừng, nên được chính phái nhắm mắt làm ngơ. Do chưa từng giao đấu với Không Thạch, Doãn Từ không hiểu biết gì về nhân vật này, do đó hiển nhiên không thể đoán ra bí mật năm xưa- không ai biết Không Thạch chết thế nào, chết ở đâu. Cho đến ngày nay, chùa Kiến Trần vẫn đang đi tìm tro cốt của vị cao tăng trẻ tuổi ấy.
Giờ đã đến lúc y có được câu trả lời?
Doãn Từ không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, tiếc rằng trên người y còn có vất vưởng một tên Thời Kính Chi mềm rũ, làm tăng độ khó cho động tác dễ dàng này.
Quần áo của hòa thượng Không Thạch đã rách tả tơi, chi chít đầy vết kiếm, nhưng khí của hắn ta khá thản nhiên. So với Diêm Bất Độ nhếch nhác thì hắn ta giống người đến ngắm cảnh hơn.
Hắn ta ngồi đối diện Diêm Bất Độ, sửa sang vạt áo, rồi bắt đầu niệm kinh.
Và hắn niệm kinh hơn nửa ngày.
Thời Kính Chi không cố chịu đựng thêm nữa. Hắn cuộn tròn cơ thể, đầu gác lên đùi Doãn Từ, ngủ không biết trời đất là gì. Doãn Từ thì tiếp tục ngồi thiền, tay nghịch tóc Thời Kính Chi, mắt nhìn đăm đăm hình ảnh phía trước.
Thời Kính Chi ngủ hết mấy canh giờ mới lấy lại đôi chút tỉnh táo. Rút tóc mình khỏi cặp vuốt của Doãn Từ, hắn dụi dụi mắt: "Thế nào rồi?"
Doãn Từ: "Họ không nói câu nào."
Thời Kính Chi: "... Được bao lâu rồi? Hồi ức của đám Diêm Thanh không ngắn lắm, nhưng cảnh tâm ma gom góp nhặt nhạnh một hồi thì chỉ cần xem chốc lát là xong. Còn đây, chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đợi ở đấy theo đúng số ngày trong ký ức gã à, chỗ này không đồ ăn thức uống..."
Doãn Từ cảm giác sau khi sinh tâm ma, sư phụ nhà mình ồn ào hơn hẳn. Thời Kính Chi vui lòng ỷ lại y là chuyện tốt, có điều hắn chưa thăm dò xong giới hạn của mức độ ỷ lại, nên mới muốn nói toạc hết thảy mọi thứ trong lòng.
Nhưng ở cạnh một người lúc nào cũng hừng hực khí thế mà nhiễu sự như thế, Doãn Từ lại không hề thấy bực bội chút nào.
Y vỗ cánh tay Thời Kính Chi: "Đừng sợ, Diêm Bất Độ đã muốn để lại tin tức thì sẽ không giết chết người truyền tin... Sư tôn có thể nhắm mắt, cảm nhận tình trạng cơ thể xem sao."
Thời Kính Chi nghe lời, sau đó hắn lập tức xù lông: "Ta ngủ lâu vậy mà sao không hồi được tí thể lực nào?"
"Quả nhiên."
Doãn Từ bật cười: "Diêm Bất Độ không mạnh đến mức tự lập ra một không gian trời đất mới, nơi đây chỉ đơn giản là 'tâm cảnh'. Những chuyện xảy ra trước mắt thật ra chỉ diễn ra trong ý thức chúng ta- trận pháp làm gia tăng tốc độ suy nghĩ, khiến cho một ngày ở 'tâm cảnh' bằng một chớp mắt bên ngoài."
Mới cái chớp mắt ở thế giới bên ngoài, thì dĩ nhiên Thời Kính Chi chưa thể hồi sức được.
Tuy nhiên điều này có cái lợi ở chỗ, dù hồi ức của Diêm Bất Độ có dài đến một năm, thì ngoài thực tế cũng mới chỉ một canh giờ là nhiều nhất. Họ sẽ không phải lo chuyện chết đói, chết khát, hoặc vấn đề sạch sẽ.
... Nhưng ai đó có thể sẽ chết vì buồn chán.
Thời Kính Chi xưa nay ưa lăn xả, ngồi yên hắn không chịu được. Bây giờ mắc kẹt trong hang, hắn đang trở nên uể oải một cách rõ ràng.
Doãn Từ buồn cười: "Không sao, dù họ ở đây cả mùa đông thì cũng chỉ ba tháng thôi mà."
Ngừng chốc lát, y lại ghé tai Thời Kính Chi: "Đây là thời gian trộm được từ thiên đạo, sư tôn không cần lo lắng bệnh tật, chi bằng cứ hưởng thụ cho thật thỏa thích... Chẳng phải còn có ta ở đây bên cạnh sư tôn đấy ư?"
Trước đấy sau khi đến thôn Nguyên Tiên Thời Kính Chi đã trở nên trầm tính một cách khó hiểu, thành ra không dễ trêu nữa. Hiện giờ vào trận Phật Tâm, hắn lại để lộ chút ít bản tâm, nên cũng lại dễ đùa- Doãn Từ nhìn vành tai ửng đỏ của Thời Kính Chi mà lấy làm hài lòng.
Thời Kính Chi khao khát được ra ngoài, nhưng cũng lưu luyến cái ấm áp của người bên cạnh, nên đành xụ mặt quay người, làm như tạm thời yên ổn.
Hang động mờ tối và lạnh băng mang đến cảm giác bí bách như nằm trong quan tài. Gió lớn gào rít bên ngoài càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Nếu mắc kẹt ở đây, một thân một mình, trong hoàn cảnh khô khốc và thiếu dưỡng khí, thì khả năng sẽ phát điên trước khi chết đói.
"Trước đấy hai ta chỉ lo giao tranh mà không có thời gian tán gẫu. Giờ đã tạm coi như đình chiến rồi mà sao vẫn còn im lặng thế?"
Có lẽ cũng đã chán phát điên, Diêm Bất Độ mở lời trước.
"Đám lừa trọc chùa Kiến Trần các ngươi mở miệng là phổ độ chúng sinh, mỗi lần gặp bổn tọa là chỉ muốn nói cạn nước miếng. Vậy mà sao đến lượt đại sư lại thành cái hũ nút thế?"
Hòa thượng Không Thạch liếc nhìn gã, không đáp.
Điều này Diêm Bất Độ càng thêm hào hứng: "Chà? Chẳng lẽ đại sư là một kiểu người khác- tự cho mình là thanh cao, không vừa mắt bụi trần, cho nên sợ dính phải nghiệp chướng của ta mà làm bẩn chính khí toàn thân của mình?"
Doãn Từ đỡ trán. Diêm Bất Độ không những hộc máu giống Thời Kính Chi, mà lúc ồn ào cũng lắm lời giống hắn.
Không Thạch không yên lặng niệm kinh nữa, hắn ta hắng giọng, mở miệng lần đầu.
Giọng hòa thượng dịu dàng: "Ta nhớ năm nay thí chủ hai mươi lẻ chín."
"Phải."
"Mười bảy tuổi thí chủ thành lập Lăng giáo, cho đến nay đã gây ra vô số gió tanh mưa máu, tạo vô số sát nghiệt."
"Vậy thì sao?"
"Một mình thí chủ thành lập nên ma giáo, rồi chỉ bằng lực lượng của một ma giáo, thí chủ có thể đối đầu với cả chính đạo gần hai năm, như vậy xem ra thí chủ cũng là người thông minh."
Diêm Bất Độ nheo mắt. Gã quen nghe lời nịnh hót của giáo chúng chứ chưa được hòa thượng khen ngợi bao giờ, gã lập tức cảnh giác: "Thì?"
"Thì, thí chủ quen thói hung ác mười hai năm, cũng chưa đến cái tuổi già đầu lú lẫn, đầu óc có vẻ cũng không có vấn đề. Như vậy chắc chắn thí chủ đã nghe tất cả những gì cần nghe, và nghĩ tất cả những gì cần nghĩ."
Không Thạch nở nụ cười thân thiện.
"Nếu chỉ nhờ vào vài lời giải thích của bần tăng mà thí chủ có thể lập tức giác ngộ, thì bần tăng đã không ở nơi này, mà e rằng đã thành Phật từ sớm."
Lần đầu gặp một cao tăng thiếu đạo đức nghề nghiệp, Diêm Bất Độ có hơi hoảng hốt: "Ngươi..."
Không Thạch tỏ vẻ ôn hòa: "A Di Đà Phật."
Nội dung không khách khí lại được hắn nói ra bằng giọng điệu dịu dàng, không hề khinh miệt hoặc tức giận.
Doãn Từ: "..."
Thời Kính Chi: "... Chùa Kiến Trần cấm tham, sân, si, vậy mà sao ta lại cảm giác vị đại sư này nói năng quai quái thế nhỉ."
Diêm Bất Độ bị tiếng A Di Đà Phật ôn hòa chặn họng. Quay sang nhìn cái vẻ mặt thản nhiên ý nói "Lớn thế này thì phải tự hiểu rồi chứ, độ ngươi thì thà độ tảng đá còn hơn" của tay hòa thượng, lửa giận bừng bừng trong tâm trí gã, làm gã không nhịn được lại hộc máu một lần.
Thở dài, Không Thạc lấy ra một miếng vải bố và đưa cho gã bằng hai tay.
Diêm Bất Độ cười lạnh, giễu cợt: "Vừa rồi còn đánh gãy tay bổn tọa, giờ lại muốn giả nhân từ?"
Không Thạch nghiêm mặt: "Thí chủ cũng đã bao kín tay mình rồi. Thế này đi, nếu thí chủ thật sự thấy lòng còn lấn cấn, thì cứ để bần tăng băng bó thêm một lớp cho đi."
Hắn ta dùng đúng chất giọng bàn công chuyện.
Diêm Bất Độ: "..."
Tay hòa thượng này có mà tu thiền kích- kích đểu người ta trong từng câu chữ dịu dàng của hắn.
Doãn Từ rất thấu hiểu cảm xúc của Diêm Bất Độ.
Nếu trước mặt gã là một vị khổ tăng thương xót chúng sinh, hoặc một vị la hán sống căm thù cái ác, thì Diêm Bất Độ vẫn sẽ thấy dễ chịu hơn bây giờ. Hai kiểu người nói trên dễ nhìn thấu, trong khi hòa thượng trước mắt lại ẩn giấu cảm xúc thật của mình, ngay cả Doãn Từ cũng chưa thể bóc trần đối phương chỉ trong một sớm một chiều, huống hồ là Diêm Bất Độ.
Đợi Diêm Bất Độ nhận khăn tay trong cảm xúc chết lặng xong, Không Thạch lại tiếp tục ngồi thiền đầy nghiêm túc.
Diêm Bất Độ mà không phải kẻ ác tạo nghiệt vô số thì có lẽ hai thầy trò Thời Kính Chi đã bắt đầu thấy thương thay cho số phận éo le của gã. Nhích về sát cạnh Doãn Từ, Thời Kính Chi thầm nghĩ, đồ đệ nhà mình vẫn dịu dàng và đáng yêu hơn hẳn.
Trời đã tối dần mà tuyết gió không ngơi. Không Thạch mở tay nải, lấy gạo và bát sắt, hòa tan ít tuyết, rồi bắt đầu nấu cháo.
Diêm Bất Độ: "... Ngươi và ta giao chiến năm ngày năm đêm, nay đã tiến sâu không biết mấy nghìn dặm vào lòng núi, mà ngươi còn có tâm trí ngồi nấu cơm?"
Không Thạch đủng đỉnh: "Đã là người thì kiểu gì cũng phải ăn thôi."
Sau khi nấu cháo và hong cho nguội bớt, hắn ta đẩy bát cháo về phía Diêm Bất Độ: "Thí chủ ăn trước đi."
Diêm Bất Độ không khách khí mà và cháo nhồm nhoàm vào miệng. Hồi chút thể lực rồi gã lại tỏa sát khí: "Tay trọc, ngươi biết ta đang nghĩ gì không?"
Hòa thượng tiếp tục vừa nấu cháo vừa trả lời với giọng thản nhiên: "Thí chủ đang nghĩ, lát nữa sẽ chờ thời cơ để giết chết bần tăng. Như vậy thí chủ sẽ có cả gạo lẫn thịt người, có thể cầm cự lâu hơn chút."
Diêm Bất Độ: "Vậy chẳng hay đại sư có muốn xả thân nuôi hổ?"
Không Thạch thổi cháo: "Không muốn."
Diêm Bất Độ cười lạnh, tẩu thuốc hồng ngọc vung lên. Kiếm khí ác liệt chém thẳng xuống đầu Không Thạch. Hòa thượng thản nhiên nghiêng kiếm đá chặn đòn, kiếm khí văng lệch hướng, để lại một vết nứt sâu trên nền đất.
"Chậc, công pháp tương khắc, đúng là phiền phức." Diêm Bất Độ nhoài người lên vách đá mà thở dài thở ngắn.
"Thí chủ nên thu tay thì hơn. Giết ta rồi thí chủ nhất định không ra ngoài được."
"Ý ngươi là gì? Cuồng phong bão tuyết chẳng đáng thành chuyện lớn."
Hòa thượng tiếp tục thổi cháo: "Điều kiện tiên quyết là thí chủ biết đường xuống núi. Ta thấy xung quanh có dấu vết của trận pháp cổ xưa, ngọn núi này bị trận pháp gây nhiễu, tàn dư ảo ảnh vương vãi bốn bề. Phải dùng công pháp phá yểm mới có thể tiến lên bình thường."
Diêm Bất Độ ngớ ra, nhưng cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm: "Núi Tung Vụ là núi lớn, chuyện lạ xảy ra cũng là thường. Giả như vị thần tiên nào từng tu luyện ở đây thì ở lại ắt sẽ nhiều phiền phức."
Nói đoạn sát khí của gã cũng tan đi.
Người xuất gia không nói dối, tuy tính tình đáng ghét nhưng hòa thượng Không Thạch vẫn là cao tăng nổi danh của chùa Kiến Trần, hắn sẽ không đơm đặt chỉ vì bảo vệ tính mạng.
Diêm Bất Độ mau chóng điều chỉnh cảm xúc của mình. Khi lại mở lời gã đã quay trở về với điệu bộ ngả ngớn muôn thuở, như thể kẻ ra sát chiêu vừa rồi không phải là gã: "Thế thức ăn phải làm sao? Gần này gạo không thể đủ cho hai người."
Không Thạch vẫn ôn hòa: "Núi này không hoàn toàn hoang vắng. Trên đường đến đây ta để ý thấy có nấm rừng và rau dại, thí chủ nhất định sẽ không chết đói."
"Không thịt à, hòa thượng đúng là loài gàn dở." Diêm Bất Độ nhìn cánh tay bị gãy của mình mà lấy làm bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành chấp nhận.
Kết thúc bữa ăn hòa thượng lại đội nón và bước ra ngoài trời tuyết. Hắn trở về khi trời đã tối đen như mực, với tay nải chất đầy rau dại và nấm rừng chắc mẩy.
Có điều người Không Thạch đọng đầy tuyết trắng, tuyết hóa thành nước khi lại gần đống lửa trong hang làm vải vóc dính sát vào da. Không Thạch cởi áo, phơi lên cành cây rồi hơ bên lửa cho mau khô.
Diêm Bất Độ thì dùng lửa hơ khô tẩu thuốc, vê một nhúm lá thuốc và chậm rãi hít một hơi.
Hòa thượng đưa lưng về phía gã. Dưới ánh lửa chập chờn và khói trắng lượn lờ, bóng lưng khỏe mạnh hiện ra rực rỡ.
Nhàm chán, Diêm Bất Độ nhả khói trong mái tóc dài thả xõa: "Tiếc thật, tiếc thật. Trong tứ kiệt, ngoại trừ lão Khúc Thính Lôi thì Túc Chấp và ngươi đều tính là mỹ nhân, có điều người nào người nấy đều khó xơi cả."
Không Thạch: "Định nghĩa của thí chủ về hai chữ 'mỹ nhân' quả là rộng rãi."
Diêm Bất Độ cười lớn: "Đại sư tướng mạo đàng hoàng, vóc người cân đối, không cần xem nhẹ bản thân. Còn Túc Chấp, đúng là bình thường hắn đeo mặt nạ, nhưng ta cũng đã nghe được và tin đồn thú vị. Vả lại, mỹ nhân là đẹp ở cốt không phải ở da, bổn tọa đã gặp vô số mỹ nhân nên tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm."
Không Thạch: "À."
Diêm Bất Độ: "Chẳng qua bổn tọa thích mỹ nhân thì thích mỹ nhân thật, nhưng sẽ không tán tỉnh một người chết. Không biết tay Túc Chấp kia vướng phải ma chướng gì mà đôi mắt không còn sức sống, đáy lòng đã rữa sạch. Người thế này là tẻ nhạt nhất, làm phí cả ngoại hình của hắn."
Doãn Từ: "..."
Tận tai lắng nghe người khác nói xấu sau lưng mình quả là trải nghiệm mới mẻ. Tuy nhiên lời Diêm Bất Độ cũng không tính là nói xấu, mà phải là sự thật mất lòng.
Không hổ danh thiên tài, nhìn người rất bén.
Quan trọng là hiện giờ Doãn Từ bỗng nảy ra một suy nghĩ quái lạ. Cái mánh nhìn người của Diêm Bất Độ khá giống với Thời Kính Chi, chẳng qua là nhuần nhuyễn hơn Thời Kính Chi lúc này.
Có thể nào chỉ là tình cờ không?
Bên kia, Diêm Bất Độ và Không Thạch cũng chưa ngừng đối ngoại.
Không Thạch không có hứng thú trò chuyện một cách rõ ràng. Hắn ta chuyên tâm lau chùi cơ thể, bởi người bình thường không có nội lực biến thái như Thời Kính Chi, nên đối với họ, dùng nội lực để duy trì nhiệt độ cơ thể đã là cực hạn. Người càng ướt, hơi ấm càng tan nhanh, từ đó sẽ làm lãng phí chân khí.
Tuy nhiên, thấy đề tài ngày càng lệch hướng, Không Thạch vẫn phải quay đầu liếc nhìn Diêm Bất Độ.
Diêm Bất Độ như được cổ vũ nên nói càng hào hứng hơn: "Nhắc đến hắn là ta lại bực tức, tên nhóc này cố tình vực dậy cái giáo phái tam lưu như giáo Xích Câu, biến chúng thành bá chủ phương bắc. Nếu hắn không chiếm mất phương bắc thì giáo ta cũng không đến mức bị đuổi đánh thảm như bây giờ. Chà, kiểu gì cũng phải rước thêm phiền cho ta vào thời kỳ quan trọng nhất."
Nói được nửa chừng gã lại tự thấy ấm ức: "Nếu không có tay họ Túc thì giờ ta đã được nằm trong chăn rồi trái ôm phải ấp rồi."
Không Thạch coi Diêm Bất Độ thành một cục không khí biết lầm bầm, còn bản thân hắn ta chỉ ung dung nhắm mắt mà thiền định.
Ai ngờ Diêm Bất Độ lại thu chân khí và im lặng đến gần. Không mang theo sát khí, gã áp sát người Không Thạch từ phía sau lưng rồi vòng một tay qua vai và chạm vào ngực hắn.
"Đại sư không giống Túc Chấp... ánh mắt đại sư hừng hực sức sống, làm rung động lòng người.
Diêm Bất Độ cố tình ngân dài câu nói, giọng mịn như tơ ngậm cười lưu luyến.
Tóc dài như thác, khói thuốc lượn lờ, và hơi thở ấm áp đồng loạt lướt qua tấm da trần của Không Thạch.
"Đại sư này, chúng ta cũng coi như có duyên. Đời người bất định, có khi chúng ta đều sẽ chết ở nơi này... Hiện giờ ngồi không cũng rảnh, chi bằng để ta dạy đại sư một vài ngón trò vui, coi như báo đáp ơn huệ bữa cơm vừa nãy..."
Tiếc rằng Diêm giáo chủ mê hoặc hết lòng mà hòa thượng lại chẳng thèm đếm xỉa. Không Thạch quay đầu, ánh mắt như đang nhìn một con sói đuổi theo cái đuôi của mình.
Đoạn hắn nghiêng người tóm chặt cánh tay bị gãy của Diêm Bất Độ. Sau đó thừa cơ Diêm Bất Độ đau đớn, Không Thạch lại điểm huyệt của gã và đẩy gã về chỗ cũ, còn tốt bụng đắp áo ngoài lên người cho gã.
Xong xuôi, hòa thượng lại về thiền định và nói giọng chân thành: "Thí chủ, chùa ta thiên dùng công pháp cận chiến, ngươi nên nhớ kỹ mới đúng."
"Đợi rời được khỏi đây chắc chắn ta sẽ giết nhà ngươi."
Không Thạch tiếp tục chặn họng gã bằng những lời hòa nhã: "Thiện tai, chẳng lẽ trước đấy thí chủ không định giết ta?"
Hiếm khi gặp được cao tăng có cả võ công lẫn bề ngoài, nhưng tiếc rằng đam mê chinh phục của Diêm ma đầu vừa mới bắt đầu nhen nhóm mà đã bị dập tắt trong lạnh lẽo.
Đường đường là một tên hòa thượng, sao lại có thêm kỹ năng châm chọc làm gì?
Sắc mặt Diêm Bất Độ trở nên u ám: "... Khỏi, ngươi cứ tiếp tục niệm kinh của nhà ngươi đi."
______________
Tác giả có lời:
Diêm Bất Độ không phải ma đầu bình thường, nhưng cao tăng cũng không phải cao tăng bình thường.
Thời hồ ly: Chết tiêu bị nhốt vào lồng rồi -> nhưng tự dưng được có thêm thời gian miễn phí -> nhưng lại không có đồ ăn -> nhưng lại có A Từ ở bên cạnh -> Thế thì không biết là lãi hay là lỗ nữa
Doãn ma đầu:?