Chương 25: Gây Loạn
Phương Hinh vừa bước xuống xe taxi khi xe dừng ngay trước cổng nhà, cô vẫn còn nhớ câu nói của Hoàng Tống Hiên khi còn ở trong xe.
- Sự mạnh mẽ của em rất cần vào lúc này, hiểu không?
- Em biết rồi…
Tối hôm qua khi đi Phương Hinh không cầm theo chìa khóa nhà, cuối cùng phải nhấn chuông chờ người giúp việc ra mở cổng.
Vừa đi vào sân nhà được mấy bước, chỉ thấy Đinh Khải Thành quỳ trước cửa, đầu gục xuống, dáng vẻ rất khổ sở.
Phương Hinh hơi run chân không dám bước vào, lúc này câu nói của Hoàng Tống Hiên một lần nữa hiện lên, chỉ còn cách hít một hơi thật sâu đi vào trong.
- Hinh Hinh?
Nghe tiếng bước chân, Đinh Khải Thành quay đầu lại, anh ta xanh mặt nhìn cô, cả cơ thể nhếch nhác tiều tụy như bị ai bỏ đói mấy ngày.
Phương Hinh chưa kịp mở miệng, người lớn trong nhà đã vội vã đi ra, khuôn mặt vừa trách vừa khuyên.
- Hinh Hinh, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì mà lại thành ra cớ sự này, mẹ hỏi mãi nhưng Khải Thành không thèm nói, nhất quyết quỳ ở đây đến khi con về.
Mối hôn sự này sớm đã được ba mẹ cô hài lòng chấp thuận, hơn nữa còn rất vui vẻ khi hay tin cả hai đến với nhau.
Lễ đính hôn sớm đã được sắp xếp đầy đủ, không thể vì mấy chuyện giận dỗi nhau lại hủy bỏ như vậy, mấy đứa chúng nó rất khó khăn mới có thể đến với nhau.
Thấy vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt mẹ, Phương Hinh không biết phải làm thế nào, đang lúc cô bối rối thì một bàn tay khác của Đinh Khải Thành nắm lấy vạt váy của cô, ánh mắt đau đớn bi thương ngước lên nhìn cô.
- Hinh Hinh, anh biết dục vọng của đàn ông sẽ rất khó kiềm chế, nhưng khi ấy anh cũng có men say trong người, thực sự chỉ cần sơ suất một chút anh sẽ làm bẩn đi sự trong trắng của em. Anh thành thật xin lỗi…
Khốn nạn, xảo quyệt.
Phương Hinh nhìn anh ta như một con kiến, căm phẫn mà dùng chân đá bay anh ta ra xa, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
- Loại người máu chó như anh nên biến khỏi đây, đừng để tôi phải hất chậu nước bẩn lên người. Anh có thể lừa được ba mẹ tôi nhưng anh không lừa được tôi đâu. Biến khuất mắt tôi.
Ba mẹ Phương Hinh đứng bên cạnh xem cũng hiểu ra không ít thì nhiều, thái độ của con gái bọn họ cũng thể hiện rõ, có vẻ chuyện này rất nghiêm trọng.
Đinh Khải Thành bị đôi mắt lạnh tanh của Phương Hinh dọa sợ, anh ta hai tay chống trên nền đất, đôi chân quỳ đã lâu sớm đã nhức mỏi cả.
Khoảng cách giữa Đinh Khải Thành và Phương Hinh hoàn toàn không thể cứu vãn, vừa nhìn có thể thấy, riêng ba cô là người lớn, không thể không xen vào được.
- Hinh Hinh, sao con có thể nói chuyện với chồng chưa cưới của mình như vậy? Gia đình chúng ta có quy tắc trật tự, con là con gái, đừng hành xử lỗ mãng như vậy.
Dù sao Đinh Khải Thành cũng là người ngoài, không thể không nể mặt anh ta được.
Ba Phương Hinh nói với thái độ nghiêm túc, ánh mắt có chút cảnh cáo nhìn về phía cô, trông có vẻ rất khó gần.
Phương Hinh không hề nghe lời, cô nói rõ toàn bộ mọi chuyện, vạch trần bộ mặt thật của tên thối tha này.
- Bỏ thuốc vào ly rượu của bạn gái, khi người ta không muốn tiếp xúc lại hung bạo cưỡng ép, nếu khi ấy không có người đến cứu giúp, cả đời này con cũng sẽ không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đó được.
Ông Phương nhăn màu đưa mắt nhìn Đinh Khải Thành, bộ dạng thảm hại của anh ta không thể cứu vớt được một chút thương hại nào. Trái lại còn cho người khác cảm giác chán ghét.
- Chuyện này là thế nào?
Ba cô đưa cặp mắt sắc lẹm như mũi dao qua phía bên kia, làm cho Đinh Khải Thành vừa nhìn đã toát mồ hôi lạnh, anh ta vội bò dậy tính chuồn đi, cuối cùng vẫn là bị đám người giúp việc bắt lại được.
Đinh Khải Thành bị tài xế nhà cô túm cổ áo ném xuống đất, trước giờ anh ta có danh là công tử nhà giàu, chưa từng gặp qua trường hợp nào như thế này cả, hơn nửa tuổi tác còn nhỏ, quả thực không đủ tâm lý để chịu đựng dưới áp lực người lớn.
- Mày muốn ức hiếp con gái tao?
Đinh Khải Thành không dám ngẩng đầu lên, nghe giọng nói ghê rợn ấy chỉ khiến anh ta muốn tiểu ra quần. Toàn thân run rẩy không dám nhúc nhích, miệng lưỡi cũng cứng đờ cả rồi.
Phương Hinh thích thú chỉ cười khẩy một cái, cô nhẹ giọng.
- Ba, bỏ đi, nể tình bao năm nay Đinh gia từng giúp đỡ gia đình mình, thả anh ta đi.
Ba cô không phải là người dễ dàng như vậy, nhưng sau vài lần nói ra vấn đề cốt lõi, ông Phương cũng thả Đinh Khải Thành ra khỏi nhà, chuyện này Phương gia không thể cho qua, tất nhiên sẽ tìm cách để trả lại món nợ này.
- Sự mạnh mẽ của em rất cần vào lúc này, hiểu không?
- Em biết rồi…
Tối hôm qua khi đi Phương Hinh không cầm theo chìa khóa nhà, cuối cùng phải nhấn chuông chờ người giúp việc ra mở cổng.
Vừa đi vào sân nhà được mấy bước, chỉ thấy Đinh Khải Thành quỳ trước cửa, đầu gục xuống, dáng vẻ rất khổ sở.
Phương Hinh hơi run chân không dám bước vào, lúc này câu nói của Hoàng Tống Hiên một lần nữa hiện lên, chỉ còn cách hít một hơi thật sâu đi vào trong.
- Hinh Hinh?
Nghe tiếng bước chân, Đinh Khải Thành quay đầu lại, anh ta xanh mặt nhìn cô, cả cơ thể nhếch nhác tiều tụy như bị ai bỏ đói mấy ngày.
Phương Hinh chưa kịp mở miệng, người lớn trong nhà đã vội vã đi ra, khuôn mặt vừa trách vừa khuyên.
- Hinh Hinh, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì mà lại thành ra cớ sự này, mẹ hỏi mãi nhưng Khải Thành không thèm nói, nhất quyết quỳ ở đây đến khi con về.
Mối hôn sự này sớm đã được ba mẹ cô hài lòng chấp thuận, hơn nữa còn rất vui vẻ khi hay tin cả hai đến với nhau.
Lễ đính hôn sớm đã được sắp xếp đầy đủ, không thể vì mấy chuyện giận dỗi nhau lại hủy bỏ như vậy, mấy đứa chúng nó rất khó khăn mới có thể đến với nhau.
Thấy vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt mẹ, Phương Hinh không biết phải làm thế nào, đang lúc cô bối rối thì một bàn tay khác của Đinh Khải Thành nắm lấy vạt váy của cô, ánh mắt đau đớn bi thương ngước lên nhìn cô.
- Hinh Hinh, anh biết dục vọng của đàn ông sẽ rất khó kiềm chế, nhưng khi ấy anh cũng có men say trong người, thực sự chỉ cần sơ suất một chút anh sẽ làm bẩn đi sự trong trắng của em. Anh thành thật xin lỗi…
Khốn nạn, xảo quyệt.
Phương Hinh nhìn anh ta như một con kiến, căm phẫn mà dùng chân đá bay anh ta ra xa, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
- Loại người máu chó như anh nên biến khỏi đây, đừng để tôi phải hất chậu nước bẩn lên người. Anh có thể lừa được ba mẹ tôi nhưng anh không lừa được tôi đâu. Biến khuất mắt tôi.
Ba mẹ Phương Hinh đứng bên cạnh xem cũng hiểu ra không ít thì nhiều, thái độ của con gái bọn họ cũng thể hiện rõ, có vẻ chuyện này rất nghiêm trọng.
Đinh Khải Thành bị đôi mắt lạnh tanh của Phương Hinh dọa sợ, anh ta hai tay chống trên nền đất, đôi chân quỳ đã lâu sớm đã nhức mỏi cả.
Khoảng cách giữa Đinh Khải Thành và Phương Hinh hoàn toàn không thể cứu vãn, vừa nhìn có thể thấy, riêng ba cô là người lớn, không thể không xen vào được.
- Hinh Hinh, sao con có thể nói chuyện với chồng chưa cưới của mình như vậy? Gia đình chúng ta có quy tắc trật tự, con là con gái, đừng hành xử lỗ mãng như vậy.
Dù sao Đinh Khải Thành cũng là người ngoài, không thể không nể mặt anh ta được.
Ba Phương Hinh nói với thái độ nghiêm túc, ánh mắt có chút cảnh cáo nhìn về phía cô, trông có vẻ rất khó gần.
Phương Hinh không hề nghe lời, cô nói rõ toàn bộ mọi chuyện, vạch trần bộ mặt thật của tên thối tha này.
- Bỏ thuốc vào ly rượu của bạn gái, khi người ta không muốn tiếp xúc lại hung bạo cưỡng ép, nếu khi ấy không có người đến cứu giúp, cả đời này con cũng sẽ không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đó được.
Ông Phương nhăn màu đưa mắt nhìn Đinh Khải Thành, bộ dạng thảm hại của anh ta không thể cứu vớt được một chút thương hại nào. Trái lại còn cho người khác cảm giác chán ghét.
- Chuyện này là thế nào?
Ba cô đưa cặp mắt sắc lẹm như mũi dao qua phía bên kia, làm cho Đinh Khải Thành vừa nhìn đã toát mồ hôi lạnh, anh ta vội bò dậy tính chuồn đi, cuối cùng vẫn là bị đám người giúp việc bắt lại được.
Đinh Khải Thành bị tài xế nhà cô túm cổ áo ném xuống đất, trước giờ anh ta có danh là công tử nhà giàu, chưa từng gặp qua trường hợp nào như thế này cả, hơn nửa tuổi tác còn nhỏ, quả thực không đủ tâm lý để chịu đựng dưới áp lực người lớn.
- Mày muốn ức hiếp con gái tao?
Đinh Khải Thành không dám ngẩng đầu lên, nghe giọng nói ghê rợn ấy chỉ khiến anh ta muốn tiểu ra quần. Toàn thân run rẩy không dám nhúc nhích, miệng lưỡi cũng cứng đờ cả rồi.
Phương Hinh thích thú chỉ cười khẩy một cái, cô nhẹ giọng.
- Ba, bỏ đi, nể tình bao năm nay Đinh gia từng giúp đỡ gia đình mình, thả anh ta đi.
Ba cô không phải là người dễ dàng như vậy, nhưng sau vài lần nói ra vấn đề cốt lõi, ông Phương cũng thả Đinh Khải Thành ra khỏi nhà, chuyện này Phương gia không thể cho qua, tất nhiên sẽ tìm cách để trả lại món nợ này.