Chương 24: Giọt Nước Tràn Ly
Vừa bước ra khỏi khách sạn, một chiếc taxi dừng ngay bên cạnh, tiếp theo đó phía sau cũng có một chiếc taxi khác dừng lại.
Vốn dĩ Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên không mấy để ý, nhưng người bước xuống xe đó lại là Thương Anh Anh, lần này không để ý cũng không được.
Trương Anh Anh ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu ngạo bước xuống xe, cô ta cũng vô tình liếc sang bên này, nhìn thấy Hoàng Tống Hiên và Phương Hinh bước ra từ khách sạn liền trố mắt ngạc nhiên.
Cô ta nhăn mày trong vài giây, dùng đôi tay mềm mại lấy chiếc kính râm xuống, trong đôi mắt là những cảm xúc lẫn lộn và mơ hồ.
- Anh Hiên?
Hoàng Tống Hiên quay đầu nhìn vào cô gái đang gọi mình ngay bên cạnh, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút dao động, anh rất lịch sự chào hỏi.
- Chào em.
Chỉ mở miệng lạnh nhạt nói hai chữ sau đó anh mở của xe taxi muốn rời đi cùng Phương Hinh, sau cùng Truong Anh Anh mang vẻ mặt bực tức một tay đóng rầm cửa xe lại, đứng đối diện bọn họ chất vấn.
- Hai người đang làm gì ở chỗ này?
Phương Hinh không lên tiếng, cô muốn xem xem mối quan hệ của anh em bọn họ có thật sự tốt?
Hoàng Tống Hiên chỉ thản nhiên trả lời.
- Vừa từ khách sạn đi ra, làm sao?
Lời nói của anh có chút không mấy kiên nhẫn chờ đợi, Hoàng Tống Hiên đẩy nhẹ Trương Anh Anh ra rồi mở cửa taxi để Phương Hinh lên xe trước.
Bên ngoài, cô ta vẫn muốn Hoàng Tống Hiên giải thích vài câu.
- Anh Hiên, anh thực sự thích cô ta, chẳng phải cô ta đính hôn với người đàn ông khác rồi sao?
Nghe những lời này thốt ra từ miệng Trương Anh Anh, Hoàng Tống Hiên chợt thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
- Đó là chuyện của anh, em đừng xen vào.
Thấy Hoàng Tống Hiên không giải thích rõ ràng, Trương Anh Anh càng thêm tức tối, mang sự khẩn trương hỏi dồn dập.
- Anh Hiên, anh xem em là cái gì? Anh không coi trọng em sao? Em là em gái của anh đó. Những chuyện này của anh em cũng nên biết chứ.
- Anh còn giữ chút lịch sự cuối cùng dành cho em thì em nên biết bản thân mình nên làm gì, đừng để anh phải tàn nhẫn với em.
Hoàng Tống Hiên vẫn mặt lạnh như tiền mở cửa bước lên xe, để mặc cho Trương Anh Anh bên ngoài muốn làm gì thì làm.
Gia đình nhà ngoại của Hoàng Tống Hiên không quá khá giả, kinh tế không đến nỗi tệ, mẹ anh cũng không hơi sức đâu nhận đứa trẻ khác làm con nuôi.
Trương Anh Anh nhỏ hơn Hoàng Tống Hiên một tuổi, gia đình giàu có, khi còn nhỏ ba mẹ Trương và bà Hoàng vô tình gặp nhau rồi kết thân, từ đó Trương Anh Anh liên tục gọi bà Hoàng là mẹ, tự nhận mình là con nuôi.
Lúc còn nhỏ cô ta đã rất thích Hoàng Tống Hiên rồi.
Khi ấy mẹ anh chịu rất nhiều ủy khuất từ ông Đinh mang lại, cũng may nhờ ba mẹ Trương Anh Anh nên mẹ anh mới có thể lo về kinh tế một chút, được một thời gian mẹ ruột Trương Anh Anh phát hiện chồng mình thường xuyên gặp riêng bà Hoàng, tính đa nghi có sẵn, hai gia đình từ đó ầm ĩ một thời gian.
Vốn dĩ chuyện của mẹ anh và Đinh gia không đến mức lớn như vậy, bởi vì sự ra đời của Hoàng Tống Hiên nên đã vớt vát được niềm vui của mẹ, chính vì chuyện dính líu đến nhà họ Trương, đó cũng là giọt nước tràn ly khiến mẹ anh tự tử.
Bây giờ ông bà Trương không giám gặp mặt Hoàng Tống Hiên, chỉ có đứa con gái này vẫn luôn không biết mặt mũi.
Nể tình ngần ấy năm nhà họ Trương giúp đỡ, Hoàng Tống Hiên bỏ luôn hận thù phía sau, tôn trọng với Trương Anh Anh một chút.
Chuyện của bà Hoàng và ông Trương thực chất chỉ là hiểu lầm, một phần là do mẹ của Trương Anh Anh chưa biết rõ sự thật mà làm lớn chuyện.
Vốn dĩ Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên không mấy để ý, nhưng người bước xuống xe đó lại là Thương Anh Anh, lần này không để ý cũng không được.
Trương Anh Anh ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu ngạo bước xuống xe, cô ta cũng vô tình liếc sang bên này, nhìn thấy Hoàng Tống Hiên và Phương Hinh bước ra từ khách sạn liền trố mắt ngạc nhiên.
Cô ta nhăn mày trong vài giây, dùng đôi tay mềm mại lấy chiếc kính râm xuống, trong đôi mắt là những cảm xúc lẫn lộn và mơ hồ.
- Anh Hiên?
Hoàng Tống Hiên quay đầu nhìn vào cô gái đang gọi mình ngay bên cạnh, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút dao động, anh rất lịch sự chào hỏi.
- Chào em.
Chỉ mở miệng lạnh nhạt nói hai chữ sau đó anh mở của xe taxi muốn rời đi cùng Phương Hinh, sau cùng Truong Anh Anh mang vẻ mặt bực tức một tay đóng rầm cửa xe lại, đứng đối diện bọn họ chất vấn.
- Hai người đang làm gì ở chỗ này?
Phương Hinh không lên tiếng, cô muốn xem xem mối quan hệ của anh em bọn họ có thật sự tốt?
Hoàng Tống Hiên chỉ thản nhiên trả lời.
- Vừa từ khách sạn đi ra, làm sao?
Lời nói của anh có chút không mấy kiên nhẫn chờ đợi, Hoàng Tống Hiên đẩy nhẹ Trương Anh Anh ra rồi mở cửa taxi để Phương Hinh lên xe trước.
Bên ngoài, cô ta vẫn muốn Hoàng Tống Hiên giải thích vài câu.
- Anh Hiên, anh thực sự thích cô ta, chẳng phải cô ta đính hôn với người đàn ông khác rồi sao?
Nghe những lời này thốt ra từ miệng Trương Anh Anh, Hoàng Tống Hiên chợt thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
- Đó là chuyện của anh, em đừng xen vào.
Thấy Hoàng Tống Hiên không giải thích rõ ràng, Trương Anh Anh càng thêm tức tối, mang sự khẩn trương hỏi dồn dập.
- Anh Hiên, anh xem em là cái gì? Anh không coi trọng em sao? Em là em gái của anh đó. Những chuyện này của anh em cũng nên biết chứ.
- Anh còn giữ chút lịch sự cuối cùng dành cho em thì em nên biết bản thân mình nên làm gì, đừng để anh phải tàn nhẫn với em.
Hoàng Tống Hiên vẫn mặt lạnh như tiền mở cửa bước lên xe, để mặc cho Trương Anh Anh bên ngoài muốn làm gì thì làm.
Gia đình nhà ngoại của Hoàng Tống Hiên không quá khá giả, kinh tế không đến nỗi tệ, mẹ anh cũng không hơi sức đâu nhận đứa trẻ khác làm con nuôi.
Trương Anh Anh nhỏ hơn Hoàng Tống Hiên một tuổi, gia đình giàu có, khi còn nhỏ ba mẹ Trương và bà Hoàng vô tình gặp nhau rồi kết thân, từ đó Trương Anh Anh liên tục gọi bà Hoàng là mẹ, tự nhận mình là con nuôi.
Lúc còn nhỏ cô ta đã rất thích Hoàng Tống Hiên rồi.
Khi ấy mẹ anh chịu rất nhiều ủy khuất từ ông Đinh mang lại, cũng may nhờ ba mẹ Trương Anh Anh nên mẹ anh mới có thể lo về kinh tế một chút, được một thời gian mẹ ruột Trương Anh Anh phát hiện chồng mình thường xuyên gặp riêng bà Hoàng, tính đa nghi có sẵn, hai gia đình từ đó ầm ĩ một thời gian.
Vốn dĩ chuyện của mẹ anh và Đinh gia không đến mức lớn như vậy, bởi vì sự ra đời của Hoàng Tống Hiên nên đã vớt vát được niềm vui của mẹ, chính vì chuyện dính líu đến nhà họ Trương, đó cũng là giọt nước tràn ly khiến mẹ anh tự tử.
Bây giờ ông bà Trương không giám gặp mặt Hoàng Tống Hiên, chỉ có đứa con gái này vẫn luôn không biết mặt mũi.
Nể tình ngần ấy năm nhà họ Trương giúp đỡ, Hoàng Tống Hiên bỏ luôn hận thù phía sau, tôn trọng với Trương Anh Anh một chút.
Chuyện của bà Hoàng và ông Trương thực chất chỉ là hiểu lầm, một phần là do mẹ của Trương Anh Anh chưa biết rõ sự thật mà làm lớn chuyện.