Chương 32: Đã sớm không nghĩ tới rồi
Đến buổi sáng ngày hôm sau, An Như Hinh tỉnh lại thì chỉ nhìn thấy Lôi Gia Hào đang ôm mình, còn đứa con trai quý hóa thì lại nằm lăn lóc ở một góc giường, nhìn qua một chút, An Như Hinh vốn dĩ định đợi khi nào Lôi Thiên hiểu chuyện một chút mới chữa mắt, nhưng với tình hình như ngày hôm qua thì e rằng cô phải nhanh chóng chữa mắt rồi.
Khi này Lôi Gia Hào cũng vì động tĩnh của cô mà tỉnh giấc, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói:
- Em dậy sớm thế.
- Lôi Gia Hào, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Đến đây anh còn chuẩn bị tinh thần cho hai chữ “ly hôn”, vì sáng sớm mà từ miệng của An Như Hinh phát ra thì chỉ có thể là “Khi nào chúng ta ly hôn?” hay là “Hôm nay anh có tiện ly hôn không?” hoặc là “Lôi Gia Hào, hôm nay chúng ta ly hôn nhé?”
Dù đã qua một năm rồi nhưng câu cửa miệng của An Như Hinh chỉ có thể là “ly hôn” thôi.
- Em nói đi.
- Tôi định rằng sẽ cùng cha mẹ sang nước ngoài để chữa mắt. Cho nên tôi muốn để Tiểu Thiên ở đây một thời gian, dù sao thằng bé cũng chỉ mới sinh có mấy tháng, đưa ra nước ngoài lại không tiện.
- Em nói gì?
Lôi Gia Hào ngạc nhiên nhìn cô, hóa ra vợ anh không phải đòi ly hôn mà thật sự là muốn bàn chuyện với anh nè, thật sự kích động quá đi, nhưng cũng vì kích động nên anh phải hỏi lại cho chắc.
Lúc này An Như Hinh cũng còn ngây thơ, nên vẫn nhanh chóng nói lại cho anh hiểu, nhưng vẫn không quên xéo sắc một chút.
- Tôi nói là tôi muốn chữa mắt, anh bị điếc à?
Đến đây Lôi Gia Hào còn thở phào nhẹ nhõm mà xoa xoa đầu của cô, cái xoa đầu này của anh làm cho cô không hiểu… Tên này xoa đầu cô làm gì chứ? Hơn nữa còn thở phào nhẹ nhõm nữa chứ? Rốt cuộc là tên này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
- Anh thở phào cái gì?
- Ít nhất thì em… À không, không có gì, anh chỉ mừng là vì cuối cùng em cũng sắp sáng mắt rồi. Sắp có thể chiêm ngưỡng nhan sắc của chồng em rồi.
An Như Hinh nghe xong mà không biết nên phản ứng kiểu gì luôn, cô không ngờ rằng Lôi Gia Hào lại có thể tự tin một cách thái quá như vậy.
Nhưng nội tâm của Lôi Gia Hào bây giờ chính là kiểu “May quá! Suýt chút nữa là nhắc đến hai chữ ly hôn rồi, cũng may là phanh lại kịp đó bây ơi!”
Sau đó Lôi Gia Hào lại nghiêm túc nhìn cô, nói:
- Sao đột nhiên em lại muốn phẫu thuật vậy?
- Trước kia tôi nghĩ rằng muốn để Lôi Thiên lớn thêm một chút thì chữa mắt cũng không muộn.
Dừng một chút, An Như Hinh lại nhẹ nhàng cười nói:
- Nhưng hôm qua, khi nói chuyện với mẹ thì tôi đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện.
- Ví dụ như?
- Tôi nghe nói rằng đứa nhỏ ba, bốn tháng tuổi sẽ bắt đầu biết lật, sau đó là biết ngồi, biết bò, biết đi, biết chạy, lại còn mọc răng sữa, thời kì ăn dặm, ăn thô,… Nói chung thì quy trình để chăm sóc một đứa con rất cực khổ, nhưng tôi lại muốn tận mắt nhìn thấy nó, nên là… Tôi đi chữa mắt nha?
Lôi Gia Hào có hơi ngạc nhiên một chút thôi, nhưng rồi sau đó anh vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:
- Như anh đã nói, anh sẽ luôn ủng hộ em, chuyện em làm, việc em chọn, chỉ cần em vui là được.
- Cảm ơn anh, nhưng nếu như vậy thì mấy tháng này anh phải chăm sóc cho Tiểu Thiên rồi, dù sao tôi cũng không tiện đưa đứa nhỏ ra nước ngoài mà.
Lôi Gia Hào cũng gật đầu, còn nói:
- Đừng lo, anh sẽ gọi en thường xuyên nhất có thể.
An Như Hinh cũng chỉ biết cười, tưởng rằng anh đùa cho vui thôi, nhưng au mà có ngờ sau đó anh gọi “thường xuyên” một cách qua mức luôn ấy chứ.
[…]
Cứ như thế, chuyện An Như Hinh định cùng An Quân Triệt và Kiều Ái Hân ra nước ngoài đã được thông qua, hiển nhiên là sau đó Lôi Gia Hào cũng có nói chuyện này với Lý Cửu Hi và Lôi Tùng Nhung, hai người họ vô cùng tán thành, chỉ có điều là họ lo cho đứa nhỏ Lôi Thiên thôi, tuổi còn nhỏ như vậy mà phải xa mẹ một thời gian, không biết có ổn hay không đây.
Khi này Lý Cửu Hi cũng nhìn con dâu, nói:
- Con đừng lo, còn có cha mẹ ở đây mà, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.
- Vâng.
Mặc dù là chuyện này rất tốt, nhìn mẹ chồng - nàng dâu hòa thuận đến không ngờ, khiến cho anh cảm thấy cũng yên tâm phần nào. Cơ mà…
Cơ mà… Lôi Gia Hào đột nhiên có chút ganh tị rồi, sao họ chỉ chú ý đến Lôi Thiên chứ. Thằng nhóc đó xa mẹ biết buồn, thì anh xa vợ cũng buồn mà! Nếu như không phải vợ anh dặn anh phải ở nhà chăm sóc cho thằng bé đó thì anh đã sớm xách vali đi với vợ rồi.
Vợ chồng người ta chứ chim liền cánh, như cây liền cành, tại thằng quỷ nhỏ Lôi Thiên mà phải tách biệt, chưa gì mà anh thấy không vui rồi đó nha!
Vốn dĩ rất muốn làm chút gì đó làm điểm nhấn, nhưng hình như trong cuộc trò chuyện của các mẹ thì anh hoàn toàn không thể chen chân hay chen mỏ vào được.
Bỗng nhiên lúc này Lôi Gia Hào lại muốn xin một cây lược, sau đó anh cũng sẽ cắm lên đầu, để anh còn tàng hình cho đỡ mất mặt, chứ mang tiếng có đất diễn mà không có miếng thoại nào thật sự là khiến người ta đau lòng lắm đó đa.
[…]
Qua thêm vài ngày thì An Như Hinh cũng phải chào tạm biệt chồng con để cùng cha mẹ đi ra nước ngoài. Chỉ vừa mới lên máy bay thôi, còn chưa kịp cất cánh thì Kiều Ái Hân đã nói:
- Hinh Nhi, con rất muốn ly hôn với Gia Hào sao?
An Như Hinh ngạc nhiên, cô còn tưởng chuyện đó chỉ có cô và Lôi Gia Hào biết thôi.
- Sao mẹ lại hỏi vậy?
- Mẹ nghe nói thôi, trước kia con mở miệng, đóng miệng đều đòi ly hôn.
Dừng một chút Kiều Ái Hân lại nói:
- Nếu như con thật sự muốn ly hôn thì cha mẹ chắc chắn ủng hộ con, hơn nữa trẻ dưới hai tuổi đều phán cho mẹ nuôi dưỡng. Cho nên là con đừng lo Lôi gia cướp Tiểu Thiên đi.
An Như Hinh nghe qua cũng có hơi giật mình, nhờ mẹ nhắc đến chuyện ly hôn mới nhớ ha, rõ ràng là ban đầu Lôi Gia Hào nói chỉ cần sinh xong đứa bé sẽ ly hôn với cô, nhưng bây giờ Tiểu Thiên đã ba tháng rồi, anh lại bảo cô cố đợi thêm một năm nữa.
Chỉ có điều, ban đầu khi mang thai thì cô không quá nhiều tình cảm với đứa bé trong bụng, sau khi sinh ra cũng không thương liền, chỉ là ở gần nhau lâu, mến tay mến chân nên cũng thương nó… Ai mà có ngờ, An Như Hinh không chỉ thương Lôi Thiên, mà còn thương luôn cả cha của Lôi Thiên kia kìa.
- Mẹ… Thật ra con không nghĩ đến chuyện đó lâu rồi.
Kiều Ái Hân chỉ phì cười, nói:
- Mẹ nhìn ra mà. Với cả Gia Hào cũng rất tốt, đứa con rể này mẹ rất ưng ý.
An Quân Triệt không có tiếng nói kiểu: “…” Vợ ưng là được, ý kiến của tui vô hiệu, đừng làm phiền, cảm ơn.
#Yu~
Khi này Lôi Gia Hào cũng vì động tĩnh của cô mà tỉnh giấc, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói:
- Em dậy sớm thế.
- Lôi Gia Hào, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Đến đây anh còn chuẩn bị tinh thần cho hai chữ “ly hôn”, vì sáng sớm mà từ miệng của An Như Hinh phát ra thì chỉ có thể là “Khi nào chúng ta ly hôn?” hay là “Hôm nay anh có tiện ly hôn không?” hoặc là “Lôi Gia Hào, hôm nay chúng ta ly hôn nhé?”
Dù đã qua một năm rồi nhưng câu cửa miệng của An Như Hinh chỉ có thể là “ly hôn” thôi.
- Em nói đi.
- Tôi định rằng sẽ cùng cha mẹ sang nước ngoài để chữa mắt. Cho nên tôi muốn để Tiểu Thiên ở đây một thời gian, dù sao thằng bé cũng chỉ mới sinh có mấy tháng, đưa ra nước ngoài lại không tiện.
- Em nói gì?
Lôi Gia Hào ngạc nhiên nhìn cô, hóa ra vợ anh không phải đòi ly hôn mà thật sự là muốn bàn chuyện với anh nè, thật sự kích động quá đi, nhưng cũng vì kích động nên anh phải hỏi lại cho chắc.
Lúc này An Như Hinh cũng còn ngây thơ, nên vẫn nhanh chóng nói lại cho anh hiểu, nhưng vẫn không quên xéo sắc một chút.
- Tôi nói là tôi muốn chữa mắt, anh bị điếc à?
Đến đây Lôi Gia Hào còn thở phào nhẹ nhõm mà xoa xoa đầu của cô, cái xoa đầu này của anh làm cho cô không hiểu… Tên này xoa đầu cô làm gì chứ? Hơn nữa còn thở phào nhẹ nhõm nữa chứ? Rốt cuộc là tên này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
- Anh thở phào cái gì?
- Ít nhất thì em… À không, không có gì, anh chỉ mừng là vì cuối cùng em cũng sắp sáng mắt rồi. Sắp có thể chiêm ngưỡng nhan sắc của chồng em rồi.
An Như Hinh nghe xong mà không biết nên phản ứng kiểu gì luôn, cô không ngờ rằng Lôi Gia Hào lại có thể tự tin một cách thái quá như vậy.
Nhưng nội tâm của Lôi Gia Hào bây giờ chính là kiểu “May quá! Suýt chút nữa là nhắc đến hai chữ ly hôn rồi, cũng may là phanh lại kịp đó bây ơi!”
Sau đó Lôi Gia Hào lại nghiêm túc nhìn cô, nói:
- Sao đột nhiên em lại muốn phẫu thuật vậy?
- Trước kia tôi nghĩ rằng muốn để Lôi Thiên lớn thêm một chút thì chữa mắt cũng không muộn.
Dừng một chút, An Như Hinh lại nhẹ nhàng cười nói:
- Nhưng hôm qua, khi nói chuyện với mẹ thì tôi đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện.
- Ví dụ như?
- Tôi nghe nói rằng đứa nhỏ ba, bốn tháng tuổi sẽ bắt đầu biết lật, sau đó là biết ngồi, biết bò, biết đi, biết chạy, lại còn mọc răng sữa, thời kì ăn dặm, ăn thô,… Nói chung thì quy trình để chăm sóc một đứa con rất cực khổ, nhưng tôi lại muốn tận mắt nhìn thấy nó, nên là… Tôi đi chữa mắt nha?
Lôi Gia Hào có hơi ngạc nhiên một chút thôi, nhưng rồi sau đó anh vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:
- Như anh đã nói, anh sẽ luôn ủng hộ em, chuyện em làm, việc em chọn, chỉ cần em vui là được.
- Cảm ơn anh, nhưng nếu như vậy thì mấy tháng này anh phải chăm sóc cho Tiểu Thiên rồi, dù sao tôi cũng không tiện đưa đứa nhỏ ra nước ngoài mà.
Lôi Gia Hào cũng gật đầu, còn nói:
- Đừng lo, anh sẽ gọi en thường xuyên nhất có thể.
An Như Hinh cũng chỉ biết cười, tưởng rằng anh đùa cho vui thôi, nhưng au mà có ngờ sau đó anh gọi “thường xuyên” một cách qua mức luôn ấy chứ.
[…]
Cứ như thế, chuyện An Như Hinh định cùng An Quân Triệt và Kiều Ái Hân ra nước ngoài đã được thông qua, hiển nhiên là sau đó Lôi Gia Hào cũng có nói chuyện này với Lý Cửu Hi và Lôi Tùng Nhung, hai người họ vô cùng tán thành, chỉ có điều là họ lo cho đứa nhỏ Lôi Thiên thôi, tuổi còn nhỏ như vậy mà phải xa mẹ một thời gian, không biết có ổn hay không đây.
Khi này Lý Cửu Hi cũng nhìn con dâu, nói:
- Con đừng lo, còn có cha mẹ ở đây mà, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.
- Vâng.
Mặc dù là chuyện này rất tốt, nhìn mẹ chồng - nàng dâu hòa thuận đến không ngờ, khiến cho anh cảm thấy cũng yên tâm phần nào. Cơ mà…
Cơ mà… Lôi Gia Hào đột nhiên có chút ganh tị rồi, sao họ chỉ chú ý đến Lôi Thiên chứ. Thằng nhóc đó xa mẹ biết buồn, thì anh xa vợ cũng buồn mà! Nếu như không phải vợ anh dặn anh phải ở nhà chăm sóc cho thằng bé đó thì anh đã sớm xách vali đi với vợ rồi.
Vợ chồng người ta chứ chim liền cánh, như cây liền cành, tại thằng quỷ nhỏ Lôi Thiên mà phải tách biệt, chưa gì mà anh thấy không vui rồi đó nha!
Vốn dĩ rất muốn làm chút gì đó làm điểm nhấn, nhưng hình như trong cuộc trò chuyện của các mẹ thì anh hoàn toàn không thể chen chân hay chen mỏ vào được.
Bỗng nhiên lúc này Lôi Gia Hào lại muốn xin một cây lược, sau đó anh cũng sẽ cắm lên đầu, để anh còn tàng hình cho đỡ mất mặt, chứ mang tiếng có đất diễn mà không có miếng thoại nào thật sự là khiến người ta đau lòng lắm đó đa.
[…]
Qua thêm vài ngày thì An Như Hinh cũng phải chào tạm biệt chồng con để cùng cha mẹ đi ra nước ngoài. Chỉ vừa mới lên máy bay thôi, còn chưa kịp cất cánh thì Kiều Ái Hân đã nói:
- Hinh Nhi, con rất muốn ly hôn với Gia Hào sao?
An Như Hinh ngạc nhiên, cô còn tưởng chuyện đó chỉ có cô và Lôi Gia Hào biết thôi.
- Sao mẹ lại hỏi vậy?
- Mẹ nghe nói thôi, trước kia con mở miệng, đóng miệng đều đòi ly hôn.
Dừng một chút Kiều Ái Hân lại nói:
- Nếu như con thật sự muốn ly hôn thì cha mẹ chắc chắn ủng hộ con, hơn nữa trẻ dưới hai tuổi đều phán cho mẹ nuôi dưỡng. Cho nên là con đừng lo Lôi gia cướp Tiểu Thiên đi.
An Như Hinh nghe qua cũng có hơi giật mình, nhờ mẹ nhắc đến chuyện ly hôn mới nhớ ha, rõ ràng là ban đầu Lôi Gia Hào nói chỉ cần sinh xong đứa bé sẽ ly hôn với cô, nhưng bây giờ Tiểu Thiên đã ba tháng rồi, anh lại bảo cô cố đợi thêm một năm nữa.
Chỉ có điều, ban đầu khi mang thai thì cô không quá nhiều tình cảm với đứa bé trong bụng, sau khi sinh ra cũng không thương liền, chỉ là ở gần nhau lâu, mến tay mến chân nên cũng thương nó… Ai mà có ngờ, An Như Hinh không chỉ thương Lôi Thiên, mà còn thương luôn cả cha của Lôi Thiên kia kìa.
- Mẹ… Thật ra con không nghĩ đến chuyện đó lâu rồi.
Kiều Ái Hân chỉ phì cười, nói:
- Mẹ nhìn ra mà. Với cả Gia Hào cũng rất tốt, đứa con rể này mẹ rất ưng ý.
An Quân Triệt không có tiếng nói kiểu: “…” Vợ ưng là được, ý kiến của tui vô hiệu, đừng làm phiền, cảm ơn.
#Yu~