Chương 31: Quá nhẫn tâm
Quả nhiên sau đó Chu Khiết Quỳnh đã được Chu Thành Nhân đưa ra nước ngoài, cậu ta cũng đã hứa rằng sẽ không để cô ta chạy lung tung nữa, đảm bảo là sẽ giám sát chặt lẽ hết mức có thể.
Nghe lời hứa của Chu Thành Nhân thì An Quân Triệt cũng xem như là tạm tin tưởng, nhưng không dám chắc rằng rời đi một Chu Khiết Quỳnh thì sẽ không xuất hiện một Chu Khiết Quỳnh khác, cho nên Hạ Tâm vẫn ở lại Lôi gia để bảo vệ cho An Như Hinh.
Vài ngày sau thì An Như Hinh cũng đã chấp nhận làm phẫu thuật, hiển nhiên là cô đã bàn qua với Lôi Gia Hào rồi, anh cũng nhiệt liệt tán thành chuyện cô làm phẫu thuật. Tuy nhiên thì phải ra nước ngoài, nên Lôi Thiên không thể đưa đi theo.
Xem như chuyện phẫu thuật đã được bàn tính xong rồi, chỉ còn chờ bác sĩ lên lịch và An Như Hinh xuất phát đi thôi.
Trong lúc anh đang định ôm vợ con đi ngủ thì người bạn Lâm Phi đã gửi đến một tệp tin khá lớn, anh lén vợ ra ngoài xem, đập vào mắt anh chính là hình ảnh của vợ lúc mười ba tuổi, khi đó cô mới được An Thải Thuần nhận nuôi, bản thân mù lòa lại còn bị nhốt vào một căn phòng tối đen như mực, dáng vẻ sợ hãi cùng với toàn thân run rẩy kia đã khiến cho Lôi Gia Hào chết lặng.
Tầm mắt của An Như Hinh chỉ nhìn chằm chằm vào cửa, tức là cô lúc này chưa phải mù hẳn, chỉ là ánh sáng quá yếu ớt nên không nhìn rõ thôi. Từng ngày, từng ngày trải qua ở nơi căn phòng tối tăm đã khiến cho An Như Hinh không thể nhìn rõ nữa, hoàn toàn biến thành một người mù.
Xem đến một tệp tin tiếp theo, là một đoạn video, anh đã mở lên xem thì đoạn phim này chỉ truyền đến tiếng la hét của An Như Hinh, bao nhiêu sự gào thét là bấy nhiêu vết cào cấu trong tim anh. Ở trên trong phòng liên tục vọng ra với sự thảm thiết.
- Đừng mà! Đừng qua đây! Đừng qua đây! A! Đừng qua đây… Cha ơi… Mẹ ơi… Con sai rồi… Con biết sai rồi… Sau này con sẽ không bám theo Hảo Hảo nữa… Cha mẹ mau thả con ra đi… Con biết sai rồi…
Sau đó Lôi Gia Hào đã nhìn thấy Quách Tư Thấm cầm lấy chìa khóa và mở cửa ra, đi ra bên ngoài là thân xác thân tàn ma dại của An Như Hinh, trên người chi chít vết cào xước, tiếp theo phía sau đó là vô số những con chó với nét mặt hung hăng, trong miệng của một số con còn đang ngậm lấy mảnh vải rách được cắn từ quần áo của An Như Hinh.
Nhìn cảnh tượng đó thì đừng nói là cha mẹ, ngay cả người ngoài cũng không nỡ nhìn, nhưng Quách Tư Thấm lại có cảm giác như đang hưởng thụ sự hành hạ đó.
Nhìn An Như Hinh run rẩy đến mức không nói nên lời, Quách Tư Thấm lại càng phấn khích, nói:
- Biết sai rồi đúng không? Mày loại người gì mà dám xưng chị em với Tiểu Hảo? Đừng có làm bẩn Hảo Hảo của bọn tao, nghe rõ chưa?
- Con biết rồi… Con xin lỗi mẹ…
Càng nhìn gương mặt của An Như Hinh, Quách Tư Thấm càng cảm thấy căm ghét cô hơn, chẳng hiểu tại sao cô lại có gương mặt giống với An Như Hảo của bà ta như vậy nữa. Nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là một đồ phế vật không ai cần, vĩnh viễn cũng không bằng con gái bà ta!
- Đúng là đồ không có cha sinh, không có mẹ dạy.
Mắng chửi xong thì Quách Tư Thấm cũng rời đi, nhưng trước khi đi thì bà ta còn không quên nhìn bào mẫu kia, nói:
- Chăm sóc cho tiểu thư tốt vào, nghe chưa?
- Vâng thưa phu nhân.
Sau đó An Như Hinh được một chị bảo mẫu đưa về phòng, nhưng vẻ mặt của người bảo mẫu kia cũng không hề tỏ ra thương xót, thay vào đó là sự rẻ rúng, khinh miệt.
Đưa cô vào trong phòng rồi liền ném cô vào phòng tắm, trực tiếp xả nước lạnh cho cô để cô ngồi yên ở đó, còn nói rằng:
- Tiểu thư là bùn lầy, còn Như Hảo tiểu thư là hoa sen hoa súng, người ta thanh cao còn tiểu thư rất dơ bẩn, sau này bớt mà gây chuyện đi, biết chưa?
- Như… Như Hinh biết rồi.
[…]
Qua một tệp tin tiếp theo, hiện lên trước mặt của Lôi Gia Hào chính là cái ngày thượng thọ của An lão phu nhân, An Như Hinh đã chuẩn bị xong mọi thứ và ngồi vào giữa trung tâm sân khấu, sẵn sàng tấu một khúc để chúc mừng thượng thọ của bà nội.
Nhưng sau khi An Như Hinh đánh xong bản nhạc thì cũng được bảo mẫu đưa xuống, sau đó là ném cô vào nhà kho, còn khóa chốt cửa lại.
Cơ mà qua một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi năm tiếng… Dường như họ chẳng nhớ đến cô đang ở trong nhà kho này, buổi tối trời mùa đông rất lạnh, cô chỉ dám ngồi co ro một góc thôi, nếu như năm đó được lựa chọn lại, thì cô thà cả đời làm trẻ mồ côi, còn hơn là làm đại tiểu thư nhưng chỉ là hữu danh vô thực!
Đến sáng hôm sau thì cuối cùng cô cũng đã được thả ra, lúc này Quách Tư Thấm lại nói:
- Xem như mày biết điều, sau này cứ ngoan ngoãn như vậy thì cha mẹ sẽ không bạc đãi con đâu… Biết chưa Hinh Hinh?
- D… Dạ… Dạ…
Lôi Gia Hào xem xong hết những thứ này mà chỉ biết câm nín, cho dù là con nuôi thì họ cũng đâu cần phải nhẫn tâm như vậy chứ?
Khoan đã… Nếu như ngay từ đầu Quách Tư Thấm đã biết An Như Hinh là con của An Quân Triệt thì sao nhỉ?
Có khi nào việc An Như Hinh mất tích, có liên quan trực tiếp tới Quách Tư Thấm hay không?
Chuyện này, anh nhất định phải điều tra tiếp!
#Yu~
Nghe lời hứa của Chu Thành Nhân thì An Quân Triệt cũng xem như là tạm tin tưởng, nhưng không dám chắc rằng rời đi một Chu Khiết Quỳnh thì sẽ không xuất hiện một Chu Khiết Quỳnh khác, cho nên Hạ Tâm vẫn ở lại Lôi gia để bảo vệ cho An Như Hinh.
Vài ngày sau thì An Như Hinh cũng đã chấp nhận làm phẫu thuật, hiển nhiên là cô đã bàn qua với Lôi Gia Hào rồi, anh cũng nhiệt liệt tán thành chuyện cô làm phẫu thuật. Tuy nhiên thì phải ra nước ngoài, nên Lôi Thiên không thể đưa đi theo.
Xem như chuyện phẫu thuật đã được bàn tính xong rồi, chỉ còn chờ bác sĩ lên lịch và An Như Hinh xuất phát đi thôi.
Trong lúc anh đang định ôm vợ con đi ngủ thì người bạn Lâm Phi đã gửi đến một tệp tin khá lớn, anh lén vợ ra ngoài xem, đập vào mắt anh chính là hình ảnh của vợ lúc mười ba tuổi, khi đó cô mới được An Thải Thuần nhận nuôi, bản thân mù lòa lại còn bị nhốt vào một căn phòng tối đen như mực, dáng vẻ sợ hãi cùng với toàn thân run rẩy kia đã khiến cho Lôi Gia Hào chết lặng.
Tầm mắt của An Như Hinh chỉ nhìn chằm chằm vào cửa, tức là cô lúc này chưa phải mù hẳn, chỉ là ánh sáng quá yếu ớt nên không nhìn rõ thôi. Từng ngày, từng ngày trải qua ở nơi căn phòng tối tăm đã khiến cho An Như Hinh không thể nhìn rõ nữa, hoàn toàn biến thành một người mù.
Xem đến một tệp tin tiếp theo, là một đoạn video, anh đã mở lên xem thì đoạn phim này chỉ truyền đến tiếng la hét của An Như Hinh, bao nhiêu sự gào thét là bấy nhiêu vết cào cấu trong tim anh. Ở trên trong phòng liên tục vọng ra với sự thảm thiết.
- Đừng mà! Đừng qua đây! Đừng qua đây! A! Đừng qua đây… Cha ơi… Mẹ ơi… Con sai rồi… Con biết sai rồi… Sau này con sẽ không bám theo Hảo Hảo nữa… Cha mẹ mau thả con ra đi… Con biết sai rồi…
Sau đó Lôi Gia Hào đã nhìn thấy Quách Tư Thấm cầm lấy chìa khóa và mở cửa ra, đi ra bên ngoài là thân xác thân tàn ma dại của An Như Hinh, trên người chi chít vết cào xước, tiếp theo phía sau đó là vô số những con chó với nét mặt hung hăng, trong miệng của một số con còn đang ngậm lấy mảnh vải rách được cắn từ quần áo của An Như Hinh.
Nhìn cảnh tượng đó thì đừng nói là cha mẹ, ngay cả người ngoài cũng không nỡ nhìn, nhưng Quách Tư Thấm lại có cảm giác như đang hưởng thụ sự hành hạ đó.
Nhìn An Như Hinh run rẩy đến mức không nói nên lời, Quách Tư Thấm lại càng phấn khích, nói:
- Biết sai rồi đúng không? Mày loại người gì mà dám xưng chị em với Tiểu Hảo? Đừng có làm bẩn Hảo Hảo của bọn tao, nghe rõ chưa?
- Con biết rồi… Con xin lỗi mẹ…
Càng nhìn gương mặt của An Như Hinh, Quách Tư Thấm càng cảm thấy căm ghét cô hơn, chẳng hiểu tại sao cô lại có gương mặt giống với An Như Hảo của bà ta như vậy nữa. Nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là một đồ phế vật không ai cần, vĩnh viễn cũng không bằng con gái bà ta!
- Đúng là đồ không có cha sinh, không có mẹ dạy.
Mắng chửi xong thì Quách Tư Thấm cũng rời đi, nhưng trước khi đi thì bà ta còn không quên nhìn bào mẫu kia, nói:
- Chăm sóc cho tiểu thư tốt vào, nghe chưa?
- Vâng thưa phu nhân.
Sau đó An Như Hinh được một chị bảo mẫu đưa về phòng, nhưng vẻ mặt của người bảo mẫu kia cũng không hề tỏ ra thương xót, thay vào đó là sự rẻ rúng, khinh miệt.
Đưa cô vào trong phòng rồi liền ném cô vào phòng tắm, trực tiếp xả nước lạnh cho cô để cô ngồi yên ở đó, còn nói rằng:
- Tiểu thư là bùn lầy, còn Như Hảo tiểu thư là hoa sen hoa súng, người ta thanh cao còn tiểu thư rất dơ bẩn, sau này bớt mà gây chuyện đi, biết chưa?
- Như… Như Hinh biết rồi.
[…]
Qua một tệp tin tiếp theo, hiện lên trước mặt của Lôi Gia Hào chính là cái ngày thượng thọ của An lão phu nhân, An Như Hinh đã chuẩn bị xong mọi thứ và ngồi vào giữa trung tâm sân khấu, sẵn sàng tấu một khúc để chúc mừng thượng thọ của bà nội.
Nhưng sau khi An Như Hinh đánh xong bản nhạc thì cũng được bảo mẫu đưa xuống, sau đó là ném cô vào nhà kho, còn khóa chốt cửa lại.
Cơ mà qua một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi năm tiếng… Dường như họ chẳng nhớ đến cô đang ở trong nhà kho này, buổi tối trời mùa đông rất lạnh, cô chỉ dám ngồi co ro một góc thôi, nếu như năm đó được lựa chọn lại, thì cô thà cả đời làm trẻ mồ côi, còn hơn là làm đại tiểu thư nhưng chỉ là hữu danh vô thực!
Đến sáng hôm sau thì cuối cùng cô cũng đã được thả ra, lúc này Quách Tư Thấm lại nói:
- Xem như mày biết điều, sau này cứ ngoan ngoãn như vậy thì cha mẹ sẽ không bạc đãi con đâu… Biết chưa Hinh Hinh?
- D… Dạ… Dạ…
Lôi Gia Hào xem xong hết những thứ này mà chỉ biết câm nín, cho dù là con nuôi thì họ cũng đâu cần phải nhẫn tâm như vậy chứ?
Khoan đã… Nếu như ngay từ đầu Quách Tư Thấm đã biết An Như Hinh là con của An Quân Triệt thì sao nhỉ?
Có khi nào việc An Như Hinh mất tích, có liên quan trực tiếp tới Quách Tư Thấm hay không?
Chuyện này, anh nhất định phải điều tra tiếp!
#Yu~