Chương 9
Những gương mặt gớm ghiếc khắp mọi nơi. Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc nhìn quanh, kính trước, kính bên, kính sau, nhìn đâu cũng chỉ toàn thấy bọn zombie. Họ siết chặt tay nhau cùng trấn an nhau.
Dương Tiểu Trúc phân vân có nên lái chiếc xe thủng lốp này đi tiếp hay không. Cô biết làm như vậy rất nguy hiểm nhưng vẫn đỡ tệ hơn bị bọn zombie vây lấy. Nếu chạy với tốc độ thật chậm thì có lẽ vẫn ổn, cô nghĩ.
Ân Vinh cũng đang có suy nghĩ đó, với số lượng zombie hiện tại, xông ra thì chỉ có cầm chắc kết cục thảm thương. Nếu chỉ có mình bản thân anh thì Ân Vinh không ngại liều một phen nhưng hiện tại việc này còn ảnh hưởng đến Dương Tiểu Trúc. Lái chiếc xe này đi cũng không phải là ý hay, nếu chẳng may xe bị lật thì tình huống còn tệ hơn.
Anh cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên nêu ra ý tưởng này, hoặc ít nhất phải thuyết phục Dương Tiểu Trúc ngồi chờ ở nhà.
Ở trong xe bây giờ có lẽ là an toàn nhất, nhưng nếu như vậy thì thật trớ trêu, thay vì ở trong căn hộ thoải mái của Dương Tiểu Trúc thì bây giờ họ lại ở trong một chiếc xe chật chội.
Giữa đám zombie có những khe hở, Ân Vinh nhìn qua đó để quan sát bên ngoài. Anh mở to mắt ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe bọc thép di chuyển trên đường. Ân Vinh nhận ra điểm có lợi mà họ có được lúc này là vị trí ở gần thành phố Hoa Sen hơn, điều đó đồng nghĩa với việc có khả năng họ đã vào vùng di tản.
Anh lập tức nhấn còi xe. Đám zombie bị tiếng ồn làm cho giật mình, lùi lại một bước rồi lại hung hãn tiến tới.
Chiếc xe bọc thép đã phát hiện ra họ, một đội trên xe bước xuống, trên tay họ là những khẩu súng phóng điện. Đây là giải pháp để vừa có thể đối phó với zombie, vừa không gây ảnh hưởng đến tính mạng của họ.
Một người hét lớn gây sự chú ý của đám zombie, những người còn lại chuẩn bị sẵn tư thế ngắm bắn. Bọn zombie lao tới liền bị những khẩu súng điện làm cho tê liệt, ngã sõng soài ra đất.
Sau khi kiểm tra không còn con zombie nào cử động, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc bước ra khỏi xe. Những người lính cứu hộ ra hiệu cho họ nhanh lên xe trước khi đám zombie khác kéo đến.
Trên xe còn có ba người khác được đưa lên xe để di tản. Người chỉ huy nói rằng đã đủ số người, sẽ quay lại thành phố Hoa Sen. Một chiếc xe cỡ lớn thế này nhưng chỉ chở được năm người bởi vì lực lượng trên mỗi xe rất đông để đối phó với đám zombie, ngoài ra thì vũ khí, dụng cụ sơ cứu cũng chiếm một phần lớn không gian.
“Tôi muốn gặp chỉ huy Lý Viễn Thâm của lực lượng phản ứng nhanh, không biết các anh có thể đưa tôi tới đó không?” Ân Vinh đưa ra lời đề nghị.
“Tôi biết mọi người cảm thấy khó chịu vì đến bây giờ mới được cứu. Nhưng chúng tôi đang dốc hết sức rồi. Lực lượng của chúng tôi có giới hạn, vẫn chưa có ai hỗ trợ cả. Vậy nên đừng có khiếu nại gì cả.” Người chỉ huy bỗng cáu bẳn, không rõ do ông ta tự suy diễn hay là thực sự đã có người khiếu nại với ông do cứu hộ chậm trễ.
Dương Tiểu Trúc chen vào giải thích “Chúng tôi không muốn khiếu nại, hai chúng tôi muốn tham gia đội di tản. Anh ấy là người quen của chỉ huy Lý nên muốn gặp mặt.”
Một cô gái xinh đẹp đứng ra khiến người chỉ huy nhẹ giọng lại, ông đáp “Nếu thế thì tốt, cả hai đúng là người tốt. Tôi sẽ đưa hai người gặp chỉ huy. Sẽ thật tốt nếu có thể làm việc cùng nhau.”
Ông ta mỉm cười và nhìn Dương Tiểu Trúc với ánh mắt kì lạ. Ân Vinh khó chịu ra mặt, anh hẳn sẽ đề nghị với Lý Viễn Thâm không làm việc chung với người này. Có vẻ không nhìn thấy thái độ đó của Ân Vinh, người chỉ huy của chiếc xe thỉnh thoảng vẫn lén nhìn trộm Dương Tiểu Trúc.
Cuộc họp kết thúc, Dị Quang Bảo và Tư Không Liên liền sang phòng thí nghiệm để bắt tay vào việc, kết quả có được càng sớm càng tốt, nếu quá chậm trễ, những người dân bị biến thành zombie ở thành phố Thiên Đường sẽ không thể bảo toàn tính mạng.
Lý Viễn Thâm sắp xếp chỗ nghỉ cho những vị khách mời. Dựa vào hai phe đối lập đã chia ra ban nãy, ông sắp xếp thành hai khối nhà. Phía bên phải có phòng nghiên cứu là chỗ nghỉ cho ông, Uông Kiếm, Dị Quang Bảo cùng Tư Không Liên và Trương Tùng. Tòa nhà còn lại được xếp cho Vương Lương, Quách Tây Lâm, Đinh Nhất Lập và Hồng Lâm.
Ông kiểm tra tin nhắn và được báo là Ân Vinh sắp tới. Ông vẫn còn nhớ chàng trai trẻ này, anh là một cảnh sát rất tài năng và nhiệt huyết. Họ quen biết nhau trong một vụ án liên thành phố, đối phó với những tên tội phạm vô cùng nguy hiểm. Sau một thời gian làm việc với nhau, học trở thành bạn tốt. Lúc nghe anh bảo rằng sẽ từ bỏ công việc cảnh sát, ông đã rất ngạc nhiên và tiếc nuối.
“Uông Kiếm, cậu đi nghỉ đi, tôi có một người bạn sắp tới thăm. Người này muốn hỗ trợ chúng ta.” Lý Viễn Thâm nói.
||||| Truyện đề cử: |||||
Mặc dù rất buồn ngủ, sự tò mò vẫn lớn hơn, Uông Kiếm nói “Không, tôi muốn gặp thử người này.”
Dương Tiểu Trúc phân vân có nên lái chiếc xe thủng lốp này đi tiếp hay không. Cô biết làm như vậy rất nguy hiểm nhưng vẫn đỡ tệ hơn bị bọn zombie vây lấy. Nếu chạy với tốc độ thật chậm thì có lẽ vẫn ổn, cô nghĩ.
Ân Vinh cũng đang có suy nghĩ đó, với số lượng zombie hiện tại, xông ra thì chỉ có cầm chắc kết cục thảm thương. Nếu chỉ có mình bản thân anh thì Ân Vinh không ngại liều một phen nhưng hiện tại việc này còn ảnh hưởng đến Dương Tiểu Trúc. Lái chiếc xe này đi cũng không phải là ý hay, nếu chẳng may xe bị lật thì tình huống còn tệ hơn.
Anh cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên nêu ra ý tưởng này, hoặc ít nhất phải thuyết phục Dương Tiểu Trúc ngồi chờ ở nhà.
Ở trong xe bây giờ có lẽ là an toàn nhất, nhưng nếu như vậy thì thật trớ trêu, thay vì ở trong căn hộ thoải mái của Dương Tiểu Trúc thì bây giờ họ lại ở trong một chiếc xe chật chội.
Giữa đám zombie có những khe hở, Ân Vinh nhìn qua đó để quan sát bên ngoài. Anh mở to mắt ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe bọc thép di chuyển trên đường. Ân Vinh nhận ra điểm có lợi mà họ có được lúc này là vị trí ở gần thành phố Hoa Sen hơn, điều đó đồng nghĩa với việc có khả năng họ đã vào vùng di tản.
Anh lập tức nhấn còi xe. Đám zombie bị tiếng ồn làm cho giật mình, lùi lại một bước rồi lại hung hãn tiến tới.
Chiếc xe bọc thép đã phát hiện ra họ, một đội trên xe bước xuống, trên tay họ là những khẩu súng phóng điện. Đây là giải pháp để vừa có thể đối phó với zombie, vừa không gây ảnh hưởng đến tính mạng của họ.
Một người hét lớn gây sự chú ý của đám zombie, những người còn lại chuẩn bị sẵn tư thế ngắm bắn. Bọn zombie lao tới liền bị những khẩu súng điện làm cho tê liệt, ngã sõng soài ra đất.
Sau khi kiểm tra không còn con zombie nào cử động, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc bước ra khỏi xe. Những người lính cứu hộ ra hiệu cho họ nhanh lên xe trước khi đám zombie khác kéo đến.
Trên xe còn có ba người khác được đưa lên xe để di tản. Người chỉ huy nói rằng đã đủ số người, sẽ quay lại thành phố Hoa Sen. Một chiếc xe cỡ lớn thế này nhưng chỉ chở được năm người bởi vì lực lượng trên mỗi xe rất đông để đối phó với đám zombie, ngoài ra thì vũ khí, dụng cụ sơ cứu cũng chiếm một phần lớn không gian.
“Tôi muốn gặp chỉ huy Lý Viễn Thâm của lực lượng phản ứng nhanh, không biết các anh có thể đưa tôi tới đó không?” Ân Vinh đưa ra lời đề nghị.
“Tôi biết mọi người cảm thấy khó chịu vì đến bây giờ mới được cứu. Nhưng chúng tôi đang dốc hết sức rồi. Lực lượng của chúng tôi có giới hạn, vẫn chưa có ai hỗ trợ cả. Vậy nên đừng có khiếu nại gì cả.” Người chỉ huy bỗng cáu bẳn, không rõ do ông ta tự suy diễn hay là thực sự đã có người khiếu nại với ông do cứu hộ chậm trễ.
Dương Tiểu Trúc chen vào giải thích “Chúng tôi không muốn khiếu nại, hai chúng tôi muốn tham gia đội di tản. Anh ấy là người quen của chỉ huy Lý nên muốn gặp mặt.”
Một cô gái xinh đẹp đứng ra khiến người chỉ huy nhẹ giọng lại, ông đáp “Nếu thế thì tốt, cả hai đúng là người tốt. Tôi sẽ đưa hai người gặp chỉ huy. Sẽ thật tốt nếu có thể làm việc cùng nhau.”
Ông ta mỉm cười và nhìn Dương Tiểu Trúc với ánh mắt kì lạ. Ân Vinh khó chịu ra mặt, anh hẳn sẽ đề nghị với Lý Viễn Thâm không làm việc chung với người này. Có vẻ không nhìn thấy thái độ đó của Ân Vinh, người chỉ huy của chiếc xe thỉnh thoảng vẫn lén nhìn trộm Dương Tiểu Trúc.
Cuộc họp kết thúc, Dị Quang Bảo và Tư Không Liên liền sang phòng thí nghiệm để bắt tay vào việc, kết quả có được càng sớm càng tốt, nếu quá chậm trễ, những người dân bị biến thành zombie ở thành phố Thiên Đường sẽ không thể bảo toàn tính mạng.
Lý Viễn Thâm sắp xếp chỗ nghỉ cho những vị khách mời. Dựa vào hai phe đối lập đã chia ra ban nãy, ông sắp xếp thành hai khối nhà. Phía bên phải có phòng nghiên cứu là chỗ nghỉ cho ông, Uông Kiếm, Dị Quang Bảo cùng Tư Không Liên và Trương Tùng. Tòa nhà còn lại được xếp cho Vương Lương, Quách Tây Lâm, Đinh Nhất Lập và Hồng Lâm.
Ông kiểm tra tin nhắn và được báo là Ân Vinh sắp tới. Ông vẫn còn nhớ chàng trai trẻ này, anh là một cảnh sát rất tài năng và nhiệt huyết. Họ quen biết nhau trong một vụ án liên thành phố, đối phó với những tên tội phạm vô cùng nguy hiểm. Sau một thời gian làm việc với nhau, học trở thành bạn tốt. Lúc nghe anh bảo rằng sẽ từ bỏ công việc cảnh sát, ông đã rất ngạc nhiên và tiếc nuối.
“Uông Kiếm, cậu đi nghỉ đi, tôi có một người bạn sắp tới thăm. Người này muốn hỗ trợ chúng ta.” Lý Viễn Thâm nói.
||||| Truyện đề cử: |||||
Mặc dù rất buồn ngủ, sự tò mò vẫn lớn hơn, Uông Kiếm nói “Không, tôi muốn gặp thử người này.”