Chương 10
Ở tầng trệt tòa nhà có một một sảnh xếp rất nhiều ghế ngồi, Lý Viễn Thâm chọn nơi đó để gặp mặt Ân Vinh.
“Lâu ngày gặp lại, cả hai vẫn không khác chút nào.” Lý Viễn Thâm nói khi Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc tới.
“Anh cũng vậy, chỉ huy Lý.” Ân Vinh đáp, Dương Tiểu Trúc cũng gửi lời chào tới ông.
“Tôi thì già đi thấy rõ mà. Giới thiệu với cậu, đây là Uông Kiếm, trợ thủ mới của tôi, cậu ấy trong tương lai có lẽ sẽ đủ năng lực thế chức chỉ huy của tôi đấy.” Lý Viễn Thâm chỉ vào Uông Kiếm.
Họ lại chào hỏi lẫn nhau.
“Tôi hơi ngạc nhiên đấy, cậu chạy ra ngoài đường làm gì?” Lý Viễn Thâm tỏ ý trách móc “Nếu lúc đó người của tôi không đến thì cậu đã kẹt luôn trong xe rồi. Chưa nói đến lỡ như bọn zombie phá được xe thì cậu chết chắc.”
“Dù gì cũng đã lỡ rồi, trách móc cũng đâu được gì. Anh Lý chắc sẽ đồng ý cho chúng tôi gia nhập lực lượng chứ?” Ân Vinh cười xòa.
Lý Viễn Thâm cũng không căng thẳng nữa, cười nói “Thằng nhiệt tình như cậu nếu không đồng ý chắc sẽ không để tôi yên đâu nhỉ?”
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc ngầm hiểu đó là lời đồng ý. Sau đó Lý Viễn Thâm kể lại ngắn gọn nội dung cuộc họp mà ông vừa tham gia.
“Không thể nào? Nếu không tìm ra cách cứu chữa ngay thì sẽ giết hết ư?” Dương Tiểu Trúc tái mặt, cô không dám tưởng tượng ra cảnh tàn khốc đó.
Ân Vinh lại càng sợ hơn, anh mong rằng mình có thể giúp sức cho Dị Quang Bảo, nhưng bản thân anh thừa biết bản thân mình không có chút khả năng nào về y học hay sinh học.
“Tình hình ở trung tâm thành phố thế nào? Ở ngoại ô có thể thấy rất nhiều zombie rồi, chắc tại đó còn nhiều hơn nhỉ?” Uông Kiếm hỏi, anh có vẻ lo lắng.
“Ở trên đường thì không thấy nhiều zombie, có lẽ người dân nội thành sống trong nhà và các tòa nhà nhiều hơn.” Ân Vinh đáp, anh đánh giá khá cao Uông Kiếm về sự lo lắng cho người dân của anh ta.
“Hiện tại vẫn chưa rõ kết quả nghiên cứu ra sao nên chưa thể xác định được bước tiếp theo cần làm gì. Trong lúc đó, hay là hai người kể chuyện trong thành phố zombie cho chúng tôi nghe đi.” Lý Viễn Thâm nói.
Thành phố zombie? Cái tên mới này của thành phố Thiên Đường khiến Ân Vinh có chút khó chịu, anh không muốn đối diện với cái thực tế này. Dương Tiểu Trúc thì không có cảm nhận gì, cô kể trước. Nhắc lại nỗi kinh hoàng khi mở cửa ra và thấy zombie tấn công, khi chạy ra ban công và cô bé nhà bên té khỏi ban công, và khi bị đám zombie rượt đuổi trên cầu thang, bị bao vây ở trong xe. Đối với cô, kể ra như vậy là một cách để tự chữa lành những ám ảnh đó.
“Sao cơ? Một cô bé tự nhảy khỏi ban công ư? Thật tệ quá.” Uông Kiếm tỏ vẻ đau buồn “Cô ở chung cư nào ấy nhỉ?”
“Chung cư Tịnh Vân, tầng 8.” Dương Tiểu Trúc trả lời, mặc dù không rõ vì sao anh ta lại hỏi thế.
Uông Kiếm bỗng thở phào nhẹ nhõm “Tôi có người quen ở trung tâm thành phố, nhưng may là không phải.”
“Còn cậu, Ân Vinh, hành trình cậu chạy đến nhà bạn gái có gì đặc sắc chứ?” Lý Viễn Thâm hỏi.
Ân Vinh chưa bắt đầu kể thì một người từ bên ngoài bước vào, không hiểu vì sao nhưng khi vừa thấy người này, anh đã có cảm giác mình nên ngưng ngay câu chuyện lại.
“Quách Tây Lâm, anh đến có việc gì vậy?” Lý Viễn Thâm hỏi, vẫn tỏ ra vẻ thân thiện mặc cho đang có bất đồng ý kiến.
“Tôi đại diện đến xem Dị Quang Bảo đã nghiên cứu được những gì rồi. Nghe ý kiến sơ bộ trước, đồng thời cũng thông báo luôn rằng đến sáng hôm sau, chúng ta sẽ tổ chức họp và biểu quyết lại.” Quách Tây Lâm vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, Ân Vinh cảm thấy không có thiện cảm với người này.
“Biểu quyết lại, ý ông là thế nào?” Uông Kiếm hỏi.
“Đúng nghĩa đen đấy, hiện tại chúng ta đang hòa nhau, nhưng sau khi có kết quả nghiên cứu, có thể sẽ có người đổi ý. Nếu như số người biểu quyết cho việc giết hết zombie lớn hơn thì chúng ta sẽ không phải chờ đợi nữa.” Quách Tây Lâm nói, Ân Vinh không thể hiểu tại sao ông có thể nhắc tới việt thảm sát một cách bình thản như vậy.
“Được thôi, tôi cũng đang tò mò Dị Quang Bảo đã phát hiện được những gì rồi. Chúng ta cùng nhau xuống đó thôi.” Lý Viễn Thâm đáp.
Quách Tây Lâm liếc nhìn hai người lạ mặt, Lý Viễn Thâm hiểu ý liền giới thiệu Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc.
“Ồ, ra vậy. Họ có thể góp sức đẩy nhanh công cuộc tận diệt zombie, tốt thôi.” Quách Tây Lâm nói.
Ân Vinh nóng mặt, ông ta nói cứ như thể chắc chắn ngày mai phe thảm sát sẽ giành phần thắng vậy. Nhìn sang Dương Tiểu Trúc, cô cũng tức giận ra mặt. Uông Kiếm dù cố giấu cảm xúc nhưng có thể thấy anh ta đang khó chịu, người quen của anh ta cũng ở trong thành phố. Lý Viễn Thâm giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh.
Quách Tây Lâm không thèm quan tâm cảm xúc của những người xung quanh, cứ thế dõng dạc đi trước, tới phòng nghiên cứu của Dị Quang Bảo.
“Lâu ngày gặp lại, cả hai vẫn không khác chút nào.” Lý Viễn Thâm nói khi Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc tới.
“Anh cũng vậy, chỉ huy Lý.” Ân Vinh đáp, Dương Tiểu Trúc cũng gửi lời chào tới ông.
“Tôi thì già đi thấy rõ mà. Giới thiệu với cậu, đây là Uông Kiếm, trợ thủ mới của tôi, cậu ấy trong tương lai có lẽ sẽ đủ năng lực thế chức chỉ huy của tôi đấy.” Lý Viễn Thâm chỉ vào Uông Kiếm.
Họ lại chào hỏi lẫn nhau.
“Tôi hơi ngạc nhiên đấy, cậu chạy ra ngoài đường làm gì?” Lý Viễn Thâm tỏ ý trách móc “Nếu lúc đó người của tôi không đến thì cậu đã kẹt luôn trong xe rồi. Chưa nói đến lỡ như bọn zombie phá được xe thì cậu chết chắc.”
“Dù gì cũng đã lỡ rồi, trách móc cũng đâu được gì. Anh Lý chắc sẽ đồng ý cho chúng tôi gia nhập lực lượng chứ?” Ân Vinh cười xòa.
Lý Viễn Thâm cũng không căng thẳng nữa, cười nói “Thằng nhiệt tình như cậu nếu không đồng ý chắc sẽ không để tôi yên đâu nhỉ?”
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc ngầm hiểu đó là lời đồng ý. Sau đó Lý Viễn Thâm kể lại ngắn gọn nội dung cuộc họp mà ông vừa tham gia.
“Không thể nào? Nếu không tìm ra cách cứu chữa ngay thì sẽ giết hết ư?” Dương Tiểu Trúc tái mặt, cô không dám tưởng tượng ra cảnh tàn khốc đó.
Ân Vinh lại càng sợ hơn, anh mong rằng mình có thể giúp sức cho Dị Quang Bảo, nhưng bản thân anh thừa biết bản thân mình không có chút khả năng nào về y học hay sinh học.
“Tình hình ở trung tâm thành phố thế nào? Ở ngoại ô có thể thấy rất nhiều zombie rồi, chắc tại đó còn nhiều hơn nhỉ?” Uông Kiếm hỏi, anh có vẻ lo lắng.
“Ở trên đường thì không thấy nhiều zombie, có lẽ người dân nội thành sống trong nhà và các tòa nhà nhiều hơn.” Ân Vinh đáp, anh đánh giá khá cao Uông Kiếm về sự lo lắng cho người dân của anh ta.
“Hiện tại vẫn chưa rõ kết quả nghiên cứu ra sao nên chưa thể xác định được bước tiếp theo cần làm gì. Trong lúc đó, hay là hai người kể chuyện trong thành phố zombie cho chúng tôi nghe đi.” Lý Viễn Thâm nói.
Thành phố zombie? Cái tên mới này của thành phố Thiên Đường khiến Ân Vinh có chút khó chịu, anh không muốn đối diện với cái thực tế này. Dương Tiểu Trúc thì không có cảm nhận gì, cô kể trước. Nhắc lại nỗi kinh hoàng khi mở cửa ra và thấy zombie tấn công, khi chạy ra ban công và cô bé nhà bên té khỏi ban công, và khi bị đám zombie rượt đuổi trên cầu thang, bị bao vây ở trong xe. Đối với cô, kể ra như vậy là một cách để tự chữa lành những ám ảnh đó.
“Sao cơ? Một cô bé tự nhảy khỏi ban công ư? Thật tệ quá.” Uông Kiếm tỏ vẻ đau buồn “Cô ở chung cư nào ấy nhỉ?”
“Chung cư Tịnh Vân, tầng 8.” Dương Tiểu Trúc trả lời, mặc dù không rõ vì sao anh ta lại hỏi thế.
Uông Kiếm bỗng thở phào nhẹ nhõm “Tôi có người quen ở trung tâm thành phố, nhưng may là không phải.”
“Còn cậu, Ân Vinh, hành trình cậu chạy đến nhà bạn gái có gì đặc sắc chứ?” Lý Viễn Thâm hỏi.
Ân Vinh chưa bắt đầu kể thì một người từ bên ngoài bước vào, không hiểu vì sao nhưng khi vừa thấy người này, anh đã có cảm giác mình nên ngưng ngay câu chuyện lại.
“Quách Tây Lâm, anh đến có việc gì vậy?” Lý Viễn Thâm hỏi, vẫn tỏ ra vẻ thân thiện mặc cho đang có bất đồng ý kiến.
“Tôi đại diện đến xem Dị Quang Bảo đã nghiên cứu được những gì rồi. Nghe ý kiến sơ bộ trước, đồng thời cũng thông báo luôn rằng đến sáng hôm sau, chúng ta sẽ tổ chức họp và biểu quyết lại.” Quách Tây Lâm vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, Ân Vinh cảm thấy không có thiện cảm với người này.
“Biểu quyết lại, ý ông là thế nào?” Uông Kiếm hỏi.
“Đúng nghĩa đen đấy, hiện tại chúng ta đang hòa nhau, nhưng sau khi có kết quả nghiên cứu, có thể sẽ có người đổi ý. Nếu như số người biểu quyết cho việc giết hết zombie lớn hơn thì chúng ta sẽ không phải chờ đợi nữa.” Quách Tây Lâm nói, Ân Vinh không thể hiểu tại sao ông có thể nhắc tới việt thảm sát một cách bình thản như vậy.
“Được thôi, tôi cũng đang tò mò Dị Quang Bảo đã phát hiện được những gì rồi. Chúng ta cùng nhau xuống đó thôi.” Lý Viễn Thâm đáp.
Quách Tây Lâm liếc nhìn hai người lạ mặt, Lý Viễn Thâm hiểu ý liền giới thiệu Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc.
“Ồ, ra vậy. Họ có thể góp sức đẩy nhanh công cuộc tận diệt zombie, tốt thôi.” Quách Tây Lâm nói.
Ân Vinh nóng mặt, ông ta nói cứ như thể chắc chắn ngày mai phe thảm sát sẽ giành phần thắng vậy. Nhìn sang Dương Tiểu Trúc, cô cũng tức giận ra mặt. Uông Kiếm dù cố giấu cảm xúc nhưng có thể thấy anh ta đang khó chịu, người quen của anh ta cũng ở trong thành phố. Lý Viễn Thâm giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh.
Quách Tây Lâm không thèm quan tâm cảm xúc của những người xung quanh, cứ thế dõng dạc đi trước, tới phòng nghiên cứu của Dị Quang Bảo.