Chương 8
Lý Viễn Thâm dẫn đầu nhóm bốn người bước vào phòng họp. Trong phòng đang có sẵn năm người khác đang đợi sẵn.
Người đầu tiên là Trương Tùng, chủ tịch thành phố Hoa Sen. Ông là người lớn tuổi nhất ở đây, với ngoại hình gầy gò yếu ớt, nhưng thật ra lại là người cực kì có khí chất trong ban lãnh đạo.
Người thứ hai là chủ tịch của thành phố Vạn Long, Đinh Nhất Lập. Một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài trẻ hơn tuổi. Vạn Long là thành phố lớn, thế nên mặc dù cùng chức vị, Đinh Nhất Lập có vẻ quyền uy hơn các chủ tịch thành phố khác.
Kế tiếp là Hồng Lâm, chủ tịch thành phố Hồng Lâm, một người đàn ông to béo. Khi nghe đến tên ông, ai cũng nghĩ là một trò đùa, nhưng không, đó là một sự trùng hợp, tên của ông giống hệt tên của thành phố. Cũng không phải ba mẹ ông đặt tên ông theo thành phố vì ông quê gốc ở thành phố Bát Xuyên.
Một nhân vật cấp cao có mặt tại đây là Vương Lương, chỉ huy quân đội khu vực. Mục đích ông tới đây, dĩ nhiên là để quyết định xem quân đội nên tham gia vào như thế nào. Bề ngoài của ông mang nét đặc trưng của người lính, mặt vuông, da ngăm đen, vóc dáng cao lớn. Đặc biệt là ánh mắt của ông, cực kì cứng cỏi, thể hiện là một con người đã nhiều lần vào sinh ra tử. Ông ngồi ở vị trí đầu bàn.
Nhân vật cuối cùng là Quách Tây Lâm, một chuyên gia về kinh tế, tài chính. Dị Quang Bảo tự hỏi vì sao lại có mặt ông ta ở đây.
Lý Viễn Thâm sắp xếp chỗ ngồi cho Dị Quang Bảo và Tư Không Liên và ngồi vào vị trí của mình. Uông Kiếm đứng phía sau ông với tư cách trợ lý.
Vương Lương đằng hắng một tiếng để báo hiệu bắt đầu buổi họp, ông nói “Dịch zombie ở thành phố Thiên Đường này là một trường hợp chưa từng gặp, thế nên cuộc họp khẩn cấp này tổ chức để cùng nhau luận bàn cách giải quyết.”
“Không phải việc nên làm trước mắt là di tản người dân và tìm phương thuốc để biến những người nhiễm bệnh zombie trở lại bình thường sao?” Tư Không Liên hỏi.
Hồng Lâm và Đinh Nhất Lập nhìn cô với ánh mắt kiểu như cô gái này là ai? Lý Viễn Thâm liền giới thiệu “Cô ấy là Tư Không Liên thuộc tập đoàn Tư Không, đi cùng với chuyên gia sinh học Dị Quang Bảo.”
Họ gật đầu, tiếp nhận thông tin. Vương Lương nói tiếp “Không đơn giản như cô nghĩ đâu, cô gái trẻ à. Đó là trong trường hợp tốt nhất. Cần phải xét đến nhiều yếu tố khác.”
“Chúng tôi đang cân nhắc giữa hai lựa chọn, một là như cô đã trình bày, hai là sẽ quét sạch những người đã bị biến thành zombie.” Lúc này Quách Tây Lâm lên tiếng.
Dị Quang Bảo và Tư Không Liên không tin được vào tai mình, anh lên tiếng “Quét sạch, ý ông là sao?” Nhớ lại vai trò của Quách Tây Lâm, Dị Quang Bảo mới ngộ ra “Có phải đó là cách tiết kiệm hơn hay không?”
“Cậu nói đúng.” Quách Tây Lâm nói với vẻ mặt vô cảm, trong đầu ông ta không hề có chỗ cho sự thương cảm.
“Nếu là về tiền thì tập đoàn Tư Không có thể hỗ trợ.” Tư Không Liên tuyên bố, anh trai cô là người rất giàu có, việc tài trợ cho một chiến dịch cấp thành phố hoàn toàn nằm trong khả năng. Có thể là sau vụ này, tập đoàn sẽ tổn thất rất lớn, nhưng với những gì đổi lại được, cô nghĩ anh cô sẽ vui lòng chấp nhận.
Quách Tây Lâm lắc đầu, ông ta nói “Không đơn giản chỉ là vào đó di tản hết người dân ra rồi sau đó phục hồi hết cho toàn bộ zombie là được. Vấn đề cốt lõi đó chính là liệu có thể tìm ra cách phục hồi cho họ không?”
“Vậy nên tôi mới có mặt tại đây.” Dị Quang Bảo nói.
“Vấn đề đầu tiên là về thành phố Thiên Đường, nếu không xử lý được đám zombie thì thành phố xem như tê liệt, tình trạng này kéo dài càng lâu thì sẽ càng khó để mà phục hồi được như trước.” Quách Tây Lâm tiếp tục phân tích “Vấn đề thứ hai là những người tị nạn, may mắn là số lượng người được di tản khá lớn, nhưng đó cũng là sức ép đối với ba thành phố xung quanh. Phải chuẩn bị cho họ chỗ ở, thức ăn, nhu yếu phẩm. Việc này ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển khi phải chứa những người thất nghiệp, vô gia cư.”
“Ông không thể nói chuyện vô tình như vậy được, họ gặp nạn thì chúng ta phải có nghĩa vụ giúp đỡ chứ.” Tư Không Liên kịch liệt phản đối. Dị Quang Bảo đặt tay lên vai cô để ngăn cơn giận của cô đang kéo tới, e rằng có thể làm hỏng buổi họp.
“Tôi đã hiểu, vậy số phận của những người đã biến thành zombie như thế nào sẽ là do kết quả giải phẫu của tôi quyết định.” Dị Quang Bảo nói.
“Gần như thế.” Vương Lương đáp “Về người dân, công cuộc di tản vẫn sẽ tiếp tục. Còn về zombie, chúng ta khó có thể nói lúc nào sẽ tìm ra phương pháp cứu chữa. Vậy nên ta sẽ bỏ phiếu xem nên chờ đợi hay lập tức tiêu diệt tất cả. Bây giờ thì, những người ngồi trên ghế, ai bỏ phiếu cho việc chờ đợi.”
Tư Không Liên, Dị Quang Bảo, Lý Viễn Thâm và Trương Tùng giơ tay. Vương Lương chốt lại “Bốn và bốn. Vậy chúng ta tạm thời sẽ chờ đợi nghiên cứu của cậu Dị Quang Bảo. Kết thúc cuộc họp tại đây thôi.”
Người đầu tiên là Trương Tùng, chủ tịch thành phố Hoa Sen. Ông là người lớn tuổi nhất ở đây, với ngoại hình gầy gò yếu ớt, nhưng thật ra lại là người cực kì có khí chất trong ban lãnh đạo.
Người thứ hai là chủ tịch của thành phố Vạn Long, Đinh Nhất Lập. Một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài trẻ hơn tuổi. Vạn Long là thành phố lớn, thế nên mặc dù cùng chức vị, Đinh Nhất Lập có vẻ quyền uy hơn các chủ tịch thành phố khác.
Kế tiếp là Hồng Lâm, chủ tịch thành phố Hồng Lâm, một người đàn ông to béo. Khi nghe đến tên ông, ai cũng nghĩ là một trò đùa, nhưng không, đó là một sự trùng hợp, tên của ông giống hệt tên của thành phố. Cũng không phải ba mẹ ông đặt tên ông theo thành phố vì ông quê gốc ở thành phố Bát Xuyên.
Một nhân vật cấp cao có mặt tại đây là Vương Lương, chỉ huy quân đội khu vực. Mục đích ông tới đây, dĩ nhiên là để quyết định xem quân đội nên tham gia vào như thế nào. Bề ngoài của ông mang nét đặc trưng của người lính, mặt vuông, da ngăm đen, vóc dáng cao lớn. Đặc biệt là ánh mắt của ông, cực kì cứng cỏi, thể hiện là một con người đã nhiều lần vào sinh ra tử. Ông ngồi ở vị trí đầu bàn.
Nhân vật cuối cùng là Quách Tây Lâm, một chuyên gia về kinh tế, tài chính. Dị Quang Bảo tự hỏi vì sao lại có mặt ông ta ở đây.
Lý Viễn Thâm sắp xếp chỗ ngồi cho Dị Quang Bảo và Tư Không Liên và ngồi vào vị trí của mình. Uông Kiếm đứng phía sau ông với tư cách trợ lý.
Vương Lương đằng hắng một tiếng để báo hiệu bắt đầu buổi họp, ông nói “Dịch zombie ở thành phố Thiên Đường này là một trường hợp chưa từng gặp, thế nên cuộc họp khẩn cấp này tổ chức để cùng nhau luận bàn cách giải quyết.”
“Không phải việc nên làm trước mắt là di tản người dân và tìm phương thuốc để biến những người nhiễm bệnh zombie trở lại bình thường sao?” Tư Không Liên hỏi.
Hồng Lâm và Đinh Nhất Lập nhìn cô với ánh mắt kiểu như cô gái này là ai? Lý Viễn Thâm liền giới thiệu “Cô ấy là Tư Không Liên thuộc tập đoàn Tư Không, đi cùng với chuyên gia sinh học Dị Quang Bảo.”
Họ gật đầu, tiếp nhận thông tin. Vương Lương nói tiếp “Không đơn giản như cô nghĩ đâu, cô gái trẻ à. Đó là trong trường hợp tốt nhất. Cần phải xét đến nhiều yếu tố khác.”
“Chúng tôi đang cân nhắc giữa hai lựa chọn, một là như cô đã trình bày, hai là sẽ quét sạch những người đã bị biến thành zombie.” Lúc này Quách Tây Lâm lên tiếng.
Dị Quang Bảo và Tư Không Liên không tin được vào tai mình, anh lên tiếng “Quét sạch, ý ông là sao?” Nhớ lại vai trò của Quách Tây Lâm, Dị Quang Bảo mới ngộ ra “Có phải đó là cách tiết kiệm hơn hay không?”
“Cậu nói đúng.” Quách Tây Lâm nói với vẻ mặt vô cảm, trong đầu ông ta không hề có chỗ cho sự thương cảm.
“Nếu là về tiền thì tập đoàn Tư Không có thể hỗ trợ.” Tư Không Liên tuyên bố, anh trai cô là người rất giàu có, việc tài trợ cho một chiến dịch cấp thành phố hoàn toàn nằm trong khả năng. Có thể là sau vụ này, tập đoàn sẽ tổn thất rất lớn, nhưng với những gì đổi lại được, cô nghĩ anh cô sẽ vui lòng chấp nhận.
Quách Tây Lâm lắc đầu, ông ta nói “Không đơn giản chỉ là vào đó di tản hết người dân ra rồi sau đó phục hồi hết cho toàn bộ zombie là được. Vấn đề cốt lõi đó chính là liệu có thể tìm ra cách phục hồi cho họ không?”
“Vậy nên tôi mới có mặt tại đây.” Dị Quang Bảo nói.
“Vấn đề đầu tiên là về thành phố Thiên Đường, nếu không xử lý được đám zombie thì thành phố xem như tê liệt, tình trạng này kéo dài càng lâu thì sẽ càng khó để mà phục hồi được như trước.” Quách Tây Lâm tiếp tục phân tích “Vấn đề thứ hai là những người tị nạn, may mắn là số lượng người được di tản khá lớn, nhưng đó cũng là sức ép đối với ba thành phố xung quanh. Phải chuẩn bị cho họ chỗ ở, thức ăn, nhu yếu phẩm. Việc này ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển khi phải chứa những người thất nghiệp, vô gia cư.”
“Ông không thể nói chuyện vô tình như vậy được, họ gặp nạn thì chúng ta phải có nghĩa vụ giúp đỡ chứ.” Tư Không Liên kịch liệt phản đối. Dị Quang Bảo đặt tay lên vai cô để ngăn cơn giận của cô đang kéo tới, e rằng có thể làm hỏng buổi họp.
“Tôi đã hiểu, vậy số phận của những người đã biến thành zombie như thế nào sẽ là do kết quả giải phẫu của tôi quyết định.” Dị Quang Bảo nói.
“Gần như thế.” Vương Lương đáp “Về người dân, công cuộc di tản vẫn sẽ tiếp tục. Còn về zombie, chúng ta khó có thể nói lúc nào sẽ tìm ra phương pháp cứu chữa. Vậy nên ta sẽ bỏ phiếu xem nên chờ đợi hay lập tức tiêu diệt tất cả. Bây giờ thì, những người ngồi trên ghế, ai bỏ phiếu cho việc chờ đợi.”
Tư Không Liên, Dị Quang Bảo, Lý Viễn Thâm và Trương Tùng giơ tay. Vương Lương chốt lại “Bốn và bốn. Vậy chúng ta tạm thời sẽ chờ đợi nghiên cứu của cậu Dị Quang Bảo. Kết thúc cuộc họp tại đây thôi.”