Chương 7
“Anh đang nghiêm túc à?” Dương Tiểu Trúc chớp mắt nhìn Ân Vinh. Dù tin tức có bảo rằng lực lượng đang thiếu, nhưng đó chỉ là tạm thời. Chắc chắn chỉ cần đợi đến ngày mai, lực lượng quân đội sẽ tập trung đông đảo để giúp di tản những người dân còn lại. Ngoài ra, các hệ thống điện, nước, mạng đều không bị hỏng, việc họ cần làm chỉ là không bước chân ra đường mà thôi.
“Phải, anh muốn góp sức, anh có quen với Lý Viễn Thâm bên thành phố Hoa Sen, với tư cách là cựu cảnh sát, có lẽ họ sẽ cho anh tham gia thôi.” Ân Vinh đáp.
Cô hiểu không phải Ân Vinh muốn đi vì mọi người cần anh mà đơn giản vì muốn thêm một người là thêm một phần sức lực. Con người của anh luôn muốn làm hết mình vì an toàn của mọi người xung quanh, đó cũng là lí do lúc trước anh theo ngành cảnh sát. Đó cũng là tính cách mà cô thấy thích ở anh, Dương Tiểu Trúc mỉm cười đáp “Cũng được thôi, nhưng thay bộ vest ra đã. Em nghĩ người ta sẽ không chấp nhận một cựu cảnh sát mặc trang phục này đi sơ tán người dân đâu.”
Ân Vinh thấy có lý, nhưng bây giờ lại không có trang phục để thay. Dương Tiểu Trúc bảo rất may là cô đang có một bộ đồ nam đang định sẽ tặng anh vào dịp lễ sắp tới, nay đành khui quà sớm.
Tiếng những con zombie vẫn còn ở trước cửa, Ân Vinh bảo “Mở cửa ra bây giờ thì quá mạo hiểm, chúng ta nhảy sang phòng khác ra ngoài.”
Dương Tiểu Trúc gật đầu. Kế hoạch của họ là xuống tầng hầm để lấy xe, khi đã an toàn trong xe hơi, cô nghĩ là bọn zombie vật vờ này không có bản lĩnh để phá xe được.
Ân Vinh xung phong nhảy qua ban công bên cạnh trước, anh quay lại chờ đợi cô nhảy sang. Dương Tiểu Trúc nhìn xuống phía dưới một lần nữa để thấy xác của cô bé phòng bên rồi nhảy sang.
Cả hai sang căn phòng nằm sát cầu thang, rón rén bước tới cửa và thò đầu ra ngoài xem xét tình hình. Có lẽ là do tiếng động từ hai con zombie đầu tiên gây ra mà bây giờ trước cửa phòng Dương Tiểu Trúc có đến bảy con zombie đang tụ tập.
Cô và anh đều nuốt nước bọt, nếu xông ra từ cửa chính thì dù võ công cao cường hay có trong tay vũ khí gì cũng không chắc đã tránh được kết cục biến thành zombie. Hai người chậm rãi tiến về phía cầu thang.
Không ngờ, một con zombie khác từ tầng trên bỗng té xuống trước mặt họ. Tiếng động lớn đánh động đám trước cửa phòng dồn sự chú ý vào anh và cô.
“Chạy thôi.” Ân Vinh nói lớn, bây giờ họ không còn lo đến việc gây tiếng động nữa.
Anh kéo tay cô phóng như bay xuống tầng dưới, trên đường đi lại thu hút thêm một số lượng zombie từ các tầng.
May mắn là phòng cô không ở quá cao, một lúc sau là đã xuống tới tầng hầm, ở tầng này có cửa, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc liền đóng nó lại. Không có chìa để khóa cửa lại, Ân Vinh đành dùng dùi cui mắc ngang qua hai tay cầm. Đám zombie như một khối thống nhất đập mạnh vào cửa, trong phút chốc khiến Ân Vinh lo lắng là sẽ khiến dùi cui gẫy làm đôi và cánh cửa sẽ bật mở.
Điều đó đã không xảy ra.
Nhưng nguy hiểm vẫn còn chưa hết, từ phía lối ra vào của bãi đỗ, có vài con zombie đã lọt vào. Không có thời gian để nghỉ lấy hơi, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc liền chạy tới xe của cô.
Ân Vinh đấm đá đẩy những zombie đang điên cuồng lao tới. Dương Tiểu Trúc nhanh chóng vào xe và khởi động.
“Anh lên mau.” Cô nói và mở sẵn cửa xe.
Ân Vinh đánh ngã hai con zombie đang cố cắn mình rồi nhảy thẳng lên xe, đóng sầm cừa lại. Bọn zombie vẫn không bỏ cuộc, lao tới cào cấu chiếc xe như thể chúng có thể xé khối sắt to lớn này ra bằng tay.
Dương Tiểu Trúc liền đạp ga, xe lăn bánh tiến thẳng ra đường, hướng về phía thành phố Hoa Sen.
“May mắn quá, suýt nữa thì chết.” Dương Tiểu Trúc cười thỏa mãn như thể vừa mới chiến thắng một trò chơi. Vừa lúc nãy cô còn lo lắng nhưng bây giờ đã thoải mái hơn nhiều.
Ân Vinh cũng cười, sau đó anh cảm thấy hơi có lỗi vì từ “suýt thì chết”, đúng là anh đã lôi cô vào một việc nguy hiểm. Nếu vửa nãy cả hai chậm chân hay thiếu may mắn một chút thì kết quả hiện tại anh không dám tưởng tượng.
Nhưng anh cũng biết Dương Tiểu Trúc cũng giống anh, cô làm cảnh sát vì muốn giúp đỡ mọi người, thậm chí tinh thần của cô có khi còn vượt trội hơn. Thế nên anh biết cô không hề ngại gì nguy hiểm hay vất vả, không ngại ngần gì khi đồng ý làm theo kế hoạch điên rồ của anh.
Ân Vinh nhớ những lúc trên xe thường là khoảng thời gian vui vẻ của họ, nói đủ chuyện trên trời dưới đất để đỡ buồn chán, ngắm nhìn phong cảnh phía trước và thỉnh thoảng sẽ bàn luận về nó. Nhưng bây giờ, trước mắt chỉ toàn là zombie, anh cứ nghĩ càng xa trung tâm thành phố sẽ càng ít zombie nhưng có lẽ anh đã nhầm. Cả hai căng thẳng không dám nói một tiếng nào, bọn zombie cứ điên cuồng đuổi theo chiếc xe của họ.
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Tiểu Trúc vội nhấn phanh.
“Không xong rồi, hình như bị nổ lốp.” Cô kêu lên.
Đám zombie xung quanh liền vây kín chiếc xe giống như lũ kiến đang vây quanh một miếng mồi béo bở.
“Phải, anh muốn góp sức, anh có quen với Lý Viễn Thâm bên thành phố Hoa Sen, với tư cách là cựu cảnh sát, có lẽ họ sẽ cho anh tham gia thôi.” Ân Vinh đáp.
Cô hiểu không phải Ân Vinh muốn đi vì mọi người cần anh mà đơn giản vì muốn thêm một người là thêm một phần sức lực. Con người của anh luôn muốn làm hết mình vì an toàn của mọi người xung quanh, đó cũng là lí do lúc trước anh theo ngành cảnh sát. Đó cũng là tính cách mà cô thấy thích ở anh, Dương Tiểu Trúc mỉm cười đáp “Cũng được thôi, nhưng thay bộ vest ra đã. Em nghĩ người ta sẽ không chấp nhận một cựu cảnh sát mặc trang phục này đi sơ tán người dân đâu.”
Ân Vinh thấy có lý, nhưng bây giờ lại không có trang phục để thay. Dương Tiểu Trúc bảo rất may là cô đang có một bộ đồ nam đang định sẽ tặng anh vào dịp lễ sắp tới, nay đành khui quà sớm.
Tiếng những con zombie vẫn còn ở trước cửa, Ân Vinh bảo “Mở cửa ra bây giờ thì quá mạo hiểm, chúng ta nhảy sang phòng khác ra ngoài.”
Dương Tiểu Trúc gật đầu. Kế hoạch của họ là xuống tầng hầm để lấy xe, khi đã an toàn trong xe hơi, cô nghĩ là bọn zombie vật vờ này không có bản lĩnh để phá xe được.
Ân Vinh xung phong nhảy qua ban công bên cạnh trước, anh quay lại chờ đợi cô nhảy sang. Dương Tiểu Trúc nhìn xuống phía dưới một lần nữa để thấy xác của cô bé phòng bên rồi nhảy sang.
Cả hai sang căn phòng nằm sát cầu thang, rón rén bước tới cửa và thò đầu ra ngoài xem xét tình hình. Có lẽ là do tiếng động từ hai con zombie đầu tiên gây ra mà bây giờ trước cửa phòng Dương Tiểu Trúc có đến bảy con zombie đang tụ tập.
Cô và anh đều nuốt nước bọt, nếu xông ra từ cửa chính thì dù võ công cao cường hay có trong tay vũ khí gì cũng không chắc đã tránh được kết cục biến thành zombie. Hai người chậm rãi tiến về phía cầu thang.
Không ngờ, một con zombie khác từ tầng trên bỗng té xuống trước mặt họ. Tiếng động lớn đánh động đám trước cửa phòng dồn sự chú ý vào anh và cô.
“Chạy thôi.” Ân Vinh nói lớn, bây giờ họ không còn lo đến việc gây tiếng động nữa.
Anh kéo tay cô phóng như bay xuống tầng dưới, trên đường đi lại thu hút thêm một số lượng zombie từ các tầng.
May mắn là phòng cô không ở quá cao, một lúc sau là đã xuống tới tầng hầm, ở tầng này có cửa, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc liền đóng nó lại. Không có chìa để khóa cửa lại, Ân Vinh đành dùng dùi cui mắc ngang qua hai tay cầm. Đám zombie như một khối thống nhất đập mạnh vào cửa, trong phút chốc khiến Ân Vinh lo lắng là sẽ khiến dùi cui gẫy làm đôi và cánh cửa sẽ bật mở.
Điều đó đã không xảy ra.
Nhưng nguy hiểm vẫn còn chưa hết, từ phía lối ra vào của bãi đỗ, có vài con zombie đã lọt vào. Không có thời gian để nghỉ lấy hơi, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc liền chạy tới xe của cô.
Ân Vinh đấm đá đẩy những zombie đang điên cuồng lao tới. Dương Tiểu Trúc nhanh chóng vào xe và khởi động.
“Anh lên mau.” Cô nói và mở sẵn cửa xe.
Ân Vinh đánh ngã hai con zombie đang cố cắn mình rồi nhảy thẳng lên xe, đóng sầm cừa lại. Bọn zombie vẫn không bỏ cuộc, lao tới cào cấu chiếc xe như thể chúng có thể xé khối sắt to lớn này ra bằng tay.
Dương Tiểu Trúc liền đạp ga, xe lăn bánh tiến thẳng ra đường, hướng về phía thành phố Hoa Sen.
“May mắn quá, suýt nữa thì chết.” Dương Tiểu Trúc cười thỏa mãn như thể vừa mới chiến thắng một trò chơi. Vừa lúc nãy cô còn lo lắng nhưng bây giờ đã thoải mái hơn nhiều.
Ân Vinh cũng cười, sau đó anh cảm thấy hơi có lỗi vì từ “suýt thì chết”, đúng là anh đã lôi cô vào một việc nguy hiểm. Nếu vửa nãy cả hai chậm chân hay thiếu may mắn một chút thì kết quả hiện tại anh không dám tưởng tượng.
Nhưng anh cũng biết Dương Tiểu Trúc cũng giống anh, cô làm cảnh sát vì muốn giúp đỡ mọi người, thậm chí tinh thần của cô có khi còn vượt trội hơn. Thế nên anh biết cô không hề ngại gì nguy hiểm hay vất vả, không ngại ngần gì khi đồng ý làm theo kế hoạch điên rồ của anh.
Ân Vinh nhớ những lúc trên xe thường là khoảng thời gian vui vẻ của họ, nói đủ chuyện trên trời dưới đất để đỡ buồn chán, ngắm nhìn phong cảnh phía trước và thỉnh thoảng sẽ bàn luận về nó. Nhưng bây giờ, trước mắt chỉ toàn là zombie, anh cứ nghĩ càng xa trung tâm thành phố sẽ càng ít zombie nhưng có lẽ anh đã nhầm. Cả hai căng thẳng không dám nói một tiếng nào, bọn zombie cứ điên cuồng đuổi theo chiếc xe của họ.
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Tiểu Trúc vội nhấn phanh.
“Không xong rồi, hình như bị nổ lốp.” Cô kêu lên.
Đám zombie xung quanh liền vây kín chiếc xe giống như lũ kiến đang vây quanh một miếng mồi béo bở.