Chương 6
Tại sân bay thành phố Hoa Sen, Lý Viễn Thâm và cộng sự thân tín nhất là Uông Kiếm chờ đợi một nhân vật đang tới.
“Người mà chỉ huy đã nhắc tới là ai vậy?” Uông Kiếm thắc mắc, anh vừa cùng Lý Viễn Thâm thực hiện nhiệm vụ bắt sống một zombie mang về viện nghiên cứu thành phố, vẫn còn rất mệt mỏi đã phải di chuyển tới đây. Lý Viễn Thâm có bảo anh nên nghỉ ngơi một lúc nhưng Uông Kiếm tò mò muốn gặp người này nên đã theo cùng ra sân bay.
“Thật ra thì người tôi quen không tới đây được. Cậu ta là Dị Quân, một tiến sĩ chuyên ngành y sinh. Trước đây từng liên quan đến một vụ khá nổi tiếng mà người ta gọi là Dự án Kẻ hồi sinh người chết.” Lý Viễn Thâm kể.
Sự kiện đó Uông Kiếm đã nghe qua, đó là một vụ việc kéo dài nhiều năm. Anh hỏi thêm “Chỉ huy bảo là thật ra nghĩa là sao?”
“Vì Dị Quân không đến được nên đi thay cho cậu ta là con trai của cậu ấy Dị Quang Bảo, tuy tuổi còn trẻ nhưng năng lực rất lớn, hiện đang làm giám đốc viện nghiên cứu của tập đoàn Tư Không.” Lý Viễn Thâm trả lời.
Uông Kiếm nhớ ra nhân vật này, về Dị Quang Bảo, mọi người có hai luồng ý kiến. Một luồng tung hô anh là thiên tài của đất nước, được đặt nhiều kì vọng sẽ nghiên cứu ra nhiều thứ có ích cho xã hội. Một luồng ý kiến khác thì không phục những thành quả của Dị Quang Bảo, họ không tin trên đời này lại có thiên tài như vậy. Những người đó thường dựa vào mối quan hệ giữa Dị Quang Bảo và Tư Không Liên, em gái của chủ tịch tập đoàn Tư Không, để nói rằng chức giám đốc của anh là nhờ quan hệ và các dự án cũng là mua lại từ người khác và công bố dưới tên mình.
Cho đến nay thì Uông Kiếm chỉ giữ ý kiến trung lập về vấn đề đó. Hôm nay gặp mặt trực tiếp, anh ta có thể tự thân đánh giá xem các ý kiến đó bên nào là sự thật.
Chờ đợi không lâu, có hai người đang hướng đến chỗ mà Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm đang đứng. Đi trước là một cô gái trẻ xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy hàng hiệu và một chiếc áo khoác đắt tiền, nhìn là biết thuộc dạng tiểu thư đài các, Uông Kiếm đoán đây chính là Tư Không Liên. Trông về thần thái thì có vẻ cô là kiểu người hòa đồng, không kênh kiệu, nhưng Uông Kiếm luôn tự nhắc mình không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Còn người phía sau là một chàng trai trẻ với ngoại hình sáng sủa, mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần tây đen cơ bản, người này hẳn là Dị Quang Bảo. Nhưng Uông Kiếm không kiểu nào nhìn ra được đây là một thiên tài.
Tư Không Liên đi phía trước, liên tục ngoảnh lại bảo Dị Quang Bảo nhanh lên, cô là kiểu người luôn nhiều năng lượng. Hai người tới trước mặt Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm, họ giới thiệu bản thân với nhau rồi sau đó ra bãi xe.
Dị Quang Bảo được ba mình là Dị Quân nhờ thay thế ông lo sự việc tại thành phố này. Dị Quân lấy lý do là có những dự án không thể tạm ngưng được, nhưng anh biết đó là do ông không có cảm tình gì với đám zombie. Bản thân Dị Quang Bảo thì chưa từng gặp trực tiếp một con zombie nào, thế nên anh không thấy có vấn đề.
Tư Không Liên là trưởng phòng nhân sự, thế nên để tạm rời khỏi công ty, Dị Quang Bảo cần báo với cô một lời. Với tư cách là bạn trai, anh cũng phải có trách nhiệm thông báo cho cô trước khi rời đi. Khi nghe thấy việc sẽ nghiên cứu để giúp một thành phố thoát khỏi dịch zombie, Tư Không Liên đã bảo việc này trông thật ngầu và nằng nặc đòi đi theo. Dị Quang Bảo cũng không có lý do để từ chối.
Trên máy bay, họ đã xem qua thông tin về dịch zombie tại thành phố Thiên Đường và cũng đã nắm được phần nào tình hình.
“Cậu nghĩ thế nào về việc này?” Lý Viễn Thâm hỏi lúc mọi người đều đã lên xe.
Lúc này, Dị Quang Bảo chưa dám nói gì chắc chắn, chỉ đưa ra dự đoán “Có thể thấy những người biến thành zombie đều trở nên rất hung hãn và không biết đau đớn, ngoài ra chuyển động cơ thể không được dứt khoát, có khả năng là một loại virus tấn công vào hệ thần kinh. Bên cạnh đó, những người bị cắn cũng sẽ biến thành zombie nên tôi đoán đó phương thức lây nhiễm chính. Nếu có một zombie để tiến hành giải phẫu thì sẽ tốt hơn.”
“Chúng tôi biết điều đó, vậy nên từ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi.” Lý Viễn Thâm đáp.
Ông lái xe đến căn cứ tạm thời của họ. Nơi này gồm hai khối nhà nằm đối diện nhau, ở giữa là một khoảng sân và bãi đậu xe. Ở tòa nhà phía bên phải có một phòng nghiên cứu ở dưới tầng hầm, đó cũng là lý do để Lý Viễn Thâm chọn nơi này.
“Khung cảnh này trông giống như nhân vật chính trong phim đang chuẩn bị xuất hiện trước mặt mọi người vậy.” Tư Không Liên nhận xét.
“Với tình cảnh bây giờ, cũng có thể cô cậu là nhân vật chính mà.” Lý Viễn Thâm cười nói, dẫn đường cho họ tới tòa nhà bên trái, nơi có phòng họp.
“Người mà chỉ huy đã nhắc tới là ai vậy?” Uông Kiếm thắc mắc, anh vừa cùng Lý Viễn Thâm thực hiện nhiệm vụ bắt sống một zombie mang về viện nghiên cứu thành phố, vẫn còn rất mệt mỏi đã phải di chuyển tới đây. Lý Viễn Thâm có bảo anh nên nghỉ ngơi một lúc nhưng Uông Kiếm tò mò muốn gặp người này nên đã theo cùng ra sân bay.
“Thật ra thì người tôi quen không tới đây được. Cậu ta là Dị Quân, một tiến sĩ chuyên ngành y sinh. Trước đây từng liên quan đến một vụ khá nổi tiếng mà người ta gọi là Dự án Kẻ hồi sinh người chết.” Lý Viễn Thâm kể.
Sự kiện đó Uông Kiếm đã nghe qua, đó là một vụ việc kéo dài nhiều năm. Anh hỏi thêm “Chỉ huy bảo là thật ra nghĩa là sao?”
“Vì Dị Quân không đến được nên đi thay cho cậu ta là con trai của cậu ấy Dị Quang Bảo, tuy tuổi còn trẻ nhưng năng lực rất lớn, hiện đang làm giám đốc viện nghiên cứu của tập đoàn Tư Không.” Lý Viễn Thâm trả lời.
Uông Kiếm nhớ ra nhân vật này, về Dị Quang Bảo, mọi người có hai luồng ý kiến. Một luồng tung hô anh là thiên tài của đất nước, được đặt nhiều kì vọng sẽ nghiên cứu ra nhiều thứ có ích cho xã hội. Một luồng ý kiến khác thì không phục những thành quả của Dị Quang Bảo, họ không tin trên đời này lại có thiên tài như vậy. Những người đó thường dựa vào mối quan hệ giữa Dị Quang Bảo và Tư Không Liên, em gái của chủ tịch tập đoàn Tư Không, để nói rằng chức giám đốc của anh là nhờ quan hệ và các dự án cũng là mua lại từ người khác và công bố dưới tên mình.
Cho đến nay thì Uông Kiếm chỉ giữ ý kiến trung lập về vấn đề đó. Hôm nay gặp mặt trực tiếp, anh ta có thể tự thân đánh giá xem các ý kiến đó bên nào là sự thật.
Chờ đợi không lâu, có hai người đang hướng đến chỗ mà Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm đang đứng. Đi trước là một cô gái trẻ xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy hàng hiệu và một chiếc áo khoác đắt tiền, nhìn là biết thuộc dạng tiểu thư đài các, Uông Kiếm đoán đây chính là Tư Không Liên. Trông về thần thái thì có vẻ cô là kiểu người hòa đồng, không kênh kiệu, nhưng Uông Kiếm luôn tự nhắc mình không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Còn người phía sau là một chàng trai trẻ với ngoại hình sáng sủa, mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần tây đen cơ bản, người này hẳn là Dị Quang Bảo. Nhưng Uông Kiếm không kiểu nào nhìn ra được đây là một thiên tài.
Tư Không Liên đi phía trước, liên tục ngoảnh lại bảo Dị Quang Bảo nhanh lên, cô là kiểu người luôn nhiều năng lượng. Hai người tới trước mặt Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm, họ giới thiệu bản thân với nhau rồi sau đó ra bãi xe.
Dị Quang Bảo được ba mình là Dị Quân nhờ thay thế ông lo sự việc tại thành phố này. Dị Quân lấy lý do là có những dự án không thể tạm ngưng được, nhưng anh biết đó là do ông không có cảm tình gì với đám zombie. Bản thân Dị Quang Bảo thì chưa từng gặp trực tiếp một con zombie nào, thế nên anh không thấy có vấn đề.
Tư Không Liên là trưởng phòng nhân sự, thế nên để tạm rời khỏi công ty, Dị Quang Bảo cần báo với cô một lời. Với tư cách là bạn trai, anh cũng phải có trách nhiệm thông báo cho cô trước khi rời đi. Khi nghe thấy việc sẽ nghiên cứu để giúp một thành phố thoát khỏi dịch zombie, Tư Không Liên đã bảo việc này trông thật ngầu và nằng nặc đòi đi theo. Dị Quang Bảo cũng không có lý do để từ chối.
Trên máy bay, họ đã xem qua thông tin về dịch zombie tại thành phố Thiên Đường và cũng đã nắm được phần nào tình hình.
“Cậu nghĩ thế nào về việc này?” Lý Viễn Thâm hỏi lúc mọi người đều đã lên xe.
Lúc này, Dị Quang Bảo chưa dám nói gì chắc chắn, chỉ đưa ra dự đoán “Có thể thấy những người biến thành zombie đều trở nên rất hung hãn và không biết đau đớn, ngoài ra chuyển động cơ thể không được dứt khoát, có khả năng là một loại virus tấn công vào hệ thần kinh. Bên cạnh đó, những người bị cắn cũng sẽ biến thành zombie nên tôi đoán đó phương thức lây nhiễm chính. Nếu có một zombie để tiến hành giải phẫu thì sẽ tốt hơn.”
“Chúng tôi biết điều đó, vậy nên từ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi.” Lý Viễn Thâm đáp.
Ông lái xe đến căn cứ tạm thời của họ. Nơi này gồm hai khối nhà nằm đối diện nhau, ở giữa là một khoảng sân và bãi đậu xe. Ở tòa nhà phía bên phải có một phòng nghiên cứu ở dưới tầng hầm, đó cũng là lý do để Lý Viễn Thâm chọn nơi này.
“Khung cảnh này trông giống như nhân vật chính trong phim đang chuẩn bị xuất hiện trước mặt mọi người vậy.” Tư Không Liên nhận xét.
“Với tình cảnh bây giờ, cũng có thể cô cậu là nhân vật chính mà.” Lý Viễn Thâm cười nói, dẫn đường cho họ tới tòa nhà bên trái, nơi có phòng họp.