Chương 5
Càng tiến lại gần khu chung cư của Dương Tiểu Trúc, số lượng zombie trên đường càng nhiều hơn. Ân Vinh đã cố gắng để tránh làm tổn hại đến họ nhưng khó mà làm được. Có lần bị bao vây quá đông, anh buộc phải dùng dùi cui để hỗ trợ đánh đuổi bọn chúng. Đến một con hẻm vắng, Ân Vinh nấp vào để nghỉ ngơi lấy sức. Đúng lúc đó, điện thoại anh rung lên, là Dương Tiểu Trúc gọi.
“Alo, em có sao không, vừa nãy sao em không nghe máy?” Ân Vinh hỏi dồn dập sau khi bắt máy.
“Em không sao. Lúc nãy khi ra khỏi phòng, em gặp phải một người rất kì lạ, à không, là hai người, trông họ như zombie vậy. Em phải tìm cách đẩy họ khỏi phòng nên tốn chút thời gian, không kịp nghe máy của anh.” Dương Tiểu Trúc trả lời.
“Thế em có sao không?” Anh lại hỏi lần nữa.
“Em đã nói là không sao rồi mà, bây giờ em đang ở trong phòng khóa kín cửa rồi.” Dương Tiểu Trúc đáp, cô biết anh nếu không thấy trực tiếp cô an toàn thì sẽ không yên tâm được. “Anh cũng ở yên trong nhà nhé.”
“Thật ra thì anh đang tới chỗ em, bây giờ quay lại nhà cũng nguy hiểm, anh sẽ tới đó.” Ân Vinh đáp, thật vậy, giờ tiến hay lùi cũng đều đầy nguy hiểm.
“Cái gì? Anh nghĩ gì mà tình huống thế này mà lại ra khỏi nhà chứ?” Cô lên giọng trách móc.
“Vì anh lo cho em mà. Không liên lạc được, anh cứ nghĩ em đang gặp nguy hiểm.” Ân Vinh đáp, Dương Tiểu Trúc cảm thấy khó lòng mà trách anh được, cô bảo anh phải cẩn thận và tắt máy để Ân Vinh nhanh chóng tới đây.
Trong lúc chờ đợi, cô lên mạng để tìm kiếm tin tức về tình hình hiện tại.
Ân Vinh đã tới trước khu chung cư của Dương Tiểu Trúc, anh thấy một xác người bị té từ trên cao ở ngay dưới phòng của Dương Tiểu Trúc. Trong thoáng chốc anh đã lo rằng đó chính là cô nhưng nhìn kĩ lại thì không phải.
Anh muốn thở phào nhẹ nhõm nhưng đây lại là lúc để nín thở chạy khỏi bọn zombie. Đây là khu chung cư nên có nhiều người ở hơn, vậy nên số zombie cũng nhiều. Ân Vinh chạy thục mạng để lên tầng của Dương Tiểu Trúc.
Khi tới nơi, anh thấy có đến bốn con zombie đang đứng trước phòng cô. Quá nguy hiểm để xông vào, Ân Vinh nhân lúc chúng không để ý tới anh, lùi vào một căn phòng đang mở cửa. Băng nhanh qua phòng, Ân Vinh ra đến ban công, lần lượt nhảy qua từng phòng đến ban công phòng Dương Tiểu Trúc.
Lúc này cô đang ngồi tại phòng khách cắm cúi xem điện thoại, đôi mắt mở to nhìn chăm chú. Một lúc sau, nghe thấy tiếng Ân Vinh nhảy sang, Dương Tiểu Trúc giật mình cảnh giác.
Thấy là anh, cô thở phào nhẹ nhõm, buông điện thoại chạy tới ôm chặt lấy anh. Ân Vinh cũng ôm lấy cô, anh mừng rằng cô thật sự không sao. Dù cho cô đã thông báo như thế qua điện thoại, anh chỉ yên lòng khi thấy tận mắt.
“Đây không phải lúc tình cảm, chúng ta phải nghĩ ra cách để đối phó với tình huống này.” Dương Tiểu Trúc buông anh ra trước. “Mặc dù các tỉnh lân cận đang giúp cư dân thành phố Thiên Đường di tản, nhưng có vẻ không được nhanh chóng lắm.”
“Cũng phải thôi, di tản cả thành phố một cách đột ngột thế này không phải chuyện đơn giản. Lại còn có đám zombie đang cản đường.” Ân Vinh nhận định tình hình “Chúng ta đang ở trung tâm thành phố, là địa điểm được di tản cuối cùng. Cho đến lúc có người tới đây thì đành phải chờ đợi thôi.”
“Em có xem tin tức trên mạng. Có vẻ tình huống dị thường này đang khiến mọi người lúng túng không biết cách giải quyết. Các lực lượng cứu hộ thông thường không thể vào thành phố vì sợ bị zombie tấn công. Còn các lực lượng phản ứng nhanh thì lại không đủ nhân lực cho việc di tản cả thành phố. Có một bài báo dự đoán rằng có thể phải mất cả tuần để đưa hết người dân ra khỏi thành phố.” Dương Tiểu Trúc nói, trong mắt cô hiện lên rõ rệt sự lo lắng.
Ân Vinh trầm ngâm, anh hiểu được tình hình hiện tại, zombie tấn công thành phố là tình huống có lẽ là vô tiền khoáng hậu, công tác xử lý chậm chạp là chuyện dễ hiểu. Anh lên mạng lần nữa bằng điện thoại, lướt xem các trang báo uy tín nhất. Đúng như Dương Tiểu Trúc nói, tình hình có vẻ không khả quan.
Cô nhìn anh một lúc rồi nói “Anh thật sự mặc vest chạy lông nhông ngoài đường đi đánh zombie đấy à?”
Ân Vinh giật mình, giờ anh mới để ý việc đó. Bảo sao nãy giờ anh thấy vừa nóng vừa khó vận động. Dương Tiểu Trúc hỏi anh “ Những phòng khác vẫn còn người chưa biến thành zombie chứ?”
“Anh không để ý, nhưng có lẽ tầng này chỉ còn em là người thôi.” Anh đáp.
Dương Tiểu Trúc thoáng chút buồn rầu, không ngờ mọi chuyện lại tệ đến vậy. Ân Vinh lại tiếp tục đọc thông tin, anh chú ý đến việc họ bảo rằng có đầy đủ trang thiết bị nhưng không đủ nhân lực để di tản thành phố. Một ý tưởng điên rồ nảy lên trong đầu anh. Dương Tiểu Trúc dường như đọc được suy nghĩ đó, cô hỏi “Anh định gia nhập với lực lượng phản ứng nhanh?”
Ân Vinh gật đầu.
“Alo, em có sao không, vừa nãy sao em không nghe máy?” Ân Vinh hỏi dồn dập sau khi bắt máy.
“Em không sao. Lúc nãy khi ra khỏi phòng, em gặp phải một người rất kì lạ, à không, là hai người, trông họ như zombie vậy. Em phải tìm cách đẩy họ khỏi phòng nên tốn chút thời gian, không kịp nghe máy của anh.” Dương Tiểu Trúc trả lời.
“Thế em có sao không?” Anh lại hỏi lần nữa.
“Em đã nói là không sao rồi mà, bây giờ em đang ở trong phòng khóa kín cửa rồi.” Dương Tiểu Trúc đáp, cô biết anh nếu không thấy trực tiếp cô an toàn thì sẽ không yên tâm được. “Anh cũng ở yên trong nhà nhé.”
“Thật ra thì anh đang tới chỗ em, bây giờ quay lại nhà cũng nguy hiểm, anh sẽ tới đó.” Ân Vinh đáp, thật vậy, giờ tiến hay lùi cũng đều đầy nguy hiểm.
“Cái gì? Anh nghĩ gì mà tình huống thế này mà lại ra khỏi nhà chứ?” Cô lên giọng trách móc.
“Vì anh lo cho em mà. Không liên lạc được, anh cứ nghĩ em đang gặp nguy hiểm.” Ân Vinh đáp, Dương Tiểu Trúc cảm thấy khó lòng mà trách anh được, cô bảo anh phải cẩn thận và tắt máy để Ân Vinh nhanh chóng tới đây.
Trong lúc chờ đợi, cô lên mạng để tìm kiếm tin tức về tình hình hiện tại.
Ân Vinh đã tới trước khu chung cư của Dương Tiểu Trúc, anh thấy một xác người bị té từ trên cao ở ngay dưới phòng của Dương Tiểu Trúc. Trong thoáng chốc anh đã lo rằng đó chính là cô nhưng nhìn kĩ lại thì không phải.
Anh muốn thở phào nhẹ nhõm nhưng đây lại là lúc để nín thở chạy khỏi bọn zombie. Đây là khu chung cư nên có nhiều người ở hơn, vậy nên số zombie cũng nhiều. Ân Vinh chạy thục mạng để lên tầng của Dương Tiểu Trúc.
Khi tới nơi, anh thấy có đến bốn con zombie đang đứng trước phòng cô. Quá nguy hiểm để xông vào, Ân Vinh nhân lúc chúng không để ý tới anh, lùi vào một căn phòng đang mở cửa. Băng nhanh qua phòng, Ân Vinh ra đến ban công, lần lượt nhảy qua từng phòng đến ban công phòng Dương Tiểu Trúc.
Lúc này cô đang ngồi tại phòng khách cắm cúi xem điện thoại, đôi mắt mở to nhìn chăm chú. Một lúc sau, nghe thấy tiếng Ân Vinh nhảy sang, Dương Tiểu Trúc giật mình cảnh giác.
Thấy là anh, cô thở phào nhẹ nhõm, buông điện thoại chạy tới ôm chặt lấy anh. Ân Vinh cũng ôm lấy cô, anh mừng rằng cô thật sự không sao. Dù cho cô đã thông báo như thế qua điện thoại, anh chỉ yên lòng khi thấy tận mắt.
“Đây không phải lúc tình cảm, chúng ta phải nghĩ ra cách để đối phó với tình huống này.” Dương Tiểu Trúc buông anh ra trước. “Mặc dù các tỉnh lân cận đang giúp cư dân thành phố Thiên Đường di tản, nhưng có vẻ không được nhanh chóng lắm.”
“Cũng phải thôi, di tản cả thành phố một cách đột ngột thế này không phải chuyện đơn giản. Lại còn có đám zombie đang cản đường.” Ân Vinh nhận định tình hình “Chúng ta đang ở trung tâm thành phố, là địa điểm được di tản cuối cùng. Cho đến lúc có người tới đây thì đành phải chờ đợi thôi.”
“Em có xem tin tức trên mạng. Có vẻ tình huống dị thường này đang khiến mọi người lúng túng không biết cách giải quyết. Các lực lượng cứu hộ thông thường không thể vào thành phố vì sợ bị zombie tấn công. Còn các lực lượng phản ứng nhanh thì lại không đủ nhân lực cho việc di tản cả thành phố. Có một bài báo dự đoán rằng có thể phải mất cả tuần để đưa hết người dân ra khỏi thành phố.” Dương Tiểu Trúc nói, trong mắt cô hiện lên rõ rệt sự lo lắng.
Ân Vinh trầm ngâm, anh hiểu được tình hình hiện tại, zombie tấn công thành phố là tình huống có lẽ là vô tiền khoáng hậu, công tác xử lý chậm chạp là chuyện dễ hiểu. Anh lên mạng lần nữa bằng điện thoại, lướt xem các trang báo uy tín nhất. Đúng như Dương Tiểu Trúc nói, tình hình có vẻ không khả quan.
Cô nhìn anh một lúc rồi nói “Anh thật sự mặc vest chạy lông nhông ngoài đường đi đánh zombie đấy à?”
Ân Vinh giật mình, giờ anh mới để ý việc đó. Bảo sao nãy giờ anh thấy vừa nóng vừa khó vận động. Dương Tiểu Trúc hỏi anh “ Những phòng khác vẫn còn người chưa biến thành zombie chứ?”
“Anh không để ý, nhưng có lẽ tầng này chỉ còn em là người thôi.” Anh đáp.
Dương Tiểu Trúc thoáng chút buồn rầu, không ngờ mọi chuyện lại tệ đến vậy. Ân Vinh lại tiếp tục đọc thông tin, anh chú ý đến việc họ bảo rằng có đầy đủ trang thiết bị nhưng không đủ nhân lực để di tản thành phố. Một ý tưởng điên rồ nảy lên trong đầu anh. Dương Tiểu Trúc dường như đọc được suy nghĩ đó, cô hỏi “Anh định gia nhập với lực lượng phản ứng nhanh?”
Ân Vinh gật đầu.