Chương 4
Dương Tiểu Trúc đón ngày mới bằng những hoạt động đã lặp đi lặp lại hằng ngày trong suốt nhiều năm qua. Tập thể dục, ăn sáng, vệ sinh cá nhân, sau đó chuẩn bị để đến sở cảnh sát chờ đợi nhiệm vụ được giao.
Ba mẹ cô đều là luật sư có tiếng và giàu có, thế nên từ nhỏ cô đã được nuông chiều hết mực, thế nên ít ai nghĩ rằng cô lại có đam mê với nghề cảnh sát đầy nguy hiểm này. Mặc dù lo lắng cho con gái, nhưng ba mẹ cô vẫn tôn trọng và ủng hộ việc cô thực hiện ước mơ của mình.
Cô hiện đang khá hài lòng về công việc của mình, góp phần bắt giữ tội phạm giúp thành phố Thiên Đường trở thành một thiên đường thật sự cho người dân an tâm sinh sống.
Cơ thể tràn đầy năng lượng, Dương Tiểu Trúc thay bộ trang phục cảnh sát, chuẩn bị cho một ngày làm việc. ?гải nghiệm đọc ?г?уện số 1 ?ại ( ???????YỆ?.Vn )
Bỗng có một tiếng gõ cửa, cô tự hỏi ai lại đến tìm mình sớm như vậy. Dương Tiểu Trúc nhớ mình không có hẹn ai cả, chắc có người tìm cô có việc.
Tiếng gõ cửa cứ kéo dài theo một nhịp điệu cố định, Dương Tiểu Trúc nói lớn “Ra ngay, ra ngay.”
Nhưng tiếng gõ vẫn không ngừng lại, bây giờ cô mới cảm thấy đây không giống tiếng gõ cửa lắm. Nghe như có người đang đập vào cửa một cách chậm chạp vậy. Cô cảnh giác, nhìn qua mắt thần, thấy có người đang lắc lư toàn thân, đập cả người vào cửa nhà cô.
“Có vẻ là người say rượu.” Cô đoán, mặc dù có vẻ không hợp lý khi lại uống say vào giờ này. Bình thường người ta chỉ uống rượu vào buổi tối, hiếm khi mới sáng sớm đã say bí tỉ như vậy. Hơn nữa, cô không biết người nào trong chung cư lại có thói quen uống nhiều như vậy.
Dù sao cũng phải ra ngoài để đi làm, cô không thể tránh khỏi rắc rối này. Dương Tiểu Trúc mở cửa ra để xử lý người đàn ông say rượu đó.
Vừa mở cửa ra, cô đã biết là người này không phải đang say rượu, có điều gì đó khủng khiếp hơn đã xảy ra. Bộ mặt đáng sợ như loài thú dữ ấy, Dương Tiểu Trúc nghĩ mình sẽ không thể gạt nó ra khỏi đầu trong một thời gian dài sắp tới.
Người đàn ông mở to hàm răng nhào tới muốn cắn vào vai cô. Đã đề phòng từ trước, Dương Tiểu Trúc né được, người đó mất đà chúi về phía trước. Ngay lập tức, cô chặt một cú vào gáy để đánh ngất đối tượng đang kích động.
Thế nhưng kẻ đó không hề hấn gì, vẫn tỏ ra vô cùng điên cuồng. Lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông, nhưng đây không phải lúc để nghe máy. Cô lại tung đòn để khống chế người đàn ông điên loạn vừa xâm nhập vào phòng.
Đấm và đá dường như không có tác dụng, người này đã không còn khả năng cảm nhận đau đớn. Cương không được thì phải dùng nhu, Dương Tiểu Trúc đè đối tượng xuống đất, bẻ quặp tay hắn ra sau lưng khống chế. Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Cô dự định bắt máy, đồng thời sau đó sẽ gọi tới sở xin viện trợ. Chưa kịp làm điều đó, cô thấy một kẻ khác trước cửa phòng cô, người này cũng có bộ dạng giống hệt kẻ vừa đột nhập. Nhìn kĩ lại, thì cô nhận ra đây là hàng xóm cùng tầng với mình.
“Chuyện này là sao đây?” Dương Tiểu Trúc hoang mang, là một cảnh sát, cô đã rèn cho mình một tính cách bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng sự việc kì quái hiện tại khiến cô không thể không cảm thấy rối loạn.
Người hàng xóm này lao tới, theo bản năng muốn cắn vào cô. Dương Tiểu Trúc bèn rời khỏi kẻ đang khống chế, đá đối thủ mới té lăn khỏi phòng. Đối với kẻ đột nhập ban đầu, cô cũng nhanh chóng ném hắn ra ngoài rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Dương Tiểu Trúc dựa người vào cửa, trượt người ngồi xuống, tim cô đang đập thình thịch sau việc vừa xảy ra. Điện thoại của cô đã ngừng đổ chuông.
Chuyện gì thế này? Zombie ư? Chẳng lẽ là tận thế rồi ư? Vô vàn câu hỏi hiện ra trong đầu của Dương Tiểu Trúc. Cô nhớ mình đã từng đi xem bộ phim điện ảnh Thế Chiến Z cũng như bộ phim truyền hình Walking Dead, cô chưa sẵn sàng để đối mặt với một thế giới như vậy. Nói đúng hơn thì cô sẽ không bao giờ sẵn sàng.
Tiếng gõ vào cửa lại vang lên, lần này dồn dập hơn vì có đến hai con zombie ở cửa. Cô hít thở sâu rồi bước ra ban công để lấy không khí trong lành. Không ngờ vừa bước ra, một con zombie khác đang ở ban công nhà bên cạnh. Thấy cô, nó liền lao tới.
Khoảng cách giữa hai ban công không lớn, một người bình thường hoàn toàn đủ khả năng nhảy qua, nhưng với tư thế vật vờ của zombie, nó liền té xuống phía dưới.
Dương Tiểu Trúc hoảng hốt, nếu không phải vì đã quen với các sự việc tương tự thì chắc cô đã không kìm được mà thét lên thất thanh. Ló đầu ra khỏi ban công nhìn xuống, con zombie vừa nãy đã chết vô cùng thê thảm.
Vậy là bọn chúng vẫn có giới hạn nhất định, không phải bất tử, bất hoại.
Cô chưa kịp nhìn rõ mặt zombie vừa nãy, nhưng có vẻ đó là chủ của căn hộ bên cạnh, một cô bé học sinh vô cùng đáng yêu. Nghĩ đến việc cô bé vừa nhận cái chết thảm thương, cô thấy lòng mình nặng trĩu. Dù đã quen với án mạng, tai nạn nhưng đối với người quen vẫn thật khó dửng dưng như không.
Dương Tiểu Trúc nhớ ra vừa nãy cô có nhận được cuộc gọi và mở máy lên kiểm tra. Đó là của Ân Vinh. Thông thường họ không liên lạc vào buổi sáng thế này, trừ phi có chuyện quan trọng. Cô đoán là có thể là anh cũng gặp chuyện tương tự và muốn cảnh báo cô, Dương Tiểu Trúc bấm gọi lại.
Ba mẹ cô đều là luật sư có tiếng và giàu có, thế nên từ nhỏ cô đã được nuông chiều hết mực, thế nên ít ai nghĩ rằng cô lại có đam mê với nghề cảnh sát đầy nguy hiểm này. Mặc dù lo lắng cho con gái, nhưng ba mẹ cô vẫn tôn trọng và ủng hộ việc cô thực hiện ước mơ của mình.
Cô hiện đang khá hài lòng về công việc của mình, góp phần bắt giữ tội phạm giúp thành phố Thiên Đường trở thành một thiên đường thật sự cho người dân an tâm sinh sống.
Cơ thể tràn đầy năng lượng, Dương Tiểu Trúc thay bộ trang phục cảnh sát, chuẩn bị cho một ngày làm việc. ?гải nghiệm đọc ?г?уện số 1 ?ại ( ???????YỆ?.Vn )
Bỗng có một tiếng gõ cửa, cô tự hỏi ai lại đến tìm mình sớm như vậy. Dương Tiểu Trúc nhớ mình không có hẹn ai cả, chắc có người tìm cô có việc.
Tiếng gõ cửa cứ kéo dài theo một nhịp điệu cố định, Dương Tiểu Trúc nói lớn “Ra ngay, ra ngay.”
Nhưng tiếng gõ vẫn không ngừng lại, bây giờ cô mới cảm thấy đây không giống tiếng gõ cửa lắm. Nghe như có người đang đập vào cửa một cách chậm chạp vậy. Cô cảnh giác, nhìn qua mắt thần, thấy có người đang lắc lư toàn thân, đập cả người vào cửa nhà cô.
“Có vẻ là người say rượu.” Cô đoán, mặc dù có vẻ không hợp lý khi lại uống say vào giờ này. Bình thường người ta chỉ uống rượu vào buổi tối, hiếm khi mới sáng sớm đã say bí tỉ như vậy. Hơn nữa, cô không biết người nào trong chung cư lại có thói quen uống nhiều như vậy.
Dù sao cũng phải ra ngoài để đi làm, cô không thể tránh khỏi rắc rối này. Dương Tiểu Trúc mở cửa ra để xử lý người đàn ông say rượu đó.
Vừa mở cửa ra, cô đã biết là người này không phải đang say rượu, có điều gì đó khủng khiếp hơn đã xảy ra. Bộ mặt đáng sợ như loài thú dữ ấy, Dương Tiểu Trúc nghĩ mình sẽ không thể gạt nó ra khỏi đầu trong một thời gian dài sắp tới.
Người đàn ông mở to hàm răng nhào tới muốn cắn vào vai cô. Đã đề phòng từ trước, Dương Tiểu Trúc né được, người đó mất đà chúi về phía trước. Ngay lập tức, cô chặt một cú vào gáy để đánh ngất đối tượng đang kích động.
Thế nhưng kẻ đó không hề hấn gì, vẫn tỏ ra vô cùng điên cuồng. Lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông, nhưng đây không phải lúc để nghe máy. Cô lại tung đòn để khống chế người đàn ông điên loạn vừa xâm nhập vào phòng.
Đấm và đá dường như không có tác dụng, người này đã không còn khả năng cảm nhận đau đớn. Cương không được thì phải dùng nhu, Dương Tiểu Trúc đè đối tượng xuống đất, bẻ quặp tay hắn ra sau lưng khống chế. Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Cô dự định bắt máy, đồng thời sau đó sẽ gọi tới sở xin viện trợ. Chưa kịp làm điều đó, cô thấy một kẻ khác trước cửa phòng cô, người này cũng có bộ dạng giống hệt kẻ vừa đột nhập. Nhìn kĩ lại, thì cô nhận ra đây là hàng xóm cùng tầng với mình.
“Chuyện này là sao đây?” Dương Tiểu Trúc hoang mang, là một cảnh sát, cô đã rèn cho mình một tính cách bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng sự việc kì quái hiện tại khiến cô không thể không cảm thấy rối loạn.
Người hàng xóm này lao tới, theo bản năng muốn cắn vào cô. Dương Tiểu Trúc bèn rời khỏi kẻ đang khống chế, đá đối thủ mới té lăn khỏi phòng. Đối với kẻ đột nhập ban đầu, cô cũng nhanh chóng ném hắn ra ngoài rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Dương Tiểu Trúc dựa người vào cửa, trượt người ngồi xuống, tim cô đang đập thình thịch sau việc vừa xảy ra. Điện thoại của cô đã ngừng đổ chuông.
Chuyện gì thế này? Zombie ư? Chẳng lẽ là tận thế rồi ư? Vô vàn câu hỏi hiện ra trong đầu của Dương Tiểu Trúc. Cô nhớ mình đã từng đi xem bộ phim điện ảnh Thế Chiến Z cũng như bộ phim truyền hình Walking Dead, cô chưa sẵn sàng để đối mặt với một thế giới như vậy. Nói đúng hơn thì cô sẽ không bao giờ sẵn sàng.
Tiếng gõ vào cửa lại vang lên, lần này dồn dập hơn vì có đến hai con zombie ở cửa. Cô hít thở sâu rồi bước ra ban công để lấy không khí trong lành. Không ngờ vừa bước ra, một con zombie khác đang ở ban công nhà bên cạnh. Thấy cô, nó liền lao tới.
Khoảng cách giữa hai ban công không lớn, một người bình thường hoàn toàn đủ khả năng nhảy qua, nhưng với tư thế vật vờ của zombie, nó liền té xuống phía dưới.
Dương Tiểu Trúc hoảng hốt, nếu không phải vì đã quen với các sự việc tương tự thì chắc cô đã không kìm được mà thét lên thất thanh. Ló đầu ra khỏi ban công nhìn xuống, con zombie vừa nãy đã chết vô cùng thê thảm.
Vậy là bọn chúng vẫn có giới hạn nhất định, không phải bất tử, bất hoại.
Cô chưa kịp nhìn rõ mặt zombie vừa nãy, nhưng có vẻ đó là chủ của căn hộ bên cạnh, một cô bé học sinh vô cùng đáng yêu. Nghĩ đến việc cô bé vừa nhận cái chết thảm thương, cô thấy lòng mình nặng trĩu. Dù đã quen với án mạng, tai nạn nhưng đối với người quen vẫn thật khó dửng dưng như không.
Dương Tiểu Trúc nhớ ra vừa nãy cô có nhận được cuộc gọi và mở máy lên kiểm tra. Đó là của Ân Vinh. Thông thường họ không liên lạc vào buổi sáng thế này, trừ phi có chuyện quan trọng. Cô đoán là có thể là anh cũng gặp chuyện tương tự và muốn cảnh báo cô, Dương Tiểu Trúc bấm gọi lại.