Chương 3
Lý Viễn Thâm quay về trụ sở của lực lượng phản ứng nhanh thành phố Hoa Sen sau chuyến đi công tác tới thành phố Thiên Đường. Bây giờ chỉ mới là bốn giờ sáng, đáng lý thì ông cũng không cần tới đây làm gì, vẫn còn vài tiếng trước khi tới giờ làm việc. Có điều đối với một người không có gì bận tâm ngoài công việc như Lý Viễn Thâm thì tới sở sớm hơn bình thường vài tiếng cũng kihông vấn đề gì.
Ông là chỉ huy của nơi này, công sức ông bỏ ra cho công việc luôn khiến người khác trầm trồ. Dường như ngoài việc làm nhiệm vụ ra, ông không có thú vui nào khác, thậm chí ông cũng không lập gia đình. Người ta thường nói, nếu con người không cần ăn uống và nghỉ ngơi, Lý Viễn Thâm sẽ hoạt động hai mươi bốn tiếng trong cả năm. Ông cũng tự nhận thức được là mình đam mê công việc, ông yêu việc làm hiện tại của mình vô cùng. Tuy nhiên, có nhiều lúc vẫn phải nghỉ ngơi khi thấy mệt mỏi, như là bây giờ.
Lúc này chỉ còn vài nhân viên trực ca đêm, ông chào họ rồi dự định tìm chỗ nào đó tranh thủ chợp mắt một lúc. Có một cuộc gọi đến, người trực tổng đài nghe điện thoại, vẻ mặt tỏ rõ sự nghi hoặc.
Lý Viễn Thâm để ý điều đó, ông bỏ qua vấn đề ngủ nghỉ, bước tới theo dõi cuộc gọi đến kia. Mọi sự mệt mỏi của ông dường như đã tạm thời biến mất. Người đó đáp vâng, được vài lần rồi đặt điện thoại xuống.
“Là cuộc gọi từ sở cảnh sát thành phố Thiên Đường, họ nói những điều lạ lắm.”
“Lạ thế nào? Nếu họ gọi cho chúng ta thì hẳn đó là vấn đề quan trọng rồi.” Lý Viễn Thâm nói.
“Họ bảo rằng thành phố họ đang bị Zombie tấn công.”.
“Cái gì? Zombie ư?” Lý Viễn Thâm thốt lên, ông làm ra vẻ mặt nghĩ ngợi. Người kia nghĩ ông cũng thấy chuyện này vô lý giống mình, nhưng Lý Viễn Thâm lại nói “Tôi nghĩ tôi đã tận mắt thấy zombie.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, Lý Viễn Thâm liền nói thêm “Trên đường lái xe về đây, tôi có thấy dọc đường có vài bóng người vật vờ như xác sống. Có điều, lúc đó tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là những người say rượu mà thôi. Nhưng nghĩ kĩ lại, khuôn mặt họ có gì đó rất kì quái. Nếu như phía Thiên Đường cũng nói là có zombie thì có lẽ không phải trò đùa hay hiểu nhầm đâu.”
Người kia vẫn có vẻ không tin, Lý Viễn Thâm mất kiên nhẫn, ông gằn giọng nói lớn “Gọi cho phía cảnh sát thành phố Thiên Đường hỏi rõ tình hình, đồng thời gọi mọi người thức dậy, chúng ta cần nhanh chóng thực hiện công tác ngăn chặn thảm họa.”
Dưới sự chỉ huy của Lý Viễn Thâm, tình hình sơ bộ đã được nắm bắt. Số lượng zombie đã tràn ra nửa thành phố Thiên Đường. Theo sự làm chứng của cảnh sát và người dân, những người biến thành zombie có những đặc điểm như dáng đi vật vờ, mắt trắng dã, sùi bọt mép, mất hết nhận thức và cực kì hung hãn. Những ai bị zombie cắn thì chưa đầy một phút sau cũng biến thành zombie.
“Khó tin quá, cứ như trong phim vậy.” Một cảnh sát của thành phố Hoa Sen bình luận khi nhìn thấy những thước phim quay lại.
“Dù khó tin cũng phải tin. Mọi thứ đã rõ ràng rồi.” Lý Viễn Thâm thấy không hài lòng khi đến lúc này vẫn có người tỏ ý nghi ngờ. “Mặc dù số lượng zombie được phát hiện nằm trong khoảng nửa thành phố, nhưng để phòng xa, chúng ta sẽ phong tỏa cả thành phố, dốc toàn lực lập các rào chắn ở biên giới thành phố. Đồng thời liên lạc với phía thành phố Vạn Long và Hồng Lâm để họ cũng lập rào chắn phòng ngự.”
Sau khi nhóm đầu tiên đã nhận lệnh và bắt tay vào tiến hành, Lý Viễn Thâm giao công việc cho nhóm thứ hai. “Chúng ta chưa nắm rõ được đặc tính của loài zombie này, việc đối phó với chúng sẽ thuộc hàng thứ yếu chờ thêm thông tin. Việc trọng yếu hiện tại là an toàn của người dân. Các cậu hãy thông báo và di tản người dân khỏi thành phố Thiên Đường, đồng thời bố trí chỗ trú tạm thời cho những người đó. Việc này cũng phải liên lạc với hai thành phố còn lại để cùng hợp tác hỗ trợ nhau.”
Nhóm thứ hai cũng lập tức chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ được giao. Lý Viễn Thâm chuyển sang công việc cuối cùng. Ông nói với nhóm nhỏ còn lại, là những thành viên ưu tú của lực lượng phản ứng nhanh. “Nhiệm vụ của chúng ta là phải bắt được một con zombie về để phục vụ cho công tác nghiên cứu kế tiếp. Tôi biết có một chuyên gia về lĩnh vực này, tôi sẽ liên lạc với người đó.”
Tất cả nhận lệnh, chuẩn bị vũ khí và dụng cụ cho nhiệm vụ được giao. Lý Viễn Thâm cũng tới phòng vũ khí lựa chọn món đồ thích hợp, cùng lúc ông mở điện thoại, gọi cho người mà ông vừa nhắc tới “Chào ông, tôi biết bây giờ vẫn còn sớm nhưng tôi cần ông tới trụ sở lực lượng phản ứng nhanh của thành phố Hoa Sen ngay. Việc gì à? Điều này giải thích sẽ khá mất thời gian, Tóm tắt lại thì nó có liên quan đến zombie.”
Sau khi nhận được lời xác nhận sẽ có mặt, ông tắt điện thoại, chuẩn bị lên dường.
Ông là chỉ huy của nơi này, công sức ông bỏ ra cho công việc luôn khiến người khác trầm trồ. Dường như ngoài việc làm nhiệm vụ ra, ông không có thú vui nào khác, thậm chí ông cũng không lập gia đình. Người ta thường nói, nếu con người không cần ăn uống và nghỉ ngơi, Lý Viễn Thâm sẽ hoạt động hai mươi bốn tiếng trong cả năm. Ông cũng tự nhận thức được là mình đam mê công việc, ông yêu việc làm hiện tại của mình vô cùng. Tuy nhiên, có nhiều lúc vẫn phải nghỉ ngơi khi thấy mệt mỏi, như là bây giờ.
Lúc này chỉ còn vài nhân viên trực ca đêm, ông chào họ rồi dự định tìm chỗ nào đó tranh thủ chợp mắt một lúc. Có một cuộc gọi đến, người trực tổng đài nghe điện thoại, vẻ mặt tỏ rõ sự nghi hoặc.
Lý Viễn Thâm để ý điều đó, ông bỏ qua vấn đề ngủ nghỉ, bước tới theo dõi cuộc gọi đến kia. Mọi sự mệt mỏi của ông dường như đã tạm thời biến mất. Người đó đáp vâng, được vài lần rồi đặt điện thoại xuống.
“Là cuộc gọi từ sở cảnh sát thành phố Thiên Đường, họ nói những điều lạ lắm.”
“Lạ thế nào? Nếu họ gọi cho chúng ta thì hẳn đó là vấn đề quan trọng rồi.” Lý Viễn Thâm nói.
“Họ bảo rằng thành phố họ đang bị Zombie tấn công.”.
“Cái gì? Zombie ư?” Lý Viễn Thâm thốt lên, ông làm ra vẻ mặt nghĩ ngợi. Người kia nghĩ ông cũng thấy chuyện này vô lý giống mình, nhưng Lý Viễn Thâm lại nói “Tôi nghĩ tôi đã tận mắt thấy zombie.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, Lý Viễn Thâm liền nói thêm “Trên đường lái xe về đây, tôi có thấy dọc đường có vài bóng người vật vờ như xác sống. Có điều, lúc đó tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là những người say rượu mà thôi. Nhưng nghĩ kĩ lại, khuôn mặt họ có gì đó rất kì quái. Nếu như phía Thiên Đường cũng nói là có zombie thì có lẽ không phải trò đùa hay hiểu nhầm đâu.”
Người kia vẫn có vẻ không tin, Lý Viễn Thâm mất kiên nhẫn, ông gằn giọng nói lớn “Gọi cho phía cảnh sát thành phố Thiên Đường hỏi rõ tình hình, đồng thời gọi mọi người thức dậy, chúng ta cần nhanh chóng thực hiện công tác ngăn chặn thảm họa.”
Dưới sự chỉ huy của Lý Viễn Thâm, tình hình sơ bộ đã được nắm bắt. Số lượng zombie đã tràn ra nửa thành phố Thiên Đường. Theo sự làm chứng của cảnh sát và người dân, những người biến thành zombie có những đặc điểm như dáng đi vật vờ, mắt trắng dã, sùi bọt mép, mất hết nhận thức và cực kì hung hãn. Những ai bị zombie cắn thì chưa đầy một phút sau cũng biến thành zombie.
“Khó tin quá, cứ như trong phim vậy.” Một cảnh sát của thành phố Hoa Sen bình luận khi nhìn thấy những thước phim quay lại.
“Dù khó tin cũng phải tin. Mọi thứ đã rõ ràng rồi.” Lý Viễn Thâm thấy không hài lòng khi đến lúc này vẫn có người tỏ ý nghi ngờ. “Mặc dù số lượng zombie được phát hiện nằm trong khoảng nửa thành phố, nhưng để phòng xa, chúng ta sẽ phong tỏa cả thành phố, dốc toàn lực lập các rào chắn ở biên giới thành phố. Đồng thời liên lạc với phía thành phố Vạn Long và Hồng Lâm để họ cũng lập rào chắn phòng ngự.”
Sau khi nhóm đầu tiên đã nhận lệnh và bắt tay vào tiến hành, Lý Viễn Thâm giao công việc cho nhóm thứ hai. “Chúng ta chưa nắm rõ được đặc tính của loài zombie này, việc đối phó với chúng sẽ thuộc hàng thứ yếu chờ thêm thông tin. Việc trọng yếu hiện tại là an toàn của người dân. Các cậu hãy thông báo và di tản người dân khỏi thành phố Thiên Đường, đồng thời bố trí chỗ trú tạm thời cho những người đó. Việc này cũng phải liên lạc với hai thành phố còn lại để cùng hợp tác hỗ trợ nhau.”
Nhóm thứ hai cũng lập tức chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ được giao. Lý Viễn Thâm chuyển sang công việc cuối cùng. Ông nói với nhóm nhỏ còn lại, là những thành viên ưu tú của lực lượng phản ứng nhanh. “Nhiệm vụ của chúng ta là phải bắt được một con zombie về để phục vụ cho công tác nghiên cứu kế tiếp. Tôi biết có một chuyên gia về lĩnh vực này, tôi sẽ liên lạc với người đó.”
Tất cả nhận lệnh, chuẩn bị vũ khí và dụng cụ cho nhiệm vụ được giao. Lý Viễn Thâm cũng tới phòng vũ khí lựa chọn món đồ thích hợp, cùng lúc ông mở điện thoại, gọi cho người mà ông vừa nhắc tới “Chào ông, tôi biết bây giờ vẫn còn sớm nhưng tôi cần ông tới trụ sở lực lượng phản ứng nhanh của thành phố Hoa Sen ngay. Việc gì à? Điều này giải thích sẽ khá mất thời gian, Tóm tắt lại thì nó có liên quan đến zombie.”
Sau khi nhận được lời xác nhận sẽ có mặt, ông tắt điện thoại, chuẩn bị lên dường.