Chương 25
Lý Viễn Thâm nhanh chóng hỏi về địa điểm hiện tại của Thi Viễn và được biết anh ta đang ở một công ty dược để chỉ đạo sản xuất thuốc giải. Không để chậm trễ, ông liền lái xe đi đến đó, để tránh rút dây động rừng, Lý Viễn Thâm quyết định một mình tới đó bắt người, không kịp để Thi Viễn trở tay.
Bước vào công ty, ông hỏi một người bảo vệ “Thi Viễn có ở đây không?”
“Anh ta vừa mới rời khỏi đây không lâu, hình như có việc gì gấp lắm. Tôi nhìn thấy mặt anh ta xám ngoét, động tác vội vội vàng vàng.” Người kia đáp.
“Thế cậu ta đã đi hướng nào? Xe gì?” Lý Viễn Thâm hỏi, quyết định sẽ thực hiện một vụ truy đuổi.
“Anh ta gây ra chuyện gì à?” Người bảo vệ hỏi, ông được giới thiệu Thi Viễn là người nghĩ ra thuốc giải cho dịch zombie đang xảy ra ở thành phố bên cạnh, giờ thì anh ta lại có vẻ bị truy đuổi bởi chỉ huy lực lượng phản ứng nhanh.
“Cứ trả lời đi.” Lý Viễn Thâm hối thúc, bây giờ ông không có thời gian để trả lời những câu hỏi của người bảo vệ.
“Hướng bên kia, xe Toyota màu trắng.” Người bảo vệ lập tức trả lời, ông ta hiểu được tình hình đang rất gấp rút.
Lý Viễn Thâm cảm ơn một tiếng rồi lập tức lên xe đuổi theo.
****
Chiếc trực thăng bay qua thành phố Thiên Đường, hướng đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố này đang vô cùng hỗn loạn, zombie di chuyển khắp nơi, những người lính chạy đôn chạy đáo, các rào chắn được dựng lên và tháo dỡ.
Vương Lương nhận thấy với tốc độ này, thành phố Thiên Đường sẽ sớm trở về trật tự cũ. Thật may mắn rằng ý kiến tiêu diệt hết zombie của ông ta ban đầu đã bị phản đối, tình hình hiện tại tốt hơn rất nhiều.
Đến bây giờ ông ta vẫn cảm thấy có gì đó quá thuận lợi trong sự việc lần này, cuối cùng thì cũng rõ được rằng tất cả là âm mưu của Thi Viễn. Viện nghiên cứu đã ở trong tầm mắt của Vương Lương, nhìn sang một chút là có thể thấy bóng dáng của Ân Vinh.
Trực thăng đáp xuống đất, Vương Lương bước xuống gặp Ân Vinh, yêu cầu anh đưa ra bằng chứng đã tìm được. Anh đưa cho ông ta chiếc điện thoại của Doãn Phi, Vương Lương nghe qua hai đoạn ghi âm rồi đem cất vào túi chứng cứ.
Ân Vinh sau khi đưa cho Vương Lương thứ ông ta cần thì quay lại chỗ Dương Tiểu Trúc hỗ trợ đội cứu hộ đưa cô ra ngoài. Vương Lương cũng bước tới đó, nói “Uông Kiếm đã khai báo hành vi hại cảnh sát Dương té xuống sông, chúng tôi đã bắt hắn.”
Ân Vinh không quá ngạc nhiên trước thông báo này, anh vốn đã nghi ngờ tay trợ lý này của Lý Viễn Thâm. Anh hỏi “Còn Thi Viễn, chắc các ông cũng bắt hắn rồi chứ?”
“Việc đó tôi đã giao lại cho Lý Viễn Thâm.” Vương Lương đáp.
Vương Lương đưa Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc trở lại căn cứ, ông nhìn thấy Lý Viễn Thâm đã đợi sẵn tại đó. Ông bước tới hỏi “Chỉ huy Lý, việc bắt giữ như thế nào rồi.”
“Đã đưa được Thi Viễn về, có điều là đưa xác về.” Lý Viễn Thâm báo cáo.
“Hắn đã tự sát?” Vương Lương hỏi.
“Không, hắn đã bỏ trốn, tôi đã truy bắt hắn. Không rõ bằng cách nào, Thi Viễn có một khẩu súng và đe dọa có thể nổ súng vào người dân, thế nên tôi đã bắn chết hắn.” Lý Viễn Thâm đáp.
Vương Lương nhìn ông nghĩ ngợi một lúc rồi im lặng bước đi. Lý Viễn Thâm bước tới chỗ Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc, ông nói “Tôi rất xin lỗi vì việc của Uông Kiếm, là do tôi không quản lý tốt cấp dưới, hai người bỏ qua cho tôi.”
“Không sao, Uông Kiếm là Uông Kiếm, ông là ông, ông không cần cảm thấy có lỗi.” Dương Tiểu Trúc nói.
Sau vài ngày, khi đã chắc chắn không còn một mối nguy hại nào nữa, công dân thành phố Thiên Đường được đưa trở lại nơi ở. Vẫn còn rất nhiều xác chết cần phải thu gom, trong trạng thái zombie, có rất nhiều người đã gặp tai nạn ngoài ý muốn. Dương Tiểu Trúc tìm lại chiếc xe của mình nhưng nó đã không cánh mà bay.
“Thật tình, có người nhân cảnh loạn lạc lấy mất rồi. Xe bể bánh họ lái đi kiểu gì được thế nhỉ?” Cô than thở, nhìn sang Ân Vinh, anh đang suy nghĩ gì đó.
“Anh có thể nhờ em một việc được không?”
“Tất nhiên là được, anh cần gì?”
“Anh đang có vài suy nghĩ, anh cần lực lượng cảnh sát giúp đỡ để xác thực suy đoán.” Ân Vinh nói.
“Suy đoán ư? Còn chuyện gì nữa? À, ý anh là việc Quách Tây Lâm giết Trương Tùng à, việc đó thuộc quyền hạn của cảnh sát thành phố Hoa Sen cơ.” Dương Tiểu Trúc cố đoán xem Ân Vinh đang nghĩ cái gì nhưng không thành.
“Anh đang nghĩ về kế hoạch biến thành phố Thiên Đường thành thành phố zombie, có vài điều khả nghi trong kế hoạch này.” Ân Vinh nói, anh bắt đầu nêu ra những suy nghĩ của mình với cô.
Dương Tiểu Trúc nghe những lập luận đó vô cùng kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng những gì Ân Vinh nói đều rất có lý.
“Em biết rồi, em sẽ lo việc đó.” Dương Tiểu Trúc đáp.
Bước vào công ty, ông hỏi một người bảo vệ “Thi Viễn có ở đây không?”
“Anh ta vừa mới rời khỏi đây không lâu, hình như có việc gì gấp lắm. Tôi nhìn thấy mặt anh ta xám ngoét, động tác vội vội vàng vàng.” Người kia đáp.
“Thế cậu ta đã đi hướng nào? Xe gì?” Lý Viễn Thâm hỏi, quyết định sẽ thực hiện một vụ truy đuổi.
“Anh ta gây ra chuyện gì à?” Người bảo vệ hỏi, ông được giới thiệu Thi Viễn là người nghĩ ra thuốc giải cho dịch zombie đang xảy ra ở thành phố bên cạnh, giờ thì anh ta lại có vẻ bị truy đuổi bởi chỉ huy lực lượng phản ứng nhanh.
“Cứ trả lời đi.” Lý Viễn Thâm hối thúc, bây giờ ông không có thời gian để trả lời những câu hỏi của người bảo vệ.
“Hướng bên kia, xe Toyota màu trắng.” Người bảo vệ lập tức trả lời, ông ta hiểu được tình hình đang rất gấp rút.
Lý Viễn Thâm cảm ơn một tiếng rồi lập tức lên xe đuổi theo.
****
Chiếc trực thăng bay qua thành phố Thiên Đường, hướng đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố này đang vô cùng hỗn loạn, zombie di chuyển khắp nơi, những người lính chạy đôn chạy đáo, các rào chắn được dựng lên và tháo dỡ.
Vương Lương nhận thấy với tốc độ này, thành phố Thiên Đường sẽ sớm trở về trật tự cũ. Thật may mắn rằng ý kiến tiêu diệt hết zombie của ông ta ban đầu đã bị phản đối, tình hình hiện tại tốt hơn rất nhiều.
Đến bây giờ ông ta vẫn cảm thấy có gì đó quá thuận lợi trong sự việc lần này, cuối cùng thì cũng rõ được rằng tất cả là âm mưu của Thi Viễn. Viện nghiên cứu đã ở trong tầm mắt của Vương Lương, nhìn sang một chút là có thể thấy bóng dáng của Ân Vinh.
Trực thăng đáp xuống đất, Vương Lương bước xuống gặp Ân Vinh, yêu cầu anh đưa ra bằng chứng đã tìm được. Anh đưa cho ông ta chiếc điện thoại của Doãn Phi, Vương Lương nghe qua hai đoạn ghi âm rồi đem cất vào túi chứng cứ.
Ân Vinh sau khi đưa cho Vương Lương thứ ông ta cần thì quay lại chỗ Dương Tiểu Trúc hỗ trợ đội cứu hộ đưa cô ra ngoài. Vương Lương cũng bước tới đó, nói “Uông Kiếm đã khai báo hành vi hại cảnh sát Dương té xuống sông, chúng tôi đã bắt hắn.”
Ân Vinh không quá ngạc nhiên trước thông báo này, anh vốn đã nghi ngờ tay trợ lý này của Lý Viễn Thâm. Anh hỏi “Còn Thi Viễn, chắc các ông cũng bắt hắn rồi chứ?”
“Việc đó tôi đã giao lại cho Lý Viễn Thâm.” Vương Lương đáp.
Vương Lương đưa Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc trở lại căn cứ, ông nhìn thấy Lý Viễn Thâm đã đợi sẵn tại đó. Ông bước tới hỏi “Chỉ huy Lý, việc bắt giữ như thế nào rồi.”
“Đã đưa được Thi Viễn về, có điều là đưa xác về.” Lý Viễn Thâm báo cáo.
“Hắn đã tự sát?” Vương Lương hỏi.
“Không, hắn đã bỏ trốn, tôi đã truy bắt hắn. Không rõ bằng cách nào, Thi Viễn có một khẩu súng và đe dọa có thể nổ súng vào người dân, thế nên tôi đã bắn chết hắn.” Lý Viễn Thâm đáp.
Vương Lương nhìn ông nghĩ ngợi một lúc rồi im lặng bước đi. Lý Viễn Thâm bước tới chỗ Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc, ông nói “Tôi rất xin lỗi vì việc của Uông Kiếm, là do tôi không quản lý tốt cấp dưới, hai người bỏ qua cho tôi.”
“Không sao, Uông Kiếm là Uông Kiếm, ông là ông, ông không cần cảm thấy có lỗi.” Dương Tiểu Trúc nói.
Sau vài ngày, khi đã chắc chắn không còn một mối nguy hại nào nữa, công dân thành phố Thiên Đường được đưa trở lại nơi ở. Vẫn còn rất nhiều xác chết cần phải thu gom, trong trạng thái zombie, có rất nhiều người đã gặp tai nạn ngoài ý muốn. Dương Tiểu Trúc tìm lại chiếc xe của mình nhưng nó đã không cánh mà bay.
“Thật tình, có người nhân cảnh loạn lạc lấy mất rồi. Xe bể bánh họ lái đi kiểu gì được thế nhỉ?” Cô than thở, nhìn sang Ân Vinh, anh đang suy nghĩ gì đó.
“Anh có thể nhờ em một việc được không?”
“Tất nhiên là được, anh cần gì?”
“Anh đang có vài suy nghĩ, anh cần lực lượng cảnh sát giúp đỡ để xác thực suy đoán.” Ân Vinh nói.
“Suy đoán ư? Còn chuyện gì nữa? À, ý anh là việc Quách Tây Lâm giết Trương Tùng à, việc đó thuộc quyền hạn của cảnh sát thành phố Hoa Sen cơ.” Dương Tiểu Trúc cố đoán xem Ân Vinh đang nghĩ cái gì nhưng không thành.
“Anh đang nghĩ về kế hoạch biến thành phố Thiên Đường thành thành phố zombie, có vài điều khả nghi trong kế hoạch này.” Ân Vinh nói, anh bắt đầu nêu ra những suy nghĩ của mình với cô.
Dương Tiểu Trúc nghe những lập luận đó vô cùng kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng những gì Ân Vinh nói đều rất có lý.
“Em biết rồi, em sẽ lo việc đó.” Dương Tiểu Trúc đáp.