Chương 26
Lý Viễn Thâm tới thăm Ân Vinh, anh vừa mới trở về nhà của mình sau nhiều ngày.
“Chào, nghe nói bạn gái cậu đang điều tra gì đó ở thành phố này.” Lý Viễn Thâm hỏi ngay khi vừa bước vào.
“Đúng vậy, là tôi đã nhờ cô ấy.” Ân Vinh đáp rồi dẫn ông tới ghế ngồi. Anh đã di chuyển ghế ra sát cửa sổ để có thể ngồi và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, ngửi mùi hương hoa và thịt nướng từ nhà hàng xóm.
Lý Viễn Thâm ngồi xuống và Ân Vinh rót trà cho cả hai. Anh hỏi “Anh tới để thăm tôi hay là do tò mò về việc điều tra của Dương Tiểu Trúc?”
“Cả hai, tôi chỉ biết được có một cuộc khám nghiệm tử thi đã diễn ra, tất nhiên không phải đang nói tới Doãn Phi. Người đó là ai vậy?” Lý Viễn Thâm tò mò hỏi.
“Người đó là chủ tịch thành phố Thiên Đường, Tôn Hạo Huy.” Ân Vinh đáp, anh quan sát Lý Viễn Thâm, thấy được nét kinh hoàng trên mặt ông.
“Tôn Hạo Huy, không phải ông ta gặp tai nạn trong thảm họa zombie vừa rồi sao?” Lý Viễn Thâm nói.
“Đúng là trong thảm họa vừa rồi, việc có người chết do té ngã rất nhiều, tất cả đều được kết luận là do bị zombie truy đuổi hoặc ngã lúc không có nhận thức khi biến thành zombie. Phải nói là đây là một sự ngụy trang hoàn hảo và vô cùng nhẫn tâm. Anh có muốn đoán xem kế hoạch đó là thế nào không?”
Lý Viễn Thâm không trả lời, Ân Vinh đành nói tiếp “Anh biết vì sao lúc trước tôi không muốn làm cảnh sát nữa không?”
“Vì cậu không chịu được mặt tối từ các vụ án?”
“Phải, và anh biết mặt tối lớn nhất mà tôi không chấp nhận được biết là gì không? Đó là sự phản bội của đồng đội. Anh còn nhớ vụ án bắt một nhóm buôn lậu, tên sống sót cuối cùng đã bị bắn không?”
“Nhớ chứ, hắn đã chống cự và có khả năng gây nguy hiểm cho các cảnh sát tham gia.”
“Không, lúc đó tôi đã không báo cáo lại nhưng mà thật ra, tôi đã quan sát được toàn cảnh, hắn đã đầu hàng nhưng anh vẫn bóp cò súng.” Ân Vinh thể hiện sự tức giận ra mặt.
“Vậy ra lúc đó đúng là có người theo dõi à? Tôi cứ nghĩ làm mình tưởng tượng ra thôi, vì sau đó không thấy ai tố cáo cả.” Lý Viễn Thâm quan sát xung quanh, không có thứ gì giống có thể ghi âm hay truyền tín hiệu đi.
“Đúng vậy, vì tôi biết không có chứng cứ thì có nói gì cũng vô ích, thất vọng và bất lực, tôi đã rời khỏi hàng ngũ cảnh sát. Lúc đó, tôi chỉ đoán được rằng nhóm buôn lậu đó có móc nối với một nhân vật cấp cao nào đó nên khi bại lộ phải trừ khử rất cả. Tôi đã không đoán được đó là ai. Thậm chí còn nghĩ rằng phải chăng chính anh là kẻ đứng đầu. Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ, kẻ đứng đầu chính là Tôn Hạo Huy.”
Lý Viễn Thâm cười lớn, khác với phong thái điềm đạm hằng ngày, ông gật đầu xác nhận “Phải, cậu đoán hoàn toàn chính xác. Lúc còn trẻ, tôi đã mắc một sai lầm rất lớn trong công tác bắt giữ tội phạm, Tôn Hạo Huy đã nắm thóp được tôi, hắn giữ các bằng chứng về việc đó, nếu việc đó bại lộ, sự nghiệp của tôi sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Vì vậy tôi buộc phải làm việc cho Tôn Hạo Huy.”
“Và cuối cùng tức nước vỡ bờ, ông đã ra tay với Tôn Hạo Huy để tự giải phóng cho mình?”
“Hơn thế nữa, tôi muốn tiếp quản đường dây phi pháp của hắn, có vẻ quá tự tin rằng tôi đã bị khống chế nên Tôn Hạo Huy đã giao cho tôi rất nhiều quyền lực và bí mật. Có điều hắn không nghĩ rằng tôi lại có gan giết chết hắn. Vậy mới nói, làm người không nên quá tự tin.”
“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh, đầu tiên, vì sao anh lại quen biết Thi Viễn?”
“Tên trợ lý đó à? Đơn giản thôi, là hắn đã tham gia vào đường dây của Tôn Hạo Huy, có điều từ lâu hắn đã về phe tôi. Hai người chúng tôi đã cùng nhau nghĩ ra kế hoạch này, tôi thì loại bỏ được Tôn Hạo Huy, còn Thi Viễn trở thành người hùng thành phố. Đáng tiếc là cả hai chúng tôi đều đã thất bại.” Lý Viễn Thâm trả lời rồi đặt câu hỏi “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi, vì sao cậu lại phát hiện ra chuyện này? Chắc không đơn giản vì biết nhân cách thật của tôi đâu nhỉ?”
“Đơn giản thôi, kế hoạch của Thi Viễn quá là rủi ro, làm sao anh ta tính toán được sẽ có người đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn? Câu trả lời hợp lý chính là cần có người nằm trong hội đồng để dẫn dắt. Và đó chính là anh.”
“Vì thế sao? Cũng có thể do tôi nảy ra ý tưởng này trước nên tên tay trong đó không cần lên tiếng nữa thì sao? Có lẽ đó là Quách Tây Lâm chăng.”
“Quách Tây Lâm là một kẻ vô cảm, nhưng ông ta không phải kẻ phối hợp với Thi Viễn cũng không phải người đã giết Trương Tùng, đó chính là ông. Bởi lẽ Trương Tùng đã bị Quách Tây Lâm thuyết phục đúng chứ? Nếu không giết ông ta thì Vương Lương sẽ cho càn quét thành phố và kế hoạch của Thi Viễn sẽ thất bại.”
“Vậy là suy luận dựa trên lợi ích sao? Đúng vậy, sau khi bạn gái cậu tìm ra bằng chứng, tôi đã định tới đó tìm cách tiêu hủy nhưng Vương Lương đã giành việc đó, thế nên tôi phải thủ tiêu Thi Viễn, khẩu súng là do tôi đem tới để tạo hiện trường giả.”
“Đúng vậy, nhưng đúng là về kế hoạch thành phố zombie thì không có chứng cứ nào để chỉ ra ông có liên quan ngoài suy đoán. Nhưng việc ông giết Tôn Hạo Huy hẳn là còn sót lại nhiều bằng chứng, vì ông đã tự tin rằng cái chết của chủ tịch sẽ được kết luận là tai nạn.”
“Ồ, phải, chắc hẳn là còn nhiều mẩu da trong móng tay lúc vật lộn và cả vân tay của tôi nữa. Hắn còn kéo một nhúm tóc của tôi, có lẽ vẫn còn đâu đó trên người hắn. Cũng tại tôi quá chủ quan rằng sẽ không ai để ý tới vụ án này. Đúng ra tôi nên cho hắn vào diện mất tích luôn mới phải.” Lý Viễn Thâm nói “Ân Vinh này, cậu có thắc mắc vì sao nãy giờ tôi thoải mái nói với cậu tất cả vậy không?”
Ông giơ ra một khẩu súng, cười nói “Xác của Tôn Hạo Huy đã được đưa đi khám nghiệm, tôi không thể cướp lấy được, vậy nên tội giết Tôn Hạo Huy tôi không thể tránh được nữa.”
“Đối với công lao và các thế lực đứng sau của ông, nếu bịa ra một lý do hợp lý thì có lẽ tội sẽ không nặng lắm đâu nhỉ?” Ân Vinh hỏi.
“Đúng, nhưng tôi không có ý định ngồi tù đâu.”
“Tôi cũng không muốn ông ngồi tù, đối với tội gây ra thảm họa zombie, ông và Thi Viễn đều xứng đáng bị tử hình. Cả hai đều là những con ác quỷ.” Ân Vinh nhìn ông với ánh mắt căm hận.
Lý Viễn Thâm cười lớn, nói “Chính cậu cũng nói rằng không có bằng chứng cơ mà. Giờ tôi cần cậu cho kế hoạch chạy trốn của mình. Sau đó thì tùy thái độ mà tôi sẽ quyết xem cậu còn sống sau này nữa không.”
“Đúng là tôi không có bằng chứng về vụ thành phố zombie, nhưng việc chĩa súng vào người dân thì thuộc diện nguy hiểm cần xử lý rồi nhỉ?” Ân Vinh đáp.
“Cậu muốn chống lại tôi sao, đừng mơ tưởng, tay không tất sắt lại muốn giết tôi à.” Lý Viễn Thâm nói.
Một cơn đau xuyên qua đầu của ông, Lý Viễn Thâm nhận ra lý do thật sự khiến Ân Vinh xếp chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tất cả đã quá muộn, ông không còn suy nghĩ được gì nữa. Cả thân người đổ sập xuống đất.
Ân Vinh nhìn ra cửa sổ, hướng về phía tay bắn tỉa mà Vương Lương đã sắp xếp. Ông ta cũng đã nghi ngờ Lý Viễn Thâm từ lâu nhưng không có bằng chứng, anh đã liên hệ vơi Vương Lương trước khi nói chuyện với Dương Tiểu Trúc. Cả hai đã thống nhất kế hoạch để đưa ra bản án tử hình cho Lý Viễn Thâm.
“Vậy là con quỷ cuối cùng đã trở về địa ngục.” Ân Vinh tiếp tục nhìn ra cửa sổ, quan sát cảnh vật đang dần trở lại bình thường.
- HẾT-
“Chào, nghe nói bạn gái cậu đang điều tra gì đó ở thành phố này.” Lý Viễn Thâm hỏi ngay khi vừa bước vào.
“Đúng vậy, là tôi đã nhờ cô ấy.” Ân Vinh đáp rồi dẫn ông tới ghế ngồi. Anh đã di chuyển ghế ra sát cửa sổ để có thể ngồi và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, ngửi mùi hương hoa và thịt nướng từ nhà hàng xóm.
Lý Viễn Thâm ngồi xuống và Ân Vinh rót trà cho cả hai. Anh hỏi “Anh tới để thăm tôi hay là do tò mò về việc điều tra của Dương Tiểu Trúc?”
“Cả hai, tôi chỉ biết được có một cuộc khám nghiệm tử thi đã diễn ra, tất nhiên không phải đang nói tới Doãn Phi. Người đó là ai vậy?” Lý Viễn Thâm tò mò hỏi.
“Người đó là chủ tịch thành phố Thiên Đường, Tôn Hạo Huy.” Ân Vinh đáp, anh quan sát Lý Viễn Thâm, thấy được nét kinh hoàng trên mặt ông.
“Tôn Hạo Huy, không phải ông ta gặp tai nạn trong thảm họa zombie vừa rồi sao?” Lý Viễn Thâm nói.
“Đúng là trong thảm họa vừa rồi, việc có người chết do té ngã rất nhiều, tất cả đều được kết luận là do bị zombie truy đuổi hoặc ngã lúc không có nhận thức khi biến thành zombie. Phải nói là đây là một sự ngụy trang hoàn hảo và vô cùng nhẫn tâm. Anh có muốn đoán xem kế hoạch đó là thế nào không?”
Lý Viễn Thâm không trả lời, Ân Vinh đành nói tiếp “Anh biết vì sao lúc trước tôi không muốn làm cảnh sát nữa không?”
“Vì cậu không chịu được mặt tối từ các vụ án?”
“Phải, và anh biết mặt tối lớn nhất mà tôi không chấp nhận được biết là gì không? Đó là sự phản bội của đồng đội. Anh còn nhớ vụ án bắt một nhóm buôn lậu, tên sống sót cuối cùng đã bị bắn không?”
“Nhớ chứ, hắn đã chống cự và có khả năng gây nguy hiểm cho các cảnh sát tham gia.”
“Không, lúc đó tôi đã không báo cáo lại nhưng mà thật ra, tôi đã quan sát được toàn cảnh, hắn đã đầu hàng nhưng anh vẫn bóp cò súng.” Ân Vinh thể hiện sự tức giận ra mặt.
“Vậy ra lúc đó đúng là có người theo dõi à? Tôi cứ nghĩ làm mình tưởng tượng ra thôi, vì sau đó không thấy ai tố cáo cả.” Lý Viễn Thâm quan sát xung quanh, không có thứ gì giống có thể ghi âm hay truyền tín hiệu đi.
“Đúng vậy, vì tôi biết không có chứng cứ thì có nói gì cũng vô ích, thất vọng và bất lực, tôi đã rời khỏi hàng ngũ cảnh sát. Lúc đó, tôi chỉ đoán được rằng nhóm buôn lậu đó có móc nối với một nhân vật cấp cao nào đó nên khi bại lộ phải trừ khử rất cả. Tôi đã không đoán được đó là ai. Thậm chí còn nghĩ rằng phải chăng chính anh là kẻ đứng đầu. Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ, kẻ đứng đầu chính là Tôn Hạo Huy.”
Lý Viễn Thâm cười lớn, khác với phong thái điềm đạm hằng ngày, ông gật đầu xác nhận “Phải, cậu đoán hoàn toàn chính xác. Lúc còn trẻ, tôi đã mắc một sai lầm rất lớn trong công tác bắt giữ tội phạm, Tôn Hạo Huy đã nắm thóp được tôi, hắn giữ các bằng chứng về việc đó, nếu việc đó bại lộ, sự nghiệp của tôi sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Vì vậy tôi buộc phải làm việc cho Tôn Hạo Huy.”
“Và cuối cùng tức nước vỡ bờ, ông đã ra tay với Tôn Hạo Huy để tự giải phóng cho mình?”
“Hơn thế nữa, tôi muốn tiếp quản đường dây phi pháp của hắn, có vẻ quá tự tin rằng tôi đã bị khống chế nên Tôn Hạo Huy đã giao cho tôi rất nhiều quyền lực và bí mật. Có điều hắn không nghĩ rằng tôi lại có gan giết chết hắn. Vậy mới nói, làm người không nên quá tự tin.”
“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh, đầu tiên, vì sao anh lại quen biết Thi Viễn?”
“Tên trợ lý đó à? Đơn giản thôi, là hắn đã tham gia vào đường dây của Tôn Hạo Huy, có điều từ lâu hắn đã về phe tôi. Hai người chúng tôi đã cùng nhau nghĩ ra kế hoạch này, tôi thì loại bỏ được Tôn Hạo Huy, còn Thi Viễn trở thành người hùng thành phố. Đáng tiếc là cả hai chúng tôi đều đã thất bại.” Lý Viễn Thâm trả lời rồi đặt câu hỏi “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi, vì sao cậu lại phát hiện ra chuyện này? Chắc không đơn giản vì biết nhân cách thật của tôi đâu nhỉ?”
“Đơn giản thôi, kế hoạch của Thi Viễn quá là rủi ro, làm sao anh ta tính toán được sẽ có người đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn? Câu trả lời hợp lý chính là cần có người nằm trong hội đồng để dẫn dắt. Và đó chính là anh.”
“Vì thế sao? Cũng có thể do tôi nảy ra ý tưởng này trước nên tên tay trong đó không cần lên tiếng nữa thì sao? Có lẽ đó là Quách Tây Lâm chăng.”
“Quách Tây Lâm là một kẻ vô cảm, nhưng ông ta không phải kẻ phối hợp với Thi Viễn cũng không phải người đã giết Trương Tùng, đó chính là ông. Bởi lẽ Trương Tùng đã bị Quách Tây Lâm thuyết phục đúng chứ? Nếu không giết ông ta thì Vương Lương sẽ cho càn quét thành phố và kế hoạch của Thi Viễn sẽ thất bại.”
“Vậy là suy luận dựa trên lợi ích sao? Đúng vậy, sau khi bạn gái cậu tìm ra bằng chứng, tôi đã định tới đó tìm cách tiêu hủy nhưng Vương Lương đã giành việc đó, thế nên tôi phải thủ tiêu Thi Viễn, khẩu súng là do tôi đem tới để tạo hiện trường giả.”
“Đúng vậy, nhưng đúng là về kế hoạch thành phố zombie thì không có chứng cứ nào để chỉ ra ông có liên quan ngoài suy đoán. Nhưng việc ông giết Tôn Hạo Huy hẳn là còn sót lại nhiều bằng chứng, vì ông đã tự tin rằng cái chết của chủ tịch sẽ được kết luận là tai nạn.”
“Ồ, phải, chắc hẳn là còn nhiều mẩu da trong móng tay lúc vật lộn và cả vân tay của tôi nữa. Hắn còn kéo một nhúm tóc của tôi, có lẽ vẫn còn đâu đó trên người hắn. Cũng tại tôi quá chủ quan rằng sẽ không ai để ý tới vụ án này. Đúng ra tôi nên cho hắn vào diện mất tích luôn mới phải.” Lý Viễn Thâm nói “Ân Vinh này, cậu có thắc mắc vì sao nãy giờ tôi thoải mái nói với cậu tất cả vậy không?”
Ông giơ ra một khẩu súng, cười nói “Xác của Tôn Hạo Huy đã được đưa đi khám nghiệm, tôi không thể cướp lấy được, vậy nên tội giết Tôn Hạo Huy tôi không thể tránh được nữa.”
“Đối với công lao và các thế lực đứng sau của ông, nếu bịa ra một lý do hợp lý thì có lẽ tội sẽ không nặng lắm đâu nhỉ?” Ân Vinh hỏi.
“Đúng, nhưng tôi không có ý định ngồi tù đâu.”
“Tôi cũng không muốn ông ngồi tù, đối với tội gây ra thảm họa zombie, ông và Thi Viễn đều xứng đáng bị tử hình. Cả hai đều là những con ác quỷ.” Ân Vinh nhìn ông với ánh mắt căm hận.
Lý Viễn Thâm cười lớn, nói “Chính cậu cũng nói rằng không có bằng chứng cơ mà. Giờ tôi cần cậu cho kế hoạch chạy trốn của mình. Sau đó thì tùy thái độ mà tôi sẽ quyết xem cậu còn sống sau này nữa không.”
“Đúng là tôi không có bằng chứng về vụ thành phố zombie, nhưng việc chĩa súng vào người dân thì thuộc diện nguy hiểm cần xử lý rồi nhỉ?” Ân Vinh đáp.
“Cậu muốn chống lại tôi sao, đừng mơ tưởng, tay không tất sắt lại muốn giết tôi à.” Lý Viễn Thâm nói.
Một cơn đau xuyên qua đầu của ông, Lý Viễn Thâm nhận ra lý do thật sự khiến Ân Vinh xếp chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tất cả đã quá muộn, ông không còn suy nghĩ được gì nữa. Cả thân người đổ sập xuống đất.
Ân Vinh nhìn ra cửa sổ, hướng về phía tay bắn tỉa mà Vương Lương đã sắp xếp. Ông ta cũng đã nghi ngờ Lý Viễn Thâm từ lâu nhưng không có bằng chứng, anh đã liên hệ vơi Vương Lương trước khi nói chuyện với Dương Tiểu Trúc. Cả hai đã thống nhất kế hoạch để đưa ra bản án tử hình cho Lý Viễn Thâm.
“Vậy là con quỷ cuối cùng đã trở về địa ngục.” Ân Vinh tiếp tục nhìn ra cửa sổ, quan sát cảnh vật đang dần trở lại bình thường.
- HẾT-