Chương 24
Lý Viễn Thâm nhận được một cuộc gọi, là từ Ân Vinh. Cách đây không lâu, ông nhận được cuộc gọi báo rằng có một thành viên rời khỏi đội, chưa cần tìm hiểu ông đã đoán đó chính là Ân Vinh. Ông có thể hiểu cảm giác của anh nên cũng không có ý định truy cứu, dù sao ban đầu việc anh gia nhập cũng là tự nguyện. Có điều, ông lo rằng trên đường đi có thể anh sẽ gặp nguy hiểm khi đối phó với bọn zombie.
Nhận được cuộc gọi từ Ân Vinh, ông có những dự đoán trong đầu, phải chăng anh gặp nguy hiểm và phải xin trợ giúp, hay là anh tìm được chứng cứ nào đó buộc tội Uông Kiếm cố tình khiến Dương Tiểu Trúc rơi xuống nước, hoặc thậm chí là tìm thấy cô còn sống.
Đoán mò không bằng trực tiếp bắt máy “Ân Vinh, cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở gần viện nghiên cứu của giáo sư Doãn, chuyện dài lắm.” Ân Vinh trả lời.
“Đúng như tôi nghĩ, vậy bây giờ cậu gọi có chuyện gì? Đang gặp nguy hiểm, hay là tìm được thứ gì quan trọng?” Lý Viễn Thâm hỏi.
Uông Kiếm đang đi cùng ông, loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện, anh ta có thể hiểu là Ân Vinh đã đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn. Mồ hôi trên trán và lưng Uông Kiếm bắt đầu đổ vì căng thẳng. Lý do anh ta không gọi cho Lý Viễn Thâm ngay sau khi Dương Tiểu Trúc rơi xuống nước là vì bận dọn dẹp hiện trường.
Những điện cực được bắn ra đã bị phi tang bằng cách ném xuống sông. Anh ta khá chắc không còn bằng chứng nào chỉ ra anh cố tình để Dương Tiểu Trúc rơi xuống cả. Nhưng bây giờ Uông Kiếm không tự tin được, anh ta tự vấn bản thân xem có sai sót gì không.
“Có hai việc quan trọng. Thứ nhất, Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống, có điều đang bị mắc kẹt, tôi cần một đội cứu hộ. Thứ hai, hãy cho bắt ngay Thi Viễn lại, chúng tôi có bằng chứng buộc tội hắn.” Ân Vinh nói, anh vẫn chưa nghe chuyện Uông Kiếm cố tình hãm hại Dương Tiểu Trúc, cô chỉ mới nói với anh về chiếc điện thoại của Doãn Phi, trong đầu Ân Vinh vẫn tạm mặc định câu chuyện Uông Kiếm bịa ra là sự thật.
“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay.” Lý Viễn Thâm đáp rồi cúp máy.
Ông quay sang Uông Kiếm nói “Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống và…”
Chưa kịp nói hết câu, Lý Viễn Thâm liền im bặt khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của Uông Kiếm. Anh ta lùi lại vài bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi “Làm sao cô ta lại còn sống được?”
“Ân Vinh chưa kể cho tôi nghe, nhưng chắc là có hang động hay gì đó dưới sông, cô ấy không phải người chết sống lại đâu, cậu việc gì phải sợ?” Lý Viễn Thâm thấy biểu hiện của Uông Kiếm không bình thường, ông chỉ có một cách giải thích “Uông Kiếm, đừng nói là cậu thật sự đã đẩy Dương Tiểu Trúc xuống sông đấy nhé.”
“Là cô ta đáng tội thôi. Cô ta đã khiến Vương Hạ phải chết.” Uông Kiếm giải thích, mặc dù anh ta cũng biết những lời giải thích này không có tác dụng gì.
Lý Viễn Thâm đứng như trời trồng, ông vẫn không tin nổi người trợ lý mình hết sức tin tưởng lại làm chuyện như vậy. Uông Kiếm nhìn Lý Viễn Thâm thêm vài giây rồi quay lưng bỏ chạy. Ông đứng nhìn cậu ta bỏ đi, không cử động được cơ thể để đuổi theo.
Một số người xung quanh nghe thoáng được câu chuyện liền ra sức cản đường Uông Kiếm. Anh ta vốn được Lý Viễn Thâm đào tạo riêng rất kĩ nên thể lực hay võ thuật đều hơn hẳn những người khác, anh ta dễ dàng đánh văng bọn họ và tiếp tục con đường tẩu thoát.
Đúng lúc đó Vương Lương đang từ hướng ngược lại đi tới, nhanh như cắt, ông tung một đòn vào chỗ hiểm khiến Uông Kiếm trợn mắt bất tỉnh.
Trong đầu Vương Lương diễn ra một phân tích nhanh chóng. Câu chuyện vụ tai nạn của cảnh sát Dương mà Uông Kiếm kể, một là sự thật, hai là nói dối. Nếu mà Uông Kiếm bỏ chạy như thế này chứng tỏ đã gây tội, nhất định là đã cố tình đẩy cô ta xuống sông. Vậy việc gì khiến anh ta bị bại lộ? Chắc hẳn nguồn tin là từ Ân Vinh hoặc chính bản thân Dương Tiểu Trúc.
Ông ta bước tới đứng đối mặt với Lý Viễn Thâm, hỏi “Đã có chuyện gì?”
Lý Viễn Thâm liền kể lại ngắn gọn nhất mọi việc diễn ra. Đến đoạn Uông Kiếm biến sắc, Vương Lương ra hiệu ngừng lại.
“Tôi sẽ đích thân tới đó lấy bằng chứng. Ông hãy đi bắt Thi Viễn, nhân tiện tống giam luôn trợ thủ đắc lực của ông.” Vương Lương ra lệnh.
“Tôi đi bắt Thi Viễn còn ông đi lấy bằng chứng ư?” Lý Viễn Thâm tỏ ý phản đối.
“Có vấn đề gì sao? Tôi biết chúng ta từng bất đồng ý kiến, nhưng bây giờ không phải tất cả đều cùng một chiến tuyến rồi sao? Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho số chứng cứ đó. Còn ông, liệu mà bắt giữ được tên trợ lý kia, đừng tỏ ra vô dụng như khi trợ lý của ông chạy trốn.” Vương Lương nói, có thể thấy ông không hề có ý định sẽ nhượng bộ.
“Được thôi, quyết định như vậy.” Lý Viễn Thâm không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo sự dàn xếp của Vương Lương.
Nhận được cuộc gọi từ Ân Vinh, ông có những dự đoán trong đầu, phải chăng anh gặp nguy hiểm và phải xin trợ giúp, hay là anh tìm được chứng cứ nào đó buộc tội Uông Kiếm cố tình khiến Dương Tiểu Trúc rơi xuống nước, hoặc thậm chí là tìm thấy cô còn sống.
Đoán mò không bằng trực tiếp bắt máy “Ân Vinh, cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở gần viện nghiên cứu của giáo sư Doãn, chuyện dài lắm.” Ân Vinh trả lời.
“Đúng như tôi nghĩ, vậy bây giờ cậu gọi có chuyện gì? Đang gặp nguy hiểm, hay là tìm được thứ gì quan trọng?” Lý Viễn Thâm hỏi.
Uông Kiếm đang đi cùng ông, loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện, anh ta có thể hiểu là Ân Vinh đã đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn. Mồ hôi trên trán và lưng Uông Kiếm bắt đầu đổ vì căng thẳng. Lý do anh ta không gọi cho Lý Viễn Thâm ngay sau khi Dương Tiểu Trúc rơi xuống nước là vì bận dọn dẹp hiện trường.
Những điện cực được bắn ra đã bị phi tang bằng cách ném xuống sông. Anh ta khá chắc không còn bằng chứng nào chỉ ra anh cố tình để Dương Tiểu Trúc rơi xuống cả. Nhưng bây giờ Uông Kiếm không tự tin được, anh ta tự vấn bản thân xem có sai sót gì không.
“Có hai việc quan trọng. Thứ nhất, Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống, có điều đang bị mắc kẹt, tôi cần một đội cứu hộ. Thứ hai, hãy cho bắt ngay Thi Viễn lại, chúng tôi có bằng chứng buộc tội hắn.” Ân Vinh nói, anh vẫn chưa nghe chuyện Uông Kiếm cố tình hãm hại Dương Tiểu Trúc, cô chỉ mới nói với anh về chiếc điện thoại của Doãn Phi, trong đầu Ân Vinh vẫn tạm mặc định câu chuyện Uông Kiếm bịa ra là sự thật.
“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay.” Lý Viễn Thâm đáp rồi cúp máy.
Ông quay sang Uông Kiếm nói “Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống và…”
Chưa kịp nói hết câu, Lý Viễn Thâm liền im bặt khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của Uông Kiếm. Anh ta lùi lại vài bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi “Làm sao cô ta lại còn sống được?”
“Ân Vinh chưa kể cho tôi nghe, nhưng chắc là có hang động hay gì đó dưới sông, cô ấy không phải người chết sống lại đâu, cậu việc gì phải sợ?” Lý Viễn Thâm thấy biểu hiện của Uông Kiếm không bình thường, ông chỉ có một cách giải thích “Uông Kiếm, đừng nói là cậu thật sự đã đẩy Dương Tiểu Trúc xuống sông đấy nhé.”
“Là cô ta đáng tội thôi. Cô ta đã khiến Vương Hạ phải chết.” Uông Kiếm giải thích, mặc dù anh ta cũng biết những lời giải thích này không có tác dụng gì.
Lý Viễn Thâm đứng như trời trồng, ông vẫn không tin nổi người trợ lý mình hết sức tin tưởng lại làm chuyện như vậy. Uông Kiếm nhìn Lý Viễn Thâm thêm vài giây rồi quay lưng bỏ chạy. Ông đứng nhìn cậu ta bỏ đi, không cử động được cơ thể để đuổi theo.
Một số người xung quanh nghe thoáng được câu chuyện liền ra sức cản đường Uông Kiếm. Anh ta vốn được Lý Viễn Thâm đào tạo riêng rất kĩ nên thể lực hay võ thuật đều hơn hẳn những người khác, anh ta dễ dàng đánh văng bọn họ và tiếp tục con đường tẩu thoát.
Đúng lúc đó Vương Lương đang từ hướng ngược lại đi tới, nhanh như cắt, ông tung một đòn vào chỗ hiểm khiến Uông Kiếm trợn mắt bất tỉnh.
Trong đầu Vương Lương diễn ra một phân tích nhanh chóng. Câu chuyện vụ tai nạn của cảnh sát Dương mà Uông Kiếm kể, một là sự thật, hai là nói dối. Nếu mà Uông Kiếm bỏ chạy như thế này chứng tỏ đã gây tội, nhất định là đã cố tình đẩy cô ta xuống sông. Vậy việc gì khiến anh ta bị bại lộ? Chắc hẳn nguồn tin là từ Ân Vinh hoặc chính bản thân Dương Tiểu Trúc.
Ông ta bước tới đứng đối mặt với Lý Viễn Thâm, hỏi “Đã có chuyện gì?”
Lý Viễn Thâm liền kể lại ngắn gọn nhất mọi việc diễn ra. Đến đoạn Uông Kiếm biến sắc, Vương Lương ra hiệu ngừng lại.
“Tôi sẽ đích thân tới đó lấy bằng chứng. Ông hãy đi bắt Thi Viễn, nhân tiện tống giam luôn trợ thủ đắc lực của ông.” Vương Lương ra lệnh.
“Tôi đi bắt Thi Viễn còn ông đi lấy bằng chứng ư?” Lý Viễn Thâm tỏ ý phản đối.
“Có vấn đề gì sao? Tôi biết chúng ta từng bất đồng ý kiến, nhưng bây giờ không phải tất cả đều cùng một chiến tuyến rồi sao? Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho số chứng cứ đó. Còn ông, liệu mà bắt giữ được tên trợ lý kia, đừng tỏ ra vô dụng như khi trợ lý của ông chạy trốn.” Vương Lương nói, có thể thấy ông không hề có ý định sẽ nhượng bộ.
“Được thôi, quyết định như vậy.” Lý Viễn Thâm không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo sự dàn xếp của Vương Lương.