Chương 23
“Khi được tiêm thuốc giải, vẫn mất khoảng hai tiếng để người đó trở lại bình thường hoàn toàn và cần thêm ba mươi phút để các bào tử nấm bị tiêu diệt sạch.” Thi Viễn đại diện giải thích cho mọi người “Trong các mũi tiêm cũng đã trộn sẵn một lượng thuốc mê, khi tỉnh dậy thì những người đó sẽ hồi phục hoàn toàn. Các anh sẽ sử dụng loại súng giống loại súng săn bắn thuốc mê vậy, chỉ cần bắn trúng là được.”
Vương Lương tiếp đó phổ biến về chiến dịch “Chúng ta sẽ chữa trị cho người dân từ ngoài vào trung tâm thành phố, đồng thời sẽ thu hẹp vùng phong tỏa lại dần dần. Sẽ có hai lớp rào chắn, một là để ngăn cách zombie với những người đã được tiêm thuốc giải, hai là để ngăn cách những người đã được tiêm thuốc giải với bên ngoài. Sau khi chắc chắn không còn sót lại con zombie nào trong vùng được tiêm thuốc giải thì chúng ta sẽ gỡ bỏ rào chắn thứ hai, và chuyển rào chắn một thành rào chắn hai, kế đến thiết lập thêm một rào chắn một. Cứ như vậy cho đến khi cả thành phố không còn một bóng zombie nào.”
Tất cả nhận lệnh, trang bị vũ khí và lên xe tiến vào thành phố zombie.
Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm ở lại căn cứ để chỉ huy từ xa, Ân Vinh tham gia cùng một đội khác. Anh cùng đồng đội nhận nhiệm vụ đầu tiên là tiêm thuốc giải cho một xóm ở ngoại ô. Không hiểu vì sao, anh cảm thấy bồn chồn trong lòng. Khi hoàn thành nhiệm vụ, anh cùng đồng đội trở về xe để nạp lại “đạn”.
Nhìn sắc mặt của Ân Vinh không tốt, người chỉ huy hỏi “Hình như cậu đang lo lắng điều gì à? Hay là thấy không khỏe, nếu thế thì cậu có thể rút khỏi nhiệm vụ.”
“Vâng, tôi xin rút.” Ân Vinh đáp ngay lập tức, anh mang theo một thùng thuốc giải, chạy tới một chiếc xe để lại trong xóm, vẫn còn đang cắm chìa. Anh nhảy lên xe, khởi động máy lái đi.
“Này, khoan đã, đừng đi một mình như thế, cứ ở lại trên xe.” Một người gọi với theo.
“Kệ cậu ta.” Người chỉ huy nói “Nếu không may biến thành zombie thì chúng ta tốn thêm một liều thuốc giải thôi là cùng.”
Ân Vinh nôn nóng lái xe đến viện nghiên cứu của Doãn Phi, một phần vì anh có linh cảm rằng Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống, một phần vì anh muốn tới sân sau xem xét hiện trường. Từng làm cảnh sát một thời gian, anh có khá nhiều kinh nghiệm trong việc điều tra, anh không tin lời khai của Uông Kiếm và muốn đích thân tìm kiếm bằng chứng tại hiện trường.
****
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mặt khiến Dương Tiểu Trúc tỉnh giấc. Cô mở mắt rồi lại vội nhắm lại vì chói. Trong không gian chật hẹp, cô khó khăn chuyển đổi tư thế để thò đầu ra bên ngoài. Bây giờ đã là buổi sáng.
Cô không thể đoán chính xác bây giờ là mấy giờ, cô lấy điện thoại của Doãn Phi ra để xem giờ.
“Ông giáo sư này, nếu ông có dùng sim điện thoại thì hay rồi.” Dương Tiểu Trúc lại phàn nàn về việc này. Vừa nói xong một câu, cô nhận ra mình đang rất khát. Cô nhớ lại trong các vụ án của mình, có những vụ nạn nhân chết do đói khát Nhìn vào thi thể tong teo, khô quắt, lúc đó cô đã nghĩ cảm giác đó hẳn là rất kinh khủng, giờ thì cô chắc chắn nó rất kinh khủng.
Cô mơ màng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, tự hỏi bao giờ mới có người tới. Cô gục xuống mặt đất sau một hồi chờ đợi dài.
Một tiếng xe truyền tới. Dương Tiểu Trúc giật mình ngẩng dậy, không thấy chiếc xe nào gần đây cả. Sau đó cô nhớ ra là khi áp tai xuống đất có thể nghe được những tiếng động ở xa. Nhưng không quá xa, một chiếc xe đang ở quanh đây.
Dương Tiểu Trúc thò tay ra ngoài, dùng đèn nháy trên điện thoại để phát tín hiệu cầu cứu. Không lâu sau cô đã thấy một chiếc xe trong tầm mắt, nó đang tiến lại gần.
Bánh xe ngừng lăn, một người bước xuống xe, đó chính là Ân Vinh. Cô mừng rỡ khi thấy mặt anh. Ân Vinh cũng nhanh chóng nhận ra người đang bị kẹt trong cái hang nhỏ là Dương Tiểu Trúc.
Anh rất muốn chạy lại phía cô ngay lập tức nhưng bọn zombie liền lao tới tấn công. Ân Vinh đành cố thủ trên xe, bắn các mũi kim tiêm thuốc giải vào bọn chúng.
Số lượng zombie cần đối phó nhiều hơn anh nghĩ, tuy đã mang theo một thùng thuốc giải, suýt chút nữa thì đã không đủ để xử lý hết.
Dương Tiểu Trúc căng thẳng theo dõi trận chiến giữa Ân Vinh và đám zombie. Nhìn thứ vũ khí trên tay anh, cô đoán đó là thuốc giải.
Sau khi khu vực xung quanh đã an toàn, Ân Vinh liền tới chỗ Dương Tiểu Trúc, gặp lại nhau sau khi cứ tưởng sẽ mãi mãi cách biệt, họ vô cùng xúc động. Ân Vinh cúi xuống hôn cô một lúc lâu, tư thế lúc này có chút kì quặc nhưng họ không bận tâm điều đó.
“Chỗ thuốc giải đó, có phải là do Thi Viễn chế ra?” Dương Tiểu Trúc hỏi, cô nhận thấy đây chưa phải lúc nói chuyện cá nhân.
“Đúng vậy, ý tưởng là của Thi Viễn, phối hợp với Dị Quang Bảo và các chuyên gia để sản xuất hàng loạt. Mà khoan đã, sao em lại biết Thi Viễn?” Ân Vinh nhận ra vấn đề kì lạ.
“Em có một phát hiện lớn.” Dương Tiểu Trúc nói một cách nghiêm trọng.
Vương Lương tiếp đó phổ biến về chiến dịch “Chúng ta sẽ chữa trị cho người dân từ ngoài vào trung tâm thành phố, đồng thời sẽ thu hẹp vùng phong tỏa lại dần dần. Sẽ có hai lớp rào chắn, một là để ngăn cách zombie với những người đã được tiêm thuốc giải, hai là để ngăn cách những người đã được tiêm thuốc giải với bên ngoài. Sau khi chắc chắn không còn sót lại con zombie nào trong vùng được tiêm thuốc giải thì chúng ta sẽ gỡ bỏ rào chắn thứ hai, và chuyển rào chắn một thành rào chắn hai, kế đến thiết lập thêm một rào chắn một. Cứ như vậy cho đến khi cả thành phố không còn một bóng zombie nào.”
Tất cả nhận lệnh, trang bị vũ khí và lên xe tiến vào thành phố zombie.
Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm ở lại căn cứ để chỉ huy từ xa, Ân Vinh tham gia cùng một đội khác. Anh cùng đồng đội nhận nhiệm vụ đầu tiên là tiêm thuốc giải cho một xóm ở ngoại ô. Không hiểu vì sao, anh cảm thấy bồn chồn trong lòng. Khi hoàn thành nhiệm vụ, anh cùng đồng đội trở về xe để nạp lại “đạn”.
Nhìn sắc mặt của Ân Vinh không tốt, người chỉ huy hỏi “Hình như cậu đang lo lắng điều gì à? Hay là thấy không khỏe, nếu thế thì cậu có thể rút khỏi nhiệm vụ.”
“Vâng, tôi xin rút.” Ân Vinh đáp ngay lập tức, anh mang theo một thùng thuốc giải, chạy tới một chiếc xe để lại trong xóm, vẫn còn đang cắm chìa. Anh nhảy lên xe, khởi động máy lái đi.
“Này, khoan đã, đừng đi một mình như thế, cứ ở lại trên xe.” Một người gọi với theo.
“Kệ cậu ta.” Người chỉ huy nói “Nếu không may biến thành zombie thì chúng ta tốn thêm một liều thuốc giải thôi là cùng.”
Ân Vinh nôn nóng lái xe đến viện nghiên cứu của Doãn Phi, một phần vì anh có linh cảm rằng Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống, một phần vì anh muốn tới sân sau xem xét hiện trường. Từng làm cảnh sát một thời gian, anh có khá nhiều kinh nghiệm trong việc điều tra, anh không tin lời khai của Uông Kiếm và muốn đích thân tìm kiếm bằng chứng tại hiện trường.
****
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mặt khiến Dương Tiểu Trúc tỉnh giấc. Cô mở mắt rồi lại vội nhắm lại vì chói. Trong không gian chật hẹp, cô khó khăn chuyển đổi tư thế để thò đầu ra bên ngoài. Bây giờ đã là buổi sáng.
Cô không thể đoán chính xác bây giờ là mấy giờ, cô lấy điện thoại của Doãn Phi ra để xem giờ.
“Ông giáo sư này, nếu ông có dùng sim điện thoại thì hay rồi.” Dương Tiểu Trúc lại phàn nàn về việc này. Vừa nói xong một câu, cô nhận ra mình đang rất khát. Cô nhớ lại trong các vụ án của mình, có những vụ nạn nhân chết do đói khát Nhìn vào thi thể tong teo, khô quắt, lúc đó cô đã nghĩ cảm giác đó hẳn là rất kinh khủng, giờ thì cô chắc chắn nó rất kinh khủng.
Cô mơ màng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, tự hỏi bao giờ mới có người tới. Cô gục xuống mặt đất sau một hồi chờ đợi dài.
Một tiếng xe truyền tới. Dương Tiểu Trúc giật mình ngẩng dậy, không thấy chiếc xe nào gần đây cả. Sau đó cô nhớ ra là khi áp tai xuống đất có thể nghe được những tiếng động ở xa. Nhưng không quá xa, một chiếc xe đang ở quanh đây.
Dương Tiểu Trúc thò tay ra ngoài, dùng đèn nháy trên điện thoại để phát tín hiệu cầu cứu. Không lâu sau cô đã thấy một chiếc xe trong tầm mắt, nó đang tiến lại gần.
Bánh xe ngừng lăn, một người bước xuống xe, đó chính là Ân Vinh. Cô mừng rỡ khi thấy mặt anh. Ân Vinh cũng nhanh chóng nhận ra người đang bị kẹt trong cái hang nhỏ là Dương Tiểu Trúc.
Anh rất muốn chạy lại phía cô ngay lập tức nhưng bọn zombie liền lao tới tấn công. Ân Vinh đành cố thủ trên xe, bắn các mũi kim tiêm thuốc giải vào bọn chúng.
Số lượng zombie cần đối phó nhiều hơn anh nghĩ, tuy đã mang theo một thùng thuốc giải, suýt chút nữa thì đã không đủ để xử lý hết.
Dương Tiểu Trúc căng thẳng theo dõi trận chiến giữa Ân Vinh và đám zombie. Nhìn thứ vũ khí trên tay anh, cô đoán đó là thuốc giải.
Sau khi khu vực xung quanh đã an toàn, Ân Vinh liền tới chỗ Dương Tiểu Trúc, gặp lại nhau sau khi cứ tưởng sẽ mãi mãi cách biệt, họ vô cùng xúc động. Ân Vinh cúi xuống hôn cô một lúc lâu, tư thế lúc này có chút kì quặc nhưng họ không bận tâm điều đó.
“Chỗ thuốc giải đó, có phải là do Thi Viễn chế ra?” Dương Tiểu Trúc hỏi, cô nhận thấy đây chưa phải lúc nói chuyện cá nhân.
“Đúng vậy, ý tưởng là của Thi Viễn, phối hợp với Dị Quang Bảo và các chuyên gia để sản xuất hàng loạt. Mà khoan đã, sao em lại biết Thi Viễn?” Ân Vinh nhận ra vấn đề kì lạ.
“Em có một phát hiện lớn.” Dương Tiểu Trúc nói một cách nghiêm trọng.