Chương 19
“Thi Viễn, cậu hãy trình bày ngắn gọn nhất chuyện đã xảy ra ở viện nghiên cứu.” Vương Lương nói.
Những người trong phòng họp đồng loạt nhìn Thi Viễn.
Anh chàng trợ lý vốn đã quen với việc phát biểu trước các nhân vật lớn, không có chút áp lực hay căng thẳng nào, Thi Viễn sắp xếp nhanh câu chữ trong đầu và trình bày “Tiến sĩ Doãn Phi đã nghiên cứu ra loại nấm này vốn với mục đích tìm ra một loại thuốc giúp kích thích hệ thần kinh, giúp cho con người chữa trị một số loại bệnh liên quan đến trí não.”
Sau đó Thi Viễn nói về một số vấn đề chuyên ngành mà tại đây chỉ có Dị Quang Bảo hiểu được.
Vương Lương giơ tay ngăn lại, bảo “Chuyện đó cậu và cậu Dị sẽ trao đổi riêng sau. Bây giờ cái chúng tôi muốn biết đó chính là chuyện gì đã xảy ra.”
Thi Viễn gật đầu tiếp nhận lời của Vương Lương, anh ta nói “Chuyện là thế này, chúng tôi đã thí nghiệm trên những con chuột bạch và nhận thấy loài nấm này sẽ chiếm quyền kiểm soát hệ thần kinh, biến những con chuột trở thành như zombie. Nhận thấy sự nguy hiểm đó, giáo sư Doãn Phi đã chế ra loại thuốc giải để đào thải hết tất cả số nấm ra khỏi cơ thể lũ chuột. Mũi kim đầu tiên đã thành công đối với con chuột đầu tiên, giáo sư đã dự định hôm sau sẽ tiếp tục cho điều chế để chữa trị cho những con chuột còn lại.”
“Vậy là các anh thí nghiệm trên nhiều con chuột à?” Hồng Lâm hỏi.
“Tất nhiên, cuộc thí nghiệm nào cũng cần nhiều mẫu thử mà.” Thi Viễn trả lời.
“Thế vì sao lúc đó các anh không chế thuốc giải cho tất cả các con chuột?” Lý Viễn Thâm đặt câu hỏi.
“Thứ nhất là vấn đề thời gian và nhân lực. Thứ hai là để quan sát triệu chứng của con chuột đầu tiên, không thể mạo hiểm và lãng phí để chích cho tất cả số chuột loại thuốc chưa rõ có tác dụng hay không được.” Thi Viễn giải đáp thắc mắc đó.
“Tiếp tục kể đi.” Vương Lương nói.
“Vào cái đêm định mệnh đó, chỉ là sáng sớm hôm trước thôi, nhưng cảm giác như cả năm trôi qua rồi vậy, số chuột đó bỗng xổ lồng.” Thi Viễn thể hiện nét mặt u ám.
“Tại sao chúng lại xổ lồng?” Vương Lương hỏi.
“Tôi không biết, có lẽ đã có sai sót gì đó. Bọn chuột đó đã lẻn vào phòng của các nghiên cứu sinh, của các tiến sĩ, sinh viên thực tập, thậm chí là tràn ra ngoài thành phố. Lúc tôi và tiến sĩ phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn và không thể kiểm soát được nữa.” Thi Viễn kể tiếp, trên mặt anh hiện ra nét kinh hoàng. Những người đã trực tiếp đối mặt với zombie, Lý Viễn Thâm, Uông Kiếm, Ân Vinh có thể thấu hiểu sâu sắc nỗi sợ hãi đó.
“Vậy là sau đó cậu đã trốn vào phòng nghiên cứu? Thế còn giáo sư Doãn Phi đâu?” Vương Lương cắt ngang câu chuyện.
“Giáo sư Doãn, ông ấy sợ trách nhiệm cũng như cắn rứt lương tâm nên sau khi kết luận cục diện không thể khống chế được nữa đã tự bắn vào đầu và rớt xuống sông rồi.” Thi Viễn nói.
Nhảy xuống đó chỉ có con đường chết, bắn vào đầu cũng thế, như vậy thì chắc chắn họ không còn cơ hội gặp trực tiếp tiến sĩ Doãn Phi nữa. Dị Quang Bảo lên tiếng “Vậy là chúng ta đã làm rõ được vấn đề vì sao dịch zombie lại phát tán ở thành phố Thiên Đường, Tôi nghĩ bây giờ cần nhanh chóng bào chế thuốc giải.”
“Được, tôi sẽ cho gọi các chuyên gia đến hỗ trợ.” Vương Lương nói.
“Tập đoàn Tư Không cũng sẽ giúp sức đẩy nhanh tốc độ.” Tư Không Liên nói.
“Tôi vẫn còn nhớ rất rõ công thức, vậy bây giờ tôi sẽ truyền đạt lại cho mọi người nhé.” Thi Viễn tỏ ra vẻ hăng hái.
“Thôi khỏi, nói với người trong ngành là được, không cần nói với mọi người.” Vương Lương ra hiệu giải tán cuộc họp.
Sau đó, mọi người đều có công việc riêng của mình. Dị Quang Bảo và Thi Viễn cùng nhau xuống phòng thí nghiệm để bào chế thuốc giải. Vương Lương huy động và bố trí lực lượng quân đội, sẵn sàng ngay khi có thuốc giải sẽ xuất quân vào thành phố Thiên Đường, đồng thời ông ta cũng liên lạc với các chuyên gia cả nước để cùng tham gia sản xuất thuốc giải. Hồng Lâm và Đinh Nhất Lập trở về thành phố của mình để ổn định những người dân di tản, thông báo tình hình hiện tại với họ để tránh những cuộc bạo loạn diễn ra. Ở thành phố Hoa Sen, do sự ra đi của Trương Tùng, những thành viên khác trong Hội đồng thành phố phải thay việc của ông, Lý Viễn Thâm là người trực tiếp tham gia vào chiến dịch lần này, ông đại diện truyền đạt lại thông tin. Uông Kiếm thì thay Lý Viễn Thâm quản lý lực lượng phản ứng nhanh. Thách ?há?h ?ìm được # ?гùm?г?уệ?﹒?? #
Riêng Ân Vinh, anh gia nhập với tư cách thành viên tạm thời dưới quyền Lý Viễn Thâm nên công việc của anh chỉ là nghe theo sự điều phối của Uông Kiếm. Do vụ việc của Dương Tiểu Trúc, Uông Kiếm không tiện ra lệnh cho anh, thế nên Ân Vinh gần như là tự do muốn làm gì thì làm.
Anh nhìn về phía thành phố Thiên Đường, tâm trí anh hướng về viện nghiên cứu của Doãn Phi, dù mọi người bảo rơi xuống dòng sông đó thì nắm chắc cái chết, nhưng anh vẫn có một linh cảm rằng Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống.
Những người trong phòng họp đồng loạt nhìn Thi Viễn.
Anh chàng trợ lý vốn đã quen với việc phát biểu trước các nhân vật lớn, không có chút áp lực hay căng thẳng nào, Thi Viễn sắp xếp nhanh câu chữ trong đầu và trình bày “Tiến sĩ Doãn Phi đã nghiên cứu ra loại nấm này vốn với mục đích tìm ra một loại thuốc giúp kích thích hệ thần kinh, giúp cho con người chữa trị một số loại bệnh liên quan đến trí não.”
Sau đó Thi Viễn nói về một số vấn đề chuyên ngành mà tại đây chỉ có Dị Quang Bảo hiểu được.
Vương Lương giơ tay ngăn lại, bảo “Chuyện đó cậu và cậu Dị sẽ trao đổi riêng sau. Bây giờ cái chúng tôi muốn biết đó chính là chuyện gì đã xảy ra.”
Thi Viễn gật đầu tiếp nhận lời của Vương Lương, anh ta nói “Chuyện là thế này, chúng tôi đã thí nghiệm trên những con chuột bạch và nhận thấy loài nấm này sẽ chiếm quyền kiểm soát hệ thần kinh, biến những con chuột trở thành như zombie. Nhận thấy sự nguy hiểm đó, giáo sư Doãn Phi đã chế ra loại thuốc giải để đào thải hết tất cả số nấm ra khỏi cơ thể lũ chuột. Mũi kim đầu tiên đã thành công đối với con chuột đầu tiên, giáo sư đã dự định hôm sau sẽ tiếp tục cho điều chế để chữa trị cho những con chuột còn lại.”
“Vậy là các anh thí nghiệm trên nhiều con chuột à?” Hồng Lâm hỏi.
“Tất nhiên, cuộc thí nghiệm nào cũng cần nhiều mẫu thử mà.” Thi Viễn trả lời.
“Thế vì sao lúc đó các anh không chế thuốc giải cho tất cả các con chuột?” Lý Viễn Thâm đặt câu hỏi.
“Thứ nhất là vấn đề thời gian và nhân lực. Thứ hai là để quan sát triệu chứng của con chuột đầu tiên, không thể mạo hiểm và lãng phí để chích cho tất cả số chuột loại thuốc chưa rõ có tác dụng hay không được.” Thi Viễn giải đáp thắc mắc đó.
“Tiếp tục kể đi.” Vương Lương nói.
“Vào cái đêm định mệnh đó, chỉ là sáng sớm hôm trước thôi, nhưng cảm giác như cả năm trôi qua rồi vậy, số chuột đó bỗng xổ lồng.” Thi Viễn thể hiện nét mặt u ám.
“Tại sao chúng lại xổ lồng?” Vương Lương hỏi.
“Tôi không biết, có lẽ đã có sai sót gì đó. Bọn chuột đó đã lẻn vào phòng của các nghiên cứu sinh, của các tiến sĩ, sinh viên thực tập, thậm chí là tràn ra ngoài thành phố. Lúc tôi và tiến sĩ phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn và không thể kiểm soát được nữa.” Thi Viễn kể tiếp, trên mặt anh hiện ra nét kinh hoàng. Những người đã trực tiếp đối mặt với zombie, Lý Viễn Thâm, Uông Kiếm, Ân Vinh có thể thấu hiểu sâu sắc nỗi sợ hãi đó.
“Vậy là sau đó cậu đã trốn vào phòng nghiên cứu? Thế còn giáo sư Doãn Phi đâu?” Vương Lương cắt ngang câu chuyện.
“Giáo sư Doãn, ông ấy sợ trách nhiệm cũng như cắn rứt lương tâm nên sau khi kết luận cục diện không thể khống chế được nữa đã tự bắn vào đầu và rớt xuống sông rồi.” Thi Viễn nói.
Nhảy xuống đó chỉ có con đường chết, bắn vào đầu cũng thế, như vậy thì chắc chắn họ không còn cơ hội gặp trực tiếp tiến sĩ Doãn Phi nữa. Dị Quang Bảo lên tiếng “Vậy là chúng ta đã làm rõ được vấn đề vì sao dịch zombie lại phát tán ở thành phố Thiên Đường, Tôi nghĩ bây giờ cần nhanh chóng bào chế thuốc giải.”
“Được, tôi sẽ cho gọi các chuyên gia đến hỗ trợ.” Vương Lương nói.
“Tập đoàn Tư Không cũng sẽ giúp sức đẩy nhanh tốc độ.” Tư Không Liên nói.
“Tôi vẫn còn nhớ rất rõ công thức, vậy bây giờ tôi sẽ truyền đạt lại cho mọi người nhé.” Thi Viễn tỏ ra vẻ hăng hái.
“Thôi khỏi, nói với người trong ngành là được, không cần nói với mọi người.” Vương Lương ra hiệu giải tán cuộc họp.
Sau đó, mọi người đều có công việc riêng của mình. Dị Quang Bảo và Thi Viễn cùng nhau xuống phòng thí nghiệm để bào chế thuốc giải. Vương Lương huy động và bố trí lực lượng quân đội, sẵn sàng ngay khi có thuốc giải sẽ xuất quân vào thành phố Thiên Đường, đồng thời ông ta cũng liên lạc với các chuyên gia cả nước để cùng tham gia sản xuất thuốc giải. Hồng Lâm và Đinh Nhất Lập trở về thành phố của mình để ổn định những người dân di tản, thông báo tình hình hiện tại với họ để tránh những cuộc bạo loạn diễn ra. Ở thành phố Hoa Sen, do sự ra đi của Trương Tùng, những thành viên khác trong Hội đồng thành phố phải thay việc của ông, Lý Viễn Thâm là người trực tiếp tham gia vào chiến dịch lần này, ông đại diện truyền đạt lại thông tin. Uông Kiếm thì thay Lý Viễn Thâm quản lý lực lượng phản ứng nhanh. Thách ?há?h ?ìm được # ?гùm?г?уệ?﹒?? #
Riêng Ân Vinh, anh gia nhập với tư cách thành viên tạm thời dưới quyền Lý Viễn Thâm nên công việc của anh chỉ là nghe theo sự điều phối của Uông Kiếm. Do vụ việc của Dương Tiểu Trúc, Uông Kiếm không tiện ra lệnh cho anh, thế nên Ân Vinh gần như là tự do muốn làm gì thì làm.
Anh nhìn về phía thành phố Thiên Đường, tâm trí anh hướng về viện nghiên cứu của Doãn Phi, dù mọi người bảo rơi xuống dòng sông đó thì nắm chắc cái chết, nhưng anh vẫn có một linh cảm rằng Dương Tiểu Trúc vẫn còn sống.