Chương 18
Trên đường ra khỏi thành phố Thiên Đường, Ân Vinh tra hỏi Uông Kiếm “Anh nói cho tôi nghe, vì sao Tiểu Trúc lại rơi xuống sông?”
“Chuyện là thế này, lúc vòng ra phía sau viện nghiên cứu, cô ấy đã đi về phía dòng sông và bảo rằng có thể nguồn nấm được phát tán bằng cách thả xuống dòng sông này. Tôi thấy cũng hợp lý nên tới đó và cùng nhìn xuống dòng sông. Lúc đó, bất ngờ một con zombie tấn công đến từ đằng sau. Dương Tiểu Trúc vì bị bất ngờ nên trượt chân ngã xuống, con zombie cũng bị kéo theo.” Uông Kiếm đáp, Ân Vinh cảm thấy có gì đó không đáng tin từ anh ta.
“Phát tán từ dòng sông ư? Cũng là một ý kiến khá hay.” Một người lính nói.
Ân Vinh không quan tâm đến việc đó, anh tiếp tục đặt câu hỏi “Lúc hai người tới sân sau, không ai kiểm tra có zombie gần đó không à?”
Dương Tiểu Trúc là người cẩn thận, không phải kẻ liều mạng như anh, cho dù cô sơ suất, không thể có chuyện một đặc vụ phản ứng nhanh như Uông Kiếm lại phạm lỗi cơ bản như vậy.
“Chúng tôi đã kiểm tra, chắc chắn lúc đó không có con zombie nào.” Uông Kiếm trả lời.
Lý Viễn Thâm tỏ vẻ thất vọng về người trợ lý của mình, không ngờ người mà ông luôn tự hào sẽ tiếp bước bản thân lại gây ra một tai nạn thương tâm chỉ vì bất cẩn. Hơn nữa, nạn nhân lại là bạn gái của người quen cũ của ông, điều này đẩy Lý Viễn Thâm vào tình huống khó xử. Dù đứng ra bảo vệ Uông Kiếm hay ủng hộ Ân Vinh đều sẽ gây mất lòng người còn lại. Lý Viễn Thâm chọn cách im lặng.
Câu trả lời của Uông Kiếm không làm Ân Vinh hài lòng được, nhưng anh không nghĩ ra cách gì phản biện, anh đặt thêm một câu hỏi “Tại sao lúc cô ấy rơi xuống anh lại không thông báo gì hết cho chúng tôi?”
Uông Kiếm lại trả lời một cách rất mạch lạc “Vì người đã rơi xuống dòng sông đó khả năng sống sót là bằng 0. Đã có nhiều vụ rồi. Dù ở thành phố kế bên nhưng tôi vẫn nắm rõ, tỉ lệ thiệt mạng khi rơi xuống đó là 100%. Dòng nước chảy cực kì siết, hai bên bờ thì cực dốc và trơn trượt, không cách nào trèo lên được. Nếu không có các máy móc hỗ trợ thì thậm chí còn không xuống đó vớt xác được nữa. Bây giờ thành phố chỉ toàn zombie, làm gì còn lực lượng cứu hộ mà gọi. Còn gọi cho anh à? Xin lỗi nhưng anh làm được gì cơ chứ? Thà để anh và chỉ huy chuyên tâm vào việc tìm kiếm còn hơn.”
Nhìn thái độ của Ân Vinh, Uông Kiếm cảm thấy có lẽ anh ta sẽ lao vào đấm mình bất cứ lúc nào. Nhưng anh ta không lo, ở đây có rất nhiều người để can ngăn, mà dù là trận tay đôi, Uông Kiếm vẫn tự tin mình mạnh hơn Ân Vinh.
Thế nhưng Ân Vinh đã lấy lại được bình tĩnh, anh nói “Xin lỗi vì đã xúc động, chỉ là tai nạn, không nên oán trách ai cả.”
“Cảm ơn đã suy nghĩ thấu đáo.” Uông Kiếm bắt tay với Ân Vinh để giảng hòa.
Suy nghĩ thấu đáo? Uông Kiếm tự ngẫm lại lời mình. Suy nghĩ thấu đáo là không nên oán trách ai về một tai nạn. Điều này khiến Uông Kiếm tự cảm thấy mâu thuẫn, rõ ràng anh ta muốn hại Dương Tiểu Trúc vì cô gián tiếp gây ra vụ té lầu của Vương Hạ, và giờ anh lại cho lý tưởng ngược lại là thấu đáo.
Lý Viễn Thâm nhìn người trợ lý của mình đang suy nghĩ hỗn độn, ông cho rằng anh ta đang thấy có lỗi về vụ tai nạn. Cả nhóm người đều im lặng trong suốt quãng đường còn lại.
Về đến căn cứ, một hàng người đang đứng dàn hàng ngang chờ đợi chiếc xe bọc thép trở về. Theo thứ tự từ phải sang trái có thể thấy Vương Lương với nét mặt chờ đợi, Đinh Nhất Lập và Hồng Lâm hồi hộp mong chờ kết quả, Dị Quang Bảo và Tư Không Liên đang ngập tràn hy vọng, và Quách Tây Lâm với bộ mặt vô cảm mọi khi đang bị hai người lính giám sát.
“Chào mừng mọi người trở lại.” Tư Không Liên là người đầu tiên lên tiếng khi những người trên xe bước xuống. Cô nhận ra sự thiếu vắng của một người và sự xuất hiện của một người khác.
Lý Viễn Thâm đã gọi về cho Vương Lương về một người tên Thi Viễn, trợ lý của giáo sư Doãn Phi, thế nên mọi người ai cũng đoán được thân phận của người lạ mặt này.
“Cô gái đi cùng đâu rồi?” Hồng Lâm lên tiếng hỏi, ông lập tức nhận ra nét mặt của mọi người trầm xuống. Uông Kiếm lại đem những lời vừa nói trên xe trình bày với mọi người.
Gần như tất cả những người ở đây đều tỏ ra thương xót, Ân Vinh không rõ đó có phải cảm xúc thật của họ không, dù sao ở đây ngoài anh và Lý Viễn Thâm ra thì họ đều chỉ mới gặp cô một lần. Riêng Vương Lương và Quách Tây Lâm, anh tin nét mặt vô cảm của họ là thật.
“Sự hy sinh là điều rất đỗi bình thường, chúng ta sẽ xếp nó vào việc sau này.” Vương Lương nói. Làm việc trong quân đội, ông không lạ gì với việc đồng đội hy sinh, việc một cô gái thậm chí còn không cùng phe với mình gặp tai nạn không khiến ông bận lòng, cùng lắm sau này sẽ truy tặng giải thưởng dũng cảm cho cô. “Đừng mất thời gian nữa, vào cuộc họp thôi.”
“Chuyện là thế này, lúc vòng ra phía sau viện nghiên cứu, cô ấy đã đi về phía dòng sông và bảo rằng có thể nguồn nấm được phát tán bằng cách thả xuống dòng sông này. Tôi thấy cũng hợp lý nên tới đó và cùng nhìn xuống dòng sông. Lúc đó, bất ngờ một con zombie tấn công đến từ đằng sau. Dương Tiểu Trúc vì bị bất ngờ nên trượt chân ngã xuống, con zombie cũng bị kéo theo.” Uông Kiếm đáp, Ân Vinh cảm thấy có gì đó không đáng tin từ anh ta.
“Phát tán từ dòng sông ư? Cũng là một ý kiến khá hay.” Một người lính nói.
Ân Vinh không quan tâm đến việc đó, anh tiếp tục đặt câu hỏi “Lúc hai người tới sân sau, không ai kiểm tra có zombie gần đó không à?”
Dương Tiểu Trúc là người cẩn thận, không phải kẻ liều mạng như anh, cho dù cô sơ suất, không thể có chuyện một đặc vụ phản ứng nhanh như Uông Kiếm lại phạm lỗi cơ bản như vậy.
“Chúng tôi đã kiểm tra, chắc chắn lúc đó không có con zombie nào.” Uông Kiếm trả lời.
Lý Viễn Thâm tỏ vẻ thất vọng về người trợ lý của mình, không ngờ người mà ông luôn tự hào sẽ tiếp bước bản thân lại gây ra một tai nạn thương tâm chỉ vì bất cẩn. Hơn nữa, nạn nhân lại là bạn gái của người quen cũ của ông, điều này đẩy Lý Viễn Thâm vào tình huống khó xử. Dù đứng ra bảo vệ Uông Kiếm hay ủng hộ Ân Vinh đều sẽ gây mất lòng người còn lại. Lý Viễn Thâm chọn cách im lặng.
Câu trả lời của Uông Kiếm không làm Ân Vinh hài lòng được, nhưng anh không nghĩ ra cách gì phản biện, anh đặt thêm một câu hỏi “Tại sao lúc cô ấy rơi xuống anh lại không thông báo gì hết cho chúng tôi?”
Uông Kiếm lại trả lời một cách rất mạch lạc “Vì người đã rơi xuống dòng sông đó khả năng sống sót là bằng 0. Đã có nhiều vụ rồi. Dù ở thành phố kế bên nhưng tôi vẫn nắm rõ, tỉ lệ thiệt mạng khi rơi xuống đó là 100%. Dòng nước chảy cực kì siết, hai bên bờ thì cực dốc và trơn trượt, không cách nào trèo lên được. Nếu không có các máy móc hỗ trợ thì thậm chí còn không xuống đó vớt xác được nữa. Bây giờ thành phố chỉ toàn zombie, làm gì còn lực lượng cứu hộ mà gọi. Còn gọi cho anh à? Xin lỗi nhưng anh làm được gì cơ chứ? Thà để anh và chỉ huy chuyên tâm vào việc tìm kiếm còn hơn.”
Nhìn thái độ của Ân Vinh, Uông Kiếm cảm thấy có lẽ anh ta sẽ lao vào đấm mình bất cứ lúc nào. Nhưng anh ta không lo, ở đây có rất nhiều người để can ngăn, mà dù là trận tay đôi, Uông Kiếm vẫn tự tin mình mạnh hơn Ân Vinh.
Thế nhưng Ân Vinh đã lấy lại được bình tĩnh, anh nói “Xin lỗi vì đã xúc động, chỉ là tai nạn, không nên oán trách ai cả.”
“Cảm ơn đã suy nghĩ thấu đáo.” Uông Kiếm bắt tay với Ân Vinh để giảng hòa.
Suy nghĩ thấu đáo? Uông Kiếm tự ngẫm lại lời mình. Suy nghĩ thấu đáo là không nên oán trách ai về một tai nạn. Điều này khiến Uông Kiếm tự cảm thấy mâu thuẫn, rõ ràng anh ta muốn hại Dương Tiểu Trúc vì cô gián tiếp gây ra vụ té lầu của Vương Hạ, và giờ anh lại cho lý tưởng ngược lại là thấu đáo.
Lý Viễn Thâm nhìn người trợ lý của mình đang suy nghĩ hỗn độn, ông cho rằng anh ta đang thấy có lỗi về vụ tai nạn. Cả nhóm người đều im lặng trong suốt quãng đường còn lại.
Về đến căn cứ, một hàng người đang đứng dàn hàng ngang chờ đợi chiếc xe bọc thép trở về. Theo thứ tự từ phải sang trái có thể thấy Vương Lương với nét mặt chờ đợi, Đinh Nhất Lập và Hồng Lâm hồi hộp mong chờ kết quả, Dị Quang Bảo và Tư Không Liên đang ngập tràn hy vọng, và Quách Tây Lâm với bộ mặt vô cảm mọi khi đang bị hai người lính giám sát.
“Chào mừng mọi người trở lại.” Tư Không Liên là người đầu tiên lên tiếng khi những người trên xe bước xuống. Cô nhận ra sự thiếu vắng của một người và sự xuất hiện của một người khác.
Lý Viễn Thâm đã gọi về cho Vương Lương về một người tên Thi Viễn, trợ lý của giáo sư Doãn Phi, thế nên mọi người ai cũng đoán được thân phận của người lạ mặt này.
“Cô gái đi cùng đâu rồi?” Hồng Lâm lên tiếng hỏi, ông lập tức nhận ra nét mặt của mọi người trầm xuống. Uông Kiếm lại đem những lời vừa nói trên xe trình bày với mọi người.
Gần như tất cả những người ở đây đều tỏ ra thương xót, Ân Vinh không rõ đó có phải cảm xúc thật của họ không, dù sao ở đây ngoài anh và Lý Viễn Thâm ra thì họ đều chỉ mới gặp cô một lần. Riêng Vương Lương và Quách Tây Lâm, anh tin nét mặt vô cảm của họ là thật.
“Sự hy sinh là điều rất đỗi bình thường, chúng ta sẽ xếp nó vào việc sau này.” Vương Lương nói. Làm việc trong quân đội, ông không lạ gì với việc đồng đội hy sinh, việc một cô gái thậm chí còn không cùng phe với mình gặp tai nạn không khiến ông bận lòng, cùng lắm sau này sẽ truy tặng giải thưởng dũng cảm cho cô. “Đừng mất thời gian nữa, vào cuộc họp thôi.”