Chương 17
Sau một giờ chiến đấu và khám xét, Ân Vinh và Lý Viễn Thâm tìm ra được phòng nghiên cứu riêng của giáo sư Doãn Phi. Nơi này rộng hơn hẳn những phòng còn lại. Anh nhìn quanh một cách ngán ngẩm, nếu kiểm tra hết chỗ này e là sẽ không còn nhiều thời gian nữa. Lý Viễn Thâm cũng có nỗi lo giống anh.
“Chỉ huy, nhìn này, có một chiếc máy tính tổng.” Ân Vinh mừng rỡ nói, nếu thông qua máy tính này, có thể nhanh chóng tìm được thông tin về loại nấm này.
Lý Viễn Thâm bước tới, cùng Ân Vinh chụm đầu lại nhìn vào màn hình. Một dòng chữ [Hãy nhập mật khẩu] đánh bay mọi hy vọng của họ. Để phá giải mật khẩu của tiến sĩ Doãn chắc chắn không đơn giản, dân ngoại đạo về tin học như hai người họ chắc chắn không đủ năng lực để thực hiện. Cho dù họ có biết cách đi nữa, cũng không đủ thời gian để thực hiện.
Ân Vinh thoáng nghĩ đến việc đem chiếc máy về để dân chuyên xử lý, nhưng nhìn vào đám dây dẫn được nối đầy với máy, anh ngờ rằng nếu rút chúng ra thì các thông tin sẽ tự động bị xóa đi.
Trong lúc không biết nên làm gì mới đúng, Lý Viễn Thâm bỗng giơ ngón tay lên môi bảo Ân Vinh im lặng, ông nhắm mắt lại lắng nghe thật kĩ. Sau đó ông bước tới một cánh cửa trong phòng, bấm nút mở cửa.
Ân Vinh đi theo ông, anh kinh ngạc khi thấy có một người đang trong căn phòng nhỏ ấy. Lý Viễn Thâm hỏi “Tôi nghe có tiếng động trong đây, cứ ngỡ là zombie chứ. Cậu là ai?”
“Tôi là Thi Viễn, trợ lý của giáo sư Doãn Phi.” Anh ta đáp.
“Trợ lý của giáo sư? Vậy chắc hẳn anh cũng biết về những dự án giáo sư đang thực hiện đúng chứ?” Ân Vinh hỏi, anh cảm thấy vận may đã tới.
“Tất nhiên, đó là nguồn cơn của tất cả những thứ xảy ra gần đây.” Thi Viễn đáp.
Lý Viễn Thâm và Ân Vinh nhìn nhau, vậy là họ đã có thu hoạch lớn. Tuy nhiên, vẫn còn một câu hỏi quan trọng khác.
“Cậu có thông tin gì về loại nấm này chứ?” Lý Viễn Thâm hỏi.
“Tất cả nằm ở trong đầu tôi.” Thi Viễn chỉ vào đầu mình “Hơn nữa, tôi còn biết cách để bào chế thuốc giải.”
Ân Vinh không tin được vào tai mình, mọi chuyện có thể thuận lợi đến thế ư? Lý Viễn Thâm cũng không che giấu được sự ngạc nhiên, ông lấy lại sự điềm tĩnh rồi nói “Chúng ta mau đi báo cho Uông Kiếm và bạn gái cậu rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Sau đó gọi xe tới rồi trở về thành phố Hoa Sen thôi.”
Ân Vinh gật đầu, anh gọi cho Dương Tiểu Trúc, số máy không liên lạc được.
Chuyện gì đã xảy ra, phải chăng chỉ là cô đang chiến đấu với zombie như lần trước? Có thể máy của cô bị hư khi chiến đấu? Ân Vinh cảm thấy bất an, Lý Viễn Thâm đã gọi cho người tài xế quay trở lại đón họ. Ông nhìn sang Ân Vinh đang tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Có chuyện gì thế?” Lý Viễn Thâm hỏi, Thi Viễn cũng nhìn anh với ánh mắt tò mò.
“Không, không có gì.” Ân Vinh cố trấn tĩnh, anh chuyển sang gọi cho Uông Kiếm.
“Alo, Ân Vinh à. Tôi có chuyện này cần báo cho anh biết.” Uông Kiếm gần như bắt máy ngay lập tức.
Tim Ân Vinh như hụt mất một nhịp, nỗi bất an càng lớn hơn. Uông Kiếm tiếp tục nói “Dương Tiểu Trúc... cô ấy đã rơi xuống sông.”
“Cái... gì? Làm sao mà cô ấy rơi xuống sông được?” Ân Vinh thét lớn khiến Lý Viễn Thâm và Thi Viễn giật mình.
Họ nhìn anh với ánh mặt ngơ ngác, riêng Lý Viễn Thâm sau đó đã hiểu ra mọi chuyện, ông vỗ vai Ân Vinh “Bình tĩnh lại, chúng ta có thể nghe Uông Kiếm giải thích.”
Nếu như là mọi khi, anh sẽ nghe theo mọi sự xếp đặt của Lý Viễn Thâm, nhưng lần này anh không thể kiềm chế được, lập tức mở cửa chạy thẳng tới lối cửa sau. Đám zombie ít ỏi còn sót lại cố lao vào tấn công anh đều bị bắn điện.
Lý Viễn Thâm và Thi Viễn bước theo, quan sát thấy hành lang không còn gì nguy hiểm, ông bảo Thi Viễn hãy đi theo mình rồi đuổi theo Ân Vinh.
Chạy ra khoảng đất phía sau viện nghiên cứu, Ân Vinh thấy Uông Kiếm đang đứng ở mép vực, nhìn xuống phía dưới dòng sông. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay lại và thấy Ân Vinh. Uông Kiếm liền chạy tới, nói “Tôi rất tiếc, nhưng mà...”
Không đợi Uông Kiếm nói hết, Ân Vinh nắm lấy cổ áo anh ta kéo lại gần, quát lớn “Sao anh lại để cô ấy rơi xuống sông được chứ?”
“Bình tĩnh lại đi. Tôi cũng rất đau buồn về việc đó, hình ảnh cô ấy rơi xuống, tôi vẫn luôn cảm thấy đau buồn khi nhớ lại. Nhưng đó chỉ là tai nạn thôi, anh đừng có hành động ngu ngốc.” Uông Kiếm nhại lại lời của Dương Tiểu Trúc, việc đó khiến anh ta có chút hả hê. Nếu Ân Vinh bác bỏ lý luận của anh ta, cũng đồng nghĩa là bác bỏ lời biện hộ của Dương Tiẻu Trúc. Cô ta chết là đáng tội.
Lý Viễn Thâm liền tới kéo Ân Vinh ra, nói lớn “Để cậu ta yên đi. Chỉ là tai nạn thôi, chúng ta sẽ nói sau về chuyện này, giờ hãy nhanh rời khỏi đây nào.”
Ân Vinh biết mình không nên hành động bốc đồng, Dương Tiểu Trúc chắc chắn cũng sẽ khuyên anh như lời Lý Viễn Thâm. Anh lấy lại bình tĩnh, rồi cùng mọi người di chuyển xuống dưới chân đồi.
“Chỉ huy, nhìn này, có một chiếc máy tính tổng.” Ân Vinh mừng rỡ nói, nếu thông qua máy tính này, có thể nhanh chóng tìm được thông tin về loại nấm này.
Lý Viễn Thâm bước tới, cùng Ân Vinh chụm đầu lại nhìn vào màn hình. Một dòng chữ [Hãy nhập mật khẩu] đánh bay mọi hy vọng của họ. Để phá giải mật khẩu của tiến sĩ Doãn chắc chắn không đơn giản, dân ngoại đạo về tin học như hai người họ chắc chắn không đủ năng lực để thực hiện. Cho dù họ có biết cách đi nữa, cũng không đủ thời gian để thực hiện.
Ân Vinh thoáng nghĩ đến việc đem chiếc máy về để dân chuyên xử lý, nhưng nhìn vào đám dây dẫn được nối đầy với máy, anh ngờ rằng nếu rút chúng ra thì các thông tin sẽ tự động bị xóa đi.
Trong lúc không biết nên làm gì mới đúng, Lý Viễn Thâm bỗng giơ ngón tay lên môi bảo Ân Vinh im lặng, ông nhắm mắt lại lắng nghe thật kĩ. Sau đó ông bước tới một cánh cửa trong phòng, bấm nút mở cửa.
Ân Vinh đi theo ông, anh kinh ngạc khi thấy có một người đang trong căn phòng nhỏ ấy. Lý Viễn Thâm hỏi “Tôi nghe có tiếng động trong đây, cứ ngỡ là zombie chứ. Cậu là ai?”
“Tôi là Thi Viễn, trợ lý của giáo sư Doãn Phi.” Anh ta đáp.
“Trợ lý của giáo sư? Vậy chắc hẳn anh cũng biết về những dự án giáo sư đang thực hiện đúng chứ?” Ân Vinh hỏi, anh cảm thấy vận may đã tới.
“Tất nhiên, đó là nguồn cơn của tất cả những thứ xảy ra gần đây.” Thi Viễn đáp.
Lý Viễn Thâm và Ân Vinh nhìn nhau, vậy là họ đã có thu hoạch lớn. Tuy nhiên, vẫn còn một câu hỏi quan trọng khác.
“Cậu có thông tin gì về loại nấm này chứ?” Lý Viễn Thâm hỏi.
“Tất cả nằm ở trong đầu tôi.” Thi Viễn chỉ vào đầu mình “Hơn nữa, tôi còn biết cách để bào chế thuốc giải.”
Ân Vinh không tin được vào tai mình, mọi chuyện có thể thuận lợi đến thế ư? Lý Viễn Thâm cũng không che giấu được sự ngạc nhiên, ông lấy lại sự điềm tĩnh rồi nói “Chúng ta mau đi báo cho Uông Kiếm và bạn gái cậu rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Sau đó gọi xe tới rồi trở về thành phố Hoa Sen thôi.”
Ân Vinh gật đầu, anh gọi cho Dương Tiểu Trúc, số máy không liên lạc được.
Chuyện gì đã xảy ra, phải chăng chỉ là cô đang chiến đấu với zombie như lần trước? Có thể máy của cô bị hư khi chiến đấu? Ân Vinh cảm thấy bất an, Lý Viễn Thâm đã gọi cho người tài xế quay trở lại đón họ. Ông nhìn sang Ân Vinh đang tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Có chuyện gì thế?” Lý Viễn Thâm hỏi, Thi Viễn cũng nhìn anh với ánh mắt tò mò.
“Không, không có gì.” Ân Vinh cố trấn tĩnh, anh chuyển sang gọi cho Uông Kiếm.
“Alo, Ân Vinh à. Tôi có chuyện này cần báo cho anh biết.” Uông Kiếm gần như bắt máy ngay lập tức.
Tim Ân Vinh như hụt mất một nhịp, nỗi bất an càng lớn hơn. Uông Kiếm tiếp tục nói “Dương Tiểu Trúc... cô ấy đã rơi xuống sông.”
“Cái... gì? Làm sao mà cô ấy rơi xuống sông được?” Ân Vinh thét lớn khiến Lý Viễn Thâm và Thi Viễn giật mình.
Họ nhìn anh với ánh mặt ngơ ngác, riêng Lý Viễn Thâm sau đó đã hiểu ra mọi chuyện, ông vỗ vai Ân Vinh “Bình tĩnh lại, chúng ta có thể nghe Uông Kiếm giải thích.”
Nếu như là mọi khi, anh sẽ nghe theo mọi sự xếp đặt của Lý Viễn Thâm, nhưng lần này anh không thể kiềm chế được, lập tức mở cửa chạy thẳng tới lối cửa sau. Đám zombie ít ỏi còn sót lại cố lao vào tấn công anh đều bị bắn điện.
Lý Viễn Thâm và Thi Viễn bước theo, quan sát thấy hành lang không còn gì nguy hiểm, ông bảo Thi Viễn hãy đi theo mình rồi đuổi theo Ân Vinh.
Chạy ra khoảng đất phía sau viện nghiên cứu, Ân Vinh thấy Uông Kiếm đang đứng ở mép vực, nhìn xuống phía dưới dòng sông. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay lại và thấy Ân Vinh. Uông Kiếm liền chạy tới, nói “Tôi rất tiếc, nhưng mà...”
Không đợi Uông Kiếm nói hết, Ân Vinh nắm lấy cổ áo anh ta kéo lại gần, quát lớn “Sao anh lại để cô ấy rơi xuống sông được chứ?”
“Bình tĩnh lại đi. Tôi cũng rất đau buồn về việc đó, hình ảnh cô ấy rơi xuống, tôi vẫn luôn cảm thấy đau buồn khi nhớ lại. Nhưng đó chỉ là tai nạn thôi, anh đừng có hành động ngu ngốc.” Uông Kiếm nhại lại lời của Dương Tiểu Trúc, việc đó khiến anh ta có chút hả hê. Nếu Ân Vinh bác bỏ lý luận của anh ta, cũng đồng nghĩa là bác bỏ lời biện hộ của Dương Tiẻu Trúc. Cô ta chết là đáng tội.
Lý Viễn Thâm liền tới kéo Ân Vinh ra, nói lớn “Để cậu ta yên đi. Chỉ là tai nạn thôi, chúng ta sẽ nói sau về chuyện này, giờ hãy nhanh rời khỏi đây nào.”
Ân Vinh biết mình không nên hành động bốc đồng, Dương Tiểu Trúc chắc chắn cũng sẽ khuyên anh như lời Lý Viễn Thâm. Anh lấy lại bình tĩnh, rồi cùng mọi người di chuyển xuống dưới chân đồi.