Chương 16
Con đường bên hông viện nghiên cứu vô cùng vắng vẻ, cây cối mọc rậm rạp như một khu rừng nhỏ. Do không cần bận tâm đến việc zombie tấn công nên Uông Kiếm và Dương Tiểu Trúc nhanh chóng vòng được ra phía sau viện nghiên cứu.
Cửa sau của viện hướng về phía dòng sông, phía này của “ngọn đồi” thẳng đứng, khoảng giữa vách đá đó và viện nghiên cứu là một vùng đất trống. Dương Tiểu Trúc nghĩ rằng nơi này được dùng làm sân sau của viện, lúc bình thường thì một khoảng sân rộng với tầm nhìn trên cao và gió thổi mát mẻ thế này quả thật là thư thái.
“Hình như ở bên kia có thứ gì phát sáng.” Uông Kiếm đưa tay về phía vách đá, có hai hòn đá lớn hình thành nên một khe hẹp nhỏ, anh ta chỉ vào chỗ đó.
“Chắc là kính hay trang sức ai làm rơi thôi, không có gì quan trọng đâu.” Dương Tiểu Trúc nói.
“Không nên bỏ sót bất kì manh mối nào cả, đó là quy tắc làm việc.”
Cô thấy cũng có lý, dành chút thời gian ra cũng không sao. Uông Kiếm nói tiếp “Cô vào đó kiểm tra thử xem, tôi sẽ canh bên ngoài đề phòng bọn zombie.”
“Được.” Dương Tiểu Trúc bước tới khe hẹp đó, đi vào kiểm tra bên trong. Uông Kiếm đi theo để canh chừng.
Cô nhìn nhanh một lượt không thấy gì dưới đất cả, cô liền quay lại nói “Anh có nhìn nhầm không? Tôi chẳng thấy gì...”
Chưa kịp dứt lời, hình ảnh Uông Kiếm cầm khẩu súng phóng điện khiến cô giật mình, ngồi thụp xuống đất. Cặp điện cực bắn ra bay ngang qua đầu cô.
“Anh bị điên à?” Dương Tiểu Trúc bất ngờ khi đồng đội lại tấn công mình. Đồng thời lùi ra xa, cô biết phạm vi bắn của súng điện không xa.
Uông Kiếm thay đổi hẳn thái độ, anh ta có chút lo lắng và chần chừ sau đợt tấn công thất bại. Tuy nhiên việc đó không lâu, anh ta trở nên vô cùng tức tối. “Cô là kẻ gián tiếp khiến Vương Hạ chết.”
Dương Tiểu Trúc ngẩn người mất vài giây rồi nhớ ra Vương Hạ là cô bé phòng bên, cô ngạc nhiên hỏi “Anh và Vương Hạ có quan hệ gì? Không phải anh đã bảo con bé không phải người quen của anh à?”
“Nó là em gái của tôi, sau khi ly hôn thì nó đổi sang họ mẹ. Tuy nhiên, quan hệ anh em của chúng tôi vẫn rất tốt. Còn về việc tôi giả vờ không quen biết, đơn giản để cô mất cảnh giác và chờ thời cơ ra tay.” Uông Kiếm giải thích.
Dương Tiểu Trúc nhớ rằng đúng là Vương Hạ có bảo rằng mình có một người anh trai, tuy nhiên cô không hề biết tên người đó, cũng chưa từng thấy ảnh. Không ngờ Uông Kiếm lại là anh trai của Vương Hạ.
“Bình tĩnh lại đi. Tôi cũng rất đau buồn về việc đó, hình ảnh con bé rơi xuống, tôi vẫn luôn cảm thấy đau buồn khi nhớ lại. Nhưng đó chỉ là tai nạn thôi, anh đừng có hành động ngu ngốc.” Dương Tiểu Trúc khuyên ngăn, cô có thể thấy một phần nào trong anh ta đang lo sợ về việc mình đang làm “Tôi hứa sẽ không nói lại chuyện này với bất kì ai, xem như chưa có gì xảy ra.”
“Nếu cô không bước ra ban công, thì con bé đâu có té xuống.” Uông Kiếm thét lên, sự đau buồn của anh ta dường như chỉ có thể giải tỏa bằng cách chuyển thành hận thù. Và để làm được điều đó, anh cần một người để chịu tội, cho dù có vô lý đến mức nào.
Dương Tiểu Trúc từng gặp kiểu người này, những vụ trả thù vì những nguyên nhân không đáng là thứ một cảnh sát như cô thấy rất nhiều. Cô biết rằng đối với kiểu người này, khuyên ngăn cũng là vô ích. Cô lấy súng điện ra, chuẩn bị cho một cuộc phản công. Hai tảng đá xung quanh đã chặn đường bỏ chạy của cô, giờ thì phía sau lưng là vách đá, đằng trước là Uông Kiếm, chỉ còn con đường đấu tranh cho sự sống.
Uông Kiếm tự tin hơn cô, anh ta biết rõ về chiến đấu mình nắm phần lợi thế hơn. Dương Tiểu Trúc và anh ta giữ khoảng cách, khi đứng xa nhau, Uông Kiếm không thể bắn cô, nhưng cô cũng không làm được gì anh ta.
“Cô đừng nên chống cự nữa, tôi sẽ ném cô cho zombie và ném cô xuống sông, khi đã bị chi phối não bộ rồi thì không còn thấy đau đớn nữa đâu. Cô nói cô cũng quý Vương Hạ lắm mà, vậy thì xuống đó làm bạn với nó nhé.” Uông Kiếm từ từ tiến tới.
“Vậy sao anh không làm việc đó nhỉ? Anh là anh trai con bé mà.”
“Tôi sẽ tới đó khi đã chắc rằng cô đã đi trước.” Uông Kiếm đáp, hắn bắn một phát nữa. Do khoảng cách vẫn khá xa nên trượt mục tiêu. Tuy nhiên, việc hắn manh động khiến cho Dương Tiểu Trúc bất giác lùi lại.
Cô cũng bắn trả nhưng cũng không trúng mục tiêu. Ân Vinh và Lý Viễn Thâm có lẽ còn rất lâu mới tới đây, cô không thể trông chờ vào họ.
Lùi lại thêm vài bước, Dương Tiểu Trúc nhận ra sau lưng đã là vách đá, bên dưới là dòng sông đang chảy siết, cô biết mình đã không còn đường lui.
Uông Kiếm cũng nhận ra điều đó, hắn lao nhanh tới, bắn liền ba phát.
Dương Tiểu Trúc vội vàng né tránh, nếu bị sốc điện tại đây, khả năng cô sẽ rơi xuống bên dưới. Các điện cực đều bay qua khỏi người cô, nhưng không kịp thở phào nhẹ nhõm, Dương Tiểu Trúc trượt chân và rơi xuống dòng nước chảy siết.
Cửa sau của viện hướng về phía dòng sông, phía này của “ngọn đồi” thẳng đứng, khoảng giữa vách đá đó và viện nghiên cứu là một vùng đất trống. Dương Tiểu Trúc nghĩ rằng nơi này được dùng làm sân sau của viện, lúc bình thường thì một khoảng sân rộng với tầm nhìn trên cao và gió thổi mát mẻ thế này quả thật là thư thái.
“Hình như ở bên kia có thứ gì phát sáng.” Uông Kiếm đưa tay về phía vách đá, có hai hòn đá lớn hình thành nên một khe hẹp nhỏ, anh ta chỉ vào chỗ đó.
“Chắc là kính hay trang sức ai làm rơi thôi, không có gì quan trọng đâu.” Dương Tiểu Trúc nói.
“Không nên bỏ sót bất kì manh mối nào cả, đó là quy tắc làm việc.”
Cô thấy cũng có lý, dành chút thời gian ra cũng không sao. Uông Kiếm nói tiếp “Cô vào đó kiểm tra thử xem, tôi sẽ canh bên ngoài đề phòng bọn zombie.”
“Được.” Dương Tiểu Trúc bước tới khe hẹp đó, đi vào kiểm tra bên trong. Uông Kiếm đi theo để canh chừng.
Cô nhìn nhanh một lượt không thấy gì dưới đất cả, cô liền quay lại nói “Anh có nhìn nhầm không? Tôi chẳng thấy gì...”
Chưa kịp dứt lời, hình ảnh Uông Kiếm cầm khẩu súng phóng điện khiến cô giật mình, ngồi thụp xuống đất. Cặp điện cực bắn ra bay ngang qua đầu cô.
“Anh bị điên à?” Dương Tiểu Trúc bất ngờ khi đồng đội lại tấn công mình. Đồng thời lùi ra xa, cô biết phạm vi bắn của súng điện không xa.
Uông Kiếm thay đổi hẳn thái độ, anh ta có chút lo lắng và chần chừ sau đợt tấn công thất bại. Tuy nhiên việc đó không lâu, anh ta trở nên vô cùng tức tối. “Cô là kẻ gián tiếp khiến Vương Hạ chết.”
Dương Tiểu Trúc ngẩn người mất vài giây rồi nhớ ra Vương Hạ là cô bé phòng bên, cô ngạc nhiên hỏi “Anh và Vương Hạ có quan hệ gì? Không phải anh đã bảo con bé không phải người quen của anh à?”
“Nó là em gái của tôi, sau khi ly hôn thì nó đổi sang họ mẹ. Tuy nhiên, quan hệ anh em của chúng tôi vẫn rất tốt. Còn về việc tôi giả vờ không quen biết, đơn giản để cô mất cảnh giác và chờ thời cơ ra tay.” Uông Kiếm giải thích.
Dương Tiểu Trúc nhớ rằng đúng là Vương Hạ có bảo rằng mình có một người anh trai, tuy nhiên cô không hề biết tên người đó, cũng chưa từng thấy ảnh. Không ngờ Uông Kiếm lại là anh trai của Vương Hạ.
“Bình tĩnh lại đi. Tôi cũng rất đau buồn về việc đó, hình ảnh con bé rơi xuống, tôi vẫn luôn cảm thấy đau buồn khi nhớ lại. Nhưng đó chỉ là tai nạn thôi, anh đừng có hành động ngu ngốc.” Dương Tiểu Trúc khuyên ngăn, cô có thể thấy một phần nào trong anh ta đang lo sợ về việc mình đang làm “Tôi hứa sẽ không nói lại chuyện này với bất kì ai, xem như chưa có gì xảy ra.”
“Nếu cô không bước ra ban công, thì con bé đâu có té xuống.” Uông Kiếm thét lên, sự đau buồn của anh ta dường như chỉ có thể giải tỏa bằng cách chuyển thành hận thù. Và để làm được điều đó, anh cần một người để chịu tội, cho dù có vô lý đến mức nào.
Dương Tiểu Trúc từng gặp kiểu người này, những vụ trả thù vì những nguyên nhân không đáng là thứ một cảnh sát như cô thấy rất nhiều. Cô biết rằng đối với kiểu người này, khuyên ngăn cũng là vô ích. Cô lấy súng điện ra, chuẩn bị cho một cuộc phản công. Hai tảng đá xung quanh đã chặn đường bỏ chạy của cô, giờ thì phía sau lưng là vách đá, đằng trước là Uông Kiếm, chỉ còn con đường đấu tranh cho sự sống.
Uông Kiếm tự tin hơn cô, anh ta biết rõ về chiến đấu mình nắm phần lợi thế hơn. Dương Tiểu Trúc và anh ta giữ khoảng cách, khi đứng xa nhau, Uông Kiếm không thể bắn cô, nhưng cô cũng không làm được gì anh ta.
“Cô đừng nên chống cự nữa, tôi sẽ ném cô cho zombie và ném cô xuống sông, khi đã bị chi phối não bộ rồi thì không còn thấy đau đớn nữa đâu. Cô nói cô cũng quý Vương Hạ lắm mà, vậy thì xuống đó làm bạn với nó nhé.” Uông Kiếm từ từ tiến tới.
“Vậy sao anh không làm việc đó nhỉ? Anh là anh trai con bé mà.”
“Tôi sẽ tới đó khi đã chắc rằng cô đã đi trước.” Uông Kiếm đáp, hắn bắn một phát nữa. Do khoảng cách vẫn khá xa nên trượt mục tiêu. Tuy nhiên, việc hắn manh động khiến cho Dương Tiểu Trúc bất giác lùi lại.
Cô cũng bắn trả nhưng cũng không trúng mục tiêu. Ân Vinh và Lý Viễn Thâm có lẽ còn rất lâu mới tới đây, cô không thể trông chờ vào họ.
Lùi lại thêm vài bước, Dương Tiểu Trúc nhận ra sau lưng đã là vách đá, bên dưới là dòng sông đang chảy siết, cô biết mình đã không còn đường lui.
Uông Kiếm cũng nhận ra điều đó, hắn lao nhanh tới, bắn liền ba phát.
Dương Tiểu Trúc vội vàng né tránh, nếu bị sốc điện tại đây, khả năng cô sẽ rơi xuống bên dưới. Các điện cực đều bay qua khỏi người cô, nhưng không kịp thở phào nhẹ nhõm, Dương Tiểu Trúc trượt chân và rơi xuống dòng nước chảy siết.