Chương 15
Những người lính kiểm tra thật kĩ bên trong thành phố, đảm bảo rằng trong phạm vi 500m cách rào chắn không có bóng dáng zombie nào mới mở đường cho chiếc xe bọc thép đi qua.
Đi sâu vào bên trong thành phố, bắt đầu xuất hiện những con zombie. Chúng bị thu hút bởi âm thanh của chiếc xe di chuyển liền tìm cách chặn đường. Người tài xế khéo léo lái xe lách qua chúng.
Trên đường đi Ân Vinh thấy những chiếc xe khác đang di tản người dân. Trên trời còn có trực thăng cứu hộ.
Đi sâu vào trung tâm thành phố, lượng zombie tăng lên đột biến, có lẽ những con zombie trong các tòa nhà đã đổ ra đường. Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm thò đầu ra khỏi xe, dùng súng điện bắn những con zombie đe dọa có thể bám vào thân xe.
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc cũng muốn giúp sức nhưng trình độ cảnh sát của họ không bằng được lực lượng phản ứng nhanh, không có con zombie nào còn sót lại cho họ bắn cả.
Cuối cùng, họ cũng đã đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn Phi. Nơi này nằm ở bên một dòng sông nước chảy rất siết. Các căn nhà được xây san sát nhau, riêng viện nghiên cứu nằm cách biệt trên một vùng đất nhô lên cao như một ngọn đồi. Một mặt của ngọn đồi đó được dòng sông vây sát xung quanh.
Số lượng zombie ở đây quả nhiên là cực kì đông như Lý Viễn Thâm đã dự đoán. Những dáng người vật vờ liền trở nên điên loạn khi nghe tiếng xe chạy tới. Họ đậu lại phía dưới “ngọn đồi”, nơi vắng bóng zombie nhất.
“Chúng tôi sẽ dụ bọn zombie đi, mọi người hãy khám xét bên trong viện nghiên cứu, đúng ba tiếng sau chúng tôi sẽ quay lại. Nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi.” Người tài xế nói.
Lý Viễn Thâm,Uông Kiếm, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc liền mở cửa nhảy khỏi xe, chạy thẳng tới viện nghiên cứu. Đám zombie nãy giờ bám theo họ có dấu hiệu chia thành hai hướng đuổi theo hai mục tiêu thì chiếc xe bọc thép nhấn còi inh ỏi dẫn dụ tất cả bám theo.
Ân Vinh nhìn về phía trước, viện nghiên cứu này khá lớn, được thiết kế theo hình nửa quả trứng và cửa trước là phần đầu lớn của quả trứng. Chưa kịp quan sát kĩ, từ bên trong viện nghiên cứu, một con zombie bước ra báo hiệu rằng tình thế bây giờ rất gấp gáp.
“Chúng ta chia làm hai hướng kiểm tra, cậu và tôi đi từ cửa trước, Uông Kiếm và Dương Tiểu Trúc vòng từ cửa sau.” Lý Viễn Thâm chỉ huy.
Việc tách ra như vậy khiến Ân Vinh hơi bất ngờ, anh cứ nghĩ là mọi người sẽ sát cánh cùng nhau. Tất nhiên anh cũng hiểu chia ra hành động sẽ nhanh hơn, và anh cũng không nên giành đi cùng Dương Tiểu Trúc, một đội có một người thuộc lực lượng phản ứng nhanh sẽ tốt hơn.
Uông Kiếm liền chuyển hướng đi vòng qua viện nghiên cứu, Dương Tiểu Trúc quay sang nhìn anh, mỉm cười và gật đầu thay cho câu nói “Đừng lo” và “Chúc may mắn”. Ân Vinh cũng mỉm cười lại và chạy theo Lý Viễn Thâm.
“Chỉ là tách ra một lúc thôi mà, đâu có gì cần lo lắng.” Ân Vinh nói khẽ với chính mình.
Không hiểu sao anh lại có dự cảm không lành về Dương Tiểu Trúc. Ân Vinh không giải thích được là tại sao, anh tin tưởng vào năng lực của Lý Viễn Thâm nên người tên Uông Kiếm được ông đánh giá cao chắc chắn năng lực không tồi, đi chung với cậu ta thì cô sẽ được an toàn. Phải chăng thảm họa đột ngột này khiến anh trở nên lo sợ trước mọi thứ? Ân Vinh cố gạt nỗi lo lắng vô lý ra khỏi đầu, lúc này cần tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, tính mạng của hàng ngàn người bị hóa zombie phụ thuộc và chiến dịch lần này.
Lý Viễn Thâm dùng súng phóng điện bắn vào con zombie đang lao về phía họ. Khi bị bắn trúng, nó liền ngã xuống đất co giật rồi bất động, cường độ điện đã được tính toán để không gây tổn thương nghiêm trọng nên một thời gian sau nó sẽ hồi tỉnh trở lại.
Bước vào bên trong viện nghiên cứu, các zombie mặc áo blouse đang đi lại giữa các phòng. Không gian bên trong đây giống như trong phim khoa học viễn tưởng vậy, các máy móc và robot ở khắp nơi, thêm những con người vật vờ với gương mặt đáng sợ khiến khung cảnh càng giống một bộ phim hơn.
Súng điện không có nhiều đạn, thế nên Lý Viễn Thâm và Ân Vinh không sử dụng bừa bãi. Chiến thuật của họ là dùng đấm và đá đẩy lùi đám trên hành lang và vào từng phòng khóa chặt cửa lại. Nếu có zombie trong phòng sẽ dùng súng điện xử lý.
Sau khi kiểm tra xong một phòng, họ sẽ tìm cách đẩy những zombie ngoài hành lang vào đó và khóa ngoài. Với một nơi rộng lớn như thế này, việc tìm kiếm mệt mỏi hơn Ân Vinh nghĩ, nhìn sang Lý Viễn Thâm, dù đã lớn tuổi, ông vẫn sung sức hơn anh, điều đó khiến anh không thể không ngưỡng mộ.
Những phòng đầu tiên đều không có dấu hiệu gì về nghiên cứu về loại nấm zombie này, thế nên họ kiểm tra khá nhanh. Mục tiêu của họ là phòng nghiên cứu các dự án mới, phòng chuyên về sinh học, các loại nấm hay phòng riêng của giáo sư Doãn Phi.
Một lần nữa, Ân Vinh lại cảm thấy lo cho Dương Tiểu Trúc, một nỗi lo không rõ từ đâu.
Đi sâu vào bên trong thành phố, bắt đầu xuất hiện những con zombie. Chúng bị thu hút bởi âm thanh của chiếc xe di chuyển liền tìm cách chặn đường. Người tài xế khéo léo lái xe lách qua chúng.
Trên đường đi Ân Vinh thấy những chiếc xe khác đang di tản người dân. Trên trời còn có trực thăng cứu hộ.
Đi sâu vào trung tâm thành phố, lượng zombie tăng lên đột biến, có lẽ những con zombie trong các tòa nhà đã đổ ra đường. Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm thò đầu ra khỏi xe, dùng súng điện bắn những con zombie đe dọa có thể bám vào thân xe.
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc cũng muốn giúp sức nhưng trình độ cảnh sát của họ không bằng được lực lượng phản ứng nhanh, không có con zombie nào còn sót lại cho họ bắn cả.
Cuối cùng, họ cũng đã đến viện nghiên cứu của giáo sư Doãn Phi. Nơi này nằm ở bên một dòng sông nước chảy rất siết. Các căn nhà được xây san sát nhau, riêng viện nghiên cứu nằm cách biệt trên một vùng đất nhô lên cao như một ngọn đồi. Một mặt của ngọn đồi đó được dòng sông vây sát xung quanh.
Số lượng zombie ở đây quả nhiên là cực kì đông như Lý Viễn Thâm đã dự đoán. Những dáng người vật vờ liền trở nên điên loạn khi nghe tiếng xe chạy tới. Họ đậu lại phía dưới “ngọn đồi”, nơi vắng bóng zombie nhất.
“Chúng tôi sẽ dụ bọn zombie đi, mọi người hãy khám xét bên trong viện nghiên cứu, đúng ba tiếng sau chúng tôi sẽ quay lại. Nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi.” Người tài xế nói.
Lý Viễn Thâm,Uông Kiếm, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc liền mở cửa nhảy khỏi xe, chạy thẳng tới viện nghiên cứu. Đám zombie nãy giờ bám theo họ có dấu hiệu chia thành hai hướng đuổi theo hai mục tiêu thì chiếc xe bọc thép nhấn còi inh ỏi dẫn dụ tất cả bám theo.
Ân Vinh nhìn về phía trước, viện nghiên cứu này khá lớn, được thiết kế theo hình nửa quả trứng và cửa trước là phần đầu lớn của quả trứng. Chưa kịp quan sát kĩ, từ bên trong viện nghiên cứu, một con zombie bước ra báo hiệu rằng tình thế bây giờ rất gấp gáp.
“Chúng ta chia làm hai hướng kiểm tra, cậu và tôi đi từ cửa trước, Uông Kiếm và Dương Tiểu Trúc vòng từ cửa sau.” Lý Viễn Thâm chỉ huy.
Việc tách ra như vậy khiến Ân Vinh hơi bất ngờ, anh cứ nghĩ là mọi người sẽ sát cánh cùng nhau. Tất nhiên anh cũng hiểu chia ra hành động sẽ nhanh hơn, và anh cũng không nên giành đi cùng Dương Tiểu Trúc, một đội có một người thuộc lực lượng phản ứng nhanh sẽ tốt hơn.
Uông Kiếm liền chuyển hướng đi vòng qua viện nghiên cứu, Dương Tiểu Trúc quay sang nhìn anh, mỉm cười và gật đầu thay cho câu nói “Đừng lo” và “Chúc may mắn”. Ân Vinh cũng mỉm cười lại và chạy theo Lý Viễn Thâm.
“Chỉ là tách ra một lúc thôi mà, đâu có gì cần lo lắng.” Ân Vinh nói khẽ với chính mình.
Không hiểu sao anh lại có dự cảm không lành về Dương Tiểu Trúc. Ân Vinh không giải thích được là tại sao, anh tin tưởng vào năng lực của Lý Viễn Thâm nên người tên Uông Kiếm được ông đánh giá cao chắc chắn năng lực không tồi, đi chung với cậu ta thì cô sẽ được an toàn. Phải chăng thảm họa đột ngột này khiến anh trở nên lo sợ trước mọi thứ? Ân Vinh cố gạt nỗi lo lắng vô lý ra khỏi đầu, lúc này cần tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, tính mạng của hàng ngàn người bị hóa zombie phụ thuộc và chiến dịch lần này.
Lý Viễn Thâm dùng súng phóng điện bắn vào con zombie đang lao về phía họ. Khi bị bắn trúng, nó liền ngã xuống đất co giật rồi bất động, cường độ điện đã được tính toán để không gây tổn thương nghiêm trọng nên một thời gian sau nó sẽ hồi tỉnh trở lại.
Bước vào bên trong viện nghiên cứu, các zombie mặc áo blouse đang đi lại giữa các phòng. Không gian bên trong đây giống như trong phim khoa học viễn tưởng vậy, các máy móc và robot ở khắp nơi, thêm những con người vật vờ với gương mặt đáng sợ khiến khung cảnh càng giống một bộ phim hơn.
Súng điện không có nhiều đạn, thế nên Lý Viễn Thâm và Ân Vinh không sử dụng bừa bãi. Chiến thuật của họ là dùng đấm và đá đẩy lùi đám trên hành lang và vào từng phòng khóa chặt cửa lại. Nếu có zombie trong phòng sẽ dùng súng điện xử lý.
Sau khi kiểm tra xong một phòng, họ sẽ tìm cách đẩy những zombie ngoài hành lang vào đó và khóa ngoài. Với một nơi rộng lớn như thế này, việc tìm kiếm mệt mỏi hơn Ân Vinh nghĩ, nhìn sang Lý Viễn Thâm, dù đã lớn tuổi, ông vẫn sung sức hơn anh, điều đó khiến anh không thể không ngưỡng mộ.
Những phòng đầu tiên đều không có dấu hiệu gì về nghiên cứu về loại nấm zombie này, thế nên họ kiểm tra khá nhanh. Mục tiêu của họ là phòng nghiên cứu các dự án mới, phòng chuyên về sinh học, các loại nấm hay phòng riêng của giáo sư Doãn Phi.
Một lần nữa, Ân Vinh lại cảm thấy lo cho Dương Tiểu Trúc, một nỗi lo không rõ từ đâu.