Chương 14
Vương Lương nhìn Lý Viễn Thâm với ánh mắt chờ đợi, xem phe đối lập lại có chiêu gì.
“Thay vì bỏ công ra nghiên cứu, chúng ta có thể tìm được những nghiên cứu có sẵn.” Lý Viễn Thâm nêu ra ý kiến của mình.
“Đúng vậy, loại nấm này chắc hẳn không phải tự nhiên mà có, ai đó đã tạo ra nó.” Tư Không Liên tán thành.
“Nhưng ai mới được?” Hồng Lâm hỏi.
“Trong thành phố Thiên Đường, nơi đáng nghi nhất là viện nghiên cứu của giáo sư Doãn.” Đinh Nhất Lập lên tiếng.
Lý Viễn Thâm gật đầu đồng tình “Chúng ta có thể tới đó để tìm kiếm các thông tin lưu trữ lại. Có lẽ ghi chép về loại nấm này cũng tại đó, dựa vào các thông tin có được, cậu Dị Quang Bảo đây có thể rút ngắn thời gian nghiên cứu xuống rất nhiều.”
Vương Lương có vẻ đã bị thuyết phục, ông tự giơ tay mình lên trước và nói “Vậy chúng ta sẽ cho một đội tới đó tìm kiếm thông tin. Nếu đúng như Lý Viễn Thâm nói, chúng ta sẽ cố gắng cứu chữa, ngược lại, sẽ tiêu diệt hết zombie. Ai đồng ý với kế hoạch này thì giơ tay lên.”
Vậy là được ăn cả, ngã về không, Ân Vinh thầm nghĩ. Anh thấy Lý Viễn Thâm lập tức giơ tay, có vẻ ông rất tự tin vào suy đoán của mình. Đinh Nhất Lập theo sau, kế đến là Tư Không Liên và Dị Quang Bảo, Hồng Lâm là người cuối cùng.
“Nếu tôi không nhầm thì viện nghiên cứu của giáo sư Doãn Phi ở khá sâu trong trung tâm thành phố. Lý Viễn Thâm, anh sẽ là người lo việc này à?” Vương Lương hỏi, thực tế là đang đẩy trách nhiệm đi, ông ta không muốn dùng quân đội của mình vào một việc mà ông không cho rằng có ích.
“Được thôi, bốn người chúng tôi sẽ đảm nhiệm việc này.” Lý Viễn Thâm đưa tay lướt nhanh qua Uông Kiếm, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc.
Dù hơi bất ngờ khi Lý Viễn Thâm kéo họ vào, nhưng không ai phản đối gì cả, ba người họ ai cũng muốn góp sức để cứu những người trong thành phố Thiên Đường.
“Được, vậy chúng tôi mong chờ kết quả của mọi người.” Vương Lương giải tán cuộc họp.
Mặc dù ai cũng nôn nóng muốn tới viện nghiên cứu của giáo sư Doãn thật nhanh nhưng Lý Viễn Thâm bảo mọi người quay trở về phòng để nghỉ ngơi, ông nêu ra lý luận. “Khu vực giáo sư Doãn Phi đặt viện nghiên cứu rất đông dân, bên trong viện cũng có rất đông nhân viên. Nếu đây thật sự là nơi dịch zombie bắt đầu, thì có lẽ những người ở đó đều biến thành zombie cả. Có nghĩa là tại đó đang có rất nhiều zombie, cần một cơ thể khỏe mạnh mới đối phó được với chúng. Ngoài ra, trời tối thế này cũng không thuận lợi, cứ chờ đến sáng mai vẫn là tốt hơn.”
Không ai phản đối, họ biết là lời của ông có lý.
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc quay về phòng. Vừa đóng cửa lại, anh liền lên tiếng “Những người đó... họ muốn giết hết những người hóa zombie thật sao?”
“Em nghĩ có lẽ họ đã quá kinh sợ, lúc chúng ta bị rượt đuổi hay bao vây, cảm giác của chúng ta về họ đâu còn giống đang đối diện với con người nữa.” Dương Tiểu Trúc đáp, cô cũng phản đối việc giết zombie nhưng cô hiểu được vì sao người ta lo sợ. “Họ là những người mù mờ thông tin và hoảng sợ trước tương lai vô định. Chúng ta là những người giữ thế chủ động, nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra con đường giải quyết và thực hiện nó để mang lại sự an toàn và hạnh phúc cho người dân.”
Ân Vinh gật đầu, đó cũng là ý nghĩ của anh, họ luôn có cùng một lý tưởng, nhưng cô luôn có gì đó vững vàng hơn anh, Ân Vinh nghĩ mình nên thay đổi bản thân tốt hơn.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, giữ sức cho ngày mai đi nhé.” Dương Tiểu Trúc nói.
****
Sáng sớm hôm sau, họ thức dậy, ăn sáng, tắm rửa và thay bộ trang phục chiến đấu rất thoải mái do Lý Viễn Thâm cung cấp. Sau đó trang bị các loại vũ khí cần thiết để đối phó với zombie. Họ bước xuống sân của căn cứ, một chiếc xe bọc thép đã đậu sẵn ở đó. Bên trong xe có một người lái xe, một quân y và hai người lính khác.
Lý Viễn Thâm bước xuống sân cùng với Uông Kiếm, ông nói “Họ sẽ là những người hỗ trợ chúng ta.”
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc làm quen với họ, còn Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm đã biết họ từ lâu, chỉ gật đầu chào nhau một cái.
Dị Quang Bảo và Tư Không Liên cũng có mặt, họ chúc mọi người lên đường may mắn và đứng chờ chiếc xe lăn bánh đi.
Người tài xế chở mọi người ra khỏi căn cứ. Rời khỏi khu vực an toàn, Ân Vinh cảm thấy có chút lo lắng, tim anh đập nhanh đột ngột. Anh nhớ lại cái lúc bị bao vây trong chiếc xe của Dương Tiểu Trúc, những gương mặt gớm ghiếc hiện lên trong đầu một cách đáng sợ.
Nhìn sang Dương Tiểu Trúc, cô cũng đang căng thẳng khi sắp trở lại thành phố zombie.
Nếu mình yếu đuối, thì làm sao bảo vệ cô ấy được, Ân Vinh nghĩ trong đầu, anh xóc lại tinh thần, gạt bỏ những nỗi lo và ám ảnh. Anh nắm lấy tay cô, mỉm cười trấn an, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
“Thay vì bỏ công ra nghiên cứu, chúng ta có thể tìm được những nghiên cứu có sẵn.” Lý Viễn Thâm nêu ra ý kiến của mình.
“Đúng vậy, loại nấm này chắc hẳn không phải tự nhiên mà có, ai đó đã tạo ra nó.” Tư Không Liên tán thành.
“Nhưng ai mới được?” Hồng Lâm hỏi.
“Trong thành phố Thiên Đường, nơi đáng nghi nhất là viện nghiên cứu của giáo sư Doãn.” Đinh Nhất Lập lên tiếng.
Lý Viễn Thâm gật đầu đồng tình “Chúng ta có thể tới đó để tìm kiếm các thông tin lưu trữ lại. Có lẽ ghi chép về loại nấm này cũng tại đó, dựa vào các thông tin có được, cậu Dị Quang Bảo đây có thể rút ngắn thời gian nghiên cứu xuống rất nhiều.”
Vương Lương có vẻ đã bị thuyết phục, ông tự giơ tay mình lên trước và nói “Vậy chúng ta sẽ cho một đội tới đó tìm kiếm thông tin. Nếu đúng như Lý Viễn Thâm nói, chúng ta sẽ cố gắng cứu chữa, ngược lại, sẽ tiêu diệt hết zombie. Ai đồng ý với kế hoạch này thì giơ tay lên.”
Vậy là được ăn cả, ngã về không, Ân Vinh thầm nghĩ. Anh thấy Lý Viễn Thâm lập tức giơ tay, có vẻ ông rất tự tin vào suy đoán của mình. Đinh Nhất Lập theo sau, kế đến là Tư Không Liên và Dị Quang Bảo, Hồng Lâm là người cuối cùng.
“Nếu tôi không nhầm thì viện nghiên cứu của giáo sư Doãn Phi ở khá sâu trong trung tâm thành phố. Lý Viễn Thâm, anh sẽ là người lo việc này à?” Vương Lương hỏi, thực tế là đang đẩy trách nhiệm đi, ông ta không muốn dùng quân đội của mình vào một việc mà ông không cho rằng có ích.
“Được thôi, bốn người chúng tôi sẽ đảm nhiệm việc này.” Lý Viễn Thâm đưa tay lướt nhanh qua Uông Kiếm, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc.
Dù hơi bất ngờ khi Lý Viễn Thâm kéo họ vào, nhưng không ai phản đối gì cả, ba người họ ai cũng muốn góp sức để cứu những người trong thành phố Thiên Đường.
“Được, vậy chúng tôi mong chờ kết quả của mọi người.” Vương Lương giải tán cuộc họp.
Mặc dù ai cũng nôn nóng muốn tới viện nghiên cứu của giáo sư Doãn thật nhanh nhưng Lý Viễn Thâm bảo mọi người quay trở về phòng để nghỉ ngơi, ông nêu ra lý luận. “Khu vực giáo sư Doãn Phi đặt viện nghiên cứu rất đông dân, bên trong viện cũng có rất đông nhân viên. Nếu đây thật sự là nơi dịch zombie bắt đầu, thì có lẽ những người ở đó đều biến thành zombie cả. Có nghĩa là tại đó đang có rất nhiều zombie, cần một cơ thể khỏe mạnh mới đối phó được với chúng. Ngoài ra, trời tối thế này cũng không thuận lợi, cứ chờ đến sáng mai vẫn là tốt hơn.”
Không ai phản đối, họ biết là lời của ông có lý.
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc quay về phòng. Vừa đóng cửa lại, anh liền lên tiếng “Những người đó... họ muốn giết hết những người hóa zombie thật sao?”
“Em nghĩ có lẽ họ đã quá kinh sợ, lúc chúng ta bị rượt đuổi hay bao vây, cảm giác của chúng ta về họ đâu còn giống đang đối diện với con người nữa.” Dương Tiểu Trúc đáp, cô cũng phản đối việc giết zombie nhưng cô hiểu được vì sao người ta lo sợ. “Họ là những người mù mờ thông tin và hoảng sợ trước tương lai vô định. Chúng ta là những người giữ thế chủ động, nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra con đường giải quyết và thực hiện nó để mang lại sự an toàn và hạnh phúc cho người dân.”
Ân Vinh gật đầu, đó cũng là ý nghĩ của anh, họ luôn có cùng một lý tưởng, nhưng cô luôn có gì đó vững vàng hơn anh, Ân Vinh nghĩ mình nên thay đổi bản thân tốt hơn.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, giữ sức cho ngày mai đi nhé.” Dương Tiểu Trúc nói.
****
Sáng sớm hôm sau, họ thức dậy, ăn sáng, tắm rửa và thay bộ trang phục chiến đấu rất thoải mái do Lý Viễn Thâm cung cấp. Sau đó trang bị các loại vũ khí cần thiết để đối phó với zombie. Họ bước xuống sân của căn cứ, một chiếc xe bọc thép đã đậu sẵn ở đó. Bên trong xe có một người lái xe, một quân y và hai người lính khác.
Lý Viễn Thâm bước xuống sân cùng với Uông Kiếm, ông nói “Họ sẽ là những người hỗ trợ chúng ta.”
Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc làm quen với họ, còn Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm đã biết họ từ lâu, chỉ gật đầu chào nhau một cái.
Dị Quang Bảo và Tư Không Liên cũng có mặt, họ chúc mọi người lên đường may mắn và đứng chờ chiếc xe lăn bánh đi.
Người tài xế chở mọi người ra khỏi căn cứ. Rời khỏi khu vực an toàn, Ân Vinh cảm thấy có chút lo lắng, tim anh đập nhanh đột ngột. Anh nhớ lại cái lúc bị bao vây trong chiếc xe của Dương Tiểu Trúc, những gương mặt gớm ghiếc hiện lên trong đầu một cách đáng sợ.
Nhìn sang Dương Tiểu Trúc, cô cũng đang căng thẳng khi sắp trở lại thành phố zombie.
Nếu mình yếu đuối, thì làm sao bảo vệ cô ấy được, Ân Vinh nghĩ trong đầu, anh xóc lại tinh thần, gạt bỏ những nỗi lo và ám ảnh. Anh nắm lấy tay cô, mỉm cười trấn an, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.