Chương 13
Lý Viễn Thâm nghe Dị Quang Bảo kể lại về lá thư, ông cũng nghĩ đây là chiêu trò của Quách Tây Lâm. Họ gọi thêm Uông Kiếm, Ân Vinh và Dương Tiểu Trúc rồi cùng tới phòng của Trương Tùng.
“Chủ tịch Trương, chúng tôi có việc gấp cần nói với ông.” Lý Viễn Thâm gõ cửa.
Đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời. Cảm thấy có linh tính không lành, Lý Viễn Thâm xoay thử tay nắm cửa và thấy nó không khóa. Cả nhóm cùng đi vào trong phòng và phát hiện Trương Tùng đã bị sát hại.
Ngài chủ tịch thành phố Hoa Sen nằm ở giữa phòng, bị cắt cổ bởi một con dao rọc giấy. Lý Viễn Thâm liền chạy tới kiểm tra mạch. Đã quá trễ.
“Uông Kiếm, thông báo với những người bên kia, chúng ta cần họp gấp.” Lý Viễn Thâm ra lệnh.
Không lâu sau, tất cả đã có mặt trong phòng họp.
“Lý Viễn Thâm, việc gì lại phải tổ chức cuộc họp đột xuất như vậy? Hay là cậu đã đổi ý?” Vương Lương đặt câu hỏi.
“Tôi có việc cực kì nghiêm trọng phải thông báo ngay với mọi người.” Lý Viễn Thâm nói rồi trình bày ngắn gọn việc Trương Tùng bị sát hại cho mọi người.
Hồng Lâm và Định Nhất Lập tỏ ra hoang mang nhìn Quách Tây Lâm, người đàn ông này vẫn tỏ ra vô cảm, không chút thương xót hay lo lắng “Vậy là anh đang nghi ngờ tôi đấy à? Nói cho anh biết, việc giết Trương Tùng chỉ khiến nền kinh tế đi xuống thôi, tôi chẳng việc gì phải làm thế.”
“Nhưng Trương Tùng theo phe cứu chữa, nếu tình hình này tiếp tục kéo dài thì sẽ tốn kém rất nhiều, và ông muốn giải quyết thật nhanh, đúng chứ?” Uông Kiếm xen vào.
“Giết bớt một người để số phiếu chuyển thành 4-3 à? Sao tôi phải làm cái cách nguy hiểm đó chứ, đơn giản là tôi đã thuyết phục được Trương Tùng rồi. Cuộc họp ngày mai sẽ quyết định chiến lược của chúng ta là quét sạch bọn zombie thôi.” Quách Tây Lâm phản biện.
“Có thuyết phục được hay không thì có trời mới biết.” Uông Kiếm không phục.
Lý Viễn Thâm ra hiệu cho trợ lý của mình im lặng rồi nói “Quách Tây Lâm, tôi e rằng các bằng chứng đang chống lại anh. Hơn nữa, vẫn còn động cơ khác. Có thể anh có những giao dịch mờ ám nào đó tại thành phố Thiên Đường mà những người liên quan đã bị biến thành zombie. Và lúc này anh có thể lợi dụng cơ hội để giết người diệt khẩu.”
“Chỉ những kẻ kém cỏi mới dùng cách thô tục đó.” Quách Tây Lâm tiếp tục chối bỏ việc mình giết Trương Tùng, nhưng không phản bác việc các giao dịch mờ ám.
Mọi người nhìn Vương Lương, ông ta sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng. Ân Vinh lo lắng nghĩ rằng ông là người thuộc phe thảm sát, có thể sẽ tìm cách bảo vệ Quách Tây Lâm.
Thế nhưng Vương Lương đã tỏ ra công tâm hơn anh nghĩ “Quách Tây Lâm, anh hiện đang trong diện tình nghi, chúng tôi đành phải loại anh khỏi hội đồng tạm thời này. Điều đó đồng nghĩa là số phiếu hai bên lại bằng nhau.”
Quách Tây Lâm không phản đối gì, ông rời khỏi chỗ ngồi. Hai người lính đi theo giám sát ông ta.
“Đã lỡ tổ chức họp rồi, chúng ta dời lịch lại sớm hơn luôn nhé. Dị Quang Bảo, có vẻ cậu đã có kết quả rồi đúng chứ?”
Dị Quang Bảo đứng lên bắt đầu trình bày “Dịch zombie này là do một loại nấm gây ra, chúng điều khiển thần kinh người bị nhiễm. Trong trường hợp đơn lẻ, có thể tiến hành các cuộc đại phẫu để lọc toàn bộ số nấm ra khỏi cơ thể, nhưng cách này vô cùng mất thời gian, rủi ro và tốn kém, đòi hỏi các bác sĩ trình độ cao.”.
“Vậy cũng đồng nghĩa rằng để chữa khỏi cho hàng ngàn người bị hóa zombie ở thành phố Thiên Đường là bất khả thi?” Đinh Nhất Lập hỏi.
“Tôi chưa nói xong, vẫn còn cách khác là tạo ra thuốc đặc trị, để làm việc đó cần phải có thời gian nghiên cứu loại nấm này thật kĩ lưỡng.” Dị Quang Bảo nói thêm. “Với cách này thì kinh phí hay thời gian cũng bằng với kế hoạch thảm sát của các ông thôi, thay vì ghim đạn vào người họ thì chúng ta sẽ ghim kim tiêm vào.”
“Vậy theo cậu, sẽ mất bao lâu để chế ra được loại thuốc đó.” Vương Lương đặt câu hỏi.
Dị Quang Bảo biết rằng đây là câu hỏi quyết định, nếu thời gian quá dài hay không xác định được, thì sẽ là một điều bất lợi. Nhưng anh cũng biết nói dối chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn “Tôi không thể nói chắc được.”
Vương Lương gật đầu, câu trả lời rất giống ông dự đoán “Tôi cũng đã tranh thủ khảo sát những người dân được di tản khỏi thành phố Thiên Đường rồi. Người trong cuộc sẽ có cái nhìn khách quan hơn, và mọi người biết kết quả là gì không?”
Nhìn gương mặt tự tin của Vương Lương, mọi người trong cuộc họp đều đoán được kết quả cuộc khảo sát là như thế nào. Ông ta nói tiếp “Phần lớn mọi người đều chọn nên giải quyết nhanh tình trạng zombie này. Họ muốn mau chóng thoát khỏi cái cảnh dân di tản, được trở về với cuộc sống cũ. Đâu ai bận tâm về những người xa lạ đã biến thành quái vật, cùng lắm thì họ xin đặc cách cho người thân của họ thôi.”
Ân Vinh không biết kết quả khảo sát này có phải thật không, nó làm anh rất buồn và thất vọng. Vương Lương lại tiếp tục nói “ Nếu tình trạng này kéo dài vô thời hạn, chúng ta sẽ không còn cách nào khôi phục lại thành phố Thiên Đường được nữa. Việc này còn ảnh hưởng đến cả nước, các cậu hãy nên suy nghĩ lại. Chỉ cần công bố những người bị biến thành zombie không còn cách nào cứu vãn được nữa thì sẽ chẳng ai có thể đổ lỗi cho chúng ta.”
“Tôi có một ý này.” Lý Viễn Thâm bỗng lên tiếng.
“Chủ tịch Trương, chúng tôi có việc gấp cần nói với ông.” Lý Viễn Thâm gõ cửa.
Đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời. Cảm thấy có linh tính không lành, Lý Viễn Thâm xoay thử tay nắm cửa và thấy nó không khóa. Cả nhóm cùng đi vào trong phòng và phát hiện Trương Tùng đã bị sát hại.
Ngài chủ tịch thành phố Hoa Sen nằm ở giữa phòng, bị cắt cổ bởi một con dao rọc giấy. Lý Viễn Thâm liền chạy tới kiểm tra mạch. Đã quá trễ.
“Uông Kiếm, thông báo với những người bên kia, chúng ta cần họp gấp.” Lý Viễn Thâm ra lệnh.
Không lâu sau, tất cả đã có mặt trong phòng họp.
“Lý Viễn Thâm, việc gì lại phải tổ chức cuộc họp đột xuất như vậy? Hay là cậu đã đổi ý?” Vương Lương đặt câu hỏi.
“Tôi có việc cực kì nghiêm trọng phải thông báo ngay với mọi người.” Lý Viễn Thâm nói rồi trình bày ngắn gọn việc Trương Tùng bị sát hại cho mọi người.
Hồng Lâm và Định Nhất Lập tỏ ra hoang mang nhìn Quách Tây Lâm, người đàn ông này vẫn tỏ ra vô cảm, không chút thương xót hay lo lắng “Vậy là anh đang nghi ngờ tôi đấy à? Nói cho anh biết, việc giết Trương Tùng chỉ khiến nền kinh tế đi xuống thôi, tôi chẳng việc gì phải làm thế.”
“Nhưng Trương Tùng theo phe cứu chữa, nếu tình hình này tiếp tục kéo dài thì sẽ tốn kém rất nhiều, và ông muốn giải quyết thật nhanh, đúng chứ?” Uông Kiếm xen vào.
“Giết bớt một người để số phiếu chuyển thành 4-3 à? Sao tôi phải làm cái cách nguy hiểm đó chứ, đơn giản là tôi đã thuyết phục được Trương Tùng rồi. Cuộc họp ngày mai sẽ quyết định chiến lược của chúng ta là quét sạch bọn zombie thôi.” Quách Tây Lâm phản biện.
“Có thuyết phục được hay không thì có trời mới biết.” Uông Kiếm không phục.
Lý Viễn Thâm ra hiệu cho trợ lý của mình im lặng rồi nói “Quách Tây Lâm, tôi e rằng các bằng chứng đang chống lại anh. Hơn nữa, vẫn còn động cơ khác. Có thể anh có những giao dịch mờ ám nào đó tại thành phố Thiên Đường mà những người liên quan đã bị biến thành zombie. Và lúc này anh có thể lợi dụng cơ hội để giết người diệt khẩu.”
“Chỉ những kẻ kém cỏi mới dùng cách thô tục đó.” Quách Tây Lâm tiếp tục chối bỏ việc mình giết Trương Tùng, nhưng không phản bác việc các giao dịch mờ ám.
Mọi người nhìn Vương Lương, ông ta sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng. Ân Vinh lo lắng nghĩ rằng ông là người thuộc phe thảm sát, có thể sẽ tìm cách bảo vệ Quách Tây Lâm.
Thế nhưng Vương Lương đã tỏ ra công tâm hơn anh nghĩ “Quách Tây Lâm, anh hiện đang trong diện tình nghi, chúng tôi đành phải loại anh khỏi hội đồng tạm thời này. Điều đó đồng nghĩa là số phiếu hai bên lại bằng nhau.”
Quách Tây Lâm không phản đối gì, ông rời khỏi chỗ ngồi. Hai người lính đi theo giám sát ông ta.
“Đã lỡ tổ chức họp rồi, chúng ta dời lịch lại sớm hơn luôn nhé. Dị Quang Bảo, có vẻ cậu đã có kết quả rồi đúng chứ?”
Dị Quang Bảo đứng lên bắt đầu trình bày “Dịch zombie này là do một loại nấm gây ra, chúng điều khiển thần kinh người bị nhiễm. Trong trường hợp đơn lẻ, có thể tiến hành các cuộc đại phẫu để lọc toàn bộ số nấm ra khỏi cơ thể, nhưng cách này vô cùng mất thời gian, rủi ro và tốn kém, đòi hỏi các bác sĩ trình độ cao.”.
“Vậy cũng đồng nghĩa rằng để chữa khỏi cho hàng ngàn người bị hóa zombie ở thành phố Thiên Đường là bất khả thi?” Đinh Nhất Lập hỏi.
“Tôi chưa nói xong, vẫn còn cách khác là tạo ra thuốc đặc trị, để làm việc đó cần phải có thời gian nghiên cứu loại nấm này thật kĩ lưỡng.” Dị Quang Bảo nói thêm. “Với cách này thì kinh phí hay thời gian cũng bằng với kế hoạch thảm sát của các ông thôi, thay vì ghim đạn vào người họ thì chúng ta sẽ ghim kim tiêm vào.”
“Vậy theo cậu, sẽ mất bao lâu để chế ra được loại thuốc đó.” Vương Lương đặt câu hỏi.
Dị Quang Bảo biết rằng đây là câu hỏi quyết định, nếu thời gian quá dài hay không xác định được, thì sẽ là một điều bất lợi. Nhưng anh cũng biết nói dối chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn “Tôi không thể nói chắc được.”
Vương Lương gật đầu, câu trả lời rất giống ông dự đoán “Tôi cũng đã tranh thủ khảo sát những người dân được di tản khỏi thành phố Thiên Đường rồi. Người trong cuộc sẽ có cái nhìn khách quan hơn, và mọi người biết kết quả là gì không?”
Nhìn gương mặt tự tin của Vương Lương, mọi người trong cuộc họp đều đoán được kết quả cuộc khảo sát là như thế nào. Ông ta nói tiếp “Phần lớn mọi người đều chọn nên giải quyết nhanh tình trạng zombie này. Họ muốn mau chóng thoát khỏi cái cảnh dân di tản, được trở về với cuộc sống cũ. Đâu ai bận tâm về những người xa lạ đã biến thành quái vật, cùng lắm thì họ xin đặc cách cho người thân của họ thôi.”
Ân Vinh không biết kết quả khảo sát này có phải thật không, nó làm anh rất buồn và thất vọng. Vương Lương lại tiếp tục nói “ Nếu tình trạng này kéo dài vô thời hạn, chúng ta sẽ không còn cách nào khôi phục lại thành phố Thiên Đường được nữa. Việc này còn ảnh hưởng đến cả nước, các cậu hãy nên suy nghĩ lại. Chỉ cần công bố những người bị biến thành zombie không còn cách nào cứu vãn được nữa thì sẽ chẳng ai có thể đổ lỗi cho chúng ta.”
“Tôi có một ý này.” Lý Viễn Thâm bỗng lên tiếng.