Chương 12
Buổi tối tại phòng giải phẫu, Dị Quang Bảo đã thực hiện xong việc giải phẫu, anh ngước lên nói với Tư Không Liên. “Anh còn chút việc cần làm, em lên phòng chuẩn bị sẵn bữa tối giúp anh nhé.”
“Được thôi, xin nhận lệnh.” Cô mỉm cưởi và nhảy xuống khỏi nóc tủ, chạy khỏi tầng hầm. Dị Quang Bảo mỉm cười khi thấy cô lúc nào cũng có vẻ vội vàng không cần lí do.
Ra khỏi tầng hầm, Tư Không Liên nhìn ra cửa sổ mới nhận ra đã tới buổi tối. Trong phòng giải phẫu luôn bật sáng đèn, lại chăm chú quan sát Dị Quang Bảo làm việc, cô không ý thức được thời gian đã trôi đi nhiều như thế.
Vừa ngâm nga một ca khúc đang thịnh hành gần đây, Tư Không Liên lên cầu thang để trở về phòng. Nói là chuẩn bị bữa tối nhưng thật ra cũng chỉ là hâm lại đồ đóng hộp đã được phát cho.
Mở cửa phòng ra, Tư Không Liên thấy ngay một phong bì trên mặt đất. Cô đoán ai đó đã ném nó qua khe hở bên dưới cửa.
“Chuyện này mờ ám, hết sức mờ ám.” Tư Không Liên tự hỏi có nên chờ Dị Quang Bảo lên phòng để bàn về việc này không. Cuối cùng cô kết luận mình có thể tự mình lo liệu.
Bóc phong bì ra, bên trong là một tở giấy khổ A4 được gấp lại, trên đó có dòng chữ in [Hẹn gặp ở ngôi nhà bỏ trống màu xanh dương nằm ở phía bên phải ngôi nhà, cách khoảng 300m. Có việc cần thương lượng về cuộc họp ngày mai. Lưu ý: Hãy lén ra khỏi toà nhà qua cửa sổ, đừng để ai phát hiện.]
Tư Không Liên suy nghĩ xem ai là người gửi lá thư này. Chắc chắn không phải cô tự gửi, Dị Quang Bảo cũng vậy, Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm thì không việc gì phải lén gặp bên ngoài. Hai người mới tới thì không liên quan gì đến cuộc họp. Phía bên kia, người có cơ hội làm việc này chỉ có Quách Tây Lâm. Phải chăng ông ta muốn thuyết phục cô và Dị Quang Bảo theo phe thảm sát?
Chắc chắn Tư Không Liên sẽ không bị thuyết phục, ngược lại, cô sẽ tìm cách thuyết phục Quách Tây Lâm. Với người coi tiền trên cả sinh mạng như ông ta, cách tốt nhất là dùng tiền mua chuộc, Dị Quang Bảo hẳn sẽ phản đối cách làm này.
“Xin lỗi, nhưng anh ăn bữa tối nguội đỡ vậy.” Tư Không Liên vội vàng ra khỏi phòng, chạy xuống tầng dưới. Dị Quang Bảo có vẻ vẫn còn làm việc, nếu thuận lợi thì cô có thể trở về trước khi anh nhận ra sự vắng mặt của cô.
Tìm một cửa số mà bảo vệ ở cửa chính không thấy được, cô mở chốt và trèo ra ngoài. Đi bộ một chút là tới được địa điểm mà trong thư đã nói, Tư Không Liên bước vào bên trong. Ngôi nhà này chỉ là bốn bức tường gạch với một phòng vệ sinh được ghép bằng ván, chỉ cần bước vào là đã thấy hết toàn bộ.
“Sao chẳng có ai thế nhỉ?” Tư Không Liên thử tới kiểm tra trong phòng vệ sinh, cũng không có ai cả. Nghĩ lại thì trong thư không có đề cập đến thời gian, Tư Không Liên quyết định ngồi chờ thêm một lúc, có lẽ Quách Tây Lâm nghĩ họ sẽ xong việc trễ hơn.
Ngôi nhà này đã bỏ trống rất lâu rồi nên bụi bám thành từng mảnh trên sàn và tường, Tư Không Liên không muốn ngồi đất hay dựa vào tường chỗ này, cô đứng đó và bắt đầu ngân nga các ca khúc yêu thích trong lúc đợi. Một lúc sau, cô ý thức được rằng nếu Quách Tây Lâm tới và nghe được những giai điệu lệch nhịp của cô thì hẳn sẽ rất xấu hổ, cô liền im lặng chờ đợi.
Nhưng im lặng thì sự buồn chán lại kéo đến, nhưng điều đó cũng không kéo dài lâu khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo, em đây.”
“Em đang ở đâu? Sao lại không có trên phòng?” Dị Quang Bảo hỏi.
“Em sẽ trở về ngay, anh đợi em một chút.” Tư Không Liên đáp rồi cúp máy, cô nghĩ Quách Tây Lâm đã bỏ buổi hẹn. Cô liền quay lại căn cứ.
Cửa sổ mà cô dùng để lẻn ra ngoài đang mở, Tư Không Liên đứng sững lại.
Rõ ràng lúc nãy mình đã đóng rồi mà, cô tự nói với chính mình. Bước vào bên trong, cô đóng cửa sổ và kéo chốt, tự trấn an mình rằng có lẽ chỉ là nhớ nhầm thôi, có lẽ cô đã để cửa mở.
Cô chạy lên phòng của mình, Dị Quang Bảo đang hâm lại bữa tối, anh lên tiếng “Anh đang làm nóng bữa tối.”
Có lẽ do tính khí cô vốn thất thường, kì quặc nên anh cũng không hỏi nhiều về lí do cô biến mất. Tuy vậy, Tư Không Liên cảm thấy cô nên giải thích rõ.
“Quách Tây Lâm gửi cái này ư?” Dị Quang Bảo nhìn lá thư.
“Em không chắc, nhưng chỉ có thể là ông ta.” Tư Không Liên đáp.
Dị Quang Bảo đặc biệt chú ý đến chuyện cái cửa sổ, Tư Không Liên cũng có suy nghĩ giống anh.
“Phải chăng cuộc hẹn này mục đích chỉ để em mở cửa sổ cho ông ta đột nhập vào đây?” Tư Không Liên lên tiếng trước.
Dị Quang Bảo tán thành với suy nghĩ đó, nhưng ông ta đột nhập vào đây làm gì? Anh vội đi xuống tầng hầm kiểm tra phòng giải phẫu, khả năng lớn là Quách Tây Lâm muốn phá hoại công tác nghiên cứu của anh.
“Vẫn khóa, không có dấu hiệu phá hoại.” Dị Quang Bảo kiểm tra.
“Vậy thì ông ta có thể làm gì chứ?” Tư Không Liên không hiểu.
“Anh nghĩ chúng ta nên báo cho mọi người biết chuyện thôi.”
“Được thôi, xin nhận lệnh.” Cô mỉm cưởi và nhảy xuống khỏi nóc tủ, chạy khỏi tầng hầm. Dị Quang Bảo mỉm cười khi thấy cô lúc nào cũng có vẻ vội vàng không cần lí do.
Ra khỏi tầng hầm, Tư Không Liên nhìn ra cửa sổ mới nhận ra đã tới buổi tối. Trong phòng giải phẫu luôn bật sáng đèn, lại chăm chú quan sát Dị Quang Bảo làm việc, cô không ý thức được thời gian đã trôi đi nhiều như thế.
Vừa ngâm nga một ca khúc đang thịnh hành gần đây, Tư Không Liên lên cầu thang để trở về phòng. Nói là chuẩn bị bữa tối nhưng thật ra cũng chỉ là hâm lại đồ đóng hộp đã được phát cho.
Mở cửa phòng ra, Tư Không Liên thấy ngay một phong bì trên mặt đất. Cô đoán ai đó đã ném nó qua khe hở bên dưới cửa.
“Chuyện này mờ ám, hết sức mờ ám.” Tư Không Liên tự hỏi có nên chờ Dị Quang Bảo lên phòng để bàn về việc này không. Cuối cùng cô kết luận mình có thể tự mình lo liệu.
Bóc phong bì ra, bên trong là một tở giấy khổ A4 được gấp lại, trên đó có dòng chữ in [Hẹn gặp ở ngôi nhà bỏ trống màu xanh dương nằm ở phía bên phải ngôi nhà, cách khoảng 300m. Có việc cần thương lượng về cuộc họp ngày mai. Lưu ý: Hãy lén ra khỏi toà nhà qua cửa sổ, đừng để ai phát hiện.]
Tư Không Liên suy nghĩ xem ai là người gửi lá thư này. Chắc chắn không phải cô tự gửi, Dị Quang Bảo cũng vậy, Lý Viễn Thâm và Uông Kiếm thì không việc gì phải lén gặp bên ngoài. Hai người mới tới thì không liên quan gì đến cuộc họp. Phía bên kia, người có cơ hội làm việc này chỉ có Quách Tây Lâm. Phải chăng ông ta muốn thuyết phục cô và Dị Quang Bảo theo phe thảm sát?
Chắc chắn Tư Không Liên sẽ không bị thuyết phục, ngược lại, cô sẽ tìm cách thuyết phục Quách Tây Lâm. Với người coi tiền trên cả sinh mạng như ông ta, cách tốt nhất là dùng tiền mua chuộc, Dị Quang Bảo hẳn sẽ phản đối cách làm này.
“Xin lỗi, nhưng anh ăn bữa tối nguội đỡ vậy.” Tư Không Liên vội vàng ra khỏi phòng, chạy xuống tầng dưới. Dị Quang Bảo có vẻ vẫn còn làm việc, nếu thuận lợi thì cô có thể trở về trước khi anh nhận ra sự vắng mặt của cô.
Tìm một cửa số mà bảo vệ ở cửa chính không thấy được, cô mở chốt và trèo ra ngoài. Đi bộ một chút là tới được địa điểm mà trong thư đã nói, Tư Không Liên bước vào bên trong. Ngôi nhà này chỉ là bốn bức tường gạch với một phòng vệ sinh được ghép bằng ván, chỉ cần bước vào là đã thấy hết toàn bộ.
“Sao chẳng có ai thế nhỉ?” Tư Không Liên thử tới kiểm tra trong phòng vệ sinh, cũng không có ai cả. Nghĩ lại thì trong thư không có đề cập đến thời gian, Tư Không Liên quyết định ngồi chờ thêm một lúc, có lẽ Quách Tây Lâm nghĩ họ sẽ xong việc trễ hơn.
Ngôi nhà này đã bỏ trống rất lâu rồi nên bụi bám thành từng mảnh trên sàn và tường, Tư Không Liên không muốn ngồi đất hay dựa vào tường chỗ này, cô đứng đó và bắt đầu ngân nga các ca khúc yêu thích trong lúc đợi. Một lúc sau, cô ý thức được rằng nếu Quách Tây Lâm tới và nghe được những giai điệu lệch nhịp của cô thì hẳn sẽ rất xấu hổ, cô liền im lặng chờ đợi.
Nhưng im lặng thì sự buồn chán lại kéo đến, nhưng điều đó cũng không kéo dài lâu khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo, em đây.”
“Em đang ở đâu? Sao lại không có trên phòng?” Dị Quang Bảo hỏi.
“Em sẽ trở về ngay, anh đợi em một chút.” Tư Không Liên đáp rồi cúp máy, cô nghĩ Quách Tây Lâm đã bỏ buổi hẹn. Cô liền quay lại căn cứ.
Cửa sổ mà cô dùng để lẻn ra ngoài đang mở, Tư Không Liên đứng sững lại.
Rõ ràng lúc nãy mình đã đóng rồi mà, cô tự nói với chính mình. Bước vào bên trong, cô đóng cửa sổ và kéo chốt, tự trấn an mình rằng có lẽ chỉ là nhớ nhầm thôi, có lẽ cô đã để cửa mở.
Cô chạy lên phòng của mình, Dị Quang Bảo đang hâm lại bữa tối, anh lên tiếng “Anh đang làm nóng bữa tối.”
Có lẽ do tính khí cô vốn thất thường, kì quặc nên anh cũng không hỏi nhiều về lí do cô biến mất. Tuy vậy, Tư Không Liên cảm thấy cô nên giải thích rõ.
“Quách Tây Lâm gửi cái này ư?” Dị Quang Bảo nhìn lá thư.
“Em không chắc, nhưng chỉ có thể là ông ta.” Tư Không Liên đáp.
Dị Quang Bảo đặc biệt chú ý đến chuyện cái cửa sổ, Tư Không Liên cũng có suy nghĩ giống anh.
“Phải chăng cuộc hẹn này mục đích chỉ để em mở cửa sổ cho ông ta đột nhập vào đây?” Tư Không Liên lên tiếng trước.
Dị Quang Bảo tán thành với suy nghĩ đó, nhưng ông ta đột nhập vào đây làm gì? Anh vội đi xuống tầng hầm kiểm tra phòng giải phẫu, khả năng lớn là Quách Tây Lâm muốn phá hoại công tác nghiên cứu của anh.
“Vẫn khóa, không có dấu hiệu phá hoại.” Dị Quang Bảo kiểm tra.
“Vậy thì ông ta có thể làm gì chứ?” Tư Không Liên không hiểu.
“Anh nghĩ chúng ta nên báo cho mọi người biết chuyện thôi.”