Chương 20
Khoảng khắc rơi xuống từ trên “đỉnh đồi”, Dương Tiểu Trúc đã nghĩ lần này thần chết chuẩn bị đưa cô sang thế giới bên kia.
Là cảnh sát, cô vốn đã luôn chuẩn bị cho ngày hôm nay, ai mà biết được lúc nào cuộc sống cô sẽ bị đe dọa. Có thể là một tên tội phạm trong lúc cùng đường xả đạn lung tung. Hoặc là một kẻ sát nhân ra tay với cảnh sát khi họ sắp phát hiện ra chứng cứ. Cũng có lẽ là một tai nạn giao thông trên đường rượt bắt kẻ phạm tội. Cô đã nghĩ mình sẵn sàng đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.
Nhưng đến hôm nay, cô biết cô đã nhầm. Dương Tiểu Trúc cảm thấy sợ hãi và tiếc nuối. Còn quá nhiều thứ mà cô chưa làm được, có rất nhiều người sẽ thương tiếc cho cô.
Cú va chạm với mặt nước đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu cô, kế tiếp nước bắt đầu tràn vô miệng và mũi khiến cô muốn sặc. Tuy biết khả năng sống sót là không có, cô theo bản năng vẫn nín thở, cố kéo dài sự sống.
Lại một cú va đập nữa, dòng nước đẩy cô vào một tảng đá nhô ra giữa lòng sông. Có được chỗ bám, cô không bị dòng nước cuốn đi nữa. Nhưng nếu ngoi lên bờ thì đồng nghĩa phải buông tay ra khỏi tảng đá này và tiếp tục bị nước cuốn trôi đến kiệt sức.
Dù lựa chọn thế nào thì cũng chỉ có con đường chết.
Trong giây phút sinh tử đó, Dương Tiểu Trúc nhìn thấy một cửa hang khá lớn dưới sông. Nếu men theo tảng đá thì có thể tới đó. Cô không biết hang đá đó dẫn đi đâu, nhưng đây là con đường thứ ba để lựa chọn, nếu cả hai cửa còn lại là cửa tử thì đây là lối duy nhất còn có thể lựa chọn. Nếu như ông trời quyết triệt hết đường sống của cô thì âu cũng là số phận.
Với lượng hơi cuối cùng trong phổi, cô ngoi lên khỏi mặt nước. Dương Tiểu Trúc hít lấy hít để không khí, sau đó ho sặc sụa vì nước. Trong giây phút vừa thoát khỏi cửa tử, cô không nghĩ được gì nhiều, bây giờ cô mới cảm thấy một mùi hôi thối rất đỗi quen thuộc.
Trong hang không có ánh sáng, nhưng cô chắc chắn ở trong đây có một xác chết.
“Vậy là đã từng có người tới và kẹt lại đây tới chết ư?” Dương Tiểu Trúc thấy ớn lạnh, không phải do toàn thân đang ướt sũng mà là do sự lo lắng bên trong. Nếu người đến đây không thoát ra được thì khả năng cao đây là một cái hang cụt.
Dương Tiểu Trúc mò trong túi lấy ra điện thoại, tuy vẫn bật được nhưng màn hình cảm ứng đã ngưng hoạt động. Cô tự trách mình đã không mua loại chống thấm nước, Ân Vinh đã từng khuyên cô nên đổi sang loại đó, như vậy sẽ tốt hơn. Tuy cũng thấy lời anh nói là hợp lý nhưng cô mải vẫn không đổi điện thoại do chưa thấy cần thiết.
Tuy vậy, bật được nguồn đã là một sự may mắn, cô nhờ vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại để mò mẫm xung quanh.
Đầu tiên cô muốn đến chỗ cái xác, có lẽ bản năng của người cảnh sát là phải khám nghiệm thi thể. Nếu là một cô gái khác thì đúng ra đã tránh xác chết càng xa càng tốt. Dựa vào mùi, cô nhanh chóng xác định được vị trí tương đối, bò nhanh tới đó, Dương Tiểu Trúc dùng điện thoại để soi.
Người này đã chết được khoảng hơn một ngày, soi lên phần gương mặt, cô thấy ông ta đã khá lớn tuổi, trông hơi quen. Người này mặc một bộ áo blouse, bên trong là áo sơ mi và quần tây. Có một bảng tên trên túi áo, ghi là Doãn Phi.
Cô kinh ngạc, đây chính là giáo sư Doãn Phi của viện nghiên cứu, vì sao ông ta lại ở đây?
Nguyên nhân cái chết của Doãn Phi là do một vết đạn bắn trên ngực, không trúng chỗ hiểm nên Dương Tiểu Trúc suy đoán là sau khi bị bắn, ông rơi xuống sông và vào đây thông qua con đường giống với cô. Tuy đã thoát khỏi dòng sông tử thần đó, ông vẫn bỏ mạng tại đây do mất máu.
Tới đây, cô hiểu ra được mọi chuyện. Có kẻ đã giết giáo sư Doãn Phi để phát tán loại nấm zombie này. Nhưng động cơ là gì? Để phá hoại thành phố Thiên Đường ư?
Dương Tiểu Trúc không có bất kì manh mối nào để suy luận ra được, cô tạm gác vấn đề đó sang một bên, đây không phải việc quan trọng lúc này. Cô lục trong các túi của Doãn Phi để tìm xem có món đồ nào có ích hay không.
Thứ duy nhất cô tìm được là điện thoại của ông, là loại chống thấm nước.
Tuy nhiên, ông lại không có sim điện thoại, mà ở trong cái hang này cũng không có sóng. Cô thất vọng, có thêm một chiếc điện thoại thì tình thế cũng không thay đổi là bao.
Trước khi cất đi để tiết kiệm pin, cô bỗng nghĩ hay là xem thử bên trong điện thoại có thông tin gì không.
Dương Tiểu Trúc nhận ra trước khi đem điện thoại cất vào túi và qua đời, Doãn Phi đã sử dụng phần mềm ghi âm, hiện vẫn chưa đóng lại. Cô vào xem thử thì phát hiện có hai tệp ghi âm mới nhất, thời gian ghi âm là vào ngày xảy ra đại dịch zombie.
Là cảnh sát, cô vốn đã luôn chuẩn bị cho ngày hôm nay, ai mà biết được lúc nào cuộc sống cô sẽ bị đe dọa. Có thể là một tên tội phạm trong lúc cùng đường xả đạn lung tung. Hoặc là một kẻ sát nhân ra tay với cảnh sát khi họ sắp phát hiện ra chứng cứ. Cũng có lẽ là một tai nạn giao thông trên đường rượt bắt kẻ phạm tội. Cô đã nghĩ mình sẵn sàng đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.
Nhưng đến hôm nay, cô biết cô đã nhầm. Dương Tiểu Trúc cảm thấy sợ hãi và tiếc nuối. Còn quá nhiều thứ mà cô chưa làm được, có rất nhiều người sẽ thương tiếc cho cô.
Cú va chạm với mặt nước đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu cô, kế tiếp nước bắt đầu tràn vô miệng và mũi khiến cô muốn sặc. Tuy biết khả năng sống sót là không có, cô theo bản năng vẫn nín thở, cố kéo dài sự sống.
Lại một cú va đập nữa, dòng nước đẩy cô vào một tảng đá nhô ra giữa lòng sông. Có được chỗ bám, cô không bị dòng nước cuốn đi nữa. Nhưng nếu ngoi lên bờ thì đồng nghĩa phải buông tay ra khỏi tảng đá này và tiếp tục bị nước cuốn trôi đến kiệt sức.
Dù lựa chọn thế nào thì cũng chỉ có con đường chết.
Trong giây phút sinh tử đó, Dương Tiểu Trúc nhìn thấy một cửa hang khá lớn dưới sông. Nếu men theo tảng đá thì có thể tới đó. Cô không biết hang đá đó dẫn đi đâu, nhưng đây là con đường thứ ba để lựa chọn, nếu cả hai cửa còn lại là cửa tử thì đây là lối duy nhất còn có thể lựa chọn. Nếu như ông trời quyết triệt hết đường sống của cô thì âu cũng là số phận.
Với lượng hơi cuối cùng trong phổi, cô ngoi lên khỏi mặt nước. Dương Tiểu Trúc hít lấy hít để không khí, sau đó ho sặc sụa vì nước. Trong giây phút vừa thoát khỏi cửa tử, cô không nghĩ được gì nhiều, bây giờ cô mới cảm thấy một mùi hôi thối rất đỗi quen thuộc.
Trong hang không có ánh sáng, nhưng cô chắc chắn ở trong đây có một xác chết.
“Vậy là đã từng có người tới và kẹt lại đây tới chết ư?” Dương Tiểu Trúc thấy ớn lạnh, không phải do toàn thân đang ướt sũng mà là do sự lo lắng bên trong. Nếu người đến đây không thoát ra được thì khả năng cao đây là một cái hang cụt.
Dương Tiểu Trúc mò trong túi lấy ra điện thoại, tuy vẫn bật được nhưng màn hình cảm ứng đã ngưng hoạt động. Cô tự trách mình đã không mua loại chống thấm nước, Ân Vinh đã từng khuyên cô nên đổi sang loại đó, như vậy sẽ tốt hơn. Tuy cũng thấy lời anh nói là hợp lý nhưng cô mải vẫn không đổi điện thoại do chưa thấy cần thiết.
Tuy vậy, bật được nguồn đã là một sự may mắn, cô nhờ vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại để mò mẫm xung quanh.
Đầu tiên cô muốn đến chỗ cái xác, có lẽ bản năng của người cảnh sát là phải khám nghiệm thi thể. Nếu là một cô gái khác thì đúng ra đã tránh xác chết càng xa càng tốt. Dựa vào mùi, cô nhanh chóng xác định được vị trí tương đối, bò nhanh tới đó, Dương Tiểu Trúc dùng điện thoại để soi.
Người này đã chết được khoảng hơn một ngày, soi lên phần gương mặt, cô thấy ông ta đã khá lớn tuổi, trông hơi quen. Người này mặc một bộ áo blouse, bên trong là áo sơ mi và quần tây. Có một bảng tên trên túi áo, ghi là Doãn Phi.
Cô kinh ngạc, đây chính là giáo sư Doãn Phi của viện nghiên cứu, vì sao ông ta lại ở đây?
Nguyên nhân cái chết của Doãn Phi là do một vết đạn bắn trên ngực, không trúng chỗ hiểm nên Dương Tiểu Trúc suy đoán là sau khi bị bắn, ông rơi xuống sông và vào đây thông qua con đường giống với cô. Tuy đã thoát khỏi dòng sông tử thần đó, ông vẫn bỏ mạng tại đây do mất máu.
Tới đây, cô hiểu ra được mọi chuyện. Có kẻ đã giết giáo sư Doãn Phi để phát tán loại nấm zombie này. Nhưng động cơ là gì? Để phá hoại thành phố Thiên Đường ư?
Dương Tiểu Trúc không có bất kì manh mối nào để suy luận ra được, cô tạm gác vấn đề đó sang một bên, đây không phải việc quan trọng lúc này. Cô lục trong các túi của Doãn Phi để tìm xem có món đồ nào có ích hay không.
Thứ duy nhất cô tìm được là điện thoại của ông, là loại chống thấm nước.
Tuy nhiên, ông lại không có sim điện thoại, mà ở trong cái hang này cũng không có sóng. Cô thất vọng, có thêm một chiếc điện thoại thì tình thế cũng không thay đổi là bao.
Trước khi cất đi để tiết kiệm pin, cô bỗng nghĩ hay là xem thử bên trong điện thoại có thông tin gì không.
Dương Tiểu Trúc nhận ra trước khi đem điện thoại cất vào túi và qua đời, Doãn Phi đã sử dụng phần mềm ghi âm, hiện vẫn chưa đóng lại. Cô vào xem thử thì phát hiện có hai tệp ghi âm mới nhất, thời gian ghi âm là vào ngày xảy ra đại dịch zombie.