Chương 2
07.
Rốt cuộc tôi nên nói cái gì?!
Cảm giác lo sợ cứ dày vò trong lòng. DM càng tươi cười rạng rỡ, tôi càng khẩn trương.
Nếu nói người chơi số 1 mắc lỗi khi trả lời, vậy thì người chơi số 2 đã hoàn toàn đọc đúng như tiêu chuẩn.
Không thêm không bớt một chữ, hệt như nội dung viết trong cuốn sổ.
Nhưng vẫn vi phạm quy tắc, vậy rốt cuộc thế nào mới đúng?
Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình không thể đưa ra câu trả lời nào tốt hơn so với người vừa rồi.
Đang nôn nóng sốt ruột, đột nhiên tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.
Từ sau khi bước vào tầng 1, các yếu tố xuất hiện lần lượt là kịch bản ch.ết chóc, DM chỉ dẫn đối thoại, tự giới thiệu bản thân. Các chi tiết đều xoay quanh hành động "nói chuyện".
Nếu tôi đoán không nhầm, vậy logic cơ bản của quy tắc tầng 1 nhất định có liên quan đến "nói chuyện".
Nhưng cái ch.ết của người chơi số 2 đã nhắc nhở tôi rằng, mặc kệ bản thân có nói đúng thế nào vẫn bị tính là vi phạm.
Nếu vậy...để thoát khỏi kịch bản ch.ết chóc dẫn đường kiểu này, có lẽ quy tắc thực sự so với chúng tôi nghĩ còn đơn giản và trực tiếp hơn nhiều!
Nơi này, chỉ sợ không được phép nói chuyện.
Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được mà hít một hơi sâu.
Ngẩng đầu nhìn về phía DM, đối mặt với ánh mắt của hắn, tôi không dám mở miệng nói một chữ.
Thấy tôi mãi không có động tĩnh, DM nheo mắt, lặp lại lời nhắc nhở:
"Xin mời người chơi số 3 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng việc đã đến nước này, tôi chỉ đành cắn răng, kiên trì thử nghiệm.
Mười lăm giây trôi qua, cuối cùng DM cũng mỉm cười.
Hắn đột nhiên bỏ qua tôi, quay đầu nhìn sang người đàn ông kế tiếp.
"Vậy tiếp theo, xin mời người chơi số 4 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Cơn bão trong lòng rốt cuộc cũng tan đi, tôi gần như ngã gục xuống đất.
08.
Thấy cách làm của tôi có hữu dụng, những người còn lại đều học theo, tất cả ngậm chặt miệng không đáp lại bất cứ lời nào của DM.
DM vẫn giữ nụ cười lịch sự trong suốt quá trình, cách 15 giây mới thay đổi mục tiêu, liên tục yêu cầu họ tự giới thiệu bản thân.
Cứ như vậy, trong sự im lặng kỳ lạ, cấp độ đẫm má.u này đã được vượt qua một cách an toàn.
Hơn 3 phút sau, DM hỏi xong người cuối cùng, vui vẻ nhặt lên hai đầu lưỡi nghịch nghịch, còn tiễn chúng tôi ra khỏi cửa hàng. Lúc quay lại thang máy, vẫn còn thừa hơn 1 phút.
"Cảm ơn các vị đã tham gia trải nghiệm kịch bản ch.ết chóc, hoan nghênh quay lại lần sau!"
Giọng điệu nhiệt tình, từ tính dần bị chặn lại ngoài cửa thang máy, vài người vừa chạm vào toa thang lạnh lẽo, ngồi bệt xuống nghỉ ngơi.
Phải tận mắt chứng kiến một đầu lưỡi m.áu chảy đầm đìa bị ném lên bàn như thế, chẳng mấy ai có thể bình tĩnh nổi.
Ngay khi tôi đang điều chỉnh chiếc áo dính sát vào lưng vì mồ hôi, một bàn tay bất chợt đặt lên vai tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện một người đàn ông đeo kính gọng vàng. Anh ấy khoảng 28 29 tuổi, mặc bộ vest sang trọng, đưa tay phải ra, mỉm cười thân thiện.
"Xin chào, tôi là Dịch Sơn. Vừa rồi, nhờ có phản ứng kịp thời của cậu đã cứu sống tất cả chúng tôi."
Không biết tại sao, tôi luôn có cảm giác người đàn ông này trông quen quen, nhưng không nhớ đã từng gặp ở đâu. Tôi vội vàng bắt tay với đối phương:
"Tôi tên Lâm Trường An."
Anh ấy liếc nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay, nói:
"Còn một phút nữa thang máy sẽ đóng cửa, tôi nghĩ chúng ta có thể trao đổi suy nghĩ cá nhân về quy tắc của thang máy. Tôi thấy khả năng tư duy của cậu tương đối đáng tin cậy."
"Anh có suy nghĩ gì sao?" Tôi tò mò đánh giá đối phương:
"Mỗi một tầng đều có quy tắc riêng, những thông tin hiện có chắc sẽ không giúp ích nhiều cho các cấp độ tiếp theo."
"Cậu có từng nghĩ tại sao con số tương ứng với thang máy lại có tổng cộng 18 tầng không?" Anh ấy chỉ vào chữ số "1" cố định đang hiện ở đèn tín hiệu, tiếp tục bổ sung:
"18 con số này, trong các câu chuyện xưa, tương đương với một cái tên nổi tiếng."
"Ý anh là...mười tám tầng địa ngục?"
09.
"Nơi đầu tiên chúng ta đến là tầng thứ 9, cửa hàng lẩu Haishanglao. Mà tầng thứ 9 của địa ngục, vừa đúng lại là chảo dầu địa ngục."
Nghe anh ấy nói xong, trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh tượng đi trên cầu đũa.
Trên thực tế, những người sống sót cuối cùng chính là 12 người đã đi trên "chảo dầu".
Lựa chọn tưởng chừng như an toàn nhất - ngăn lẩu canh suông, ngược lại còn bị gặm đến không còn xương cốt.
"Vậy tầng 1..."
Dịch Sơn gật đầu:
"Không sai, tầng thứ nhất của địa ngục là hình phạt rút lưỡi, cũng trùng hợp với cửa hàng kịch bản ch.ết chóc."
"Đúng vậy!" Hai mắt tôi sáng bừng.
Trải qua hai vòng thử thách sinh t.ử, có thể rút ra một kết luận rõ ràng.
Các quy tắc tuy tàn nhẫn, nhưng chính nó cũng mở ra một đường sinh mệnh.
Nếu có thể nhìn thấu quy tắc, bản thân sẽ có cơ hội sống sót.
Căn cứ theo tên các tầng địa ngục, suy đoán ra nội dung của từng nơi trong tòa nhà này, vậy chẳng phải sẽ giúp ích rất nhiều sao.
Không để chúng tôi tiếp tục trao đổi, một phút nháy mắt đã trôi qua. Thang máy dừng lại, tiếng móc máy hoạt động cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Con số trên đèn tín hiệu hiển thị là 11.
[Chào mừng đến với tầng 11, nơi các hormone thỏa sức va chạm, phòng tập thể hình.]
10.
Cũng giống như tầng 1, vừa ra khỏi thang máy đã có người nhiệt tình dẫn đường.
Đối phương là một người đàn ông cơ bắp, thân hình cường tráng, có chứng chỉ huấn luyện viên chuyên nghiệp đeo trên ngực.
Anh ta dẫn mười người chúng tôi vào phòng, bên trong bày biện đủ loại thiết bị tập thể hình, không khác gì mấy phòng tập thông thường ở các khu trung tâm thương mại.
Huấn luyện viên gồng lên hai bắp tay rắn chắc, mỉm cười tự tin nói với chúng tôi.
"Mời các vị chọn ra dụng cụ trong vòng nửa phút. Sau đó tiến hành tập luyện 4 phút, như vậy sẽ coi là thành công, có thể an toàn rời khỏi."
Dứt lời, huấn luyện viên dang tay, làm cử chỉ "xin mời".
Tựa như tầng 9, đây là một đề lựa chọn.
Chọn đúng có thể sống sót trở ra, nhưng nếu chọn sai, vậy chắc chắn sẽ ch.ết rất thảm.
Tôi tiến lại gần chỗ Dịch Sơn, thấp giọng hỏi:
"Tầng thứ 11 của địa ngục là gì?"
Dịch Sơn đẩy đẩy gọng kính vàng, đáp:
"Hình phạt áp đá. Trong địa ngục sẽ đặt một cái máng đá vuông lớn, phía trên treo một tảng đá khác có kích thước phù hợp. Quỷ sai đứng cạnh, ch.ém đứt sợi dây, để linh hồn đối phương hứng chịu mọi đau đớn của việc nghiền nát."
"Cho nên yếu tố then chốt của phòng tập thể hình là...áp lực?"
Nói xong, tôi vội vàng quan sát xung quanh, tìm kiếm những thiết bị có vẻ giống với vật nặng "đè xuống".
Cuối cùng chỉ thấy có giá đỡ Smith dùng để đẩy tạ là coi như tương tự.
Khi sử dụng thiết bị này, cơ thể nằm trên thảm, thanh tạ dần đè xuống.
Phù hợp với hình phạt bị đá "nghiền nát".
Sau khi xác định chắc chắn, tôi và Dịch Sơn đến chỗ đẩy tạ, mỗi người ngồi một khung Smith, chọn thanh tạ nhẹ nhất, để mặc nó đè trên ngực.
Đáng tiếc, trong phòng tập thể hình nhiều dụng cụ như vậy, tổng cộng lại chỉ có 8 thiết bị tập tạ thế này.
Nói cách khác, trong số 10 người chúng tôi, có hai người ắt phải ch.ết.
Có lẽ vì biểu hiện trong lần kịch bản ch.ết chóc trước đó, những người khác sẵn sàng tin vào phán đoán của tôi.
Thấy tôi đã yên ổn ở khu vực tập luyện, họ nhanh chóng lao tới, nằm xuống làm theo.
Rất nhanh, tám vị trí đã bị chiếm hết, chỉ còn dư lại hai cô gái.
Mọi người đều hướng ánh mắt thương hại về phía họ, nhưng không ai nguyện ý "nhường chỗ".
Nếu làm vậy, bản thân sẽ ch.ết. Chẳng ai sẽ lấy tính mạng ra để đổi lấy cái gọi là lòng tốt.
Đối mặt với sự sống còn, thờ ơ lạnh nhạt là cần thiết.
Huấn luyện viên thể hình dường như rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt, hắn mỉm cười lắc lắc vòng tay:
"Còn ba giây để lựa chọn, xin các vị hãy nhanh chân, 3, 2...]
Nhìn thấy thời gian đếm ngược sắp hết, một cô gái vội vàng chạy đến, trèo lên chiếc xe địa hình leo dốc, dùng sức đạp lên.
Cô gái còn lại nhanh chóng tìm một tấm thảm tập yoga, nằm xuống, đặt một quả tạ nhỏ lên bụng.
Khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, ngoài trừ khu dụng cụ của chúng tôi, tất cả các thiết bị khác trong phòng tập đều tự bốc cháy, căn phòng tràn ngập khói đen dày đặc.
Cô gái trên xe đạp biến thành một quả cầu lửa đang không ngừng quay tròn.
12.
Ngọn lửa bốc lên, mùi thịt cháy phảng phất trong không khí.
Tiếng kêu thảm thiết của cô gái đó nghe vô cùng kinh hoàng, làn khói dày đặc bao phủ toàn thân, chúng tôi khó mà nhìn rõ khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của đối phương.
Huấn luyện viên thể hình hưng phấn xoa tay, mỉm cười toe toét, không biết lôi từ đâu ra một thanh gỗ lớn, hắn đâ.m thủng cơ thể cô gái bị nướng chín, cứ thế đưa lên miệng nhai.
"Đáng tiếc, hôm nay chỉ có một phần."
Tôi rùng mình, hình ảnh này đập vào mắt thậm chí so với nguyên liệu sống trong nồi lẩu của gã khổng lồ còn kinh tởm hơn.
Nhưng nghe hắn nói vậy, lúc này tôi mới để ý, hóa ra người bị lửa thiêu lại chỉ có một.
Cô gái nằm ở thảm tập yoga, đặt tạ trên bụng, thế nhưng thật sự còn sống.
Sắc mặt đối phương tái nhợt, rõ ràng cũng bị màn lửa đầy trời này dọa sợ.
Có lẽ cô ấy nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Dịch Sơn, cho nên mới lựa chọn như vậy trong tình huống khẩn cấp này.
Bị tạ đè xem ra cũng có thể coi như "đá đè".
Ngay cả Dịch Sơn vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cũng phải gật đầu công nhận sự nhanh trí của đối phương.
Trông thì có vẻ yếu ớt mỏng manh, nhưng thời khắc mấu chốt lại có thể nghĩ ra ý tưởng tự cứu sống chính mình.
Bốn phút tiếp theo trở thành thời gian an toàn.
Chỉ cần lặng lẽ chịu đựng thêm chút, tập luyện trong biển lửa, đợi đến khi kết thúc, bản thân có thể an toàn rời khỏi đây.
Điều khiến chúng tôi không ngờ tới chính là, sau khi quay trở lại thang máy, cô gái may mắn thoát nạn không những không trách chúng tôi thờ ơ, mà còn chủ động tiến đến bắt chuyện.
"Cảm ơn các anh vừa rồi đã nhắc nhở, nếu không tôi đã ch.ết trong biển lửa rồi."
Đột nhiên nhận được lời cảm ơn, tôi cũng kinh ngạc.
"Cô tên là gì?"
"Khương Tử Ngọc."
13.
Thang máy tiếp tục di chuyển, lần này dừng lại ở tầng 4. Cửa vừa mở, xung quanh lại chìm vào màn đêm u tối.
Tiếng cảnh báo vang lên.
[Chào mừng đến với tầng 4, nhà ma. Trong vòng 5 phút, tìm cách trốn thoát khỏi đây, trở lại thang máy! Nơi này có một ác quỷ cực kỳ đáng sợ, đừng để bị bắt!]
Tiếng chuông cảnh báo chói tai kết thúc, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nơi đây chẳng khác nào một căn phòng trong khu dân cư đổ nát.
Trống không, khắp chỗ phủ đầy bụi bẩn.
Càng đáng sợ hơn chính là, tám người còn lại đều không ở cạnh tôi!
Cho dù là Dịch Sơn hay Khương Tử Ngọc, ai cũng không thấy bóng dáng.
Vốn tưởng rằng chúng tôi còn có thể thương lượng đôi chút, giống như thử thách vòng trước, nhưng không ngờ lần này mọi người lại bị tách ra.
Trong căn phòng cũ nát tối tăm, xung quanh không có ai để nói chuyện, bầu không khí càng thêm quỷ dị ghê người.
Tôi buộc phải lấy lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh, cẩn thận quan sát cảnh tượng trước mắt.
Theo như cảnh báo nói, nơi này là nhà ma, hơn nữa còn thêm một con ác quỷ.
Chỉ cần trốn thoát, không bị nó bắt được, bản thân mới có thể quay lại thang máy.
"Cái tình huống này cũng quá oái oăm." Tôi thở dài:
"Thậm chí còn không biết con ác quỷ kia trông ra sao, sức mạnh thế nào, làm sao để phòng bị?"
Tôi tự ngẫm một lúc, sau đó quyết định mở cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát trước mặt, ra ngoài hành lang.
Rốt cuộc tôi nên nói cái gì?!
Cảm giác lo sợ cứ dày vò trong lòng. DM càng tươi cười rạng rỡ, tôi càng khẩn trương.
Nếu nói người chơi số 1 mắc lỗi khi trả lời, vậy thì người chơi số 2 đã hoàn toàn đọc đúng như tiêu chuẩn.
Không thêm không bớt một chữ, hệt như nội dung viết trong cuốn sổ.
Nhưng vẫn vi phạm quy tắc, vậy rốt cuộc thế nào mới đúng?
Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình không thể đưa ra câu trả lời nào tốt hơn so với người vừa rồi.
Đang nôn nóng sốt ruột, đột nhiên tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.
Từ sau khi bước vào tầng 1, các yếu tố xuất hiện lần lượt là kịch bản ch.ết chóc, DM chỉ dẫn đối thoại, tự giới thiệu bản thân. Các chi tiết đều xoay quanh hành động "nói chuyện".
Nếu tôi đoán không nhầm, vậy logic cơ bản của quy tắc tầng 1 nhất định có liên quan đến "nói chuyện".
Nhưng cái ch.ết của người chơi số 2 đã nhắc nhở tôi rằng, mặc kệ bản thân có nói đúng thế nào vẫn bị tính là vi phạm.
Nếu vậy...để thoát khỏi kịch bản ch.ết chóc dẫn đường kiểu này, có lẽ quy tắc thực sự so với chúng tôi nghĩ còn đơn giản và trực tiếp hơn nhiều!
Nơi này, chỉ sợ không được phép nói chuyện.
Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được mà hít một hơi sâu.
Ngẩng đầu nhìn về phía DM, đối mặt với ánh mắt của hắn, tôi không dám mở miệng nói một chữ.
Thấy tôi mãi không có động tĩnh, DM nheo mắt, lặp lại lời nhắc nhở:
"Xin mời người chơi số 3 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng việc đã đến nước này, tôi chỉ đành cắn răng, kiên trì thử nghiệm.
Mười lăm giây trôi qua, cuối cùng DM cũng mỉm cười.
Hắn đột nhiên bỏ qua tôi, quay đầu nhìn sang người đàn ông kế tiếp.
"Vậy tiếp theo, xin mời người chơi số 4 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Cơn bão trong lòng rốt cuộc cũng tan đi, tôi gần như ngã gục xuống đất.
08.
Thấy cách làm của tôi có hữu dụng, những người còn lại đều học theo, tất cả ngậm chặt miệng không đáp lại bất cứ lời nào của DM.
DM vẫn giữ nụ cười lịch sự trong suốt quá trình, cách 15 giây mới thay đổi mục tiêu, liên tục yêu cầu họ tự giới thiệu bản thân.
Cứ như vậy, trong sự im lặng kỳ lạ, cấp độ đẫm má.u này đã được vượt qua một cách an toàn.
Hơn 3 phút sau, DM hỏi xong người cuối cùng, vui vẻ nhặt lên hai đầu lưỡi nghịch nghịch, còn tiễn chúng tôi ra khỏi cửa hàng. Lúc quay lại thang máy, vẫn còn thừa hơn 1 phút.
"Cảm ơn các vị đã tham gia trải nghiệm kịch bản ch.ết chóc, hoan nghênh quay lại lần sau!"
Giọng điệu nhiệt tình, từ tính dần bị chặn lại ngoài cửa thang máy, vài người vừa chạm vào toa thang lạnh lẽo, ngồi bệt xuống nghỉ ngơi.
Phải tận mắt chứng kiến một đầu lưỡi m.áu chảy đầm đìa bị ném lên bàn như thế, chẳng mấy ai có thể bình tĩnh nổi.
Ngay khi tôi đang điều chỉnh chiếc áo dính sát vào lưng vì mồ hôi, một bàn tay bất chợt đặt lên vai tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện một người đàn ông đeo kính gọng vàng. Anh ấy khoảng 28 29 tuổi, mặc bộ vest sang trọng, đưa tay phải ra, mỉm cười thân thiện.
"Xin chào, tôi là Dịch Sơn. Vừa rồi, nhờ có phản ứng kịp thời của cậu đã cứu sống tất cả chúng tôi."
Không biết tại sao, tôi luôn có cảm giác người đàn ông này trông quen quen, nhưng không nhớ đã từng gặp ở đâu. Tôi vội vàng bắt tay với đối phương:
"Tôi tên Lâm Trường An."
Anh ấy liếc nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay, nói:
"Còn một phút nữa thang máy sẽ đóng cửa, tôi nghĩ chúng ta có thể trao đổi suy nghĩ cá nhân về quy tắc của thang máy. Tôi thấy khả năng tư duy của cậu tương đối đáng tin cậy."
"Anh có suy nghĩ gì sao?" Tôi tò mò đánh giá đối phương:
"Mỗi một tầng đều có quy tắc riêng, những thông tin hiện có chắc sẽ không giúp ích nhiều cho các cấp độ tiếp theo."
"Cậu có từng nghĩ tại sao con số tương ứng với thang máy lại có tổng cộng 18 tầng không?" Anh ấy chỉ vào chữ số "1" cố định đang hiện ở đèn tín hiệu, tiếp tục bổ sung:
"18 con số này, trong các câu chuyện xưa, tương đương với một cái tên nổi tiếng."
"Ý anh là...mười tám tầng địa ngục?"
09.
"Nơi đầu tiên chúng ta đến là tầng thứ 9, cửa hàng lẩu Haishanglao. Mà tầng thứ 9 của địa ngục, vừa đúng lại là chảo dầu địa ngục."
Nghe anh ấy nói xong, trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh tượng đi trên cầu đũa.
Trên thực tế, những người sống sót cuối cùng chính là 12 người đã đi trên "chảo dầu".
Lựa chọn tưởng chừng như an toàn nhất - ngăn lẩu canh suông, ngược lại còn bị gặm đến không còn xương cốt.
"Vậy tầng 1..."
Dịch Sơn gật đầu:
"Không sai, tầng thứ nhất của địa ngục là hình phạt rút lưỡi, cũng trùng hợp với cửa hàng kịch bản ch.ết chóc."
"Đúng vậy!" Hai mắt tôi sáng bừng.
Trải qua hai vòng thử thách sinh t.ử, có thể rút ra một kết luận rõ ràng.
Các quy tắc tuy tàn nhẫn, nhưng chính nó cũng mở ra một đường sinh mệnh.
Nếu có thể nhìn thấu quy tắc, bản thân sẽ có cơ hội sống sót.
Căn cứ theo tên các tầng địa ngục, suy đoán ra nội dung của từng nơi trong tòa nhà này, vậy chẳng phải sẽ giúp ích rất nhiều sao.
Không để chúng tôi tiếp tục trao đổi, một phút nháy mắt đã trôi qua. Thang máy dừng lại, tiếng móc máy hoạt động cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Con số trên đèn tín hiệu hiển thị là 11.
[Chào mừng đến với tầng 11, nơi các hormone thỏa sức va chạm, phòng tập thể hình.]
10.
Cũng giống như tầng 1, vừa ra khỏi thang máy đã có người nhiệt tình dẫn đường.
Đối phương là một người đàn ông cơ bắp, thân hình cường tráng, có chứng chỉ huấn luyện viên chuyên nghiệp đeo trên ngực.
Anh ta dẫn mười người chúng tôi vào phòng, bên trong bày biện đủ loại thiết bị tập thể hình, không khác gì mấy phòng tập thông thường ở các khu trung tâm thương mại.
Huấn luyện viên gồng lên hai bắp tay rắn chắc, mỉm cười tự tin nói với chúng tôi.
"Mời các vị chọn ra dụng cụ trong vòng nửa phút. Sau đó tiến hành tập luyện 4 phút, như vậy sẽ coi là thành công, có thể an toàn rời khỏi."
Dứt lời, huấn luyện viên dang tay, làm cử chỉ "xin mời".
Tựa như tầng 9, đây là một đề lựa chọn.
Chọn đúng có thể sống sót trở ra, nhưng nếu chọn sai, vậy chắc chắn sẽ ch.ết rất thảm.
Tôi tiến lại gần chỗ Dịch Sơn, thấp giọng hỏi:
"Tầng thứ 11 của địa ngục là gì?"
Dịch Sơn đẩy đẩy gọng kính vàng, đáp:
"Hình phạt áp đá. Trong địa ngục sẽ đặt một cái máng đá vuông lớn, phía trên treo một tảng đá khác có kích thước phù hợp. Quỷ sai đứng cạnh, ch.ém đứt sợi dây, để linh hồn đối phương hứng chịu mọi đau đớn của việc nghiền nát."
"Cho nên yếu tố then chốt của phòng tập thể hình là...áp lực?"
Nói xong, tôi vội vàng quan sát xung quanh, tìm kiếm những thiết bị có vẻ giống với vật nặng "đè xuống".
Cuối cùng chỉ thấy có giá đỡ Smith dùng để đẩy tạ là coi như tương tự.
Khi sử dụng thiết bị này, cơ thể nằm trên thảm, thanh tạ dần đè xuống.
Phù hợp với hình phạt bị đá "nghiền nát".
Sau khi xác định chắc chắn, tôi và Dịch Sơn đến chỗ đẩy tạ, mỗi người ngồi một khung Smith, chọn thanh tạ nhẹ nhất, để mặc nó đè trên ngực.
Đáng tiếc, trong phòng tập thể hình nhiều dụng cụ như vậy, tổng cộng lại chỉ có 8 thiết bị tập tạ thế này.
Nói cách khác, trong số 10 người chúng tôi, có hai người ắt phải ch.ết.
Có lẽ vì biểu hiện trong lần kịch bản ch.ết chóc trước đó, những người khác sẵn sàng tin vào phán đoán của tôi.
Thấy tôi đã yên ổn ở khu vực tập luyện, họ nhanh chóng lao tới, nằm xuống làm theo.
Rất nhanh, tám vị trí đã bị chiếm hết, chỉ còn dư lại hai cô gái.
Mọi người đều hướng ánh mắt thương hại về phía họ, nhưng không ai nguyện ý "nhường chỗ".
Nếu làm vậy, bản thân sẽ ch.ết. Chẳng ai sẽ lấy tính mạng ra để đổi lấy cái gọi là lòng tốt.
Đối mặt với sự sống còn, thờ ơ lạnh nhạt là cần thiết.
Huấn luyện viên thể hình dường như rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt, hắn mỉm cười lắc lắc vòng tay:
"Còn ba giây để lựa chọn, xin các vị hãy nhanh chân, 3, 2...]
Nhìn thấy thời gian đếm ngược sắp hết, một cô gái vội vàng chạy đến, trèo lên chiếc xe địa hình leo dốc, dùng sức đạp lên.
Cô gái còn lại nhanh chóng tìm một tấm thảm tập yoga, nằm xuống, đặt một quả tạ nhỏ lên bụng.
Khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, ngoài trừ khu dụng cụ của chúng tôi, tất cả các thiết bị khác trong phòng tập đều tự bốc cháy, căn phòng tràn ngập khói đen dày đặc.
Cô gái trên xe đạp biến thành một quả cầu lửa đang không ngừng quay tròn.
12.
Ngọn lửa bốc lên, mùi thịt cháy phảng phất trong không khí.
Tiếng kêu thảm thiết của cô gái đó nghe vô cùng kinh hoàng, làn khói dày đặc bao phủ toàn thân, chúng tôi khó mà nhìn rõ khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của đối phương.
Huấn luyện viên thể hình hưng phấn xoa tay, mỉm cười toe toét, không biết lôi từ đâu ra một thanh gỗ lớn, hắn đâ.m thủng cơ thể cô gái bị nướng chín, cứ thế đưa lên miệng nhai.
"Đáng tiếc, hôm nay chỉ có một phần."
Tôi rùng mình, hình ảnh này đập vào mắt thậm chí so với nguyên liệu sống trong nồi lẩu của gã khổng lồ còn kinh tởm hơn.
Nhưng nghe hắn nói vậy, lúc này tôi mới để ý, hóa ra người bị lửa thiêu lại chỉ có một.
Cô gái nằm ở thảm tập yoga, đặt tạ trên bụng, thế nhưng thật sự còn sống.
Sắc mặt đối phương tái nhợt, rõ ràng cũng bị màn lửa đầy trời này dọa sợ.
Có lẽ cô ấy nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Dịch Sơn, cho nên mới lựa chọn như vậy trong tình huống khẩn cấp này.
Bị tạ đè xem ra cũng có thể coi như "đá đè".
Ngay cả Dịch Sơn vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cũng phải gật đầu công nhận sự nhanh trí của đối phương.
Trông thì có vẻ yếu ớt mỏng manh, nhưng thời khắc mấu chốt lại có thể nghĩ ra ý tưởng tự cứu sống chính mình.
Bốn phút tiếp theo trở thành thời gian an toàn.
Chỉ cần lặng lẽ chịu đựng thêm chút, tập luyện trong biển lửa, đợi đến khi kết thúc, bản thân có thể an toàn rời khỏi đây.
Điều khiến chúng tôi không ngờ tới chính là, sau khi quay trở lại thang máy, cô gái may mắn thoát nạn không những không trách chúng tôi thờ ơ, mà còn chủ động tiến đến bắt chuyện.
"Cảm ơn các anh vừa rồi đã nhắc nhở, nếu không tôi đã ch.ết trong biển lửa rồi."
Đột nhiên nhận được lời cảm ơn, tôi cũng kinh ngạc.
"Cô tên là gì?"
"Khương Tử Ngọc."
13.
Thang máy tiếp tục di chuyển, lần này dừng lại ở tầng 4. Cửa vừa mở, xung quanh lại chìm vào màn đêm u tối.
Tiếng cảnh báo vang lên.
[Chào mừng đến với tầng 4, nhà ma. Trong vòng 5 phút, tìm cách trốn thoát khỏi đây, trở lại thang máy! Nơi này có một ác quỷ cực kỳ đáng sợ, đừng để bị bắt!]
Tiếng chuông cảnh báo chói tai kết thúc, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nơi đây chẳng khác nào một căn phòng trong khu dân cư đổ nát.
Trống không, khắp chỗ phủ đầy bụi bẩn.
Càng đáng sợ hơn chính là, tám người còn lại đều không ở cạnh tôi!
Cho dù là Dịch Sơn hay Khương Tử Ngọc, ai cũng không thấy bóng dáng.
Vốn tưởng rằng chúng tôi còn có thể thương lượng đôi chút, giống như thử thách vòng trước, nhưng không ngờ lần này mọi người lại bị tách ra.
Trong căn phòng cũ nát tối tăm, xung quanh không có ai để nói chuyện, bầu không khí càng thêm quỷ dị ghê người.
Tôi buộc phải lấy lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh, cẩn thận quan sát cảnh tượng trước mắt.
Theo như cảnh báo nói, nơi này là nhà ma, hơn nữa còn thêm một con ác quỷ.
Chỉ cần trốn thoát, không bị nó bắt được, bản thân mới có thể quay lại thang máy.
"Cái tình huống này cũng quá oái oăm." Tôi thở dài:
"Thậm chí còn không biết con ác quỷ kia trông ra sao, sức mạnh thế nào, làm sao để phòng bị?"
Tôi tự ngẫm một lúc, sau đó quyết định mở cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát trước mặt, ra ngoài hành lang.