Chương 3
14.
Phong cách trang trí của ngôi nhà ma này trông giống một khách sạn.
Dọc theo hai bên hành lang là các phòng nối tiếp, trên mỗi cửa phòng đều ghi số thứ tự.
Căn phòng tôi vừa bước ra là 702.
Ngay cuối hành lang có một cầu thang xoắn ốc dẫn lên các tầng.
Thử thách nhà ma này thực sự là một vấn đề hóc búa, nó đưa thẳng chúng tôi đến một tòa nhà khác.
Điều này tuyệt đối vượt quá khả năng mà con người có thể làm ra.
Sau khi cẩn thận quan sát, tôi phát hiện mỗi phòng đều giống hệt 702, bên trong trống không, ngoại trừ bụi bặm bám đầy, cũng không tìm thấy thông tin hữu ích gì khác.
Nghĩ đến việc 9 người chúng tôi nằm rải rác khắp tòa nhà ma, hầu hết manh mối đều đến từ thông báo công khai, chỉ cần xác định được tiếng loa, vậy không khó để tượng tượng ra vị trí của thang máy.
Có lẽ thang máy hiện đang ở tầng tương ứng với thử thách, tầng 4.
Chúng tôi chỉ có 5 phút, đâu thể chơi một trò giải đố phức tạp khiến cả nhóm t.ự s.át tập thể được chứ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi lập tức xuất phát, đến chỗ cầu thang, chạy xuống tầng dưới.
Nhưng vừa mới đến tầng 6, tôi đã nghe được một tiếng hét thảm thiết gần ngay bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện một thanh niên trẻ đang nằm ở hành lang, hai tay che kín mắt.
Tôi nhận ra người này, đối phương cũng có mặt trong thang máy.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của anh ta, tôi không khỏi cau mày.
Đây là...bị ác quỷ tấn công?
Tim tôi hẫng nhịp, cả người lạnh lẽo.
Vậy chẳng phải chứng minh, ác quỷ đang ở gần tôi sao?
15.
Nghĩ đến đây, tôi càng hoảng sợ, nhanh chân chạy xuống tầng.
Nhưng vừa tiến thêm được một bước, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân khe khẽ truyền tới từ tầng 5.
Không giống âm thanh di chuyển của người bình thường, ngược lại càng giống tiếng chân bám chặt trên mặt đất, chậm rãi nhích từng tí một.
Mỗi bước đều mang theo tro bụi ma sát sàn sạt, hơi chói tai.
Tôi nuốt khan. Sẽ không phải là ác quỷ đấy chứ?
Liếc xuống tầng dưới, tôi không dám di chuyển lung tung nữa, thậm chí còn từ từ lui về sau, lặng lẽ quay lại hành lang tầng 6. Sau đó đến bên cạnh người đàn ông bị thương nằm trên mặt đất, muốn dò hỏi chút thông tin.
Tôi cẩn thận nâng đối phương dậy, thấp giọng hỏi:
"Anh biết ác quỷ đã đi hướng nào không?"
Ai ngờ khi người nọ buông đôi tay đang bịt kín hai mắt ra, bên trong hốc mắt lại trống rỗng, không có cả nhãn cầu.
"Tôi không nhìn được!"
"Mẹ nó..." Hai cái hốc mắt đầy m.áu này khiến tôi sợ đến mức run lẩy bẩy, suýt chút ném ngã đối phương.
"Do ác quỷ móc mắt anh sao?"
Người đàn ông giơ tay chỉ vào vị trí trên mắt tôi, cuối cùng dùng hết sức nói ra năm chữ trước khi tắ.t thở:
"Đừng nhìn trực tiếp nó..."
"Đừng nhìn trực tiếp nó?" Tôi đặt anh ta nằm xuống đất, lẩm bẩm đọc lại mấy lời cuối cùng của đối phương.
Chẳng lẽ đang ám chỉ ác quỷ dùng ánh mắt để gi.ết người sao?
Đang tự suy ngẫm, tôi chợt nhìn thấy một bóng đen thoáng qua từ mặt kính phía sau, tốc độ di chuyển cực nhanh, không biết đã đi đâu.
Ngay lúc này, tôi thậm chí còn không dám dụi mắt xác định liệu mình có hoa mắt nhìn nhầm hay không, vội vàng đẩy cửa phòng bên cạnh, trốn vào trong.
16.
Tôi trốn vào nhà vệ sinh công cộng của khách sạn.
Vòi nước cũ rỉ trên bồn rửa mặt không để vặn chặt, cho dù có xoay trái khóa phải vẫn luôn có một dòng nước chảy xuống.
Sau khi hứng một vốc nước lên rửa mặt, tôi nhìn chính mình trong tấm gương mờ ảo, cố gắng trấn tĩnh lại.
Ngôi nhà ma này quá quỷ dị.
Theo lời nói của người đàn ông vừa rồi, nếu nhìn vào mắt ác quỷ sẽ bị nó móc mắt.
Đây là loại giả thiết quái quỷ gì?
Nếu nó chặn ở hành lang tầng 4, cứ trừng mắt ngồi đợi, vậy chẳng phải chúng tôi đều ch.ết hết sao?
Tôi không khỏi lắc đầu, cảm thấy CPU sắp bị cháy rụi. Đột nhiên, trong gương phản chiếu hình ảnh bóng đen chợt lóe ở góc, giống hệt thứ tôi nhìn thấy ngoài hành lang!
Nhưng cửa WC chưa từng có dấu vết bị mở.
"Thứ khốn kiếp này vào bằng cách nào?"
Dù rất muốn quay lại xem xét tình hình, nhưng lại sợ phải đối diện trực tiếp với nó, cho nên tôi chỉ đành cắm đầu lao thẳng ra ngoài nhà vệ sinh.
Vừa đến cửa đã đụng phải một người.
"Là tôi!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, tôi vội vàng ngẩng đầu, thật sự là Khương Tử Ngọc.
Nhưng lúc này, hướng cô ấy đang thấy lại là chính diện trong nhà vệ sịnh.
"Đừng nhìn!"
17.
Kỳ lạ là cảnh tượng tàn khốc như trong tưởng tượng không hề xảy ra.
Khương Tử Ngọc đứng trước mặt tôi, vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng ban nãy rõ ràng tôi đã nhìn thấy ác quỷ dùng cách nào đó đi "xuyên tường", bám theo sau lưng.
Mà Khương Tử Ngọc nãy giờ vẫn đối diện với hướng đó, đôi mắt cô ấy cũng không sao.
"Chuyện này là thế nào?"
Tôi quay lại nhìn vào WC, bên trong trống không, làm gì có bóng đen gi.ết người nào.
Khương Tử Ngọc lại khẩn trương:
"Anh đã gặp con ác quỷ đó sao?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu:
"Tôi thấy dấu vết của nó qua tấm kính trên hành lang và gương trong nhà vệ sinh, may mắn chưa nhìn trực diện. Một khi nhìn vào mắt nó, hai mắt của bản thân sẽ bị khoét rỗng."
"Hóa ra là vậy, thảo nào th.i th.ể bên ngoài không có mắt." Khương Tử Ngọc gật đầu.
Tôi thở dài, cảm thán:
"Tung tích của con ác quỷ này quá mơ hồ, mỗi lần chỉ có thể quan sát qua gương một chút. Hơn nữa nó có thể xuyên qua các cửa phòng, không gây chút tiếng động nào. Quả thực khó lòng phòng bị."
Nghe tôi nói xong, Khương Tử Ngọc càng sửng sốt, bỗng nảy ra một ý tưởng:
"Anh đoán xem, liệu có phải nó sống trong gương không?"
18.
Suy đoán này của Khương Tử Ngọc đã giải quyết hoàn toàn những thắc mắc của tôi.
Nói chính xác thì con ác quỷ này di chuyển trong tất cả những mặt gương có thể phản chiếu.
Một khi rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của gương, nó sẽ trở nên vô hình.
Điều này cũng giải thích, tại sao nó có thể "xuyên tường" đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi suy xét cẩn thận, trong lòng cũng dần bình tĩnh.
Nói như vậy, chỉ cần không nhìn vào gương sẽ không gặp nguy hiểm.
Thời gian đếm ngược không còn nhiều, có muốn nhắm mắt sờ soạng đường đi cũng không đủ. Hết cách, tôi đành kéo Khương Tử Ngọc chạy một mạch xuống tầng. Nơi nào có kính hoặc gương cứ cúi đầu lao qua, dùng tay đấm vỡ.
Suốt chặng đường đi xuống, mặc dù mu bàn tay đã chảy không ít m.áu, nhưng chúng tôi cũng an toàn đến được tầng 4.
Quả nhiên, cuối dãy phảng phất một luồng ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ buồng thang máy quen thuộc!
Bên trong có cả Dịch Sơn và bốn người khác, họ đã đứng đợi từ sớm.
Điểm cuối ở ngay trước mắt, tôi vô thức tăng tốc chạy.
Nhưng khi chuẩn bị bước chân đến cửa thang, tôi chợt nhận ra khung kim loại hai bên thang máy cũng có tác dụng phản chiếu nhất định.
Có thể nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của chính mình.
Thang máy đã gần ngay trước mắt, nhưng cái bóng đen lại lần nữa lẻn vào khung kim loại.
Màu đen ngày càng dày đặc, tôi dường như có thể nhìn thấy đôi mắt của nó đang chuẩn bị ló ra.
Ngay lúc nguy cấp, tôi lấy hai mảnh kính vỡ, chắn trước mắt mình và Khương Tử Ngọc.
Đôi mắt của nó đầy khói đặc, dường như được đổ axit sulfuric đậm đặc, liên tục bị ăn mòn.
Ác quỷ nhìn thẳng vào mình trong gương, chính nó cũng bị tổn hại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo Khương Tử Ngọc chạy tới.
Tầng thứ 4 của nhà ma, cuối cùng cũng vượt qua.
19.
Nhân lúc thang máy còn chưa khởi động, tôi nói với Dịch Sơn và những người khác về "quy tắc" của ác quỷ.
Dù sao nhà ma cũng chỉ có một mình nó, lại chẳng thể phân thân, nó không thể kịp gi.ết hết những người khác trong thang máy.
Bọn họ cực kỳ may mắn, cả đường di chuyển không gặp nguy hiểm gì.
Dịch Sơn nghe tôi nói xong, vỗ tay tán thưởng.
"Dùng gương để gi.ết ngược lại nó, quả là sáng kiến hay."
Tôi còn định khiêm tốn một chút, ai ngờ đối phương lại lắc đầu, tiếp tục nói:
"Nhưng chỉ còn vài bước cuối cùng, hai người cũng biết được vị trí rồi, sao không cúi đầu nhắm mắt mà chạy vào."
Tôi: "..."
20.
Vì để tránh lại bị tách ra lần nữa, Dịch Sơn lấy ra bút lông viết thông tin cụ thể về 18 tầng địa ngục ở trên thang máy.
Bằng cách này, mọi người có thể biết các tầng tương ứng với địa ngục thế nào, thuận tiện nghĩ ra cách đối phó.
Bây giờ tôi mới biết, hóa ra tầng thứ tư của địa ngục tên là "Nghiệt Kính".
Nếu biết thông tin này sớm hơn, chắc chắn tôi có thể đoán được con ác quỷ nằm trong gương.
Mỗi lần viết ra tên một tầng địa ngục, Dịch Sơn sẽ đánh dấu luôn "mô hình kinh doanh" tương ứng.
Đối với những tầng chưa gặp, anh ấy cũng ghi lại những suy đoán của mình.
Ví dụ ở tầng thứ 3 có tên Thiết Thụ, Dịch Sơn suy đoán chúng tôi sẽ gặp một phòng tập leo núi, phải leo lên "cây đinh sắt".
Tầng thứ 5, tên là Chung Lưng, anh ấy đoán có thể sẽ gặp một phòng tắm hơi, chủ đề "nhiệt độ nóng".
Tầng thứ 8, địa ngục băng sơn, có lẽ phải đối mắt với kho đông lạnh, dựa vào đặc điểm "sơn" để tìm kiếm lối ra.
Tầng thứ 10, Ngưu Khanh địa ngục, có thể là cửa hàng thú cưng hoặc vườn bách thú, liên quan đến "động vật".
Tôi và Khương Tử Ngọc tụ lại một chỗ, đọc hết mấy suy đoán của Dịch Sơn, không khỏi cảm thán khả năng suy luận và trí tưởng tượng của người đàn ông này thực sự rất mạnh.
Anh ấy có thể nhìn thấu đặc điểm của chiếc thang máy kỳ quái.
Nhưng chúng tôi còn chưa thảo luận được mấy câu, thang máy đã dừng ở tầng mới.
Con số trên đèn tín hiệu bỗng chuyển thành màu đen.
Tâm trạng mọi người càng thêm hoảng loạn, run rẩy.
Tầng 7.
Quy tắc thang máy từng nhắc nhở:
[Chú ý, tầng 7 và tầng 16 cực kỳ nguy hiểm, nếu không may bị đưa đến, xin hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, chúc may mắn.]
Phong cách trang trí của ngôi nhà ma này trông giống một khách sạn.
Dọc theo hai bên hành lang là các phòng nối tiếp, trên mỗi cửa phòng đều ghi số thứ tự.
Căn phòng tôi vừa bước ra là 702.
Ngay cuối hành lang có một cầu thang xoắn ốc dẫn lên các tầng.
Thử thách nhà ma này thực sự là một vấn đề hóc búa, nó đưa thẳng chúng tôi đến một tòa nhà khác.
Điều này tuyệt đối vượt quá khả năng mà con người có thể làm ra.
Sau khi cẩn thận quan sát, tôi phát hiện mỗi phòng đều giống hệt 702, bên trong trống không, ngoại trừ bụi bặm bám đầy, cũng không tìm thấy thông tin hữu ích gì khác.
Nghĩ đến việc 9 người chúng tôi nằm rải rác khắp tòa nhà ma, hầu hết manh mối đều đến từ thông báo công khai, chỉ cần xác định được tiếng loa, vậy không khó để tượng tượng ra vị trí của thang máy.
Có lẽ thang máy hiện đang ở tầng tương ứng với thử thách, tầng 4.
Chúng tôi chỉ có 5 phút, đâu thể chơi một trò giải đố phức tạp khiến cả nhóm t.ự s.át tập thể được chứ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi lập tức xuất phát, đến chỗ cầu thang, chạy xuống tầng dưới.
Nhưng vừa mới đến tầng 6, tôi đã nghe được một tiếng hét thảm thiết gần ngay bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện một thanh niên trẻ đang nằm ở hành lang, hai tay che kín mắt.
Tôi nhận ra người này, đối phương cũng có mặt trong thang máy.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của anh ta, tôi không khỏi cau mày.
Đây là...bị ác quỷ tấn công?
Tim tôi hẫng nhịp, cả người lạnh lẽo.
Vậy chẳng phải chứng minh, ác quỷ đang ở gần tôi sao?
15.
Nghĩ đến đây, tôi càng hoảng sợ, nhanh chân chạy xuống tầng.
Nhưng vừa tiến thêm được một bước, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân khe khẽ truyền tới từ tầng 5.
Không giống âm thanh di chuyển của người bình thường, ngược lại càng giống tiếng chân bám chặt trên mặt đất, chậm rãi nhích từng tí một.
Mỗi bước đều mang theo tro bụi ma sát sàn sạt, hơi chói tai.
Tôi nuốt khan. Sẽ không phải là ác quỷ đấy chứ?
Liếc xuống tầng dưới, tôi không dám di chuyển lung tung nữa, thậm chí còn từ từ lui về sau, lặng lẽ quay lại hành lang tầng 6. Sau đó đến bên cạnh người đàn ông bị thương nằm trên mặt đất, muốn dò hỏi chút thông tin.
Tôi cẩn thận nâng đối phương dậy, thấp giọng hỏi:
"Anh biết ác quỷ đã đi hướng nào không?"
Ai ngờ khi người nọ buông đôi tay đang bịt kín hai mắt ra, bên trong hốc mắt lại trống rỗng, không có cả nhãn cầu.
"Tôi không nhìn được!"
"Mẹ nó..." Hai cái hốc mắt đầy m.áu này khiến tôi sợ đến mức run lẩy bẩy, suýt chút ném ngã đối phương.
"Do ác quỷ móc mắt anh sao?"
Người đàn ông giơ tay chỉ vào vị trí trên mắt tôi, cuối cùng dùng hết sức nói ra năm chữ trước khi tắ.t thở:
"Đừng nhìn trực tiếp nó..."
"Đừng nhìn trực tiếp nó?" Tôi đặt anh ta nằm xuống đất, lẩm bẩm đọc lại mấy lời cuối cùng của đối phương.
Chẳng lẽ đang ám chỉ ác quỷ dùng ánh mắt để gi.ết người sao?
Đang tự suy ngẫm, tôi chợt nhìn thấy một bóng đen thoáng qua từ mặt kính phía sau, tốc độ di chuyển cực nhanh, không biết đã đi đâu.
Ngay lúc này, tôi thậm chí còn không dám dụi mắt xác định liệu mình có hoa mắt nhìn nhầm hay không, vội vàng đẩy cửa phòng bên cạnh, trốn vào trong.
16.
Tôi trốn vào nhà vệ sinh công cộng của khách sạn.
Vòi nước cũ rỉ trên bồn rửa mặt không để vặn chặt, cho dù có xoay trái khóa phải vẫn luôn có một dòng nước chảy xuống.
Sau khi hứng một vốc nước lên rửa mặt, tôi nhìn chính mình trong tấm gương mờ ảo, cố gắng trấn tĩnh lại.
Ngôi nhà ma này quá quỷ dị.
Theo lời nói của người đàn ông vừa rồi, nếu nhìn vào mắt ác quỷ sẽ bị nó móc mắt.
Đây là loại giả thiết quái quỷ gì?
Nếu nó chặn ở hành lang tầng 4, cứ trừng mắt ngồi đợi, vậy chẳng phải chúng tôi đều ch.ết hết sao?
Tôi không khỏi lắc đầu, cảm thấy CPU sắp bị cháy rụi. Đột nhiên, trong gương phản chiếu hình ảnh bóng đen chợt lóe ở góc, giống hệt thứ tôi nhìn thấy ngoài hành lang!
Nhưng cửa WC chưa từng có dấu vết bị mở.
"Thứ khốn kiếp này vào bằng cách nào?"
Dù rất muốn quay lại xem xét tình hình, nhưng lại sợ phải đối diện trực tiếp với nó, cho nên tôi chỉ đành cắm đầu lao thẳng ra ngoài nhà vệ sinh.
Vừa đến cửa đã đụng phải một người.
"Là tôi!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, tôi vội vàng ngẩng đầu, thật sự là Khương Tử Ngọc.
Nhưng lúc này, hướng cô ấy đang thấy lại là chính diện trong nhà vệ sịnh.
"Đừng nhìn!"
17.
Kỳ lạ là cảnh tượng tàn khốc như trong tưởng tượng không hề xảy ra.
Khương Tử Ngọc đứng trước mặt tôi, vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng ban nãy rõ ràng tôi đã nhìn thấy ác quỷ dùng cách nào đó đi "xuyên tường", bám theo sau lưng.
Mà Khương Tử Ngọc nãy giờ vẫn đối diện với hướng đó, đôi mắt cô ấy cũng không sao.
"Chuyện này là thế nào?"
Tôi quay lại nhìn vào WC, bên trong trống không, làm gì có bóng đen gi.ết người nào.
Khương Tử Ngọc lại khẩn trương:
"Anh đã gặp con ác quỷ đó sao?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu:
"Tôi thấy dấu vết của nó qua tấm kính trên hành lang và gương trong nhà vệ sinh, may mắn chưa nhìn trực diện. Một khi nhìn vào mắt nó, hai mắt của bản thân sẽ bị khoét rỗng."
"Hóa ra là vậy, thảo nào th.i th.ể bên ngoài không có mắt." Khương Tử Ngọc gật đầu.
Tôi thở dài, cảm thán:
"Tung tích của con ác quỷ này quá mơ hồ, mỗi lần chỉ có thể quan sát qua gương một chút. Hơn nữa nó có thể xuyên qua các cửa phòng, không gây chút tiếng động nào. Quả thực khó lòng phòng bị."
Nghe tôi nói xong, Khương Tử Ngọc càng sửng sốt, bỗng nảy ra một ý tưởng:
"Anh đoán xem, liệu có phải nó sống trong gương không?"
18.
Suy đoán này của Khương Tử Ngọc đã giải quyết hoàn toàn những thắc mắc của tôi.
Nói chính xác thì con ác quỷ này di chuyển trong tất cả những mặt gương có thể phản chiếu.
Một khi rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của gương, nó sẽ trở nên vô hình.
Điều này cũng giải thích, tại sao nó có thể "xuyên tường" đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi suy xét cẩn thận, trong lòng cũng dần bình tĩnh.
Nói như vậy, chỉ cần không nhìn vào gương sẽ không gặp nguy hiểm.
Thời gian đếm ngược không còn nhiều, có muốn nhắm mắt sờ soạng đường đi cũng không đủ. Hết cách, tôi đành kéo Khương Tử Ngọc chạy một mạch xuống tầng. Nơi nào có kính hoặc gương cứ cúi đầu lao qua, dùng tay đấm vỡ.
Suốt chặng đường đi xuống, mặc dù mu bàn tay đã chảy không ít m.áu, nhưng chúng tôi cũng an toàn đến được tầng 4.
Quả nhiên, cuối dãy phảng phất một luồng ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ buồng thang máy quen thuộc!
Bên trong có cả Dịch Sơn và bốn người khác, họ đã đứng đợi từ sớm.
Điểm cuối ở ngay trước mắt, tôi vô thức tăng tốc chạy.
Nhưng khi chuẩn bị bước chân đến cửa thang, tôi chợt nhận ra khung kim loại hai bên thang máy cũng có tác dụng phản chiếu nhất định.
Có thể nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của chính mình.
Thang máy đã gần ngay trước mắt, nhưng cái bóng đen lại lần nữa lẻn vào khung kim loại.
Màu đen ngày càng dày đặc, tôi dường như có thể nhìn thấy đôi mắt của nó đang chuẩn bị ló ra.
Ngay lúc nguy cấp, tôi lấy hai mảnh kính vỡ, chắn trước mắt mình và Khương Tử Ngọc.
Đôi mắt của nó đầy khói đặc, dường như được đổ axit sulfuric đậm đặc, liên tục bị ăn mòn.
Ác quỷ nhìn thẳng vào mình trong gương, chính nó cũng bị tổn hại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo Khương Tử Ngọc chạy tới.
Tầng thứ 4 của nhà ma, cuối cùng cũng vượt qua.
19.
Nhân lúc thang máy còn chưa khởi động, tôi nói với Dịch Sơn và những người khác về "quy tắc" của ác quỷ.
Dù sao nhà ma cũng chỉ có một mình nó, lại chẳng thể phân thân, nó không thể kịp gi.ết hết những người khác trong thang máy.
Bọn họ cực kỳ may mắn, cả đường di chuyển không gặp nguy hiểm gì.
Dịch Sơn nghe tôi nói xong, vỗ tay tán thưởng.
"Dùng gương để gi.ết ngược lại nó, quả là sáng kiến hay."
Tôi còn định khiêm tốn một chút, ai ngờ đối phương lại lắc đầu, tiếp tục nói:
"Nhưng chỉ còn vài bước cuối cùng, hai người cũng biết được vị trí rồi, sao không cúi đầu nhắm mắt mà chạy vào."
Tôi: "..."
20.
Vì để tránh lại bị tách ra lần nữa, Dịch Sơn lấy ra bút lông viết thông tin cụ thể về 18 tầng địa ngục ở trên thang máy.
Bằng cách này, mọi người có thể biết các tầng tương ứng với địa ngục thế nào, thuận tiện nghĩ ra cách đối phó.
Bây giờ tôi mới biết, hóa ra tầng thứ tư của địa ngục tên là "Nghiệt Kính".
Nếu biết thông tin này sớm hơn, chắc chắn tôi có thể đoán được con ác quỷ nằm trong gương.
Mỗi lần viết ra tên một tầng địa ngục, Dịch Sơn sẽ đánh dấu luôn "mô hình kinh doanh" tương ứng.
Đối với những tầng chưa gặp, anh ấy cũng ghi lại những suy đoán của mình.
Ví dụ ở tầng thứ 3 có tên Thiết Thụ, Dịch Sơn suy đoán chúng tôi sẽ gặp một phòng tập leo núi, phải leo lên "cây đinh sắt".
Tầng thứ 5, tên là Chung Lưng, anh ấy đoán có thể sẽ gặp một phòng tắm hơi, chủ đề "nhiệt độ nóng".
Tầng thứ 8, địa ngục băng sơn, có lẽ phải đối mắt với kho đông lạnh, dựa vào đặc điểm "sơn" để tìm kiếm lối ra.
Tầng thứ 10, Ngưu Khanh địa ngục, có thể là cửa hàng thú cưng hoặc vườn bách thú, liên quan đến "động vật".
Tôi và Khương Tử Ngọc tụ lại một chỗ, đọc hết mấy suy đoán của Dịch Sơn, không khỏi cảm thán khả năng suy luận và trí tưởng tượng của người đàn ông này thực sự rất mạnh.
Anh ấy có thể nhìn thấu đặc điểm của chiếc thang máy kỳ quái.
Nhưng chúng tôi còn chưa thảo luận được mấy câu, thang máy đã dừng ở tầng mới.
Con số trên đèn tín hiệu bỗng chuyển thành màu đen.
Tâm trạng mọi người càng thêm hoảng loạn, run rẩy.
Tầng 7.
Quy tắc thang máy từng nhắc nhở:
[Chú ý, tầng 7 và tầng 16 cực kỳ nguy hiểm, nếu không may bị đưa đến, xin hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, chúc may mắn.]