Chương 1
01.
Thang máy không ngừng di chuyển lên trên, dường như không có điểm dừng.
Tiếng chuông báo động liên tục phát ra những "quy tắc" khó hiểu.
[1. Cứ năm phút trôi qua, thang máy sẽ khởi động một lần, dừng lại ở một tầng ngẫu nhiên. Vui lòng chú ý đến con số trên đèn tín hiệu.]
[2. Khi đến bất kỳ tầng nào, thang máy sẽ mở liên tục trong năm phút, hết thời gian cửa tự động đóng lại. Nếu còn đứng ngoài phạm vi của buồng thang máy sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn!]
[3. Tòa nhà này có 18 tầng. Mỗi tầng đều có hoạt động kinh doanh riêng. Xin hãy tôn trọng mô hình kinh doanh của họ.]
[4. Lưu ý, tầng 7 và tầng 16 cực kỳ nguy hiểm. Nếu không may mắn bị đưa đến đó, xin hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, chúc bạn may mắn.]
[5. Nếu đèn tín hiệu thang máy xuất hiện ở tầng -1, chúc mừng bạn đã thành công sang được bên kia. Khi cửa thang vừa mở, xin hãy nhanh chân chạy về phía trước, đừng do dự, đừng quay đầu, bởi đó là cơ hội sống sót duy nhất.]
Mãi đến khi toàn bộ quy tắc được thông báo xong, tiếng loa chói tai mới dừng lại.
Thang máy cũng không còn điên cuồng lao đi nữa, điều này khiến trái tim chúng tôi dễ chịu hơn đôi chút.
Con số hiển thị trên đèn tín hiệu không ngừng giảm xuống, cuối cùng dừng ở số 9.
[Chào mừng đến với tầng 9, nhà hàng lẩu Haishanglao.]
02.
Sau khi cửa thang máy mở ra, một luồng khí nóng nhanh chóng phả thẳng vào mặt chúng tôi.
Trong không gian còn lẫn mùi gia vị và hạt tiêu khiến người ta muốn hắt hơi.
Khí nóng tản đi, tôi kinh ngạc phát hiện nơi chúng tôi đang đứng thế nhưng không phải là trong thang máy, mà là trên một phiến đá khổng lồ.
Còn thang máy - cái tượng trưng cho sự an toàn lại đang trôi về phía đối diện, bên trong không một bóng người, đánh dấu 5 phút đếm ngược.
Mà chúng tôi cách bên kia...một nồi lẩu cực lớn.
So với nó, hiện tại mọi người trông càng giống món ăn trên bàn, mặc người xâu xé.
Nồi lẩu được chia thành bốn ngăn, trong đó ba ngăn đều là màu đỏ, cay sủi bọt đến tận đáy, lớp váng dầu còn nổi lềnh phềnh trên bề mặt. Ngăn còn lại là canh trong suốt, nhìn rõ cả đáy nồi, trên mặt còn bốc hơi nước, sương mù trắng xóa.
Trước mỗi ngăn đều được đặt một chiếc đũa dài, không khác gì cây cầu độc mộc.
Xét theo nghĩa này, có vẻ trong năm phút tới, chúng tôi phải băng qua cầu đũa để đi đến thang máy phía đối diện.
Ngay khi mọi người đang do dự, chưa ai dám bắt đầu, một âm thanh thô ráp truyền đến tai chúng tôi:
"Các nhóm đồ ăn mặn mới tới thân mến, nhắc nhở các người một chút, mỗi chiếc đũa chỉ có thể chịu được sức nặng của bốn người. Nếu muốn vững vàng bước qua nồi lẩu để sang bên kia, cũng phải mất ba phút để di chuyển. Cho nên hãy mau chóng lựa chọn đi, nếu không đến lúc bị tôi ăn vào bụng thì đừng trách."
Theo âm thanh truyền đến, chúng tôi ngước mắt, nhìn thấy một người khổng lồ cao lớn, trên đầu đội mũ đầu bếp, đang thích thú nhìn chằm chằm xuống đây.
Hình ảnh này khiến tôi nhớ tới quy tắc được nhắc đến trong thang máy.
[3. Tòa nhà này có 18 tầng. Mỗi tầng đều có mô hình kinh doanh riêng.]
Lời của đối phương cũng tương đương với quy tắc riêng của tầng này!
03.
"Chúng ta có 16 người, mỗi chiếc đũa chỉ chịu được trọng lượng của 4 người, vừa lúc chia đều phối hợp."
Giữa lúc căng thẳng, một người đàn ông trung niên đầu trọc dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.
Sau đó đối phương chỉ vào nồi lẩu trước mắt:
"Ngăn này chỉ là canh suông nước lã, lỡ có vô tình rơi xuống cũng có thể bơi sang bờ bên kia. Nhưng còn mấy ngăn nước lẩu đỏ rực đó, chỉ sợ sẽ biến thành một đống xương. Cho nên xin lỗi các vị, tôi muốn giành trước chỗ tốt!"
Sau đó, anh ta nhanh chóng tách khỏi đám đông, lao như điên tới phía trước, dẫn đầu bước lên chiếc đũa đặt ngang ngăn nước canh suông.
Nhìn thấy người nọ đã dang tay giữ thăng bằng, bắt đầu di chuyển, một số thanh niên khác cũng vội vàng tranh giành.
Danh ngạch cho bốn người nhanh chóng bị cướp mất, những người không kịp đến chỉ đành cúi đầu thầm chửi rủa.
Tôi đứng ở chỗ xa nhất, trơ mắt nhìn bọn họ điên cuồng tranh nhau, cuối cùng đành phải chọn ngăn dầu màu đỏ vừa mắt nhất, bước lên chiếc đũa đặt ngang.
Chậm rãi tiến về phía trước.
04.
May mắn thay, cũng không khó như tưởng tượng.
Những chiếc đũa này không phải hình trụ trơn trượt, thân đũa rộng và bằng phẳng, chỉ cần nín thở, không để sức nóng xung quanh làm ảnh hưởng, vậy sẽ dễ dàng vượt qua.
Gã khổng lồ đội mũ đầu bếp không hề nói dối. Sau khi đi được hai phút rưỡi, chúng tôi đã hoàn thành hơn nửa quãng đường, cửa thang máy đã gần ngay trước mắt.
Đúng lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, gã khổng lồ đột nhiên bước tới cạnh bàn.
Cầu đũa cũng lắc lư dữ dội.
Hắn nâng tay, ấn chiếc đũa ở ngăn canh suông xuống.
Bốn người trên đó rơi thẳng vào nồi.
Nhiệt độ cao của nước khiến họ la hét thảm thiết, da thịt chín nhừ.
Người khổng lồ cười nhạt, nhìn về phía chúng tôi:
"Các người chắc không biết, trước giờ tôi chỉ thích ăn thịt từ nồi canh suông."
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến tôi sợ hãi đến mức ớn lạnh sống lưng. Làm gì còn tâm trạng bình tĩnh, thong thả mà "qua cầu" nữa? Thấy thang máy đã ở ngay trước mặt, tôi tăng tốc chạy nhanh, cuối cùng cũng vượt qua ranh giới nồi lẩu, vừa lăn vừa bò, trở thành người đầu tiên leo vào thang máy.
Lúc 11 người còn lại loạng choạng tiến đến, thời gian đếm ngược chỉ còn chưa đầy nửa phút.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, qua khe hở, tôi thấy hai mắt gã khổng lồ sáng bừng. Hắn thậm chí còn không thèm dùng đến đũa, cứ thế thò cả tay vào nồi lẩu, bốc "đồ ăn" cho vào miệng.
Cánh cửa hoàn toàn khép chặt, bên tai chỉ còn tiếng nhai xương giòn vang của hắn.
05.
Thang máy lại bắt đầu, lần này dừng ở tầng 1.
[Chào mừng đến với tầng 1, đây là cửa hàng kịch bản ch.ết chóc.]
Lần này không có người khổng lồ gì đó, ngược lại khung cảnh rất bình thường.
Một chàng trai trẻ có ngoại hình tươi sáng tựa ánh mặt trời dẫn chúng tôi đi vào một căn phòng nhỏ, sắp xếp mọi người ngồi quanh bàn tròn.
Cậu ta chính là người chủ trì, DM* của trò chơi gi.ết chóc lần này.
(*DM: Dungeon Master, là người dẫn truyện/ quản trò)
Tôi mở cuốn sổ đặt trước mặt, thấy thân phận của mình đã được viết sẵn trên bìa.
[Người chơi số 3, nhân vật là hoàng tử, có một số mâu thuẫn với công chúa.]
Chúng tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng chẳng thấy ai giải thích quy tắc, DM đã mỉm cười bắt đầu trò chơi.
"Bây giờ, mỗi người hãy giới thiệu ngắn gọn về thân phận của mình."
Nụ cười của hắn quá đỗi thân thiện, khiến mọi người cũng thả lỏng rất nhiều.
Người chơi số 1 là một cô gái đeo kính. Cô ấy nhìn cuốn sổ trong tay, hơi ngập ngừng nói với chúng tôi:
"Chào mọi người...Tôi là người chơi thứ nhất, nhân vật là...công chúa."
Đối phương còn chưa kịp đọc xong, DM vốn đang ấm áp dịu dàng như gió xuân lại trở mặt ngay lập tức, hắn lạnh lùng ra lệnh, giơ tay cắt ngang lời giới thiệu của cô gái:
"Người chơi thứ nhất vi phạm quy tắc, đề nghị nhân viên xử lý."
Vừa dứt lời, vài bóng đen nhanh chóng lao ra, tóm lấy cô gái, dùng một chiếc kìm nóng đỏ kéo miệng, cắt đứt đầu lưỡi của đối phương.
M.áu bắn tung tóe khắp sàn, cô gái kia đã không còn hơi thở, ngay cả tiếng kêu la còn chưa kịp thốt.
06.
Cái quái gì?!
Cảnh tượng đẫm má.u này khiến tôi rùng mình, lông tơ khắp người dựng thẳng đứng, căn phòng chìm vào im lặng.
Không ai biết cô ấy đã làm gì sai, thậm chí cũng không biết quy tắc của tầng này là gì, vì sao lại bị gi.ết trực tiếp đến thế.
Nhưng DM lại không quan tâm, nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhìn không khác gì một cậu bé vô hại.
"Tiếp theo, mời người chơi số 2 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Người nọ khẩn trương đến trừng cả mắt, từ biểu cảm trên mặt cũng có thể nhìn thấy sự hoảng loạn của anh ta. Đối phương vội vàng hít thở sâu, điều chỉnh lại trạng thái.
Lần này, anh ta không nói thừa một chữ, liền mạch dứt khoát, không vấp không lặp, thuật lại từng chữ trên cuốn sổ:
"Người chơi số 2, nhân vật là thị vệ cầm kiếm, có nhiệm vụ hỗ trợ."
Người nọ giới thiệu xong, cẩn thận nhìn về phía DM, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta.
"Người chơi số 2 vi phạm quy tắc, đề nghị nhân viên xử lý."
"Đừng mà!"
Anh ta không ngừng giãy giụa nhưng chẳng có tác dụng.
Những bóng đen không rõ mặt nháy mắt đã lao đến, lặp lại hành động tương tự trước đó.
Chiếc lưỡi vẫn còn ngọ nguậy được ném lên mặt bàn, hiện rõ trước mặt tôi.
Vô số suy nghĩ chạy quanh đầu, trong lòng gào thét:
"Rốt cuộc là vi phạm thế nào?!"
M.áu của người chơi số 2 bắn cả lên mặt tôi. Cảnh tượng ghê rợn này khiến tôi gần như nghẹt thở, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
DM không vì vậy mà dừng lại, hắn quay đầu, mỉm cười với tôi.
"Vậy tiếp theo, xin mời người chơi số 3 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Nụ cười kia ấm áp như gió xuân, nhưng những lời thốt ra lại khiến toàn thân tôi lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Thang máy không ngừng di chuyển lên trên, dường như không có điểm dừng.
Tiếng chuông báo động liên tục phát ra những "quy tắc" khó hiểu.
[1. Cứ năm phút trôi qua, thang máy sẽ khởi động một lần, dừng lại ở một tầng ngẫu nhiên. Vui lòng chú ý đến con số trên đèn tín hiệu.]
[2. Khi đến bất kỳ tầng nào, thang máy sẽ mở liên tục trong năm phút, hết thời gian cửa tự động đóng lại. Nếu còn đứng ngoài phạm vi của buồng thang máy sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn!]
[3. Tòa nhà này có 18 tầng. Mỗi tầng đều có hoạt động kinh doanh riêng. Xin hãy tôn trọng mô hình kinh doanh của họ.]
[4. Lưu ý, tầng 7 và tầng 16 cực kỳ nguy hiểm. Nếu không may mắn bị đưa đến đó, xin hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, chúc bạn may mắn.]
[5. Nếu đèn tín hiệu thang máy xuất hiện ở tầng -1, chúc mừng bạn đã thành công sang được bên kia. Khi cửa thang vừa mở, xin hãy nhanh chân chạy về phía trước, đừng do dự, đừng quay đầu, bởi đó là cơ hội sống sót duy nhất.]
Mãi đến khi toàn bộ quy tắc được thông báo xong, tiếng loa chói tai mới dừng lại.
Thang máy cũng không còn điên cuồng lao đi nữa, điều này khiến trái tim chúng tôi dễ chịu hơn đôi chút.
Con số hiển thị trên đèn tín hiệu không ngừng giảm xuống, cuối cùng dừng ở số 9.
[Chào mừng đến với tầng 9, nhà hàng lẩu Haishanglao.]
02.
Sau khi cửa thang máy mở ra, một luồng khí nóng nhanh chóng phả thẳng vào mặt chúng tôi.
Trong không gian còn lẫn mùi gia vị và hạt tiêu khiến người ta muốn hắt hơi.
Khí nóng tản đi, tôi kinh ngạc phát hiện nơi chúng tôi đang đứng thế nhưng không phải là trong thang máy, mà là trên một phiến đá khổng lồ.
Còn thang máy - cái tượng trưng cho sự an toàn lại đang trôi về phía đối diện, bên trong không một bóng người, đánh dấu 5 phút đếm ngược.
Mà chúng tôi cách bên kia...một nồi lẩu cực lớn.
So với nó, hiện tại mọi người trông càng giống món ăn trên bàn, mặc người xâu xé.
Nồi lẩu được chia thành bốn ngăn, trong đó ba ngăn đều là màu đỏ, cay sủi bọt đến tận đáy, lớp váng dầu còn nổi lềnh phềnh trên bề mặt. Ngăn còn lại là canh trong suốt, nhìn rõ cả đáy nồi, trên mặt còn bốc hơi nước, sương mù trắng xóa.
Trước mỗi ngăn đều được đặt một chiếc đũa dài, không khác gì cây cầu độc mộc.
Xét theo nghĩa này, có vẻ trong năm phút tới, chúng tôi phải băng qua cầu đũa để đi đến thang máy phía đối diện.
Ngay khi mọi người đang do dự, chưa ai dám bắt đầu, một âm thanh thô ráp truyền đến tai chúng tôi:
"Các nhóm đồ ăn mặn mới tới thân mến, nhắc nhở các người một chút, mỗi chiếc đũa chỉ có thể chịu được sức nặng của bốn người. Nếu muốn vững vàng bước qua nồi lẩu để sang bên kia, cũng phải mất ba phút để di chuyển. Cho nên hãy mau chóng lựa chọn đi, nếu không đến lúc bị tôi ăn vào bụng thì đừng trách."
Theo âm thanh truyền đến, chúng tôi ngước mắt, nhìn thấy một người khổng lồ cao lớn, trên đầu đội mũ đầu bếp, đang thích thú nhìn chằm chằm xuống đây.
Hình ảnh này khiến tôi nhớ tới quy tắc được nhắc đến trong thang máy.
[3. Tòa nhà này có 18 tầng. Mỗi tầng đều có mô hình kinh doanh riêng.]
Lời của đối phương cũng tương đương với quy tắc riêng của tầng này!
03.
"Chúng ta có 16 người, mỗi chiếc đũa chỉ chịu được trọng lượng của 4 người, vừa lúc chia đều phối hợp."
Giữa lúc căng thẳng, một người đàn ông trung niên đầu trọc dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.
Sau đó đối phương chỉ vào nồi lẩu trước mắt:
"Ngăn này chỉ là canh suông nước lã, lỡ có vô tình rơi xuống cũng có thể bơi sang bờ bên kia. Nhưng còn mấy ngăn nước lẩu đỏ rực đó, chỉ sợ sẽ biến thành một đống xương. Cho nên xin lỗi các vị, tôi muốn giành trước chỗ tốt!"
Sau đó, anh ta nhanh chóng tách khỏi đám đông, lao như điên tới phía trước, dẫn đầu bước lên chiếc đũa đặt ngang ngăn nước canh suông.
Nhìn thấy người nọ đã dang tay giữ thăng bằng, bắt đầu di chuyển, một số thanh niên khác cũng vội vàng tranh giành.
Danh ngạch cho bốn người nhanh chóng bị cướp mất, những người không kịp đến chỉ đành cúi đầu thầm chửi rủa.
Tôi đứng ở chỗ xa nhất, trơ mắt nhìn bọn họ điên cuồng tranh nhau, cuối cùng đành phải chọn ngăn dầu màu đỏ vừa mắt nhất, bước lên chiếc đũa đặt ngang.
Chậm rãi tiến về phía trước.
04.
May mắn thay, cũng không khó như tưởng tượng.
Những chiếc đũa này không phải hình trụ trơn trượt, thân đũa rộng và bằng phẳng, chỉ cần nín thở, không để sức nóng xung quanh làm ảnh hưởng, vậy sẽ dễ dàng vượt qua.
Gã khổng lồ đội mũ đầu bếp không hề nói dối. Sau khi đi được hai phút rưỡi, chúng tôi đã hoàn thành hơn nửa quãng đường, cửa thang máy đã gần ngay trước mắt.
Đúng lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, gã khổng lồ đột nhiên bước tới cạnh bàn.
Cầu đũa cũng lắc lư dữ dội.
Hắn nâng tay, ấn chiếc đũa ở ngăn canh suông xuống.
Bốn người trên đó rơi thẳng vào nồi.
Nhiệt độ cao của nước khiến họ la hét thảm thiết, da thịt chín nhừ.
Người khổng lồ cười nhạt, nhìn về phía chúng tôi:
"Các người chắc không biết, trước giờ tôi chỉ thích ăn thịt từ nồi canh suông."
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến tôi sợ hãi đến mức ớn lạnh sống lưng. Làm gì còn tâm trạng bình tĩnh, thong thả mà "qua cầu" nữa? Thấy thang máy đã ở ngay trước mặt, tôi tăng tốc chạy nhanh, cuối cùng cũng vượt qua ranh giới nồi lẩu, vừa lăn vừa bò, trở thành người đầu tiên leo vào thang máy.
Lúc 11 người còn lại loạng choạng tiến đến, thời gian đếm ngược chỉ còn chưa đầy nửa phút.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, qua khe hở, tôi thấy hai mắt gã khổng lồ sáng bừng. Hắn thậm chí còn không thèm dùng đến đũa, cứ thế thò cả tay vào nồi lẩu, bốc "đồ ăn" cho vào miệng.
Cánh cửa hoàn toàn khép chặt, bên tai chỉ còn tiếng nhai xương giòn vang của hắn.
05.
Thang máy lại bắt đầu, lần này dừng ở tầng 1.
[Chào mừng đến với tầng 1, đây là cửa hàng kịch bản ch.ết chóc.]
Lần này không có người khổng lồ gì đó, ngược lại khung cảnh rất bình thường.
Một chàng trai trẻ có ngoại hình tươi sáng tựa ánh mặt trời dẫn chúng tôi đi vào một căn phòng nhỏ, sắp xếp mọi người ngồi quanh bàn tròn.
Cậu ta chính là người chủ trì, DM* của trò chơi gi.ết chóc lần này.
(*DM: Dungeon Master, là người dẫn truyện/ quản trò)
Tôi mở cuốn sổ đặt trước mặt, thấy thân phận của mình đã được viết sẵn trên bìa.
[Người chơi số 3, nhân vật là hoàng tử, có một số mâu thuẫn với công chúa.]
Chúng tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng chẳng thấy ai giải thích quy tắc, DM đã mỉm cười bắt đầu trò chơi.
"Bây giờ, mỗi người hãy giới thiệu ngắn gọn về thân phận của mình."
Nụ cười của hắn quá đỗi thân thiện, khiến mọi người cũng thả lỏng rất nhiều.
Người chơi số 1 là một cô gái đeo kính. Cô ấy nhìn cuốn sổ trong tay, hơi ngập ngừng nói với chúng tôi:
"Chào mọi người...Tôi là người chơi thứ nhất, nhân vật là...công chúa."
Đối phương còn chưa kịp đọc xong, DM vốn đang ấm áp dịu dàng như gió xuân lại trở mặt ngay lập tức, hắn lạnh lùng ra lệnh, giơ tay cắt ngang lời giới thiệu của cô gái:
"Người chơi thứ nhất vi phạm quy tắc, đề nghị nhân viên xử lý."
Vừa dứt lời, vài bóng đen nhanh chóng lao ra, tóm lấy cô gái, dùng một chiếc kìm nóng đỏ kéo miệng, cắt đứt đầu lưỡi của đối phương.
M.áu bắn tung tóe khắp sàn, cô gái kia đã không còn hơi thở, ngay cả tiếng kêu la còn chưa kịp thốt.
06.
Cái quái gì?!
Cảnh tượng đẫm má.u này khiến tôi rùng mình, lông tơ khắp người dựng thẳng đứng, căn phòng chìm vào im lặng.
Không ai biết cô ấy đã làm gì sai, thậm chí cũng không biết quy tắc của tầng này là gì, vì sao lại bị gi.ết trực tiếp đến thế.
Nhưng DM lại không quan tâm, nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhìn không khác gì một cậu bé vô hại.
"Tiếp theo, mời người chơi số 2 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Người nọ khẩn trương đến trừng cả mắt, từ biểu cảm trên mặt cũng có thể nhìn thấy sự hoảng loạn của anh ta. Đối phương vội vàng hít thở sâu, điều chỉnh lại trạng thái.
Lần này, anh ta không nói thừa một chữ, liền mạch dứt khoát, không vấp không lặp, thuật lại từng chữ trên cuốn sổ:
"Người chơi số 2, nhân vật là thị vệ cầm kiếm, có nhiệm vụ hỗ trợ."
Người nọ giới thiệu xong, cẩn thận nhìn về phía DM, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta.
"Người chơi số 2 vi phạm quy tắc, đề nghị nhân viên xử lý."
"Đừng mà!"
Anh ta không ngừng giãy giụa nhưng chẳng có tác dụng.
Những bóng đen không rõ mặt nháy mắt đã lao đến, lặp lại hành động tương tự trước đó.
Chiếc lưỡi vẫn còn ngọ nguậy được ném lên mặt bàn, hiện rõ trước mặt tôi.
Vô số suy nghĩ chạy quanh đầu, trong lòng gào thét:
"Rốt cuộc là vi phạm thế nào?!"
M.áu của người chơi số 2 bắn cả lên mặt tôi. Cảnh tượng ghê rợn này khiến tôi gần như nghẹt thở, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
DM không vì vậy mà dừng lại, hắn quay đầu, mỉm cười với tôi.
"Vậy tiếp theo, xin mời người chơi số 3 giới thiệu ngắn gọn về bản thân."
Nụ cười kia ấm áp như gió xuân, nhưng những lời thốt ra lại khiến toàn thân tôi lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.