Chương 22
Thanh Tú trầm mặc đánh giá. So sánh giữa những kẻ gọi là “người nhà” chỉ mong cô biến mất với hai người đàn ông này, cô có cảm giác tin bọn họ hơn.
– Nếu phải đi thì… tôi cũng chưa biết đi đâu, có chắc ở chỗ khác là an toàn hơn không?
Thấy Thanh Tú là người hiểu chuyện, Huy Khang cực kỳ hài lòng, anh ta không quay đầu, hơi cười nói:
– Chúng em biết một nơi rất an toàn. An toàn nhất thế giới cho chị. Anh Khải muốn chúng em đưa chị đến đó.
Thanh Tú mím môi suy nghĩ, gò má ửng hồng, lúc này nhìn cô xinh đẹp vô cùng. Tuấn Hải ngồi trước mặt nhìn cô rồi ngước mắt nhìn trần xe, không dám nhìn lâu thêm.
– Phải đi ngay bây giờ sao?
Huy Khang gật đầu, bắt đầu khởi động xe. Tuấn Hải gật đầu cực kỳ nghiêm túc.
Thanh Tú nghi hoặc nhìn bọn họ nói:
– Tôi… muốn nói chuyện với anh Khải bây giờ.
– Được rồi, để tôi gọi cho anh ấy, bật hẳn loa ngoài cho cô nghe, được không?
Thanh Tú mím môi chờ đợi. Tuấn Hải bấm số Vương Khải, trong lòng anh ta có chút hồi hộp. Vương Khải chỉ muốn đứng phía sau không ra mặt, anh còn không biết Huy Khang đến gặp Thanh Tú cùng anh ta. Hai người bọn họ đã phá lệ tiết lộ việc Vương Khải muốn bảo vệ Thanh Tú. Ít nhất bọn họ chỉ có thể làm điều này giúp đại ca, còn lại thì… anh tự làm đi!
Âm giọng trầm trầm của Vương Khải vang lên qua điện thoại:
– Hải, cậu gọi tôi?
– Đại ca, em đã gặp cô Tú, giờ em sẽ đưa cô ấy đi.
– Ừm. Rất tốt. Cảm ơn cậu.
Tuấn Hải lập tức ngắt máy, chỉ sợ hớ hênh thì rách việc. Huy Khang ngồi trên ghế lái khẽ lau mồ hôi trên trán, trộm thở phào một hơi.
– Cô nghe rồi đấy nhé!
Thanh Tú trầm lặng gật đầu. Cô hướng mắt về tòa nhà tổng công ty Hoàng Hải khổng lồ trước mặt, lại nghĩ về biệt phủ nhà họ Hoàng. Cô sẽ phải tạm rời xa chúng sao? Phải nói với bà cô thế nào đây? Trước hết cô phải nhắn chị trưởng bộ phận Tài chính hôm nay cô xin nghỉ. Túi xách này có dữ liệu cô cần xử lý, cô tin nó cũng chính là thứ mà lũ người kia đang nhòm ngó, cô không thể có mặt ở tổng công ty lúc này.
Nhìn khu chung cư trước mặt có chút quen thuộc, Thanh Tú lục tìm trong trí nhớ. Nơi này là… khu chung cư cao cấp Kim Cương xa hoa bậc nhất thành phố!
Cô ngạc nhiên thắc mắc:
– Các anh đưa tôi đi đâu thế này?
– Nơi an toàn nhất thế giới. Chẳng phải là nhà đại ca chúng tôi sao?
Nhà… nhà Vương Khải? Bọn họ đưa cô đến đây, để cô ở cùng Vương Khải?
Mặt mũi Thanh Tú nửa trắng nửa đỏ. Trái tim vô thức đập loạn lên như trống trận, cô lắp bắp:
– Sao… sao lại thế được?
– Hai người là anh em mà, có gì phải ngại? Cô nghĩ xem, nơi này an ninh tốt số một thành phố, người cô ở cùng lại là người bảo vệ số một trên trái đất. Còn nơi nào tốt hơn cho cô không?
– Ý anh Khải… chính là thế này sao?
– Chắc chắn rồi!
– Nhưng… bạn gái anh ấy… không thích tôi!
– Anh ấy đã chia tay bạn gái, cô không cần suy nghĩ việc này.
Vương Khải đã chia tay bạn gái? Thanh Tú không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là thế nào, chỉ biết dường như có chút… dễ chịu! Cô đúng là điên mất rồi!
Thanh Tú im lặng. Hai người đàn ông trong xe nín thở bấm bụng cười.
Sau khi nhập mã khóa thành công, ba người cùng vào trong căn hộ 2020. Căn hộ này là mơ ước của Vương Khải ngày nào, mua được nó đôi mắt anh lấp lánh. Huy Khang không muốn đại ca khổ vì công ty, không muốn anh bán căn hộ này. Mấy ngày nữa người xem nhà sẽ đến, lòng anh ta hi vọng trước lúc đó sẽ tìm ra kẻ đứng sau ở Hoàng Hải.
Huy Khang dặn dò:
– Chị ở lại đây chờ anh Khải về nhé. Đã xong việc anh ấy nhờ nên chúng em phải trở lại Thiên Uy đây. Cần gì chị cứ gọi cho em, đừng ngại!
Hai người họ lập tức rời đi, để lại mình Thanh Tú ở đó. Bước vào thang máy, hai người đàn ông nhìn nhau một cái, lập tức đập tay vào nhau ăn mừng, thái độ vui vẻ hiếm có. Giờ là lúc cần phải thông báo cho đại ca. Đau tim phết!
Huy Khang bấm dãy điện thoại quen thuộc, cười cười nói:
– Đại ca… thằng Hải nó bảo không dám gặp anh ạ.
Nghe giọng điệu Huy Khang, Vương Khải nhíu mày:
– Làm sao?
– Nó vừa đưa em gái anh đến… nhà anh rồi! Cô ấy cũng đã biết anh muốn ra tay bảo vệ cô ấy.
Vương Khải đứng hình, trái tim ngưng đập mất ba giây.
– Anh… anh bình tĩnh! Cô ấy rất hợp tác anh hiểu không? Có nghĩa là… cô ấy không bài xích anh! Một nam một nữ ở riêng một nơi mà cô ấy không phản đối, đó chính là… tình yêu đấy anh!
Trái tim Vương Khải chưa từng đập mạnh đến thế, hai vành tai anh từ lúc nào cũng đỏ ửng lên. Anh không dám tin những lời thằng này nói nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, anh không thể để cô cảm thấy xấu hổ được. Hiện tại cô cần sự bảo vệ. Nếu cô chấp nhận ở cùng anh thì… cứ như vậy đi.
Anh ậm ừ nơi cổ họng, giữ âm giọng trầm thấp đe dọa:
– Bảo nó lần sau mà dám làm trái, hậu quả khó lường.
– Nếu phải đi thì… tôi cũng chưa biết đi đâu, có chắc ở chỗ khác là an toàn hơn không?
Thấy Thanh Tú là người hiểu chuyện, Huy Khang cực kỳ hài lòng, anh ta không quay đầu, hơi cười nói:
– Chúng em biết một nơi rất an toàn. An toàn nhất thế giới cho chị. Anh Khải muốn chúng em đưa chị đến đó.
Thanh Tú mím môi suy nghĩ, gò má ửng hồng, lúc này nhìn cô xinh đẹp vô cùng. Tuấn Hải ngồi trước mặt nhìn cô rồi ngước mắt nhìn trần xe, không dám nhìn lâu thêm.
– Phải đi ngay bây giờ sao?
Huy Khang gật đầu, bắt đầu khởi động xe. Tuấn Hải gật đầu cực kỳ nghiêm túc.
Thanh Tú nghi hoặc nhìn bọn họ nói:
– Tôi… muốn nói chuyện với anh Khải bây giờ.
– Được rồi, để tôi gọi cho anh ấy, bật hẳn loa ngoài cho cô nghe, được không?
Thanh Tú mím môi chờ đợi. Tuấn Hải bấm số Vương Khải, trong lòng anh ta có chút hồi hộp. Vương Khải chỉ muốn đứng phía sau không ra mặt, anh còn không biết Huy Khang đến gặp Thanh Tú cùng anh ta. Hai người bọn họ đã phá lệ tiết lộ việc Vương Khải muốn bảo vệ Thanh Tú. Ít nhất bọn họ chỉ có thể làm điều này giúp đại ca, còn lại thì… anh tự làm đi!
Âm giọng trầm trầm của Vương Khải vang lên qua điện thoại:
– Hải, cậu gọi tôi?
– Đại ca, em đã gặp cô Tú, giờ em sẽ đưa cô ấy đi.
– Ừm. Rất tốt. Cảm ơn cậu.
Tuấn Hải lập tức ngắt máy, chỉ sợ hớ hênh thì rách việc. Huy Khang ngồi trên ghế lái khẽ lau mồ hôi trên trán, trộm thở phào một hơi.
– Cô nghe rồi đấy nhé!
Thanh Tú trầm lặng gật đầu. Cô hướng mắt về tòa nhà tổng công ty Hoàng Hải khổng lồ trước mặt, lại nghĩ về biệt phủ nhà họ Hoàng. Cô sẽ phải tạm rời xa chúng sao? Phải nói với bà cô thế nào đây? Trước hết cô phải nhắn chị trưởng bộ phận Tài chính hôm nay cô xin nghỉ. Túi xách này có dữ liệu cô cần xử lý, cô tin nó cũng chính là thứ mà lũ người kia đang nhòm ngó, cô không thể có mặt ở tổng công ty lúc này.
Nhìn khu chung cư trước mặt có chút quen thuộc, Thanh Tú lục tìm trong trí nhớ. Nơi này là… khu chung cư cao cấp Kim Cương xa hoa bậc nhất thành phố!
Cô ngạc nhiên thắc mắc:
– Các anh đưa tôi đi đâu thế này?
– Nơi an toàn nhất thế giới. Chẳng phải là nhà đại ca chúng tôi sao?
Nhà… nhà Vương Khải? Bọn họ đưa cô đến đây, để cô ở cùng Vương Khải?
Mặt mũi Thanh Tú nửa trắng nửa đỏ. Trái tim vô thức đập loạn lên như trống trận, cô lắp bắp:
– Sao… sao lại thế được?
– Hai người là anh em mà, có gì phải ngại? Cô nghĩ xem, nơi này an ninh tốt số một thành phố, người cô ở cùng lại là người bảo vệ số một trên trái đất. Còn nơi nào tốt hơn cho cô không?
– Ý anh Khải… chính là thế này sao?
– Chắc chắn rồi!
– Nhưng… bạn gái anh ấy… không thích tôi!
– Anh ấy đã chia tay bạn gái, cô không cần suy nghĩ việc này.
Vương Khải đã chia tay bạn gái? Thanh Tú không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là thế nào, chỉ biết dường như có chút… dễ chịu! Cô đúng là điên mất rồi!
Thanh Tú im lặng. Hai người đàn ông trong xe nín thở bấm bụng cười.
Sau khi nhập mã khóa thành công, ba người cùng vào trong căn hộ 2020. Căn hộ này là mơ ước của Vương Khải ngày nào, mua được nó đôi mắt anh lấp lánh. Huy Khang không muốn đại ca khổ vì công ty, không muốn anh bán căn hộ này. Mấy ngày nữa người xem nhà sẽ đến, lòng anh ta hi vọng trước lúc đó sẽ tìm ra kẻ đứng sau ở Hoàng Hải.
Huy Khang dặn dò:
– Chị ở lại đây chờ anh Khải về nhé. Đã xong việc anh ấy nhờ nên chúng em phải trở lại Thiên Uy đây. Cần gì chị cứ gọi cho em, đừng ngại!
Hai người họ lập tức rời đi, để lại mình Thanh Tú ở đó. Bước vào thang máy, hai người đàn ông nhìn nhau một cái, lập tức đập tay vào nhau ăn mừng, thái độ vui vẻ hiếm có. Giờ là lúc cần phải thông báo cho đại ca. Đau tim phết!
Huy Khang bấm dãy điện thoại quen thuộc, cười cười nói:
– Đại ca… thằng Hải nó bảo không dám gặp anh ạ.
Nghe giọng điệu Huy Khang, Vương Khải nhíu mày:
– Làm sao?
– Nó vừa đưa em gái anh đến… nhà anh rồi! Cô ấy cũng đã biết anh muốn ra tay bảo vệ cô ấy.
Vương Khải đứng hình, trái tim ngưng đập mất ba giây.
– Anh… anh bình tĩnh! Cô ấy rất hợp tác anh hiểu không? Có nghĩa là… cô ấy không bài xích anh! Một nam một nữ ở riêng một nơi mà cô ấy không phản đối, đó chính là… tình yêu đấy anh!
Trái tim Vương Khải chưa từng đập mạnh đến thế, hai vành tai anh từ lúc nào cũng đỏ ửng lên. Anh không dám tin những lời thằng này nói nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, anh không thể để cô cảm thấy xấu hổ được. Hiện tại cô cần sự bảo vệ. Nếu cô chấp nhận ở cùng anh thì… cứ như vậy đi.
Anh ậm ừ nơi cổ họng, giữ âm giọng trầm thấp đe dọa:
– Bảo nó lần sau mà dám làm trái, hậu quả khó lường.