Chương 23
Còn lại một mình Thanh Tú, căn hộ rộng lớn của Vương Khải như càng thêm trống trải. Dù từng đến đây một lần nhưng lúc này cô mới có thời gian bình tĩnh quan sát một vòng căn hộ sang trọng này. Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách, hai toilet, một bếp ăn hiện đại và một ban công rộng hướng hồ. Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, cũng không có nhiều đồ trang trí, chỉ có những nội thất cần thiết cùng một tông màu trắng xám. Mọi thứ ở đây đều thể hiện chủ nhân của nó là con người như thế nào, khóe môi Thanh Tú khẽ cong lên khi có suy nghĩ này. Mùi thuốc lá nhàn nhạt dường như vẫn còn đọng lại nơi phòng khách, cô nhíu mày nhìn đầu lọc còn lưu lại ở gạt tàn.
Thanh Tú không ngạc nhiên khi vào bếp lần này. Vẫn sạch bong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh hầu như không ăn ở nhà, dù căn bếp được trang bị đầy đủ mọi thứ nhưng không có dấu hiệu nấu nướng. Thanh Tú đoán anh ăn ở bên ngoài, về đây chỉ để ngủ. Thời gian này tạm thời cô ở đây thì cũng nên cho căn bếp này thực hiện đúng chức năng của nó.
Chín giờ mười, điện thoại của Thanh Tú có tin nhắn, chị trưởng bộ phận đã nhắn lại cho cô một tin “OK” sau tin nhắn xin nghỉ của cô. Cô mới chỉ đang tiếp cận công việc ở Hoàng Hải nên cũng chưa bận rộn, dù đột ngột nghỉ cũng hơi ngại nhưng an nguy lúc này quan trọng hơn. Lũ người kia muốn lấy mạng cô, chuyện này không hề đơn giản. Cô cần phải tìm hiểu nguyên nhân.
Thanh Tú trở lại phòng khách, mở laptop nhỏ mang theo, bắt đầu làm việc. Dữ liệu trong ổ cứng kia cô mới xem qua, còn chưa đi sâu phân tích nghiên cứu, cũng không phải đơn giản mà xem xét cẩn thận được, cần có thời gian. Lúc này, Thanh Tú đặt toàn bộ sự chú ý vào các dữ liệu, cô muốn kiểm tra thêm một lần báo cáo tài chính của tổng công ty năm năm gần đây với các số liệu thực tế. Cô mơ hồ đoán hẳn phải có gì đó khuất tất bên trong những số liệu này nên bọn người kia mới nhằm vào cô như vậy.
Tập trung làm đến quên cả thời gian, bất chợt âm thanh tin nhắn làm Thanh Tú giật mình, trái tim bất giác cũng nhảy lên một nhịp.
“Trưa nay người giúp việc sẽ đến nấu cơm cho em.”
Là Vương Khải nhắn cho cô. Cô vừa cảm thấy vui lại vừa ái ngại nhắn lại:
“Thôi em tự nấu được, không cần gọi người đến giúp.”
Không có tin nhắn phản hồi từ anh. Cô còn muốn hỏi anh việc điều tra đến đâu, bị trói chân trói tay ở đây rõ ràng không thoải mái, thế nhưng trao đổi chuyện này qua tin nhắn không phải là cách hay. Cô cũng không dám gọi điện thoại làm phiền anh trong giờ làm việc, cuối cùng quyết định chờ đến khi anh về sẽ hỏi. Cô hiểu anh sẽ không dễ dàng điều tra ngay được.
Gần trưa, Thanh Tú chợt giật mình khi thấy có người vào nhà. Nếu anh không dặn trước có lẽ cô sẽ giật mình mà hét toáng lên. Người vừa vào là bác giúp việc mà anh nói, bác ấy có thể ra vào tự do để chăm sóc nơi này giúp anh.
Cô bước ra, lên tiếng chào:
– Bác là…
Bác ấy vui vẻ cười: . Đọc ??u?ệ? ha? ?ại # ??ÙM??U YỆN.?N #
– Chào cô, cậu Khải bảo tôi đến đây nấu cơm trưa cho cô. Trưa nay cậu ấy không về được. Tôi mua thức ăn đến rồi đây.
Thanh Tú gật nhẹ, nhìn túi thức ăn trên tay bác ấy, cô cười cười hỏi:
– Bác chuẩn bị món gì thế ạ?
Bác ấy cười giải thích:
– Canh cá dọc mùng, thịt ba chỉ kho tàu với đậu bắp luộc.
Toàn món cô thích, ngày trước Thanh Hằng lại cực ghét những món này nên thỉnh thoảng cô mới được ăn. Chẳng lẽ…
Cô mỉm cười, cảm giác ngọt ngào trong lòng từ đâu xuất hiện:
– Bác chọn mua khéo thế, toàn món cháu thích!
– Nào tôi biết được, cậu Khải dặn tôi như thế đấy! Thôi tôi vào bếp bây giờ, cô làm gì thì làm đi, bao giờ xong tôi gọi cô ra ăn cho nóng.
– Bác cũng ăn ở đây cùng cháu chứ?
– Không… tôi chỉ đến nấu thôi, ở nhà con bé út nó nấu cơm chờ tôi về.
Đáy mắt bác gái có chút tự hào sáng lên khi nhắc đến cô con gái út. Cô gật đầu hiểu chuyện, nhẹ nhàng từ chối:
– Trưa nay có mình cháu bác nấu cũng mất công, bác cứ về đi, cháu tự lo được. Cứ coi như bác nấu rồi đi ạ. Cháu cảm ơn bác nhé!
– Thế… thế sao được? Cậu Khải đã trả công cho tôi rồi… không làm gì tôi áy náy lắm!
– Cháu không nói, bác không nói thì anh ấy không biết đâu!
Cô cảm thấy vui trước sự thật thà của bác ấy, cuối cùng vẫn giật túi thức ăn trên tay bác ấy mang về bếp, lại đẩy bác ấy ra khỏi cửa. Bác gái từ chối không được đành cảm ơn cô rồi xoay người bỏ đi.
Không biết Vương Khải có dặn bác ấy cô là heo không mà bác ấy mua lượng thức ăn lớn phải bốn người ăn mới hết! Cô quyết định chia nhỏ cá, thịt cất vào tủ lạnh. Trưa nay có một mình cô cũng không muốn làm những món lích kích, chỉ lấy một chút thịt với một ít đậu bắp cho bữa trưa. Thùng gạo nhà anh gần như còn nguyên, có lẽ cũng chính bác gái là người đã đổ gạo vào.
Thanh Tú không ngạc nhiên khi vào bếp lần này. Vẫn sạch bong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh hầu như không ăn ở nhà, dù căn bếp được trang bị đầy đủ mọi thứ nhưng không có dấu hiệu nấu nướng. Thanh Tú đoán anh ăn ở bên ngoài, về đây chỉ để ngủ. Thời gian này tạm thời cô ở đây thì cũng nên cho căn bếp này thực hiện đúng chức năng của nó.
Chín giờ mười, điện thoại của Thanh Tú có tin nhắn, chị trưởng bộ phận đã nhắn lại cho cô một tin “OK” sau tin nhắn xin nghỉ của cô. Cô mới chỉ đang tiếp cận công việc ở Hoàng Hải nên cũng chưa bận rộn, dù đột ngột nghỉ cũng hơi ngại nhưng an nguy lúc này quan trọng hơn. Lũ người kia muốn lấy mạng cô, chuyện này không hề đơn giản. Cô cần phải tìm hiểu nguyên nhân.
Thanh Tú trở lại phòng khách, mở laptop nhỏ mang theo, bắt đầu làm việc. Dữ liệu trong ổ cứng kia cô mới xem qua, còn chưa đi sâu phân tích nghiên cứu, cũng không phải đơn giản mà xem xét cẩn thận được, cần có thời gian. Lúc này, Thanh Tú đặt toàn bộ sự chú ý vào các dữ liệu, cô muốn kiểm tra thêm một lần báo cáo tài chính của tổng công ty năm năm gần đây với các số liệu thực tế. Cô mơ hồ đoán hẳn phải có gì đó khuất tất bên trong những số liệu này nên bọn người kia mới nhằm vào cô như vậy.
Tập trung làm đến quên cả thời gian, bất chợt âm thanh tin nhắn làm Thanh Tú giật mình, trái tim bất giác cũng nhảy lên một nhịp.
“Trưa nay người giúp việc sẽ đến nấu cơm cho em.”
Là Vương Khải nhắn cho cô. Cô vừa cảm thấy vui lại vừa ái ngại nhắn lại:
“Thôi em tự nấu được, không cần gọi người đến giúp.”
Không có tin nhắn phản hồi từ anh. Cô còn muốn hỏi anh việc điều tra đến đâu, bị trói chân trói tay ở đây rõ ràng không thoải mái, thế nhưng trao đổi chuyện này qua tin nhắn không phải là cách hay. Cô cũng không dám gọi điện thoại làm phiền anh trong giờ làm việc, cuối cùng quyết định chờ đến khi anh về sẽ hỏi. Cô hiểu anh sẽ không dễ dàng điều tra ngay được.
Gần trưa, Thanh Tú chợt giật mình khi thấy có người vào nhà. Nếu anh không dặn trước có lẽ cô sẽ giật mình mà hét toáng lên. Người vừa vào là bác giúp việc mà anh nói, bác ấy có thể ra vào tự do để chăm sóc nơi này giúp anh.
Cô bước ra, lên tiếng chào:
– Bác là…
Bác ấy vui vẻ cười: . Đọc ??u?ệ? ha? ?ại # ??ÙM??U YỆN.?N #
– Chào cô, cậu Khải bảo tôi đến đây nấu cơm trưa cho cô. Trưa nay cậu ấy không về được. Tôi mua thức ăn đến rồi đây.
Thanh Tú gật nhẹ, nhìn túi thức ăn trên tay bác ấy, cô cười cười hỏi:
– Bác chuẩn bị món gì thế ạ?
Bác ấy cười giải thích:
– Canh cá dọc mùng, thịt ba chỉ kho tàu với đậu bắp luộc.
Toàn món cô thích, ngày trước Thanh Hằng lại cực ghét những món này nên thỉnh thoảng cô mới được ăn. Chẳng lẽ…
Cô mỉm cười, cảm giác ngọt ngào trong lòng từ đâu xuất hiện:
– Bác chọn mua khéo thế, toàn món cháu thích!
– Nào tôi biết được, cậu Khải dặn tôi như thế đấy! Thôi tôi vào bếp bây giờ, cô làm gì thì làm đi, bao giờ xong tôi gọi cô ra ăn cho nóng.
– Bác cũng ăn ở đây cùng cháu chứ?
– Không… tôi chỉ đến nấu thôi, ở nhà con bé út nó nấu cơm chờ tôi về.
Đáy mắt bác gái có chút tự hào sáng lên khi nhắc đến cô con gái út. Cô gật đầu hiểu chuyện, nhẹ nhàng từ chối:
– Trưa nay có mình cháu bác nấu cũng mất công, bác cứ về đi, cháu tự lo được. Cứ coi như bác nấu rồi đi ạ. Cháu cảm ơn bác nhé!
– Thế… thế sao được? Cậu Khải đã trả công cho tôi rồi… không làm gì tôi áy náy lắm!
– Cháu không nói, bác không nói thì anh ấy không biết đâu!
Cô cảm thấy vui trước sự thật thà của bác ấy, cuối cùng vẫn giật túi thức ăn trên tay bác ấy mang về bếp, lại đẩy bác ấy ra khỏi cửa. Bác gái từ chối không được đành cảm ơn cô rồi xoay người bỏ đi.
Không biết Vương Khải có dặn bác ấy cô là heo không mà bác ấy mua lượng thức ăn lớn phải bốn người ăn mới hết! Cô quyết định chia nhỏ cá, thịt cất vào tủ lạnh. Trưa nay có một mình cô cũng không muốn làm những món lích kích, chỉ lấy một chút thịt với một ít đậu bắp cho bữa trưa. Thùng gạo nhà anh gần như còn nguyên, có lẽ cũng chính bác gái là người đã đổ gạo vào.