Chương 21
Vương Khải đăm chiêu suy nghĩ. Sự tồn tại của Thanh Tú hoàn toàn không có lợi trong việc phân chia lợi ích của Hoàng Hải. Lũ người kia lo mình bị phát hiện, chắc chắn bọn chúng tìm cách che giấu, anh sẽ không dễ dàng tìm ra chúng. Việc hại Thanh Tú vẫn là việc bọn chúng giữ âm mưu.
Chuông điện thoại bất ngờ reo vang, Tuấn Hải gọi cho anh:
– Anh Khải, kết quả giám định trên lưỡi con dao đó có chất độc. Trúng phải độc tố, nhẹ sẽ liệt hoàn toàn cơ tay, nặng sẽ mất mạng. Bọn chúng ra tay quá độc ác!
Sắc mặt Vương Khải đen hơn bao giờ hết.
Tuấn Hải tiếp lời:
– Em đã tra ra kẻ thuê hai thằng kia tên là Nguyễn Đức Tiến, làm nhân viên bộ phận Kho bãi của Hoàng Hải. Hiện tại hắn đã bỏ trốn, không thể tìm được. .
Anh cũng đã biết nhất định là như vậy. Kẻ đứng đằng sau chắc chắn không đơn giản ra mặt, hắn đã sai thuộc hạ thực hiện giao dịch. Sẽ còn nhiều những cuộc giao dịch như vậy nhắm vào cô mà anh không thể nào biết được!
Vương Khải trầm giọng:
– Cậu tìm cách đưa cô ấy đến một nơi an toàn giúp tôi, càng sớm càng tốt!
Lúc này cô cần phải tránh xa nhà họ Hoàng, tránh xa tổng công ty Hoàng Hải. Ít nhất cho đến khi anh có thể truy ra kẻ đứng sau là ai. Chỉ khi cô ở trong sự bảo vệ của anh, anh mới có thể yên tâm được. Tạm thời anh chưa báo cảnh sát vì không muốn đánh rắn động cỏ, trước tiên anh muốn tự mình điều tra chân tướng sự việc.
Trong lòng có chút khẩn trương, Vương Khải châm một điếu thuốc. Bước ra cửa sổ, anh tựa vào thành cửa tìm sự trấn tĩnh, hai mắt u tối mông lung nhìn xa xăm về phía chân trời. Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ những lúc tâm trạng không ổn định mới tìm đến thứ tác động thần kinh độc hại này.
Thanh Tú về đến nhà họ Hoàng, tinh thần cô dần an tĩnh trở lại. Cô giấu bà nội chuyện xảy ra trên đường về bởi cô sợ bà lo lắng. Trong lòng, cô chỉ nghĩ đó là một vụ cướp giật táo bạo mà vô tình cô trở thành nạn nhân.
Tuấn Hải cùng Huy Khang bàn bạc tìm cách đưa Thanh Tú đi càng sớm càng tốt nhưng trước hết bọn họ phải thuyết phục được cô, thế nên đành phải chờ cơ hội.
Một đêm bình an trôi qua. Sáng hôm sau, khi Thanh Tú vừa xuống xe hơi, chưa kịp bước qua cổng tổng công ty Hoàng Hải thì nghe có tiếng gọi phía sau.
– Cô Thanh Tú!
Thanh Tú nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ nhìn anh ta. Người đàn ông trẻ này chính là người “hiệp sĩ” chiều qua đã cứu cô khỏi một pha cực kỳ nguy hiểm. Anh ta vừa xuống từ chiếc xe đen bóng quen mắt, hôm nay chiếc xe ấy lại bám theo cô!
Cô lúng túng nhìn anh ta hỏi:
– Sao anh biết tên tôi, còn có mặt ở đây lúc này… là thế nào?
Từ trong chiếc xe hơi đậu gần anh ta, Huy Khang cười xuất hiện.
– Hai người…
Thì ra bọn họ là người của Vương Khải. Trái tim cô bất giác đập rộn lên. Anh đã sai bọn họ bảo vệ cô chiều qua sao? Không phải anh không muốn bạn gái ghen tuông sao? Chỉ cần nghĩ vậy thôi, cảm giác ấm áp lập tức xâm chiếm tâm hồn trống trải của cô.
Huy Khang khẽ nhướng mày, mỉm cười. Mỗi khi anh ta cười, vết sẹo trên xương mày lại giãn ra:
– Chị vào xe nghe chúng em nói một lát được chứ?
Thanh Tú gật đầu. Người của Vương Khải… cô cảm thấy rất tin cậy.
Huy Khang ngồi ở ghế lái. Thanh Tú ngồi cạnh Tuấn Hải ở hàng ghế sau. Anh ta chau mày nói, âm giọng nghiêm túc:
– Tôi rất tiếc phải nói với cô. Cô đang gặp nguy hiểm. Vụ cướp giật chiều qua là một âm mưu nhắm vào cô, bọn chúng muốn cướp túi xách của cô, còn muốn cô mất mạng.
Thanh Tú chấn động toàn thân. Kẻ nào lại tàn nhẫn như vậy? Cô đã đắc tội với ai?
– Túi xách cô mang chiều qua có gì đặc biệt phải không? Cô đang giữ nó có nghĩa cô vẫn đang gặp nguy hiểm.
Túi xách của cô… có ổ cứng chứa dữ liệu tài chính của tổng công ty trong năm năm gần đây, chiều qua cô mang theo nó để tranh thủ tổng hợp nhằm nắm bắt tình hình. Bản thân cô cũng mới tiếp cận những dữ liệu này mà thôi, chưa có đánh giá gì.
– Túi xách của tôi có dữ liệu tài chính của Hoàng Hải. Chẳng lẽ… thứ bọn chúng nhắm đến chính là cái này?
– Có thể là vậy. Kẻ đứng sau rất có khả năng là người của Hoàng Hải. Chúng tôi vẫn đang điều tra. Trong lúc này, cô nên rời nhà họ Hoàng cũng như Hoàng Hải. Tôi thành thật khuyên cô như vậy. Kẻ đứng trong bóng tối vẫn đang tìm cách hạ thủ cô, tôi e là rất khó đối phó.
Rời nhà họ Hoàng? Ý của anh ta… người hại cô khả năng cao là những người mang tiếng “người thân” của cô? Nghĩ đến thái độ giả tạo của đám người kia, Thanh Tú cảm thấy như bất cứ ai trong số bọn họ cũng có thể gây khó dễ cho cô. Cô chỉ không ngờ kẻ đó ác đến mức muốn lấy mạng của cô.
Cô đanh mặt, âm giọng như lạc đi:
– Bỏ đi sao… Hèn nhát như vậy sao? Tôi muốn tìm ra hắn, muốn tìm nguyên nhân tại sao hắn lại muốn hại tôi!
– Chỉ là tạm thời rời khỏi đó! Chúng tôi không thể ở bên để bảo vệ cô từng chút, có nghĩa nguy hiểm luôn cận kề với cô. Hắn là kẻ ở trong bóng tối, cô ở ngoài sáng. Cán cân lệch thế nào cô hiểu đúng không?
– Ừm… nhưng làm sao tôi có thể tin được lời anh nói?
– Cô có thể chờ lần tấn công tiếp theo của hắn và không may mắn như chiều qua, hoặc tin chúng tôi. Báo cảnh sát lúc này không phải là lựa chọn tốt, chỉ khiến bứt dây động rừng. Bọn chúng đang ở ngay cạnh cô!
Chuông điện thoại bất ngờ reo vang, Tuấn Hải gọi cho anh:
– Anh Khải, kết quả giám định trên lưỡi con dao đó có chất độc. Trúng phải độc tố, nhẹ sẽ liệt hoàn toàn cơ tay, nặng sẽ mất mạng. Bọn chúng ra tay quá độc ác!
Sắc mặt Vương Khải đen hơn bao giờ hết.
Tuấn Hải tiếp lời:
– Em đã tra ra kẻ thuê hai thằng kia tên là Nguyễn Đức Tiến, làm nhân viên bộ phận Kho bãi của Hoàng Hải. Hiện tại hắn đã bỏ trốn, không thể tìm được. .
Anh cũng đã biết nhất định là như vậy. Kẻ đứng đằng sau chắc chắn không đơn giản ra mặt, hắn đã sai thuộc hạ thực hiện giao dịch. Sẽ còn nhiều những cuộc giao dịch như vậy nhắm vào cô mà anh không thể nào biết được!
Vương Khải trầm giọng:
– Cậu tìm cách đưa cô ấy đến một nơi an toàn giúp tôi, càng sớm càng tốt!
Lúc này cô cần phải tránh xa nhà họ Hoàng, tránh xa tổng công ty Hoàng Hải. Ít nhất cho đến khi anh có thể truy ra kẻ đứng sau là ai. Chỉ khi cô ở trong sự bảo vệ của anh, anh mới có thể yên tâm được. Tạm thời anh chưa báo cảnh sát vì không muốn đánh rắn động cỏ, trước tiên anh muốn tự mình điều tra chân tướng sự việc.
Trong lòng có chút khẩn trương, Vương Khải châm một điếu thuốc. Bước ra cửa sổ, anh tựa vào thành cửa tìm sự trấn tĩnh, hai mắt u tối mông lung nhìn xa xăm về phía chân trời. Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ những lúc tâm trạng không ổn định mới tìm đến thứ tác động thần kinh độc hại này.
Thanh Tú về đến nhà họ Hoàng, tinh thần cô dần an tĩnh trở lại. Cô giấu bà nội chuyện xảy ra trên đường về bởi cô sợ bà lo lắng. Trong lòng, cô chỉ nghĩ đó là một vụ cướp giật táo bạo mà vô tình cô trở thành nạn nhân.
Tuấn Hải cùng Huy Khang bàn bạc tìm cách đưa Thanh Tú đi càng sớm càng tốt nhưng trước hết bọn họ phải thuyết phục được cô, thế nên đành phải chờ cơ hội.
Một đêm bình an trôi qua. Sáng hôm sau, khi Thanh Tú vừa xuống xe hơi, chưa kịp bước qua cổng tổng công ty Hoàng Hải thì nghe có tiếng gọi phía sau.
– Cô Thanh Tú!
Thanh Tú nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ nhìn anh ta. Người đàn ông trẻ này chính là người “hiệp sĩ” chiều qua đã cứu cô khỏi một pha cực kỳ nguy hiểm. Anh ta vừa xuống từ chiếc xe đen bóng quen mắt, hôm nay chiếc xe ấy lại bám theo cô!
Cô lúng túng nhìn anh ta hỏi:
– Sao anh biết tên tôi, còn có mặt ở đây lúc này… là thế nào?
Từ trong chiếc xe hơi đậu gần anh ta, Huy Khang cười xuất hiện.
– Hai người…
Thì ra bọn họ là người của Vương Khải. Trái tim cô bất giác đập rộn lên. Anh đã sai bọn họ bảo vệ cô chiều qua sao? Không phải anh không muốn bạn gái ghen tuông sao? Chỉ cần nghĩ vậy thôi, cảm giác ấm áp lập tức xâm chiếm tâm hồn trống trải của cô.
Huy Khang khẽ nhướng mày, mỉm cười. Mỗi khi anh ta cười, vết sẹo trên xương mày lại giãn ra:
– Chị vào xe nghe chúng em nói một lát được chứ?
Thanh Tú gật đầu. Người của Vương Khải… cô cảm thấy rất tin cậy.
Huy Khang ngồi ở ghế lái. Thanh Tú ngồi cạnh Tuấn Hải ở hàng ghế sau. Anh ta chau mày nói, âm giọng nghiêm túc:
– Tôi rất tiếc phải nói với cô. Cô đang gặp nguy hiểm. Vụ cướp giật chiều qua là một âm mưu nhắm vào cô, bọn chúng muốn cướp túi xách của cô, còn muốn cô mất mạng.
Thanh Tú chấn động toàn thân. Kẻ nào lại tàn nhẫn như vậy? Cô đã đắc tội với ai?
– Túi xách cô mang chiều qua có gì đặc biệt phải không? Cô đang giữ nó có nghĩa cô vẫn đang gặp nguy hiểm.
Túi xách của cô… có ổ cứng chứa dữ liệu tài chính của tổng công ty trong năm năm gần đây, chiều qua cô mang theo nó để tranh thủ tổng hợp nhằm nắm bắt tình hình. Bản thân cô cũng mới tiếp cận những dữ liệu này mà thôi, chưa có đánh giá gì.
– Túi xách của tôi có dữ liệu tài chính của Hoàng Hải. Chẳng lẽ… thứ bọn chúng nhắm đến chính là cái này?
– Có thể là vậy. Kẻ đứng sau rất có khả năng là người của Hoàng Hải. Chúng tôi vẫn đang điều tra. Trong lúc này, cô nên rời nhà họ Hoàng cũng như Hoàng Hải. Tôi thành thật khuyên cô như vậy. Kẻ đứng trong bóng tối vẫn đang tìm cách hạ thủ cô, tôi e là rất khó đối phó.
Rời nhà họ Hoàng? Ý của anh ta… người hại cô khả năng cao là những người mang tiếng “người thân” của cô? Nghĩ đến thái độ giả tạo của đám người kia, Thanh Tú cảm thấy như bất cứ ai trong số bọn họ cũng có thể gây khó dễ cho cô. Cô chỉ không ngờ kẻ đó ác đến mức muốn lấy mạng của cô.
Cô đanh mặt, âm giọng như lạc đi:
– Bỏ đi sao… Hèn nhát như vậy sao? Tôi muốn tìm ra hắn, muốn tìm nguyên nhân tại sao hắn lại muốn hại tôi!
– Chỉ là tạm thời rời khỏi đó! Chúng tôi không thể ở bên để bảo vệ cô từng chút, có nghĩa nguy hiểm luôn cận kề với cô. Hắn là kẻ ở trong bóng tối, cô ở ngoài sáng. Cán cân lệch thế nào cô hiểu đúng không?
– Ừm… nhưng làm sao tôi có thể tin được lời anh nói?
– Cô có thể chờ lần tấn công tiếp theo của hắn và không may mắn như chiều qua, hoặc tin chúng tôi. Báo cảnh sát lúc này không phải là lựa chọn tốt, chỉ khiến bứt dây động rừng. Bọn chúng đang ở ngay cạnh cô!